Chương 141: Phiền lòng
Lệ Tiêu
20/03/2018
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Vốn chúng phi tần nghĩ, chờ Tịch Lan Vi ở cữ xong, cho dù các nàng không đi bái kiến thì ở buổi thỉnh an sáng cũng sẽ phải gặp mặt, hồi tưởng lại chuyện lúc trước bọn họ đều ngóng trông nàng bị té ngã, không biết phải che giấu xấu hổ như thế nào đây.
Trước mắt... thật ra nàng lại không cần thỉnh an Cảnh Phi mỗi sáng nữa, đứng hàng Chính nhất phẩm phu nhân thì không cần vấn an phi tần nào cả.
Trừ chuyện đó ra, tiền triều cũng đột nhiên nháo ra động tĩnh lớn. Không ai biết Cấm Quân Đô Úy phủ bắt đầu tra xét Trương gia từ khi nào, đột nhiên tấu lên gần trăm điều tội trạng.
Việc này tới quá đột nhiên, một bên có người mơ hồ hoài nghi là bị người xúi giục, một bên lại cảm thấy nếu là "xúi giục" cũng quá kỳ quái.
Trương gia và những thế gia khác không giống nhau, trước mắt vừa không nắm giữ binh quyền, cũng không có quan văn quyền cao chức trọng. Gần hai mươi năm qua, Trương gia lui về thoái ẩn, thậm chí trong triều không có quan viên họ Trương nào, người Trương gia nổi bật nhất... có lẽ chính là Cảnh Phi nương nương ở hậu cung.
Quả thật, cũng không thiếu người biết, Trương gia nhìn như không cầm quyền, nhưng cũng chỉ là "nhìn như". Kỳ thật quan hệ mật thiết với không ít triều thần, thậm chí đến tông thân cũng kính bọn họ ba phần.
Cẩn thận suy nghĩ, ước chừng là tiên đế và đương kim thánh thượng đã sớm có lòng đề phòng với thế gia, bức cho bọn họ thu liễm...
Nhưng nói đi lại phải nói lại, bọn họ đã thu liễm, tại sao Hoàng đế lại "thức thời" muốn bức chết thế gia?
Cũng không thấy Trương gia phạm sai gì.
...
"Xem ra Cấm Quân Đô Úy phủ cũng không phải phế vật như vậy." Sở Tuyên tùy tay lật vài tờ giấy, cười một tiếng: "Ít nhất việc thêu dệt tội danh làm rất được việc."
"... Đa tạ khích lệ." Thẩm Ninh cau mày miễn cưỡng tiếp nhận lời "khen" này, tiện đà ném một quyển tấu chương trắng đến chỗ hắn: "Đến lượt ngươi nên trình tấu rồi."
"À." Sở Tuyên lên tiếng, sau đó nhìn chăm chú tấu chương bìa mạ vàng kia, lại nói: "Đây không phải sở trường của ta."
"Tùy tiện viết là được." Thẩm Ninh nhẹ nhàng nói: "Dù sao bệ hạ...Ngươi biết đấy."
Dù sao bệ hạ đều đã an bài thỏa đáng, hiện tại từ tiền triều đến hậu cung, mỗi một bước đi chẳng qua đều chỉ là đi ngang qua sân khấu, làm sự tình nhìn qua càng thuận lý thành chương hơn, miễn cho có người phản đối.
...
Hai ngày sau thượng triều, Hoàng đế mặt rồng giận dữ, khiến cho văn võ bá quan cả triều không dám lên tiếng. Lúc sau, Hoàng đế lại trực tiếp hạ chỉ tróc nã Trương Nguyên Xu tới hỏi chuyện.
Các triều thần biết, lúc trước Hoàng đế sai quan viên Cấm Quân Đô Úy phủ đi tra một vài chuyện về Trương gia, một vài việc nhỏ mà thôi, có vẻ có liên quan tới chuyện mấy tháng trước Trương gia lũng đoạn thị trường.
Thật ra loại sự tình này tra xét thì cứ tra xét, kết quả chẳng qua chỉ là khiển trách vài câu, hay là phạt chút tiền. Cùng lắm là đẩy mấy chưởng quầy ra định tội, ước chừng Hoàng đế cũng sẽ không tra xét tới cùng, nhất định phải lôi Trương gia ra.
