Chương 7
Lưu Thủy Thủy
06/05/2022
Hôm qua là tiểu hồ ly, hôm nay là cá chép hóa linh, đều là nhân vật khác nhau nhưng lại đều điên cuồng vì yêu.
Nguyệt Hoa quên mất sợ sệt, lần nào nghe cũng nước mắt lưng tròng, Khương Sạn phải dỗ dành cả đêm mới được.
Câu chuyện tối nay không đủ thấm thía nhưng cũng đủ để lại dư vị cho Nguyệt Hoa, y thần bí hỏi: "Bao giờ đến Tiết trung nguyên?"
Nhắc cũng khéo, câu chuyện này đúng là được kể đúng thời điểm, Khương Sạn ôm người nằm xuống: "Sắp rồi, giữa tháng bảy."
Nguyệt Hoa liếc nhìn ánh trăng qua song cửa sổ, ánh trăng tối nay đặc biệt thê lương trong sáng, y run run người, chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên từng trận gió lạnh.
Y nhắm mắt lại, đầu óc xoay như đèn lồng, tất cả trong đầu đều là hình ảnh y nghĩ linh tinh, cũng may kiến thức của y không nhiều, hình ảnh trong đầu rất đơn sơ đạm bạc.
Nguyệt Hoa kéo tay Khương Sạn ra phía sau lưng mình, nhất định phải để hắn ôm vào lòng, y kéo chăn trùm kín đầu mình, chui rúc vào nách Khương Sạn.
Khương Sạn im lặng không lên tiếng mặc y tung hoành, hắn chỉ coi y như người dùng mãi tinh lực không hết, chờ y nghịch mệt rồi sẽ tự động yên tĩnh lại.
Đang là mùa hè, thời tiết nóng bức, trùm chăn một tí đã nóng không chịu nổi, Nguyệt Hoa thô bạo ném chăn ra, đầu đầy mồ hôi thở dốc.
Áσ ɭóŧ bị mồ hôi thấm ướt dính nhơm nhớp, hai chân cũng không chịu sống yên ổn, không biết vô tình hay cố ý mà y quấn hai chân vào chân Khương Sạn, còn đá đá mấy cái.
Khương Sạn bị cọ toát một tầng mồ hôi mỏng, hắn đè đầu Nguyệt Hoa, hung hăng mắng: "Ta thấy ban ngày cho em quá ít bài tập, đến đêm vẫn còn tinh thần thế này!"
Nghe ra giọng điệu tức giận của hắn, Nguyệt Hoa biết mình sắp bị phạt rồi, không dám cử động nữa, y cứng đờ người do dự: "A..."
Cứ tưởng dọa được con vật nhỏ này sợ rồi, có thể yên tĩnh được rồi, vậy mà y chẳng ngoan được bao lâu lại bắt đầu nhúc nhích.
Hai chân y đè lên hai chân Khương Sạn, cánh tay ôm chặt Khương Sạn không tha.
"Nguyệt Hoa!"
Nguyệt Hoa lồm cồm bò lên, lắp ba lắp bắp: "Ta... Ta sợ... Ta sợ..."
Khương Sạn cũng cùng ngồi dậy: "Sợ cái gì?"
Không phải lần đầu tiên bị phạt, chẳng lẽ y vẫn chưa quen, vả lại hắn chỉ dọa y một chút mà thôi, nếu y thực sự nhát gan như vậy, người nào đó khiến hoàng thượng giận tung nóc là ai?
Không để ý tới Từ Tu có tức giận hay không, có phạt y hay không, Nguyệt Hoa nhào vào trong lồng ngực của hắn, lầm nầm: "Sắp... Tiết trung nguyên... Chàng... Những con quỷ kia có ra ngoài không..."
Giọng y rất nhỏ, như thể sợ đánh động đến ai đó.
Nguyệt Hoa trốn trong lồng ngực Khương Sạn, nói tiếp: "Liệu, liệu có ai... Sờ chân của ta, sau đó nhân lúc chàng không chú ý, lôi ta đi..."
Vừa nhắc đến là Nguyệt Hoa nổi hết cả da gà, hai hàm răng sợ hãi va vào nhau lập cập lập cập.
Khương Sạn dở khóc dở cười, ôm chặt nguwofi đang co thành một cục: "Người muốn nghe là em, sao lại thành ra thế này hửm?"
Lòng tò mò hại chết con mèo, Nguyệt Hoa không phục nói lại: "Nhưng mà... Nhưng mà ta muốn mà!"
Dạy mãi không sửa, chỉ cãi lời là giỏi, xem ra đêm nay nhất định phải cho Nguyệt Hoa biết được lợi hại, Khương Sạn vỗ vỗ lưng y, nổi lên tâm tư trêu đùa y.
"Chúng có sờ chân của em không, ta không biết..." – Bàn tay to lớn dò vào vạt áo Nguyệt Hoa, luồn ra sau xoa nắn phần lưng nhẵn nhụi: "Nhưng chỗ khác thì ta muốn sờ."
Một tấc, hai tấc, bàn tay dịch dần lên trên, đè xuống cột sống Nguyệt Hoa, hắn hơi dùng sức ôm chặt người vào lòng.
Nguyệt Hoa sợ ngứa nhưng không dám trốn, ngoại trừ ở bên cạnh Từ Tu, chỗ nào cũng không an toàn, y chỉ đành để mặc hắn làm xằng làm bậy.
"Trốn nữa không?" - Biết rõ Nguyệt Hoa không dám chạy trốn, Khương Sạn còn ra vẻ tử tế hỏi y: "Nếu không trốn chúng ta sờ chỗ khác?"
Nguyệt Hoa ngại muốn chết, hơi rụt người: "Đừng... Đừng... Từ Tu..."
Lúc này y thấy Khương Sạn rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả quỷ quái, hắn lúc nào cũng trêu chọc y.
Nghe thấy tiếng kêu của Nguyệt Hoa, Khương Sạn thu tay về: "Sợ đến mức này." – Không biết là chuyện tốt hay xấu nữa: "Sau này không kể chuyện cho em nữa."
"A! Muốn nghe!" – Nguyệt Hoa hơi giãy dụa, y sợ Từ Tu sẽ cướp mất hạnh phúc khó kiếm của y.
Biết đứa nhỏ Nguyệt Hoa này chẳng có tí kiến thức nào, chỉ những lúc kể chuyện y mới khao khát ngóng trông.
Khương Sạn bất lực nói: "Kể."
"Nhưng mà ta sợ..." – Nguyệt Hoa khóa hầu hạ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cấm cản chiều chuộng thế nào y cũng không thoải mái.
"Không phải có ta ôm rồi ư?" – Khương Sạn hơi túc giận đánh mông y một cái.
Nghe được lời đảm bảo của Từ Tu, sợ hãi trong lòng Nguyệt Hoa tiêu tan hơn nửa, y thi thầm: "Nuôi thỏ hoặc hồ ly có thể thành người không?"
Thằng nhóc nhà quê này tò mò đủ thứ không thể giải thích nổi, Khương Sạn không trả lời, Nguyệt Hoa lại nói: "Vậy ta cũng muốn nuôi..."
Khương Sạn hơi nhướn mày, nắm lấy cằm Nguyệt Hoa ép y ngẩng đầu, hung ác hỏi: "Vì sao lại muốn?"
Trong sách không nói người ta nuôi thỏ và hồ ly làm vợ, Nguyệt Hoa đương nhiên không biết mấy cái này, hắn cũng không biết trong đầu y chứa những thứ gì.
Nguyệt Hoa nghi hoặc nhìn Khương Sạn, không biết vì sao y cảm thấy trên mặt hắn mang theo một tia giận hờn, cằm bị nắm đau, y lại không dám đẩy tay Khương Sạn ra: "Không... Không muốn nữa..."
Nguyệt Hoa đơn thuần ngốc nghếch, không biết đối nhân xử thế, cứ ngây ngốc lớn lên không được dạy bảo cẩn thận, nhưng y biết nhìn sắc mặt người khác, y biết đối phương đang dù dọa hay nổi giận thật.
Người trong ngực đột nhiên yên tĩnh, Khương Sạn mới kinh ngạc phát hiện giọng điệu của mình khiến Nguyệt Hoa sợ hãi. Hắn chưa từng nghĩ răng sự xuất hiện của Nguyệt Hoa sẽ khiến hắn rục rịch nổi lên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và cinh phục mà hắn không thể khống chế được.
Hắn vốn chẳng phải đế vương đa tình, hậu cung không phải nơi để hắn giải tỏa du͙ƈ vọиɠ, hắn cũng chưa bao giờ nhớ nhung một người.
Hậu cung có hàng nghìn phi tử, nói năng khéo léo cử chỉ đoan trang như được đúc ra từ một khuôn mẫu nhàm chán.
Còn Nguyệt Hoa thì khác, y biết vui biết buồn, biết yêu biết hận, tất ca đều phân định rõ ràng, chưa bao giờ y thay đổi bản thân vì quyền lợi.
Đây là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Hậu cung cô tịch, hắn không thể cả ngày đến tìm Nguyệt Hoa, vui vẻ náo nhiệt rồi sẽ có lúc cô quạnh, nếu hắn có thể cho Nguyệt Hoa nuôi một con vật nhỏ, khiến y vui vẻ hơn cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng Khương Sạn không muốn thừa nhận rằng hắn không muốn chia sẻ Nguyệt Hoa với bất kì ai hay bất kì thứ gì, không ngờ hắn lại ăn dấm của một con vật.
Nguyệt Hoa không nhìn ra thoái mái giận hờn trong mắt Khương Sạn, gục đầu xuống, ngốn hay không biết nên đặt ở đâu. Y muốn chạm vào Từ Tu nhưng không dám.
"Muộn rồi..." – Nguyệt Hoa nhỏ giọng nói, từ từ tránh khỏi đùi Khương Sạn, ngoan ngoãn nằm một bên: "Ta không quấy rầy chàng nữa..."
Y cố ý nằm cách Khương Sạn nửa tấc.
Khương Sạn hơi động lòng, Nguyệt Hoa bề ngoài nghịch ngợm khó bảo, nhưng sâu bên trong y lại nhạy cảm mong manh, sau khi bị knh sợ y sẽ dùng vỏ ngoài cứng rắn bọc lại thân thể non mềm của mình, giống như bây giờ.
Khương Sạn ôm lấy y từ phía sau, dịu dàng nói: "Em vừa thích đã cho nuôi ngay, chẳng mấy ngày lại chán. Đến lúc đấy ta biết đưa nó cho ai, cuối cùng vẫn là ta dọn dẹp cho em."
Hoàng thượng trẻ tuổi dùng cách thức vụng về dỗ dành người yêu, người trong ngực không nhúc nhích, không có hiệu quả.
Khương Sạn thở dài: "Không nuôi thỏ hay hồ ly cũng được, mấy ngày nữa đến trại ngựa."
Vành lai lành lạnh hơi giật, Khương Sạn biết y nghe được, tiếp tục dụ dỗ: "Tháng sau đưa em đến bãi săn Tây Sơn săn bắn được không? Có còn giận nữa không?"
Nói xong, hắn lật người Nguyệt Hoa lại, trong mắt y còn đầy nước chực rơi, cắn chặt môi không chịu lên tiếng.
Nguyệt Hoa này càng nuôi càng yếu ớt, ngày trước y từng bị dạy bảo nhiều rồi, đâu dễ khóc như bây giờ, đều do Khương Sạn nuông chiều quen thân.
Càng dỗ càng oan, nước mắt chảy xuống thấm ướt một mảng trên gối, Khương Sạn lau nước mắt cho y: "Còn khóc sẽ không đưa em đi nữa." – Hắn biết Nguyệt Hoa có một công tắc bí mật, lần nào nhấn vào cũng thành công.
Đúng như dự đoán, người nào đó nghẹn ngào: "Không được! Hức hức... Không được, ta muốn... Muốn đi!"
Dễ dụ dễ lừa, Khương Sạn xoa xoa bả vai y: "Nhìn em oan ức đến mức nào kìa."
Nguyệt Hoa quên mất sợ sệt, lần nào nghe cũng nước mắt lưng tròng, Khương Sạn phải dỗ dành cả đêm mới được.
Câu chuyện tối nay không đủ thấm thía nhưng cũng đủ để lại dư vị cho Nguyệt Hoa, y thần bí hỏi: "Bao giờ đến Tiết trung nguyên?"
Nhắc cũng khéo, câu chuyện này đúng là được kể đúng thời điểm, Khương Sạn ôm người nằm xuống: "Sắp rồi, giữa tháng bảy."
Nguyệt Hoa liếc nhìn ánh trăng qua song cửa sổ, ánh trăng tối nay đặc biệt thê lương trong sáng, y run run người, chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên từng trận gió lạnh.
Y nhắm mắt lại, đầu óc xoay như đèn lồng, tất cả trong đầu đều là hình ảnh y nghĩ linh tinh, cũng may kiến thức của y không nhiều, hình ảnh trong đầu rất đơn sơ đạm bạc.
Nguyệt Hoa kéo tay Khương Sạn ra phía sau lưng mình, nhất định phải để hắn ôm vào lòng, y kéo chăn trùm kín đầu mình, chui rúc vào nách Khương Sạn.
Khương Sạn im lặng không lên tiếng mặc y tung hoành, hắn chỉ coi y như người dùng mãi tinh lực không hết, chờ y nghịch mệt rồi sẽ tự động yên tĩnh lại.
Đang là mùa hè, thời tiết nóng bức, trùm chăn một tí đã nóng không chịu nổi, Nguyệt Hoa thô bạo ném chăn ra, đầu đầy mồ hôi thở dốc.
Áσ ɭóŧ bị mồ hôi thấm ướt dính nhơm nhớp, hai chân cũng không chịu sống yên ổn, không biết vô tình hay cố ý mà y quấn hai chân vào chân Khương Sạn, còn đá đá mấy cái.
Khương Sạn bị cọ toát một tầng mồ hôi mỏng, hắn đè đầu Nguyệt Hoa, hung hăng mắng: "Ta thấy ban ngày cho em quá ít bài tập, đến đêm vẫn còn tinh thần thế này!"
Nghe ra giọng điệu tức giận của hắn, Nguyệt Hoa biết mình sắp bị phạt rồi, không dám cử động nữa, y cứng đờ người do dự: "A..."
Cứ tưởng dọa được con vật nhỏ này sợ rồi, có thể yên tĩnh được rồi, vậy mà y chẳng ngoan được bao lâu lại bắt đầu nhúc nhích.
Hai chân y đè lên hai chân Khương Sạn, cánh tay ôm chặt Khương Sạn không tha.
"Nguyệt Hoa!"
Nguyệt Hoa lồm cồm bò lên, lắp ba lắp bắp: "Ta... Ta sợ... Ta sợ..."
Khương Sạn cũng cùng ngồi dậy: "Sợ cái gì?"
Không phải lần đầu tiên bị phạt, chẳng lẽ y vẫn chưa quen, vả lại hắn chỉ dọa y một chút mà thôi, nếu y thực sự nhát gan như vậy, người nào đó khiến hoàng thượng giận tung nóc là ai?
Không để ý tới Từ Tu có tức giận hay không, có phạt y hay không, Nguyệt Hoa nhào vào trong lồng ngực của hắn, lầm nầm: "Sắp... Tiết trung nguyên... Chàng... Những con quỷ kia có ra ngoài không..."
Giọng y rất nhỏ, như thể sợ đánh động đến ai đó.
Nguyệt Hoa trốn trong lồng ngực Khương Sạn, nói tiếp: "Liệu, liệu có ai... Sờ chân của ta, sau đó nhân lúc chàng không chú ý, lôi ta đi..."
Vừa nhắc đến là Nguyệt Hoa nổi hết cả da gà, hai hàm răng sợ hãi va vào nhau lập cập lập cập.
