[Làm Ruộng] Sau Khi Tách Khỏi Không Gian Được Lấp Đầy, Cực Phẩm Tức Điên
Chương 3: Xuyên Không Rồi. (3)
Tây Qua Vị Đích Nhuyễn Đường
07/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Nhị Nha bĩu môi, nhỏ tiếng thì thầm: “Nương sẽ không chết đâu, Nhị Nha không muốn nương chết.”
Vương Đại Sơn tức giận nói: “Nương con ra ngoài mắng cho bọn họ một trận, ai bảo bọn họ nói năng linh tinh.”
Tô Nguyệt mấp máy môi, miệng khô không khốc, giọng nói khàn đặc.
“Được rồi Đại Sơn, con ra đóng cửa lại đi.”
“Vâng.” Vương Đại Sơn mặt ỉu xìu, nhưng đôi mắt vẫn bướng bỉnh nhìn ta ngoài cửa.
Bên ngoài vẫn ồn ào không thôi.
Đợi đến khi cậu bé đóng cửa lại, trong phòng đã yên tĩnh hơn nhiều.
Tô Nguyên quan sát hai đứa trẻ gầy yếu ở trước mặt, bọn chúng mặc quần áo vải cũ kỹ vá chằng vá đụp màu xám, đến cả ống quần tay áo cũng cộc cũn cỡn, chân đeo đôi dép rơm nát, sống giống như là dân tị nạn chạy loạn ở đâu tới vậy.
Hơn nữa cả hai đứa đều xanh xao vàng vọt, chiều cao và cân nặng đều không giống những đứa trẻ cùng trang lứa.
“Nương chảy rất nhiều máu, hôm nay đề Nhị Nha giặt quần áo cho, Nhị Nha cũng biết nấu cơm với cho lợn ăn.”
“Có sẽ bảo vệ nương, việc ở ngoài đồng cứ để con.”
Hai đứa trẻ thấy Tô Nguyệt chăm chăm nhìn bọn chúng, gương mặt quen thuộc nhưng mắt thì lạ lùng kia khiến bọn chúng vô cùng bất an, vì thế hai được đều có chút thận trọng.
Tô Nguyệt thở dài, mặc dù trước giờ nàng không thích trẻ con nhưng hai đứa trẻ này quả thật là đáng thương, nàng cũng chỉ có thể nói:
“Ta…không sao…chỉ là hơi mệt một chút…”
“Vậy nương người cứ nghỉ ngơi đi, những việc khác cứ giao cho con là được, con lớn rồi, nhất định sẽ bảo vệ nương.”
Vương Đại Sơn nắm chặt nắm đấm bé nhỏ, vẻ mặt cứng rắn.
Tô Nguyệt nhìn tay chân gầy guộc kia của cậu bé chỉ bất giác cười, nhưng cậu bé mặc dù nhỏ tuổi nhưng quả thật là đang cố gắng bảo vệ nương của nó.
Chỉ đáng tiếc là nương của cậu bé đã không còn nữa rồi.
Nhưng nàng cũng không thể vì quá thương cảm với hai đứa bé không liên quan gì đến mình mà ở lại làm một người phụ nữ ở vậy chờ chồng trong cái thời cổ đại không có chút hy vọng này được.
Bảo nàng cày cấy nàng cũng không biết làm, hơn nửa nhà này chỉ có bốn bức tường lại còn có hai đứa con nhỏ, muốn buôn bán cũng không có vốn, chỉ có thể ăn rồi chờ chết.
Hơn nữa lại ở trong một căn nhà tồi tàn tường đất, ngói mục dột nát, ăn rau dại, hơn nữa còn không đủ no, cuộc sống này mà không trốn chạy, không chờ chết thì chẳng lẽ nàng lại có thể biến gạch thành vàng bằng bàn tay khéo léo sao?
“Bụp.”
Đúng lúc này, cửa của căn nhà rách nát bị đá tung ra, cánh cửa lung lay như sắp đổ, dường như đến cả tường cũng đang lung lay.
Hai đứa trẻ sợ đến run rẩy, nhưng vẫn vô thức bảo vệ trước giường.
Vương Nhị Nha bĩu môi, nhỏ tiếng thì thầm: “Nương sẽ không chết đâu, Nhị Nha không muốn nương chết.”
Vương Đại Sơn tức giận nói: “Nương con ra ngoài mắng cho bọn họ một trận, ai bảo bọn họ nói năng linh tinh.”
Tô Nguyệt mấp máy môi, miệng khô không khốc, giọng nói khàn đặc.
“Được rồi Đại Sơn, con ra đóng cửa lại đi.”
“Vâng.” Vương Đại Sơn mặt ỉu xìu, nhưng đôi mắt vẫn bướng bỉnh nhìn ta ngoài cửa.
Bên ngoài vẫn ồn ào không thôi.
Đợi đến khi cậu bé đóng cửa lại, trong phòng đã yên tĩnh hơn nhiều.
Tô Nguyên quan sát hai đứa trẻ gầy yếu ở trước mặt, bọn chúng mặc quần áo vải cũ kỹ vá chằng vá đụp màu xám, đến cả ống quần tay áo cũng cộc cũn cỡn, chân đeo đôi dép rơm nát, sống giống như là dân tị nạn chạy loạn ở đâu tới vậy.
Hơn nữa cả hai đứa đều xanh xao vàng vọt, chiều cao và cân nặng đều không giống những đứa trẻ cùng trang lứa.
“Nương chảy rất nhiều máu, hôm nay đề Nhị Nha giặt quần áo cho, Nhị Nha cũng biết nấu cơm với cho lợn ăn.”
“Có sẽ bảo vệ nương, việc ở ngoài đồng cứ để con.”
Hai đứa trẻ thấy Tô Nguyệt chăm chăm nhìn bọn chúng, gương mặt quen thuộc nhưng mắt thì lạ lùng kia khiến bọn chúng vô cùng bất an, vì thế hai được đều có chút thận trọng.
Tô Nguyệt thở dài, mặc dù trước giờ nàng không thích trẻ con nhưng hai đứa trẻ này quả thật là đáng thương, nàng cũng chỉ có thể nói:
“Ta…không sao…chỉ là hơi mệt một chút…”
“Vậy nương người cứ nghỉ ngơi đi, những việc khác cứ giao cho con là được, con lớn rồi, nhất định sẽ bảo vệ nương.”
Vương Đại Sơn nắm chặt nắm đấm bé nhỏ, vẻ mặt cứng rắn.
Tô Nguyệt nhìn tay chân gầy guộc kia của cậu bé chỉ bất giác cười, nhưng cậu bé mặc dù nhỏ tuổi nhưng quả thật là đang cố gắng bảo vệ nương của nó.
Chỉ đáng tiếc là nương của cậu bé đã không còn nữa rồi.
Nhưng nàng cũng không thể vì quá thương cảm với hai đứa bé không liên quan gì đến mình mà ở lại làm một người phụ nữ ở vậy chờ chồng trong cái thời cổ đại không có chút hy vọng này được.
Bảo nàng cày cấy nàng cũng không biết làm, hơn nửa nhà này chỉ có bốn bức tường lại còn có hai đứa con nhỏ, muốn buôn bán cũng không có vốn, chỉ có thể ăn rồi chờ chết.
Hơn nữa lại ở trong một căn nhà tồi tàn tường đất, ngói mục dột nát, ăn rau dại, hơn nữa còn không đủ no, cuộc sống này mà không trốn chạy, không chờ chết thì chẳng lẽ nàng lại có thể biến gạch thành vàng bằng bàn tay khéo léo sao?
“Bụp.”
Đúng lúc này, cửa của căn nhà rách nát bị đá tung ra, cánh cửa lung lay như sắp đổ, dường như đến cả tường cũng đang lung lay.
Hai đứa trẻ sợ đến run rẩy, nhưng vẫn vô thức bảo vệ trước giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.