[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 4: Xem Ta Trình Diễn 1
Ngữ Kiều Kiều
07/09/2024
Thủy Thanh bước ra khỏi căn phòng mờ
nhìn thấy hai nhi nữ gầy gò ốm yếu đang quỳ dưới cái nắng như thiêu đốt trong
sân, xung quanh là một vòng “họ hàng” trịch thượng vây quanh.
Nàng nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy ba nhi tử của nguyên chủ đâu, nàng tưởng họ đang đi làm bên ngoài chưa quay về.
Thấy nàng bước ra, mẹ Phạm đang rũ mắt ngước lên, lương tâm cắn rứt cũng tiêu tan, bà ta thị uy nói với tức phụ nhi: “Phạm gia đã nuôi hai đứa nó lớn như vậy, cho chúng cơm ăn áo mặc, tại sao lương thực của Phạm gia lại phải nuôi hai con sói mắt trắng chúng nó?”
Tiểu tức phụ nhi là một quả hồng mềm, lúc nào cũng hèn nhát để cho người khác thao túng mình.
Vốn dĩ lúc sáng sớm đẩy ngã bà ta thì bà ta đã không tinh toán nhưng bây giờ hai nhi nữ mà nàng ta dạy dỗ ra lại dám đi trộm đồ, tẩu dùng nó đánh tức phụ nhi để lấy lại tiền.
Nhà lão đại nhiều nhi tử nên trách nhiệm lớn, nhi tử nhà lão nhị còn nhỏ mà lão nhị là là người kiếm ra tiền cho nên tôn tử tẩu có thế thể dựa vào bà ta để chăm sóc…
Thủy Thanh nghe như vậy thì cảm thấy khó chịu.
Câu này giống như là “Bọn chúng trưởng thành được như vậy thì ta cũng không có bỏ đói bọn chúng” vậy.
Nhưng tẩu là không để bọn trẻ đói rét, hỗ trợ vật chất nhưng Phạm gia lại trừ hết lương thực của nhi nữ của nàng.
Là một người bà sao có thể trơ tráo như kiểu cây ngay không sợ chết đứng như thế trước mặt hai tôn nữ của mình chứ?
Thủy Thanh liếc nhìn người dân trong thôn đang đứng hóng chuyện bên ngoài hàng rào, họ đang bưng bát ăn cơm, vươn cổ nhìn vào trong xem náo nhiệt, họ cúi thấp đầu nhưng giọng nói lại không hề thấp: “Ăn cây táo rào cây sung à? Dám hỏi mẹ chồng ai lại rào bên ngoài chứ? Nếu là ta thì người họ ngoại thành là người ngoài, chẳng phải bà mẹ chồng sau khi gả vào Phạm gia thì cũng là người ngoài sao? Đại Nha và Nhị Nha đều mang họ Phạm nên cũng không thể tính là người ngoài được.”
Mấy người nữ nhân đang hóng chuyện bên ngoài hàng rào phá lên cười.
“Phạm tẩu à, ta nhớ rõ lúc tẩu còn chưa lấy chồng thì họ Hoàng mà, nghe người trong thôn gọi mình là người Phạm gia mấy chục năm nên cũng quên họ của mình rồi à?”
“Theo như lời của tẩu thì tức phụ nhi của tẩu là người ngoài, vậy thì tẩu cũng là người ngoài sao.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy ba nhi tử của nguyên chủ đâu, nàng tưởng họ đang đi làm bên ngoài chưa quay về.
Thấy nàng bước ra, mẹ Phạm đang rũ mắt ngước lên, lương tâm cắn rứt cũng tiêu tan, bà ta thị uy nói với tức phụ nhi: “Phạm gia đã nuôi hai đứa nó lớn như vậy, cho chúng cơm ăn áo mặc, tại sao lương thực của Phạm gia lại phải nuôi hai con sói mắt trắng chúng nó?”
Tiểu tức phụ nhi là một quả hồng mềm, lúc nào cũng hèn nhát để cho người khác thao túng mình.
Vốn dĩ lúc sáng sớm đẩy ngã bà ta thì bà ta đã không tinh toán nhưng bây giờ hai nhi nữ mà nàng ta dạy dỗ ra lại dám đi trộm đồ, tẩu dùng nó đánh tức phụ nhi để lấy lại tiền.
Nhà lão đại nhiều nhi tử nên trách nhiệm lớn, nhi tử nhà lão nhị còn nhỏ mà lão nhị là là người kiếm ra tiền cho nên tôn tử tẩu có thế thể dựa vào bà ta để chăm sóc…
Thủy Thanh nghe như vậy thì cảm thấy khó chịu.
Câu này giống như là “Bọn chúng trưởng thành được như vậy thì ta cũng không có bỏ đói bọn chúng” vậy.
Nhưng tẩu là không để bọn trẻ đói rét, hỗ trợ vật chất nhưng Phạm gia lại trừ hết lương thực của nhi nữ của nàng.
Là một người bà sao có thể trơ tráo như kiểu cây ngay không sợ chết đứng như thế trước mặt hai tôn nữ của mình chứ?
Thủy Thanh liếc nhìn người dân trong thôn đang đứng hóng chuyện bên ngoài hàng rào, họ đang bưng bát ăn cơm, vươn cổ nhìn vào trong xem náo nhiệt, họ cúi thấp đầu nhưng giọng nói lại không hề thấp: “Ăn cây táo rào cây sung à? Dám hỏi mẹ chồng ai lại rào bên ngoài chứ? Nếu là ta thì người họ ngoại thành là người ngoài, chẳng phải bà mẹ chồng sau khi gả vào Phạm gia thì cũng là người ngoài sao? Đại Nha và Nhị Nha đều mang họ Phạm nên cũng không thể tính là người ngoài được.”
Mấy người nữ nhân đang hóng chuyện bên ngoài hàng rào phá lên cười.
“Phạm tẩu à, ta nhớ rõ lúc tẩu còn chưa lấy chồng thì họ Hoàng mà, nghe người trong thôn gọi mình là người Phạm gia mấy chục năm nên cũng quên họ của mình rồi à?”
“Theo như lời của tẩu thì tức phụ nhi của tẩu là người ngoài, vậy thì tẩu cũng là người ngoài sao.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.