(Làm Ruộng) Nông Gia Tiểu Phúc Bảo: Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà
Chương 23: Muội Muội Cũng Lợi Hại Lắm! 3
Tam Quyển Bất Viên
16/10/2024
Vương Nhị Trụ nhìn người tới, là một nam nhân trung niên để hai chòm râu nhỏ, dáng người cân đối, liền hơi cúi chào: “Haha, Lý quản gia, ta không phải đến rồi sao, haha.”
Lý quản gia nhìn người còn lại, dáng người cao ráo, mày thanh mắt sáng, có chút khí chất. Lại nhìn thấy hai người đều đang cõng đồ, nghĩ một chút rồi hỏi: “Vương lão đệ, vị này là?”
Vương Nhị Trụ cười nói: “Đây là tam đệ của ta, Vương Thiết Trụ. Tam đệ, vị này là Lý quản gia của Lý phủ.”
Vương Nhị Trụ thấy hai người chào hỏi xong, vội vàng lấy từ trong sọt sau lưng ra hai con thỏ con, nâng niu trong tay: “Lý quản gia, đây là thỏ con nhà ta bắt được trên núi, ta nhớ huynh từng nói tiểu công tử nhà huynh thích những thứ mới lạ, nên ta mang đến cho huynh xem thử.”
Lý Đức Phúc nhìn kỹ hai con thỏ, ánh mắt sáng lên, quả thật so với thỏ trắng bình thường thì đặc biệt hơn, toàn thân trắng muốt, chỉ có viền mắt là màu đen: “Vương lão đệ, ngươi đợi ta chút, ta đi cho tiểu chủ tử xem qua.”
Lý Đức Phúc đi không lâu, khi quay lại thì thỏ con trong tay đã không còn, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng:
“Ây dà, Vương lão đệ, ngươi đúng là cứu nguy cho ta rồi, tiểu chủ tử dạo này tâm trạng không tốt, vừa nhìn thấy thỏ con liền vui vẻ ngay. Thỏ này ta mua. Sau này có thứ gì mới lạ nhớ đến ta nhé.”
Vương Nhị Trụ cười đáp: “Nhất định rồi, ta vừa bắt được là mang đến cho Lý huynh ngay, nói gì đến chuyện tiền nong, cứ coi như ta tặng Lý huynh.”
Lý Đức Phúc nghe xong cười càng tươi: “Sao được, ngươi đã giải quyết vấn đề khó khăn cho ta rồi, thỏ này phải mua. Vầy đi, một con thỏ ta trả ngươi một lượng bạc.”
Vương Nhị Trụ suy nghĩ một chút: “Được, Lý huynh, vậy ta không khách sáo nữa. Vừa hay ta còn một sọt rau dại, đều là nhà ta hôm nay lên núi hái, còn tươi, cũng tặng cho Lý huynh luôn.”
Lý Đức Phúc thầm nghĩ, Vương Nhị Trụ này thật biết cách làm người, hai con thỏ kia vừa đưa qua, tiểu chủ tử vui vẻ liền thưởng mười lượng bạc, tiền thỏ cũng không cần tự móc hầu bao, còn được tặng thêm một sọt rau dại, thật sự là không tồi.
Lý Đức Phúc cười nói: “Được, Vương lão đệ, vậy ta không khách sáo với ngươi nữa. Lý Đại, ngươi mang rau dại này xuống bếp, rồi mang cái sọt ra trả lại cho Vương lão đệ.”
Lý quản gia nhìn người còn lại, dáng người cao ráo, mày thanh mắt sáng, có chút khí chất. Lại nhìn thấy hai người đều đang cõng đồ, nghĩ một chút rồi hỏi: “Vương lão đệ, vị này là?”
Vương Nhị Trụ cười nói: “Đây là tam đệ của ta, Vương Thiết Trụ. Tam đệ, vị này là Lý quản gia của Lý phủ.”
Vương Nhị Trụ thấy hai người chào hỏi xong, vội vàng lấy từ trong sọt sau lưng ra hai con thỏ con, nâng niu trong tay: “Lý quản gia, đây là thỏ con nhà ta bắt được trên núi, ta nhớ huynh từng nói tiểu công tử nhà huynh thích những thứ mới lạ, nên ta mang đến cho huynh xem thử.”
Lý Đức Phúc nhìn kỹ hai con thỏ, ánh mắt sáng lên, quả thật so với thỏ trắng bình thường thì đặc biệt hơn, toàn thân trắng muốt, chỉ có viền mắt là màu đen: “Vương lão đệ, ngươi đợi ta chút, ta đi cho tiểu chủ tử xem qua.”
Lý Đức Phúc đi không lâu, khi quay lại thì thỏ con trong tay đã không còn, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng:
“Ây dà, Vương lão đệ, ngươi đúng là cứu nguy cho ta rồi, tiểu chủ tử dạo này tâm trạng không tốt, vừa nhìn thấy thỏ con liền vui vẻ ngay. Thỏ này ta mua. Sau này có thứ gì mới lạ nhớ đến ta nhé.”
Vương Nhị Trụ cười đáp: “Nhất định rồi, ta vừa bắt được là mang đến cho Lý huynh ngay, nói gì đến chuyện tiền nong, cứ coi như ta tặng Lý huynh.”
Lý Đức Phúc nghe xong cười càng tươi: “Sao được, ngươi đã giải quyết vấn đề khó khăn cho ta rồi, thỏ này phải mua. Vầy đi, một con thỏ ta trả ngươi một lượng bạc.”
Vương Nhị Trụ suy nghĩ một chút: “Được, Lý huynh, vậy ta không khách sáo nữa. Vừa hay ta còn một sọt rau dại, đều là nhà ta hôm nay lên núi hái, còn tươi, cũng tặng cho Lý huynh luôn.”
Lý Đức Phúc thầm nghĩ, Vương Nhị Trụ này thật biết cách làm người, hai con thỏ kia vừa đưa qua, tiểu chủ tử vui vẻ liền thưởng mười lượng bạc, tiền thỏ cũng không cần tự móc hầu bao, còn được tặng thêm một sọt rau dại, thật sự là không tồi.
Lý Đức Phúc cười nói: “Được, Vương lão đệ, vậy ta không khách sáo với ngươi nữa. Lý Đại, ngươi mang rau dại này xuống bếp, rồi mang cái sọt ra trả lại cho Vương lão đệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.