Khương Sạn dở khóc dở cười, ôm chặt nguwofi đang co thành một cục: "Người muốn nghe là em, sao lại thành ra thế này hửm?"
Lòng tò mò hại chết con mèo, Nguyệt Hoa không phục nói lại: "Nhưng mà... Nhưng mà ta muốn mà!"
Dạy mãi không sửa, chỉ cãi lời là giỏi, xem ra đêm nay nhất định phải cho Nguyệt Hoa biết được lợi hại, Khương Sạn vỗ vỗ lưng y, nổi lên tâm tư trêu đùa y.
"Chúng có sờ chân của em không, ta không biết..." – Bàn tay to lớn dò vào vạt áo Nguyệt Hoa, luồn ra sau xoa nắn phần lưng nhẵn nhụi: "Nhưng chỗ khác thì ta muốn sờ."
Một tấc, hai tấc, bàn tay dịch dần lên trên, đè xuống cột sống Nguyệt Hoa, hắn hơi dùng sức ôm chặt người vào lòng.
Nguyệt Hoa sợ ngứa nhưng không dám trốn, ngoại trừ ở bên cạnh Từ Tu, chỗ nào cũng không an toàn, y chỉ đành để mặc hắn làm xằng làm bậy.
"Trốn nữa không?" - Biết rõ Nguyệt Hoa không dám chạy trốn, Khương Sạn còn ra vẻ tử tế hỏi y: "Nếu không trốn chúng ta sờ chỗ khác?"
Nguyệt Hoa ngại muốn chết, hơi rụt người: "Đừng... Đừng... Từ Tu..."
Lúc này y thấy Khương Sạn rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả quỷ quái, hắn lúc nào cũng trêu chọc y.
Nghe thấy tiếng kêu của Nguyệt Hoa, Khương Sạn thu tay về: "Sợ đến mức này." – Không biết là chuyện tốt hay xấu nữa: "Sau này không kể chuyện cho em nữa."
"A! Muốn nghe!" – Nguyệt Hoa hơi giãy dụa, y sợ Từ Tu sẽ cướp mất hạnh phúc khó kiếm của y.
Biết đứa nhỏ Nguyệt Hoa này chẳng có tí kiến thức nào, chỉ những lúc kể chuyện y mới khao khát ngóng trông.
Khương Sạn bất lực nói: "Kể."
"Nhưng mà ta sợ..." – Nguyệt Hoa khóa hầu hạ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cấm cản chiều chuộng thế nào y cũng không thoải mái.
"Không phải có ta ôm rồi ư?" – Khương Sạn hơi túc giận đánh mông y một cái.
Nghe được lời đảm bảo của Từ Tu, sợ hãi trong lòng Nguyệt Hoa tiêu tan hơn nửa, y thi thầm: "Nuôi thỏ hoặc hồ ly có thể thành người không?"
Thằng nhóc nhà quê này tò mò đủ thứ không thể giải thích nổi, Khương Sạn không trả lời, Nguyệt Hoa lại nói: "Vậy ta cũng muốn nuôi..."
Khương Sạn hơi nhướn mày, nắm lấy cằm Nguyệt Hoa ép y ngẩng đầu, hung ác hỏi: "Vì sao lại muốn?"
Trong sách không nói người ta nuôi thỏ và hồ ly làm vợ, Nguyệt Hoa đương nhiên không biết mấy cái này, hắn cũng không biết trong đầu y chứa những thứ gì.
Nguyệt Hoa nghi hoặc nhìn Khương Sạn, không biết vì sao y cảm thấy trên mặt hắn mang theo một tia giận hờn, cằm bị nắm đau, y lại không dám đẩy tay Khương Sạn ra: "Không... Không muốn nữa..."
Nguyệt Hoa đơn thuần ngốc nghếch, không biết đối nhân xử thế, cứ ngây ngốc lớn lên không được dạy bảo cẩn thận, nhưng y biết nhìn sắc mặt người khác, y biết đối phương đang dù dọa hay nổi giận thật.
Người trong ngực đột nhiên yên tĩnh, Khương Sạn mới kinh ngạc phát hiện giọng điệu của mình khiến Nguyệt Hoa sợ hãi. Hắn chưa từng nghĩ răng sự xuất hiện của Nguyệt Hoa sẽ khiến hắn rục rịch nổi lên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và cinh phục mà hắn không thể khống chế được.
Hắn vốn chẳng phải đế vương đa tình, hậu cung không phải nơi để hắn giải tỏa du͙ƈ vọиɠ, hắn cũng chưa bao giờ nhớ nhung một người.
Hậu cung có hàng nghìn phi tử, nói năng khéo léo cử chỉ đoan trang như được đúc ra từ một khuôn mẫu nhàm chán.
Còn Nguyệt Hoa thì khác, y biết vui biết buồn, biết yêu biết hận, tất ca đều phân định rõ ràng, chưa bao giờ y thay đổi bản thân vì quyền lợi.
Đây là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Hậu cung cô tịch, hắn không thể cả ngày đến tìm Nguyệt Hoa, vui vẻ náo nhiệt rồi sẽ có lúc cô quạnh, nếu hắn có thể cho Nguyệt Hoa nuôi một con vật nhỏ, khiến y vui vẻ hơn cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng Khương Sạn không muốn thừa nhận rằng hắn không muốn chia sẻ Nguyệt Hoa với bất kì ai hay bất kì thứ gì, không ngờ hắn lại ăn dấm của một con vật.
Nguyệt Hoa không nhìn ra thoái mái giận hờn trong mắt Khương Sạn, gục đầu xuống, ngốn hay không biết nên đặt ở đâu. Y muốn chạm vào Từ Tu nhưng không dám.
"Muộn rồi..." – Nguyệt Hoa nhỏ giọng nói, từ từ tránh khỏi đùi Khương Sạn, ngoan ngoãn nằm một bên: "Ta không quấy rầy chàng nữa..."
Y cố ý nằm cách Khương Sạn nửa tấc.
Khương Sạn hơi động lòng, Nguyệt Hoa bề ngoài nghịch ngợm khó bảo, nhưng sâu bên trong y lại nhạy cảm mong manh, sau khi bị knh sợ y sẽ dùng vỏ ngoài cứng rắn bọc lại thân thể non mềm của mình, giống như bây giờ.
Khương Sạn ôm lấy y từ phía sau, dịu dàng nói: "Em vừa thích đã cho nuôi ngay, chẳng mấy ngày lại chán. Đến lúc đấy ta biết đưa nó cho ai, cuối cùng vẫn là ta dọn dẹp cho em."
Hoàng thượng trẻ tuổi dùng cách thức vụng về dỗ dành người yêu, người trong ngực không nhúc nhích, không có hiệu quả.
Khương Sạn thở dài: "Không nuôi thỏ hay hồ ly cũng được, mấy ngày nữa đến trại ngựa."
Vành lai lành lạnh hơi giật, Khương Sạn biết y nghe được, tiếp tục dụ dỗ: "Tháng sau đưa em đến bãi săn Tây Sơn săn bắn được không? Có còn giận nữa không?"
Nói xong, hắn lật người Nguyệt Hoa lại, trong mắt y còn đầy nước chực rơi, cắn chặt môi không chịu lên tiếng.
Nguyệt Hoa này càng nuôi càng yếu ớt, ngày trước y từng bị dạy bảo nhiều rồi, đâu dễ khóc như bây giờ, đều do Khương Sạn nuông chiều quen thân.
Càng dỗ càng oan, nước mắt chảy xuống thấm ướt một mảng trên gối, Khương Sạn lau nước mắt cho y: "Còn khóc sẽ không đưa em đi nữa." – Hắn biết Nguyệt Hoa có một công tắc bí mật, lần nào nhấn vào cũng thành công.
Đúng như dự đoán, người nào đó nghẹn ngào: "Không được! Hức hức... Không được, ta muốn... Muốn đi!"
Dễ dụ dễ lừa, Khương Sạn xoa xoa bả vai y: "Nhìn em oan ức đến mức nào kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.