Chương 8
Phi Hạc
22/03/2023
Ngày thứ ba.
Hôm nay tâm trạng của Uriah không được tốt.
Tất cả đều tại vì mị ma đang ở nhờ phòng hắn.
Đó là một ác ma đáng sợ sẽ vô ý mà quyến rũ người khác.
Uriah hoài nghi, nếu cậu cứ ở đó, thánh điện sẽ không còn như trước.
Nhưng thánh tử không bị mê hoặc. Cho nên hắn đang suy nghĩ biện pháp để ác ma rời đi.
Nhưng mà nói như thế nào, mới không làm cho mị ma khóc đây?
Uriah lại nghĩ tới nước mắt của mị ma.
Từng giọt rơi xuống như là những giọt sương long lanh trên đóa hoa tường vi vào buổi sáng sớm.
Ác ma sao có thể khóc đáng thương như thế?
Tối hôm qua quyền trượng rơi xuống đất làm cho mị ma tỉnh giấc.
Mị ma sau khi tỉnh lại, mở to đôi mắt tròn vo chạy tới, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào giương mắt nhìn hắn, “Uriah đại nhân, ngài cuối cùng cũng trở về.”
Con mắt mị ma ươn ướt, tay trắng nõn nắm lấy góc Uriah ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt đó tràn đầy vui mừng, phía sau cậu, là cây đèn chiếu sáng của Uriah.
Âm thanh mị ma mềm mại ngọt ngào như đường từ trong quả ngọt chảy ra, “Ta muốn cảm ơn Uriah đại nhân, ngài thật quá tốt rồi.”
Tim thánh tử đập nhanh hơn một chút, thình thịch nhảy lên.
Mị ma thật sự giỏi nói những lời ngọt ngào.
Buổi tối mị ma rất là ngoan, không còn nói mớ. Nhưng mà Uriah vẫn không ngủ ngon.
Thị lực quá tốt làm cho hắn có thể nhìn thấy rõ Reynolds cho dù ở trong bóng tối.
Reynolds ngủ trên một tấm nệm dày, cậu lười biếng nằm trong tấm nệm mềm mại.
Tư thế ngủ của cậu không được tốt lắm, cả người nằm nghiêng, chân ló ra khỏi chăn, bụng lộ ra một chút, tròn tròn, hình như ăn rất nhiều.
Mị ma trở người, ôm chặt chăn, cọ cọ hai má vào, nhìn qua vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Uriah cảm thấy tim của mình hình như có vấn đề.
Các người chơi lại tới nữa.
Tập trung ở thánh điện nói chuyện không ngừng
Từ điểm hồi sinh của thánh điện một Thánh kỵ sĩ la lên, “rốt cuộc mị ma ở nơi quái nào vậy?! Sớm muộn gì tôi cũng giết được nó!”
“Người huynh đệ, cậu cũng có nhiệm vụ về mị ma?! Tôi đây tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm được, mị ma cư nhiên không ở phó bản, mà có thể là chạy loạn khắp thế giới, có tật xấu đi. Cậu thêm tôi vào, tôi cũng muốn giết nó.”
“Tìm được thì chia sẻ vị trí đi, anh bạn! sẽ có thù lao.”
Đột nhiên kênh thế giới vang lên một tiếng.
“Độ hảo cảm của Uriah với người chơi thánh điện -1”
Các người chơi đơ ra một lúc, ngay sau đó kênh thế giới xoát bình[1] giống như bị điên.
[1] đăng lặp đi lặp lại trong một hệ thống trò chuyện của trò chơi trực tuyến trong một khoảng thời gian ngắn còn được gọi là rửa màn hình, theo nghĩa hẹp ( bùng nổ), đại khái là dùng một lượng lớn bài đăng để tấn công máy chủ.
“Đệt!!! Cái quỷ gì xảy ra vậy?! Tại sao lại bị trừ hả?!”
“Không đúng, tôi tm[2] độ hảo cảm của Uriah còn không có, sao còn có thể -1”
[2] mẹ nó.
“? Cái gì là -100 độ hảo cảm, lần sau thánh tử Uriah sẽ không cứu tôi?”
“Tôi đã làm cái quần gì, tại sao lại bị trừ hảo cảm?!”
“Là lỗi trò chơi?”
“Trò chơi có phải là mới chỉnh lại thiết lặp không”
Các người chơi khác mặt cũng đầy mờ mịt, chạy tới hỏi vừa nãy chuyện gì vừa xảy ra.
Diễn đàn trò chơi đăng một bài để giải thích vấn đề này, nhưng không một ai biết lí do vì sao thánh tử lại trừ đi độ hảo cảm của họ.
Vấn đề này đã được thêm vào ( Các vấn đề bí ẩn chưa lời giải đáp trong trò chơi lật đổ ác ma) Reynolds không thể nhìn thấy kênh thế giới, mọi ác ma cấp thấp đều không thể nhìn được.
Trùng hợp, Reynolds cũng có trong này.
Reynolds cũng không biết cậu đang được người chơi tìm kiếm, cậu vui vẻ ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại trời mưa bên ngoài cũng đã ngừng, thánh tử Uriah cũng biến mất.
Tục ngữ nói thật đúng, một lần hai lần sẽ không có lần thứ ba.
Reynold cảm thấy mình cũng có thể xem là ác ma làm người khác yêu thích, cho nên hôm nay là ngày thứ ba cậu phải đi.
Có lẽ cần nói lời tạm bệt với thánh tử đi?
Reynolds cúi đầu, từ trong cái túi rách nhỏ cậu nhặt được lấy ra một tờ giấy cùng một cây bút chì ngắn ngũn.
Cậu rất luyến tiếc nơi này, thánh tử Uriah là người tốt, cho cậu ăn cơm, cho cậu giường ngủ, còn đem cậu tắm sạch sẽ. Nếu có thể cùng Uriah ở chung thì tốt rồi.
Reynolds đẩy cánh cửa ra, gió to bên ngoài làm cậu giật cả mình.
Người chơi hôm nay không nhiều, đến sáu giờ tối Uriah đã hết làm rồi.
Hắn vội vã đi về phòng, đến cửa dừng lại.
Hắn nên nói như thế nào, mới không làm mị ma khóc đây?
Uriah đứng một hồi lâu, cuối cùng cắn răng đẩy cửa vào.
Căn phòng trống rỗng, không có một người.
Uriah đi tới trước bàn, cầm tờ giấy mị ma để lại.
Kính yêu Uriah đại nhân:
Vô cùng cảm ơn ngài đã giúp đỡ ta trong hai ngày qua, bên ngoài mưa đã ngừng, ta phải quay về. Hẹn gặp lại, Uriah đại nhân, cảm ơn ngài giúp đỡ, cũng cảm ơn ngài đã cho ta đồ ăn rất ngon.
── yêu yêu yêu ngài nhất mị ma Reynolds.
Trên tên Reynolds mị ma còn để lại một dấu hôn môi màu đỏ, thậm chí thánh tử có thể tưởng tượng ra hình ảnh mị ma cúi đầu hôn lên tờ giấy.
Uriah cầm tờ giấy, rơi vào trầm tư.
Hôm nay tâm trạng của Uriah không được tốt.
Tất cả đều tại vì mị ma đang ở nhờ phòng hắn.
Đó là một ác ma đáng sợ sẽ vô ý mà quyến rũ người khác.
Uriah hoài nghi, nếu cậu cứ ở đó, thánh điện sẽ không còn như trước.
Nhưng thánh tử không bị mê hoặc. Cho nên hắn đang suy nghĩ biện pháp để ác ma rời đi.
Nhưng mà nói như thế nào, mới không làm cho mị ma khóc đây?
Uriah lại nghĩ tới nước mắt của mị ma.
Từng giọt rơi xuống như là những giọt sương long lanh trên đóa hoa tường vi vào buổi sáng sớm.
Ác ma sao có thể khóc đáng thương như thế?
Tối hôm qua quyền trượng rơi xuống đất làm cho mị ma tỉnh giấc.
Mị ma sau khi tỉnh lại, mở to đôi mắt tròn vo chạy tới, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào giương mắt nhìn hắn, “Uriah đại nhân, ngài cuối cùng cũng trở về.”
Con mắt mị ma ươn ướt, tay trắng nõn nắm lấy góc Uriah ngẩng đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt đó tràn đầy vui mừng, phía sau cậu, là cây đèn chiếu sáng của Uriah.
Âm thanh mị ma mềm mại ngọt ngào như đường từ trong quả ngọt chảy ra, “Ta muốn cảm ơn Uriah đại nhân, ngài thật quá tốt rồi.”
Tim thánh tử đập nhanh hơn một chút, thình thịch nhảy lên.
Mị ma thật sự giỏi nói những lời ngọt ngào.
Buổi tối mị ma rất là ngoan, không còn nói mớ. Nhưng mà Uriah vẫn không ngủ ngon.
Thị lực quá tốt làm cho hắn có thể nhìn thấy rõ Reynolds cho dù ở trong bóng tối.
Reynolds ngủ trên một tấm nệm dày, cậu lười biếng nằm trong tấm nệm mềm mại.
Tư thế ngủ của cậu không được tốt lắm, cả người nằm nghiêng, chân ló ra khỏi chăn, bụng lộ ra một chút, tròn tròn, hình như ăn rất nhiều.
Mị ma trở người, ôm chặt chăn, cọ cọ hai má vào, nhìn qua vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Uriah cảm thấy tim của mình hình như có vấn đề.
Các người chơi lại tới nữa.
Tập trung ở thánh điện nói chuyện không ngừng
Từ điểm hồi sinh của thánh điện một Thánh kỵ sĩ la lên, “rốt cuộc mị ma ở nơi quái nào vậy?! Sớm muộn gì tôi cũng giết được nó!”
“Người huynh đệ, cậu cũng có nhiệm vụ về mị ma?! Tôi đây tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm được, mị ma cư nhiên không ở phó bản, mà có thể là chạy loạn khắp thế giới, có tật xấu đi. Cậu thêm tôi vào, tôi cũng muốn giết nó.”
“Tìm được thì chia sẻ vị trí đi, anh bạn! sẽ có thù lao.”
Đột nhiên kênh thế giới vang lên một tiếng.
“Độ hảo cảm của Uriah với người chơi thánh điện -1”
Các người chơi đơ ra một lúc, ngay sau đó kênh thế giới xoát bình[1] giống như bị điên.
[1] đăng lặp đi lặp lại trong một hệ thống trò chuyện của trò chơi trực tuyến trong một khoảng thời gian ngắn còn được gọi là rửa màn hình, theo nghĩa hẹp ( bùng nổ), đại khái là dùng một lượng lớn bài đăng để tấn công máy chủ.
“Đệt!!! Cái quỷ gì xảy ra vậy?! Tại sao lại bị trừ hả?!”
“Không đúng, tôi tm[2] độ hảo cảm của Uriah còn không có, sao còn có thể -1”
[2] mẹ nó.
“? Cái gì là -100 độ hảo cảm, lần sau thánh tử Uriah sẽ không cứu tôi?”
“Tôi đã làm cái quần gì, tại sao lại bị trừ hảo cảm?!”
“Là lỗi trò chơi?”
“Trò chơi có phải là mới chỉnh lại thiết lặp không”
Các người chơi khác mặt cũng đầy mờ mịt, chạy tới hỏi vừa nãy chuyện gì vừa xảy ra.
Diễn đàn trò chơi đăng một bài để giải thích vấn đề này, nhưng không một ai biết lí do vì sao thánh tử lại trừ đi độ hảo cảm của họ.
Vấn đề này đã được thêm vào ( Các vấn đề bí ẩn chưa lời giải đáp trong trò chơi lật đổ ác ma) Reynolds không thể nhìn thấy kênh thế giới, mọi ác ma cấp thấp đều không thể nhìn được.
Trùng hợp, Reynolds cũng có trong này.
Reynolds cũng không biết cậu đang được người chơi tìm kiếm, cậu vui vẻ ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại trời mưa bên ngoài cũng đã ngừng, thánh tử Uriah cũng biến mất.
Tục ngữ nói thật đúng, một lần hai lần sẽ không có lần thứ ba.
Reynold cảm thấy mình cũng có thể xem là ác ma làm người khác yêu thích, cho nên hôm nay là ngày thứ ba cậu phải đi.
Có lẽ cần nói lời tạm bệt với thánh tử đi?
Reynolds cúi đầu, từ trong cái túi rách nhỏ cậu nhặt được lấy ra một tờ giấy cùng một cây bút chì ngắn ngũn.
Cậu rất luyến tiếc nơi này, thánh tử Uriah là người tốt, cho cậu ăn cơm, cho cậu giường ngủ, còn đem cậu tắm sạch sẽ. Nếu có thể cùng Uriah ở chung thì tốt rồi.
Reynolds đẩy cánh cửa ra, gió to bên ngoài làm cậu giật cả mình.
Người chơi hôm nay không nhiều, đến sáu giờ tối Uriah đã hết làm rồi.
Hắn vội vã đi về phòng, đến cửa dừng lại.
Hắn nên nói như thế nào, mới không làm mị ma khóc đây?
Uriah đứng một hồi lâu, cuối cùng cắn răng đẩy cửa vào.
Căn phòng trống rỗng, không có một người.
Uriah đi tới trước bàn, cầm tờ giấy mị ma để lại.
Kính yêu Uriah đại nhân:
Vô cùng cảm ơn ngài đã giúp đỡ ta trong hai ngày qua, bên ngoài mưa đã ngừng, ta phải quay về. Hẹn gặp lại, Uriah đại nhân, cảm ơn ngài giúp đỡ, cũng cảm ơn ngài đã cho ta đồ ăn rất ngon.
── yêu yêu yêu ngài nhất mị ma Reynolds.
Trên tên Reynolds mị ma còn để lại một dấu hôn môi màu đỏ, thậm chí thánh tử có thể tưởng tượng ra hình ảnh mị ma cúi đầu hôn lên tờ giấy.
Uriah cầm tờ giấy, rơi vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.