Lần Nữa Bắt Đầu

Chương 2

Mộc Chan

26/01/2018

Còn 1 viên đạn.

" Chỉ huy, ngài đang mất máu, số chỉ sinh học đang dao động đi xuống."

Đám thú kia thấy đồng loại của mình chết, bắt đầu ngần ngại. Chúng không xông lên nữa.

Khải Minh nhanh chóng tìm thấy con chỉ huy đang nấp một bên. Nó không còn hung hãn như trước sau khi mất 3 con kia, vài phút sau nó gầm gừ rồi dẫn theo những con còn lại chạy mất.

" T, quét khu vực này theo khả năng của cậu, sau đó cho tôi kết quả."

Khải Minh đi vào trong hang động, ngồi bệt xuống, vết thương ở bụng lại rách ra, màu đen trên vạt áo của cậu ngày càng lan rộng.

Chết tiệt! Không có thiết bị y tế, đống vết thương này sẽ nhanh chóng bị nhiễm trùng.

" Báo cáo chỉ huy, 200 dặm gần đây đều không có dấu hiệu cho thấy có con người, ngoài ra xuất hiện rất nhiều sinh vật lạ không có trong dữ liệu. 80% chính là nơi này không phai là Trái đất nữa"

" Ta đang cách nhà bao xa?"

" Không thể tính toán."

" Xác suất trở về?"

" Không thể tính toán."

Rốt cuộc cậu làm sao đến được đây?

Khải Minh bắt đầu mơ màng, cho nên dù luôn có ánh mắt dõi theo cậu, cậu vẫn không hề hay biết.

Edgard nheo mắt, nhẹ nhàng di chuyển vào bên trong hang động. Thân hình của hắn khá lớn, việc phải hạ chân xuống để trườn vào đối với hắn là một điều rất mất mặt, nhưng vì xung quan đay không có ai, hơn nữa hắn đối với giống cái này, này sinh cảm giác kì lạ.

" Bíp. Bíp. Bíp. Chỉ huy, có sinh vật lạ đang tiến đến. Bíp bíp."

Edgard nhìn xung quanh, khó chịu gầm một tiếng. Hình như đây là người đã nói chyện với giống cái khi nãy, giọng nói khó nghe muốn chết.

Tiếp đó, T im lặng. Với tư cách là một người máy mini được nhân cách hoá, đương nhiên vì an toàn của bản thân và chỉ huy, cậu nên im lặng một lát.

Edgard cẩn thận quan sát giống cái trước mặt. Cậu ta bây giờ so với bộ dáng gan lì lúc nãy dường như là hai người khác nhau, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng còn run rẩy. Bị thú non giống Grocuta cắn, vết thương rất sâu, tuy nhiên Edgard chưa từng thấy giống cái nào bị thương nặng như vậy, răng của thú non chưa đủ sắc, nhiều lắm cũng chỉ gây xây xát, có lẽ cậu ta không thuộc các bộ tộc gần đây, chắc là người của bộ tộc ăn cỏ đi.



Nhưng sức chiến đấu của cậu ta, lẫn cách thức và vũ khí, đều là thứ Edgard chưa từng nhìn qua, lẽ nào tộc của giống cái này không có thú nhân có thể bảo hộ, nên mới tự sinh tồn?

" A..." Edgard nhìn xuống chân giống cái, chỗ mình vừa đụng phải. Hình như lúc này bị cắn đi, nhưng cái thứ bap quanh người giống cái này là gì? Một chút cũng không dễ nhìn.

Edgard không hài lòng dùng răng nanh nhẹ nhàng xé rách y phục của cậu, sau đó hắn sững sờ. Trên người giống cái có vô số vết thương, bao gồm cả vết thương bị bọn thú non cắn khi nãy đều đang chảy máu và sưng tấy. Rốt cuộc giống cái đã gặp chuyện gì?

