Chương 1:
An Ngữ Tây
09/07/2023
"Không được mà! Huỳnh Vũ Hy anh không được làm như vậy! Không!"
Tiểu Như choàng tỉnh giữa căn phòng bao trùm một màu trắng tinh khôi, xung quanh từ thiết kế đến bố trí đồ vật đều vô cùng xa xỉ, hoàn toàn xa lạ với những gì cô nhóc đã trải qua vừa rồi.
Tiểu Như đặc biệt nhớ rõ nơi mà nó đặt chân đến là khu vườn trồng đầy hoa Bách Hợp, đây là loài hoa mà mẹ nó rất thích, tên khu vườn cũng là được lấy từ tên của bà ấy - Vương Bách Hợp.
Sau khi bà ấy qua đời dì Lâm là người coi sóc khu vườn này, bà luôn trân trọng mọi loài hoa ở đây như cách mẹ nó từng trân trọng, đáng tiếc cơn bão cách đây vài hôm đi qua đã khiến nơi này bị tàn phá nghiêm trọng, từ sớm dì Lâm cùng với những người làm khác đã linh hoạt phục dựng.
Trong lúc bọn họ cùng nhau bắt tay vào việc thì đúng lúc Huỳnh Vũ Hy tìm đến, anh không những không có bất kỳ đau lòng nào mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh ra lệnh dì Lâm phá hủy đi nơi này, anh lấy lý do bởi vì Hứa Mộc Nhan dị ứng phấn hoa cho nên khu vườn này không thích hợp giữ lại.
Huỳnh Vũ Hy còn nói anh sẽ kết hôn cùng với Hứa Mộc Nhan, cùng cô ta chuyển đến Thượng Hải xây dựng gia đình của hai người, thái độ của anh hoàn toàn rất nghiêm túc.
Khi đó nó thật sự đã vô cùng hoảng loạn, trong lúc mất hết khống chế còn đuổi theo anh đến mức ngã sõng soài.
Thì ra.
Tất cả những chuyện này đều không phải sự thật.
Mọi thứ đều là giả.
Tiểu Như sau khi bình tĩnh ngẫm lại thầm tạ ơn trời đất, nó ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Lúc này, vừa vặn Bạch Nhã Hân gọi đến.
Tiểu Như rất nhanh nghe điện thoại của cô: "Nhã Hân, có chuyện gì vậy?"
"Này, trông giọng mày chán thế, xảy ra chuyện gì rồi?"
Tiểu Như nhớ lại những chuyện vừa xảy ra có một chút uể oải: "Vừa rồi mới nhìn thấy ác mộng."
"Ác mộng? Lẽ nào mày lại nhìn thấy Phí Mặc Nhiên rồi sao?"
Giọng Tiểu Như buồn hơn trả lời cô: "Không phải thầy ấy mà là Huỳnh Vũ Hy, anh ấy trong mơ không cần tao, trong lòng của anh ấy chỉ có người đó."
"Cũng không phải lần đầu, mày buồn cái gì chứ?"
Bốn chữ không phải lần đầu vô tình đâm Tiểu Như bị thương, nó buồn bã liền nói: "Ừ! Tao biết mà!"
"Éc, không phải không phải, ý tao không phải là như vậy, tao đúng là không biết ăn nói mà. Tiểu Như, xin lỗi. Nhưng mà tao thật sự chỉ muốn khuyên mày đừng nên nghĩ đến anh ấy nữa, không phải mày ở Lý gia rất tốt sao?"
Bạch Nhã Hân nói đúng, cô ấy quả thật lạc quan hơn nó nghĩ.
Hai năm qua nếu không phải bởi vì có được sự chăm sóc của bọn họ, không biết nó đã thành ra thế nào rồi.
Nếu không phải đột nhiên mơ thấy Huỳnh Vũ Hy, nó còn cho rằng mình là thành viên nhà họ Lý thật thụ nữa.
"Đúng rồi, tao có tin tốt muốn nói cho mày biết, đảm bảo sau khi nghe xong mày sẽ vui trở lại."
Tiểu Như miễn cưỡng hỏi: "Tin tốt gì chứ?"
Hiện giờ xung quanh nó đều là tin tức xấu, kể cả khi mơ cũng không phải chuyện tốt kia mà.
"Liên quan đến Phí Mặc Nhiên, nhưng mà lần này là tin hoàn toàn tốt."
Tiểu Như hơi nghi ngờ: "Gì chứ?"
"Thầy ấy nghỉ phép rồi, còn là một tuần đấy, mày xem có phải tin tốt không?"
"Thật sao?" Tiểu Như kinh ngạc hô một tiếng, gương mặt nhăn nhúm khó coi trước đó hiện giờ đã rực rỡ như một đóa hoa hồng: "Có phải tính từ hôm nay không?"
Hôm nay là thứ bảy, Phí Mặc Nhiên lại chọn đúng thời gian này nghỉ phép, còn không phải nói tuần tiếp theo nó không cần nhìn thấy gương mặt đáng ghét của anh sao?
"Bingo!"
Tiểu Như không dám tin: "Không lừa tao đấy chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, tao là Bạch Nhã Hân đấy, rất uy tín!"
Đúng đúng đúng!
Nàng ta là Bạch Nhã Hân, thiên kim Bạch Vũ bạc tỷ, lời nói luôn luôn không có nhưng.
Bản thân tự luyến như vậy rốt cuộc là học từ ai chứ?
Chắc chắn là do Như Ý ảnh hưởng rồi.
Chuyển cảnh đến phòng ăn.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều vô cùng trang nhã, từ thiết kế, trang trí đến bố cục sắp xếp.
Tại chiếc bàn gỗ bóng loáng chứa đầy những món ăn xa xỉ, một người đàn ông điển trai trong bộ âu phục màu đen từ sớm đã chờ sẵn ở đó, kiên nhẫn chờ đợi cô gái nhỏ của mình xuất hiện sau cánh cửa, thậm chí khi anh có nóng lòng đi nữa, khuôn mặt vẫn hiện rõ anh tuấn.
Không lâu sau, cánh cửa phòng ăn kêu lên 'cạch' một tiếng, Tiểu Như trong set đồng phục xinh xắn từ bên ngoài đi vào, nhóc con đặc biệt nhớ đến hôm nay là sinh nhật của anh liền không quên mang theo một phần quà rất to, vừa vặn ôm trong lòng.
Chỉ nhìn bộ dạng còn bé phóng đại như vậy, anh đã không thể nhịn được cười một tiếng mà hỏi: "Quà to như vậy, rốt cuộc là thứ gì đây chứ?"
Lý Ân Hạo rời khỏi ghế, bước đến muốn xem bên trong phần quà là thứ gì liền bị Tiểu Như nhìn ra tránh khỏi cánh tay anh.
"Anh Young không được xem bây giờ đâu. Quà này Tiểu Như đã chuẩn bị rất lâu, nhất định phải xem vào khi khác."
Tiểu Như giữ khư khư món quà trong tay, đồng thời còn tránh anh nhìn đến cô nhóc, Lý Ân Hạo bất lực đành từ bỏ.
"Bí mật như vậy, có phải món quà này so với sinh nhật khi đó của anh có sự khác biệt lớn hơn không?" Lý Ân Hạo ghé mắt nhìn qua bóng lưng nhỏ nhắn đối diện, tham lam bấy giờ có chút nhiều hơn trước.
Một năm trước Tiểu Như chỉ vẽ tranh gia đình tặng anh, con bé nói gia đình đối với mỗi người đều giống như một mảnh thịt trên người của người đó, thiếu một mảnh liền sẽ không hoàn chỉnh, con bé hy vọng anh có thể vĩnh viễn vui vẻ, mãi mãi là chiếc ô vững chắc có thể che chắn cho bất kỳ người nào mà anh sẵn sàng muốn bảo vệ.
Tất nhiên có cả phần con bé.
Anh đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Tiểu Như càng không quên, nó còn nói năm sau sẽ tặng anh một món quà thật lớn, vì vậy từ sớm đã cất công chuẩn bị, chỉ là da mặt của nó không đủ dày để cùng anh xem chúng.
Bởi vì Lý Ân Hạo đã nói, anh không cần quà lớn hay giá trị liên thành gì cả, thứ anh cần là người anh trân trọng nhất tặng anh món quà gì, đó mới là món quà ý nghĩa nhất.
"Đúng ạ! So với trước đây, món quà này thật sự rất lớn ạ!" Tiểu Như cúi xuống nhìn chiếc hộp màu trắng được buộc với ruy băng màu hồng, vừa vặn đỏ ửng hai má hệt như quả cà chua thừa nhận. Nói dứt câu, cô nhóc liền lấy hết dũng khí xoay người lại, sau đó chủ động đưa phần quà đó cho anh, rồi nói: "Anh họ, sinh nhật vui vẻ! Chúc anh mỗi ngày đều là một ngày vui vẻ, luôn luôn không có phiền muộn nào đến gần."
Lý Ân Hạo nhìn dáng vẻ bé con đáng yêu, vô tư như vậy, kỳ thật như trút hết gánh nặng trong lòng xuống.
Anh vươn tay chạm đến món quà mà cô nhóc đưa ra, đột nhiên thay đổi ý định tóm lấy cổ tay nhóc con kéo nó vào trong ngực.
Tiểu Như theo quán tính kêu lên 'ưm' một tiếng rồi hoàn toàn bị anh khóa chặt trong cơ ngực săn chắc.
"Anh họ."
Tiểu Như khẩn trương kêu anh họ một tiếng, giống như muốn anh buông nó ra, lập tức bị Lý Ân Hạo dùng uy lực chặn lại: "Giữ im lặng một chút."
Tiểu Như nghe anh nhắc không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn để anh ôm, trong lòng lại không khỏi thấp thỏm.
Bọn họ không phải là lần đầu ôm ấp, nhưng mà lần này có gì đó không giống.
Cảm giác không giống hay Lý Ân Hạo hoàn toàn không giống.
Tiểu Như không nhìn ra.
"Tiểu Như, cảm ơn em." Tiểu Như giật mình, không hiểu chuyện gì thì phần trán trắng mịn bất ngờ cảm nhận được một đôi môi mềm mại áp xuống: "Cảm ơn em vì ngay trong ngày quan trọng nhất của anh, đã ở bên cạnh anh."
Giọng anh rất ấm, tương tự như nụ hôn vừa rồi.
Đây là phần thưởng cho nó sao?
Cảm giác này lạ quá!
Tiểu Như xấu hổ nói: "Em, em cũng rất vui."
Lý Ân Hạo hơi ghé mắt nhìn xuống dáng vẻ nhóc con đang lúng túng bên dưới, tham lam không muốn chỉ dừng lại như thế: "Em chỉ vui thôi sao?"
Tiểu Như nghe không hiểu thỏ thẻ: "Em thật sự không hiểu."
Lý Ân Hạo nheo mắt lại một chút: "Lẽ nào Tiểu Như không thích anh?"
"Thích?" Tiểu Như tròn mắt nhìn lên người đàn ông cao cao tại thượng phía trên, không tránh khỏi thấp thỏm hỏi lại anh: "Anh Young là ý gì?"
Đôi mắt Lý Ân Hạo trở nên sâu xa trả lời cô nhóc ngay bên dưới: "Ý anh là, chúng ta giống như là người một nhà vậy, vì vậy anh hy vọng Tiểu Như dù có bất kỳ chuyện gì đi nữa, cũng sẽ không ghét bỏ anh."
Thật ra.
Anh rất yêu Tiểu Như.
Yêu rất nhiều.
Chỉ là anh lo sẽ khiến cô nhóc này khó xử, bất đắc dĩ mới chuyển ý như vậy.
Hiện giờ cô nhóc vẫn là một đứa trẻ, loại tình cảm mà anh nói con bé có nghe chắc chắn cũng không hiểu, ngộ nhỡ bởi vì lời thổ lộ này làm ảnh hưởng quan hệ giữa họ thì không tốt.
Sắp tới Tiểu Như còn phải thi giữa kỳ, anh không muốn tâm trạng con bé bị phân tán.
Tiểu Như càng không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý như một cách thể hiện lời hứa giữa hai người, hành động ngô nghê không chút bén nhọn nhưng không ngờ làm đến trái tim Lý Ân Hạo đau nhói.
Anh cười đáp lại cô gái nhỏ một cái, rất nhanh xiết chặt bé con hơn rồi nói: "Tiểu Như, cảm ơn em."
Trước khi cùng anh thưởng thức bữa ăn thịnh soạn giữa hai người, Tiểu Như sực nhớ đến một chuyện, nôn nóng muốn đề nghị với anh thì Thẩm Quân Thành từ bên ngoài đi vào nói có việc rất quan trọng thông báo.
Tiểu Như hiểu chuyện mang theo phần quà bỏ lại bàn ăn trước, sau đó âm thầm quan sát cuộc nói chuyện giữa họ.
Nó không rõ Thẩm Quân Thành và anh đang nói đến chuyện gì, chỉ biết sau khi Thẩm Quân Thành thì thầm gì đó vào tai anh thì Lý Ân Hạo đã trở nên băng lãnh.
Đến khi anh đi đến hỏi nó khi nãy muốn nói đến chuyện gì, Tiểu Như liền nghĩ đến tâm trạng của anh phối hợp nói nó sẽ để anh đưa đến trường thay vì bác Trương đưa đi như thường lệ để tránh sự nghi ngờ của anh.
Tiểu Như hỏi qua lễ tân biết được phòng chủ tịch ở tầng 98, rất nhanh đã tìm đến thang máy, tuy nhiên lúc này hai chiếc thang máy đều đã có người dùng, Tiểu Như phải chờ đến chuyến sau.
Trong lúc chờ thang máy Tiểu Như nhận được tin nhắn từ Nhã Hân, cô nói thầy Giản đã đồng ý cho nó đến trễ một tiết liền không khỏi vui mừng, vì vậy mất đi cảnh giác với người vừa xuất hiện.
Tiểu Như choàng tỉnh giữa căn phòng bao trùm một màu trắng tinh khôi, xung quanh từ thiết kế đến bố trí đồ vật đều vô cùng xa xỉ, hoàn toàn xa lạ với những gì cô nhóc đã trải qua vừa rồi.
Tiểu Như đặc biệt nhớ rõ nơi mà nó đặt chân đến là khu vườn trồng đầy hoa Bách Hợp, đây là loài hoa mà mẹ nó rất thích, tên khu vườn cũng là được lấy từ tên của bà ấy - Vương Bách Hợp.
Sau khi bà ấy qua đời dì Lâm là người coi sóc khu vườn này, bà luôn trân trọng mọi loài hoa ở đây như cách mẹ nó từng trân trọng, đáng tiếc cơn bão cách đây vài hôm đi qua đã khiến nơi này bị tàn phá nghiêm trọng, từ sớm dì Lâm cùng với những người làm khác đã linh hoạt phục dựng.
Trong lúc bọn họ cùng nhau bắt tay vào việc thì đúng lúc Huỳnh Vũ Hy tìm đến, anh không những không có bất kỳ đau lòng nào mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh ra lệnh dì Lâm phá hủy đi nơi này, anh lấy lý do bởi vì Hứa Mộc Nhan dị ứng phấn hoa cho nên khu vườn này không thích hợp giữ lại.
Huỳnh Vũ Hy còn nói anh sẽ kết hôn cùng với Hứa Mộc Nhan, cùng cô ta chuyển đến Thượng Hải xây dựng gia đình của hai người, thái độ của anh hoàn toàn rất nghiêm túc.
Khi đó nó thật sự đã vô cùng hoảng loạn, trong lúc mất hết khống chế còn đuổi theo anh đến mức ngã sõng soài.
Thì ra.
Tất cả những chuyện này đều không phải sự thật.
Mọi thứ đều là giả.
Tiểu Như sau khi bình tĩnh ngẫm lại thầm tạ ơn trời đất, nó ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Lúc này, vừa vặn Bạch Nhã Hân gọi đến.
Tiểu Như rất nhanh nghe điện thoại của cô: "Nhã Hân, có chuyện gì vậy?"
"Này, trông giọng mày chán thế, xảy ra chuyện gì rồi?"
Tiểu Như nhớ lại những chuyện vừa xảy ra có một chút uể oải: "Vừa rồi mới nhìn thấy ác mộng."
"Ác mộng? Lẽ nào mày lại nhìn thấy Phí Mặc Nhiên rồi sao?"
Giọng Tiểu Như buồn hơn trả lời cô: "Không phải thầy ấy mà là Huỳnh Vũ Hy, anh ấy trong mơ không cần tao, trong lòng của anh ấy chỉ có người đó."
"Cũng không phải lần đầu, mày buồn cái gì chứ?"
Bốn chữ không phải lần đầu vô tình đâm Tiểu Như bị thương, nó buồn bã liền nói: "Ừ! Tao biết mà!"
"Éc, không phải không phải, ý tao không phải là như vậy, tao đúng là không biết ăn nói mà. Tiểu Như, xin lỗi. Nhưng mà tao thật sự chỉ muốn khuyên mày đừng nên nghĩ đến anh ấy nữa, không phải mày ở Lý gia rất tốt sao?"
Bạch Nhã Hân nói đúng, cô ấy quả thật lạc quan hơn nó nghĩ.
Hai năm qua nếu không phải bởi vì có được sự chăm sóc của bọn họ, không biết nó đã thành ra thế nào rồi.
Nếu không phải đột nhiên mơ thấy Huỳnh Vũ Hy, nó còn cho rằng mình là thành viên nhà họ Lý thật thụ nữa.
"Đúng rồi, tao có tin tốt muốn nói cho mày biết, đảm bảo sau khi nghe xong mày sẽ vui trở lại."
Tiểu Như miễn cưỡng hỏi: "Tin tốt gì chứ?"
Hiện giờ xung quanh nó đều là tin tức xấu, kể cả khi mơ cũng không phải chuyện tốt kia mà.
"Liên quan đến Phí Mặc Nhiên, nhưng mà lần này là tin hoàn toàn tốt."
Tiểu Như hơi nghi ngờ: "Gì chứ?"
"Thầy ấy nghỉ phép rồi, còn là một tuần đấy, mày xem có phải tin tốt không?"
"Thật sao?" Tiểu Như kinh ngạc hô một tiếng, gương mặt nhăn nhúm khó coi trước đó hiện giờ đã rực rỡ như một đóa hoa hồng: "Có phải tính từ hôm nay không?"
Hôm nay là thứ bảy, Phí Mặc Nhiên lại chọn đúng thời gian này nghỉ phép, còn không phải nói tuần tiếp theo nó không cần nhìn thấy gương mặt đáng ghét của anh sao?
"Bingo!"
Tiểu Như không dám tin: "Không lừa tao đấy chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, tao là Bạch Nhã Hân đấy, rất uy tín!"
Đúng đúng đúng!
Nàng ta là Bạch Nhã Hân, thiên kim Bạch Vũ bạc tỷ, lời nói luôn luôn không có nhưng.
Bản thân tự luyến như vậy rốt cuộc là học từ ai chứ?
Chắc chắn là do Như Ý ảnh hưởng rồi.
Chuyển cảnh đến phòng ăn.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều vô cùng trang nhã, từ thiết kế, trang trí đến bố cục sắp xếp.
Tại chiếc bàn gỗ bóng loáng chứa đầy những món ăn xa xỉ, một người đàn ông điển trai trong bộ âu phục màu đen từ sớm đã chờ sẵn ở đó, kiên nhẫn chờ đợi cô gái nhỏ của mình xuất hiện sau cánh cửa, thậm chí khi anh có nóng lòng đi nữa, khuôn mặt vẫn hiện rõ anh tuấn.
Không lâu sau, cánh cửa phòng ăn kêu lên 'cạch' một tiếng, Tiểu Như trong set đồng phục xinh xắn từ bên ngoài đi vào, nhóc con đặc biệt nhớ đến hôm nay là sinh nhật của anh liền không quên mang theo một phần quà rất to, vừa vặn ôm trong lòng.
Chỉ nhìn bộ dạng còn bé phóng đại như vậy, anh đã không thể nhịn được cười một tiếng mà hỏi: "Quà to như vậy, rốt cuộc là thứ gì đây chứ?"
Lý Ân Hạo rời khỏi ghế, bước đến muốn xem bên trong phần quà là thứ gì liền bị Tiểu Như nhìn ra tránh khỏi cánh tay anh.
"Anh Young không được xem bây giờ đâu. Quà này Tiểu Như đã chuẩn bị rất lâu, nhất định phải xem vào khi khác."
Tiểu Như giữ khư khư món quà trong tay, đồng thời còn tránh anh nhìn đến cô nhóc, Lý Ân Hạo bất lực đành từ bỏ.
"Bí mật như vậy, có phải món quà này so với sinh nhật khi đó của anh có sự khác biệt lớn hơn không?" Lý Ân Hạo ghé mắt nhìn qua bóng lưng nhỏ nhắn đối diện, tham lam bấy giờ có chút nhiều hơn trước.
Một năm trước Tiểu Như chỉ vẽ tranh gia đình tặng anh, con bé nói gia đình đối với mỗi người đều giống như một mảnh thịt trên người của người đó, thiếu một mảnh liền sẽ không hoàn chỉnh, con bé hy vọng anh có thể vĩnh viễn vui vẻ, mãi mãi là chiếc ô vững chắc có thể che chắn cho bất kỳ người nào mà anh sẵn sàng muốn bảo vệ.
Tất nhiên có cả phần con bé.
Anh đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Tiểu Như càng không quên, nó còn nói năm sau sẽ tặng anh một món quà thật lớn, vì vậy từ sớm đã cất công chuẩn bị, chỉ là da mặt của nó không đủ dày để cùng anh xem chúng.
Bởi vì Lý Ân Hạo đã nói, anh không cần quà lớn hay giá trị liên thành gì cả, thứ anh cần là người anh trân trọng nhất tặng anh món quà gì, đó mới là món quà ý nghĩa nhất.
"Đúng ạ! So với trước đây, món quà này thật sự rất lớn ạ!" Tiểu Như cúi xuống nhìn chiếc hộp màu trắng được buộc với ruy băng màu hồng, vừa vặn đỏ ửng hai má hệt như quả cà chua thừa nhận. Nói dứt câu, cô nhóc liền lấy hết dũng khí xoay người lại, sau đó chủ động đưa phần quà đó cho anh, rồi nói: "Anh họ, sinh nhật vui vẻ! Chúc anh mỗi ngày đều là một ngày vui vẻ, luôn luôn không có phiền muộn nào đến gần."
Lý Ân Hạo nhìn dáng vẻ bé con đáng yêu, vô tư như vậy, kỳ thật như trút hết gánh nặng trong lòng xuống.
Anh vươn tay chạm đến món quà mà cô nhóc đưa ra, đột nhiên thay đổi ý định tóm lấy cổ tay nhóc con kéo nó vào trong ngực.
Tiểu Như theo quán tính kêu lên 'ưm' một tiếng rồi hoàn toàn bị anh khóa chặt trong cơ ngực săn chắc.
"Anh họ."
Tiểu Như khẩn trương kêu anh họ một tiếng, giống như muốn anh buông nó ra, lập tức bị Lý Ân Hạo dùng uy lực chặn lại: "Giữ im lặng một chút."
Tiểu Như nghe anh nhắc không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn để anh ôm, trong lòng lại không khỏi thấp thỏm.
Bọn họ không phải là lần đầu ôm ấp, nhưng mà lần này có gì đó không giống.
Cảm giác không giống hay Lý Ân Hạo hoàn toàn không giống.
Tiểu Như không nhìn ra.
"Tiểu Như, cảm ơn em." Tiểu Như giật mình, không hiểu chuyện gì thì phần trán trắng mịn bất ngờ cảm nhận được một đôi môi mềm mại áp xuống: "Cảm ơn em vì ngay trong ngày quan trọng nhất của anh, đã ở bên cạnh anh."
Giọng anh rất ấm, tương tự như nụ hôn vừa rồi.
Đây là phần thưởng cho nó sao?
Cảm giác này lạ quá!
Tiểu Như xấu hổ nói: "Em, em cũng rất vui."
Lý Ân Hạo hơi ghé mắt nhìn xuống dáng vẻ nhóc con đang lúng túng bên dưới, tham lam không muốn chỉ dừng lại như thế: "Em chỉ vui thôi sao?"
Tiểu Như nghe không hiểu thỏ thẻ: "Em thật sự không hiểu."
Lý Ân Hạo nheo mắt lại một chút: "Lẽ nào Tiểu Như không thích anh?"
"Thích?" Tiểu Như tròn mắt nhìn lên người đàn ông cao cao tại thượng phía trên, không tránh khỏi thấp thỏm hỏi lại anh: "Anh Young là ý gì?"
Đôi mắt Lý Ân Hạo trở nên sâu xa trả lời cô nhóc ngay bên dưới: "Ý anh là, chúng ta giống như là người một nhà vậy, vì vậy anh hy vọng Tiểu Như dù có bất kỳ chuyện gì đi nữa, cũng sẽ không ghét bỏ anh."
Thật ra.
Anh rất yêu Tiểu Như.
Yêu rất nhiều.
Chỉ là anh lo sẽ khiến cô nhóc này khó xử, bất đắc dĩ mới chuyển ý như vậy.
Hiện giờ cô nhóc vẫn là một đứa trẻ, loại tình cảm mà anh nói con bé có nghe chắc chắn cũng không hiểu, ngộ nhỡ bởi vì lời thổ lộ này làm ảnh hưởng quan hệ giữa họ thì không tốt.
Sắp tới Tiểu Như còn phải thi giữa kỳ, anh không muốn tâm trạng con bé bị phân tán.
Tiểu Như càng không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý như một cách thể hiện lời hứa giữa hai người, hành động ngô nghê không chút bén nhọn nhưng không ngờ làm đến trái tim Lý Ân Hạo đau nhói.
Anh cười đáp lại cô gái nhỏ một cái, rất nhanh xiết chặt bé con hơn rồi nói: "Tiểu Như, cảm ơn em."
Trước khi cùng anh thưởng thức bữa ăn thịnh soạn giữa hai người, Tiểu Như sực nhớ đến một chuyện, nôn nóng muốn đề nghị với anh thì Thẩm Quân Thành từ bên ngoài đi vào nói có việc rất quan trọng thông báo.
Tiểu Như hiểu chuyện mang theo phần quà bỏ lại bàn ăn trước, sau đó âm thầm quan sát cuộc nói chuyện giữa họ.
Nó không rõ Thẩm Quân Thành và anh đang nói đến chuyện gì, chỉ biết sau khi Thẩm Quân Thành thì thầm gì đó vào tai anh thì Lý Ân Hạo đã trở nên băng lãnh.
Đến khi anh đi đến hỏi nó khi nãy muốn nói đến chuyện gì, Tiểu Như liền nghĩ đến tâm trạng của anh phối hợp nói nó sẽ để anh đưa đến trường thay vì bác Trương đưa đi như thường lệ để tránh sự nghi ngờ của anh.
Tiểu Như hỏi qua lễ tân biết được phòng chủ tịch ở tầng 98, rất nhanh đã tìm đến thang máy, tuy nhiên lúc này hai chiếc thang máy đều đã có người dùng, Tiểu Như phải chờ đến chuyến sau.
Trong lúc chờ thang máy Tiểu Như nhận được tin nhắn từ Nhã Hân, cô nói thầy Giản đã đồng ý cho nó đến trễ một tiết liền không khỏi vui mừng, vì vậy mất đi cảnh giác với người vừa xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.