Chương 297: Yêu ma xuất hiện
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
06/07/2019
Gào gào gào...
Bất chợt trong bóng tối có một đám yêu ma xuất hiện, cũng không dưới hai mươi con, bọn chúng mang theo lượng lớn âm sát khí hùng hồ, nhìn sơ thì thấp nhất cũng là Hóa Khí Cảnh mà cao nhất chính là Tiên Thiên trung kỳ.
Gào...
Khi phát hiện ra Trần Vũ và Tiểu Vũ đang đi thì bọn chúng nhe nanh múa vuốt xông tới, đớp lấy món mồi ngon cho chính mình.
Trần Vũ hiện tại đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, nhìn cũng không thèm nhìn, khóe miệng cười nhếch lên, một tay khẽ lật lại, bất chợt những hạt mưa đang rơi từ trên trời xuống liền đứng lại, không cách nào rơi xuống mặt đất như là thời gian bị đông cứng lại.
Răng rắc...
Trong không gian phát ra mấy tiếng động đóng băng!
Chỉ thấy trong không khí sinh ra hàn khí, hàn khí bốc lên nghi ngúc, dần dần hình thành một cây băng châm rồi lại thêm một cây băng châm, cuối cùng là hơn ba trăm cây băng châm bao phủ diện tích hơn năm mươi thước vuông.
Bọn chúng không có màu hàn quang nhàn nhạt như lúc bình thường mà là màu đen thẩm của ma khí kết hợp với âm sát khí tạo ra, nếu mà người thường dính phải thì cũng mất khá nhiều thời gian để chữa trị.
Mà hắn chính là muốn dùng âm sát khí đối phó với âm sát khí!
- Đi!
Trần Vũ hé môi nói nhẹ một câu, ngón trỏ chỉ về phía trước, hơn ba trăm thanh băng châm nhỏ nhắn, chúng lóe hàn quang lóng lánh, bất chợt xé gió đâm mạnh xuống đất như mưa rơi.
Bụp bụp...
Nhiều âm thanh xuyên thấu liên tiếp vang lên như một bản giao hưởng.
Gào...
Yêu ma đang chạy lại phía hai người bọn hắn liền bị băng châm đâm xuống xối xả, bọn yêu ma này không có tầm thường, chúng liền tuông ra một lượng lớn âm sát khí bảo vệ phần đầu của mình.
Mà âm sát khí bọn chúng phóng ra cũng không phải bình thường, nó ăn mòn băng châm của Trần Vũ, nhưng không may cho chúng. Băng châm theo đà mà đâm xuống, tuy bị ăn mòn nhưng cũng không kịp làm tan biến hết nên đâm cho bọn chúng dính chặt xuống đất.
Băng băng băng...
Tiếng băng châm va chạm với đầu của một vài yêu ma vang lên, do đầu của bọn chúng quá cứng nên làm một ít băng châm bị gãy nhưng mấy thanh băng châm khác nhanh chóng theo lối cũ mà phá hủy đi đầu của chúng.
Gào gào...
Trong đó có một ít yêu ma bị băng châm găm xuống bấy nhậy như tổ ong nhưng mà chưa phá hủy đi phần đầu của chúng, nên bọn chúng chậm rãi bò tới, chạm được vào chân của Tiểu Vũ.
Bành!
Tiểu Vũ ngước đầu nhìn xuống, giơ chân dậm xuống đầu con yêu làm phát ra một tiếng nổ thật lớn, tuy đầu của chúng có âm sát khí bảo hộ nhưng cũng không chống nổi một kích này.
Trải qua năm phút đồng hồ, tất cả đám yêu ma có ý định xông tới đều đã chết hết, hiện tại trên mặt đất cũng chỉ còn lại những viên ma hạch đang tỏa sáng mà thôi.
- Xong!
Trần Vũ thản nhiên lên tiếng, đưa tay hút mấy viên ma hạch dưới đất vào tay mình, sau đó nhét chúng vào trong túi trữ vật để dành cho kỳ tu luyện về sau.
- Đi thôi!
Tiểu Vũ thấy vậy thì nhàn nhạt nói, sau đó chậm rãi đi về phía trước, lâu lâu có một con yêu ma xông ra liền bị hắn bóp nát đầu, thu lấy ma hạch làm đồ tu luyện.
...
Lúc này, cách trước hai người bọn hắn tầm một trăm mét!
Leng keng...leng keng...
