[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 47: Ta Có Chuyện Cần Nói Với Chàng 3
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
Mẹ Phạm đang tức giận ngồi xổm uống cháo thì nghe đại nhi tử sắp xếp cuộc đời của mình thì ngay lập tức không vui.
Bà ta lớn tiếng: “Dựa vào cái gì hả? Lão nương của ngươi nuôi ngươi lớn, chịu bao nhiêu cực khổ, ngươi cươi tức phụ nhi, nhi nữ cũng lớn rồi, thế mà còn muốn lão nương đi hái nấm à.”
Sắc mặt của lão đại Phạm trở nên khó coi, chỉ là hái mấy cái nấm thôi thì có thể mệt bao nhiêu chứ.
Tuổi tác của nương cũng chưa đến mức nghĩ dưỡng lão, thật là chỉ muốn hưởng phúc à. Nhưng mà khi nghĩ đến bạc trong ta bà ta thì hắn ta cố gắng kìm chế sự bất mãn, hắn ta nói với Tôn Kim Hoa: “Vậy ngày mai nàng đưa Chiêu Đệ đi hái đi.”
Mẹ Phạm hài lòng, Tôn Kim Hoa bất mãn nhưng không dám lên tiếng.
Bỏ đi, nấm thôi mà, ở đâu chẳng có, cứ tùy tiện hái thôi, sau đó hái thêm chút rau nấu cùng nhau, so với nhà lão nhị không có rau thì cũng chỉ có thể ăn nấm thôi.
Thủy Thanh không cho cả nhà ăn nấm, cho dù là sau đó sáu người họ hái được mười mấy cân nấm về, chủ yếu là nàng cảm thấy tiếc.
Nấu canh một cân nấm nhưng không đủ cho hai người ăn, nếu đổi thành tiền mua gạo thì có thể ăn căng bụng.
Về chuyện này thì người không có học e là không tính ra.
Sau khi ăn cơm chiều xong thì cả nhà đã no bụng, sau đó tinh thần đều phấn chấn hơn.
Trời vẫn còn hơi sáng nên Yến Thu mang chén đũa ra bờ suối rửa sạch, Tinh Hồi băm một chậu cỏ dại trộn chung cám mì rồi đem cho gà ăn.
Phạm Tiến dẫn theo Giang Hà Hồ đi bó cỏ tranh, chuẩn bị lơpj mái nhà che lương thực.
"Đại Hồ, con yếu hơn nên chỉ cần sắp xếp cỏ tranh cho ngay ngắn là được, đừng để nước mưa chảy vào. Đại Giang và Đại Hà là ca ca nên hãy bó thật chặt nhé.”
Thủy Thanh nhìn thấy Phạm Tiến vừa lợp mái tranh vừa kiên nhẫn chỉ cho ba nhi tử, tốc độ thong thả nhưng việc gì cũng chỉ thật kỹ cho ba nhi tử.
Phạm Tiến vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thủy Thanh đang chăm chú nhìn mình, hắn chớp mắt rồi ngẩn người hỏi: "Làm sao thế?”
"Chàng ra đây với ta, ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Trong lòng Phạm Tiến tràn đầy nghi ngờ, giống như cảm thấy mấy bao lương thực kỳ lạ vậy.
Rõ ràng là chỉ dùng năm cái trứng gà để nấu nhưng sao canh nấu ra lại trông còn nhiều hơn dùng mười mấy cái trứng gà. Còn nữa, Thủy Thanh còn hứa ngày mai sẽ mua thịt mỡ về làm cơm mỡ heo cho bọn trẻ, nhà họ không có tiền thì làm sao mua?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ta lớn tiếng: “Dựa vào cái gì hả? Lão nương của ngươi nuôi ngươi lớn, chịu bao nhiêu cực khổ, ngươi cươi tức phụ nhi, nhi nữ cũng lớn rồi, thế mà còn muốn lão nương đi hái nấm à.”
Sắc mặt của lão đại Phạm trở nên khó coi, chỉ là hái mấy cái nấm thôi thì có thể mệt bao nhiêu chứ.
Tuổi tác của nương cũng chưa đến mức nghĩ dưỡng lão, thật là chỉ muốn hưởng phúc à. Nhưng mà khi nghĩ đến bạc trong ta bà ta thì hắn ta cố gắng kìm chế sự bất mãn, hắn ta nói với Tôn Kim Hoa: “Vậy ngày mai nàng đưa Chiêu Đệ đi hái đi.”
Mẹ Phạm hài lòng, Tôn Kim Hoa bất mãn nhưng không dám lên tiếng.
Bỏ đi, nấm thôi mà, ở đâu chẳng có, cứ tùy tiện hái thôi, sau đó hái thêm chút rau nấu cùng nhau, so với nhà lão nhị không có rau thì cũng chỉ có thể ăn nấm thôi.
Thủy Thanh không cho cả nhà ăn nấm, cho dù là sau đó sáu người họ hái được mười mấy cân nấm về, chủ yếu là nàng cảm thấy tiếc.
Nấu canh một cân nấm nhưng không đủ cho hai người ăn, nếu đổi thành tiền mua gạo thì có thể ăn căng bụng.
Về chuyện này thì người không có học e là không tính ra.
Sau khi ăn cơm chiều xong thì cả nhà đã no bụng, sau đó tinh thần đều phấn chấn hơn.
Trời vẫn còn hơi sáng nên Yến Thu mang chén đũa ra bờ suối rửa sạch, Tinh Hồi băm một chậu cỏ dại trộn chung cám mì rồi đem cho gà ăn.
Phạm Tiến dẫn theo Giang Hà Hồ đi bó cỏ tranh, chuẩn bị lơpj mái nhà che lương thực.
"Đại Hồ, con yếu hơn nên chỉ cần sắp xếp cỏ tranh cho ngay ngắn là được, đừng để nước mưa chảy vào. Đại Giang và Đại Hà là ca ca nên hãy bó thật chặt nhé.”
Thủy Thanh nhìn thấy Phạm Tiến vừa lợp mái tranh vừa kiên nhẫn chỉ cho ba nhi tử, tốc độ thong thả nhưng việc gì cũng chỉ thật kỹ cho ba nhi tử.
Phạm Tiến vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thủy Thanh đang chăm chú nhìn mình, hắn chớp mắt rồi ngẩn người hỏi: "Làm sao thế?”
"Chàng ra đây với ta, ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Trong lòng Phạm Tiến tràn đầy nghi ngờ, giống như cảm thấy mấy bao lương thực kỳ lạ vậy.
Rõ ràng là chỉ dùng năm cái trứng gà để nấu nhưng sao canh nấu ra lại trông còn nhiều hơn dùng mười mấy cái trứng gà. Còn nữa, Thủy Thanh còn hứa ngày mai sẽ mua thịt mỡ về làm cơm mỡ heo cho bọn trẻ, nhà họ không có tiền thì làm sao mua?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.