Chương 283: Tới Hoàng Thành
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
17/06/2019
Giao phó mọi chuyện lại cho Trần Long xong xuôi thì ngày hôm sau hắn
cùng Tiểu Vũ lên đường, mạnh ai nấy cưỡi kiếm mà đi, hai người quyết
định bay cao hơn mây để không bị người khác làm phiền.
Làm như vậy sẽ đỡ tốn được nhiều thời gian, hơn nữa còn tránh được mấy tên cướp đường hay thế gia ngông nghênh, cao ngạo khác,...
Tuy tốc độ bay của tu sĩ Trúc Cơ không nhanh lắm, nhưng so với cường giả Vương Cấp thì có thể nói là ngang nhau, hai người nhanh chóng bay lướt đi trong mây, tiếng xé gió vang lên liên tục.
Tiểu Vũ lấy trong nhẫn trữ vật ra một tấm địa đồ, hắn nhìn vào bên trong đánh giá một chút rồi định dẹp vào thì Trần Vũ lên tiếng nói:
- Đưa ta xem một chút!
Tiểu Vũ thản nhiên đưa cho hắn, Trần Vũ nhìn vào trong quan sát một chút thì được biết lối vào Ma Vực này nằm trong Hoàng Thành của Việt Triều, muốn đi đến đó thì phải đi qua ba thành.
Đó là Hà Giang Thành, Hà Nam Thành và Thái Bình Thành, sau đó mới tới Hoàng Thành, hành trình này ít nhất cũng cần mười ngày phi hành mới có khả năng tới đích được.
Xem xong Trần Vũ trả lại địa đồ cho Tiểu Vũ, hai người quan sát theo địa đồ mà phi hành, tối lại đáp xuống nghỉ ngơi đến sáng lại tiếp tục phi hành như vậy. Dọc đường đi hắn cũng được mở mang tầm mắt, càng đi về trung tâm Việt Triều thì độ phồn hoa của những thành trì ngày càng tăng lên.
Hơn nữa diện tích phải nói là càng ngày càng lớn chứ không nhỏ bé như Nam Lĩnh Thành của hắn đang ở. Cũng vì phi hành trên mây nên bọn hắn không gặp trở ngại,nên như dự định, cuối cùng mười ngày sau bọn hắn cũng đã tới vùng đất ven Hoàng Thành.
Chỉ có điều, bọn hắn cũng không có phi hành tới trung tâm của Hoàng Thành mà chỉ ở phía xa liếc mắt nhìn qua.
Dù sao Hoàng Thành chính là căn cơ tồn tại của hoàng thất Việt Triều, phòng vệ nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, cường giả ngoài sáng trong tối không biết có bao nhiêu, không phải ai cũng có thể vào nhìn.
Thậm chí ngay cả tới gần cũng sẽ bị thủ vệ trục xuất tống cổ ra bên ngoài.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, Hoàng Thành vô cùng rộng lớn, Nam Lĩnh Thành của hắn so với Hoàng Thành thì chỉ như là kiến với voi, phía dưới người người đi lại tấp nập, từ cao nhìn xuống không không khác nào những con kiến đang bò.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn được đi đến nơi này, hắn cũng có nghe gia gia mình nói nơi này tập hợp cường giả như mây, thế lực lớn như mọc lên như nấm sau mưa.
- Quả nhiên không hổ danh là Hoàng Thành, khí thế to lớn, cho dù đứng ở trên không nhìn xuống, đều có một loại cảm giác bản thân nhỏ bé.
Trần Vũ nhìn xuống phía dưới cảm khái, còn Tiểu Vũ thì không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhìn hắn cứ như trời có sập thì hắn cũng không quan tâm.
Hoàng Thành là một thành thị lớn nhất của Việt Triều, chiếm diện tích mấy nghìn dặm, vô số hiệp hội thương nghiệp mọc lên san sát trong đó, là một trong những thành thị giao dịch lớn nhất, phồn hoa hơn rất nhiều so với thành thị khác. Mà hơn hết chính là thiên địa linh khí nơi này nồng đậm hơn Nam Lĩnh Thành gấp rưỡi, đó cũng là nguyên nhân mà Hoàng Thất chọn nơi này làm trung tâm.
