Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã

Chương 2:

An Ngữ Tây

09/07/2023

Người đàn ông kia cao hơn nó một cái đầu, dáng dấp ưu nhã, ngũ quan sắc sảo, đặc biệt anh ta có đôi mắt sâu xa nhìn thấu được vạn vật, chỉ cần tùy tiện liếc sơ đã biết nội dung tin nhắn được gửi đến là gì.

Hơn nữa còn tùy ý đứng cạnh, kiêu ngạo di chuyển hai tay vào túi quần, rồi nói với giọng điệu mỉa mai: "Đúng là một cô bé cá biệt, chỉ vì một người đàn ông không chút trọng lượng tình nguyện bỏ tiết vì anh ta."

Tiểu Như giật mình liền nhìn qua đối phương, tựa như có một luồng điện giật.

Người này... còn không phải là đại ác ma trong truyền thuyết hay sao?

Hướng Thần Hy, anh họ nó.

Cô nhóc căng thẳng tắt màn hình điện thoại.

Bộ dạng lúng túng như thể bị bắt trộm kia Hướng Thần Hy không nhìn trực diện cũng có thể biết được: "Anh ta xem ra đã quá đào hoa rồi, đến cả một cô nhóc cũng không buông tha a!"

Trái với vẻ ngoài anh tuấn, lời lẽ người này thật gai góc, khó nghe vô cùng.

Quan hệ giữa nó với anh là gì, Hướng Nhật Trần là gì, sao có thể tùy tiện châm biếm như thế?

Tiểu Như nghe không nỗi giọng điệu bóp méo sự thật của anh ta, buồn bực xoay người đi, tuy nhiên một cánh tay lớn từ đâu bất ngờ duỗi ra tóm lấy cổ tay nó.

Lực tay rất dứt khoát, diễn ra vừa vặn vài giây đã đem nó xoay lại đối diện anh.

Tiểu Như hất tay Hướng Thần Hy ra nhưng bất thành, thẹn quá hóa giận giơ chân lên muốn giẫm anh một cái, không ngờ Hướng Thần Hy biết được nhanh tránh đi, đồng thời buông lơi cổ tay nó nhanh chóng, Tiểu Như vì thế mất đi thăng bằng bổ nhào vào lòng người đàn ông ranh mãnh.

Hướng Thần Hy theo quán tính đỡ lấy eo Tiểu Như, bàn tay thon dài còn lại mảnh khảnh tinh tế luồng qua chiếc cổ nhỏ trắng nõn, khoảnh khắc tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm Tiểu Như sợ xanh mặt.

Anh nhìn nó, Tiểu Như lập tức căng thẳng đẩy anh ra.

Giây tiếp theo Tiểu Như muốn bỏ chạy, Hướng Thần Hy đã nói: "Không phải em muốn tìm Hướng Nhật Trần sao? Nhanh như vậy đã đổi ý rồi à?"

Tiểu Như vừa rời đi đã ấm ức khựng lại, đáp: "Tôi sẽ đi thang bộ!"

Hai chữ 'thang bộ' vang lên trong không trung làm cho người đàn ông lạnh lẽo kia phì cười, anh cho rằng cô gái này vô tri đến thú vị: "Với tốc độ một tiết học của em, em có chắc đến được phòng chủ tịch hay không?"

Là ý gì?

Anh ta chê nó chậm hay là chê nó không có đầu óc đây?

Tiểu Như đằng đằng sát khí xoay người lại: "Anh xem thường tôi sao?"

Hướng Thần Hy điềm nhiên trả lời nó: "Tôi không xem thường em, tôi là đang xem thường người ở bên cạnh em." Giây tiếp theo Hướng Thần Hy bước đến, Tiểu Như cảnh giác liền lùi lại phía sau, cứ như vậy cho đến khi cánh tay cô nhóc lần nữa bị anh ta tóm được, Hướng Thần Hy lúc này mới chịu buông tha nó: "Không phải sao? Không phải bọn họ luôn nói em là viên ngọc quý, là một phần sinh mệnh của họ à, vì sao bây giờ lại để em một mình tự xoay sở như vậy? Tôi thấy không phải, họ xem em là viên sỏi mất rồi."

Ánh mắt cùng với ngữ điệu ấy, Tiểu Như nhìn thấy có đôi chút căng thẳng.

Hướng Thần Hy trước kia rất dịu dàng, hơn nữa còn vô cùng nhã nhặn, anh ấy ở trong mắt nó chính là người anh trai tốt nhất, tiếc là sau lần nó cùng anh bị đám người xấu kia bắt đi, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Hướng Thần Hy lại trở nên lãnh đạm? Ngay cả Huỳnh Vũ Hy cũng ngăn nó đến gần anh, rốt cuộc là tại sao?

"Nhìn xem, phó chủ tịch và cô bé đó đẹp đôi thật."

"Bọn họ cứ như diễn viên trong phim ngôn tình vậy."

"Tôi thiết nghĩ giờ phút này nếu có một nụ hôn sẽ trở nên đẹp hơn đấy!"

"..."

Hôn?

Á!

Bọn họ hiện giờ còn không phải... giống như trên phim ảnh.

Ở gần anh như vậy, thật sự rất không tốt một chút nào.

Tiểu Như ý thức được quan hệ giữa bọn họ khẩn trương đẩy Hướng Thần Hy ra, dù vậy vẫn chậm hơn Hướng Thần Hy một bước.

Lần này, anh hoàn toàn gạt bỏ loại quan hệ cấm kỵ giữa hai người, ở nơi công cộng ngang nhiên khóa chặt hai bên tay Tiểu Như, mạnh mẽ áp mặt anh tuấn đến gần khuôn mặt trắng như tuyết.

Gần hơn.

Ngày một gần hơn.

Hơi thở nam tính cộng với nhiệt độ cơ thể tỏa ra từ người anh, dù chỉ mới một phần nhỏ nhất cũng đủ làm cho Tiểu Như hoàn toàn bị choáng ngợp.

Không ngờ, Hướng Thần Hy lại là người như vậy!

Tiểu Như kinh hô đến trừng mắt: "Này! Anh làm gì vậy? Ở đây đang là công ty đấy!"

Càng nói, cô nhóc càng run rẩy.

Hơi thở Hướng Thần Hy rất nóng, giống như một ngọn lửa được bồi thêm nhiên liệu vậy.

Sẽ bùng cháy bất cứ lúc nào!

Mà tình huống này với bọn họ thật không đúng!

Nếu còn tiếp tục, người khác nhất định sẽ có chuyện thêu dệt.

Ngộ nhỡ để bọn họ biết được, nó phải làm thế nào?

Hướng Thần Hy nhìn đôi mắt run rẩy tựa như cầu xin anh dừng lại kia, suýt nữa thì đã bị rung động. Nhưng không, anh vẫn kiên trì nói: "Bọn họ muốn tôi hôn em, tôi thật sự không thể từ chối được."

"Hôn?" Tiểu Như kinh hãi trợn to mắt, loại tình huống này cơ bản quá bại hoại: "Anh họ, chuyện này không được!"



Lập tức, Hướng Thần Hy nhíu mày chất vấn nó: "Lẽ nào Lý Ân Tinh thì có thể? Hắn ta rốt cuộc cùng em xảy ra chuyện gì rồi?"

Giọng cô nhóc run hơn: "Không, không có!"

Hướng Thần Hy không tin: "Em đang chột dạ à?"

Tiểu Như phủ nhận kịch liệt hơn: "Tôi không có!"

Hướng Thần Hy cười lạnh, ngay cả khi anh biết rõ câu trả lời kia là gì vẫn cao thượng tiếp nhận: "Nhưng tôi nhìn ra em vốn không thành thật. Cả cuộc đời này của tôi, việc tôi ghét nhất chính là mình phải dùng chung cùng với người khác một món đồ, thậm chí so về mặt thời gian là sau họ. Nhưng mà đối với Huỳnh Tiểu Như em thì khác, sự ngoại lệ này, Hướng Thần Hy tôi cam lòng chấp nhận."

Nói dứt câu, Hướng Thần Hy nghiêng đầu, cánh môi đỏ mọng mềm mại kia đến gần hơn môi cô nhóc, Tiểu Như có thể tưởng tượng được tình huống tiếp theo của hai người, căng thẳng xen lẫn nhục nhã nhắm chặt hai mắt lại.

Bọn họ...!

Như vậy là loạn luân, là tội lỗi không thể nào rửa sạch!

Nhưng không.

Ngay khi tiếng mọi người có mặt cỗ vũ nồng nhiệt, Triệu Thanh Vũ chen chúc trong đám đông bất ngờ lao đến, mang theo tức giận đẩy Hướng Thần Hy ra.

Anh kéo cô nhóc về phía anh như một cách khẳng định quyền lợi cho cô nhóc, đồng thời chỉ trích Hướng Thần Hy: "Phó chủ tịch, anh có thể qua lại với bao nhiêu cô gái, thậm chí chơi đùa với họ như thế nào cũng được, nhưng riêng Tiểu Như thì không được."

Không được.

Hướng Thần Hy ngẫm lại hai chữ không được này lạnh lẽo cười một cái.

Trước mặt đám đông, hơn nữa còn là cấp dưới của anh ta, sự sỉ nhục này còn không phải là vượt bậc?

Hướng Thần Hy vốn kiêu ngạo như vậy, làm sao để yên mặc người khác sỉ nhục.

Mà người này còn là người bên cạnh Hướng Nhật Trần, người anh trai luôn tạo sức ép cho anh ta.

Nhưng không.

Hướng Thần Hy hiện giờ tỉnh táo hơn lúc nào, thản nhiên đến mức xem tất cả những người có mặt như một luồng không khí, vốn không ảnh hưởng đến anh ta mà nói: "Vậy thì cậu cùng với bọn họ hãy bảo vệ con bé cho thật tốt. Vì nếu một ngày nào đó con bé rơi vào tay người khác, so với Hướng Thần Hy tôi, sự ham muốn không chỉ dễ thỏa hiệp đến như vậy."

Nói dứt câu, Hướng Thần Hy bịt miệng những người có mặt ở đây bằng đôi mắt lạnh lẽo khiến họ phải im lặng và rời khỏi nhanh chóng.

Sau cùng, Hướng Thần Hy không quên nhìn qua chỗ Tiểu Như, tinh quái lộ ra một nụ cười nham hiểm: "Bản thân em giống như một loại thuốc kích thích vô cùng độc hại vậy. Mà loại thuốc này, vốn dĩ là không có thuốc chữa."

Thuốc kích thích?

Tiểu Như ngơ ngác nhìn người đàn ông kiêu hãnh kia rời đi mà trong lòng không khỏi thấp thỏm bởi vì ba chữ 'thuốc kích thích' anh để lại.

Hướng Thần Hy, rốt cuộc anh là người như thế nào?

Kỷ niệm 30 năm thành lập tập đoàn Duệ Ninh.

Hướng Nhật Trần nhận ra người chủ trì buổi lễ kỷ niệm này.

Ông ấy là Ngô Duệ, bạn thời trung học ba anh Hướng Vỹ Đình, đồng thời ông ấy cũng là ba của Ngô Mẫn Linh – cô bạn thanh mai trúc mã của anh.

Hướng Nhật Trần xem đến nội dung ghi trên thiệp mời liền trở nên phức tạp, không chú ý sự có mặt của Diệp Hiên mà nói: “Không ngờ bác ấy lại có yêu cầu này, không phải muốn mình khó xử chết rồi sao!”

Hai chữ khó xử vô cùng vừa vặn truyền đến tai Diệp Hiên, khiến cô gái hiếu kỳ nào đó không hiểu lẫn tò mò tìm tòi, đôi mắt trong veo thăm dò người đàn ông cao cao tại thượng kia không xót.

Cô ấy là Diệp Hiên, nhân viên cấp thấp dưới trướng Hướng Nhật Trần, hằng năm cô đều tương tự nhận qua thiệp mời dự tiệc lớn của anh, duy nhất lần này thấy anh có biểu hiện trầm mặc.

Vừa rồi cô còn nghe được anh nói anh đang rất khó xử, hơn nữa đối phương dường như còn có thêm yêu cầu, lẽ nào yêu cầu này đối với người đàn ông có đủ quyền thế như anh lại không thể đáp ứng?

Chưa kể đến quan hệ giữa hai bên tập đoàn Thẩm Thinh và Duệ Ninh trước nay đều vô cùng tốt đẹp, cô không cho rằng anh ấy lại không xem trọng buổi tiệc này.

Lý do để anh dùng thái độ không vui này nghênh đón nghe qua rất vô lý.

Cô cơ bản không đoán được anh đang nghĩ gì nữa.

“Chủ tịch, anh ổn chứ?” Diệp Hiên chậm rãi nhìn anh hỏi, tìm tòi trong mắt cô sâu hơn: “Chủ tịch Ngô có yêu cầu khiến anh khó xử phải không ạ?”

Còn hơn cả khó xử.

Ông ấy rõ ràng không cho anh đường lui.

Đầu tiên là dùng thân phận trưởng bối trọng dụng anh, sau đó là dùng thân phận trưởng bối bức ép anh, hoàn toàn không cho anh có cơ hội phản kháng.

Chưa kể trong chuyện này ba anh cũng có  phần.

Bọn họ trước sau đều chưa từng hiểu qua cảm giác trong lòng anh.

Chả trách Hướng Thần Hy từ đầu đến cuối luôn chống đối ông ấy.

Anh còn cho rằng thằng bé bốc đồng, xem ra người để mặc người khác tùy ý sắp xếp cuộc đời mình trước nay đều là anh.

