[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 3: Mặc Thành Biệt Khuất Con Dâu (3)
Ngữ Kiều Kiều
07/09/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tôn Kim Hoa có bốn người con trai bên cạnh nên căn bản không biết sợ, nàng ta không thèm nhìn mà cứ thế xoay người rời đi.
Phạm mẫu thì hơi chột dạ, chủ yếu là sợ con trai đang kiếm tiền trong thành quay về rồi trách không làm đúng lời dặn dò, nên bà ta gọi Đại Nha Nhị Nha đến dẫn Hồ thị về phòng nằm nghỉ rồi mới yên tâm rời đi.
Hai cô con gái nhìn mẫu thân mình đang bất tỉnh, khóc sưng cả mắt, nên hôm nay đành mạo hiểm trộm cái bánh bao đến cho nàng ăn bổ sung dinh dưỡng.
Thủy Thanh hừ lạnh, dựa vào đâu mà con gái phải chịu cảnh bán đi để con trai cưới vợ chứ?
Dù là anh họ em họ hay anh em ruột nhà mình cưới vợ cũng vậy, tất cả đều không được dùng con gái để đối lấy!
Nếu nàng đã đến đây rồi thì sau này nàng sẽ quyết định hết tất cả!
Trong gia đình, con gái thứ hai không phải là người được coi trọng nhất, chưa kể còn là phận nữ nhi nữa.
Nhị Nha đem bánh bao đến, nuốt nước miếng nhỏ giọng nói: "Nương, người ăn tiếp đi!"
Đây là đồ ăn mà đại tỷ đã mạo hiểm việc bị a nãi và đại bá mẫu đánh chửi để lấy về, cô bé không thể ăn được.
"Ta no rồi, con ăn đi." Thủy Thanh không cho phép cô bé từ chối: "Con ăn giúp ta đi, mau kẻo lát lại bị phát hiện."
Sức khỏe của nàng không tệ, mặc dù lúc nãy tay chân bủn rủn nhưng ăn gần phân nửa cái bánh bao vào bụng rồi nên đã khôi phục không ít sức lực.
Không có nước, nàng thực sự không nuốt trôi cái bánh bao cứng như đá này nữa.
Nhìn người con gái trước mắt ăn như hổ đói, Thủy Thanh không biết có phải lòng mình trước giờ không nhìn được cảnh người khác khổ sở hay không mà thấy trái tim đau nhói tột cùng.
"Nha đầu chết tiệt, lại chạy đi đâu lười nhác tránh việc rồi! Bị ta bắt được thì đừng hòng có cơm trưa!"
"Đại Nha, nấu ăn xong chưa? Không xong thì ngươi cũng đừng có ăn!"
...
Bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi, cực kỳ hung dữ.
"Không hay rồi!" Nhị Nha nhanh chóng mở cửa phòng, xông ra ngoài.
Trong sân, Đại Nha bị đè xuống đất đánh, anh em họ đang đứng xung quanh lạnh lùng nhìn.
Thủy Thanh đứng dậy, người ác thì cần có người ác hơn trừng trị.
Phải cho bọn họ biết nàng không dễ ăn hiếp.
Tôn Kim Hoa có bốn người con trai bên cạnh nên căn bản không biết sợ, nàng ta không thèm nhìn mà cứ thế xoay người rời đi.
Phạm mẫu thì hơi chột dạ, chủ yếu là sợ con trai đang kiếm tiền trong thành quay về rồi trách không làm đúng lời dặn dò, nên bà ta gọi Đại Nha Nhị Nha đến dẫn Hồ thị về phòng nằm nghỉ rồi mới yên tâm rời đi.
Hai cô con gái nhìn mẫu thân mình đang bất tỉnh, khóc sưng cả mắt, nên hôm nay đành mạo hiểm trộm cái bánh bao đến cho nàng ăn bổ sung dinh dưỡng.
Thủy Thanh hừ lạnh, dựa vào đâu mà con gái phải chịu cảnh bán đi để con trai cưới vợ chứ?
Dù là anh họ em họ hay anh em ruột nhà mình cưới vợ cũng vậy, tất cả đều không được dùng con gái để đối lấy!
Nếu nàng đã đến đây rồi thì sau này nàng sẽ quyết định hết tất cả!
Trong gia đình, con gái thứ hai không phải là người được coi trọng nhất, chưa kể còn là phận nữ nhi nữa.
Nhị Nha đem bánh bao đến, nuốt nước miếng nhỏ giọng nói: "Nương, người ăn tiếp đi!"
Đây là đồ ăn mà đại tỷ đã mạo hiểm việc bị a nãi và đại bá mẫu đánh chửi để lấy về, cô bé không thể ăn được.
"Ta no rồi, con ăn đi." Thủy Thanh không cho phép cô bé từ chối: "Con ăn giúp ta đi, mau kẻo lát lại bị phát hiện."
Sức khỏe của nàng không tệ, mặc dù lúc nãy tay chân bủn rủn nhưng ăn gần phân nửa cái bánh bao vào bụng rồi nên đã khôi phục không ít sức lực.
Không có nước, nàng thực sự không nuốt trôi cái bánh bao cứng như đá này nữa.
Nhìn người con gái trước mắt ăn như hổ đói, Thủy Thanh không biết có phải lòng mình trước giờ không nhìn được cảnh người khác khổ sở hay không mà thấy trái tim đau nhói tột cùng.
"Nha đầu chết tiệt, lại chạy đi đâu lười nhác tránh việc rồi! Bị ta bắt được thì đừng hòng có cơm trưa!"
"Đại Nha, nấu ăn xong chưa? Không xong thì ngươi cũng đừng có ăn!"
...
Bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi, cực kỳ hung dữ.
"Không hay rồi!" Nhị Nha nhanh chóng mở cửa phòng, xông ra ngoài.
Trong sân, Đại Nha bị đè xuống đất đánh, anh em họ đang đứng xung quanh lạnh lùng nhìn.
Thủy Thanh đứng dậy, người ác thì cần có người ác hơn trừng trị.
Phải cho bọn họ biết nàng không dễ ăn hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.