[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 30: Thời Kỳ Khó Khăn Đang Đến 3
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
“Là nhi tử vô dụng.” Phạm Tiến trầm giọng nói.
“Nãi nãi, cha của ta là người ưu tú nhất, cha của ta là người cha tốt nhất.” Đại Nha hét lên.
“Đúng, cha của ta là người cha tốt nhất.”
“Chúng ta cảm thấy cha của ta là người giỏi nhất.”
…
Phạm Tiến đứng chắn cho những đứa con đang bảo vệ mình, đồng thời cũng chặn tay mẹ Phạm đang định đánh bọn trẻ.
Hắn lạnh lùng mở miệng: “Nương, nếu như đã phân gia rồi thì sau này hài tử của nhi tử là do nhi tử và tức phụ quản giáo.”
Mẹ Phạm nổi giận, tiếp tục mắng mỏ: “Tốt lắm! Ngươi chiều chuộng nhi nữ như vậy, sớm muộn gì cũng đi ăn xin, sau này đừng có mò đến nhà của ta xin xỏ nhé.”
Phạm Tiến không nói gì mà quay đầu lại nhìn Thủy Thanh, giọng nói ấm áp: “Đi không?”
Thủy Thanh nặng nề gật đầu.
Nàng có thể nhận ra khi mẹ Phạm nói hắn như thế, mặc dù lời nói có khó nghe đến đâu thì hắn cũng vẫn im lặng mà không phản bác, nhưng một khi có ai đó nói xấu về nhi nữ của hắn thì hắn sẽ bảo vệ nhi nữ, mặc cho hắn biết điều đó sẽ đắc tội với nương của hắn, khiến nương của hắn nổi trận lôi đình.
Chuyện họ phân gia và sống một cuộc sống khác thay vì sống cùng mẹ Phạm và những người khác là hoàn toàn hợp lý.
Khế ước phân gia được viết xong, ký tên và đóng dấu tay, sau đó mỗi người lấy một tờ và cất giữ.
Cả nhà thu dọn đồ đạc, sang hàng xóm mượn một chiếc xe kéo rồi chất hết đồ đạc lên xe, Phạm Tiến quàng dây gai trước xe vào vai rồi dùng hai tay giữ chặt tay vịn của xe kéo sau đó kéo chiếc xe ra ngoài.
Thủy Thanh và năm đứa trẻ giúp đẩy ở hai bên và ở phía sau.
“Tiểu thúc tử là người đọc sách, kiếm tiền không dễ, chịu vất vả làm nông không bằng đại ca, đừng có oán hận nương không cho ngươi tiền.”
“Thúc à, nãi nãi không có tiền, nếu không thì chắc chắn nãi nãi sẽ chia cho thúc một ít rồi, thúc phải thông cảm cho nãi nãi mới được.”
Hừ, nãi nãi mà không có bạc thì cắn chết ta cũng không tin, nhưng nãi nãi không chịu lấy bạc ra thì tiểu thúc cũng chẳng làm được gì.
“Đừng giận nhé, có thời gian thì thường xuyên về nhà nhé.” Tôn Kim Hoa bật cười như gà mái già đắc thắng.
Thủy Thanh quay người chạy lại rồi nhanh chóng tóm lấy mấy con gà trong chuồng. Chỉ trong chớp mắt mà nàng đã bắt được sáu con gà mái béo nhất, sau đó nàng còn quát vào mặt đám người còn đang đứng ngơ ngác chưa kịp phản ứng: “Các người mà không nói thì suýt chút nữa ta quên mất rồi, vịt với ngỗng còn chưa quay về nên chúng ta không chia được, đành để sáu con gà mái này chịu thiệt thôi, đi đây, khỏi tiễn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nãi nãi, cha của ta là người ưu tú nhất, cha của ta là người cha tốt nhất.” Đại Nha hét lên.
“Đúng, cha của ta là người cha tốt nhất.”
“Chúng ta cảm thấy cha của ta là người giỏi nhất.”
…
Phạm Tiến đứng chắn cho những đứa con đang bảo vệ mình, đồng thời cũng chặn tay mẹ Phạm đang định đánh bọn trẻ.
Hắn lạnh lùng mở miệng: “Nương, nếu như đã phân gia rồi thì sau này hài tử của nhi tử là do nhi tử và tức phụ quản giáo.”
Mẹ Phạm nổi giận, tiếp tục mắng mỏ: “Tốt lắm! Ngươi chiều chuộng nhi nữ như vậy, sớm muộn gì cũng đi ăn xin, sau này đừng có mò đến nhà của ta xin xỏ nhé.”
Phạm Tiến không nói gì mà quay đầu lại nhìn Thủy Thanh, giọng nói ấm áp: “Đi không?”
Thủy Thanh nặng nề gật đầu.
Nàng có thể nhận ra khi mẹ Phạm nói hắn như thế, mặc dù lời nói có khó nghe đến đâu thì hắn cũng vẫn im lặng mà không phản bác, nhưng một khi có ai đó nói xấu về nhi nữ của hắn thì hắn sẽ bảo vệ nhi nữ, mặc cho hắn biết điều đó sẽ đắc tội với nương của hắn, khiến nương của hắn nổi trận lôi đình.
Chuyện họ phân gia và sống một cuộc sống khác thay vì sống cùng mẹ Phạm và những người khác là hoàn toàn hợp lý.
Khế ước phân gia được viết xong, ký tên và đóng dấu tay, sau đó mỗi người lấy một tờ và cất giữ.
Cả nhà thu dọn đồ đạc, sang hàng xóm mượn một chiếc xe kéo rồi chất hết đồ đạc lên xe, Phạm Tiến quàng dây gai trước xe vào vai rồi dùng hai tay giữ chặt tay vịn của xe kéo sau đó kéo chiếc xe ra ngoài.
Thủy Thanh và năm đứa trẻ giúp đẩy ở hai bên và ở phía sau.
“Tiểu thúc tử là người đọc sách, kiếm tiền không dễ, chịu vất vả làm nông không bằng đại ca, đừng có oán hận nương không cho ngươi tiền.”
“Thúc à, nãi nãi không có tiền, nếu không thì chắc chắn nãi nãi sẽ chia cho thúc một ít rồi, thúc phải thông cảm cho nãi nãi mới được.”
Hừ, nãi nãi mà không có bạc thì cắn chết ta cũng không tin, nhưng nãi nãi không chịu lấy bạc ra thì tiểu thúc cũng chẳng làm được gì.
“Đừng giận nhé, có thời gian thì thường xuyên về nhà nhé.” Tôn Kim Hoa bật cười như gà mái già đắc thắng.
Thủy Thanh quay người chạy lại rồi nhanh chóng tóm lấy mấy con gà trong chuồng. Chỉ trong chớp mắt mà nàng đã bắt được sáu con gà mái béo nhất, sau đó nàng còn quát vào mặt đám người còn đang đứng ngơ ngác chưa kịp phản ứng: “Các người mà không nói thì suýt chút nữa ta quên mất rồi, vịt với ngỗng còn chưa quay về nên chúng ta không chia được, đành để sáu con gà mái này chịu thiệt thôi, đi đây, khỏi tiễn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.