“Không có gì.” Mặt mũi Hướng Nhật Trần nặng nề hơn trả lời cô, sau đó anh cẩn thận đặt tấm thiệp mời vào hộp tủ, nơi mà anh hoàn toàn không chú ý đến, rồi nâng mắt nhìn đến chỗ Diệp Hiên: “Nếu tôi không nhầm, có lẽ ba cô rất thương cô đúng không?”

Đột nhiên Hướng Nhật Trần nhắc đến ba của cô, Diệp Hiên liền ngây ngốc tại chỗ: “Chủ, chủ tịch, vì sao anh lại hỏi chuyện này?”

Hướng Nhật Trần thở hắt ra một hơi, hoàn toàn không có ý giấu giếm: “Vẫn luôn có câu nói, con gái là người tình kiếp trước của ba mình, vì vậy tôi nghĩ là chắc hẳn cô rất được ba của mình trân trọng.”

Nghe đến đây, Diệp Hiên cười một cái, cô cũng không che đậy mà trả lời Hướng Nhật Trần: “Thật ra từ nhỏ tôi chỉ sống với mẹ, từ khi hiểu chuyện đến giờ tôi đều chưa từng biết mặt ba của mình thế nào. Nhưng mà tôi tin rằng, mọi người cha trên thế giới này đều sẽ rất giống nhau, đều thương yêu con của họ thưa chủ tịch.”

Mấy lời này bỗng chạm đến tâm hồn đang trơ trọi của anh.

Diệp Hiên kỳ thật tích cực hơn anh nghĩ.

Tuy hoàn cảnh cô ấy từ nhỏ đã không tốt, nhưng mà đổi lại cô ấy có một cuộc sống rất thoải mái, cho dù có vất vả cũng là nỗ lực vì ước mơ của mình, hoàn toàn không giống anh bị nhốt trong cái lồng son vốn không có lối thoát.



Thế giới này vốn là không hoàn chỉnh, có được ắt sẽ có mất, giống như những gì anh đang phải trải qua vậy.

Hướng Nhật Trần gật gù khen ngợi cô: “Cô quả thật rất lạc quan.”

Diệp Hiên xấu hổ gãi đầu đáp: “Chủ tịch quá khen ạ!”

Trò chuyện với Diệp Hiên đã lâu mà Hướng Nhật Trần quên mất anh còn có việc tìm Thanh Vũ, liền nhân dịp này thăm dò từ chỗ cô: “Từ khi cuộc họp kết thúc đến giờ tôi đã không nhìn thấy Thanh Vũ, ngay cả điện thoại cũng không thể gọi được, cô có biết cậu ta đi đâu rồi hay không?”

Triệu Thanh Vũ.

Ba chữ Triệu Thanh Vũ vang lên vô tình nhắc Diệp Hiên nhớ đến diễn cảnh vừa rồi diễn ra ngay khu vực thang máy, đột nhiên không tránh khỏi căng thẳng, cho dù Hướng Nhật Trần không trực tiếp mắng cô trước đó nhiều chuyện thăm dò anh cô vẫn cảm thấy mình có tội đến không trả lời được: “Thưa, thưa chủ tịch, trợ lý Triệu anh ấy…”

Hướng Nhật Trần chờ đợi sốt ruột hơn: “Cậu ta thế nào?”

Điện thoại không gọi được, hơn nữa lại không nhìn thấy bóng dáng của cậu ta, rốt cuộc cậu ta đã xảy ra chuyện gì?

Hướng Nhật Trần nôn nóng gần như mất kiên nhẫn, ánh mắt kia Diệp Hiên hoàn toàn có thể nhìn ra được.

Cô hít thở sâu một cái, trong hang sâu tâm tối tìm cho mình đường ra: “Thưa, thưa chủ tịch, vừa rồi tôi tình cờ biết được, trợ lý Triệu đang ở cùng một chỗ với Huỳnh tiểu thư ạ!”

“Huỳnh tiểu thư?” Hướng Nhật Trần không tin vào tai mình lặp lại cô gái mà Diệp Hiên vừa nhắc, lông mày tinh xảo lần lượt theo câu nói anh hạ xuống hết thảy: “Người cô vừa nói là ai chứ?”

Người duy nhất anh nghĩ đến là cô nhóc, không có người thứ hai, nhưng mà vẫn vô cùng mâu thuẫn.

Tiểu Như trước đó từng tìm anh rất nhiều lần, mỗi lần như vậy anh đều lấy cớ có việc để tránh mặt con bé, đến giờ đã trôi qua hai năm.

Tiểu Như hiện giờ đã là một cô nhóc cấp 3, thành tích học tập của con bé rất tốt, hơn nữa con bé còn là một cô gái rất xinh đẹp, anh tuy tránh mặt nhưng mà chưa từng lờ đi đời sống của con bé.

Hôm nay còn là thứ bảy, thời gian này đang trong tiết dạy đầu, thiết nghĩ con bé không thể đến được đây.

Chưa kể còn có người nhà họ Lý, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho con bé có cơ hội làm vậy.

Vậy thì có thể là ai chứ?

Diệp Hiên hơi bối rối: “Chủ tịch, anh sao lại có phản ứng như vậy? Huỳnh tiểu thư mà tôi nói, còn không phải là em gái anh sao?”

Hai chữ em gái khiến tâm trạng Hướng Nhật Trần dịu đi, tuy vậy bất an vẫn không ngừng rình rập.

Kỳ thật là Tiểu Như.

Con bé vì sao lại đến đây?

Đã được người nhà họ Lý thông qua chưa?

Nếu như người nhà họ Lý biết được anh làm trái giao ước, con bé liệu có ảnh hưởng nào hay không?

Hướng Nhật Trần trầm ngâm hỏi Diệp Hiên: “Vậy thì trước khi con bé gặp Thanh Vũ, con bé có từng gặp qua phó chủ tịch hay chưa?”

Điều này…

Diệp Hiên bỗng chột dạ nói dối: “Tôi, tôi không biết thưa chủ tịch.”

Hướng Nhật Trần lo lắng bỏ qua mấu chốt đáng ngờ này, tiếp tục hỏi Diệp Hiên: “Vậy cô có biết bây giờ bọn họ đang ở đâu hay không?”

Diệp Hiên chưa khỏi mừng rỡ đã lần nữa run rẩy: “Cái đó...”

Hướng Nhật Trần mất kiên nhẫn nhấn mạnh: “Nhìn tôi mà nói.”

Giọng điệu này còn không phải là ép chết cô sao?

Cô đúng là xui xẻo mà, cho dù phúc lợi tập đoàn với cô có lớn đi nữa nhưng cũng đâu cần đàn áp cô như thế?

Vốn dĩ Hướng Thần Hy đã đáng sợ, nhưng mà Hướng Nhật Trần còn đáng sợ hơn nhiều, cô rốt cuộc nên nói hay là không nên nói?

A!

Nhưng mà không đúng, cô có thể nói dối không biết, không nhìn thấy chuyện gì, không phải như vậy đã êm xuôi rồi sao?

Khụ khụ.

Diệp Hiên động viên mình một lúc, rốt cuộc cũng dám nhìn vào trong mắt Hướng Nhật Trần. Cô nói: “Thật ra trước khi tôi mang thư mời đến cho anh, tôi có nhìn thấy trợ lý Triệu cùng Huỳnh tiểu thư gặp mặt ngay bên dưới đại sảnh, tôi đoán cả hai người họ rất nhanh sẽ đến đây.”

Kỳ thật Diệp Hiên không giỏi việc nói dối, mỗi khi nói dối cô đều sẽ cúi đầu, không rõ bây giờ cô lấy can đảm từ đâu mà lại dũng cảm đối mặt Hướng Nhật Trần như vậy!

Hướng Nhật Trần hoài nghi: “Cô không có gì che giấu tôi chứ?”

Diệp Hiên khẳng định: “Dạ phải.”

Xác nhận xong, Hướng Nhật Trần gật đầu: “Được rồi, cô có thể ra ngoài.”

Diệp Hiên nghe anh cho phép tựa như một con bướm vừa thoát được lồng sắt, vui như mở hội muốn bay đi.

Đúng lúc đó tiếng chuông thông báo tin nhắn từ điện thoại Hướng Nhật Trần truyền đến, rất nhanh anh xem đến nội dung được ai đó gửi đến.

“Diệp Hiên!”

Hướng Nhật Trần gọi cô một tiếng, Diệp Hiên liền khẩn trương dừng lại, khốn đốn xoay người lại nhìn anh: “Chủ tịch, có chuyện gì vậy ạ?”

Hướng Nhật Trần lạnh lẽo nâng mắt nhìn đến cô, giọng anh thâm trầm đến mức người nghe như cô sợ đến sởn gai óc: “Cô có thể trả lời cho tôi biết, nếu như ngày hôm nay em trai của cô làm ra loại chuyện mà cô không thể tha thứ được, cô sẽ xử lý cậu ta thế nào không?”

Chuyện này.

Lẽ nào Hướng Nhật Trần đã…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook