[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 15: Có Thể Văn Có Thể Võ, Mẹ Con Được Gọi Là Văn Võ Song Toàn 1
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
"Hồ thị, không… Thủy… Thủy Thanh, có chuyện gì thì từ từ nói, dao không thể dùng bừa được đâu." Mẹ Phạm run rẩy thuyết phục.
Tôn Kim Hoa cũng có phản ứng run rẩy, nàng ta khuyên nhủ: "Đệ muội, hơn mười năm nay chúng ta vẫn luôn hòa thuận, đừng làm chuyện ngu ngốc có được không?"
Bây giờ nàng ta đã hối hận cả ngàn lần, nàng ta hối hận gì để đương gia của mình lẻn đi ra ngoài, vốn dĩ nàng ta cho rằng nam nhân xen vào chuyện nhà thì rất khó, lỡ như đến lúc đó Đại Nha khóc lóc thì hắn ta sẽ mềm lòng, khó mà chịu đựng được.
Không ngờ, Hồ Thủy Thanh vốn hèn nhát lại nổi trận lôi đình mà dùng đến dao.
Bây giờ phải làm sao đây?
Năm người Đại Nha và Nhị Nha đứng ở khoảng cách gần nhất, họ hoảng hốt khi thấy mẹ của mình lao vào bếp rồi quay lại với một con dao trên tay.
Nhị Nha thấp giọng hỏi: "Nương, không phải vừa rồi nương nói muốn đấu văn không đấu võ với mọi người sao, chẳng phải nương nói nương muốn thành người văn minh sao?"
Nhưng phải nói rằng hình ảnh cầm dao bếp này của mẹ mình thật sự rất tuyệt.
Thủy Thanh hừ lạnh, nếu như làm người văn minh mà có ích thì ai lại đi làm con chuột chui rúc chứ?
“Nương ơi!” Đột nhiên đứa nhỏ nhất là Phạm Hà hét lên.
Thủy Thanh nhìn về phía cậu bé.
Chỉ nhìn thấy cậu bé nhỏ giọng thì thầm: “Cầm dao làm bếp cho chắc nhé mẹ.”
Ngay lập tức Thủy Thanh giơ ngón cái lên, tiểu tử này biết nắm bắt mấu chốt!
Đại Nha lo lắng hỏi: “Nương, có cần con đi cùng nương không?”
Chuyện này bắt đầu là vì cô bé nhưng mẹ lại là người đứng ra…
Thủy Thanh xua tay, thản nhiên nói: "Các con lùi lại đi, ta sẽ cho các con xem cái gì gọi là vừa có văn vừa có võ! Còn nữa, nương của các con gọi là văn võ song toàn.”
Trước đây khi nàng có thể trở thành nữ cường nhân thì trọng tâm không phải “nữ” mà trọng tâm là “cường”.
Tất nhiên những thứ có thể giải quyết bằng lời thì tuyệt đối nàng sẽ không động thủ, nhưng nếu có thể động thủ thì tuyệt đối nàng sẽ không muốn tốn nước bọt để nói chuyện với họ.
"Đại Trụ, Nhị Trụ, thẩm tử của các con điên rồi, mau ngăn nàng ta lại!" Tôn Kim Hoa nhìn thấy Hồ Thủy Thanh cầm dao làm bếp tiến đến càng lúc càng gần thì hoảng sợ rồi liên tục hét lên.
Phạm Đại Trụ nhìn chằm chằm vào con dao làm bếp sáng bóng rồi lùi lại, trong lòng cảm thấy bất mãn với nương của mình.
Mặc dù nương của hắn ta biết thẩm tử điên rồi mà vẫn còn kêu hắn ta lao lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tôn Kim Hoa cũng có phản ứng run rẩy, nàng ta khuyên nhủ: "Đệ muội, hơn mười năm nay chúng ta vẫn luôn hòa thuận, đừng làm chuyện ngu ngốc có được không?"
Bây giờ nàng ta đã hối hận cả ngàn lần, nàng ta hối hận gì để đương gia của mình lẻn đi ra ngoài, vốn dĩ nàng ta cho rằng nam nhân xen vào chuyện nhà thì rất khó, lỡ như đến lúc đó Đại Nha khóc lóc thì hắn ta sẽ mềm lòng, khó mà chịu đựng được.
Không ngờ, Hồ Thủy Thanh vốn hèn nhát lại nổi trận lôi đình mà dùng đến dao.
Bây giờ phải làm sao đây?
Năm người Đại Nha và Nhị Nha đứng ở khoảng cách gần nhất, họ hoảng hốt khi thấy mẹ của mình lao vào bếp rồi quay lại với một con dao trên tay.
Nhị Nha thấp giọng hỏi: "Nương, không phải vừa rồi nương nói muốn đấu văn không đấu võ với mọi người sao, chẳng phải nương nói nương muốn thành người văn minh sao?"
Nhưng phải nói rằng hình ảnh cầm dao bếp này của mẹ mình thật sự rất tuyệt.
Thủy Thanh hừ lạnh, nếu như làm người văn minh mà có ích thì ai lại đi làm con chuột chui rúc chứ?
“Nương ơi!” Đột nhiên đứa nhỏ nhất là Phạm Hà hét lên.
Thủy Thanh nhìn về phía cậu bé.
Chỉ nhìn thấy cậu bé nhỏ giọng thì thầm: “Cầm dao làm bếp cho chắc nhé mẹ.”
Ngay lập tức Thủy Thanh giơ ngón cái lên, tiểu tử này biết nắm bắt mấu chốt!
Đại Nha lo lắng hỏi: “Nương, có cần con đi cùng nương không?”
Chuyện này bắt đầu là vì cô bé nhưng mẹ lại là người đứng ra…
Thủy Thanh xua tay, thản nhiên nói: "Các con lùi lại đi, ta sẽ cho các con xem cái gì gọi là vừa có văn vừa có võ! Còn nữa, nương của các con gọi là văn võ song toàn.”
Trước đây khi nàng có thể trở thành nữ cường nhân thì trọng tâm không phải “nữ” mà trọng tâm là “cường”.
Tất nhiên những thứ có thể giải quyết bằng lời thì tuyệt đối nàng sẽ không động thủ, nhưng nếu có thể động thủ thì tuyệt đối nàng sẽ không muốn tốn nước bọt để nói chuyện với họ.
"Đại Trụ, Nhị Trụ, thẩm tử của các con điên rồi, mau ngăn nàng ta lại!" Tôn Kim Hoa nhìn thấy Hồ Thủy Thanh cầm dao làm bếp tiến đến càng lúc càng gần thì hoảng sợ rồi liên tục hét lên.
Phạm Đại Trụ nhìn chằm chằm vào con dao làm bếp sáng bóng rồi lùi lại, trong lòng cảm thấy bất mãn với nương của mình.
Mặc dù nương của hắn ta biết thẩm tử điên rồi mà vẫn còn kêu hắn ta lao lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.