Chương 296: Tử Dương Kim Liên
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
06/07/2019
Khi đã luyện xong Phi Kiếm thì hắn tùy tiện đi vào một căn phòng bên
trong cung điện ngồi xuống nhắm mắt tịnh thần, chẫm rãi hồi phục lại
pháp lực đã bị tiêu hao.
Đến sáng ngày hôm sau, khi ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua khe cửa, rọi sáng lên khuôn mặt của hắn thì Trần Vũ mới từ từ mở hai mắt ra, nhả ra một ngụm trọc khí.
- Thôi, chi bằng ta cũng đợi tên kia ổn định tu vi rồi đi ra Ma Vực một lượt luôn!
Trần Vũ khi tính toán xong thì cũng đứng dậy vặn vẹo vài cái, thả lỏng thân thể hít vào một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra nhè nhẹ, nhưng còn có một chuyện làm hắn khá tò mò.
- Mà không biết thứ mà vợ mình trồng là gì vậy nhỉ?
Là chủ nhân của chiếc tháp cùi bắp này, đơn nhiên hắn biết bên trong có thứ gì, ngoại trừ một số thứ đặc biệt làm hắn không thể dò xét được.
Theo thần thức quan sát được thì phía sau cung điện này là một cái hồ nước vô cùng lớn, mà lần trước hắn thấy vợ mình trồng vào trong đó một thứ, nhưng hôm nay hắn thấy nó đã mọc lên rồi.
Khi đi tới phía sau của cung điện, nơi này u tĩnh dị thường, nơi này cũng không có yêu thú sinh sống!
Hắn thấy một cái hồ nước rộng chừng năm trăm thước vuông, độ sâu thì tầm năm mươi thước, bên dưới chất đầy bùn đất nâu sẫm, mà nước trong cái hồ này chính là Linh Lộ lấy từ tầng hai xuống.
Nước trong hồ thì khỏi phải nói, đơn nhiên là cực kỳ trong veo, không khác gì với nước biển, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tới đáy. Trên bờ có một tảng đá cao hơn đầu người một chút, trên đó có khắc bốn chữ “Tử Dương Kim Liên” mềm mại như phượng hoàng đang bay múa.
Nhìn hàng chữ hoa lệ này hắn cười nhẹ, chữ này cũng chỉ có Nguyệt Nhị viết chứ không ai viết cả.
- Tử Dương Kim Liên? Ý nói đến mấy thứ trông như sen này sao?
Trần Vũ phóng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào hồ nước, thấy bên trong hồ mọc ra rất nhiều cây như hoa sen, từ mặt nước ló lên trên cao chừng mười thước, thân của nó to hơn một thước.
Mà bông của nó cũng có hình dạng như bông sen nhưng có điểm khác, chính là mỗi cánh hoa dài ít nhất cũng hơn hai thước, chúng vương ra khắp nơi để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, cánh sen hiện lên màu vàng óng ánh.
Thậm chí có một vài lá như lá sen, nhưng mà to đến bốn năm thước, đồng dạng là ánh sắc hoàng kim, nhìn vào cái đám này thì hắn cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.
Nơi đỉnh giương là một đài sen cực đại, đường kính chừng hai thước, trên mặt kết từng khỏa liên tử (hạt sen), đài sen là màu đỏ sắc tía, mà liên tử lại là kim sắc. Cách trên đài sen này một chút thì có một sương vụ màu trắng tinh khiết.
Tuy đứng phía dưới nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sương vụ đó chính là do linh khí tích tụ lại mà thành, nó vô cùng tinh khiết, không phải hắn có thể làm ra được ở thời hiện tại.
Cho nên không cần phải nói, cái này tất nhiên chính là Tử Dương Kim Liên như tên được khắc trên đá!
Từ trong Tử Dương Kim Liên tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ vô cùng dễ chịu nhưng mà cũng không nồng đậm lắm, nó làm cho tinh thần của hắn càng thêm trở nên tươi tỉnh thêm.
Đùng đùng...
Có âm thanh đẩy nước từ phía dưới đáy hồ truyền lên, nhìn xuống liền thấy có một con cá như cá chép, người đầy vẩy vàng kim.
Hai cộng râu dài chừng một thước không ngừng ngoe ngẩy phía dưới nước như đang tìm kiếm mục tiêu, con cá này dài chừng hai thước, lâu lâu lại có thêm một con khác ngôi lên đớp không khí.
- Mấy con cá này không phải là yêu thú, chẳng lẽ là thủy quái?
Trần Vũ nhìn thấy nó nhưng cũng không biết tên của con cá này, dù sao thì gã cũng không phải là "thần đồng", cái gì cũng biết thì hắn cũng không cần tu luyện nữa.
Nghi hoặc xong thì hắn cũng không quan tâm đến con "cá chép" này nữa, vì hắn thấy nó không có ác ý với mình, thậm chí còn có một con thò đầu lên mặt nước, dùng hai cộng râu của mình chạm chạm vào hắn sau đó liền lặn xuống nước, trông không khác nào như đang muốn làm bạn với gã.
- Những thứ nàng trồng quả thật không phải người bình thường có thể nghĩ tới được, cái này mà bay lên đài sen tu luyện thì khỏi phải nói! Tuy nhiên, hiện tại ta cũng không biết nó có tác dụng gì, làm khơi khơi thì mấy cây Tử Sắc Kim Liên này chết thì ta cũng xong đời!
- Mà con cá kia nhìn thật là ngon, ta mà bắt nó đem nướng thì khỏi phải nói! Nhưng thôi, để sau tính tiếp!
Đứng nhìn mấy cây Tử Sắc Kim Liên một chút, tuy rất muốn leo lên trên đài sen hoặc là lá sen ngồi chơi nhưng mà hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, biết đâu thứ này rất quan trọng nới nàng thì sao?
Cho nên Trần Vũ nhìn cũng chỉ được một lúc rồi rời đi. Hắn tiến tên Tàng Thư Các tìm một ít pháp thuật khác để học thêm nhằm đợi cho Tiểu Vũ cũng cố xong tu vi.
...
Thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ thấp thoáng một chút mà đã hai thánh ở trong Khai Thiên Tháp đã trôi qua lặng lẽ.
- Ta đợi ngươi cũng đã lâu rồi!
Trần Vũ nhếch môi cười, lưng ngồi dựa vào ghế tre, người lắc lư theo nhịp, hai mắt không cần mở nhưng cũng biết người vừa xuất hiện trước mặt mình là ai.
- Đến lúc ra ngoài Ma Vực hoành hành rồi!
Tiểu Vũ vừa cũng cố tu vi xong thì cũng nhanh chóng tiến lại cung điện của Cơ Nguyệt, hắn biết thế nào tên này cũng sẽ tới nơi này.
Trần Vũ không trả lời, cánh tay phất lên Tiểu Vũ lập tức bị đẩy ra khỏi Khai Thiên Tháp, ngay tức khắc xuất hiện lại trong Ma Vực đầy yêu ma này, sau đó Trần Vũ cũng đi ra theo.
- Đi sâu vào thôi, ta rất muốn biết khu thứ ba kia có gì đang đợi ta đến khám phá!
Tiểu Vũ bối hai tay sau lưng đi bộ về phía trước, vì chỉ cần đi hơn năm trăm thước nữa là tới nơi dành cho cường giả cao hơn võ giả Tiên Thiên Cảnh, nên không cần phi hành!
Rầm rầm...
Lúc này, bầu trời tối đen như mực, căn bản là không có một chút ánh sáng nào phát ra. Bất chợt có vài tiếng sấm như trời nổ vang lên, làm sáng cả một vùng trời.
Lách tách...lách tách...ào...ào...
Lúc đầu hạt mưa chỉ rơi xuống một hai hạt, nhưng nhanh chóng rơi xuống ngày một nhiều hơn, sau đó biến thành một trận mưa lớn, nước từ trên trời rơi xuống xối xả, làm tầm nhìn của mắt thường trở nên mù mờ.
Tuy là mắt thường khó có thể nhìn ra xa, nhưng mà võ giả cảnh giới cao cũng có thể dựa vào thần thức của mình dể nhìn.
