Chương 7
Phi Hạc
09/03/2023
Cùng với tiếng chuông thanh thúy vang lên, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Lúc Reynolds thức dậy, trong phòng đã không thấy Uriah.
Sữa bò nóng hổi để trên bàn, mị ma hít hít cái mũi, đôi mắt cong cong.
Cậu nhanh chóng xếp gọn đệm chăn của mình, cuộn lại rồi xếp thành một đống để ở góc tường, vỗ vỗ một cái nhảy lên, không kịp mang giày vào chạy đến bàn, cầm ly không chần chờ nhanh chóng uống.
Uống thật ngon.
Bên mép cậu còn dính một vòng sữa, đôi mắt hạnh phúc nheo lại, tóc ngốc nhô trên đầu lúc hiện lúc không, sừng hồng nhạt run run.
Uriah thật sự quá tốt rồi!
Sữa uống thật ngon.
Kênh thế giới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mấy phút trước, mọi người đang thảo luận chuyện thánh tử có yêu cầu mới.
“Hôm nay sao lại sửa lại? Trước giờ không phải đều là hạt giống à?”
“Nhà sản xuất muốn làm cái quỷ gì vậy?”
“Hoạt động mới?”
“Khoan đã? Chẳng lẽ muốn thiết lập lại sao?!”
“.....”
“Emmm..... Lại đổi về, vẫn là hạt giống. Chắc là lỗi game đi.”
“Đệt! Vừa nãy chỉ cần một ly sữa bò đổi một bình thuốc phục sinh?! Tại sao tôi không có phúc lợi như vậy?!”
“Mỗi ngày đều liếm nhan sắc của thánh tử, nói về chuyện thánh tử muốn ly sữa bò là cho mình uống sao? Tôi muốn xem hình ảnh thánh tử cao quý uống sữa uống có mép sữa! Cầu thần tiên cho tôi xem ảnh!”
“Muốn nhìn +1”
Uriah ngồi trên chủ tọa của thánh điện, trên tay cầm quyền trượng biểu tượng của sự quyền lực.
Người chơi phía dưới đi đi lại lại, có một số người đứng trên sảnh chính không ra ngoài, chỉ để chụp hình hắn.
Người chơi đúng là không có một chút thận trọng nào.
Uriah nhíu mày.
So với bọn họ, thậm chí mị ma trong phòng còn đáng được khen hơn, nhưng mà mị ma to gan kia hình như còn mơ ước hắn.
Không biết hôm nay cậu đã đi chưa.
Đại lục Kekaja bên ngoài vẫn cứ mưa, mưa từng đợt, không liên tục.
Thế nên trong thánh điện của thánh tử một chút nữa sẽ có rất nhiều người chơi và NPC, phần lớn người chơi đến để hồi sinh, vòn NPC đến trú mưa.
Những NPC này rất ồn ào, làm theo thiết lập của trò chơi, nói chuyện không ngừng. Không giống với mị ma ngốc nghếch kia, rất yên tĩnh, ngoan ngoãn.
Cũng không biết hôm nay mị ma đã đi chưa.
Sau khi Reynolds thức dậy liền muốn đi, nhưng mà dù sao thì cậu là một ác ma săn sóc biết ơn. Cậu cảm thấy mình không nên chiếm phòng của người ta.
Vì thế cậu hít hít cái mũi, luyến tiếc vuốt ve cái ly đã uống cạn, nhìn chằm chằm hoa văn trên đó rất lâu, cuối cùng mới buông cái ly xuống.
Reynolds đi tới cửa.
“Vù” một cơn gió thổi qua.
Tay cậu nắm chặt quần áo, co lại một chỗ.
Quá..... Quá lạnh rồi!
Reynolds “Ầm” một tiếng đóng cửa lại, cậu bước trở lại phòng.
Đợi chút nữa, một chút nữa mình sẽ đi.
Reynolds tự nhủ như thế.
Uriah còn lâu mới về, Reynolds bắt đầu tò mò nhìn xung quanh phòng. Sau khi đã xem kĩ, cậu kéo chăn đệm của mình đến bên cạnh đồng hồ cát.
Cậu rút cả người vào chăn, mở to mắt nhìn những hạt cát chầm chậm rơi xuống.
Con mắt tròn xoe càng nhìn càng thích, cát bên trong đồng hồ vẫn cứ rơi xuống, Uriah vẫn chưa có về.
Reynolds không nhịn được, đầu ngày càng ngày càng nặng.
Tỉnh lại lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn đồng hồ cát.
Thời điểm hạt cát vàng óng ánh rơi ra giống như kim quang từ chân trời chiếu ra.
Reynolds nhìn, không bao lâu, lại gục xuống.
Trời ạ, cái này sao lợi hại như vậy!
Reynolds xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, cậu nghi ngờ cái đồng hồ cát này là ma pháp lợi hại của thánh tử.
..... Thật sự buồn ngủ nha.
Trên thế giới ồn ào.
“Nhanh tới đây! Có thể đổi nước thuốc được rồi!”
“Sao giờ không đổi bằng sữa nữa? trời ơi, thưởng còn rất là phong phú. Nhưng mà, không phải còn có thời hạn đi?”
“Lại là bug? Sao trò chơi hôm nay nhiều tình trạng vậy?”
“Vẫn muốn thưởng, nhìn qua rất phiền phức đi, không đi nữa.”
“Tôi cũng không đi nữa +1”
“Không đi +200”
“.....”
“Mau đi! A a a a! **! Tại sao có nhiều người dữ vậy?! Không phải nói rất phiền nên không đi sao?! “
Reynolds vẫn trốn ở trong phòng Uriah.
Phòng này thật ấm, tường chắc chắn chặn đi gió lạnh bên ngoài, bên ngoài cửa sổ u ám, mưa rơi rả rích.
Cậu tỉnh lại trong hương thơm ngào ngạt của thức ăn.
Mơ mơ màng màng, bước chân trần lên đất, theo mùi hương chạy đến cửa, phát hiện cả mâm đồ ăn.
Reynolds ngồi xổm trên mặt đất cầm cái dĩa lên hít một cái, nước mắt lưng lưng.
Thơm quá! Uriah đại nhân thật là quá tốt rồi!
Mắt Reynolds đỏ lên, cầm lên một dĩa đồ ăn mà ăn một cách vội vàng, sau khi ăn xong cậu liền chạy về tiếp tục nhìn chằm chằm đồng hồ cát.
Chờ Uriah trở về, cậu sẽ nhất định cảm ơn hắn thật tốt.
Thời gian trôi qua rất chậm, Reynolds mơ tận mấy giấc mộng. Mơ thấy cậu mới sinh ra đang khóc lớn trong hang động, mơ thấy các ác ma khác đoạt đồ ăn rồi lại đuổi đánh cậu.
Uriah ở trong mơ cũng giống như ở ngoài rất ôn nhu, giúp đỡ cậu, cho cậu thật nhiều đồ ăn ngon.
Sáu giờ.
Uriah đã hết giờ làm việc.
Mặt hắn không thay đổi rửa tay, đi qua hành lang dài đằng đẳng của cung điện đến phòng mình.
Mở cửa, hắn thấy mị ma đang nằm ngủ trên đất.
Mị ma kia đắp kín chăn ngủ say như chết, lồng ngực nhấp nhô, trên mặt đỏ ửng, mái tóc mềm mại tán loạn, bên cạnh cậu là một cái đồng hồ cát, cát chậm rãi rơi xuống.
Tiểu mị ma tựa như đang nằm mơ, Uriah nghe cậu nói mớ, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Nhưng khoảng cách khá xa, Uriah không thể nghe rõ.
Hắn bước chân đi tới bên cạnh mị ma.
Mị ma nói mớ rất nhỏ.
Ôn nhu nhẹ nhàng, âm thanh mềm mại, giống như đám mây trên bầu trời xanh thẫm.
“...... Uriah.”
Tiểu mị ma ngọt ngào kêu tên thánh tử.
Ngọt ngào như thế, so với mật ong của con gấu sâu trong rừng rậm còn muốn thơm ngọt hơn nhiều lần.
Mặt mị ma hơi đỏ, đôi môi đỏ như lựu dường như giấu đường trong đó.
Đó nhất định là đường ngọt có thể lấy mạng của ác ma.
Uriah làm rơi quyền trượng, quyền trượng rớt xuống đất, “bang” vang lên một tiếng.
Lúc Reynolds thức dậy, trong phòng đã không thấy Uriah.
Sữa bò nóng hổi để trên bàn, mị ma hít hít cái mũi, đôi mắt cong cong.
Cậu nhanh chóng xếp gọn đệm chăn của mình, cuộn lại rồi xếp thành một đống để ở góc tường, vỗ vỗ một cái nhảy lên, không kịp mang giày vào chạy đến bàn, cầm ly không chần chờ nhanh chóng uống.
Uống thật ngon.
Bên mép cậu còn dính một vòng sữa, đôi mắt hạnh phúc nheo lại, tóc ngốc nhô trên đầu lúc hiện lúc không, sừng hồng nhạt run run.
Uriah thật sự quá tốt rồi!
Sữa uống thật ngon.
Kênh thế giới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mấy phút trước, mọi người đang thảo luận chuyện thánh tử có yêu cầu mới.
“Hôm nay sao lại sửa lại? Trước giờ không phải đều là hạt giống à?”
“Nhà sản xuất muốn làm cái quỷ gì vậy?”
“Hoạt động mới?”
“Khoan đã? Chẳng lẽ muốn thiết lập lại sao?!”
“.....”
“Emmm..... Lại đổi về, vẫn là hạt giống. Chắc là lỗi game đi.”
“Đệt! Vừa nãy chỉ cần một ly sữa bò đổi một bình thuốc phục sinh?! Tại sao tôi không có phúc lợi như vậy?!”
“Mỗi ngày đều liếm nhan sắc của thánh tử, nói về chuyện thánh tử muốn ly sữa bò là cho mình uống sao? Tôi muốn xem hình ảnh thánh tử cao quý uống sữa uống có mép sữa! Cầu thần tiên cho tôi xem ảnh!”
“Muốn nhìn +1”
Uriah ngồi trên chủ tọa của thánh điện, trên tay cầm quyền trượng biểu tượng của sự quyền lực.
Người chơi phía dưới đi đi lại lại, có một số người đứng trên sảnh chính không ra ngoài, chỉ để chụp hình hắn.
Người chơi đúng là không có một chút thận trọng nào.
Uriah nhíu mày.
So với bọn họ, thậm chí mị ma trong phòng còn đáng được khen hơn, nhưng mà mị ma to gan kia hình như còn mơ ước hắn.
Không biết hôm nay cậu đã đi chưa.
Đại lục Kekaja bên ngoài vẫn cứ mưa, mưa từng đợt, không liên tục.
Thế nên trong thánh điện của thánh tử một chút nữa sẽ có rất nhiều người chơi và NPC, phần lớn người chơi đến để hồi sinh, vòn NPC đến trú mưa.
Những NPC này rất ồn ào, làm theo thiết lập của trò chơi, nói chuyện không ngừng. Không giống với mị ma ngốc nghếch kia, rất yên tĩnh, ngoan ngoãn.
Cũng không biết hôm nay mị ma đã đi chưa.
Sau khi Reynolds thức dậy liền muốn đi, nhưng mà dù sao thì cậu là một ác ma săn sóc biết ơn. Cậu cảm thấy mình không nên chiếm phòng của người ta.
Vì thế cậu hít hít cái mũi, luyến tiếc vuốt ve cái ly đã uống cạn, nhìn chằm chằm hoa văn trên đó rất lâu, cuối cùng mới buông cái ly xuống.
Reynolds đi tới cửa.
“Vù” một cơn gió thổi qua.
Tay cậu nắm chặt quần áo, co lại một chỗ.
Quá..... Quá lạnh rồi!
Reynolds “Ầm” một tiếng đóng cửa lại, cậu bước trở lại phòng.
Đợi chút nữa, một chút nữa mình sẽ đi.
Reynolds tự nhủ như thế.
Uriah còn lâu mới về, Reynolds bắt đầu tò mò nhìn xung quanh phòng. Sau khi đã xem kĩ, cậu kéo chăn đệm của mình đến bên cạnh đồng hồ cát.
Cậu rút cả người vào chăn, mở to mắt nhìn những hạt cát chầm chậm rơi xuống.
Con mắt tròn xoe càng nhìn càng thích, cát bên trong đồng hồ vẫn cứ rơi xuống, Uriah vẫn chưa có về.
Reynolds không nhịn được, đầu ngày càng ngày càng nặng.
Tỉnh lại lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn đồng hồ cát.
Thời điểm hạt cát vàng óng ánh rơi ra giống như kim quang từ chân trời chiếu ra.
Reynolds nhìn, không bao lâu, lại gục xuống.
Trời ạ, cái này sao lợi hại như vậy!
Reynolds xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, cậu nghi ngờ cái đồng hồ cát này là ma pháp lợi hại của thánh tử.
..... Thật sự buồn ngủ nha.
Trên thế giới ồn ào.
“Nhanh tới đây! Có thể đổi nước thuốc được rồi!”
“Sao giờ không đổi bằng sữa nữa? trời ơi, thưởng còn rất là phong phú. Nhưng mà, không phải còn có thời hạn đi?”
“Lại là bug? Sao trò chơi hôm nay nhiều tình trạng vậy?”
“Vẫn muốn thưởng, nhìn qua rất phiền phức đi, không đi nữa.”
“Tôi cũng không đi nữa +1”
“Không đi +200”
“.....”
“Mau đi! A a a a! **! Tại sao có nhiều người dữ vậy?! Không phải nói rất phiền nên không đi sao?! “
Reynolds vẫn trốn ở trong phòng Uriah.
Phòng này thật ấm, tường chắc chắn chặn đi gió lạnh bên ngoài, bên ngoài cửa sổ u ám, mưa rơi rả rích.
Cậu tỉnh lại trong hương thơm ngào ngạt của thức ăn.
Mơ mơ màng màng, bước chân trần lên đất, theo mùi hương chạy đến cửa, phát hiện cả mâm đồ ăn.
Reynolds ngồi xổm trên mặt đất cầm cái dĩa lên hít một cái, nước mắt lưng lưng.
Thơm quá! Uriah đại nhân thật là quá tốt rồi!
Mắt Reynolds đỏ lên, cầm lên một dĩa đồ ăn mà ăn một cách vội vàng, sau khi ăn xong cậu liền chạy về tiếp tục nhìn chằm chằm đồng hồ cát.
Chờ Uriah trở về, cậu sẽ nhất định cảm ơn hắn thật tốt.
Thời gian trôi qua rất chậm, Reynolds mơ tận mấy giấc mộng. Mơ thấy cậu mới sinh ra đang khóc lớn trong hang động, mơ thấy các ác ma khác đoạt đồ ăn rồi lại đuổi đánh cậu.
Uriah ở trong mơ cũng giống như ở ngoài rất ôn nhu, giúp đỡ cậu, cho cậu thật nhiều đồ ăn ngon.
Sáu giờ.
Uriah đã hết giờ làm việc.
Mặt hắn không thay đổi rửa tay, đi qua hành lang dài đằng đẳng của cung điện đến phòng mình.
Mở cửa, hắn thấy mị ma đang nằm ngủ trên đất.
Mị ma kia đắp kín chăn ngủ say như chết, lồng ngực nhấp nhô, trên mặt đỏ ửng, mái tóc mềm mại tán loạn, bên cạnh cậu là một cái đồng hồ cát, cát chậm rãi rơi xuống.
Tiểu mị ma tựa như đang nằm mơ, Uriah nghe cậu nói mớ, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Nhưng khoảng cách khá xa, Uriah không thể nghe rõ.
Hắn bước chân đi tới bên cạnh mị ma.
Mị ma nói mớ rất nhỏ.
Ôn nhu nhẹ nhàng, âm thanh mềm mại, giống như đám mây trên bầu trời xanh thẫm.
“...... Uriah.”
Tiểu mị ma ngọt ngào kêu tên thánh tử.
Ngọt ngào như thế, so với mật ong của con gấu sâu trong rừng rậm còn muốn thơm ngọt hơn nhiều lần.
Mặt mị ma hơi đỏ, đôi môi đỏ như lựu dường như giấu đường trong đó.
Đó nhất định là đường ngọt có thể lấy mạng của ác ma.
Uriah làm rơi quyền trượng, quyền trượng rớt xuống đất, “bang” vang lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.