Chương 3: Bộ lạc
Mộc Chan
21/03/2018
Khải Minh lựa vài thân cây nhỏ cứng cáp giũa nhọn, bên cạnh cậu bây giờ những thứ này chính là vũ khí tốt nhất.
" Chỉ huy, ngài vẫn ổn chứ? Dù vết thương đã được xử lý nhưng không chắc chắn là an toàn để ngài xuất phát trong điều kiện này."
" Tôi không sao. Mà cậu bắt đầu nhiều chuyện từ lúc nào đấy?"
" Tôi vốn có khả năng học hỏi rất cao. Haha" Thật sự là, với giọng nói được lập trình kia, lại giả vờ bật cười làm Khải Minh cảm thấy...khó tả.
Trời bắt đầu nhem tối, tuy dọc đường không có loài động vật nào thình lình xuất hiện, giống như là bị cái gì đó doạ chạy đi, một chút âm thanh cũng không có, nhưng cây cối ở đây phát triển rất dày và lạ. Suýt chút nữa là cậu đã bị một cây hoa ăn thịt túm lấy, sau đó còn có vài vũng bùn lún khiến Khải Minh gặp chút khó khăn di chuyển, nên thời gian tính toán cũng sai lệch. Đến giờ, cậu vẫn chưa thấy dấu hiệu của bộ lạc.
" Chết tiệt!" Khải Minh ngồi bệt xuống đất, dựa vào thân cây còn lớn gấp 2 lần cậu. Nếu cứ đi trong trời tối, sẽ khó để nắm bắt phương hướng, cậu hiện tại, không có la bàn, cũng không nhìn lên trời được vì phía trên đã bị tán cây che hầu hết.
" T, cậu còn bao nhiêu % ?"
" Tôi còn 2% "Giọng nói máy móc bây giờ đã có chút đứt quãng.
Khải Minh quên mất việc sạc năng lượng cho T, cậu ta duy trì đến bây giờ đã là miễn cưỡng.
" Nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ kiếm chỗ sạc cho cậu." T là người máy sống nhờ năng lượng mặt trời, một lần sạc đầy có thể giúp T hoạt động suốt 2 năm. Lần cuối Khải Minh sạc cho cậu ta là trước khi chiến tranh nổ ra, sau đó thì không thể sạc nũa, đến bây giờ đã hơn 2 tháng.
" Chỉ huy cứ đi đến phía trước, có phát hiện dấu hiệu nhiệt...." Giọng nói nhỏ dần rồi tắt hẳn, chiếc đồng hồ trên cổ tay của cậu cũng tắt ánh sáng.
Edgard vừa mang con mồi trở về liền thấy không có ai, hang động cũng trống rỗng. Khả năng giống cái bị bắt rất thấp bởi vì hắn đã đuổi hết sinh vật có khả năng gây nguy hiểm cho giống cái đi, nếu vậy là giống cái tự bỏ đi?
" Grao" Edgard gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng đi theo mùi của giống cái chạy xuyên qua rừng tối.
Khải Minh đang nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi, tuy vậy cậu vẫn luôn giữ cho bản thán tỉnh táo, ở nơi này, chỉ cần một chút lơ là là có thể rơi vào miệng thú, chúng không hề ngu ngốc như đám thú cậu gặp ở Trái Đất, bằng chứng là đám thú con và cả con vật kia.
Đột nhiên, bên tai cậu có tiếng xột xoạc rất nhỏ, tay Khải Minh bất giác nắm chặt cành cây.
Âm thanh từ bên trái cậu, sau đó "nó" di chuyển xung quanh, giống như đang dò xét con mồi, xem con mồi này có nguy hiểm lớn bao nhiêu.
Rốt cuộc, Khải Minh canh ngay lúc nó dừng lại ngay phía bên phải cậu, phóng ra cây lao. Con vật kia ngay lập tức gầm rú lên, tức giận nhảy ra trước mặt cậu. Khải Minh chỉ mơ hồ đoán được đây là giống báo đen, cây giáo của cậu đâm vào bên sườn mạn phải của nó. Nhưng điều cậu không ngờ, chính là có còn có thể gặm cậu lên, chạy về hướng khác.
Không ổn! Dưới tình huống xung quanh đều là răng nanh, cậu không thể động đậy mạnh. Khảo Minh cắn răng, nó là đang đưa cậu về để chia sẻ cùng những con thú khác sao?
Khải Minh rút ra cây giáo cuối cùng bên thắt lưng, tính toán nên làm thế nào. Dưới tố độ chạy thế này, cậu không thể nhằm chính xác ngay cổ họng " nó" mà phóng, có thể sẽ trượt.
Đúng rồi, là chân!
Khải Minh cố gắng ngăn cảm giác buồn nôn trong cổ họng, tay nắm chặt cây giáo. Canh đúng vị trí của chân nó cần độ nhanh nhạy và chính xác cao. May mắn, tốc độ của con báo này đã chậm lại, Khải Minh nheo mắt, dùng sức phóng lao, nhắm thẳng đến chân trái của "nó".
Con vật kia một lần nữa gáo rú lên, tức giận hất văng cậu ra mặt đất, sự va chạm mạnh khiến Khải Minh ngay lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Lần tiếp theo tỉnh dậy sau cơn hôn mê, "người bạn cũ" của Khải Minh lại đến khiến cậu nhăn mặt, được rồi, cậu nên làm quen với vấn đề này. Chỉ là lúc cậu mở mắt, nhìn thấy rất nhiều người cao lớn đứng chắn trước mặt, hô hấp của cậu trở nên trì trệ.
DMM, không phải dã thú thì lại bọn man di, những người này sẽ không ăn thịt cậu đi?
" Lạp Á, ngươi xem cậu ta không phải người ở bộ lạc gần đây." Nhĩ Tư nói, hắn cẩn thận nhìn quanh người cậu ta, bộ dạng kì lạ, mảnh "da thú" màu đen trên người cậu ta cũng rất kì quái, cả Mạnh cũng chưa từng thấy loại thú rừng nào có da như vậy.
" Mạnh có nói nhặt được hắn ở đâu không?" Lạp Á là thầy thuốc ở bộ lạc, sau tộc trưởng thì cậu ta chính là người có quyền nhất.
Nhĩ Tư lắc đầu. Mạnh lúc đó đang tuần tra quanh bộ lạc, lúc trở về lại manng theo giống cái này và cả vết thương. Hắn nổi nóng quăng giống cái này lại cho Nhĩ Tư rồi đến chỗ Lạp Á xin thuốc.
" Nhìn xem, màu mắt lạ như vậy, ta chưa từng gặp ở bộ lạc nào." Lạp Á lẩm bẩm, sau đó nhìn vào người trước mắt : "Ngươi đến từ bộ lạc nào?"
Giống cái vẫn im lặng.
Nhĩ Tư lên tiếng " Này, ngươi tên gì?"
Giống cái kia lại tiếp tục im lặng.
" Hình như hắn không thể hiểu ngôn ngữ của chúng ta." Lạp Á suy tư nói.
Khải Minh nhìn hai người trước mắt, hình như họ đang cố giao tiếp với cậu?
Hai người kia đều là nam nhân, nhưng so về hình thể lại khác biệt rất lớn. Một người nhỏ con, có lẽ chiều cao của cậu và cậu ta không chênh lệch nhiều, mặc một mảnh da thú dày mà Khải Minh nghĩ đây là da gấu vì màu lông đen xám và lớp lông xơ dày cộm. Nhưng người bên cạnh cậu ta lại ao lớn hơn nhiều, bên hông quấn một chiếc khố cũng bằng da thú, mớ tóc tổ chim dài đến vai. Hoa văn màu đen kéo dài từ dưới mắt đến cổ, rồi lại chuyển đến sau vai, trông rất kì dị làm cậu sực nhớ đến con thú cậu nhìn thấy ở hang động.
Người nam nhỏ con kia hướng Khải Minh nói gì đó rồi đặt lên chỗ cậu nằm một vật giống bát lớn được làm từ đá đựng trái cây và một cái khác đựng nước, sau đó cả hai đều rời đi.
Lúc này, Khải Minh mới nhìn sang cổ tay. May mắn nơi cậu nằm có ánh sáng mặt trời chiếu vào, cho nên lúc cậu hôn mê, T cũng đã tự hấp thụ năng lượng
.
" T, đây là bộ lạc cậu nói đến?"
" Vâng, chỉ huy"
" Hiện tại là thời kì đồ đá?" Khải Minh vừa nói vừa nâng bát đá lên ngắm nghía, kĩ thuật không tồi
" Chỉ huy, đây không phải Trái Đất, ở đây hiện tại chưa chia thời kì."
Gương mặt Khải Minh bắt đầu đen lại " Cậu không phải người máy thông minh sao, không thể tự phân tích?"
" Chỉ huy, việc này không liên quan đến việc tôi là người máy thông minh bậc nhất, là vì chưa có đủ cơ sở dữ kiện để chia như vậy"
Được rồi, cậu sẽ không đôi co với một bộ não bằng dãy số.
" Vậy, từ nãy đến giờ chắc cậu đã có đủ dữ kiện về ngôn ngữ của họ, lập bảng ngôn ngữ đi, tôi cần học nhanh nhất có thể."
" Tộc trưởng, ngươi thấy có nên giữ lại giống cái trong bộ lạc không?" Lạp Á nói.
" Ngươi vẫn không tìm ra giống loài của đứa trẻ đó?" Tộc trưởng - Set nói. Tuy bây giờ để tìm ra một giống cái khoẻ mạnh là rất khó, nhưng ông không thể tuỳ tiện nhặt một giống cái về được. Nếu như giống cái đã có chủ, có thể sẽ gây ra hậu quả không cần thiết.
Lạp Á thở dài. Cậu không biết, hơn nữa vì lo cho an toàn của giống cái kia, cậu càng không thể nói với tộc trưởng rằng bọn họ còn có khác biệt ngôn ngữ. Đi dọc các bộ lạc, cậu vẫn chưa từng thấy sự phân biệt về ngôn ngữ như vậy, kể cả là hai người ở hai bộ lạc cách xa nửa khu rừng.
" Chỉ huy, ngài vẫn ổn chứ? Dù vết thương đã được xử lý nhưng không chắc chắn là an toàn để ngài xuất phát trong điều kiện này."
" Tôi không sao. Mà cậu bắt đầu nhiều chuyện từ lúc nào đấy?"
" Tôi vốn có khả năng học hỏi rất cao. Haha" Thật sự là, với giọng nói được lập trình kia, lại giả vờ bật cười làm Khải Minh cảm thấy...khó tả.
Trời bắt đầu nhem tối, tuy dọc đường không có loài động vật nào thình lình xuất hiện, giống như là bị cái gì đó doạ chạy đi, một chút âm thanh cũng không có, nhưng cây cối ở đây phát triển rất dày và lạ. Suýt chút nữa là cậu đã bị một cây hoa ăn thịt túm lấy, sau đó còn có vài vũng bùn lún khiến Khải Minh gặp chút khó khăn di chuyển, nên thời gian tính toán cũng sai lệch. Đến giờ, cậu vẫn chưa thấy dấu hiệu của bộ lạc.
" Chết tiệt!" Khải Minh ngồi bệt xuống đất, dựa vào thân cây còn lớn gấp 2 lần cậu. Nếu cứ đi trong trời tối, sẽ khó để nắm bắt phương hướng, cậu hiện tại, không có la bàn, cũng không nhìn lên trời được vì phía trên đã bị tán cây che hầu hết.
" T, cậu còn bao nhiêu % ?"
" Tôi còn 2% "Giọng nói máy móc bây giờ đã có chút đứt quãng.
Khải Minh quên mất việc sạc năng lượng cho T, cậu ta duy trì đến bây giờ đã là miễn cưỡng.
" Nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ kiếm chỗ sạc cho cậu." T là người máy sống nhờ năng lượng mặt trời, một lần sạc đầy có thể giúp T hoạt động suốt 2 năm. Lần cuối Khải Minh sạc cho cậu ta là trước khi chiến tranh nổ ra, sau đó thì không thể sạc nũa, đến bây giờ đã hơn 2 tháng.
" Chỉ huy cứ đi đến phía trước, có phát hiện dấu hiệu nhiệt...." Giọng nói nhỏ dần rồi tắt hẳn, chiếc đồng hồ trên cổ tay của cậu cũng tắt ánh sáng.
Edgard vừa mang con mồi trở về liền thấy không có ai, hang động cũng trống rỗng. Khả năng giống cái bị bắt rất thấp bởi vì hắn đã đuổi hết sinh vật có khả năng gây nguy hiểm cho giống cái đi, nếu vậy là giống cái tự bỏ đi?
" Grao" Edgard gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng đi theo mùi của giống cái chạy xuyên qua rừng tối.
Khải Minh đang nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi, tuy vậy cậu vẫn luôn giữ cho bản thán tỉnh táo, ở nơi này, chỉ cần một chút lơ là là có thể rơi vào miệng thú, chúng không hề ngu ngốc như đám thú cậu gặp ở Trái Đất, bằng chứng là đám thú con và cả con vật kia.
Đột nhiên, bên tai cậu có tiếng xột xoạc rất nhỏ, tay Khải Minh bất giác nắm chặt cành cây.
Âm thanh từ bên trái cậu, sau đó "nó" di chuyển xung quanh, giống như đang dò xét con mồi, xem con mồi này có nguy hiểm lớn bao nhiêu.
Rốt cuộc, Khải Minh canh ngay lúc nó dừng lại ngay phía bên phải cậu, phóng ra cây lao. Con vật kia ngay lập tức gầm rú lên, tức giận nhảy ra trước mặt cậu. Khải Minh chỉ mơ hồ đoán được đây là giống báo đen, cây giáo của cậu đâm vào bên sườn mạn phải của nó. Nhưng điều cậu không ngờ, chính là có còn có thể gặm cậu lên, chạy về hướng khác.
Không ổn! Dưới tình huống xung quanh đều là răng nanh, cậu không thể động đậy mạnh. Khảo Minh cắn răng, nó là đang đưa cậu về để chia sẻ cùng những con thú khác sao?
Khải Minh rút ra cây giáo cuối cùng bên thắt lưng, tính toán nên làm thế nào. Dưới tố độ chạy thế này, cậu không thể nhằm chính xác ngay cổ họng " nó" mà phóng, có thể sẽ trượt.
Đúng rồi, là chân!
Khải Minh cố gắng ngăn cảm giác buồn nôn trong cổ họng, tay nắm chặt cây giáo. Canh đúng vị trí của chân nó cần độ nhanh nhạy và chính xác cao. May mắn, tốc độ của con báo này đã chậm lại, Khải Minh nheo mắt, dùng sức phóng lao, nhắm thẳng đến chân trái của "nó".
Con vật kia một lần nữa gáo rú lên, tức giận hất văng cậu ra mặt đất, sự va chạm mạnh khiến Khải Minh ngay lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Lần tiếp theo tỉnh dậy sau cơn hôn mê, "người bạn cũ" của Khải Minh lại đến khiến cậu nhăn mặt, được rồi, cậu nên làm quen với vấn đề này. Chỉ là lúc cậu mở mắt, nhìn thấy rất nhiều người cao lớn đứng chắn trước mặt, hô hấp của cậu trở nên trì trệ.
DMM, không phải dã thú thì lại bọn man di, những người này sẽ không ăn thịt cậu đi?
" Lạp Á, ngươi xem cậu ta không phải người ở bộ lạc gần đây." Nhĩ Tư nói, hắn cẩn thận nhìn quanh người cậu ta, bộ dạng kì lạ, mảnh "da thú" màu đen trên người cậu ta cũng rất kì quái, cả Mạnh cũng chưa từng thấy loại thú rừng nào có da như vậy.
" Mạnh có nói nhặt được hắn ở đâu không?" Lạp Á là thầy thuốc ở bộ lạc, sau tộc trưởng thì cậu ta chính là người có quyền nhất.
Nhĩ Tư lắc đầu. Mạnh lúc đó đang tuần tra quanh bộ lạc, lúc trở về lại manng theo giống cái này và cả vết thương. Hắn nổi nóng quăng giống cái này lại cho Nhĩ Tư rồi đến chỗ Lạp Á xin thuốc.
" Nhìn xem, màu mắt lạ như vậy, ta chưa từng gặp ở bộ lạc nào." Lạp Á lẩm bẩm, sau đó nhìn vào người trước mắt : "Ngươi đến từ bộ lạc nào?"
Giống cái vẫn im lặng.
Nhĩ Tư lên tiếng " Này, ngươi tên gì?"
Giống cái kia lại tiếp tục im lặng.
" Hình như hắn không thể hiểu ngôn ngữ của chúng ta." Lạp Á suy tư nói.
Khải Minh nhìn hai người trước mắt, hình như họ đang cố giao tiếp với cậu?
Hai người kia đều là nam nhân, nhưng so về hình thể lại khác biệt rất lớn. Một người nhỏ con, có lẽ chiều cao của cậu và cậu ta không chênh lệch nhiều, mặc một mảnh da thú dày mà Khải Minh nghĩ đây là da gấu vì màu lông đen xám và lớp lông xơ dày cộm. Nhưng người bên cạnh cậu ta lại ao lớn hơn nhiều, bên hông quấn một chiếc khố cũng bằng da thú, mớ tóc tổ chim dài đến vai. Hoa văn màu đen kéo dài từ dưới mắt đến cổ, rồi lại chuyển đến sau vai, trông rất kì dị làm cậu sực nhớ đến con thú cậu nhìn thấy ở hang động.
Người nam nhỏ con kia hướng Khải Minh nói gì đó rồi đặt lên chỗ cậu nằm một vật giống bát lớn được làm từ đá đựng trái cây và một cái khác đựng nước, sau đó cả hai đều rời đi.
Lúc này, Khải Minh mới nhìn sang cổ tay. May mắn nơi cậu nằm có ánh sáng mặt trời chiếu vào, cho nên lúc cậu hôn mê, T cũng đã tự hấp thụ năng lượng
.
" T, đây là bộ lạc cậu nói đến?"
" Vâng, chỉ huy"
" Hiện tại là thời kì đồ đá?" Khải Minh vừa nói vừa nâng bát đá lên ngắm nghía, kĩ thuật không tồi
" Chỉ huy, đây không phải Trái Đất, ở đây hiện tại chưa chia thời kì."
Gương mặt Khải Minh bắt đầu đen lại " Cậu không phải người máy thông minh sao, không thể tự phân tích?"
" Chỉ huy, việc này không liên quan đến việc tôi là người máy thông minh bậc nhất, là vì chưa có đủ cơ sở dữ kiện để chia như vậy"
Được rồi, cậu sẽ không đôi co với một bộ não bằng dãy số.
" Vậy, từ nãy đến giờ chắc cậu đã có đủ dữ kiện về ngôn ngữ của họ, lập bảng ngôn ngữ đi, tôi cần học nhanh nhất có thể."
" Tộc trưởng, ngươi thấy có nên giữ lại giống cái trong bộ lạc không?" Lạp Á nói.
" Ngươi vẫn không tìm ra giống loài của đứa trẻ đó?" Tộc trưởng - Set nói. Tuy bây giờ để tìm ra một giống cái khoẻ mạnh là rất khó, nhưng ông không thể tuỳ tiện nhặt một giống cái về được. Nếu như giống cái đã có chủ, có thể sẽ gây ra hậu quả không cần thiết.
Lạp Á thở dài. Cậu không biết, hơn nữa vì lo cho an toàn của giống cái kia, cậu càng không thể nói với tộc trưởng rằng bọn họ còn có khác biệt ngôn ngữ. Đi dọc các bộ lạc, cậu vẫn chưa từng thấy sự phân biệt về ngôn ngữ như vậy, kể cả là hai người ở hai bộ lạc cách xa nửa khu rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.