[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Chương 32: Sự Lãng Mạn Của Con Rắn 2
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
05/05/2024
Khi ghé lên lưng rắn, nàng thậm chí còn tự hỏi nếu không gặp được con này, nàng lang thang một mình trong núi rừng sâu, liệu mình có sống sót đến ba ngày không.
Khi mặt trời lặn, ánh bình minh tràn ngập bầu trời, con rắn lại dừng lại.
Lần trước là vì uống nước, nhưng lần này Sơ Niệm đoán không được mục đích nó dừng lại là muốn làm gì.
Con rắn đặt nàng trên một bãi đất bằng phẳng, xung quanh là thảm thực vật thưa thớt, nhìn qua thấy không có gì đặc biệt.
Sơ Niệm ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, mặc dù con rắn đã biến mất khỏi tầm mắt nàng, nhưng nàng cũng không chạy loạn.
Bây giờ trong tay nàng không có la bàn, không có dao, không có thứ gì có thể phòng thân, sau lần trải qua nguy hiểm đó, nàng đã khắc sâu sự nguy hiểm trong núi rừng này, không dám liều lĩnh nữa.
Không lâu sau, nàng nghe thấy ở phía sau vang lên tiếng xào xạc.
nàng còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng đang chạy qua mình là cái gì, đã nhìn thấy một con rắn từ hướng của bóng dáng đó đi tới, quấn lấy một con vật có đôi tai to và thân hình giống như một con thỏ.
Sở dĩ nói nó giống thỏ là bởi vì đôi mắt đỏ hồng và cả một đôi tai thỏ này, nhưng hàm răng trong miệng lại giống răng lợn rừng, trông cực kỳ sắc bén, không hề dễ thương như một con thỏ chút nào.
Thậm chí có thể khẳng định không chút nghi ngờ rằng con thỏ này rất hung dữ và có tính công kích, với tốc độ nhanh và một đôi răng nanh sắc nhọn như vậy thì mức độ sát thương mà nó có thể gây ra là không thể coi thường.
Giây phút này, Sơ Niệm đã xác nhận được. Nếu để nàng ở đây một mình trong ba ngày, chắc chắn không thể sống sót.
Có khả năng ngay cả một con thỏ nàng cũng không thể đánh lại được...
Đây là một thực tế khiến người ta chán nản.
Con rắn dùng đuôi nhấc một mảnh cỏ nhỏ ở chỗ đất trống kia lên, sau đó thả con thỏ lợn rừng mà nó đã giết trong lúc chạy thục mạng trên mảnh đất không có cỏ, phun ra vài ngụm lửa, nướng chín lợn rừng và thỏ rồi đưa qua, còn phát ra hai tiếng khe khẽ. Như đang nói chín rồi đấy, có thể ăn rồi.
Sơ Niệm lại một lần nữa bị sốc.
Trong mắt nàng, con rắn có khả năng học hỏi và bắt chước rất mạnh mẽ. Nhưng bây giờ con rắn lại dùng phương pháp xới cỏ lên để nàng lập ngọn lửa rõ ràng là cách con người sử dụng để ngăn chặn lửa lan rộng.
Hành động này đã vượt qua sự hiểu biết của nàng về động vật trong tự nhiên.
Ở bên ngoài không có dao nên không cách nào xẻ thịt ăn được. Sơ Niệm chỉ có thể đợi đến khi con thỏ không còn nóng phỏng tay nữa rồi dùng răng cắn phần đen ngoài cùng, gặm ăn phần bên trong.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi mặt trời lặn, ánh bình minh tràn ngập bầu trời, con rắn lại dừng lại.
Lần trước là vì uống nước, nhưng lần này Sơ Niệm đoán không được mục đích nó dừng lại là muốn làm gì.
Con rắn đặt nàng trên một bãi đất bằng phẳng, xung quanh là thảm thực vật thưa thớt, nhìn qua thấy không có gì đặc biệt.
Sơ Niệm ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, mặc dù con rắn đã biến mất khỏi tầm mắt nàng, nhưng nàng cũng không chạy loạn.
Bây giờ trong tay nàng không có la bàn, không có dao, không có thứ gì có thể phòng thân, sau lần trải qua nguy hiểm đó, nàng đã khắc sâu sự nguy hiểm trong núi rừng này, không dám liều lĩnh nữa.
Không lâu sau, nàng nghe thấy ở phía sau vang lên tiếng xào xạc.
nàng còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng đang chạy qua mình là cái gì, đã nhìn thấy một con rắn từ hướng của bóng dáng đó đi tới, quấn lấy một con vật có đôi tai to và thân hình giống như một con thỏ.
Sở dĩ nói nó giống thỏ là bởi vì đôi mắt đỏ hồng và cả một đôi tai thỏ này, nhưng hàm răng trong miệng lại giống răng lợn rừng, trông cực kỳ sắc bén, không hề dễ thương như một con thỏ chút nào.
Thậm chí có thể khẳng định không chút nghi ngờ rằng con thỏ này rất hung dữ và có tính công kích, với tốc độ nhanh và một đôi răng nanh sắc nhọn như vậy thì mức độ sát thương mà nó có thể gây ra là không thể coi thường.
Giây phút này, Sơ Niệm đã xác nhận được. Nếu để nàng ở đây một mình trong ba ngày, chắc chắn không thể sống sót.
Có khả năng ngay cả một con thỏ nàng cũng không thể đánh lại được...
Đây là một thực tế khiến người ta chán nản.
Con rắn dùng đuôi nhấc một mảnh cỏ nhỏ ở chỗ đất trống kia lên, sau đó thả con thỏ lợn rừng mà nó đã giết trong lúc chạy thục mạng trên mảnh đất không có cỏ, phun ra vài ngụm lửa, nướng chín lợn rừng và thỏ rồi đưa qua, còn phát ra hai tiếng khe khẽ. Như đang nói chín rồi đấy, có thể ăn rồi.
Sơ Niệm lại một lần nữa bị sốc.
Trong mắt nàng, con rắn có khả năng học hỏi và bắt chước rất mạnh mẽ. Nhưng bây giờ con rắn lại dùng phương pháp xới cỏ lên để nàng lập ngọn lửa rõ ràng là cách con người sử dụng để ngăn chặn lửa lan rộng.
Hành động này đã vượt qua sự hiểu biết của nàng về động vật trong tự nhiên.
Ở bên ngoài không có dao nên không cách nào xẻ thịt ăn được. Sơ Niệm chỉ có thể đợi đến khi con thỏ không còn nóng phỏng tay nữa rồi dùng răng cắn phần đen ngoài cùng, gặm ăn phần bên trong.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.