Tiếng binh khí va chạm vang lên liên tục, nhìn lại thì thấy một đám nữ nhân, một tay cầm ô một tay cầm kiếm không ngừng chiến đấu với tám con yêu ma, trong đó có một con yêu ma mạnh nhất chính là Hóa Khí Cảnh đỉnh phong.
- Ngu ngốc!
Bất chợt có một cô gái lên tiếng, người này thân mặc thải sắc lam bào, người phải nói là rất đẹp, nếu thang sắc đẹp là mười thì nàng đã đạt tới tám.
Nàng ta thu kiếm vào vỏ, chân khí thôi động bùng phát ra ngoài làm không khí xung quanh trở nên lạnh buốc, thậm chí còn làm xuất hiện một ít hoa tuyết rơi từ từ xuống đất.
- Phong! (ấn)
Môi anh đào khé mở, hai tay ngưng tụ ra vô số hàn khí, một chưởng đáng về phía trước làm bốn con yêu ma đang đánh về phía mình lập tức bị đóng băng.
- Ha ha, Trương sư tỷ thật lợi hại, quả nhiên không hổ là thiên tài số một của Băng Lam Tông chúng ta, đến Băng Chi Quyết mà sư tỷ cũng đã luyện ra được rồi!
Một cô gái khác trong nhóm người thấy vậy thì cười lớn nói, trong lời nói mang theo rất nhiều kính phục.
- Đúng vậy, Trương sư tỷ không hổ là người đứng thứ hai trong Mỹ Nhân Bảng mà còn đứng đầu về đệ tử thiên tài trẻ tuổi của tông môn chúng ta!
Xong, lại có một cô gái khác nhìn thấy thì không khỏi tỏa ra ngưỡng mộ vô cùng, mà Băng Chi Quyết kia không phải muốn học là có thể học được, chỉ khi có thiên phú thật tốt mới được trưởng lão trong môn ban cho.
Gào...
Bang...Bành!!!
Một con yêu ma Hóa Khí Cảnh xông lại lập tức liền bị người phụ nữ trong nhóm đánh cho một chưởng, làm đầu con yêu ma kia lập tức bị đóng băng sau đó vỡ nức ra thành từng mảnh.
- Tử Hàm, không ngờ con đã luyện Băng Chi Quyết đến mức độ này, nhớ năm xưa ta cũng phải mất tới năm năm mới có thể luyện ra, vậy mà con chỉ trong vòng bốn năm mà đã luyện ra rồi, ánh mắt của ta quả nhiên là nhìn không sai!
Người vừa lên tiếng chính là Sở Hương Hương, nhìn không ra tuổi tác, là trưởng lão trong Băng Lam Tông, mà cũng chính là sư phụ của Trương Tử Hàm, người này ngạo khí rất cao cho nên ánh mắt cũng không phải người thường có thể nhìn tới.
- Sư phụ đã quá khen, chỉ là con có chút may mắn mà thôi, còn cần sư phụ chỉ điểm thêm nhiều!
Người được xưng là Trương Tử Hàm cười nhạt, trong lời nói cũng có chụt lạnh lùng, đây không phải là nàng muốn mà là do tác dụng phụ mà công pháp của nàng đang tu luyện tạo ra.
Năm nay nàng đã hai mươi lăm tuổi, nắm trong tay Địa Cấp trung phẩm võ mạch, căn bản là cao cao tại thượng hơn người thường rất nhiều, cũng nhờ đó mà nàng tu luyện nhanh chóng, chỉ mới 25 năm mà đã đạt tới Khí Tông trung kỳ, sắp đạt tới đỉnh phong.
- Tốt! Các ngươi cũng đừng buồn mà đánh mất hi vọng, cố gắn luyện tập thì sẽ có ngày các ngươi được như sư tỷ các ngươi hiện giờ!
- Các ngươi hãy thu thập những ma hạch này lại đi, nhớ cẩn thận không được để cho nước mưa chạm phải, tốt nhất là dùng Chân Khí Bảo Hộ!
Sở trưởng lão tùy tiện khuyên bảo một tiếng, sau đó quay đầu nhìn quan đám đệ tử còn lại ra lệnh, mà Chân Khí Bảo Hộ cũng giống như là Linh Khí Hộ Thuẫn của Trần Vũ vậy.
- Vâng!
Mấy nữ tử còn lại nghe vậy thì đồng loạt lên tiếng, xuất ra chân khí bảo hộ chính mình lại, sau đó dùng một cành cây khô gắp ma hạch dính nước mưa bỏ vào trong túi trữ vật.
Bất chợt trong bóng tối có một đám yêu ma xuất hiện, cũng không dưới hai mươi con, bọn chúng mang theo lượng lớn âm sát khí hùng hồ, nhìn sơ thì thấp nhất cũng là Hóa Khí Cảnh mà cao nhất chính là Tiên Thiên trung kỳ.
Gào...
Khi phát hiện ra Trần Vũ và Tiểu Vũ đang đi thì bọn chúng nhe nanh múa vuốt xông tới, đớp lấy món mồi ngon cho chính mình.
Trần Vũ hiện tại đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, nhìn cũng không thèm nhìn, khóe miệng cười nhếch lên, một tay khẽ lật lại, bất chợt những hạt mưa đang rơi từ trên trời xuống liền đứng lại, không cách nào rơi xuống mặt đất như là thời gian bị đông cứng lại.
Răng rắc...
Trong không gian phát ra mấy tiếng động đóng băng!
Chỉ thấy trong không khí sinh ra hàn khí, hàn khí bốc lên nghi ngúc, dần dần hình thành một cây băng châm rồi lại thêm một cây băng châm, cuối cùng là hơn ba trăm cây băng châm bao phủ diện tích hơn năm mươi thước vuông.
Bọn chúng không có màu hàn quang nhàn nhạt như lúc bình thường mà là màu đen thẩm của ma khí kết hợp với âm sát khí tạo ra, nếu mà người thường dính phải thì cũng mất khá nhiều thời gian để chữa trị.
Mà hắn chính là muốn dùng âm sát khí đối phó với âm sát khí!
- Đi!
Trần Vũ hé môi nói nhẹ một câu, ngón trỏ chỉ về phía trước, hơn ba trăm thanh băng châm nhỏ nhắn, chúng lóe hàn quang lóng lánh, bất chợt xé gió đâm mạnh xuống đất như mưa rơi.
Bụp bụp...
Nhiều âm thanh xuyên thấu liên tiếp vang lên như một bản giao hưởng.
Gào...
Yêu ma đang chạy lại phía hai người bọn hắn liền bị băng châm đâm xuống xối xả, bọn yêu ma này không có tầm thường, chúng liền tuông ra một lượng lớn âm sát khí bảo vệ phần đầu của mình.
Mà âm sát khí bọn chúng phóng ra cũng không phải bình thường, nó ăn mòn băng châm của Trần Vũ, nhưng không may cho chúng. Băng châm theo đà mà đâm xuống, tuy bị ăn mòn nhưng cũng không kịp làm tan biến hết nên đâm cho bọn chúng dính chặt xuống đất.
Băng băng băng...
Tiếng băng châm va chạm với đầu của một vài yêu ma vang lên, do đầu của bọn chúng quá cứng nên làm một ít băng châm bị gãy nhưng mấy thanh băng châm khác nhanh chóng theo lối cũ mà phá hủy đi đầu của chúng.
Gào gào...
Trong đó có một ít yêu ma bị băng châm găm xuống bấy nhậy như tổ ong nhưng mà chưa phá hủy đi phần đầu của chúng, nên bọn chúng chậm rãi bò tới, chạm được vào chân của Tiểu Vũ.
Bành!
Tiểu Vũ ngước đầu nhìn xuống, giơ chân dậm xuống đầu con yêu làm phát ra một tiếng nổ thật lớn, tuy đầu của chúng có âm sát khí bảo hộ nhưng cũng không chống nổi một kích này.
Trải qua năm phút đồng hồ, tất cả đám yêu ma có ý định xông tới đều đã chết hết, hiện tại trên mặt đất cũng chỉ còn lại những viên ma hạch đang tỏa sáng mà thôi.
- Xong!
Trần Vũ thản nhiên lên tiếng, đưa tay hút mấy viên ma hạch dưới đất vào tay mình, sau đó nhét chúng vào trong túi trữ vật để dành cho kỳ tu luyện về sau.
- Đi thôi!
Tiểu Vũ thấy vậy thì nhàn nhạt nói, sau đó chậm rãi đi về phía trước, lâu lâu có một con yêu ma xông ra liền bị hắn bóp nát đầu, thu lấy ma hạch làm đồ tu luyện.
...
Lúc này, cách trước hai người bọn hắn tầm một trăm mét!
Leng keng...leng keng...
Tiếng binh khí va chạm vang lên liên tục, nhìn lại thì thấy một đám nữ nhân, một tay cầm ô một tay cầm kiếm không ngừng chiến đấu với tám con yêu ma, trong đó có một con yêu ma mạnh nhất chính là Hóa Khí Cảnh đỉnh phong.
- Ngu ngốc!
Bất chợt có một cô gái lên tiếng, người này thân mặc thải sắc lam bào, người phải nói là rất đẹp, nếu thang sắc đẹp là mười thì nàng đã đạt tới tám.
Nàng ta thu kiếm vào vỏ, chân khí thôi động bùng phát ra ngoài làm không khí xung quanh trở nên lạnh buốc, thậm chí còn làm xuất hiện một ít hoa tuyết rơi từ từ xuống đất.
- Phong! (ấn)
Môi anh đào khé mở, hai tay ngưng tụ ra vô số hàn khí, một chưởng đáng về phía trước làm bốn con yêu ma đang đánh về phía mình lập tức bị đóng băng.
- Ha ha, Trương sư tỷ thật lợi hại, quả nhiên không hổ là thiên tài số một của Băng Lam Tông chúng ta, đến Băng Chi Quyết mà sư tỷ cũng đã luyện ra được rồi!
Một cô gái khác trong nhóm người thấy vậy thì cười lớn nói, trong lời nói mang theo rất nhiều kính phục.
- Đúng vậy, Trương sư tỷ không hổ là người đứng thứ hai trong Mỹ Nhân Bảng mà còn đứng đầu về đệ tử thiên tài trẻ tuổi của tông môn chúng ta!
Xong, lại có một cô gái khác nhìn thấy thì không khỏi tỏa ra ngưỡng mộ vô cùng, mà Băng Chi Quyết kia không phải muốn học là có thể học được, chỉ khi có thiên phú thật tốt mới được trưởng lão trong môn ban cho.
Gào...
Bang...Bành!!!
Một con yêu ma Hóa Khí Cảnh xông lại lập tức liền bị người phụ nữ trong nhóm đánh cho một chưởng, làm đầu con yêu ma kia lập tức bị đóng băng sau đó vỡ nức ra thành từng mảnh.
- Tử Hàm, không ngờ con đã luyện Băng Chi Quyết đến mức độ này, nhớ năm xưa ta cũng phải mất tới năm năm mới có thể luyện ra, vậy mà con chỉ trong vòng bốn năm mà đã luyện ra rồi, ánh mắt của ta quả nhiên là nhìn không sai!
Người vừa lên tiếng chính là Sở Hương Hương, nhìn không ra tuổi tác, là trưởng lão trong Băng Lam Tông, mà cũng chính là sư phụ của Trương Tử Hàm, người này ngạo khí rất cao cho nên ánh mắt cũng không phải người thường có thể nhìn tới.
- Sư phụ đã quá khen, chỉ là con có chút may mắn mà thôi, còn cần sư phụ chỉ điểm thêm nhiều!
Người được xưng là Trương Tử Hàm cười nhạt, trong lời nói cũng có chụt lạnh lùng, đây không phải là nàng muốn mà là do tác dụng phụ mà công pháp của nàng đang tu luyện tạo ra.
Năm nay nàng đã hai mươi lăm tuổi, nắm trong tay Địa Cấp trung phẩm võ mạch, căn bản là cao cao tại thượng hơn người thường rất nhiều, cũng nhờ đó mà nàng tu luyện nhanh chóng, chỉ mới 25 năm mà đã đạt tới Khí Tông trung kỳ, sắp đạt tới đỉnh phong.
- Tốt! Các ngươi cũng đừng buồn mà đánh mất hi vọng, cố gắn luyện tập thì sẽ có ngày các ngươi được như sư tỷ các ngươi hiện giờ!
- Các ngươi hãy thu thập những ma hạch này lại đi, nhớ cẩn thận không được để cho nước mưa chạm phải, tốt nhất là dùng Chân Khí Bảo Hộ!
Sở trưởng lão tùy tiện khuyên bảo một tiếng, sau đó quay đầu nhìn quan đám đệ tử còn lại ra lệnh, mà Chân Khí Bảo Hộ cũng giống như là Linh Khí Hộ Thuẫn của Trần Vũ vậy.
- Vâng!
Mấy nữ tử còn lại nghe vậy thì đồng loạt lên tiếng, xuất ra chân khí bảo hộ chính mình lại, sau đó dùng một cành cây khô gắp ma hạch dính nước mưa bỏ vào trong túi trữ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.