Lâm Uyên Hành

Chương 109: Sư Đệ, Muốn Nhập Hội Ư?

Trạch Trư

25/04/2021

Trì Tiểu Dao đi phía trước dẫn đường, nói.

- Lôi Kích cốc là một chỗ bảo địa bên ngoài thành Sóc Phương, có tin đồn nói một vị cao nhân nào đó nhìn ra nơi này có một bảo khoáng, gọi Viêm Long kim tinh, chính là nơi Viêm Long từng ngủ say lưu lại bảo địa. Vị cao nhân kia ngay sau đó bố trí xuống đủ loại trận pháp xung quanh đây, luyện chế ra một tính linh thần binh cực kỳ lợi hại. Đến bây giờ, tính linh thần binh đã được luyện hơn 150 năm.

Hoa Hồ nhìn qua nơi đó, chỉ thấy bảo quang bắn ra bốn phía, xông thẳng lên trời, khó hiểu nói.

- Hơn 150 năm, như vậy thì vị cao nhân kia cũng đã chết rồi, tính linh thần binh là vật vô chủ, vì sao không có người lấy đi nó?

- Vật vô chủ?

Trì Tiểu Dao khúc khích cười nói.

- Hoa sư đệ, ngươi quá đơn thuần! Tính linh thần binh bên trong Lôi Kích cốc không phải vật vô chủ, trái lại, loại này thoạt nhìn như bảo tàng vô chủ, đều là từng cái hố to!

Hoa Hồ không hiểu.

- Những thiên tài địa bảo này thường được tổ tông của các thế gia chọn trúng, bọn họ quây lại, bố trí xuống đủ loại phong ấn, đủ loại cấm chế, cơ quan trùng trùng điệp điệp, vì mượn thiên tài địa bảo luyện chế linh binh, lưu cho hậu nhân mình.

Trì Tiểu Dao cười nói.

- Những bảo địa này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, bên trong dựng dục linh binh có uy lực rất mạnh mẽ. Đợi đến lúc bảo tàng đào lên, bảo quang ngút trời, sẽ có rất nhiều sĩ tử linh sĩ sẽ tham gia tranh đoạt thiên tài địa bảo này, đến đây thu bảo, nhưng thường thường sẽ biến thành tế phẩm.

- Tế phẩm?

Tô Vân cũng có chút không hiểu, hỏi.

- Cái gì gọi là tế phẩm?

Trì Tiểu Dao ở phía trước dẫn đường, nói.

- Đương nhiên là đồ vật dùng để hiến tế. Linh binh thượng thừa bậc này, cần huyết tế mới khai quang, người đến đây tầm bảo sẽ trở thành tế phẩm bị huyết tế, bị đủ loại cơ quan, đủ loại phong ấn, cấm chế giết chết, giúp linh binh tăng lên uy năng. Hậu nhân thế gia có thể không trở ngại xông vào cấm chế trong phong ấn, không có bất kỳ nguy hiểm gì liền có thể được bảo vật trong đó.

Tô Vân cùng mấy con tiểu hồ ly đều ngây dại.

- Thiên tài địa bảo không phải dễ cầm, ngươi tính toán cầm thiên tài địa bảo, người khác thì tính toán cầm đầu ngươi tế bảo.

Trì Tiểu Dao nói.

- Con em thế gia được linh binh, muốn nói vận khí của mình bộc phát, thực ra chính là do tiên tổ nhà mình lưu lại. Xấu nhất là, những bảo địa này đều có quy củ mười dặm dư một.

Thanh Khâu Nguyệt dò hỏi.

- Tiểu Dao tỷ, cái gì gọi là mười dặm dư một?



Trì Tiểu Dao giải thích.

- Mười dặm dư một là nói, những bảo địa này sẽ luyện chế hai cái linh binh, một cái quý giá nhất, chiếm chín thành năng lượng của bảo địa, lưu cho đời sau mình, một cái hoặc một đống hơi kém, chỉ có thể hấp thu chiếm cứ một thành năng lượng của bảo địa, là cho người đến đây tầm bảo. Cho nên gọi là mười dặm dư một, mỹ danh thì bảo phúc phận cho mọi người.

Tô Vân rùng mình một cái, thấp giọng nói.

- Thật ác độc. Sợ người khác không đến tầm bảo, cho nên dùng một bảo vật kém chất lượng tới thu hút người mất mạng.

Trì Tiểu Dao nói.

- Nhưng sĩ tử gia đình bần hàn nếu có cơ hội, chắc chắn phải đi liều một phen.

Ly Tiểu Phàm ngẩng đầu hỏi.

- Tiểu Dao tỷ, chẳng lẽ không có bảo địa chân chính?

- Bốn phía Sóc Phương, có hai mươi bảy chỗ bảo địa, khắp nơi đều là nơi có chủ, tập trung trong tay thế gia. Đừng nói Sóc Phương, xem như toàn bộ nước Nguyên Sóc, ba ngàn bảo địa, mỗi đại bảo địa đều bị thế gia bọn họ ôm hết. Hoàng đế Nguyên Sóc, chính là địa chủ lớn nhất!

Trì Tiểu Dao nói.

- Chẳng qua, bảo địa Lôi Kích cốc này là nơi vô chủ, không phải bảo địa của thế gia trong Sóc Phương. Khối bảo địa này đã từng có chủ, nhưng chắc thế gia kia khả có thể vì chiến tranh hoặc nguyên nhân nào khác mà bị diệt tuyệt, cho nên rất nhiều sĩ tử đều tới đây lịch luyện, ý định tìm một chút bảo vật. Lúc ta lần đầu đi lịch luyện cũng tới nơi đây.

Tô Vân lặng im, ba ngàn bảo địa, toàn bộ trong tay thế gia.

Thế gia chiếm cứ tài nguyên lớn như vậy, còn muốn lưu lại cạm bẫy chờ đợi sĩ tử gia đình bần hàn chủ động nhảy vào hiến tế cho bảo vật của bọn họ.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Kích cốc, trong lòng yên lặng nói.

- Nguyên Sóc đại đế là địa chủ lớn nhất, người nghèo nhưng không mảnh đất cắm dùi. Ha ha, Nguyên Sóc này, không lành a.

- Cho nên cần lão đại đứng đầu, ăn cướp của cải của những thế gia này.

Trì Tiểu Dao giống như có thể nhìn ra ý nghĩ của hắn, thấp giọng nói.

- Tô sư đệ muốn nhập hội ư?

Tô Vân sởn tóc gáy, quay đầu nhìn lại nàng. Mấy người Hoa Hồ, Ly Tiểu Phàm cũng nhao nhao xù lông, bất quá bọn hắn cũng không biết chuyện lão đại đứng đầu, chủ yếu là nhìn thấy Tô Vân xù lông, bọn họ cũng xù lông theo thói quen.

Tô Vân giật mình, nói.

- Học tỷ ngươi. . .

Trì Tiểu Dao cười khúc khích, thản nhiên nói.

- Ta chỉ giỡn thôi, Trì gia Hồi Long hà cũng là thế gia, ta làm sao có thể làm thổ phỉ? Đây không phải ăn cướp nhà mình ư?



Tô Vân thở phào nhẹ nhõm, Trì Tiểu Dao thấp giọng nói..

- Đổng đường chủ rất yêu thích ngươi, nếu ngươi nhập hội thật, ta có thể nhường vị trí hương chủ khu không người cho ngươi. Dù sao, ngươi cũng đến từ khu không người.

Tô Vân nháy mắt mấy cái, không chắc nàng đang nói thật hay giả, Trì Tiểu Dao cũng nháy mắt mấy cái, mỉm cười không nói. Nàng hiển nhiên cũng không biết thân phận thượng sứ của Tô Vân, bởi vậy tự chủ trương kéo Tô Vân nhập hội.

Đột nhiên, Hoa Hồ đánh vỡ trầm lắng giữa hai người, dò hỏi.

- Như vậy sĩ tử tới đây tầm bảo có thể tìm được không?

- Bảo địa Lôi Kích cốc khá nhân từ, cấm chế chỉ đả thương người, không lấy tính mạng người.

Trì Tiểu Dao thay đổi chủ đề, cười nói.

- Hơn nữa, vì thu hút người đến, bảo địa Lôi Kích cốc cũng không có hoàn toàn chiếm Viêm Long kim tinh làm của riêng, thường xuyên có người ở đây tìm thấy một hai khối Viêm Long kim tinh bị nghiền nát, cũng có thể bán không ít tiền. Hiện tại đang thời gian nghỉ, sĩ tử tới đây tầm bảo khẳng định không ít. . . Chỉ khó hiểu, vì sao hôm nay sét đánh dày đặc như vậy?

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nghi ngờ nói.

- Trước kia đều là cách một hồi mới có một lần sét đánh, chúng ta tới đến nơi đây trong khoảng thời gian ngắn, đã có hơn trăm lần sét đánh.

Tô Vân ngước đầu nhìn lên, mặc dù trời mùa đông đông lạnh giá rét, nhưng trên trời vẫn có một đóa lôi vân, sấm sét không ngừng nổi lên ở trong đó, lôi đình một đạo tiếp lấy một đạo, bổ tới nơi nào đó trong sơn cốc!

Hồ Bất Bình dò hỏi.

- Học tỷ, có khả năng bảo vật Lôi Kích cốc sắp xuất thế hay không?

- Nào có sự tình trùng hợp như vậy?

Trì Tiểu Dao nói xong, sắc mặt không khỏi biến hóa.

Chỉ thấy trong sơn cốc, một cỗ bảo quang nồng đậm xông thẳng lên trời, chiếu rọi đóa lôi vân ở trên trời!

Đúng lúc này, Tô Vân đột nhiên hỏi.

- Học tỷ, ngươi thật xác định thiên tài địa bảo Lôi Kích cốc là vật vô chủ?

Trì Tiểu Dao hơi giật mình, nói.

- Lôi Kích cốc không phải bảo địa của thế gia thành Sóc Phương, sớm đã có tin tức truyền tới, chủ nhân bảo địa này đã bị diệt tộc.

Sắc mặt Tô Vân nghiêm nghị.

- Như vậy tại sao Lâm gia Sóc Phương lại xuất hiện ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Uyên Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook