Chương 19
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Kỳ cạch nhập thông tin nhân sự, đến tập hồ sơ có tên “Lương Thủy Tiên”, tôi chợt khựng lại. Trong hồ sơ là ảnh một cô gái xinh đẹp xin vào vị trí thư ký Tổng giám đốc và đã được chấp nhận nên hồ sơ của cô ta mới có ở đây. Cô ta tốt nghiệp đại học Ngoại giao, thông thạo ba thứ tiếng, trên hết… khuôn mặt cô ta thanh tú xinh đẹp thế này thảo nào mà người khác dễ dàng chấp nhận. Tôi tự trấn tĩnh bản thân, cô ta và Phạm Hoàng Bách chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Nhập thông tin của cô ta vào hệ thống, tôi kết thúc việc nhập liệu chị Trâm giao, sau đó tự mày mò tìm hiểu về cách lưu trữ hồ sơ cũng như phần mềm quản lý nhân sự có trong máy tính.
– Kiều Anh hả em, em soạn cho chị công văn đáp lại nhận lời công văn đến này nhé!
Cô gái trang điểm đậm có tên Hương Ly để trước mặt tôi một tờ công văn đến, nội dung về việc xin hợp tác với tổng công ty Kim Thành. Tôi đọc qua, chưa hiểu lắm liền hỏi:
– Chị cho em xem mẫu công văn trả lời của tổng công ty mình được không?
– Nếu có thì chị đã chẳng nhờ em. Em cứ làm đi, xong chị sẽ xem lại rồi in để chị Trâm ký nháy.
Lúc này chị Trâm đã ra ngoài, tôi là người mới không tiện cãi nên gật đầu nói:
– Vâng, vậy em cứ soạn theo ý em rồi chị chỉnh lại giúp em nhé!
Nhìn cái mặt chị ta như thế tôi không tin được nhưng cũng đành tìm vài mẫu công văn phúc đáp trên mạng, gõ một hồi xong liền gửi qua email chị ta ghi trên giấy. Lúc này cũng gần mười hai giờ trưa, cả phòng lục tục đứng dậy để đi ăn. Khánh bước lại gần hỏi tôi:
– Chị Kiều Anh có đi ăn trưa cùng tổng giám đốc không ạ?
– À… chị không. Anh ấy còn bận nhiều việc chị không muốn làm phiền em ạ.
– Lạ thế nhỉ, vợ chồng thì chỉ mong được gần nhau thôi chứ chị Huyền nhờ?
Ly cất giọng mỉa mai, Huyền ngồi cạnh nhún vai đáp:
– Nghe nói có người phản bội sếp tổng mà vẫn được tha thứ mới ghê, như thế thì cũng cần biết điều em ạ.
Tiếng cười rộ lên, hai người họ đỏng đảnh nhấc túi xách lên vai bước đi trước. Chị Trâm thì đã đi từ lúc đó chưa về. Còn Khánh và tôi trong phòng, con bé tươi cười kéo tay tôi:
– Thế chị em mình đi ăn đi chị, hai bà kia hay nói đểu người khác lắm, chị cứ kệ họ đi!
Có con bé đáng yêu thế này trong phòng cảm giác dễ thở hơn hẳn. Tôi mỉm cười cầm theo ví nói:
– Ừ, chị em mình đi thôi!
– Chị Kiều Anh thích ăn gì?
– Chị đơn giản mà, ăn gì cũng được.
– Thế mình ra quán cơm văn phòng gần đây đi chị, có quán cơm Bà Béo ăn được lắm, người mình hay ra đấy ăn. Có lần em đến mà cả tầng một là nhân viên tổng công ty mình luôn.
Chẳng hiểu thế nào, khi tôi và Khánh bước ra thang máy lại chạm mặt Phạm Hoàng Bách và Thủy Tiên đang ở bên trong.
– Em chào tổng giám đốc ạ!
Khánh ngoan ngoãn chào to. Tôi không muốn cũng đành bước vào. Thủy Tiên nhận ra tôi cô ta gật đầu chào, miệng nở nụ cười duyên dáng lại có vẻ tự tin như thể thách thức. Cô ta xinh đẹp thật đấy, thảo nào… Mùi nước hoa trên người cô ta… hình như quen quen, dù dễ chịu hơn lần tôi ngửi được trên người Bách nhưng bất giác tôi cảm thấy khó chịu.
Khánh thì thào bên tai tôi:
– Có người nói dối em nhé!
– Trùng hợp thôi em.
Tôi nói nhỏ giải thích với Khánh, trong lòng cũng hơi ngại, chẳng ngờ lại trùng hợp thế này. Phạm Hoàng Bách chau mày nói:
– Ngày đầu đến đây, cùng đi ăn đi.
Tôi giật mình, cảm giác hô hấp cũng khó khăn trong thang máy có bốn người này. Bách vừa mời tôi đi ăn trưa sao? Khánh cấu tôi một cái làm tôi đập tay con bé. Nghe vậy cô thư ký xinh đẹp đứng cạnh Bách liền không vui nói:
– Anh… chẳng phải anh nói chúng ta đi ăn trên đường đến gặp đối tác chiều nay sao?
– Tôi nói gì cô không nghe rõ à?
Âm giọng Bách có chút bực bội, cô ta nín lặng liền quay sang tôi nịnh nọt:
– Tổng giám đốc mời chị đi ăn, chị có muốn đi ăn cùng anh ấy và em không ạ?
Nghe mà tức, dù tôi và Bách chỉ là vợ chồng hờ nhưng cách cô ta nói như thể cô ta mới là người thân của Bách, còn tôi là khách mà hai người họ mời. Có điều chỉ nhác qua tôi đã hiểu tâm ý cô ta, tôi cười nhạt đáp:
– Cảm ơn tổng giám đốc, tôi nhận lời mời của anh. Còn cô thư ký, tôi không chắc anh ấy có mời cô không đâu.
– Trưa nào em với anh ấy chẳng đi ăn, nói là mời thì không đúng, em phục vụ anh ấy mà chị.
Nghe cô ta nói mà cái lồng ngực tôi bị ép đến khó thở, nếu tôi không nhớ ra mình và Bách chỉ là danh nghĩa thì đã cho cô ta một bài rồi đấy. Bách im lặng chẳng hề phản đối, tôi ngậm ngùi chấp nhận, nhớ lại mùi hương trên áo anh ta hôm trước tự nhiên lại tin anh ta thừa nhận mối quan hệ thân mật với cô thư ký xinh đẹp này. Phạm Hoàng Bách và cô ta rất đẹp đôi, nếu cô ta theo đuổi Bách không vì tiền thì cũng là vì vẻ bề ngoài của anh ta. Có điều, tôi chẳng có quyền gì mà ghen tuông, hơn nữa… tôi ghen tuông vì lẽ gì đây?
– Kiều Anh hả em, em soạn cho chị công văn đáp lại nhận lời công văn đến này nhé!
Cô gái trang điểm đậm có tên Hương Ly để trước mặt tôi một tờ công văn đến, nội dung về việc xin hợp tác với tổng công ty Kim Thành. Tôi đọc qua, chưa hiểu lắm liền hỏi:
– Chị cho em xem mẫu công văn trả lời của tổng công ty mình được không?
– Nếu có thì chị đã chẳng nhờ em. Em cứ làm đi, xong chị sẽ xem lại rồi in để chị Trâm ký nháy.
Lúc này chị Trâm đã ra ngoài, tôi là người mới không tiện cãi nên gật đầu nói:
– Vâng, vậy em cứ soạn theo ý em rồi chị chỉnh lại giúp em nhé!
Nhìn cái mặt chị ta như thế tôi không tin được nhưng cũng đành tìm vài mẫu công văn phúc đáp trên mạng, gõ một hồi xong liền gửi qua email chị ta ghi trên giấy. Lúc này cũng gần mười hai giờ trưa, cả phòng lục tục đứng dậy để đi ăn. Khánh bước lại gần hỏi tôi:
– Chị Kiều Anh có đi ăn trưa cùng tổng giám đốc không ạ?
– À… chị không. Anh ấy còn bận nhiều việc chị không muốn làm phiền em ạ.
– Lạ thế nhỉ, vợ chồng thì chỉ mong được gần nhau thôi chứ chị Huyền nhờ?
Ly cất giọng mỉa mai, Huyền ngồi cạnh nhún vai đáp:
– Nghe nói có người phản bội sếp tổng mà vẫn được tha thứ mới ghê, như thế thì cũng cần biết điều em ạ.
Tiếng cười rộ lên, hai người họ đỏng đảnh nhấc túi xách lên vai bước đi trước. Chị Trâm thì đã đi từ lúc đó chưa về. Còn Khánh và tôi trong phòng, con bé tươi cười kéo tay tôi:
– Thế chị em mình đi ăn đi chị, hai bà kia hay nói đểu người khác lắm, chị cứ kệ họ đi!
Có con bé đáng yêu thế này trong phòng cảm giác dễ thở hơn hẳn. Tôi mỉm cười cầm theo ví nói:
– Ừ, chị em mình đi thôi!
– Chị Kiều Anh thích ăn gì?
– Chị đơn giản mà, ăn gì cũng được.
– Thế mình ra quán cơm văn phòng gần đây đi chị, có quán cơm Bà Béo ăn được lắm, người mình hay ra đấy ăn. Có lần em đến mà cả tầng một là nhân viên tổng công ty mình luôn.
Chẳng hiểu thế nào, khi tôi và Khánh bước ra thang máy lại chạm mặt Phạm Hoàng Bách và Thủy Tiên đang ở bên trong.
– Em chào tổng giám đốc ạ!
Khánh ngoan ngoãn chào to. Tôi không muốn cũng đành bước vào. Thủy Tiên nhận ra tôi cô ta gật đầu chào, miệng nở nụ cười duyên dáng lại có vẻ tự tin như thể thách thức. Cô ta xinh đẹp thật đấy, thảo nào… Mùi nước hoa trên người cô ta… hình như quen quen, dù dễ chịu hơn lần tôi ngửi được trên người Bách nhưng bất giác tôi cảm thấy khó chịu.
Khánh thì thào bên tai tôi:
– Có người nói dối em nhé!
– Trùng hợp thôi em.
Tôi nói nhỏ giải thích với Khánh, trong lòng cũng hơi ngại, chẳng ngờ lại trùng hợp thế này. Phạm Hoàng Bách chau mày nói:
– Ngày đầu đến đây, cùng đi ăn đi.
Tôi giật mình, cảm giác hô hấp cũng khó khăn trong thang máy có bốn người này. Bách vừa mời tôi đi ăn trưa sao? Khánh cấu tôi một cái làm tôi đập tay con bé. Nghe vậy cô thư ký xinh đẹp đứng cạnh Bách liền không vui nói:
– Anh… chẳng phải anh nói chúng ta đi ăn trên đường đến gặp đối tác chiều nay sao?
– Tôi nói gì cô không nghe rõ à?
Âm giọng Bách có chút bực bội, cô ta nín lặng liền quay sang tôi nịnh nọt:
– Tổng giám đốc mời chị đi ăn, chị có muốn đi ăn cùng anh ấy và em không ạ?
Nghe mà tức, dù tôi và Bách chỉ là vợ chồng hờ nhưng cách cô ta nói như thể cô ta mới là người thân của Bách, còn tôi là khách mà hai người họ mời. Có điều chỉ nhác qua tôi đã hiểu tâm ý cô ta, tôi cười nhạt đáp:
– Cảm ơn tổng giám đốc, tôi nhận lời mời của anh. Còn cô thư ký, tôi không chắc anh ấy có mời cô không đâu.
– Trưa nào em với anh ấy chẳng đi ăn, nói là mời thì không đúng, em phục vụ anh ấy mà chị.
Nghe cô ta nói mà cái lồng ngực tôi bị ép đến khó thở, nếu tôi không nhớ ra mình và Bách chỉ là danh nghĩa thì đã cho cô ta một bài rồi đấy. Bách im lặng chẳng hề phản đối, tôi ngậm ngùi chấp nhận, nhớ lại mùi hương trên áo anh ta hôm trước tự nhiên lại tin anh ta thừa nhận mối quan hệ thân mật với cô thư ký xinh đẹp này. Phạm Hoàng Bách và cô ta rất đẹp đôi, nếu cô ta theo đuổi Bách không vì tiền thì cũng là vì vẻ bề ngoài của anh ta. Có điều, tôi chẳng có quyền gì mà ghen tuông, hơn nữa… tôi ghen tuông vì lẽ gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.