Lâm Uyên Hành

Chương 110: Chiêu Hắc Tiên Sinh

Trạch Trư

25/04/2021

Cách địa phương lôi đình hạ xuống không xa đã tụ tập rất nhiều sĩ tử, người người nhốn nháo, hiển nhiên đều bị dị tượng Lôi Kích cốc thu hút tới, đều là sĩ tử gia đình bần hàn có ý tầm bảo.

Bên trong những này sĩ tử, có một vị Tô Vân rất quen thuộc, Lâm Thanh Thịnh đến từ Lâm gia thành Sóc Phương!

Loại trừ Lâm Thanh Thịnh ra, còn có một vài linh sĩ, hẳn là con cháu của Lâm gia.

Sóc Phương Lâm gia, cũng là một đại thế gia!

Theo lý mà nói, con em thế gia sẽ không xuất hiện bên trong bảo địa của thế gia khác, cho dù là nơi vô chủ.

Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, đi vào bảo địa nhà khác, tùy thời có khả năng trở thành tế phẩm bảo vật của nhà khác, nhưng mà đám người Lâm Thanh Thịnh lại xuất hiện ở đây, cho nên không thể không để Tô Vân nghi ngờ.

- Học tỷ, có khả năng như thế này hay không, bảo vật trong Lôi Kích cốc cần rất nhiều tính mạng người khác tới hiến tế mới có thể hoàn thành linh binh này. Cho nên thế gia nắm giữ bảo địa Lôi Kích cốc mới cố ý thả ra tin tức, nói nhất mạch nắm giữ Lôi Kích cốc đã chết hết, dẫn dụ nhiều sĩ tử hơn nữa đến tìm chết.

Tô Vân dõi mắt nhìn về nơi xa, nhìn phần đông sĩ tử tụ tập bên trong Lôi Kích cốc, nói khẽ.

- Mà thế gia này, thực ra chính là Sóc Phương Lâm gia.

Trì Tiểu Dao liên tục lắc đầu.

- Không đúng không đúng, thế gia quản lý bảo địa Lôi Kích cốc này đã diệt tuyệt, rất nhiều năm trước đã truyền ra tin tức. Nếu như là giả, vì sao các thế gia khác không có vạch trần. . .

Âm thanh của nàng càng ngày càng thấp, có chút không dám khẳng định.

Lâm Thanh Thịnh chính là người đoạt đệ nhất trong đại khảo hai năm trước, Lâm gia tương lai thậm chí cũng có thể rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, hắn xuất hiện ở đây tuyệt đối không đơn giản!

Chẳng lẽ, Lôi Kích cốc thật sự là cục diện do Lâm gia bố trí?

- Tiến lên nhìn một chút sẽ biết.

Sắc mặt Trì Tiểu Dao nghiêm nghị, nói.

- Ta đi qua đó một chuyến, Tô sư đệ, Hoa sư đệ, các ngươi lưu lại để ý ba vị sư đệ sư muội. Lần lịch lãm này đã không phải lịch luyện phổ thông, có khả năng sẽ có tranh đấu liều mạng!



Tư thế nàng hiên ngang, cất bước đi thẳng về phía trước, cắn răng nói.

- Không thể để cho những thế gia này làm càn!

Nhưng vào lúc này, trong lôi vân trên bầu trời, một đạo thiểm điện đang dần được hình thành rồi đột nhiên bổ xuống nhưng chệch hướng Lôi Kích cốc, bổ tới bên ngoài cốc.

Răng rắc!

Lôi đình rơi vào ngoài sơn cốc phát ra tiếng vang long trời lở đất.

Đám người Tô Vân, Hoa Hồ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cốc cuồn cuộn khói đen, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy lôi vân bên trong bầu trời giống như bị thứ gì đó thu hút, không còn bổ về phía trọng bảo trong cốc, ngược lại một đạo lại một đạo lôi đình bổ về phía bên ngoài cốc, không biết bên ngoài cốc xảy ra chuyện gì!

Khói đen bên ngoài cốc càng ngày càng đậm hơn.

Trì Tiểu Dao vội vàng nói.

- Mấy vị sư đệ, có tà vật gì đó tới, còn kinh khủng hơn so với trọng bảo trong Lôi Kích cốc kia! Nhanh lên xông tới một chút!

Tô Vân cùng Hoa Hồ vội vàng mang theo ba đứa bé xông tới, Trì Tiểu Dao nhìn lên lôi đình bên trong bầu trời không ngừng bổ tới phía ngoài, không khỏi nghi ngờ không thôi, lẩm bẩm.

- Tà ma gì chạy ra ngoài ư?

Bên ngoài cốc, khói đen cuồn cuộn mà đến, không ngừng xông về phía trước động, lôi vân trên bầu trời vốn là kiếp vân do dị bảo Lôi Kích cốc xuất thế hình thành, giờ phút này lại bị "Tà ma" trong khói đen thu hút, một đạo tiếp lấy một tia chớp chém vào trong khói đen!

Tô Vân, Trì Tiểu Dao cùng Hoa Hồ đều tự che chở cho một tiểu hồ yêu, nhanh chóng lùi về trước khe lớn Lôi Kích cốc.

Địa thế Lôi Kích cốc hiểm trở, trong cốc có một khe hở rộng nửa dặm dài bốn năm dặm, giống như miệng sơn cốc vỡ ra.

Khe hở này chính là mạch khoáng Viêm Long kim tinh, có tin đồn mặt đất bị đánh rách tả tơi, có Viêm Long điều khiển hỏa hoạn bay ra từ lòng đất, mọi người đi vào trong vết nứt, nhìn thấy đâu đâu trên vách đá cũng có kim tinh chiếu lấp lánh!

Về sau, Lôi Kích cốc bị người phong tỏa, bố trí xuống đủ loại phong ấn cấm chế, dùng để luyện bảo, nơi này dần dần trở nên ít ai lui tới.

Phía trước khe hở, rất nhiều sĩ tử cũng bị dị tượng khói đen bên ngoài cốc kinh động, hoảng hốt lo sợ, nhao nhao đi vào trong khe tránh né.

Chỉ thấy khói đen kia càng ngày càng tới gần, trong khói đen gào khóc thảm thiết, phi thường thảm liệt, mà lôi đình trên bầu trời càng nhanh, một đạo lại một đạo sấm sét bổ vào trong khói đen, không biết bên trong là ma quái gì.



Tô Vân, Hoa Hồ cùng Trì Tiểu Dao lui về phía sau, đằng sau chính là khe lớn, bọn họ đã không chỗ có thể lui.

Tô Vân nhìn lại phía sau, chỉ thấy trong vực sâu thẳng tắp xuống phía dưới, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đạo thạch lương ngổn ngang lộn xộn nối liền hai bên bờ vực sâu. Không ít sĩ tử đều đang thi triển võ học hoặc thần thông hướng nhảy vọt xuống phía dưới, thậm chí có không ít người đang đi bên trên thạch lương to lớn kia!

Cho dù hơn mười vị linh sĩ Lâm gia giờ phút này cũng bị khói đen ép không thể không đi vào vực sâu tránh né.

Lúc này, khói đen dần dần trở nên nhạt đi, lôi vân trên bầu trời cũng không còn bị khói đen thu hút, giống như không có hứng thú đối với ma quái trong khói đen, từng đạo lôi đình trong lôi vân từ không trung bổ xuống dưới, xuyên qua vực sâu giữa thạch lương ngổn ngang lộn xộn.

Tiếng sấm trong lòng đất nổ tung, cực kỳ trầm lắng, không biết những lôi đình này đánh vào thứ gì.

Mỗi một lần sét đánh đến đều có thể nhìn thấy ánh sáng màu màu hồng thẩm xông lên từ trong lòng đất, ông một tiếng như triều cường, xông lên không trung, chiếu rọi lôi vân!

Lúc lôi đình hạ xuống chiếu sáng thân ảnh rất nhiều sĩ tử trong vực sâu, thân ảnh bên trên thạch lương lộ ra vẻ cực kỳ nhỏ bé, cái bóng lại bị kéo dài.

Tô Vân nhìn liếc qua một chút, chỉ sợ có nhiều hơn ba, năm trăm sĩ tử đi vào vực sâu.

Nếu như là bảo địa của thế gia, khẳng định không cách nào thu hút nhiều sĩ tử đến như vậy, nhưng Lôi Kích cốc là nơi vô chủ, tất cả mọi người muốn lấy được bảo vật trong Lôi Kích cốc, bởi vậy nhân số rất nhiều.

Bất chấp lúc trước, rất nhiều người đều đang quan sát, cũng không dám đi vào vực sâu tầm bảo, nhưng mà khói đen cái từ bên ngoài cốc đánh tới quả thực đáng sợ, để cho bọn họ không thể không đi vào trong vực sâu.

Tô Vân quay đầu, lại thấy khói đen bức bọn hắn đến nơi này càng thêm nhạt, nhưng mà ngày càng gần, vẫn cực kì khủng bố.

- Tô sư đệ, chúng ta cũng đi xuống!

Trì Tiểu Dao vô cùng khẩn trương, kêu một tiếng.

Hai chân nàng trước một bước hóa thành vuốt rồng, bắt lấy đá trên vách đá núi đi vào trong vực sâu, thầm nghĩ.

- Vết thương trên mông Tô sư đệ còn chưa hoàn toàn tốt, không biết có thể theo tới hay không?

Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Vân đang lấy khí huyết hóa thành Giao Long, đứng trên lưng Giao Long, Giao Long mang theo hắn đi xuống vực sâu.

Đám người Hoa Hồ, Ly Tiểu Phàm đi theo sau lưng hắn, cũng giẫm lên Giao Long, rất ung dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook