Chương 284: Đệ Tử Huyền Thiên Tông
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
17/06/2019
Trần Vũ hơi do dự một chút, rồi nhẹ giọng đáp:
- Được!
Mười kim tệ đối với hắn chỉ là một con số nhỏ, nhưng mà để tiết kiệm thời gian thì tốt nhất là hắn vẫn chọn đi bằng xe ngựa cho nhanh.
Trần Vũ nói xong liền nhảy lên trên xe ngựa, Tiểu Vũ thì không chút do dự mà nhảy lên đi theo.
Bên trong xe ngựa cũng không lớn lắm, chỉ có bốn chỗ ngồi đặt song song, Trần Vũ và Tiểu Vũ ngồi lên một cái trong đó.
- Hai vị công tử muốn đi đâu?
Tiểu Vũ nhàn nhạt nói:
- Dẫn ta đến lối vào của Ma Vực!
- Được, hai vị công tử ngồi cho vững nhé!
Mã phu quát lên một tiếng liền chuẩn bị xuất phát.
Chỉ là, đúng vào lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn:
- Chờ một chút!
Âm thanh vừa vang lên, hai đạo thân ảnh nhanh như điện chớp liền đến trước xe ngựa.
- Có thể chở ta đi một đoạn được không?
Chỉ thấy người mới lên tiếng là một thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, môi đỏ răng trắng, làn da sáng mướt như ngọc, trơn tuột như mỡ dê, lông mi dài nhỏ như lá liễu.
Thân mặc một bộ nhuyễn giáp ba màu tuyệt đẹp, toả ra ánh sáng lấp lánh, soi rõ những đường cong động lòng người trên thân thể yểu điệu của nàng ta. Tay nàng nắm một thanh bảo kiếm cổ xưa, hiển nhiên cũng là vật phi phàm.
Toàn thân nàng có vẻ oai hùng hiên ngang, tuy nàng là thân nữ nhi, nhưng lại có khí phách không thu kém gì đấng nam nhi.
Còn kế thiếu nữ chính là một thiếu niên, tuổi tác cũng na ná nhau, người anh tuấn phong trần, mày kiếm, người mặc một bồ đồ màu trắng rất khí phách, tay cầm một thanh kiếm, nhìn thiếu niên này xem ra cũng là người khá dễ nói chuyện.
Thiếu nữ này vừa nói xong thì thiếu niên kia cũng vội vàng lấy ra mười kim tệ, như sợ rằng mã phu sẽ không cho họ đi cùng.
- Cái này...
Mã phu nhìn mười kim tệ, trong ánh mắt rõ ràng rất mừng rỡ, nhưng lại không dám trực tiếp nhận lấy, ngược lại có chút ngại ngùng nhìn về phía Trần Vũ và Tiểu Vũ.
Đôi mắt u tịnh của thiếu niên có chút lo lắng nhìn Trần Vũ nói:
- Huynh đệ, bọn ta vừa mới rời tông môn đi lịch lãm, ma xui quỷ khiến thế nào mà sáng giờ không đón được một chiếc xe ngựa nào, hiện tại may mắn tìm được, mà bọn ta muốn đến lối vào Ma Vực, ngươi có thể nhường cho chúng ta không? Đây là mười kim để tạ ơn ngươi nhường xe cho chúng ta.
Như sợ rằng Trần Vũ không đồng ý, thiếu nữ liền chen thêm một câu nữa:
- Trong xe vẫn còn hai chỗ ngồi đang trống, nếu không có thể cho chúng ta ngồi xe chung cũng được!
Thiếu niên cùng thiếu nữ này, tu vi cũng chỉ có Hóa Khí Cảnh trung kỳ, hơn nữa cũng không phải vì mình là đệ tử của tông môn mà lên mặt làm Trần Vũ cũng có chút nể phục.
Đa số những người được vào tông môn thì thường dựa thế hiếp người, lỡ có chuyện gì cũng có tông môn đứng ra che chỡ, nhưng hai người này làm cho hắn có cái nhìn khác.
Rằng không phải người nào cũng như vậy, suy nghĩ lúc trước của hắn chính là quơ đũa cả nắm!
- Đây không phải trùng hợp sao? Hại vị khách này cũng muốn đi Ma Vực, chỉ cần hai vị khách này đồng ý...
Mã phu vội vàng nói rõ, nhưng cũng không dám lập tức đồng ý, vẫn nhìn về phía Trần Vũ, dù sao thì nó cũng là quy định rồi.
Trần Vũ thấy vậy cũng nhẹ giọng, gật đầu đáp:
- Chúng ta cùng đi chung vậy!
Nói xong, ánh mắt cũng không nhìn hai người họ nữa, dù sao mình cũng không có keo kiệt đến mức đó mà làm khó người khác.
- Cảm ơn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Thiếu niên anh tuấn kia thấy vậy thì mừng rỡ cảm ơn một tiếng, thân hình nhoáng lên, hai người liền ngồi đối diện Trần Vũ.
- Mã phu, phiền người nhanh lên một chút!
- Được thôi!
Mã phu vui vẻ trả lời, điều khiển Phong Mã Thú chạy đi nhanh như tia chớp. Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Trần Vũ, không hề thua kém bao nhiêu so với Phi Vân Điểu đang phi hành.
Tiếng gió thổi “hu hu” lướt qua bên tai, lúc này thiếu niên kia mới để ý tới hai người, hắn quét mắt nhìn qua rồi nhìn lại, sau đó nói:
- Hai người là song sinh sao?
Quả thật là bọn hắn không khác gì nhau, cũng chả trách người khác lại nghĩ như vậy, đây cũng là chuyện bình thường.
- Đúng vậy!
Trần Vũ vui vẻ đáp, dù sao có thêm bạn hữu càng tốt hơn có thêm thù địch.
- Ha ha, chúng ta là đến từ Huyền Thiên Tông, không biết hai huynh đệ các ngươi là đến từ tông môn nào?
Thiếu niên kia thấy đối phương nói chuyện vui vẻ như vậy thì cũng vui vẻ nói chuyện lại, hắn ra ngoài chính là lịch lãm kết giao thêm bạn hữu chứ không phải kết giao thêm kẻ thù.
Tuy không thâm dò được thực lực của hai người này, nhưng mà dám đến Ma Vực thì cũng không phải người bình thường rồi.
- Không tông, không phái!
Tiểu Vũ ngồi kế bên nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt đáp, thái độ xem ra khác tới Trần Vũ hoàn toàn.
- Ha ha, mọi người không cần quan tâm, tính tình hắn cộc cằn như vậy đấy, nhưng thật ra rất tốt!
Trần Vũ thấy vậy liền lên tiếng giải vây, thiếu niên kia cùng thiếu nữ thấy vậy thì mỉm cười, thiếu nữ nhìn sang Trần Vũ lên tiếng, hỏi:
- Các ngươi cũng muốn đi Ma Vực tu luyện phải không?
- Đúng vậy!
Trần Vũ gật đầu đáp.
Nàng ta nhìn lại Tiểu Vũ, đại khái cũng chừng mười chín hai mươi tuổi, nhưng dường như không hoạt bát và hăng hái nhưng bạn cùng lứa, không thích nói chuyện, bộc lộ ra sự trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi, nhất là đôi mắt đen láy và mái tóc trắng xóa của hắn.
Bất quá, nàng cũng là một người thông minh, cũng không có hỏi nhiều về vấn đề đó.
Thiếu niên kia thấy mình nói chuyện với đối phương khá hợp, nên hỏi tiếp:
- Trước đây các ngươi đã từng đi vào Ma Vực chưa?
- Nơi này cũng là lần đầu chúng ta đi vào, cho nên mọi thứ bên trong còn khá xa lạ!
- Huynh đệ, các ngươi đi một mình hay là có tiền bối đi cùng?
- Ài...chúng ta chỉ đi có một mình!
Trần Vũ giả vờ thở dài, biểu tình coi như là có chút chán nãn.
Thiếu nữ nghe vậy khẽ nhíu mày nói:
- Bên trong Ma Vực rất nguy hiểm, các ngươi đi một mình rất không an toàn, hay là chúng ta bắt đội đi chung đi, có gì cũng dễ bảo vệ nhau hơn!
Vừa nghe nói đến muốn đi cùng, thì Tiểu Vũ liền đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ, thản nhiên nói:
- Ta không thích có thêm người đi chung!
- Ha ha, mọi người thông cảm, tính cách hắn là như vậy, thôi thì mọi người cứ đi, bọn ta đi một mình với nhau là được rồi!
Trần Vũ lắc đầu, dù sao thì có người đi chung không phải tốt cho bọn hắn, mà là càng làm vướng tay vướng chân hơn nữa, nên Tiểu Vũ nói không phải là không có lý.
Thấy vậy thì hai người kia cũng chỉ cười cho qua, nếu không muốn đi cùng thì thôi, bọn họ ngồi nói chuyện với Trần Vũ về những vấn đề khác.
- Được!
Mười kim tệ đối với hắn chỉ là một con số nhỏ, nhưng mà để tiết kiệm thời gian thì tốt nhất là hắn vẫn chọn đi bằng xe ngựa cho nhanh.
Trần Vũ nói xong liền nhảy lên trên xe ngựa, Tiểu Vũ thì không chút do dự mà nhảy lên đi theo.
Bên trong xe ngựa cũng không lớn lắm, chỉ có bốn chỗ ngồi đặt song song, Trần Vũ và Tiểu Vũ ngồi lên một cái trong đó.
- Hai vị công tử muốn đi đâu?
Tiểu Vũ nhàn nhạt nói:
- Dẫn ta đến lối vào của Ma Vực!
- Được, hai vị công tử ngồi cho vững nhé!
Mã phu quát lên một tiếng liền chuẩn bị xuất phát.
Chỉ là, đúng vào lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn:
- Chờ một chút!
Âm thanh vừa vang lên, hai đạo thân ảnh nhanh như điện chớp liền đến trước xe ngựa.
- Có thể chở ta đi một đoạn được không?
Chỉ thấy người mới lên tiếng là một thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, môi đỏ răng trắng, làn da sáng mướt như ngọc, trơn tuột như mỡ dê, lông mi dài nhỏ như lá liễu.
Thân mặc một bộ nhuyễn giáp ba màu tuyệt đẹp, toả ra ánh sáng lấp lánh, soi rõ những đường cong động lòng người trên thân thể yểu điệu của nàng ta. Tay nàng nắm một thanh bảo kiếm cổ xưa, hiển nhiên cũng là vật phi phàm.
Toàn thân nàng có vẻ oai hùng hiên ngang, tuy nàng là thân nữ nhi, nhưng lại có khí phách không thu kém gì đấng nam nhi.
Còn kế thiếu nữ chính là một thiếu niên, tuổi tác cũng na ná nhau, người anh tuấn phong trần, mày kiếm, người mặc một bồ đồ màu trắng rất khí phách, tay cầm một thanh kiếm, nhìn thiếu niên này xem ra cũng là người khá dễ nói chuyện.
Thiếu nữ này vừa nói xong thì thiếu niên kia cũng vội vàng lấy ra mười kim tệ, như sợ rằng mã phu sẽ không cho họ đi cùng.
- Cái này...
Mã phu nhìn mười kim tệ, trong ánh mắt rõ ràng rất mừng rỡ, nhưng lại không dám trực tiếp nhận lấy, ngược lại có chút ngại ngùng nhìn về phía Trần Vũ và Tiểu Vũ.
Đôi mắt u tịnh của thiếu niên có chút lo lắng nhìn Trần Vũ nói:
- Huynh đệ, bọn ta vừa mới rời tông môn đi lịch lãm, ma xui quỷ khiến thế nào mà sáng giờ không đón được một chiếc xe ngựa nào, hiện tại may mắn tìm được, mà bọn ta muốn đến lối vào Ma Vực, ngươi có thể nhường cho chúng ta không? Đây là mười kim để tạ ơn ngươi nhường xe cho chúng ta.
Như sợ rằng Trần Vũ không đồng ý, thiếu nữ liền chen thêm một câu nữa:
- Trong xe vẫn còn hai chỗ ngồi đang trống, nếu không có thể cho chúng ta ngồi xe chung cũng được!
Thiếu niên cùng thiếu nữ này, tu vi cũng chỉ có Hóa Khí Cảnh trung kỳ, hơn nữa cũng không phải vì mình là đệ tử của tông môn mà lên mặt làm Trần Vũ cũng có chút nể phục.
Đa số những người được vào tông môn thì thường dựa thế hiếp người, lỡ có chuyện gì cũng có tông môn đứng ra che chỡ, nhưng hai người này làm cho hắn có cái nhìn khác.
Rằng không phải người nào cũng như vậy, suy nghĩ lúc trước của hắn chính là quơ đũa cả nắm!
- Đây không phải trùng hợp sao? Hại vị khách này cũng muốn đi Ma Vực, chỉ cần hai vị khách này đồng ý...
Mã phu vội vàng nói rõ, nhưng cũng không dám lập tức đồng ý, vẫn nhìn về phía Trần Vũ, dù sao thì nó cũng là quy định rồi.
Trần Vũ thấy vậy cũng nhẹ giọng, gật đầu đáp:
- Chúng ta cùng đi chung vậy!
Nói xong, ánh mắt cũng không nhìn hai người họ nữa, dù sao mình cũng không có keo kiệt đến mức đó mà làm khó người khác.
- Cảm ơn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Thiếu niên anh tuấn kia thấy vậy thì mừng rỡ cảm ơn một tiếng, thân hình nhoáng lên, hai người liền ngồi đối diện Trần Vũ.
- Mã phu, phiền người nhanh lên một chút!
- Được thôi!
Mã phu vui vẻ trả lời, điều khiển Phong Mã Thú chạy đi nhanh như tia chớp. Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Trần Vũ, không hề thua kém bao nhiêu so với Phi Vân Điểu đang phi hành.
Tiếng gió thổi “hu hu” lướt qua bên tai, lúc này thiếu niên kia mới để ý tới hai người, hắn quét mắt nhìn qua rồi nhìn lại, sau đó nói:
- Hai người là song sinh sao?
Quả thật là bọn hắn không khác gì nhau, cũng chả trách người khác lại nghĩ như vậy, đây cũng là chuyện bình thường.
- Đúng vậy!
Trần Vũ vui vẻ đáp, dù sao có thêm bạn hữu càng tốt hơn có thêm thù địch.
- Ha ha, chúng ta là đến từ Huyền Thiên Tông, không biết hai huynh đệ các ngươi là đến từ tông môn nào?
Thiếu niên kia thấy đối phương nói chuyện vui vẻ như vậy thì cũng vui vẻ nói chuyện lại, hắn ra ngoài chính là lịch lãm kết giao thêm bạn hữu chứ không phải kết giao thêm kẻ thù.
Tuy không thâm dò được thực lực của hai người này, nhưng mà dám đến Ma Vực thì cũng không phải người bình thường rồi.
- Không tông, không phái!
Tiểu Vũ ngồi kế bên nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt đáp, thái độ xem ra khác tới Trần Vũ hoàn toàn.
- Ha ha, mọi người không cần quan tâm, tính tình hắn cộc cằn như vậy đấy, nhưng thật ra rất tốt!
Trần Vũ thấy vậy liền lên tiếng giải vây, thiếu niên kia cùng thiếu nữ thấy vậy thì mỉm cười, thiếu nữ nhìn sang Trần Vũ lên tiếng, hỏi:
- Các ngươi cũng muốn đi Ma Vực tu luyện phải không?
- Đúng vậy!
Trần Vũ gật đầu đáp.
Nàng ta nhìn lại Tiểu Vũ, đại khái cũng chừng mười chín hai mươi tuổi, nhưng dường như không hoạt bát và hăng hái nhưng bạn cùng lứa, không thích nói chuyện, bộc lộ ra sự trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi, nhất là đôi mắt đen láy và mái tóc trắng xóa của hắn.
Bất quá, nàng cũng là một người thông minh, cũng không có hỏi nhiều về vấn đề đó.
Thiếu niên kia thấy mình nói chuyện với đối phương khá hợp, nên hỏi tiếp:
- Trước đây các ngươi đã từng đi vào Ma Vực chưa?
- Nơi này cũng là lần đầu chúng ta đi vào, cho nên mọi thứ bên trong còn khá xa lạ!
- Huynh đệ, các ngươi đi một mình hay là có tiền bối đi cùng?
- Ài...chúng ta chỉ đi có một mình!
Trần Vũ giả vờ thở dài, biểu tình coi như là có chút chán nãn.
Thiếu nữ nghe vậy khẽ nhíu mày nói:
- Bên trong Ma Vực rất nguy hiểm, các ngươi đi một mình rất không an toàn, hay là chúng ta bắt đội đi chung đi, có gì cũng dễ bảo vệ nhau hơn!
Vừa nghe nói đến muốn đi cùng, thì Tiểu Vũ liền đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ, thản nhiên nói:
- Ta không thích có thêm người đi chung!
- Ha ha, mọi người thông cảm, tính cách hắn là như vậy, thôi thì mọi người cứ đi, bọn ta đi một mình với nhau là được rồi!
Trần Vũ lắc đầu, dù sao thì có người đi chung không phải tốt cho bọn hắn, mà là càng làm vướng tay vướng chân hơn nữa, nên Tiểu Vũ nói không phải là không có lý.
Thấy vậy thì hai người kia cũng chỉ cười cho qua, nếu không muốn đi cùng thì thôi, bọn họ ngồi nói chuyện với Trần Vũ về những vấn đề khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.