Chương 3:
An Ngữ Tây
09/07/2023
Hướng Thần Hy trở về phòng làm việc phát hiện bên cạnh laptop của anh còn có một tấm thiệp gửi đến từ tập đoàn Duệ Ninh, lập tức cho người gọi Diệp Hiên đến hỏi.
Cô ấy vừa đến, Hướng Thần Hy liền không mặn không nhạt mà nhìn cô: “Về phía Hướng Nhật Trần, anh ta đã nhìn thấy thiệp mời rồi đúng không?”
Diệp Hiên căng thẳng đối diện Hướng Thần Hy cao cao tại thượng ngồi ở bàn làm việc, không đoán ra được anh có vụng ý gì, biểu cảm thừa nhận của cô đầy lúng túng: “Đúng, đúng ạ!”
“Vậy thái độ khi đó của anh ta thế nào?”
Đột nhiên nghe được Hướng Thần Hy quan tâm Hướng Nhật Trần, Diệp Hiên thấy không được quen mấy.
Cô rất lâu mới nói: “Thưa phó chủ tịch, chủ tịch không có phản ứng gì khác ạ.”
“Thật sao?” Hướng Thần Hy lấy làm hoài nghi: “Vậy ý của cô tức là, anh ta hoàn toàn tiếp nhận chuyện này à?”
Hai chữ tiếp nhận khiến Diệp Hiên không hiểu: “Phó chủ tịch, ý của anh là gì vậy ạ?”
Hướng Thần Hy không trả lời, anh giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến chỗ Diệp Hiên, làm cho Diệp Hiên căng thẳng đến không dám thở mạnh.
Rõ ràng người đối đầu với anh là Hướng Nhật Trần, không phải cô, tại sao cô lại là người bị anh nhìn như tội phạm chứ?
Không khí như bị thu hẹp lại chỉ còn đúng một chút, Diệp Hiên càng không dám nán lại, vô tội đem mắt cầu cứu Hướng Thần Hy: “Phó, phó chủ tịch, nếu không còn gì khác, tôi, tôi xin phép đi trước.”
Đi?
Xưa nay đều là anh không cần thì vứt bỏ người khác, không có việc người khác chủ động rời khỏi anh, xem ra cô ta quá hạ thấp anh rồi.
Hướng Thần Hy vô tình bị hai chữ xin phép từ Diệp Hiên tác động, không tránh khỏi ý nghĩ cô ta xem thường anh, trong đôi mắt xám khói phủ đầy rạng mây đen vô định: “Xem ra những người bên cạnh tôi, càng ngày càng có ít người rồi.”
Rõ ràng nền nhiệt hiện tại là 25°, rất mát, vậy mà toàn thân Diệp Hiên lại lạnh lẽo đáng sợ.
Cô nhận ra Hướng Thần Hy không vui, bèng luống cuống giải thích: “Phó, phó chủ tịch, tôi vốn không có ý nghĩ đó, mong anh đừng hiểu nhầm.”
Bộ dạng này của cô giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi vậy, vừa kêu la om sòm, vừa liên tục phòng vệ, còn không phải là có chuyện che giấu?
Hai mắt Hướng Thần Hy đột nhiên tràn ngập sự hoài nghi dày đặc.
Lẽ nào cô gái này còn có chuyện sợ anh sẽ khai thác?
Hướng Thần Hy nhìn Diệp Hiên, lập tức cô cúi đầu trốn tránh: “Phó, phó chủ tịch, tôi thật sự không biết gì hết.”
Không biết, còn không phải biết rất nhiều rồi sao?
Nhưng mà, thái độ Hướng Nhật Trần đối với sự kiện lần này với anh vốn dĩ không quan trọng, anh ta có tham dự hay không, đồng ý đón nhận Ngô Mẫn Linh theo sắp xếp của ba anh hay không, anh đều không muốn biết.
Chỉ duy nhất một chuyện mà ngay lúc này Diệp Hiên mới có thể cho anh câu trả lời.
Hướng Thần Hy liền hạ thấp giọng hỏi: “Tiểu Như, con bé đã gặp Hướng Nhật Trần rồi chứ?”
So với thái độ khi nãy hỏi cô về chủ tịch, lần này giọng điệu Hướng Thần Hy trở nên dịu dàng hơn, Diệp Hiên bối rối không biết đây là tình huống gì.
Hướng Thần Hy đột nhiên thay đổi giọng điệu vì một cô nhóc, hơn nữa lại là lần đầu tiên, có phải quá hy hữu rồi không?
“Sao vậy? Có gì khó nói à?”
Diệp Hiên bị anh hỏi giật mình, trong vô thức ngẩng lên, tình cảnh vô ý này khiến Diệp Hiên phải một phen khốn đốn.
Cô nên trả lời thế nào đây?
Nói rằng bọn họ đã gặp nhau, hơn nữa chủ tịch còn vì chuyện của anh gây ra hiện giờ rất tức giận, thậm chí làm đến tay anh ấy bị thương sao?
Quả thật là làm khó cô rồi.
Diệp Hiên hít thở sâu một cái, rất lâu mới có can đảm trả lời Hướng Thần Hy: “Dạ phải, vừa rồi đã gặp ạ.”
“Vậy cô có biết bọn họ nói những gì hay không?”
Đây rõ ràng là muốn từ chỗ cô thăm dò mà, anh ấy đã quá đề cao Diệp Hiên cô rồi.
Diệp Hiên lắc đầu đáp: “Thời gian tôi nán lại không nhiều, cơ bản không nghe được gì khác thưa phó chủ tịch.”
“Vậy trước đó thì sao?”
Diệp Hiên nghe được nôn nóng trong giọng Hướng Thần Hy, căng thẳng cúi đầu né tránh ánh mắt thăm dò kia của anh, dè dặt thừa nhận nói: “Phó chủ tịch, thật ra những gì anh làm với Huỳnh tiểu thư khi đó, chủ tịch đều đã biết hết rồi.”
Không những vậy anh ấy còn vô cùng tức giận.
Tuy nhiên chi tiết này Diệp Hiên chỉ có thể giữ lại, cô đoán Hướng Thần Hy phần nào hiểu được tình hình bấy giờ nghiêm trọng như thế nào.
Chưa kể chuyện anh làm mọi người trong tập đoàn đều biết, cho dù Hướng Thần Hy có thể bịt miệng bọn họ, tuy nhiên vẫn không khỏi những ánh mắt dò xét.
Huống chi quan hệ giữa anh ta và cô nhóc kia còn là anh em họ, xét theo đạo lý là làm trái luân thường, nếu như chuyện này lan truyền ra bên ngoài Hướng gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Hướng Nhật Trần tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Quan hệ giữa hai người còn không phải đã tệ càng thêm tệ hơn sao?
Diệp Hiên cho rằng Hướng Thần Hy khi biết mọi việc bại lộ sẽ vô cùng kích động, thậm chí lớn tiếng đuổi cô ra ngoài, không ngờ, anh ấy lại vô cùng điềm tĩnh nói với cô: “Anh ta sớm biết được cũng tốt.”
Năm chữ sớm biết được cũng tốt khiến Diệp Hiên sửng sốt.
Tình huống này là gì chứ?
Khi Diệp Hiên lần nữa ngẩng lên nhìn anh, Hướng Thần Hy đã lạnh nhạt bảo cô: “Cô ra ngoài được rồi, những chuyện còn lại tôi có thể tự mình xử lý được.”
Rất nhanh, Diệp Hiên rời khỏi.
Nơi này như vậy còn lại Hướng Thần Hy.
Không gian tĩnh lặng, không một tạp âm nào quấy rầy.
