[Làm Ruộng] Sau Khi Tách Khỏi Không Gian Được Lấp Đầy, Cực Phẩm Tức Điên
Chương 2: Xuyên Không Rồi. (2)
Tây Qua Vị Đích Nhuyễn Đường
07/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Nguyệt sắp xếp những ký ước lộn xộn đâu vào đấy, nhìn mạng nhện và xà nhà bị bị khói hun cho đen xì, nhất thời lòng lạnh như đống tro tàn.
Đến tiếng chửi bới bên tai và tiếng khóc của trẻ con cũng bị phớt lờ.
Trong phút chốc từ thiên đường bị rơi xuống địa ngục, người được nuông chiều từ nhỏ như nàng làm sao mà chịu đựng được ngày tháng khổ cực như thế này, chẳng bằng chết quách đi cho xong.
Ông trời ơi!
Tại sao lại đối xử với tôi như thế này.
Ngủ một giấc mở mắt dậy sao mà xuyên không thế này, là ai thì cũng không thể chấp nhận được!
Lúc Tô Nguyệt không có dũng khí để sống tiếp khi phải đối diện với hoàn cảnh khốn cùng ở trước mặt.
Một bàn tay đen xì mảnh khảnh, nhưng mềm mại một cách khó hiểu sờ lên mặt nàng.
“Nương, người tỉnh rồi!!”
Tô Nguyệt nghiêng đầu, một khuôn mặt nhỏ bé nhếch nhác thu vào tầm mắt, bởi vì gầy gò, đôi mắt của đứa bé to và sáng, vì vừa mới khóc xong nên nước mắt vẫn vòng quanh viền mắt
Đây là con gái của nguyên thân, tên là Vương Nhị Nha, năm nay 7 tuổi.
“Nương, người có đau không, để Nhị Nha thổi cho mẹ.” Tiểu nha đầu khẽ xoa trán của Tô Nguyệt, còn nhẹ nhàng thổi.
Lúc này Tô Nguyệt mới cảm thấy trán hơn đau, đây là do bà bà của nguyên thân đẩy, ngã ở trong nhà đầu đạp vào hòn đá nên mới toi mạng.
Bởi vì sáng sớm nay nàng không được khỏe nên dậy muộn, chắc là bị sốt rồi, hôm qua nàng vào núi hái nấm, dầm mưa nên bị cảm.
“Nương, người chưa chết!...” Lúc này, giọng nói ngạc nhiên vui mừng của bé trai truyền vào tai.
Tô Nguyệt nhìn tới nơi phát ra âm thanh, Vương Đại Sơn 8 tuổi đang lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, cậu bé ôm mông, khập khiễng bước về phía nàng.
Còn bà bà độc ác của nguyên thân đã không còn ở trong nhà nữa, chắc là đánh cháu xong ra ngoài rồi.
Còn ở ngoài sân.
“Sao chổi, món hàng lỗ tiền khắc phụ khắc mẫu, thật là xui xẻo mới lấy về…”
“Lâm lão bà tử, ngươi đừng mắng nữa, vừa nãy ta thấy mặt Tô Nguyệt trắng bệch cả ra, không phải là chết thật rồi chứ!”
“Chết rồi thì thôi, chết rồi thì cuốn chiếu lại rồi vứt ra bãi tha ma là xong, đỡ phải tiếp tục dính líu đến nhà chúng ta.”
“Vẫn nên gọi Vương Đại Đầu ở đầu thôn tới xem thế nào đi, dù gì cũng là một mạng người.”
“Ai trả tiền khám bệnh, cái miệng ngươi chỉ nói vớ vẩn, không cần ngươi lo, nếu như Tô Nguyệt chết rồi thì cũng là mệnh của nó…”
Bên ngoài người tới hóng chuyện không ít, chuyện lớn chuyện nhỏ trong thon, đầu thôn có chuyện thì cuối thôn cũng có thể biết.
Tô Nguyệt sắp xếp những ký ước lộn xộn đâu vào đấy, nhìn mạng nhện và xà nhà bị bị khói hun cho đen xì, nhất thời lòng lạnh như đống tro tàn.
Đến tiếng chửi bới bên tai và tiếng khóc của trẻ con cũng bị phớt lờ.
Trong phút chốc từ thiên đường bị rơi xuống địa ngục, người được nuông chiều từ nhỏ như nàng làm sao mà chịu đựng được ngày tháng khổ cực như thế này, chẳng bằng chết quách đi cho xong.
Ông trời ơi!
Tại sao lại đối xử với tôi như thế này.
Ngủ một giấc mở mắt dậy sao mà xuyên không thế này, là ai thì cũng không thể chấp nhận được!
Lúc Tô Nguyệt không có dũng khí để sống tiếp khi phải đối diện với hoàn cảnh khốn cùng ở trước mặt.
Một bàn tay đen xì mảnh khảnh, nhưng mềm mại một cách khó hiểu sờ lên mặt nàng.
“Nương, người tỉnh rồi!!”
Tô Nguyệt nghiêng đầu, một khuôn mặt nhỏ bé nhếch nhác thu vào tầm mắt, bởi vì gầy gò, đôi mắt của đứa bé to và sáng, vì vừa mới khóc xong nên nước mắt vẫn vòng quanh viền mắt
Đây là con gái của nguyên thân, tên là Vương Nhị Nha, năm nay 7 tuổi.
“Nương, người có đau không, để Nhị Nha thổi cho mẹ.” Tiểu nha đầu khẽ xoa trán của Tô Nguyệt, còn nhẹ nhàng thổi.
Lúc này Tô Nguyệt mới cảm thấy trán hơn đau, đây là do bà bà của nguyên thân đẩy, ngã ở trong nhà đầu đạp vào hòn đá nên mới toi mạng.
Bởi vì sáng sớm nay nàng không được khỏe nên dậy muộn, chắc là bị sốt rồi, hôm qua nàng vào núi hái nấm, dầm mưa nên bị cảm.
“Nương, người chưa chết!...” Lúc này, giọng nói ngạc nhiên vui mừng của bé trai truyền vào tai.
Tô Nguyệt nhìn tới nơi phát ra âm thanh, Vương Đại Sơn 8 tuổi đang lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, cậu bé ôm mông, khập khiễng bước về phía nàng.
Còn bà bà độc ác của nguyên thân đã không còn ở trong nhà nữa, chắc là đánh cháu xong ra ngoài rồi.
Còn ở ngoài sân.
“Sao chổi, món hàng lỗ tiền khắc phụ khắc mẫu, thật là xui xẻo mới lấy về…”
“Lâm lão bà tử, ngươi đừng mắng nữa, vừa nãy ta thấy mặt Tô Nguyệt trắng bệch cả ra, không phải là chết thật rồi chứ!”
“Chết rồi thì thôi, chết rồi thì cuốn chiếu lại rồi vứt ra bãi tha ma là xong, đỡ phải tiếp tục dính líu đến nhà chúng ta.”
“Vẫn nên gọi Vương Đại Đầu ở đầu thôn tới xem thế nào đi, dù gì cũng là một mạng người.”
“Ai trả tiền khám bệnh, cái miệng ngươi chỉ nói vớ vẩn, không cần ngươi lo, nếu như Tô Nguyệt chết rồi thì cũng là mệnh của nó…”
Bên ngoài người tới hóng chuyện không ít, chuyện lớn chuyện nhỏ trong thon, đầu thôn có chuyện thì cuối thôn cũng có thể biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.