Để không có người nào chú ý nên hắn và Tiểu Vũ tìm một nơi vắng vẻ mà đáp xuống bên ngoài bức tường thành nguy nga cao cả trăm trượng, sau đó mới thong dong đi đến cửa thành.
- Hộ vệ giữ cửa đều là Hóa Khí Cảnh, quả nhiên lợi hại!
Trần Vũ hơi kinh ngạc, mặc dù Huyền Lão đã sớm giới thiệu sơ lược Hoàng Thành cho hắn, nhưng thấy tình hình như vậy, Trần Vũ vẫn phải kinh ngạc không thôi.
Hóa Khí Cảnh trong thành của hắn còn được cung phụng, là nhân vật nắm giữ một thành nhỏ, nhưng ở đây lại chỉ là một người giữ cửa.
Hoàng Thành, ngoài là trung tâm của hoàng thất mà còn là chợ giao dịch lớn nhất trong phương viên mấy vạn dặm, trong đó tự nhiên sở hữu tài phú khổng lồ. Mỗi ngày đều có vô số võ giả ồ ạt đi vào trong đó, ra ra vào vào, sự lưu động nhân khẩu vô cùng lớn.
Trong đó cũng đủ loại, đầy rẫy các loại người, người tốt, người xấu, lừa đảo, nhiều không kể xiết. Bất quá, hỗn loạn thì hỗn loạn, nhưng hỗn loạn chỉ là ở một số nơi vàng thau lẫn lộn trong thành thị, các hiệp hội thương nghiệp chân chính lại có vô số cao thủ tọa trấn, chỉ cần ngươi trở thành khách của hiệp hội thương nghiệp, bất kỳ hiệp hội thương nghiệp nào cũng đều có năng lực bảo vệ ngươi an toàn rời khỏi Hoàng Thành.
Hơn nữa, trong Hoàng Thành, điều kiêng kị nhất chính là cướp bốc chiếm đoạt. Một khi phát hiện bất kỳ kẻ nào có hành vi này thì nhất định sẽ bị Hoàng Thất cho người truy bắt, cho dù là cường giả Khí Tông cũng tuyệt đối không tha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là quy tắc tối cao của Hoàng Thành, do thiên tử quy định, nếu ai dám cãi, chém không tha!
Mà đơn nhiên trong đây cũng có tông phái rồi, trong Hoàng Thành có ba tông phái lớn nhất, đó chính là Huyền Thiên Tông, Băng Lam Tông và cuối cùng là Tam Tinh Tông. Tuy nhiên trong ba tông môn đó cũng có tông môn mà Hoàng Thất quản lý không được.
Nhìn chung, đây là một thành thị hỗn loạn, nhưng lại là một nơi giao dịch tuyệt đối công bằng!
...
- Hoan nghênh quang lâm Hoàng Thành, ta có thể giúp gì được cho ngươi không?
Khi bọn hắn vừa đi tới trước cửa thành, một gã thủ vệ Hóa Khí Cảnh mỉm cười nói với Trần Vũ, hoàn toàn không vì Trần Vũ chỉ là người thường mà có bất kỳ sự coi thường nào.
Trần Vũ nhẹ giọng nói:
- Không cần! Lần đầu tiên ta đến đây, tùy tiện đi dạo được rồi!
- Được rồi, đây là địa đồ Hoàng Thành và tư liệu của các hiệp hội thương nghiệp lớn, ngươi có thể tìm được bất kỳ thông tin nào ngươi cần trên đó. Mời!
Hộ vệ nói xong liền đưa cho Trần Vũ một xấp tư liệu, rồi mở cửa thành ra.
Trần Vũ cảm tạ một tiếng, liền lật ra xem tư liệu trong tay, sau đó đi thẳng vào trong thành.
- Đây chẳng phải truyền đơn quảng cáo sao?
Trần Vũ lật từng trang tư liệu trong tay, hầu như đều những lời tuyên truyền ba hoa của các hiệp hội thương nghiệp lớn. Chỉ là, khi hắn nhìn thấy một trang màu phấn hồng, nhất thời hai mắt trợn tròn lên.
- Ta... Ngất! Đến thanh lâu mà cũng được giới thiệu sao?
Từ nhỏ đến giờ hắn chưa có cơ hội tìm hiểu phong tình nơi này. Bất quá, Trần Vũ cũng chỉ là ngạc nhiên vì những nơi như này mà cũng được giới thiệu công khai mà thôi, chứ cũng không ham hố gì chuyện này.
Hắn đến đây, chỉ là để tiến vào Ma Vực mài kiếm luyện tay chứ không phải đi đàm luận nhân sinh!
Tiểu Vũ đi kế bên thì lấy một tờ khác xem xem sau đó cũng vứt sang một bên, cũng không có nói lên một tiếng nào.
- Hai vị công tử có cần giúp đỡ gì không? Phong Hành Thú của ta có thể chỡ hai ngươi đến bất kỳ nơi nào trong Hoàng Thành chỉ trong nửa canh giờ, giá chỉ cần mười kim tệ!
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng đơn giản ngừng lại trước mặt bọn họ, một mã phu trung niên nhiệt tình hỏi thăm.
Trần Vũ thoáng nhìn lên đánh giá, vị trung niên mã phu này lại là Binh Khí Cảnh, nếu mà mọi người ở Nam Lĩnh Thành mà biết được chắc đập đầu tự vẫn mất, đây chính là sự chênh lệch giữa Hoàng Thành và một thành bình thường.
Người trung niên kia tuy gọi là mã phu, nhưng thứ kéo xe lại không phải là ngựa, mà là một loại Phong Hành Thú mà Trần Vũ đã đọc được trong sách.
Phong Hành Thú khá giống với ngựa, nhưng thuộc loại yêu thú thuần dưỡng, cũng thuộc loại giống như Phi Vân Điểu, chỉ là nó có sở trường chạy trên mặt đất, còn Phi Vân Điểu thì bay trên cao.
Mà trong Hoàng Thành thì lại không cho phép Phi Vân Điểu phi hành, cho nên chỉ có thể dùng Phong Hành Thú để cưỡi mà thôi.
Làm như vậy sẽ đỡ tốn được nhiều thời gian, hơn nữa còn tránh được mấy tên cướp đường hay thế gia ngông nghênh, cao ngạo khác,...
Tuy tốc độ bay của tu sĩ Trúc Cơ không nhanh lắm, nhưng so với cường giả Vương Cấp thì có thể nói là ngang nhau, hai người nhanh chóng bay lướt đi trong mây, tiếng xé gió vang lên liên tục.
Tiểu Vũ lấy trong nhẫn trữ vật ra một tấm địa đồ, hắn nhìn vào bên trong đánh giá một chút rồi định dẹp vào thì Trần Vũ lên tiếng nói:
- Đưa ta xem một chút!
Tiểu Vũ thản nhiên đưa cho hắn, Trần Vũ nhìn vào trong quan sát một chút thì được biết lối vào Ma Vực này nằm trong Hoàng Thành của Việt Triều, muốn đi đến đó thì phải đi qua ba thành.
Đó là Hà Giang Thành, Hà Nam Thành và Thái Bình Thành, sau đó mới tới Hoàng Thành, hành trình này ít nhất cũng cần mười ngày phi hành mới có khả năng tới đích được.
Xem xong Trần Vũ trả lại địa đồ cho Tiểu Vũ, hai người quan sát theo địa đồ mà phi hành, tối lại đáp xuống nghỉ ngơi đến sáng lại tiếp tục phi hành như vậy. Dọc đường đi hắn cũng được mở mang tầm mắt, càng đi về trung tâm Việt Triều thì độ phồn hoa của những thành trì ngày càng tăng lên.
Hơn nữa diện tích phải nói là càng ngày càng lớn chứ không nhỏ bé như Nam Lĩnh Thành của hắn đang ở. Cũng vì phi hành trên mây nên bọn hắn không gặp trở ngại,nên như dự định, cuối cùng mười ngày sau bọn hắn cũng đã tới vùng đất ven Hoàng Thành.
Chỉ có điều, bọn hắn cũng không có phi hành tới trung tâm của Hoàng Thành mà chỉ ở phía xa liếc mắt nhìn qua.
Dù sao Hoàng Thành chính là căn cơ tồn tại của hoàng thất Việt Triều, phòng vệ nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, cường giả ngoài sáng trong tối không biết có bao nhiêu, không phải ai cũng có thể vào nhìn.
Thậm chí ngay cả tới gần cũng sẽ bị thủ vệ trục xuất tống cổ ra bên ngoài.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, Hoàng Thành vô cùng rộng lớn, Nam Lĩnh Thành của hắn so với Hoàng Thành thì chỉ như là kiến với voi, phía dưới người người đi lại tấp nập, từ cao nhìn xuống không không khác nào những con kiến đang bò.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn được đi đến nơi này, hắn cũng có nghe gia gia mình nói nơi này tập hợp cường giả như mây, thế lực lớn như mọc lên như nấm sau mưa.
- Quả nhiên không hổ danh là Hoàng Thành, khí thế to lớn, cho dù đứng ở trên không nhìn xuống, đều có một loại cảm giác bản thân nhỏ bé.
Trần Vũ nhìn xuống phía dưới cảm khái, còn Tiểu Vũ thì không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhìn hắn cứ như trời có sập thì hắn cũng không quan tâm.
Hoàng Thành là một thành thị lớn nhất của Việt Triều, chiếm diện tích mấy nghìn dặm, vô số hiệp hội thương nghiệp mọc lên san sát trong đó, là một trong những thành thị giao dịch lớn nhất, phồn hoa hơn rất nhiều so với thành thị khác. Mà hơn hết chính là thiên địa linh khí nơi này nồng đậm hơn Nam Lĩnh Thành gấp rưỡi, đó cũng là nguyên nhân mà Hoàng Thất chọn nơi này làm trung tâm.
Để không có người nào chú ý nên hắn và Tiểu Vũ tìm một nơi vắng vẻ mà đáp xuống bên ngoài bức tường thành nguy nga cao cả trăm trượng, sau đó mới thong dong đi đến cửa thành.
- Hộ vệ giữ cửa đều là Hóa Khí Cảnh, quả nhiên lợi hại!
Trần Vũ hơi kinh ngạc, mặc dù Huyền Lão đã sớm giới thiệu sơ lược Hoàng Thành cho hắn, nhưng thấy tình hình như vậy, Trần Vũ vẫn phải kinh ngạc không thôi.
Hóa Khí Cảnh trong thành của hắn còn được cung phụng, là nhân vật nắm giữ một thành nhỏ, nhưng ở đây lại chỉ là một người giữ cửa.
Hoàng Thành, ngoài là trung tâm của hoàng thất mà còn là chợ giao dịch lớn nhất trong phương viên mấy vạn dặm, trong đó tự nhiên sở hữu tài phú khổng lồ. Mỗi ngày đều có vô số võ giả ồ ạt đi vào trong đó, ra ra vào vào, sự lưu động nhân khẩu vô cùng lớn.
Trong đó cũng đủ loại, đầy rẫy các loại người, người tốt, người xấu, lừa đảo, nhiều không kể xiết. Bất quá, hỗn loạn thì hỗn loạn, nhưng hỗn loạn chỉ là ở một số nơi vàng thau lẫn lộn trong thành thị, các hiệp hội thương nghiệp chân chính lại có vô số cao thủ tọa trấn, chỉ cần ngươi trở thành khách của hiệp hội thương nghiệp, bất kỳ hiệp hội thương nghiệp nào cũng đều có năng lực bảo vệ ngươi an toàn rời khỏi Hoàng Thành.
Hơn nữa, trong Hoàng Thành, điều kiêng kị nhất chính là cướp bốc chiếm đoạt. Một khi phát hiện bất kỳ kẻ nào có hành vi này thì nhất định sẽ bị Hoàng Thất cho người truy bắt, cho dù là cường giả Khí Tông cũng tuyệt đối không tha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là quy tắc tối cao của Hoàng Thành, do thiên tử quy định, nếu ai dám cãi, chém không tha!
Mà đơn nhiên trong đây cũng có tông phái rồi, trong Hoàng Thành có ba tông phái lớn nhất, đó chính là Huyền Thiên Tông, Băng Lam Tông và cuối cùng là Tam Tinh Tông. Tuy nhiên trong ba tông môn đó cũng có tông môn mà Hoàng Thất quản lý không được.
Nhìn chung, đây là một thành thị hỗn loạn, nhưng lại là một nơi giao dịch tuyệt đối công bằng!
...
- Hoan nghênh quang lâm Hoàng Thành, ta có thể giúp gì được cho ngươi không?
Khi bọn hắn vừa đi tới trước cửa thành, một gã thủ vệ Hóa Khí Cảnh mỉm cười nói với Trần Vũ, hoàn toàn không vì Trần Vũ chỉ là người thường mà có bất kỳ sự coi thường nào.
Trần Vũ nhẹ giọng nói:
- Không cần! Lần đầu tiên ta đến đây, tùy tiện đi dạo được rồi!
- Được rồi, đây là địa đồ Hoàng Thành và tư liệu của các hiệp hội thương nghiệp lớn, ngươi có thể tìm được bất kỳ thông tin nào ngươi cần trên đó. Mời!
Hộ vệ nói xong liền đưa cho Trần Vũ một xấp tư liệu, rồi mở cửa thành ra.
Trần Vũ cảm tạ một tiếng, liền lật ra xem tư liệu trong tay, sau đó đi thẳng vào trong thành.
- Đây chẳng phải truyền đơn quảng cáo sao?
Trần Vũ lật từng trang tư liệu trong tay, hầu như đều những lời tuyên truyền ba hoa của các hiệp hội thương nghiệp lớn. Chỉ là, khi hắn nhìn thấy một trang màu phấn hồng, nhất thời hai mắt trợn tròn lên.
- Ta... Ngất! Đến thanh lâu mà cũng được giới thiệu sao?
Từ nhỏ đến giờ hắn chưa có cơ hội tìm hiểu phong tình nơi này. Bất quá, Trần Vũ cũng chỉ là ngạc nhiên vì những nơi như này mà cũng được giới thiệu công khai mà thôi, chứ cũng không ham hố gì chuyện này.
Hắn đến đây, chỉ là để tiến vào Ma Vực mài kiếm luyện tay chứ không phải đi đàm luận nhân sinh!
Tiểu Vũ đi kế bên thì lấy một tờ khác xem xem sau đó cũng vứt sang một bên, cũng không có nói lên một tiếng nào.
- Hai vị công tử có cần giúp đỡ gì không? Phong Hành Thú của ta có thể chỡ hai ngươi đến bất kỳ nơi nào trong Hoàng Thành chỉ trong nửa canh giờ, giá chỉ cần mười kim tệ!
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng đơn giản ngừng lại trước mặt bọn họ, một mã phu trung niên nhiệt tình hỏi thăm.
Trần Vũ thoáng nhìn lên đánh giá, vị trung niên mã phu này lại là Binh Khí Cảnh, nếu mà mọi người ở Nam Lĩnh Thành mà biết được chắc đập đầu tự vẫn mất, đây chính là sự chênh lệch giữa Hoàng Thành và một thành bình thường.
Người trung niên kia tuy gọi là mã phu, nhưng thứ kéo xe lại không phải là ngựa, mà là một loại Phong Hành Thú mà Trần Vũ đã đọc được trong sách.
Phong Hành Thú khá giống với ngựa, nhưng thuộc loại yêu thú thuần dưỡng, cũng thuộc loại giống như Phi Vân Điểu, chỉ là nó có sở trường chạy trên mặt đất, còn Phi Vân Điểu thì bay trên cao.
Mà trong Hoàng Thành thì lại không cho phép Phi Vân Điểu phi hành, cho nên chỉ có thể dùng Phong Hành Thú để cưỡi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.