[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Chương 31: Sự Lãng Mạn Của Con Rắn 1
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
05/05/2024
Sau khi làm được gối xong, Sơ Niệm sắp xếp hết đồ đạc của mình. Đồ ăn nàng mang theo đã ăn hết, giờ nàng chỉ còn một cốc nước, một cái la bàn, một cái xẻng quân sự, một con dao, một chiếc điện thoại hết pin, một cái bình xịt côn trùng đã sử dụng hết sạch và giấy bút của riêng nàng.
Sau khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng, Sơ Niệm đi đến cửa hang để giải sầu.
Không biết từ khi nào con rắn đã quay về từ bên ngoài, thân rắn khổng lồ bay vào trong hang.
Đúng là đang bay!
Vậy mà nó thực sự có một đôi cánh!
Đôi cánh vàng trong mờ mờ, lấp lánh dưới ánh nắng phản chiếu, vẻ đẹp không thể tả.
Con rắn vàng có cánh, còn có thể phun lửa từ miệng.
Ngoài sự kinh ngạc trong đầu Sơ Niệm, còn có một ý nghĩ gì đó dần dần trở nên rõ ràng.
Những suy nghĩ chợt lướt qua, khi nàng còn chưa kịp bắt lấy, đã không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Con rắn cuốn nàng lên rồi, rồi đưa nàng lao thẳng xuống dưới, nàng theo bản năng ôm chặt lấy thân rắn của nó, không biết nó sẽ đưa mình đi đâu.
Đây là lần đầu tiên Sơ Niệm chân chính rời khỏi hang.
nàng từng chạy trốn, còn suýt bị dã thú ăn thịt nhưng cuối cùng lại được con rắn cứu rồi đưa về hang.
Mỗi sáng thức dậy, nàng sẽ đứng hít thở không khí trong lành ở cửa hang, nhìn về phía xa xa, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ở bên dưới.
Nhưng nàng chưa bao giờ chính thức đặt chân lên vùng đất thần kỳ này, cũng chưa bao giờ đắm chìm bản thân vào trong đó, nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của cả ngọn núi rừng này.
Con rắn đi rất nhanh, bên tai nàng còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, cảnh vật xung quanh cũng nhanh chóng lui lại phía sau. Mặc dù nó vẫn quấn chặt đuôi quanh người nàng, nhưng Sơ Niệm vẫn vô thức ôm lấy thân rắn của nó, dùng hai tay ôm lấy thân rắn để duy trì thăng bằng cho cơ thể.
nàng không biết con rắn muốn đưa mình đi đến chỗ nào.
nàng chỉ biết những con rắn sinh sống trong rừng núi này có cảm giác về phương hướng riêng, có khả năng còn chính xác hơn cả la bàn.
Hai người băng qua một vùng núi rừng, giữa chừng còn băng qua một con suối nhỏ. Hành trình dường như rất xa, con rắn dừng lại uống nước, Sơ Niệm cũng uống mấy ngụm nước bên con suối nhỏ.
Uống nước xong hai người lại tiếp tục lên đường.
Dọc theo con đường này, Sơ Niệm không hề thấy bất kỳ dấu chân người nào cả.
Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy nơi này là một mảnh rừng núi bao la rộng lớn, còn có rất nhiều sinh vật nguy hiểm mà nàng chưa từng gặp qua, cho dù là thợ săn lão luyện cũng không dám qua đêm ở đây, ai dám rời khỏi căn nhà yên ấm của mình để đến chỗ này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng, Sơ Niệm đi đến cửa hang để giải sầu.
Không biết từ khi nào con rắn đã quay về từ bên ngoài, thân rắn khổng lồ bay vào trong hang.
Đúng là đang bay!
Vậy mà nó thực sự có một đôi cánh!
Đôi cánh vàng trong mờ mờ, lấp lánh dưới ánh nắng phản chiếu, vẻ đẹp không thể tả.
Con rắn vàng có cánh, còn có thể phun lửa từ miệng.
Ngoài sự kinh ngạc trong đầu Sơ Niệm, còn có một ý nghĩ gì đó dần dần trở nên rõ ràng.
Những suy nghĩ chợt lướt qua, khi nàng còn chưa kịp bắt lấy, đã không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.
Con rắn cuốn nàng lên rồi, rồi đưa nàng lao thẳng xuống dưới, nàng theo bản năng ôm chặt lấy thân rắn của nó, không biết nó sẽ đưa mình đi đâu.
Đây là lần đầu tiên Sơ Niệm chân chính rời khỏi hang.
nàng từng chạy trốn, còn suýt bị dã thú ăn thịt nhưng cuối cùng lại được con rắn cứu rồi đưa về hang.
Mỗi sáng thức dậy, nàng sẽ đứng hít thở không khí trong lành ở cửa hang, nhìn về phía xa xa, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ở bên dưới.
Nhưng nàng chưa bao giờ chính thức đặt chân lên vùng đất thần kỳ này, cũng chưa bao giờ đắm chìm bản thân vào trong đó, nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của cả ngọn núi rừng này.
Con rắn đi rất nhanh, bên tai nàng còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, cảnh vật xung quanh cũng nhanh chóng lui lại phía sau. Mặc dù nó vẫn quấn chặt đuôi quanh người nàng, nhưng Sơ Niệm vẫn vô thức ôm lấy thân rắn của nó, dùng hai tay ôm lấy thân rắn để duy trì thăng bằng cho cơ thể.
nàng không biết con rắn muốn đưa mình đi đến chỗ nào.
nàng chỉ biết những con rắn sinh sống trong rừng núi này có cảm giác về phương hướng riêng, có khả năng còn chính xác hơn cả la bàn.
Hai người băng qua một vùng núi rừng, giữa chừng còn băng qua một con suối nhỏ. Hành trình dường như rất xa, con rắn dừng lại uống nước, Sơ Niệm cũng uống mấy ngụm nước bên con suối nhỏ.
Uống nước xong hai người lại tiếp tục lên đường.
Dọc theo con đường này, Sơ Niệm không hề thấy bất kỳ dấu chân người nào cả.
Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy nơi này là một mảnh rừng núi bao la rộng lớn, còn có rất nhiều sinh vật nguy hiểm mà nàng chưa từng gặp qua, cho dù là thợ săn lão luyện cũng không dám qua đêm ở đây, ai dám rời khỏi căn nhà yên ấm của mình để đến chỗ này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.