Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!
Chương 134: Lâm Thiên Sinh khẽ chau mày
Hạ Diệp
12/04/2024
'Tô Nhiên căn dặn người hầu quét dọn nhà cửa rồi về phòng.
Lâm Thiên Sinh ngồi bắt chéo chân trên ghế, cầm điện thoại lướt video. Đúng lúc này, Lý Vệ đột nhiên gọi điện thoại cho anh.
Lâm Thiên Sinh khẽ chau mày, nhấn nút nghe.
Giọng nói của Lý Vệ vang lên bên đầu bên kia: “Cậu Lâm, đã quấy quả cậu rồi:
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lý Vệ nói: “Thiên lôi bữa trước ở thành phố Thiên Hải đã đánh thức không ít tu Sĩ viễn cổ.”
“Để củng cố tu vi, bọn họ đang tiến hành bắt giết các tu sĩ.”
“Có rất nhiều tu sĩ tỉnh lại đã rời khỏi thành phố Thiên Hải, đang làm loạn ở khắp nơi, thậm chí trong đó có một vị đại năng Độ Kiếp cảnh.”
“Lần này tôi gọi điện quấy rầy là muốn nhắc cậu Lâm hãy cẩn thận.” Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh nói: “Được, tôi biết rồi.” Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Đối với Lâm Thiên Sinh thì tu sĩ Độ Kiếp cảnh chỉ lớn hơn sâu kiến một chút mà thôi.
Trái lại, tình hình thành ra thế này là do lúc trước anh không thể suy tính chu toàn.
Giống như chuyện anh giẫm gãy một cọng cỏ mà không ngờ rằng sẽ quấy nhiễu tổ ong vò vẽ ở gần đó vậy.
Chỉ có điều, giờ đây hồi tưởng lại thì xem ra đúng là Thiên Đạo Sứ của mảnh thiên địa này đã ngã xuống rồi.
Nếu không, chắc chắn động tĩnh mình tiêu diệt nhà Mộ Dung sẽ bị người này phát hiện ra.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Sinh đứng dậy, hóa thành một luồng sáng óng ánh bay thẳng lên bầu trời sâu thẳm.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Thiên Sinh đã vượt qua tầng khí quyển, tới trước một tòa đại điện ẩn mình giữa trời sao.
Trên khung cửa đại điện có treo một tấm bảng. Trên tấm bảng có khắc ba chữ vàng tỏa ra sự uy nghiêm vô hạn. Điện Thiên Đạo!
Lâm Thiên Sinh đứng bên ngoài đại điện cao tới mấy ngàn trượng này, cảm nhận được hơi thở viễn cổ tỏa ra từ bên trong cung điện.
Tiếc là anh không phát hiện ra dấu hiệu có người tồn tại. Sau một thoáng khựng lại, anh lập tức đi vào trong điện Thiên Đạo.
Mỗi một thế giới đều có một vị Thiên Đạo Sứ, thực lực của Thiên Đạo Sứ được điều chỉnh theo thế giới mà họ quản lý.
Đương nhiên, người có thể trở thành Thiên Đạo Sứ đều đã lĩnh ngộ được ý chí pháp tắc của thiên đạo, chắc chắn là người mạnh nhất ở một thế giới.
Thực lực tối thiểu phải là Tiên Vương.
Lúc trước, anh không hề muốn kinh động tới Thiên Đạo Sứ của nơi này.
Nhưng từ khi phát hiện ra tàn cuốn Cửu U quyết của Tướng Thần, Lâm Thiên Sinh mới cảm thấy nơi mình sinh ra không hề đơn giản.
Không hề có bất ngờ gì xảy ra, ngay khi Lâm Thiên Sinh bước vào trong đại điện, hơi thở viễn cổ bi thương lập tức phả vào mặt.
Điều làm anh thấy khiếp sợ là tuổi tác của tòa điện Thiên Đạo này dường như còn lâu đời hơn cả điện Chúng Tiên ở tiên giới!
Cho dù nơi này đã rất xuống cấp nhưng vẫn còn lưu lại vô số hơi thở không thể ngược dòng tìm hiểu.
Công thêm vết tích hỗn loạn ở chung quanh chứng tỏ nơi này từng trải qua một trận chiến khốc liệt.
Mắt Thiên Đạo được dùng để thăm dò toàn bộ mảnh thiên địa và Cổ Lộ Tinh Không dùng để kết nối với các giới vực khác đã bị phá hủy.
Bên trong đại điện chỉ còn sót lại một chút pháp tắc đại đạo.
Điều này có nghĩa là tiên lộ của mảnh thiên địa này đã đứt đoạn, tu sĩ Lam Tỉnh cùng lắm chỉ có thể đạt tới Độ Kiếp cảnh.
Bởi vì hoàn toàn không có lôi kiếp Chuẩn Thánh giáng xuống, lại càng miễn bàn tới việc đạt tới Tiên Nhân cảnh.
Còn Thiên Đạo Sứ ở nơi này thì đã thân vẫn đạo tiêu.
Lâm Thiên Sinh nghiêm túc dạo qua một vòng, không hề phát hiện ra được điều gì, bèn quyết định quay trở về Lam Tinh.
Hiện tại, đạo tâm của anh bất ổn, anh không muốn dính vào nhân quả của thiên đạo, để tránh đưa mười ba người ở tiên giới, chúa tể Thập Đại Cấm Khu và các thế lực hắc ám tới đây.
Chuyến đi này của anh chỉ diễn ra trong khoảng mười phút ngắn ngủi.