Edgard trườn lên, cẩn thận không chạm trúng vết thương của cậu, sau đó từ từ liếm đi vết máu trên người cậu. Cứ vài lần như vậy đến khi cơ thể giống cái không còn vết máu nữa, vết sưng cũng giảm dần, Edgard lại nhận thấy một điều không tốt, bụng dưới của hắn nóng lên!

( Mộc Chan : >< thật bối rối, nhưng Edgard, thật xin lỗi anh. >< )

Lần thứ hai Khải Minh tỉnh dậy, cảm thấy hang động hình như chật hơn rồi, bên cạnh cậu hiện tại có một thứ gì đó rất

lớn và đầy lông. Khải Minh nén lại hơi thở, tiếp tục nằm bất động. Lẽ nào lúc đến đây, cậu đã vô tình đi vào nhà của nó?

" Tít. Chỉ huy, số chỉ sinh học của ngài đã tăng lên, hiện tại không còn vấn đề nghiêm trọng nữa. Chúc mừng ngài! " Âm thanh máy móc vang ra từ đồng hồ trên tay cậu.

Đồ người máy ngu ngốc. Đáng ra phải có bộ phận cảm biến, báo tình hình cho cậu mới đúng.

Lúc đó, "thứ" bên cạnh cậu cũng bắt đầu rục rịch: " Grao" Giống cái tỉnh rồi?

Khải Minh tay cầm chắc súng, cậu cảm thấy may mắn vì ban đầu đã không dùng hết chúng. Nhưng ở nơi tối như vậy, cậu không có khả năng nhìn rõ, chỉ còn một viên đạn, cậu không thể mạo hiểm bắn lung tung.

" Nó " vừa rục rịch dịch người sang một bên, Khải Minh liền ngồi thẳng dậy, sẵn sàng lên đạn. Trong bóng tối, đôi mắt màu hổ phách như hai bóng đèn nhỏ, đang nhìn chằm chằm vào cậu, không hề lay chuyển.

" T, quét đi."

" Báo cáo chỉ huy, đã quét từ khi sinh vật kia bước vào. Tuy tôi không biết tại sao nó lại không ăn thịt ngài mà còn giúp khài sát trùng và cầm máu vết thương, nhưng tôi cho rằng có lẽ nó sẽ giữ ngài lại nên hiện tại thì không có nguy hiểm. Trong kho dữ liệu không có ghi chép về sinh vật này. Theo dự đoán, sinh vật này có hình thể tương tự như loài sư tử nhưng lại cao đến 2m. Hơn nữa, nó có chỉ số sinh học rất kì lạ, tôi không thể xác định được, và điều bất ngờ chính là nội tạng bên trong của nó hết 80% giống con người."

"..." Đây là trạng thái của Khải Minh khi nghe những điều này. Cuối cùng là cậu đang ở cái nơi chết tiệt nào đây.

Ọt...Ọt...

Trong hang động, âm thanh xấu hổ này lại vang lên một cách rõ ràng.

Giống cái đói rồi đi? Edgard ngáp một cái rồi cứ giữ nguyên tư thế đó trườn ra ngoài. Hắn cho rằng ở nơi thế này, giống cái không nhìn thấy sẽ không ảnh hưởng đến uy nghiêm của hắn.

Con vật kia vừa ra khỏi hang động, tia sáng vừa lúc lọt qua kẽ hở rồi từ từ to dần lên, phút chốc cả hang động đã không còn tối như vừa nãy. Lúc này, Khải Minh mới nhìn rõ được con vật kia, sự kinh ngạc trong mắt cậu lớn dần.



Nghe T nói, dù cậu đã mường tượng ra một chút nhưng so với việc thấy tận mắt thế này là một việc khác hoàn toàn. Khải Minh cao 1m85 nhưng con thú trước mắt cao tận 2m, bộ lông dày mượt màu đồng, móng vuốt to đến mức có thể dễ dàng đâm xuyên qua cậu. Ở cổ nó còn có một lớp lông thú màu nhạt hơn và đường hoa văn tinh tế. Được rồi, nghĩ như thế có chút tiêu cực, cậu tin T sẽ không nói ra bất cứ suy đoán nào dưới 80%.

" Grao" Ngươi muốn ăn gì? Edgard nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của giống cái liền tự động ưỡn ngực lên, tuy hắn nhìn thấy ánh mắt đó nhiều lần rồi, nhưng ánh mắt của giống cái này lại làm hắn cảm thấy thành tựu.

( =]]]] Suy nghĩ hai vợ chồng nhà này không tương đồng chút nào )

Bộ dạng con thú trước mắt như muốn nói gì đó với cậu, nhưng thật sự dù Khải Minh đối với ngôn ngữ học không chút khó khăn vượt qua thử thách 8 thứ tiếng, nhưng đối với thú ngôn là bất lực, có hiểu không?

" Grao?" Ngươi nghe không hiểu?

Edgard có chút đăm chiêu, giống cái này cư nhiên lại không hiểu tiếng thú.

Khải Minh thấy nó vẫn đứng nó ngây ngốc, tự nhiên lại cảm thấy buồn cười. Tuy từ "ngây ngốc" không đúng lắm với thân hình của nó, nhưng cậu lại thấy việc nó cứ đứng im như tượng, không biểu cảm như vậy lại giống ai đó.

Giống cái cười? Edgard lúc này mới bước lại gần, cảm thấy bộ dạng này của giống cái rất dễ nhìn, đồng thời cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, giống như một mũi kim đâm sâu vào bên trong hắn. Edgard lúc này liền liếm lên người giống cái, chính là muốn lưu giữ hương vị của mình lên giống cái.

" Ha. Ngươi làm sao đấy?" Khải Minh đang cảm thấy kì lạ thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúc cậu cúi đầu nhìn xuống. Hanh! Quần áo của cậu đâu hết rồi? Hiện tại Khải Minh chẳng khác nào trần trụi giữa thiên nhiên, ít nhất, chiếc quần đùi con vẫn còn, cũng may quanh đây chỉ có động vật, cậu cũng không thấy ngại ngùng gì.

" Grao" Ngươi ở yên đấy, ta đi kiếm thức ăn cho ngươi.

Nói rồi Edgard sải bước chạy đi, để lại Khải Minh vẫn còn ngơ ngác, sao cậu lại có cảm giác con vật kia đang muốn chăm sóc cậu nhỉ.

Khải Minh thở dài một hơi, sau đó gõ lên mặt đồng hồ bên tay trái: " T, ngoài con thú vừa rồi ra, gần đây có gì tương tự như vậy không?"

" Chỉ huy, lúc ngài nghỉ ngơi, tôi đã thăm dò địa hình nơi này và vẽ thành bản đồ phạm vi 500 mét gần đây." Sau đó, từ mặt đồng hồ, ánh sáng màu xanh liền vẽ ra mọt bản đồ trước mặt Khải Minh. " Ngài sẽ bất ngờ đấy, vì ở hướng 4h về phía Nam, có dấu hiệu của lửa và bộ lạc."

" Vậy ở nơi khỉ ho cò gáy này thật sự có người sống?"

" Xác suất là 90%"

Được, vậy càng nhanh chóng đến đó càng có lợi cho cậu, hơn nữa cậu cần tìm một bộ da thú.

" Chỉ huy, tôi không chắc chắn bên ngoài có nguy hiểm hay không, bộ cảm biến của tôi bị nhiễu...."

" T , tôi đã than gia quân ngũ mấy năm liền, mấy loại khảo sát sinh tồn trong hoang dã cũng đã thực nghiệm qua, chút khó khăn này không làm khó được tôi."

Đúng vậy, cậu thế nào lại chịu thua, cuộc sống của quân nhân gắn liền với chiến tranh, bất cứ khi nào cũng phải luôn sẵn sàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lần Nữa Bắt Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook