Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 36: Như Thể Ánh Mắt Của Cô Có Thể Gỡ Bỏ Chiếc Mặt Nạ Của Cậu Bất Cứ Lúc Nào

Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua

04/08/2024

Cô chỉ có thể cố gắng lấy lại tinh thần, tự nhủ với bản thân rằng hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp… Trong chiếc ba lô leo núi có hai hộp thịt bò đóng hộp nặng ba cân, hạn sử dụng ba năm, chỉ cần mở hộp đun sôi là có thể ăn được.

Những ngày này, thứ cô ăn nhiều nhất là bánh mì và khoai tây, chỉ khi tổ chức tiệc mới được ăn chút đồ tanh, mà đó lại là nội tạng động vật chưa khử mùi tanh.

Đợi đến khi đến nơi an toàn, cô có thể tự thưởng cho mình một bữa lẩu.

Nghĩ đến việc sắp được ăn món lẩu cay, toàn thân cô tràn đầy sức mạnh, suýt chút nữa không kìm được nước bọt đang trào ra.

Đêm tháng mười lạnh thấu xương, càng tệ hơn nữa là có sương mù dày đặc.

Dường như đây là một chuyện tốt… Ánh lửa không xuyên qua được lớp sương mù ẩm ướt, những người trong rạp xiếc rất khó để truy đuổi họ.

Nhưng nếu cô và Eric bị lạc nhau, cô cũng không thể tìm thấy cậu.

Hơn nữa, sương mù ẩm ướt đến mức đáng sợ, chỉ một lúc sau, cô đã cảm thấy quần áo của mình nặng trĩu, dính chặt vào người như thể bị ngâm ướt.

Bạc Lỵ còn nhớ rằng rạp xiếc được dựng gần đầm lầy.

Trong đầm lầy có cá sấu.

Ôi chao, sao cô có thể quên được, những người canh gác của rạp xiếc còn có súng.

Nếu không phải tinh thần cô tương đối ổn định, không dễ bị suy sụp thì đối mặt với cảnh tượng này, có lẽ cô đã đâm đầu vào cây mà chết rồi.



Đã đến nước này, Bạc Lỵ cũng không nghĩ đến chuyện Eric có bẻ gãy cổ cô không nữa, suốt dọc đường cô đều nắm chặt lấy cánh tay cậu, gần như dán chặt vào người cậu mà đi về phía trước.

Eric liếc nhìn cô, ánh mắt không rõ ràng.

Không biết từ lúc nào, họ đã đi đến ngã ba, một bên lối ra có chuồng ngựa, một bên thì không.

Bạc Lỵ kiễng chân, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "... Chúng ta có cưỡi ngựa không? Tôi không biết cưỡi ngựa, có ảnh hưởng gì không..."

Lần bỏ trốn này quá vội vàng.

Theo kế hoạch ban đầu của cô, nếu xác định cưỡi ngựa, có lẽ cô sẽ đến bếp trộm một ít đường cục hoặc cà rốt.

Mặc dù cô chưa từng thực sự cưỡi ngựa nhưng cô đã chơi trò chơi, trong trò chơi đều dùng những thứ này để xoa dịu lũ ngựa.

Nhưng Eric lại túm lấy tóc cô, đột ngột kéo đầu cô ra, động tác gần như thô bạo.

Bạc Lỵ giật mình, không để ý đến cơn đau nhẹ trên da đầu, còn tưởng rằng họ đã bị phát hiện.

Ai ngờ nhìn xung quanh, bốn phía vắng lặng, đêm khuya thanh vắng.

Cô mới phản ứng lại, cậu kéo tóc cô là vì cô đến quá gần, hơi thở ẩm ướt đều phả vào mặt cậu.

Bạc Lỵ cảm thấy, cậu vừa giống một con chó có thể cắn người bất cứ lúc nào, lại vừa dễ bị kích động hơn cả mèo.



Cô nhẫn nhịn che miệng lại, nói nhỏ: "Tóm lại chúng ta có cưỡi ngựa không?"

Eric không nói gì nhưng cậu lại đi về phía chuồng ngựa.

Bạc Lỵ lập tức đi theo.

Cô không may mắn lắm, vừa đi được vài bước, tiếng còi sắc nhọn đã vang lên… Tiếp theo là tiếng chạy vội vã, có người cầm còi, lần lượt đánh thức từng người trong lều dậy.

"Tỉnh dậy, tỉnh dậy hết đi, Richard bỏ trốn rồi… Quản lý có lời muốn nói!"

Bạc Lỵ không khỏi giật mình, như bị tiếng còi tát một cái.

Rất nhanh, những người trong rạp xiếc đều tỉnh dậy nhưng không ai lớn tiếng ồn ào, dường như đều nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Bạc Lỵ không dám quay đầu lại, âm thầm bước nhanh hơn.

Ngay sau đó, đột nhiên có một bàn tay vươn về phía cô, ấn mạnh đầu cô xuống.

Trái tim Bạc Lỵ gần như ngừng đập.

Một lúc sau, cô mới nhận ra, đó là tay của Eric. Có người cầm đèn, tuần tra ở lối ra gần chuồng ngựa.

"Thời tiết hôm nay lạnh thật!", người tuần tra run rẩy phàn nàn: "Richard Simon trốn đi làm gì? Chẳng phải anh ta đã nói với quản lý là sẽ cùng nhau đưa chiếc ba lô đến Paris sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook