[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 14: Đấu Văn Chứ Không Đấu Võ, Làm Người Văn Minh 4
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
Phạm Đại Trụ đứng dậy chỉ vào Phạm Chiêu Đệ đang ngồi xổm trong góc cầm bát rồi nói: "Nhị thẩm, thẩm không thấy tiểu muội của ta cũng không ngồi trên bàn sao, rất bất công.”
“Bất công mẹ nhà ngươi! Tiểu muội của ngươi không được ngồi vào bàn mà ngươi đắc ý lắm đúng không, cảm thấy tự hào lắm à? Thật ngại quá, ta không đồng ý để khuê nữ ta như vậy." Thủy Thanh hừ mũi không chút thương tiếc.
"Hồ thị, ngươi đừng nghĩ lúc nãy ngươi nói giúp mọi người thì có thể không biết trời cao đất dày! Ta cho ngươi biết, lão nương đây chưa chết, cũng chưa đến lượt ngươi có quyền quyết định trong ngôi nhà này” Mẹ Phạm đập mạnh xuống bàn, bàn ăn cũ kỹ phát ra tiếng động mạnh.
Sau đó, bà ta vừa thấy tiếc cho chiếc bàn gỗ, vừa đau đớn đưa hai tay ra sau lưng xoa thật mạnh.
Đột nhiên Thủy Thanh không nói câu nào mà đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
Sắc mặt của mẹ Phạm tối sầm, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Đại Nha Nhị Nha và những người khác rồi mạnh mẽ ra lệnh: “Nếu nàng ta không ăn thì đừng cho nàng ta ăn, có gan thì xem thử nàng ta nhịn đói được bao lâu.”
Đại Nha và Nhị Nha không nghe nữa mà cầm bát quay người đi.
Ba huynh đệ Phạm Giang, Phạm Hà và Phạm Hồ vốn đang ngồi ở bàn cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Mẹ nói đúng, thậm chí các tỷ tỷ của họ còn không được ngồi vào bàn ăn mà phải ngồi xổm dưới mái hiên hay góc nhà thì chẳng có gì đáng để tự hào cả.
Vẻ mặt của mẹ Phạm thay đổi mấy lần, lần nào cũng tức giận phừng phừng.
Phạm Đại Trụ và hai người còn lại thì mừng thầm.
Ba đường đệ thật quá ngốc, Đại Nha và Nhị Nha là nữ nhân thì sớm muộn gì cũng xuất giá.
Suy cho cùng nếu đắc tội với nãi nãi thì sau này sẽ không được chia chút tài sản nào.
Tuy nhiên, dù ba người họ có đắc tội với nãi nãi hay không thì gia gia cũng đã qua đời nên số tiền này chắc chắn sẽ nằm trong tay bà nội, sau này chia cho ai hay chia bao nhiêu thì đều tùy thuộc vào tâm trạng của bà nội.
"Ăn đi! Hồ thị làm loạn thì vừa hay tối nay ăn nhiều chút, để ta xem tối nay có ai cứu nàng ta không.”
"A" Đột nhiên Tôn Kim Hoa hét lên.
Mẹ Phạm đang mắng mỏ thì nghe thấy tiếng hét, bà ta hung hăng nhìn về phía cửa…
Loảng xoảng.
Chiếc bát sứ trên tay mẹ Phạm rơi xuống đất.
Cạch.
Đại Trụ, Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ nuốt khan.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bất công mẹ nhà ngươi! Tiểu muội của ngươi không được ngồi vào bàn mà ngươi đắc ý lắm đúng không, cảm thấy tự hào lắm à? Thật ngại quá, ta không đồng ý để khuê nữ ta như vậy." Thủy Thanh hừ mũi không chút thương tiếc.
"Hồ thị, ngươi đừng nghĩ lúc nãy ngươi nói giúp mọi người thì có thể không biết trời cao đất dày! Ta cho ngươi biết, lão nương đây chưa chết, cũng chưa đến lượt ngươi có quyền quyết định trong ngôi nhà này” Mẹ Phạm đập mạnh xuống bàn, bàn ăn cũ kỹ phát ra tiếng động mạnh.
Sau đó, bà ta vừa thấy tiếc cho chiếc bàn gỗ, vừa đau đớn đưa hai tay ra sau lưng xoa thật mạnh.
Đột nhiên Thủy Thanh không nói câu nào mà đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
Sắc mặt của mẹ Phạm tối sầm, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Đại Nha Nhị Nha và những người khác rồi mạnh mẽ ra lệnh: “Nếu nàng ta không ăn thì đừng cho nàng ta ăn, có gan thì xem thử nàng ta nhịn đói được bao lâu.”
Đại Nha và Nhị Nha không nghe nữa mà cầm bát quay người đi.
Ba huynh đệ Phạm Giang, Phạm Hà và Phạm Hồ vốn đang ngồi ở bàn cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Mẹ nói đúng, thậm chí các tỷ tỷ của họ còn không được ngồi vào bàn ăn mà phải ngồi xổm dưới mái hiên hay góc nhà thì chẳng có gì đáng để tự hào cả.
Vẻ mặt của mẹ Phạm thay đổi mấy lần, lần nào cũng tức giận phừng phừng.
Phạm Đại Trụ và hai người còn lại thì mừng thầm.
Ba đường đệ thật quá ngốc, Đại Nha và Nhị Nha là nữ nhân thì sớm muộn gì cũng xuất giá.
Suy cho cùng nếu đắc tội với nãi nãi thì sau này sẽ không được chia chút tài sản nào.
Tuy nhiên, dù ba người họ có đắc tội với nãi nãi hay không thì gia gia cũng đã qua đời nên số tiền này chắc chắn sẽ nằm trong tay bà nội, sau này chia cho ai hay chia bao nhiêu thì đều tùy thuộc vào tâm trạng của bà nội.
"Ăn đi! Hồ thị làm loạn thì vừa hay tối nay ăn nhiều chút, để ta xem tối nay có ai cứu nàng ta không.”
"A" Đột nhiên Tôn Kim Hoa hét lên.
Mẹ Phạm đang mắng mỏ thì nghe thấy tiếng hét, bà ta hung hăng nhìn về phía cửa…
Loảng xoảng.
Chiếc bát sứ trên tay mẹ Phạm rơi xuống đất.
Cạch.
Đại Trụ, Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ nuốt khan.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.