Lâm Thiên Sinh trở lại nhà họ Tô, tắm nước lạnh rồi về phòng ngủ như mọi ngày.
Lâm Thiên Sinh ngồi bắt chéo chân trên ghế, cầm điện thoại lướt video. Đúng lúc này, Lý Vệ đột nhiên gọi điện thoại cho anh.
Lâm Thiên Sinh khẽ chau mày, nhấn nút nghe.
Giọng nói của Lý Vệ vang lên bên đầu bên kia: “Cậu Lâm, đã quấy quả cậu rồi:
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lý Vệ nói: “Thiên lôi bữa trước ở thành phố Thiên Hải đã đánh thức không ít tu Sĩ viễn cổ.”
“Để củng cố tu vi, bọn họ đang tiến hành bắt giết các tu sĩ.”
“Có rất nhiều tu sĩ tỉnh lại đã rời khỏi thành phố Thiên Hải, đang làm loạn ở khắp nơi, thậm chí trong đó có một vị đại năng Độ Kiếp cảnh.”
“Lần này tôi gọi điện quấy rầy là muốn nhắc cậu Lâm hãy cẩn thận.” Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh nói: “Được, tôi biết rồi.” Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Đối với Lâm Thiên Sinh thì tu sĩ Độ Kiếp cảnh chỉ lớn hơn sâu kiến một chút mà thôi.
Trái lại, tình hình thành ra thế này là do lúc trước anh không thể suy tính chu toàn.
Giống như chuyện anh giẫm gãy một cọng cỏ mà không ngờ rằng sẽ quấy nhiễu tổ ong vò vẽ ở gần đó vậy.
Chỉ có điều, giờ đây hồi tưởng lại thì xem ra đúng là Thiên Đạo Sứ của mảnh thiên địa này đã ngã xuống rồi.
Nếu không, chắc chắn động tĩnh mình tiêu diệt nhà Mộ Dung sẽ bị người này phát hiện ra.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Sinh đứng dậy, hóa thành một luồng sáng óng ánh bay thẳng lên bầu trời sâu thẳm.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Thiên Sinh đã vượt qua tầng khí quyển, tới trước một tòa đại điện ẩn mình giữa trời sao.
Trên khung cửa đại điện có treo một tấm bảng. Trên tấm bảng có khắc ba chữ vàng tỏa ra sự uy nghiêm vô hạn. Điện Thiên Đạo!
Lâm Thiên Sinh đứng bên ngoài đại điện cao tới mấy ngàn trượng này, cảm nhận được hơi thở viễn cổ tỏa ra từ bên trong cung điện.
Tiếc là anh không phát hiện ra dấu hiệu có người tồn tại. Sau một thoáng khựng lại, anh lập tức đi vào trong điện Thiên Đạo.
Mỗi một thế giới đều có một vị Thiên Đạo Sứ, thực lực của Thiên Đạo Sứ được điều chỉnh theo thế giới mà họ quản lý.
Đương nhiên, người có thể trở thành Thiên Đạo Sứ đều đã lĩnh ngộ được ý chí pháp tắc của thiên đạo, chắc chắn là người mạnh nhất ở một thế giới.
Thực lực tối thiểu phải là Tiên Vương.
Lúc trước, anh không hề muốn kinh động tới Thiên Đạo Sứ của nơi này.
Nhưng từ khi phát hiện ra tàn cuốn Cửu U quyết của Tướng Thần, Lâm Thiên Sinh mới cảm thấy nơi mình sinh ra không hề đơn giản.
Không hề có bất ngờ gì xảy ra, ngay khi Lâm Thiên Sinh bước vào trong đại điện, hơi thở viễn cổ bi thương lập tức phả vào mặt.
Điều làm anh thấy khiếp sợ là tuổi tác của tòa điện Thiên Đạo này dường như còn lâu đời hơn cả điện Chúng Tiên ở tiên giới!
Cho dù nơi này đã rất xuống cấp nhưng vẫn còn lưu lại vô số hơi thở không thể ngược dòng tìm hiểu.
Công thêm vết tích hỗn loạn ở chung quanh chứng tỏ nơi này từng trải qua một trận chiến khốc liệt.
Mắt Thiên Đạo được dùng để thăm dò toàn bộ mảnh thiên địa và Cổ Lộ Tinh Không dùng để kết nối với các giới vực khác đã bị phá hủy.
Bên trong đại điện chỉ còn sót lại một chút pháp tắc đại đạo.
Điều này có nghĩa là tiên lộ của mảnh thiên địa này đã đứt đoạn, tu sĩ Lam Tỉnh cùng lắm chỉ có thể đạt tới Độ Kiếp cảnh.
Bởi vì hoàn toàn không có lôi kiếp Chuẩn Thánh giáng xuống, lại càng miễn bàn tới việc đạt tới Tiên Nhân cảnh.
Còn Thiên Đạo Sứ ở nơi này thì đã thân vẫn đạo tiêu.
Lâm Thiên Sinh nghiêm túc dạo qua một vòng, không hề phát hiện ra được điều gì, bèn quyết định quay trở về Lam Tinh.
Hiện tại, đạo tâm của anh bất ổn, anh không muốn dính vào nhân quả của thiên đạo, để tránh đưa mười ba người ở tiên giới, chúa tể Thập Đại Cấm Khu và các thế lực hắc ám tới đây.
Chuyến đi này của anh chỉ diễn ra trong khoảng mười phút ngắn ngủi.
Lâm Thiên Sinh trở lại nhà họ Tô, tắm nước lạnh rồi về phòng ngủ như mọi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.