Trương gia lại hiển nhiên không "Giác ngộ", hay vì ngạo khí thế gia quá lớn, sau khi điều tra rõ người phương nào làm việc này, lại triệu tập cao thủ, ý muốn giết người diệt khẩu.
Vừa vặn Tịch Viên dẫn người tới, cứu thoát người kia, tránh đi tầm mắt của Trương gia, để hắn ở trong quân doanh dưỡng thương mấy tháng.
Vì thế, vốn dĩ nên là một việc nhỏ, lại cứ như vậy bị làm cho lớn. Mưu sát mệnh quan, tội danh này thực sự không nhỏ.
Hoàng đế chất vấn, âm thanh trong trẻo có vẻ trầm thấp đi rất nhiều, dư âm quanh quẩn trong điện khiến cho mọi người không dám ngẩng đầu.
Trương Nguyên Xu quỳ rạp trên đất, đối mặt với phiên chất vấn này lại không thể nói được nguyên cớ. Một mặt kỳ quái tại sao "Yến Đông hiệp" kia lại thành quan viên Cấm Quân Đô Úy phủ giúp Hoàng đế tra rõ việc này, một mặt lại không thể nói ra chuyện ngày đó mình gặp phải — thế gia lớn số một số hai đắc tội một du hiệp, suýt nữa rước lấy họa diệt môn, thật khó có thể tin nổi.
Thậm chí không dám nói ra chuyện Yến Đông hiệp khả năng có quan hệ với Tịch thị — Trong cung đã truyền ra tin tức, đã nghiệm thân nữ nhi Tịch thị sinh ra, xác thật là con gái vua.
Như lọt vào trong sương mù, không thấy rõ tình thế, cũng không thể nói rõ nguyên do, càng khó lòng biện giải. Trước mặt mọi người, Trương Nguyên Xu bị hạ chỉ tống vào thiên lao, chuyện khác, tất nhiên Cấm Quân Đô Úy phủ sẽ tiếp tục tra xét.
...
Không có gì báo trước, bất chợt một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào Trương gia. Gia chủ vào ngục, Cấm Quân Đô Úy phủ vây quanh Trương phủ, sự tình chấn động toàn bộ Trường Dương.
Rất nhiều người nhịn không được mà buồn phiền vì chuyện này— mặc dù là người hoàn toàn không có quan hệ với Trương gia, gặp phải rung chuyển lớn như vậy cũng luôn có chút lo lắng nói không rõ.
Trái lại Hoắc Kỳ không cần buồn phiền. Lúc mười tháng trước là thời điểm hắn âu sầu, trước mắt, chỉ cần xem sự tình dần dần đi theo phương hướng hắn vạch ra là được.
Thời điểm người khác phát sầu, hắn lại đau đầu vì chuyện khác...
"Nhiêu?" Hắn lại đề ra một chữ, lòng đầy chờ mong mà nhìn về phía Tịch Lan Vi, người sau nhăn nhăn đầu mày: "Nghe quá yêu diễm."
Lại một chữ bị bỏ qua.
Hài tử nằm ở trên giường giống như phát giác ra cái gì, con mắt sáng mở to nhìn phụ mẫu bên cạnh, tràn đầy tò mò. Nhìn trong chốc lát, nó nhếch miệng cười, tươi cười nhìn qua thì tùy ý, lại giống như cười nhạo cái gì...
"... Không cho cười!" Hoắc Kỳ trầm giọng nói, sau đó vỗ trán lại nói: "Còn không phải là vì đặt cho con cái tên hay... Còn cười nữa ta chỉ bừa trong sách cho con một cái tên."
Hắn là rơi vào đường cùng nói giỡn, Tịch Lan Vi cũng bất đắc dĩ, nghe vậy ánh mắt lại sáng ngời: "Cũng là một cách."
"..." Hai người trầm mặc trong chốc lát, nàng đứng lên đi lấy sách.
Từ kệ sách chọn ra quyển 《 Kinh Thi 》, trong lòng nghĩ tiêu đề mỗi chương của《 Kinh Thi 》đều khá dễ nghe, thí dụ như "Kiêm Gia(1)", "Quan Thư(2)".
Trừ "Thải Vi(3)" phạm húy với tên mẫu thân thì thôi, tóm lại không thích hợp.
(1) kiêm gia: cỏ lau.
(2) quan thư: ghép giữa "quan quan"- tiếng chim trống mái gọi nhau và "thư cưu" - tên một loài chim.
(3) thải vi: hái rau.
Tất nhiên không thể để hài tử tự mình lật, hài tử mới vừa hơn một tháng tuổi, việc lật sách như vậy là quá khó. Vì thế Tịch Lan Vi giao sách vào trong tay Hoắc Kỳ, lại ở phía sau lưng lấy tay che mắt hắn: "Bệ hạ lật, thần thiếp nói dừng là dừng, được không?"
"Được..." Hoắc Kỳ lo lắng đề phòng cầm sách lên, ngón cái ấn một cái, cảm giác từng trang sách lướt qua.
"Dừng." Tịch Lan Vi nói.
Hai người cùng một hướng nhìn về trang sách kia, đề mục là...
"Thạc Thử(4)"...
(4) thạc thử: con chuột lớn.
Nghẹn lại trong giây lát, Tịch Lan Vi chưa kịp nghĩ nhiều liền đấm một cái lên vai hắn, thẹn quá hóa giận: "Bệ hạ!"
"..." Hoắc Kỳ chăm chú nhìn tiêu đề chương, cười khổ không thôi, lát sau cãi lại: "Nàng kêu dừng mà!"
Dùng không được thì quyết định không dùng! Trưởng nữ của thiên gia lại gọi là "Hoắc Thạc Thử" sao được? Trong điện của Lan Vi còn nuôi mèo đấy!
Hai người nhận ra cách này không khả thi, nhịn không được mà cảm khái "Thư đến dụng thời phương hận thiếu(5)", trái lo phải nghĩ cũng không thể nghĩ được cái tên hợp tâm ý cho nữ nhi.
(5) thư đến dụng thời phương hận thiếu (书到用时方恨少): tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít.
Cuối cùng, vẫn là giao việc này cho Lễ bộ trước đi. Mặc kệ như thế nào, trước tiên để bọn họ suy nghĩ một chút, nếu như có tên nào thích hợp thì trực tiếp dùng, không có cái thích hợp... Lễ bộ trình tên lên, tốt xấu cũng có thể cho bọn họ chút gợi ý, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ.
Phân phó người đi Lễ Bộ truyền chỉ, Hoắc Kỳ thở dài một tiếng nhìn về phía nữ nhi. Nó vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm, hoàn toàn không thèm để ý đến lo lắng của phụ thân.
...
Tính ra, Tịch Lan Vi đã "giam" chính mình trong Duyệt Hân điện hơn một tháng. Một tháng đầu là ở cữ, không được ra cửa, sau đó tuy ở cữ xong rồi, nhưng bởi vì luôn muốn gần hài tử, cũng không có đi ra ngoài.
Coi như không gì trở ngại, nhưng một lòng của nàng đặt tất cả trên người hài tử, quan tâm quá nhiều dẫn đến mệt nhọc, khí sắc kém. Hoắc Kỳ đã khuyên mấy ngày, nàng đã đáp ứng nhưng lại không thật sự nghe lời. Hôm nay bực bội vì chuyện đặt tên, hắn đơn giản không "khuyên" nữa.
Ôm lấy đầu vai nàng, lời nói của hắn bình tĩnh mà cứng rắn: "Ra ngoài đi dạo một chút."
Vô cùng hữu hiệu. Nếu không phải thương lượng thì nàng đành phải "Nghe lời".
...
"Thì ra đã lạnh như vậy..." Tịch Lan Vi nhìn trời, cảm khái một câu, Hoắc Kỳ nhàn nhạt thoáng nhìn nàng: "Phải, nàng không ra khỏi cửa nên mới thấy ấm."
Tháng chạp đã gần kết thúc, mấy ngày nữa là sang năm mới.
