Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 37: Như Thể Ánh Mắt Của Cô Có Thể Gỡ Bỏ Chiếc Mặt Nạ Của Cậu Bất Cứ Lúc Nào (2)
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
04/08/2024
"Lời nguyên văn của anh ta là không cần tiền thù lao của Louis Vuitton, chỉ cần những thứ trong ba lô."
Một người khác nói: "Có lẽ là sau khi mở ba lô ra, phát hiện những thứ bên trong không có giá trị nên đã đổi ý."
"Ai nói với anh ta rằng chiếc ba lô này là của Louis Vuitton?"
"Ai mà biết được? Nhưng, tối hôm qua anh ta chỉ nói chuyện với thằng nhóc Polly, lát nữa có thể bắt nó lại hỏi…"
Bạc Lỵ nghe mà lạnh cả người.
Cô đã đoán sai hoàn toàn.
Eric đánh ngất Richard không phải vì ngoại hình của anh ta, mà là vì Richard không hề làm theo kế hoạch của cô!
Cô đã suy nghĩ về mọi người ở đây quá đơn giản, cho rằng tiền thù lao của Louis Vuitton có thể khiến Richard liều lĩnh đánh cắp chiếc ba lô.
Ai ngờ, đối phương thận trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều, phản ứng đầu tiên lại là lợi dụng thông tin cô đưa ra, thương lượng với quản lý để đổi lấy những thứ trong ba lô.
Trước đó, quản lý không cho Richard đụng vào chiếc ba lô leo núi, có lẽ là không muốn anh ta nhìn thấy những thứ bên trong… Lỡ như là đồ tốt, chia không đều sẽ gây ra xung đột.
Sau khi thương lượng xong, đương nhiên quản lý đồng ý để Richard lấy chiếc ba lô leo núi, thử mở ra.
Là một ảo thuật gia, việc Richard tìm ra khóa ẩn và mở ra, chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu Eric không can thiệp, cô không chỉ mất chiếc ba lô leo núi, mà còn có khả năng bại lộ thân phận… Trong chiếc ba lô leo núi có chứng minh thư của cô.
Mặc dù cô vẫn chưa biết cơ thể này trông như thế nào nhưng theo định luật xuyên không, khả năng lớn là không khác cô trước đây là mấy.
Đến lúc đó, quản lý sẽ bắt cô lại thẩm vấn nguồn gốc và công dụng của những vật phẩm trong ba lô, hay giống như đối xử với "người phụ nữ bốn chân" Emily, trực tiếp chế thành tiêu bản… Thật sự không thể biết trước được.
… Eric đã cứu mạng cô.
Nhưng cô lại cho rằng, cậu làm vậy là vì ghen tị với ngoại hình của Richard.
Bạc Lỵ ngẩng đầu nhìn cậu, muốn xin lỗi nhưng lại không biết nói thế nào.
Eric nhận ra ánh mắt hối lỗi của cô.
Cậu không có cảm xúc gì, cũng không định đáp lại.
Cậu đã quen bị hiểu lầm, so với những gì đã trải qua trước đây, ánh mắt kinh hãi, nghi ngờ của cô, chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng Bạc Lỵ không thu hồi ánh mắt muốn nói lại thôi, mang theo hơi ấm kỳ lạ, tiếp tục lưu lại trên chiếc mặt nạ của cậu.
Sao lại có người có ánh mắt như bàn tay vô hình, vuốt ve trên chiếc mặt nạ của cậu chứ?
Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể bất cứ lúc nào ánh mắt của cô cũng có thể gỡ chiếc mặt nạ của cậu xuống, chạm vào làn da thật bên dưới.
Cảm giác này khiến cậu cảm thấy bất an và… nhục nhã.
Cậu đột nhiên nảy sinh một cơn ham muốn tấn công, muốn bóp cổ cô, dùng sức siết chặt, cho đến khi ánh mắt cô mất đi tiêu cự, mạch máu ngừng đập, không còn có thể dùng ánh mắt chạm vào khuôn mặt cậu nữa.
Lúc này, cuối cùng Bạc Lỵ cũng nghĩ ra cách xin lỗi.
Cậu thích tiếp xúc cơ thể.
Vậy thì cô có thể ôm cậu thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây, cô đưa tay ôm lấy cậu, ngẩng đầu hôn lên chiếc mặt nạ của cậu, khẽ giọng nói: "... Xin lỗi, trước đây tôi đã hiểu lầm cậu."
Một người khác nói: "Có lẽ là sau khi mở ba lô ra, phát hiện những thứ bên trong không có giá trị nên đã đổi ý."
"Ai nói với anh ta rằng chiếc ba lô này là của Louis Vuitton?"
"Ai mà biết được? Nhưng, tối hôm qua anh ta chỉ nói chuyện với thằng nhóc Polly, lát nữa có thể bắt nó lại hỏi…"
Bạc Lỵ nghe mà lạnh cả người.
Cô đã đoán sai hoàn toàn.
Eric đánh ngất Richard không phải vì ngoại hình của anh ta, mà là vì Richard không hề làm theo kế hoạch của cô!
Cô đã suy nghĩ về mọi người ở đây quá đơn giản, cho rằng tiền thù lao của Louis Vuitton có thể khiến Richard liều lĩnh đánh cắp chiếc ba lô.
Ai ngờ, đối phương thận trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều, phản ứng đầu tiên lại là lợi dụng thông tin cô đưa ra, thương lượng với quản lý để đổi lấy những thứ trong ba lô.
Trước đó, quản lý không cho Richard đụng vào chiếc ba lô leo núi, có lẽ là không muốn anh ta nhìn thấy những thứ bên trong… Lỡ như là đồ tốt, chia không đều sẽ gây ra xung đột.
Sau khi thương lượng xong, đương nhiên quản lý đồng ý để Richard lấy chiếc ba lô leo núi, thử mở ra.
Là một ảo thuật gia, việc Richard tìm ra khóa ẩn và mở ra, chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu Eric không can thiệp, cô không chỉ mất chiếc ba lô leo núi, mà còn có khả năng bại lộ thân phận… Trong chiếc ba lô leo núi có chứng minh thư của cô.
Mặc dù cô vẫn chưa biết cơ thể này trông như thế nào nhưng theo định luật xuyên không, khả năng lớn là không khác cô trước đây là mấy.
Đến lúc đó, quản lý sẽ bắt cô lại thẩm vấn nguồn gốc và công dụng của những vật phẩm trong ba lô, hay giống như đối xử với "người phụ nữ bốn chân" Emily, trực tiếp chế thành tiêu bản… Thật sự không thể biết trước được.
… Eric đã cứu mạng cô.
Nhưng cô lại cho rằng, cậu làm vậy là vì ghen tị với ngoại hình của Richard.
Bạc Lỵ ngẩng đầu nhìn cậu, muốn xin lỗi nhưng lại không biết nói thế nào.
Eric nhận ra ánh mắt hối lỗi của cô.
Cậu không có cảm xúc gì, cũng không định đáp lại.
Cậu đã quen bị hiểu lầm, so với những gì đã trải qua trước đây, ánh mắt kinh hãi, nghi ngờ của cô, chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng Bạc Lỵ không thu hồi ánh mắt muốn nói lại thôi, mang theo hơi ấm kỳ lạ, tiếp tục lưu lại trên chiếc mặt nạ của cậu.
Sao lại có người có ánh mắt như bàn tay vô hình, vuốt ve trên chiếc mặt nạ của cậu chứ?
Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể bất cứ lúc nào ánh mắt của cô cũng có thể gỡ chiếc mặt nạ của cậu xuống, chạm vào làn da thật bên dưới.
Cảm giác này khiến cậu cảm thấy bất an và… nhục nhã.
Cậu đột nhiên nảy sinh một cơn ham muốn tấn công, muốn bóp cổ cô, dùng sức siết chặt, cho đến khi ánh mắt cô mất đi tiêu cự, mạch máu ngừng đập, không còn có thể dùng ánh mắt chạm vào khuôn mặt cậu nữa.
Lúc này, cuối cùng Bạc Lỵ cũng nghĩ ra cách xin lỗi.
Cậu thích tiếp xúc cơ thể.
Vậy thì cô có thể ôm cậu thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây, cô đưa tay ôm lấy cậu, ngẩng đầu hôn lên chiếc mặt nạ của cậu, khẽ giọng nói: "... Xin lỗi, trước đây tôi đã hiểu lầm cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.