Chương 8
Lưu Thủy Thủy
06/05/2022
Người ngoài không dám nghe ngóng hành tung của hoàng thượng, các phi tần đều trơ mắt nhìn hoàng thượng càng lúc càng xa, lén lút bỏ ra biết bao
tiền của mới hỏi được một chút từ thái giám bên cạnh người.
Nhưng hôm nay, Nguyên công công không dám lắm lời, chỉ khi Hoàng hậu hỏi y mới dám tiết lộ một chút.
Người trong cung tâm rõ như gương, sao có thể không biết tâm tư Hoàng đế, ai cũng biết hắn bị yêu hồ trong Nam Uyển cung mê hoặc tâm trí.
Hậu cung bình yên không một tranh chấp, nói dễ nghe là phi tần hiểu chuyện chung sống thuận hòa, nói chính xác là chẳng ai được Hoàng thượng sủng ái, muốn tranh sủng cũng không có cơ hội, thế nên từ trước đến nay luôn luôn gió êm biển lặng.
Bây giờ, cán cân của Hoàng thượng đang nghiêng về vị trong Nam Uyển cung, hậu cung ai cũng ngồi không yên, đã nhiều ngày không được nhìn Hoàng thượng, hôm nay lại nghe bóng gió tin đồn hoàng thượng đưa người trong Nam Uyển cung đến trại ngựa.
Đêm qua đắc tội tiểu tổ tông này, nói chuyện hơi nghiêm khắc một chút thôi Nguyệt Hoa sẽ oán hận nhìn hắn, Khương Sạn đành nhẫn nhịn chiều theo.
Ngay cả việc dắt ngựa của thái giám cũng phải để đích thân Hoàng thượng làm cho y.
"Một vòng cuối cùng." – Khương Sạn nhắc người trên lưng ngựa.
"Không!" – Dây cương đang trong tay Khương Sạn, ngựa đi rất chậm, Nguyệt Hoa đạp chân từ chối, y không biết tốt xấu, chỉ biết rằng Khương Sạn càng muốn chiều y thì y càng muốn được voi đòi tiên: "Không được!"
Thái giám đứng phía xa xa, vị công tử ở Nam Uyển này không phải chủ nhân biết điều, chỉ lo đùa nghịch chọc giận hoàng thượng, đến lúc hoàng thượng giận thật cũng chỉ có đám nô tài bị phạt mà thôi.
Ngựa chậm chạp đi vài vòng, Nguyệt Hoa vẫn chưa chơi đủ, nhất quyết ôm lấy cổ ngựa không chịu xuống dưới.
Khương Sạn sợ y ngã, không dám ép y, đe dọa: "Săn bắn tháng sau có muốn đi nữa không?"
Y muốn đi săn, nhưng bây giờ đang chơi vui, y không muốn về. Nguyệt Hoa méo miệng không biết trả lời thế nào.
Khương Sạn bất đắc dĩ: "Ta đưa em đi một vòng, cấm được đòi thêm."
Hắn nhảy phắt lên lưng ngựa: "Đi!"
Nguyệt hoa chưa kịp lấy lại tinh thần, con ngựa nâng móng lấy đà rồi chạy vụt đi, y mất đà ngã về phía trước, cũng may có Khương Sạn vững vàng ôm y vào lòng mới giúp y ngồi vững.
Hai hàng cây bên cạnh dần lùi về sau, bên tai là tiếng gió chạy ra vù vù, Nguyệt Hoa hét lớn: "Ha ha ha... Nhanh quá..." – Tay y kích động bấu vào mu bàn tay Khương Sạn, móng tay đè mạnh khiến da thịt hắn xước rỉ máu.
Khương Sạn hơi đau, hai tay vẫn giữ chặt người sợ Nguyệt Hoa ngã, hỏi: "Chơi vui không? Còn giận nữa không? Hả?"
Cảm giác cưỡi ngựa phi nước đại còn thú vị hơn nhiều so với đi từ từ khi nãy, bực bội đã bị Nguyệt Hoa ném ra sau đầu từ lâu: "Ừ! Vui lắm!"
Người bên ngoài trại ngựa cũng có thể nghe thấy tiếng Nguyệt Hoa cười nói, hoàng hậu và mấy phi tần đứng ngoài nhìn nhau, chưa ai dám to gan như thế ở trước mặt hoàng thượng.
Bị Nguyên công công chặn ở ngoài, Hoàng hậu vô cùng không thoải mái, bây giờ lại nghe thấy tiếng Nguyệt Hoa vui vẻ, nàng lại càng không thoải mái: "Nguyên công công, ngươi không thể thông báo một tiếng sao?"
Nguyên công công cũng rất khó xử, mỗi lần hoàng thượng đến Nam Uyển đều đưa theo rất ít nô tài, chuyện gì cũng tự mình làm, có thể thấy hắn không hề muốn người khác quấy rầy hắn và vị kia.
Một bên là Hoàng thượng, một bên là Hoàng hậu, ai cũng không thể đắc tội, Nguyên công công khom lưng: "Chuyện này... Nương nương, không phải là nô tài không thông báo, hoàng thượng đã ra lệnh, không có mệnh lệnh của người, không ai được tự ý tiến vào."
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, làm chủ hậu cung, nàng được gả vào phủ từ khi hoàng đế vẫn còn là Thái tử. Biết rõ Hoàng đế bạc tình, quan hệ của hai người còn kém hơn phu thê bình thường, nói êm tai là tương kính như tân, nói chính xác là bằng mặt không bằng lòng.
Mặc dù tình không đủ, nhưng quyền nhất định không được thiếu, Hoàng hậu sầm mặt lại: "Nếu Nguyên công công không chịu thông báo, vậy bản cung tự vào."
Nếu để một đoàn người tự ý vào trong, e là chuyện Hoàng thượng lừa dối Nguyệt Hoa sẽ không giấu diếm được nữa. Nguyên công công sợ hãi, vội nói: "Nương nương bớt giận, nô tài sẽ vào thông báo ngay."
Khương Sạn ôm người xuống ngựa: "Ta nói rồi, chỉ đi một vòng."
Thằng nhóc này bị gió thổi tóc tai bù xù, Khương Sạn kiên nhẫn sửa sang giúp y.
Nguyệt Hoa không chịu yên tĩnh nửa giây, vừa bị gió lạnh thổi tung người, cả người sảng khoái cực kỳ, y không khỏi run lên: "Chơi vui lắm!"
Khương Sạn cười cười, ra hiệu tiểu thái giám tới dắt ngựa, Nguyệt Hoa đuổi theo hỏi: "Dắt đi đâu?"
Tiểu thái giám một mực cung kính: "Công tử, nô tài dắt ngựa đi ăn."
"Ta đi! Cho ta đi với!" - Biết là xin tiểu thái giám cũng vô dụng, Nguyệt Hoa nhỏ giọng lắc lắc cánh tay Khương Sạn: "Cho ta đi có được không?"
Chơi một chút đã đắc ý tự mãn, lúc Khương Sạn ôm y phát hiện y hơi đổ mồ hôi, hắn định bắt y ngồi nghỉ, đúng lúc Nguyên công công vội vã chạy vào, nói nhỏ bên tai hắn: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đang đợi ngài, nói là muốn gặp người, bên ngoài cũng có nhiều nương nương khác."
Khương Sạn đổi ý, nhẹ nhàng nói với Nguyệt Hoa: "Muốn đi thì đi đi, để Nguyên công công đi theo em, cho ngựa ăn xong chúng ta phải về luôn."
Nguyệt Hoa đang một lòng muốn dắt ngựa đi ăn, không để ý người đi theo mình là Từ Tu hay Nguyên công công, liên tục gật đầu đồng ý. Đợi Nguyệt Hoa đi xa xa, Khương Sạn mới ra khỏi trại ngựa.
Người bên ngoài ăn mặc sặc sỡ, trang sức đầy đầu, phi tử gặp hoàng thượng lúc nào cũng trang phục quý báu, trang điểm kỹ càng. Ngày trước Khương Sạn thấy rất bình thường, có lẽ bây giờ hắn đã quen với dáng vẻ đơn giản của Nguyệt Hoa, nhìn phi tần trước mắt thấy không thuận mắt chút nào.
Mọi người hành lễ, Hoàng hậu lên tiếng trước: "Tỷ muội trong hậu cung đã lâu không thấy Hoàng thượng, hôm nay nghe nói Hoàng thượng đang ở trại ngựa nên đến đây thình an. Không biết có quấy rầy Hoàng thượng hay không."
Cái gì mà quấy rầy hay không, đã quấy rầy rồi còn đâu. Khương Sạn không để ý nàng, hắn sợ Nguyệt Hoa cho ngựa ăn xong sẽ gặp cảnh này, bây giờ hắn chỉ muốn giải tán đám phi tần này trước đã.
"Nếu không có chuyện gì, mọi người về hết đi."
Nhiều người rướn cổ lên cố nhìn xem vị trong Nam Uyển rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến Hoàng thượng say mê mất trí, đáng tiếc các nàng chỉ thấy một mình Hoàng thượng.
Hoàng hậu giả vờ không hiểu Khương Sạn đang đuổi người, lại nói: "Hoàng thượng, ngày săn bắn tháng sau là ngày đến chùa Pháp Hoa cầu phúc cho bách tính, danh sách hậu cung đi theo, thần thiếp không dám làm chủ, phải nhờ người xem qua."
Khương Sạn không kiên nhẫn, nói: "Hoàng hậu làm chủ là được."
Hoàng hậu khom người tạ ơn, ánh mắt va vào vết máu trên mu bàn tay Khương Sạn, vết máu này rõ ràng là bị người ta cào mà thành, chứng tỏ Hoàng thượng vô cùng sủng ái vị trong kia.
Nàng nhìn vào trong trại ngựa, trong mắt mang theo oán khí: "Vậy... Nguyệt Hoa công tử cũng đi theo sao?"
Một ánh mắt ác liệt vụt qua, Hoàng hậu kinh hoảng cúi đầu, tiếng Hoàng thượng trầm thấp lạnh băng vang lên: "Hoàng hậu nói chuyện cẩn thận chút, chuyện cầu phúc trẫm sẽ thương lượng với nàng sau. Nếu không còn việc gì nữa thì hồi cung hết đi."
Đoàn người mặt mày xám xịt rời đi.
Không lâu sau, Khương Sạn còn chưa quay người, phía sau truyền đến tiếng bước chân vui vẻ và tiếng nói lanh lảnh: "Từ Tu, Từ Tu..."
Hắn vừa quay người, trong lồng ngực bị một người mềm nhũn đâm sầm vào, Nguyệt Hoa đầu đầy mồ hôi cười với hắn: "Ngày mai chúng ta lại đến đây nha."
Hôm nay chưa qua đã nghĩ đến chuyện ngày mai, Khương Sạn cười nói: "Đổ mồ hôi rồi, về tắm rửa sạch sẽ cho ta."
Khương Sạn bế người lên xe ngọc, Nguyệt Hoa vẫn không chịu buông hắn ra: "Đi mà... Đi mà. Ngày mai đến đây có được không? Ta đã hẹn với con ngựa rồi nha."
Gương mặt nhỏ mềm như bánh, hai con mắt tròn xoe mong chờ nhìn hắn, Khương Sạn không hề bị lay động, nghiêm giọng nói: "Xem biểu hiện của em."
Nhưng hôm nay, Nguyên công công không dám lắm lời, chỉ khi Hoàng hậu hỏi y mới dám tiết lộ một chút.
Người trong cung tâm rõ như gương, sao có thể không biết tâm tư Hoàng đế, ai cũng biết hắn bị yêu hồ trong Nam Uyển cung mê hoặc tâm trí.
Hậu cung bình yên không một tranh chấp, nói dễ nghe là phi tần hiểu chuyện chung sống thuận hòa, nói chính xác là chẳng ai được Hoàng thượng sủng ái, muốn tranh sủng cũng không có cơ hội, thế nên từ trước đến nay luôn luôn gió êm biển lặng.
Bây giờ, cán cân của Hoàng thượng đang nghiêng về vị trong Nam Uyển cung, hậu cung ai cũng ngồi không yên, đã nhiều ngày không được nhìn Hoàng thượng, hôm nay lại nghe bóng gió tin đồn hoàng thượng đưa người trong Nam Uyển cung đến trại ngựa.
Đêm qua đắc tội tiểu tổ tông này, nói chuyện hơi nghiêm khắc một chút thôi Nguyệt Hoa sẽ oán hận nhìn hắn, Khương Sạn đành nhẫn nhịn chiều theo.
Ngay cả việc dắt ngựa của thái giám cũng phải để đích thân Hoàng thượng làm cho y.
"Một vòng cuối cùng." – Khương Sạn nhắc người trên lưng ngựa.
"Không!" – Dây cương đang trong tay Khương Sạn, ngựa đi rất chậm, Nguyệt Hoa đạp chân từ chối, y không biết tốt xấu, chỉ biết rằng Khương Sạn càng muốn chiều y thì y càng muốn được voi đòi tiên: "Không được!"
Thái giám đứng phía xa xa, vị công tử ở Nam Uyển này không phải chủ nhân biết điều, chỉ lo đùa nghịch chọc giận hoàng thượng, đến lúc hoàng thượng giận thật cũng chỉ có đám nô tài bị phạt mà thôi.
Ngựa chậm chạp đi vài vòng, Nguyệt Hoa vẫn chưa chơi đủ, nhất quyết ôm lấy cổ ngựa không chịu xuống dưới.
Khương Sạn sợ y ngã, không dám ép y, đe dọa: "Săn bắn tháng sau có muốn đi nữa không?"
Y muốn đi săn, nhưng bây giờ đang chơi vui, y không muốn về. Nguyệt Hoa méo miệng không biết trả lời thế nào.
Khương Sạn bất đắc dĩ: "Ta đưa em đi một vòng, cấm được đòi thêm."
Hắn nhảy phắt lên lưng ngựa: "Đi!"
Nguyệt hoa chưa kịp lấy lại tinh thần, con ngựa nâng móng lấy đà rồi chạy vụt đi, y mất đà ngã về phía trước, cũng may có Khương Sạn vững vàng ôm y vào lòng mới giúp y ngồi vững.
Hai hàng cây bên cạnh dần lùi về sau, bên tai là tiếng gió chạy ra vù vù, Nguyệt Hoa hét lớn: "Ha ha ha... Nhanh quá..." – Tay y kích động bấu vào mu bàn tay Khương Sạn, móng tay đè mạnh khiến da thịt hắn xước rỉ máu.
Khương Sạn hơi đau, hai tay vẫn giữ chặt người sợ Nguyệt Hoa ngã, hỏi: "Chơi vui không? Còn giận nữa không? Hả?"
Cảm giác cưỡi ngựa phi nước đại còn thú vị hơn nhiều so với đi từ từ khi nãy, bực bội đã bị Nguyệt Hoa ném ra sau đầu từ lâu: "Ừ! Vui lắm!"
Người bên ngoài trại ngựa cũng có thể nghe thấy tiếng Nguyệt Hoa cười nói, hoàng hậu và mấy phi tần đứng ngoài nhìn nhau, chưa ai dám to gan như thế ở trước mặt hoàng thượng.
Bị Nguyên công công chặn ở ngoài, Hoàng hậu vô cùng không thoải mái, bây giờ lại nghe thấy tiếng Nguyệt Hoa vui vẻ, nàng lại càng không thoải mái: "Nguyên công công, ngươi không thể thông báo một tiếng sao?"
Nguyên công công cũng rất khó xử, mỗi lần hoàng thượng đến Nam Uyển đều đưa theo rất ít nô tài, chuyện gì cũng tự mình làm, có thể thấy hắn không hề muốn người khác quấy rầy hắn và vị kia.
Một bên là Hoàng thượng, một bên là Hoàng hậu, ai cũng không thể đắc tội, Nguyên công công khom lưng: "Chuyện này... Nương nương, không phải là nô tài không thông báo, hoàng thượng đã ra lệnh, không có mệnh lệnh của người, không ai được tự ý tiến vào."
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, làm chủ hậu cung, nàng được gả vào phủ từ khi hoàng đế vẫn còn là Thái tử. Biết rõ Hoàng đế bạc tình, quan hệ của hai người còn kém hơn phu thê bình thường, nói êm tai là tương kính như tân, nói chính xác là bằng mặt không bằng lòng.
Mặc dù tình không đủ, nhưng quyền nhất định không được thiếu, Hoàng hậu sầm mặt lại: "Nếu Nguyên công công không chịu thông báo, vậy bản cung tự vào."
Nếu để một đoàn người tự ý vào trong, e là chuyện Hoàng thượng lừa dối Nguyệt Hoa sẽ không giấu diếm được nữa. Nguyên công công sợ hãi, vội nói: "Nương nương bớt giận, nô tài sẽ vào thông báo ngay."
Khương Sạn ôm người xuống ngựa: "Ta nói rồi, chỉ đi một vòng."
Thằng nhóc này bị gió thổi tóc tai bù xù, Khương Sạn kiên nhẫn sửa sang giúp y.
Nguyệt Hoa không chịu yên tĩnh nửa giây, vừa bị gió lạnh thổi tung người, cả người sảng khoái cực kỳ, y không khỏi run lên: "Chơi vui lắm!"
Khương Sạn cười cười, ra hiệu tiểu thái giám tới dắt ngựa, Nguyệt Hoa đuổi theo hỏi: "Dắt đi đâu?"
Tiểu thái giám một mực cung kính: "Công tử, nô tài dắt ngựa đi ăn."
"Ta đi! Cho ta đi với!" - Biết là xin tiểu thái giám cũng vô dụng, Nguyệt Hoa nhỏ giọng lắc lắc cánh tay Khương Sạn: "Cho ta đi có được không?"
Chơi một chút đã đắc ý tự mãn, lúc Khương Sạn ôm y phát hiện y hơi đổ mồ hôi, hắn định bắt y ngồi nghỉ, đúng lúc Nguyên công công vội vã chạy vào, nói nhỏ bên tai hắn: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đang đợi ngài, nói là muốn gặp người, bên ngoài cũng có nhiều nương nương khác."
Khương Sạn đổi ý, nhẹ nhàng nói với Nguyệt Hoa: "Muốn đi thì đi đi, để Nguyên công công đi theo em, cho ngựa ăn xong chúng ta phải về luôn."
Nguyệt Hoa đang một lòng muốn dắt ngựa đi ăn, không để ý người đi theo mình là Từ Tu hay Nguyên công công, liên tục gật đầu đồng ý. Đợi Nguyệt Hoa đi xa xa, Khương Sạn mới ra khỏi trại ngựa.
Người bên ngoài ăn mặc sặc sỡ, trang sức đầy đầu, phi tử gặp hoàng thượng lúc nào cũng trang phục quý báu, trang điểm kỹ càng. Ngày trước Khương Sạn thấy rất bình thường, có lẽ bây giờ hắn đã quen với dáng vẻ đơn giản của Nguyệt Hoa, nhìn phi tần trước mắt thấy không thuận mắt chút nào.
Mọi người hành lễ, Hoàng hậu lên tiếng trước: "Tỷ muội trong hậu cung đã lâu không thấy Hoàng thượng, hôm nay nghe nói Hoàng thượng đang ở trại ngựa nên đến đây thình an. Không biết có quấy rầy Hoàng thượng hay không."
Cái gì mà quấy rầy hay không, đã quấy rầy rồi còn đâu. Khương Sạn không để ý nàng, hắn sợ Nguyệt Hoa cho ngựa ăn xong sẽ gặp cảnh này, bây giờ hắn chỉ muốn giải tán đám phi tần này trước đã.
"Nếu không có chuyện gì, mọi người về hết đi."
Nhiều người rướn cổ lên cố nhìn xem vị trong Nam Uyển rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến Hoàng thượng say mê mất trí, đáng tiếc các nàng chỉ thấy một mình Hoàng thượng.
Hoàng hậu giả vờ không hiểu Khương Sạn đang đuổi người, lại nói: "Hoàng thượng, ngày săn bắn tháng sau là ngày đến chùa Pháp Hoa cầu phúc cho bách tính, danh sách hậu cung đi theo, thần thiếp không dám làm chủ, phải nhờ người xem qua."
Khương Sạn không kiên nhẫn, nói: "Hoàng hậu làm chủ là được."
Hoàng hậu khom người tạ ơn, ánh mắt va vào vết máu trên mu bàn tay Khương Sạn, vết máu này rõ ràng là bị người ta cào mà thành, chứng tỏ Hoàng thượng vô cùng sủng ái vị trong kia.
Nàng nhìn vào trong trại ngựa, trong mắt mang theo oán khí: "Vậy... Nguyệt Hoa công tử cũng đi theo sao?"
Một ánh mắt ác liệt vụt qua, Hoàng hậu kinh hoảng cúi đầu, tiếng Hoàng thượng trầm thấp lạnh băng vang lên: "Hoàng hậu nói chuyện cẩn thận chút, chuyện cầu phúc trẫm sẽ thương lượng với nàng sau. Nếu không còn việc gì nữa thì hồi cung hết đi."
Đoàn người mặt mày xám xịt rời đi.
Không lâu sau, Khương Sạn còn chưa quay người, phía sau truyền đến tiếng bước chân vui vẻ và tiếng nói lanh lảnh: "Từ Tu, Từ Tu..."
Hắn vừa quay người, trong lồng ngực bị một người mềm nhũn đâm sầm vào, Nguyệt Hoa đầu đầy mồ hôi cười với hắn: "Ngày mai chúng ta lại đến đây nha."
Hôm nay chưa qua đã nghĩ đến chuyện ngày mai, Khương Sạn cười nói: "Đổ mồ hôi rồi, về tắm rửa sạch sẽ cho ta."
Khương Sạn bế người lên xe ngọc, Nguyệt Hoa vẫn không chịu buông hắn ra: "Đi mà... Đi mà. Ngày mai đến đây có được không? Ta đã hẹn với con ngựa rồi nha."
Gương mặt nhỏ mềm như bánh, hai con mắt tròn xoe mong chờ nhìn hắn, Khương Sạn không hề bị lay động, nghiêm giọng nói: "Xem biểu hiện của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.