Lần Này Là Tớ Nguyện Ý Ở Bên Cậu
Chương 16
Ngôn Âm
19/05/2024
“Thư Mặc...a”
Văn Tĩnh Hy ôm lấy người trên thân, cong lưng lại. “Thư Mặc, đừng để lại dấu bây giờ”
Đàm Thư Mặc ngồi dậy di chuyển xuống phía dưới, lại vùi đầu vào nơi tư mật nhất.
Văn Tĩnh Hy tay nắm ga giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, cảm nhận nơi đó bị Đàm Thư Mặc khi dễ.
“Ưm, Thư Mặc, ưm... tớ... ưm”
Nàng cảm nhận được, Đàm Thư Mặc ở dưới đó náo loạn, cũng cảm nhận được cô ấy ôn nhu với nơi đó thế nào.
“Chặt quá, thả lỏng một chút nào”
Đàm Thư Mặc đổi tư thế, cô xoay người Văn Tĩnh Hy lại, từ phía sau ôm lấy tấm lưng gầy gò kia, nâng một chân nàng lên, tay không ngừng vuốt ve nơi đó.
“Thư Mặc”
“Hửm”
“Thư Mặc, tớ...tư thế này ngại quá”
Đàm Thư Mặc ngậm lấy tai nàng, mút nhẹ, cô biết điểm mẫn cảm nhất của nàng ở đâu, không trả lời mà nhẹ nhàng hành động.
Văn Tĩnh Hy cảm nhận được phía dưới đã bị xâm chiếm “đừng, đừng”
Đàm Thư Mặc vờ như không nghe thấy, cố tình vừa múc tai nàng, bên dưới lại ra vô mạnh mẽ.
Văn Tĩnh Hy cảm giác Đàm Thư Mặc chính là con sói bị bỏ đói, cô sẽ bị ăn sạch đến mức không còn lại thứ gì.
Mỗi lần lăn lộn cùng nhau, Đàm Thư Mặc như một người khác, cô nói cái gì cũng không chịu nghe.
“Tĩnh Hy, cậu không tập trung”
“A”
Đàm Thư Mặc nâng nàng ngồi dậy, “đổi tư thế nào”
Văn Tĩnh Hy biết không trốn được dành nghe theo, cô muốn nàng làm gì, nàng cũng phải nghe theo.
Hai người ở trên giường vận động thoả thích đến lúc Văn Tĩnh Hy khóc lóc mới dừng lại.
Đàm Thư Mặc hôn lên môi nàng xong liền vào nhà vệ sinh giúp nàng lau người.
Sau đó mới ôm nàng đi ngủ, trước khi ngủ còn hỏi “Tĩnh Hy, kĩ thuật của tớ có tốt hơn trước kia không?”
Văn Tĩnh Hy giả vờ không nghe xoay người lại ngủ say. Đàm Thư Mặc vui vẻ, ôm nàng từ phía sau, tay chân không phút nào nhàn rỗi.
“Đừng, tớ muốn ngủ” - Văn Tĩnh Hy chặn đôi tay kia lại.
“Rồi rồi, vậy chúng ta liền ngủ cùng nhau”
Ngoài cửa sổ mưa tạnh hẳn, gió thổi cũng vơi đi, thân ảnh hai người ôm nhau ngủ thật sự rất đẹp. Đàm Thư Mặc ôm chặt người con gái của cô trong lòng một mảnh ấm áp tràn ra.
- ---
Sáng hôm sau, Văn Tĩnh Hy cùng Đàm Thư Mặc dậy đã hơn 9h. Hai người nhìn bầu trời, xem ra con bão năm nay không kéo dài. Hiện đã có ánh nắng xuất hiện.
Hai người qua loa ăn uống xong, Văn Tĩnh Hy cùng Đàm Thư Mặc mang quần áo, chăn mền ra ban công phơi.
Khó khăn lắm mới có một chút ánh nắng, mọi người vui vẻ nhà nào cũng tranh thủ phơi quần áo, mấy hôm nay mưa gió quần áo đều ẩm ướt.
Văn Tĩnh Hy nhìn con đường bên dưới “Thư Mặc, lát nữa chúng ta đi dạo được không? Đường hết ngập nước rồi”
“Ừm, cậu muốn đi đâu?”
Văn Tĩnh Hy suy nghĩ chốc lát “công viên đi, tớ từng nghe nói công viên ở thôn Đồng La xây dựng kì công đó”
“Vậy thay bộ đồ rồi cùng đi nào” - Đàm Thư Mặc lôi nàng vào nhà, sau đó ý định muốn giúp nàng thay đồ lại bị chặn.
“Cậu....lưu manh, tớ tự thay được”
“Rồi rồi, vậy tớ xoay người lại”
Hai người đùa giỡn hồi lâu mới ra khỏi cửa, tay nắm tay tự nhiên hướng về công viên.
Văn Tĩnh Hy nhìn đoạn đường phía trước đành thở dài “Thư Mặc hay là trở về, muốn qua công viên phải đi qua đoạn đường ngập nước, phiền phức”
Đàm Thư Mặc cúi người xuống “lên đi, tớ cõng cậu đi qua”
“Thôi, kì lắm”- Văn Tĩnh Hy lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên lưng cô.
Đàm Thư Mặc cõng cô băng qua đoạn đường đầy nước, Văn Tĩnh Hy dựa trên lưng cô nói “Thật nhớ ngày xưa, năm nào mưa to, cậu lại cõng tớ đến lớp”
Đàm Thư Mặc cũng cười đáp “đúng vậy, lúc đó trời mưa to cậu đều làm nũng với tớ, nhứt hết cả đầu”
Văn Tĩnh Hy đánh lên vai cô “cậu chê tớ phiền sao?”
“Không có nha, tớ đây là vì vui vẻ nên đầu óc không tỉnh táo, nhứt thôi”
Văn Tĩnh Hy lười so đo “chúng ta đến công viên rồi sao? Qua cổng rồi này”
Đàm Thư Mặc vốn đi qua vũng nước nhưng không có ý định thả nàng xuống một đường đi tiếp.
Hai người chọn một băng ghế tại công viên ngồi xuống. Văn Tĩnh Hy lúc này tựa vào vai cô.
“Vai tớ thoải mái nhỉ?”
“Không có, người gì mà toàn xương thôi”- Văn Tĩnh Hy ghét bỏ cô.
Đàm Thư Mặc mỉm cười hôn má cô “câu này quen quá”
Văn Tĩnh Hy hiểu ý cô “năm đó cậu cõng tớ từ núi xuống cũng nói như vậy, thật nhớ đoạn đó ah”
Đàm Thư Mặc xoa tóc nàng “lúc đó nếu tớ quan tâm cậu thêm một chút, cậu đã không bị thương ở chân. Tớ thật ngốc”
“Cậu còn nói, cứ sơ hở là tránh mặt tớ, tớ té rồi cũng là cậu chăm tớ đấy thôi. Còn cậy nạnh”- Văn Tĩnh Hy lườm cô.
Đàm Thư Mặc nghe nàng mắng xong không phản bác ngược lại hôn má nàng.
Câu chuyện năm đó nhắc đến ai cũng lắc đầu, Đàm Thư Mặc lúc sinh viên năm hai ngây ngô như thế nào ah. Còn có một Văn Tĩnh Hy thích làm nũng, thật là......
Văn Tĩnh Hy ôm lấy người trên thân, cong lưng lại. “Thư Mặc, đừng để lại dấu bây giờ”
Đàm Thư Mặc ngồi dậy di chuyển xuống phía dưới, lại vùi đầu vào nơi tư mật nhất.
Văn Tĩnh Hy tay nắm ga giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, cảm nhận nơi đó bị Đàm Thư Mặc khi dễ.
“Ưm, Thư Mặc, ưm... tớ... ưm”
Nàng cảm nhận được, Đàm Thư Mặc ở dưới đó náo loạn, cũng cảm nhận được cô ấy ôn nhu với nơi đó thế nào.
“Chặt quá, thả lỏng một chút nào”
Đàm Thư Mặc đổi tư thế, cô xoay người Văn Tĩnh Hy lại, từ phía sau ôm lấy tấm lưng gầy gò kia, nâng một chân nàng lên, tay không ngừng vuốt ve nơi đó.
“Thư Mặc”
“Hửm”
“Thư Mặc, tớ...tư thế này ngại quá”
Đàm Thư Mặc ngậm lấy tai nàng, mút nhẹ, cô biết điểm mẫn cảm nhất của nàng ở đâu, không trả lời mà nhẹ nhàng hành động.
Văn Tĩnh Hy cảm nhận được phía dưới đã bị xâm chiếm “đừng, đừng”
Đàm Thư Mặc vờ như không nghe thấy, cố tình vừa múc tai nàng, bên dưới lại ra vô mạnh mẽ.
Văn Tĩnh Hy cảm giác Đàm Thư Mặc chính là con sói bị bỏ đói, cô sẽ bị ăn sạch đến mức không còn lại thứ gì.
Mỗi lần lăn lộn cùng nhau, Đàm Thư Mặc như một người khác, cô nói cái gì cũng không chịu nghe.
“Tĩnh Hy, cậu không tập trung”
“A”
Đàm Thư Mặc nâng nàng ngồi dậy, “đổi tư thế nào”
Văn Tĩnh Hy biết không trốn được dành nghe theo, cô muốn nàng làm gì, nàng cũng phải nghe theo.
Hai người ở trên giường vận động thoả thích đến lúc Văn Tĩnh Hy khóc lóc mới dừng lại.
Đàm Thư Mặc hôn lên môi nàng xong liền vào nhà vệ sinh giúp nàng lau người.
Sau đó mới ôm nàng đi ngủ, trước khi ngủ còn hỏi “Tĩnh Hy, kĩ thuật của tớ có tốt hơn trước kia không?”
Văn Tĩnh Hy giả vờ không nghe xoay người lại ngủ say. Đàm Thư Mặc vui vẻ, ôm nàng từ phía sau, tay chân không phút nào nhàn rỗi.
“Đừng, tớ muốn ngủ” - Văn Tĩnh Hy chặn đôi tay kia lại.
“Rồi rồi, vậy chúng ta liền ngủ cùng nhau”
Ngoài cửa sổ mưa tạnh hẳn, gió thổi cũng vơi đi, thân ảnh hai người ôm nhau ngủ thật sự rất đẹp. Đàm Thư Mặc ôm chặt người con gái của cô trong lòng một mảnh ấm áp tràn ra.
- ---
Sáng hôm sau, Văn Tĩnh Hy cùng Đàm Thư Mặc dậy đã hơn 9h. Hai người nhìn bầu trời, xem ra con bão năm nay không kéo dài. Hiện đã có ánh nắng xuất hiện.
Hai người qua loa ăn uống xong, Văn Tĩnh Hy cùng Đàm Thư Mặc mang quần áo, chăn mền ra ban công phơi.
Khó khăn lắm mới có một chút ánh nắng, mọi người vui vẻ nhà nào cũng tranh thủ phơi quần áo, mấy hôm nay mưa gió quần áo đều ẩm ướt.
Văn Tĩnh Hy nhìn con đường bên dưới “Thư Mặc, lát nữa chúng ta đi dạo được không? Đường hết ngập nước rồi”
“Ừm, cậu muốn đi đâu?”
Văn Tĩnh Hy suy nghĩ chốc lát “công viên đi, tớ từng nghe nói công viên ở thôn Đồng La xây dựng kì công đó”
“Vậy thay bộ đồ rồi cùng đi nào” - Đàm Thư Mặc lôi nàng vào nhà, sau đó ý định muốn giúp nàng thay đồ lại bị chặn.
“Cậu....lưu manh, tớ tự thay được”
“Rồi rồi, vậy tớ xoay người lại”
Hai người đùa giỡn hồi lâu mới ra khỏi cửa, tay nắm tay tự nhiên hướng về công viên.
Văn Tĩnh Hy nhìn đoạn đường phía trước đành thở dài “Thư Mặc hay là trở về, muốn qua công viên phải đi qua đoạn đường ngập nước, phiền phức”
Đàm Thư Mặc cúi người xuống “lên đi, tớ cõng cậu đi qua”
“Thôi, kì lắm”- Văn Tĩnh Hy lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên lưng cô.
Đàm Thư Mặc cõng cô băng qua đoạn đường đầy nước, Văn Tĩnh Hy dựa trên lưng cô nói “Thật nhớ ngày xưa, năm nào mưa to, cậu lại cõng tớ đến lớp”
Đàm Thư Mặc cũng cười đáp “đúng vậy, lúc đó trời mưa to cậu đều làm nũng với tớ, nhứt hết cả đầu”
Văn Tĩnh Hy đánh lên vai cô “cậu chê tớ phiền sao?”
“Không có nha, tớ đây là vì vui vẻ nên đầu óc không tỉnh táo, nhứt thôi”
Văn Tĩnh Hy lười so đo “chúng ta đến công viên rồi sao? Qua cổng rồi này”
Đàm Thư Mặc vốn đi qua vũng nước nhưng không có ý định thả nàng xuống một đường đi tiếp.
Hai người chọn một băng ghế tại công viên ngồi xuống. Văn Tĩnh Hy lúc này tựa vào vai cô.
“Vai tớ thoải mái nhỉ?”
“Không có, người gì mà toàn xương thôi”- Văn Tĩnh Hy ghét bỏ cô.
Đàm Thư Mặc mỉm cười hôn má cô “câu này quen quá”
Văn Tĩnh Hy hiểu ý cô “năm đó cậu cõng tớ từ núi xuống cũng nói như vậy, thật nhớ đoạn đó ah”
Đàm Thư Mặc xoa tóc nàng “lúc đó nếu tớ quan tâm cậu thêm một chút, cậu đã không bị thương ở chân. Tớ thật ngốc”
“Cậu còn nói, cứ sơ hở là tránh mặt tớ, tớ té rồi cũng là cậu chăm tớ đấy thôi. Còn cậy nạnh”- Văn Tĩnh Hy lườm cô.
Đàm Thư Mặc nghe nàng mắng xong không phản bác ngược lại hôn má nàng.
Câu chuyện năm đó nhắc đến ai cũng lắc đầu, Đàm Thư Mặc lúc sinh viên năm hai ngây ngô như thế nào ah. Còn có một Văn Tĩnh Hy thích làm nũng, thật là......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.