"Đúng rồi, phụ thân nàng... Muốn gặp ngoại tôn nữ." Hoắc Kỳ nói, trong mắt hàm chứa dò hỏi.
Tịch Lan Vi nghĩ, khó xử nhíu mày: "Thần thiếp cũng muốn cho ông ấy gặp, nhưng... hài tử còn quá nhỏ, còn đợi một thời gian mới có thể ra cửa."
"Sắp sang năm mới rồi." Hắn mỉm cười: "Mẫu thân nàng mất sớm, nàng lại ở trong cung, năm mới này, đoán rằng tướng quân khó có thể vui vẻ."
Tịch Lan Vi trầm mặc mà chống đỡ thời điểm này, "Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi" lời này luôn vô cùng ứng nghiệm.
"Bảo ông tiến cung nhìn ngoại tôn nữ, trực tiếp đi Duyệt Hân điện."
Hoắc Kỳ khẽ cười đề nghị, lời nói khiến Tịch Lan Vi ngẩn ra: "Nhưng đây là hậu cung..."
"Không thì là đâu?" Hoắc Kỳ thở ra: "Chuyện Sở Tuyên, chuyện Trương gia, gần đây trẫm khiến nhạc phụ đại nhân gặp không ít phiền toái, nhân dịp năm mới, dù sao cũng phải tỏ ý cảm tạ một chút." Ghé sát vào nàng, hắn đè thấp thanh âm, vẫn còn ý cười: "Hậu cung không tiện, bằng không trước tiên nàng đến ở Trường Thu cung đi? " Trung cung " chắc sẽ tiện hơn rất nhiều."
"..." Mặt Tịch Lan Vi ửng hồng, nghiêm mặt, thối lui nửa bước, cụp mắt phúc thân: "Hậu cung là hậu cung của bệ hạ, bệ hạ cảm thấy tiện... là được."
Giữa lúc đang thu thập Trương gia, cho nàng trắng trợn đến ở tại Trường Thu cung... cũng quá không để Trương gia trong lòng. Dù gì người ta cũng từng một lòng trung thành, một trận chiến cuối cùng này, dù sao cũng phải nghiêm túc để thể hiện sự tôn trọng!
"Quyết định vậy đi." Hoắc Kỳ vui vẻ gật đầu một cái: "Lúc trở về trẫm sẽ cho người đi truyền lời, tết Nguyên tiêu mời tướng quân vào cung gặp mặt."
...
Tựa như gia đình người bình thường thương lượng ăn tết như thế nào, nhà mẹ đẻ, nhà chồng sắp xếp như thế nào, các loại cung quy đều tạm thời buông xuống, chỉ cần năm mới trải qua vui vẻ là được. Tịch Lan Vi nghĩ về hài tử, lại nghĩ về phụ thân, trên mặt khe khẽ ý cười.
Qua mấy năm nữa là có thể dạy hài tử chúc tết ông ngoại, sau đó lại phát tiền mừng tuổi; hoặc là, đến lúc đó có càng nhiều hài tử, cùng nhau chúc tết ông ngoại.
Bình an mà trải qua rất nhiều năm.
...
Mãi cho đến thời gian bữa tối, hai người mới trở về, gió đêm càng lạnh, tuy áo choàng trên người Tịch Lan Vi đã đủ dày, Hoắc Kỳ vẫn cuốn nàng vào trong áo choàng của chính mình, cùng nhau trở về, nói một vài câu chuyện phiếm. Khi tới trước cửa điện, nàng vừa nhấc đầu, tươi cười chợt tắt.
Nhàn nhạt nhìn người chờ trước cửa, hẳn là đã đợi một lúc. Nàng cười, rời khỏi lồng ngực hắn, gật đầu phúc thân: "Thần thiếp đi vào trước."
Làm khó Cảnh Phi có thể tới nơi này của nàng "đòi người", hẳn là đã thật sự sốt ruột. Muốn nói cái gì cứ để nàng ta nói đi, dù sao... Những tội danh đó của Trương gia là thật, không phải nàng ta một mực giải thích là có thể thoát được tội.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu nữ nhi thật sự tên "Chuột bự", cũng chỉ có thể đặt cho con bé một cái tên tiếng Anh là Jerry để hóa giải ác ý của thế giới...
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Vốn chúng phi tần nghĩ, chờ Tịch Lan Vi ở cữ xong, cho dù các nàng không đi bái kiến thì ở buổi thỉnh an sáng cũng sẽ phải gặp mặt, hồi tưởng lại chuyện lúc trước bọn họ đều ngóng trông nàng bị té ngã, không biết phải che giấu xấu hổ như thế nào đây.
Trước mắt... thật ra nàng lại không cần thỉnh an Cảnh Phi mỗi sáng nữa, đứng hàng Chính nhất phẩm phu nhân thì không cần vấn an phi tần nào cả.
Trừ chuyện đó ra, tiền triều cũng đột nhiên nháo ra động tĩnh lớn. Không ai biết Cấm Quân Đô Úy phủ bắt đầu tra xét Trương gia từ khi nào, đột nhiên tấu lên gần trăm điều tội trạng.
Việc này tới quá đột nhiên, một bên có người mơ hồ hoài nghi là bị người xúi giục, một bên lại cảm thấy nếu là "xúi giục" cũng quá kỳ quái.
Trương gia và những thế gia khác không giống nhau, trước mắt vừa không nắm giữ binh quyền, cũng không có quan văn quyền cao chức trọng. Gần hai mươi năm qua, Trương gia lui về thoái ẩn, thậm chí trong triều không có quan viên họ Trương nào, người Trương gia nổi bật nhất... có lẽ chính là Cảnh Phi nương nương ở hậu cung.
Quả thật, cũng không thiếu người biết, Trương gia nhìn như không cầm quyền, nhưng cũng chỉ là "nhìn như". Kỳ thật quan hệ mật thiết với không ít triều thần, thậm chí đến tông thân cũng kính bọn họ ba phần.
Cẩn thận suy nghĩ, ước chừng là tiên đế và đương kim thánh thượng đã sớm có lòng đề phòng với thế gia, bức cho bọn họ thu liễm...
Nhưng nói đi lại phải nói lại, bọn họ đã thu liễm, tại sao Hoàng đế lại "thức thời" muốn bức chết thế gia?
Cũng không thấy Trương gia phạm sai gì.
...
"Xem ra Cấm Quân Đô Úy phủ cũng không phải phế vật như vậy." Sở Tuyên tùy tay lật vài tờ giấy, cười một tiếng: "Ít nhất việc thêu dệt tội danh làm rất được việc."
"... Đa tạ khích lệ." Thẩm Ninh cau mày miễn cưỡng tiếp nhận lời "khen" này, tiện đà ném một quyển tấu chương trắng đến chỗ hắn: "Đến lượt ngươi nên trình tấu rồi."
"À." Sở Tuyên lên tiếng, sau đó nhìn chăm chú tấu chương bìa mạ vàng kia, lại nói: "Đây không phải sở trường của ta."
"Tùy tiện viết là được." Thẩm Ninh nhẹ nhàng nói: "Dù sao bệ hạ...Ngươi biết đấy."
Dù sao bệ hạ đều đã an bài thỏa đáng, hiện tại từ tiền triều đến hậu cung, mỗi một bước đi chẳng qua đều chỉ là đi ngang qua sân khấu, làm sự tình nhìn qua càng thuận lý thành chương hơn, miễn cho có người phản đối.
...
Hai ngày sau thượng triều, Hoàng đế mặt rồng giận dữ, khiến cho văn võ bá quan cả triều không dám lên tiếng. Lúc sau, Hoàng đế lại trực tiếp hạ chỉ tróc nã Trương Nguyên Xu tới hỏi chuyện.
Các triều thần biết, lúc trước Hoàng đế sai quan viên Cấm Quân Đô Úy phủ đi tra một vài chuyện về Trương gia, một vài việc nhỏ mà thôi, có vẻ có liên quan tới chuyện mấy tháng trước Trương gia lũng đoạn thị trường.
Thật ra loại sự tình này tra xét thì cứ tra xét, kết quả chẳng qua chỉ là khiển trách vài câu, hay là phạt chút tiền. Cùng lắm là đẩy mấy chưởng quầy ra định tội, ước chừng Hoàng đế cũng sẽ không tra xét tới cùng, nhất định phải lôi Trương gia ra.
Trương gia lại hiển nhiên không "Giác ngộ", hay vì ngạo khí thế gia quá lớn, sau khi điều tra rõ người phương nào làm việc này, lại triệu tập cao thủ, ý muốn giết người diệt khẩu.
Vừa vặn Tịch Viên dẫn người tới, cứu thoát người kia, tránh đi tầm mắt của Trương gia, để hắn ở trong quân doanh dưỡng thương mấy tháng.
Vì thế, vốn dĩ nên là một việc nhỏ, lại cứ như vậy bị làm cho lớn. Mưu sát mệnh quan, tội danh này thực sự không nhỏ.
Hoàng đế chất vấn, âm thanh trong trẻo có vẻ trầm thấp đi rất nhiều, dư âm quanh quẩn trong điện khiến cho mọi người không dám ngẩng đầu.
Trương Nguyên Xu quỳ rạp trên đất, đối mặt với phiên chất vấn này lại không thể nói được nguyên cớ. Một mặt kỳ quái tại sao "Yến Đông hiệp" kia lại thành quan viên Cấm Quân Đô Úy phủ giúp Hoàng đế tra rõ việc này, một mặt lại không thể nói ra chuyện ngày đó mình gặp phải — thế gia lớn số một số hai đắc tội một du hiệp, suýt nữa rước lấy họa diệt môn, thật khó có thể tin nổi.
Thậm chí không dám nói ra chuyện Yến Đông hiệp khả năng có quan hệ với Tịch thị — Trong cung đã truyền ra tin tức, đã nghiệm thân nữ nhi Tịch thị sinh ra, xác thật là con gái vua.
Như lọt vào trong sương mù, không thấy rõ tình thế, cũng không thể nói rõ nguyên do, càng khó lòng biện giải. Trước mặt mọi người, Trương Nguyên Xu bị hạ chỉ tống vào thiên lao, chuyện khác, tất nhiên Cấm Quân Đô Úy phủ sẽ tiếp tục tra xét.
...
Không có gì báo trước, bất chợt một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào Trương gia. Gia chủ vào ngục, Cấm Quân Đô Úy phủ vây quanh Trương phủ, sự tình chấn động toàn bộ Trường Dương.
Rất nhiều người nhịn không được mà buồn phiền vì chuyện này— mặc dù là người hoàn toàn không có quan hệ với Trương gia, gặp phải rung chuyển lớn như vậy cũng luôn có chút lo lắng nói không rõ.
Trái lại Hoắc Kỳ không cần buồn phiền. Lúc mười tháng trước là thời điểm hắn âu sầu, trước mắt, chỉ cần xem sự tình dần dần đi theo phương hướng hắn vạch ra là được.
Thời điểm người khác phát sầu, hắn lại đau đầu vì chuyện khác...
"Nhiêu?" Hắn lại đề ra một chữ, lòng đầy chờ mong mà nhìn về phía Tịch Lan Vi, người sau nhăn nhăn đầu mày: "Nghe quá yêu diễm."
Lại một chữ bị bỏ qua.
Hài tử nằm ở trên giường giống như phát giác ra cái gì, con mắt sáng mở to nhìn phụ mẫu bên cạnh, tràn đầy tò mò. Nhìn trong chốc lát, nó nhếch miệng cười, tươi cười nhìn qua thì tùy ý, lại giống như cười nhạo cái gì...
"... Không cho cười!" Hoắc Kỳ trầm giọng nói, sau đó vỗ trán lại nói: "Còn không phải là vì đặt cho con cái tên hay... Còn cười nữa ta chỉ bừa trong sách cho con một cái tên."
Hắn là rơi vào đường cùng nói giỡn, Tịch Lan Vi cũng bất đắc dĩ, nghe vậy ánh mắt lại sáng ngời: "Cũng là một cách."
"..." Hai người trầm mặc trong chốc lát, nàng đứng lên đi lấy sách.
Từ kệ sách chọn ra quyển 《 Kinh Thi 》, trong lòng nghĩ tiêu đề mỗi chương của《 Kinh Thi 》đều khá dễ nghe, thí dụ như "Kiêm Gia(1)", "Quan Thư(2)".
Trừ "Thải Vi(3)" phạm húy với tên mẫu thân thì thôi, tóm lại không thích hợp.
(1) kiêm gia: cỏ lau.
(2) quan thư: ghép giữa "quan quan"- tiếng chim trống mái gọi nhau và "thư cưu" - tên một loài chim.
(3) thải vi: hái rau.
Tất nhiên không thể để hài tử tự mình lật, hài tử mới vừa hơn một tháng tuổi, việc lật sách như vậy là quá khó. Vì thế Tịch Lan Vi giao sách vào trong tay Hoắc Kỳ, lại ở phía sau lưng lấy tay che mắt hắn: "Bệ hạ lật, thần thiếp nói dừng là dừng, được không?"
"Được..." Hoắc Kỳ lo lắng đề phòng cầm sách lên, ngón cái ấn một cái, cảm giác từng trang sách lướt qua.
"Dừng." Tịch Lan Vi nói.
Hai người cùng một hướng nhìn về trang sách kia, đề mục là...
"Thạc Thử(4)"...
(4) thạc thử: con chuột lớn.
Nghẹn lại trong giây lát, Tịch Lan Vi chưa kịp nghĩ nhiều liền đấm một cái lên vai hắn, thẹn quá hóa giận: "Bệ hạ!"
"..." Hoắc Kỳ chăm chú nhìn tiêu đề chương, cười khổ không thôi, lát sau cãi lại: "Nàng kêu dừng mà!"
Dùng không được thì quyết định không dùng! Trưởng nữ của thiên gia lại gọi là "Hoắc Thạc Thử" sao được? Trong điện của Lan Vi còn nuôi mèo đấy!
Hai người nhận ra cách này không khả thi, nhịn không được mà cảm khái "Thư đến dụng thời phương hận thiếu(5)", trái lo phải nghĩ cũng không thể nghĩ được cái tên hợp tâm ý cho nữ nhi.
(5) thư đến dụng thời phương hận thiếu (书到用时方恨少): tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít.
Cuối cùng, vẫn là giao việc này cho Lễ bộ trước đi. Mặc kệ như thế nào, trước tiên để bọn họ suy nghĩ một chút, nếu như có tên nào thích hợp thì trực tiếp dùng, không có cái thích hợp... Lễ bộ trình tên lên, tốt xấu cũng có thể cho bọn họ chút gợi ý, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ.
Phân phó người đi Lễ Bộ truyền chỉ, Hoắc Kỳ thở dài một tiếng nhìn về phía nữ nhi. Nó vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm, hoàn toàn không thèm để ý đến lo lắng của phụ thân.
...
Tính ra, Tịch Lan Vi đã "giam" chính mình trong Duyệt Hân điện hơn một tháng. Một tháng đầu là ở cữ, không được ra cửa, sau đó tuy ở cữ xong rồi, nhưng bởi vì luôn muốn gần hài tử, cũng không có đi ra ngoài.
Coi như không gì trở ngại, nhưng một lòng của nàng đặt tất cả trên người hài tử, quan tâm quá nhiều dẫn đến mệt nhọc, khí sắc kém. Hoắc Kỳ đã khuyên mấy ngày, nàng đã đáp ứng nhưng lại không thật sự nghe lời. Hôm nay bực bội vì chuyện đặt tên, hắn đơn giản không "khuyên" nữa.
Ôm lấy đầu vai nàng, lời nói của hắn bình tĩnh mà cứng rắn: "Ra ngoài đi dạo một chút."
Vô cùng hữu hiệu. Nếu không phải thương lượng thì nàng đành phải "Nghe lời".
...
"Thì ra đã lạnh như vậy..." Tịch Lan Vi nhìn trời, cảm khái một câu, Hoắc Kỳ nhàn nhạt thoáng nhìn nàng: "Phải, nàng không ra khỏi cửa nên mới thấy ấm."
Tháng chạp đã gần kết thúc, mấy ngày nữa là sang năm mới.
"Đúng rồi, phụ thân nàng... Muốn gặp ngoại tôn nữ." Hoắc Kỳ nói, trong mắt hàm chứa dò hỏi.
Tịch Lan Vi nghĩ, khó xử nhíu mày: "Thần thiếp cũng muốn cho ông ấy gặp, nhưng... hài tử còn quá nhỏ, còn đợi một thời gian mới có thể ra cửa."
"Sắp sang năm mới rồi." Hắn mỉm cười: "Mẫu thân nàng mất sớm, nàng lại ở trong cung, năm mới này, đoán rằng tướng quân khó có thể vui vẻ."
Tịch Lan Vi trầm mặc mà chống đỡ thời điểm này, "Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi" lời này luôn vô cùng ứng nghiệm.
"Bảo ông tiến cung nhìn ngoại tôn nữ, trực tiếp đi Duyệt Hân điện."
Hoắc Kỳ khẽ cười đề nghị, lời nói khiến Tịch Lan Vi ngẩn ra: "Nhưng đây là hậu cung..."
"Không thì là đâu?" Hoắc Kỳ thở ra: "Chuyện Sở Tuyên, chuyện Trương gia, gần đây trẫm khiến nhạc phụ đại nhân gặp không ít phiền toái, nhân dịp năm mới, dù sao cũng phải tỏ ý cảm tạ một chút." Ghé sát vào nàng, hắn đè thấp thanh âm, vẫn còn ý cười: "Hậu cung không tiện, bằng không trước tiên nàng đến ở Trường Thu cung đi? " Trung cung " chắc sẽ tiện hơn rất nhiều."
"..." Mặt Tịch Lan Vi ửng hồng, nghiêm mặt, thối lui nửa bước, cụp mắt phúc thân: "Hậu cung là hậu cung của bệ hạ, bệ hạ cảm thấy tiện... là được."
Giữa lúc đang thu thập Trương gia, cho nàng trắng trợn đến ở tại Trường Thu cung... cũng quá không để Trương gia trong lòng. Dù gì người ta cũng từng một lòng trung thành, một trận chiến cuối cùng này, dù sao cũng phải nghiêm túc để thể hiện sự tôn trọng!
"Quyết định vậy đi." Hoắc Kỳ vui vẻ gật đầu một cái: "Lúc trở về trẫm sẽ cho người đi truyền lời, tết Nguyên tiêu mời tướng quân vào cung gặp mặt."
...
Tựa như gia đình người bình thường thương lượng ăn tết như thế nào, nhà mẹ đẻ, nhà chồng sắp xếp như thế nào, các loại cung quy đều tạm thời buông xuống, chỉ cần năm mới trải qua vui vẻ là được. Tịch Lan Vi nghĩ về hài tử, lại nghĩ về phụ thân, trên mặt khe khẽ ý cười.
Qua mấy năm nữa là có thể dạy hài tử chúc tết ông ngoại, sau đó lại phát tiền mừng tuổi; hoặc là, đến lúc đó có càng nhiều hài tử, cùng nhau chúc tết ông ngoại.
Bình an mà trải qua rất nhiều năm.
...
Mãi cho đến thời gian bữa tối, hai người mới trở về, gió đêm càng lạnh, tuy áo choàng trên người Tịch Lan Vi đã đủ dày, Hoắc Kỳ vẫn cuốn nàng vào trong áo choàng của chính mình, cùng nhau trở về, nói một vài câu chuyện phiếm. Khi tới trước cửa điện, nàng vừa nhấc đầu, tươi cười chợt tắt.
Nhàn nhạt nhìn người chờ trước cửa, hẳn là đã đợi một lúc. Nàng cười, rời khỏi lồng ngực hắn, gật đầu phúc thân: "Thần thiếp đi vào trước."
Làm khó Cảnh Phi có thể tới nơi này của nàng "đòi người", hẳn là đã thật sự sốt ruột. Muốn nói cái gì cứ để nàng ta nói đi, dù sao... Những tội danh đó của Trương gia là thật, không phải nàng ta một mực giải thích là có thể thoát được tội.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu nữ nhi thật sự tên "Chuột bự", cũng chỉ có thể đặt cho con bé một cái tên tiếng Anh là Jerry để hóa giải ác ý của thế giới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.