[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 29: Thời Kỳ Khó Khăn Đang Đến 2
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
“Tiểu thúc tử à, ta có thể cam đoan với ngươi, nếu như ngươi sống không nổi muốn bán đất thì cứ đến tìm chúng ta trước, ngươi cũng biết đạo lý của cải không chảy ruộng ngoài mà đúng không?”
Phạm Tiến cũng không hề tỏ ra khó chịu mà chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Ta cũng hy vọng đại tẩu ghi nhớ đạo lý này.”
Tôn Kim Hoa tức giận khịt mũi, đây chẳng phải là trù nhà họ sẽ bán đất sao?
Thật là nực cười, nàng ta có bốn nhi tử, càng nhiều nhi tử thì càng tốt, ngày qua ngày cuộc sống cũng sẽ thịnh vượng hơn thôi.
Mẹ Phạm liếc nhìn tiểu nhi tử rồi dặn dò: “Đây là một bao cám lúa mì đã xay nhuyễn, không ăn được cũng không sao, chỉ cần trộn thêm nhiều bột nhão vào rồi đưa cho hai nha đầu này ăn, đừng lãng phí.”
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Phạm Tiến đột nhiên tối sầm lại.
Mẹ Phạm thấy tiểu nhi tử im lặng không nói gì thì tức giận khịt mũi: “Khuê nữ tôn quý của nhà các người không ăn nổi cám lúa mì. Để lão nương xem thử, con yêu thương chúng thì được tích sự gì, sau này lớn lên rồi cũng phải gả đi, con còn mong đợi chúng phụng dưỡng con cả đời à?”
“Một nhà phụ mẫu nhi nữ, nhi tử chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha nên cũng không mong nhận lại được gì.” Phạm Tiến hơi cúi đầu trả lời bằng giọng nói rất rõ ràng và bình tĩnh.
Mẹ Phạm tức đến nghẹn họng, bà ta hít một hơi thật sâu rồi chỉ vào tiểu nhi tử mắng: “Không cần hồi báo, đây là ngươi đang muốn nói ngươi không muốn báo đáp lão nương à? Chẳng trách hai mươi tám tuổi vẫn là đồng sinh, ngay cả tú tài cũng không lấy được, đúng là thứ ngu ngốc mãi không đổi.”
Thủy Thanh và năm đứa trẻ nghe mẹ Phạm mắng Phạm Tiến thì đều tức giận. Thủy Thanh bước lên trước mấy bước, đang định phản bác lại thì có một cánh tay khỏe mạnh rắn chắc đưa ra ngăn nàng lại.
Nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy người nam nhân đang cụp hai hàng lông mi xuống che đi đôi mắt đen hơi ẩm ướt để người khác không nhìn ra biểu cảm của hắn, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn khẽ run lên.
“Nhưng phàm là biết chút đối nhân sử thế, quan trường học vấn, phủ tử nói tài học của ngươi, thậm chí tại sao tú tài cũng không đạt được? Nếu ngươi là tú tài thì ta chính là nương của tú tài, nói ra có biết bao nhiêu phong quang, cái thứ vô dụng, cho thứ vô dụng như người ăn còn lãng phí hơn là cho chó ăn.” Mẹ Phạm tiếp tục mắng nhiếc.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phạm Tiến cũng không hề tỏ ra khó chịu mà chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Ta cũng hy vọng đại tẩu ghi nhớ đạo lý này.”
Tôn Kim Hoa tức giận khịt mũi, đây chẳng phải là trù nhà họ sẽ bán đất sao?
Thật là nực cười, nàng ta có bốn nhi tử, càng nhiều nhi tử thì càng tốt, ngày qua ngày cuộc sống cũng sẽ thịnh vượng hơn thôi.
Mẹ Phạm liếc nhìn tiểu nhi tử rồi dặn dò: “Đây là một bao cám lúa mì đã xay nhuyễn, không ăn được cũng không sao, chỉ cần trộn thêm nhiều bột nhão vào rồi đưa cho hai nha đầu này ăn, đừng lãng phí.”
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Phạm Tiến đột nhiên tối sầm lại.
Mẹ Phạm thấy tiểu nhi tử im lặng không nói gì thì tức giận khịt mũi: “Khuê nữ tôn quý của nhà các người không ăn nổi cám lúa mì. Để lão nương xem thử, con yêu thương chúng thì được tích sự gì, sau này lớn lên rồi cũng phải gả đi, con còn mong đợi chúng phụng dưỡng con cả đời à?”
“Một nhà phụ mẫu nhi nữ, nhi tử chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha nên cũng không mong nhận lại được gì.” Phạm Tiến hơi cúi đầu trả lời bằng giọng nói rất rõ ràng và bình tĩnh.
Mẹ Phạm tức đến nghẹn họng, bà ta hít một hơi thật sâu rồi chỉ vào tiểu nhi tử mắng: “Không cần hồi báo, đây là ngươi đang muốn nói ngươi không muốn báo đáp lão nương à? Chẳng trách hai mươi tám tuổi vẫn là đồng sinh, ngay cả tú tài cũng không lấy được, đúng là thứ ngu ngốc mãi không đổi.”
Thủy Thanh và năm đứa trẻ nghe mẹ Phạm mắng Phạm Tiến thì đều tức giận. Thủy Thanh bước lên trước mấy bước, đang định phản bác lại thì có một cánh tay khỏe mạnh rắn chắc đưa ra ngăn nàng lại.
Nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy người nam nhân đang cụp hai hàng lông mi xuống che đi đôi mắt đen hơi ẩm ướt để người khác không nhìn ra biểu cảm của hắn, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn khẽ run lên.
“Nhưng phàm là biết chút đối nhân sử thế, quan trường học vấn, phủ tử nói tài học của ngươi, thậm chí tại sao tú tài cũng không đạt được? Nếu ngươi là tú tài thì ta chính là nương của tú tài, nói ra có biết bao nhiêu phong quang, cái thứ vô dụng, cho thứ vô dụng như người ăn còn lãng phí hơn là cho chó ăn.” Mẹ Phạm tiếp tục mắng nhiếc.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.