[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 46: Ta Có Chuyện Cần Nói Với Chàng 2
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
Lão đại Phạm nghĩ đến năm bao lương thực thì vẫn còn đau lòng: “Năm bao nhiều lắm, ba bao là đủ rồi. Núi cũng không nên cho lão nhị chọn, nên chia cho họ ba ngọn núi không liền kề nhau, ruộng đất thì có thể để nương chia, chia theo đầu người đại phòng nhị phòng…”
Phạm Đại Trụ và Phạm Nhị Trụ nghe được thì tiến lên khen ngợi: “Vẫn là cha suy nghĩ chu toàn.”
“Chúng con cũng không biết tại sao lại như vậy, thấy bộ dạng tiểu thúc khách khí tươi cười lễ độ thì nghĩ đồng ý cũng không thiệt.”
“Nếu có cha ở nhà thì tốt rồi, chắc chắn cả nhà tiểu thúc sẽ không mang nhiều đồ đi như vậy.”
Tôn Kim Hoa cũng hơi hối hận, hối hận vì không đợi đương gia về để lão nhị lấy đi gần hết đồ đạc.
Phạm Tam Trụ và Phạm Tứ Trụ nghe được thì thầm sợ hãi. Cha mình lại không hề suy xét cho đệ đệ ruột thịt, lại nói Phạm gia này cũng có một nửa là nhờ vào tiểu thúc. Mà đại ca và nhị ca lại rõ ràng tán thành lời cha nói.
Hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, căn nhà ngói này, sau này có phần của họ sao…
Lão đại Phạm suy nghĩ rồi nói tiếp: “Các ngươi có đi ngang qua nhà lão nhị, lỡ có gặp phải thì không được mềm lòng mà cho đồ ăn có biết không?”
Đại Trụ và Nhị Trụ lập tức bảo vệ chén cháo nấm rau dại của mình rồi trả lời: “Cha yên tâm đi.”
“Vất vả lắm mới giảm bớt bảy miệng ăn, ta không thể cho họ một miếng nào.”
“Cha, người không biết đâu, buổi trưa tiểu thẩm ghét bỏ chuyện nãi nãi múc cháo loãng cho Đại Nha và Nhị Nha, e rằng giờ này cả nhà họ đang ăn cỏ ăn trấu đấy…”
Lão đại Phạm hừ lạnh một tiếng, xem thường nói: “Không biết tốt xấu, ngày tháng khốn khổ của chúng còn ở phía sau.”
“Cha nói rất đúng.”
“Ôi, cháo này không tệ, ngày mai muốn ăn cháo nấm nữa.” Lão đại Phạm chép miệng bình phẩm.
Tôn Kim Hoa không hé răng.
Phạm Chiêu Đệ ngồi trong góc tường âm thầm sợ hãi nói: “Cha, núi trúc chia cho tiểu thúc rồi, hơn nữa nấm là do Đại Nha tỷ và Nhị Nha tỷ hái.”
Mà Đại Nha tỷ và Nhị Nha tỷ đã không còn là người nhà của họ nữa.
Tôn Kim Hoa trừng mắt liếc nhìn nhi nữ rồi lạnh lùng nói: “Ngươi không nói cũng không ai nghĩ ngươi câm đâu.”
Phạm Chiêu Đệ rụt cổ lại không dám hé răng nữa.
Lão đại Phạm vẫn luôn là “quân tử rời xa khói bếp”, chuyện cơm nước luôn nghĩ rằng đó là chuyện của nữ nhân, sau khi nghe nói vậy thì không thèm quan tâm nói: “Chỉ núi trúc mới có nấm à? Chỗ khác cũng có, mai ngươi, nương của ngươi và nãi nãi đi hái về một ít đi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phạm Đại Trụ và Phạm Nhị Trụ nghe được thì tiến lên khen ngợi: “Vẫn là cha suy nghĩ chu toàn.”
“Chúng con cũng không biết tại sao lại như vậy, thấy bộ dạng tiểu thúc khách khí tươi cười lễ độ thì nghĩ đồng ý cũng không thiệt.”
“Nếu có cha ở nhà thì tốt rồi, chắc chắn cả nhà tiểu thúc sẽ không mang nhiều đồ đi như vậy.”
Tôn Kim Hoa cũng hơi hối hận, hối hận vì không đợi đương gia về để lão nhị lấy đi gần hết đồ đạc.
Phạm Tam Trụ và Phạm Tứ Trụ nghe được thì thầm sợ hãi. Cha mình lại không hề suy xét cho đệ đệ ruột thịt, lại nói Phạm gia này cũng có một nửa là nhờ vào tiểu thúc. Mà đại ca và nhị ca lại rõ ràng tán thành lời cha nói.
Hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, căn nhà ngói này, sau này có phần của họ sao…
Lão đại Phạm suy nghĩ rồi nói tiếp: “Các ngươi có đi ngang qua nhà lão nhị, lỡ có gặp phải thì không được mềm lòng mà cho đồ ăn có biết không?”
Đại Trụ và Nhị Trụ lập tức bảo vệ chén cháo nấm rau dại của mình rồi trả lời: “Cha yên tâm đi.”
“Vất vả lắm mới giảm bớt bảy miệng ăn, ta không thể cho họ một miếng nào.”
“Cha, người không biết đâu, buổi trưa tiểu thẩm ghét bỏ chuyện nãi nãi múc cháo loãng cho Đại Nha và Nhị Nha, e rằng giờ này cả nhà họ đang ăn cỏ ăn trấu đấy…”
Lão đại Phạm hừ lạnh một tiếng, xem thường nói: “Không biết tốt xấu, ngày tháng khốn khổ của chúng còn ở phía sau.”
“Cha nói rất đúng.”
“Ôi, cháo này không tệ, ngày mai muốn ăn cháo nấm nữa.” Lão đại Phạm chép miệng bình phẩm.
Tôn Kim Hoa không hé răng.
Phạm Chiêu Đệ ngồi trong góc tường âm thầm sợ hãi nói: “Cha, núi trúc chia cho tiểu thúc rồi, hơn nữa nấm là do Đại Nha tỷ và Nhị Nha tỷ hái.”
Mà Đại Nha tỷ và Nhị Nha tỷ đã không còn là người nhà của họ nữa.
Tôn Kim Hoa trừng mắt liếc nhìn nhi nữ rồi lạnh lùng nói: “Ngươi không nói cũng không ai nghĩ ngươi câm đâu.”
Phạm Chiêu Đệ rụt cổ lại không dám hé răng nữa.
Lão đại Phạm vẫn luôn là “quân tử rời xa khói bếp”, chuyện cơm nước luôn nghĩ rằng đó là chuyện của nữ nhân, sau khi nghe nói vậy thì không thèm quan tâm nói: “Chỉ núi trúc mới có nấm à? Chỗ khác cũng có, mai ngươi, nương của ngươi và nãi nãi đi hái về một ít đi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.