Còn hai tên kia thì do đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ nên thần thức có thể quan sát tới bốn trăm thước, mưa căn bản là không ngăn cản được tầm nhìn của bọn hắn!
Nước mưa cũng không phải màu trắng mà là màu đen, bên trong nước mưa này chứa đầy âm sát khí, nếu người thường dính trúng nó sẽ nhanh chóng rút vào trong cơ thể của người đó.
Nó sẽ nhanh chóng lấy đi lý trí của võ giả, và chắc chắn sẽ bị ma hóa ngay lập tức, trở thành yêu ma vạn kiếp bất phục trong này.
- Nhanh...nhanh lấy Kim Sa Ô che lại, nếu không các ngươi sẽ bị ma hóa đấy! Phòng vệ cẩn thận, lúc này sẽ có nhiều yêu ma đi ra hơn bình thường!
Phía xa xa có tiếng nói như hét, nghe giống như tiếng của một người phụ nữ trung niên, giọng nói có phần lạnh như băng, làm người khác cũng phải gấp gấp làm theo.
Thần thức của cả hai cũng đã phát hiện ra đám người này, cũng do bọn hắn quá mạnh nên cả đám người kia không phát hiện ra là có người đang dùng thần thức nhìn mình.
Nơi đó tổng cộng có tới mười người, tất cả đều là nữ tử, bọn họ đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ để che mưa, tuy đứng dới gốc cây nhưng mà ai cũng cầm trên tay một chiếc ô kim sắc.
Chỉ cần nước mưa có chứa âm sát khí len lỏi theo lá cây rơi xuống, khi chạm phải Kim Sa Ô này thì lập tức bị trôi đi, nếu mà dùng ô thường thì sẽ bị nước mưa này ăn mòn.
Đây chính là kinh nghiệm quý báo của những người đi trước đã để lại, trong nhóm người đó có một phụ nữ trung niên tuổi tầm năm mươi, là người có thực lực cao nhất trong nhóm, Tiên Thiên đỉnh phong!
Bọn họ mặc đồ cung trang lòe loẹt, người phát ra hàn khí lạnh thấu sương, thậm chí còn làm cho mặt đất đóng một lớp băng mỏng.
Trần Vũ và Tiểu Vũ thì không cần dù để che mưa vì bọn hắn có Linh Khí Hộ Thuẫn!
Đến sáng ngày hôm sau, khi ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua khe cửa, rọi sáng lên khuôn mặt của hắn thì Trần Vũ mới từ từ mở hai mắt ra, nhả ra một ngụm trọc khí.
- Thôi, chi bằng ta cũng đợi tên kia ổn định tu vi rồi đi ra Ma Vực một lượt luôn!
Trần Vũ khi tính toán xong thì cũng đứng dậy vặn vẹo vài cái, thả lỏng thân thể hít vào một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra nhè nhẹ, nhưng còn có một chuyện làm hắn khá tò mò.
- Mà không biết thứ mà vợ mình trồng là gì vậy nhỉ?
Là chủ nhân của chiếc tháp cùi bắp này, đơn nhiên hắn biết bên trong có thứ gì, ngoại trừ một số thứ đặc biệt làm hắn không thể dò xét được.
Theo thần thức quan sát được thì phía sau cung điện này là một cái hồ nước vô cùng lớn, mà lần trước hắn thấy vợ mình trồng vào trong đó một thứ, nhưng hôm nay hắn thấy nó đã mọc lên rồi.
Khi đi tới phía sau của cung điện, nơi này u tĩnh dị thường, nơi này cũng không có yêu thú sinh sống!
Hắn thấy một cái hồ nước rộng chừng năm trăm thước vuông, độ sâu thì tầm năm mươi thước, bên dưới chất đầy bùn đất nâu sẫm, mà nước trong cái hồ này chính là Linh Lộ lấy từ tầng hai xuống.
Nước trong hồ thì khỏi phải nói, đơn nhiên là cực kỳ trong veo, không khác gì với nước biển, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tới đáy. Trên bờ có một tảng đá cao hơn đầu người một chút, trên đó có khắc bốn chữ “Tử Dương Kim Liên” mềm mại như phượng hoàng đang bay múa.
Nhìn hàng chữ hoa lệ này hắn cười nhẹ, chữ này cũng chỉ có Nguyệt Nhị viết chứ không ai viết cả.
- Tử Dương Kim Liên? Ý nói đến mấy thứ trông như sen này sao?
Trần Vũ phóng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào hồ nước, thấy bên trong hồ mọc ra rất nhiều cây như hoa sen, từ mặt nước ló lên trên cao chừng mười thước, thân của nó to hơn một thước.
Mà bông của nó cũng có hình dạng như bông sen nhưng có điểm khác, chính là mỗi cánh hoa dài ít nhất cũng hơn hai thước, chúng vương ra khắp nơi để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, cánh sen hiện lên màu vàng óng ánh.
Thậm chí có một vài lá như lá sen, nhưng mà to đến bốn năm thước, đồng dạng là ánh sắc hoàng kim, nhìn vào cái đám này thì hắn cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.
Nơi đỉnh giương là một đài sen cực đại, đường kính chừng hai thước, trên mặt kết từng khỏa liên tử (hạt sen), đài sen là màu đỏ sắc tía, mà liên tử lại là kim sắc. Cách trên đài sen này một chút thì có một sương vụ màu trắng tinh khiết.
Tuy đứng phía dưới nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sương vụ đó chính là do linh khí tích tụ lại mà thành, nó vô cùng tinh khiết, không phải hắn có thể làm ra được ở thời hiện tại.
Cho nên không cần phải nói, cái này tất nhiên chính là Tử Dương Kim Liên như tên được khắc trên đá!
Từ trong Tử Dương Kim Liên tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ vô cùng dễ chịu nhưng mà cũng không nồng đậm lắm, nó làm cho tinh thần của hắn càng thêm trở nên tươi tỉnh thêm.
Đùng đùng...
Có âm thanh đẩy nước từ phía dưới đáy hồ truyền lên, nhìn xuống liền thấy có một con cá như cá chép, người đầy vẩy vàng kim.
Hai cộng râu dài chừng một thước không ngừng ngoe ngẩy phía dưới nước như đang tìm kiếm mục tiêu, con cá này dài chừng hai thước, lâu lâu lại có thêm một con khác ngôi lên đớp không khí.
- Mấy con cá này không phải là yêu thú, chẳng lẽ là thủy quái?
Trần Vũ nhìn thấy nó nhưng cũng không biết tên của con cá này, dù sao thì gã cũng không phải là "thần đồng", cái gì cũng biết thì hắn cũng không cần tu luyện nữa.
Nghi hoặc xong thì hắn cũng không quan tâm đến con "cá chép" này nữa, vì hắn thấy nó không có ác ý với mình, thậm chí còn có một con thò đầu lên mặt nước, dùng hai cộng râu của mình chạm chạm vào hắn sau đó liền lặn xuống nước, trông không khác nào như đang muốn làm bạn với gã.
- Những thứ nàng trồng quả thật không phải người bình thường có thể nghĩ tới được, cái này mà bay lên đài sen tu luyện thì khỏi phải nói! Tuy nhiên, hiện tại ta cũng không biết nó có tác dụng gì, làm khơi khơi thì mấy cây Tử Sắc Kim Liên này chết thì ta cũng xong đời!
- Mà con cá kia nhìn thật là ngon, ta mà bắt nó đem nướng thì khỏi phải nói! Nhưng thôi, để sau tính tiếp!
Đứng nhìn mấy cây Tử Sắc Kim Liên một chút, tuy rất muốn leo lên trên đài sen hoặc là lá sen ngồi chơi nhưng mà hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, biết đâu thứ này rất quan trọng nới nàng thì sao?
Cho nên Trần Vũ nhìn cũng chỉ được một lúc rồi rời đi. Hắn tiến tên Tàng Thư Các tìm một ít pháp thuật khác để học thêm nhằm đợi cho Tiểu Vũ cũng cố xong tu vi.
...
Thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ thấp thoáng một chút mà đã hai thánh ở trong Khai Thiên Tháp đã trôi qua lặng lẽ.
- Ta đợi ngươi cũng đã lâu rồi!
Trần Vũ nhếch môi cười, lưng ngồi dựa vào ghế tre, người lắc lư theo nhịp, hai mắt không cần mở nhưng cũng biết người vừa xuất hiện trước mặt mình là ai.
- Đến lúc ra ngoài Ma Vực hoành hành rồi!
Tiểu Vũ vừa cũng cố tu vi xong thì cũng nhanh chóng tiến lại cung điện của Cơ Nguyệt, hắn biết thế nào tên này cũng sẽ tới nơi này.
Trần Vũ không trả lời, cánh tay phất lên Tiểu Vũ lập tức bị đẩy ra khỏi Khai Thiên Tháp, ngay tức khắc xuất hiện lại trong Ma Vực đầy yêu ma này, sau đó Trần Vũ cũng đi ra theo.
- Đi sâu vào thôi, ta rất muốn biết khu thứ ba kia có gì đang đợi ta đến khám phá!
Tiểu Vũ bối hai tay sau lưng đi bộ về phía trước, vì chỉ cần đi hơn năm trăm thước nữa là tới nơi dành cho cường giả cao hơn võ giả Tiên Thiên Cảnh, nên không cần phi hành!
Rầm rầm...
Lúc này, bầu trời tối đen như mực, căn bản là không có một chút ánh sáng nào phát ra. Bất chợt có vài tiếng sấm như trời nổ vang lên, làm sáng cả một vùng trời.
Lách tách...lách tách...ào...ào...
Lúc đầu hạt mưa chỉ rơi xuống một hai hạt, nhưng nhanh chóng rơi xuống ngày một nhiều hơn, sau đó biến thành một trận mưa lớn, nước từ trên trời rơi xuống xối xả, làm tầm nhìn của mắt thường trở nên mù mờ.
Tuy là mắt thường khó có thể nhìn ra xa, nhưng mà võ giả cảnh giới cao cũng có thể dựa vào thần thức của mình dể nhìn.
Còn hai tên kia thì do đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ nên thần thức có thể quan sát tới bốn trăm thước, mưa căn bản là không ngăn cản được tầm nhìn của bọn hắn!
Nước mưa cũng không phải màu trắng mà là màu đen, bên trong nước mưa này chứa đầy âm sát khí, nếu người thường dính trúng nó sẽ nhanh chóng rút vào trong cơ thể của người đó.
Nó sẽ nhanh chóng lấy đi lý trí của võ giả, và chắc chắn sẽ bị ma hóa ngay lập tức, trở thành yêu ma vạn kiếp bất phục trong này.
- Nhanh...nhanh lấy Kim Sa Ô che lại, nếu không các ngươi sẽ bị ma hóa đấy! Phòng vệ cẩn thận, lúc này sẽ có nhiều yêu ma đi ra hơn bình thường!
Phía xa xa có tiếng nói như hét, nghe giống như tiếng của một người phụ nữ trung niên, giọng nói có phần lạnh như băng, làm người khác cũng phải gấp gấp làm theo.
Thần thức của cả hai cũng đã phát hiện ra đám người này, cũng do bọn hắn quá mạnh nên cả đám người kia không phát hiện ra là có người đang dùng thần thức nhìn mình.
Nơi đó tổng cộng có tới mười người, tất cả đều là nữ tử, bọn họ đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ để che mưa, tuy đứng dới gốc cây nhưng mà ai cũng cầm trên tay một chiếc ô kim sắc.
Chỉ cần nước mưa có chứa âm sát khí len lỏi theo lá cây rơi xuống, khi chạm phải Kim Sa Ô này thì lập tức bị trôi đi, nếu mà dùng ô thường thì sẽ bị nước mưa này ăn mòn.
Đây chính là kinh nghiệm quý báo của những người đi trước đã để lại, trong nhóm người đó có một phụ nữ trung niên tuổi tầm năm mươi, là người có thực lực cao nhất trong nhóm, Tiên Thiên đỉnh phong!
Bọn họ mặc đồ cung trang lòe loẹt, người phát ra hàn khí lạnh thấu sương, thậm chí còn làm cho mặt đất đóng một lớp băng mỏng.
Trần Vũ và Tiểu Vũ thì không cần dù để che mưa vì bọn hắn có Linh Khí Hộ Thuẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.