[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 28: Thời Kỳ Khó Khăn Đang Đến 1
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
Phạm Tiến hơi ấy náy, hắn thở dài: “Thôi bỏ đi, bây giờ chúng ta đã phân gia, từ nay mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, con nhận ít lương thực hơn, bù lại sau này bạc con kiếm được không thể phụng dưỡng nương nữa rồi.”
Tôn Kim Hoa rất vui khi nghe tiểu thúc tử nói chỉ lấy ít lương thực nhưng khi mẹ Phạm nghe tiểu nhi tử nói không giao tiền cho bà ta nữa thì bà ta cảm thấy bất bình nhưng cũng không thể nói cái gì.
Suy cho cùng thì hắn nhận ít lương thực hơn thì hắn phải dùng số tiền kiếm được để mua lương thực.
Mẹ Phạm, Tôn Kim Hoa và mấy người khác chiếm được lợi lớn nên rất vui mừng, những thức lặt vặt sau đó cũng được chia suôn sẻ hơn nhiều.
Sắt là kim loại quý, trong nhà có một nồi sắt, một con dao làm bếp, một cái kéo, vài cái cuốc xẻng. Cuốc xẻng thì chia theo số lượng, chiếc nồi sắt dính đầy bùn đất đặt trên lò là của mẹ Phạm và mấy người khác, đương nhiên dao kéo sẽ là của Phạm Tiến và Thủy Thanh.
Bát là bát đá cũng được chia theo số người, có hai cái đĩa, một cái đựng rau và một cái đựng nước chấm. Vì không có nồi nên chia một cái nồi đất dùng để nấu canh trước.
Sau đó chỉ cần thu dọn quần áo chăn màn, Tôn Kim Hoa đã quyết định cho nhi tử nào sẽ sống trong gian phòng trống nhưng mà nhà không có giường thì phải làm sao?
Nàng ta không có tiền trả tiền gỗ và tiền đóng giường cho thợ mộc nên chỉ đồng ý đóng cho họ chiếc giường tre.
“Đệ muội à, không phải ta nói chứ các người thật ngốc mới đòi phân gia, các người không tiền không nhà, ra ngoài sống sẽ rất vất vả, có giương hay không cũng không có gì khác biệt.”
Thủy Thanh giả vờ như không nghe thấy. Nàng đã nhìn thấy chiếc giường tre, nó giống hệt chiếc giường tre mà lúc nhỏ nàng hay dùng để làm mát, nó nhỏ gọn mà mát mẻ, nàng gật đầu với Phạm Tiến.
Phạm Tiến mỉm cười nói với Tôn Kim Hoa: “Đại tẩu, tẩu lo lắng quá rồi, sống tốt hay không là tùy vào bản thân thôi.”
Tôn Kim Hoa bĩu môi, đương nhiên nàng ta không tin, làm nông chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Nhà lão nhị bây giờ thảm đến mức không có nỗi mái nhà che mưa chắn gió, sau khi ra khỏi nhà thì cũng lắm cũng chỉ sống được hai hay ba tháng với bao thóc được chia thôi.
Cuộc sống khổ sở như vậy, lẽ nào còn sống tốt được à?
Trời còn chưa tối nên vẫn còn nghĩ nó đẹp.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tôn Kim Hoa rất vui khi nghe tiểu thúc tử nói chỉ lấy ít lương thực nhưng khi mẹ Phạm nghe tiểu nhi tử nói không giao tiền cho bà ta nữa thì bà ta cảm thấy bất bình nhưng cũng không thể nói cái gì.
Suy cho cùng thì hắn nhận ít lương thực hơn thì hắn phải dùng số tiền kiếm được để mua lương thực.
Mẹ Phạm, Tôn Kim Hoa và mấy người khác chiếm được lợi lớn nên rất vui mừng, những thức lặt vặt sau đó cũng được chia suôn sẻ hơn nhiều.
Sắt là kim loại quý, trong nhà có một nồi sắt, một con dao làm bếp, một cái kéo, vài cái cuốc xẻng. Cuốc xẻng thì chia theo số lượng, chiếc nồi sắt dính đầy bùn đất đặt trên lò là của mẹ Phạm và mấy người khác, đương nhiên dao kéo sẽ là của Phạm Tiến và Thủy Thanh.
Bát là bát đá cũng được chia theo số người, có hai cái đĩa, một cái đựng rau và một cái đựng nước chấm. Vì không có nồi nên chia một cái nồi đất dùng để nấu canh trước.
Sau đó chỉ cần thu dọn quần áo chăn màn, Tôn Kim Hoa đã quyết định cho nhi tử nào sẽ sống trong gian phòng trống nhưng mà nhà không có giường thì phải làm sao?
Nàng ta không có tiền trả tiền gỗ và tiền đóng giường cho thợ mộc nên chỉ đồng ý đóng cho họ chiếc giường tre.
“Đệ muội à, không phải ta nói chứ các người thật ngốc mới đòi phân gia, các người không tiền không nhà, ra ngoài sống sẽ rất vất vả, có giương hay không cũng không có gì khác biệt.”
Thủy Thanh giả vờ như không nghe thấy. Nàng đã nhìn thấy chiếc giường tre, nó giống hệt chiếc giường tre mà lúc nhỏ nàng hay dùng để làm mát, nó nhỏ gọn mà mát mẻ, nàng gật đầu với Phạm Tiến.
Phạm Tiến mỉm cười nói với Tôn Kim Hoa: “Đại tẩu, tẩu lo lắng quá rồi, sống tốt hay không là tùy vào bản thân thôi.”
Tôn Kim Hoa bĩu môi, đương nhiên nàng ta không tin, làm nông chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Nhà lão nhị bây giờ thảm đến mức không có nỗi mái nhà che mưa chắn gió, sau khi ra khỏi nhà thì cũng lắm cũng chỉ sống được hai hay ba tháng với bao thóc được chia thôi.
Cuộc sống khổ sở như vậy, lẽ nào còn sống tốt được à?
Trời còn chưa tối nên vẫn còn nghĩ nó đẹp.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.