Hướng Thần Hy như một thói quen giương mắt nhìn căn phòng trống trải hiện tại, rồi đến nhìn bức ảnh gia đình đặt trên bàn, khóe môi vô ý tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Hướng Thần Hy lạnh nhạt nói với người bên ngoài: “Vào đi.”
Anh đem bức ảnh úp xuống bàn làm việc, đồng thời duy trì vẻ mặt khô khan như thường ngày.
“Phó chủ tịch!” Phó Ân đi vào gọi một tiếng.
Hướng Thần Hy rất nhanh nhìn đến chỗ Phó Ân: “Có chuyện gì?”
Phó Ân cẩn thận khép cửa lại, sau đó đến gần Hướng Thần Hy, rồi nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy bác sĩ Trang đi ra từ phòng của chủ tịch, hình như người bị thương là anh ấy.”
“Bị thương?” Hướng Thần Hy nghi hoặc, anh đồng thời nhớ đến những gì Diệp Hiên nói khi nãy, trong lòng lại có chút hỗn độn: “Bị thương vì việc gì?”
Phó Ân lắc đầu đáp: “Chuyện này tôi cũng không được rõ.”
Bị thương?
Anh hiểu rất rõ tính cách Hướng Nhật Trần, anh ta không phải người kích động, huống hồ làm đến bản thân mình bị thương.
Lẽ nào là bởi vì đã nhìn thấy... cho nên mới kích động như vậy?
Nhóc con, em quá ảnh hưởng anh ta rồi.
Hướng Thần Hy bất giác cười lạnh lẽo một tiếng, giọng anh không khỏi tàn nhẫn nói: “Mặc kệ anh ta, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến tôi.”
Bốn chữ mặc kệ anh ta lạnh lẽo như một dao chém xuống, người ngoài nghe ra Hướng Thần Hy tàn nhẫn, tuy nhiên Phó Ân lại là người rõ nhất Hướng Thần Hy nghĩ gì.
Anh ta không giỏi bày tỏ không đồng nghĩa là một người máu lạnh.
Tóm lại, sỉ diện anh ta dày hơn da mặt của anh ta, điều này anh cũng đã quen rồi.
“Đúng rồi phó chủ tịch, về buổi tiệc kỷ niệm từ tập đoàn Duệ Ninh diễn ra vào tuần sau, anh dự định thế nào?” Phó Ân chú ý đến thiệp mời nằm trên bàn làm việc Hướng Thần Hy, đoán biết anh đã xem qua rồi, liền hỏi.
Lần này, Hướng Thần Hy nhìn anh cười bí ẩn: “Cậu nói xem?”
Phó Ân khựng lại, cơ bản không thể trả lời hoàn chỉnh được: “Tôi...”
Bản thân anh đã bên cạnh Hướng Thần Hy mười năm, ít nhiều hiểu được con người của anh ta, anh ta cơ bản không hứng thú với các dạng tiệc này, huống hồ buổi tiệc đem quan hệ ra nói.
Trước đây Ngô Duệ và Hướng Vỹ Đình từng là bạn thân thời trung học, sau này Ngô Mẫn Linh trùng hợp trở thành bạn học Hướng Nhật Trần, quan hệ bọn họ vì vậy càng trở nên gần gũi.
Mặt khác, Ngô Mẫn Linh rất thích Hướng Nhật Trần, cả hai gia tộc Hướng và Ngô đều toàn tâm toàn ý tác hợp hôn sự cho bọn họ.
Loại quan hệ không chút tự do này, trong mắt Hướng Thần Hy còn không phải rất nhàm chán rồi sao?
Tuy nhiên, dáng vẻ hiện giờ của anh ta lại cho anh nhìn ra có rất nhiều sự mâu thuẫn bên trong.
“Lần này tôi sẽ đi.” Hướng Thần Hy loại bỏ ngờ vực trong lòng Phó Ân, chắc nịch hơn với quyết định của anh: “Tôi sẽ khiến cho từng người một trong bọn họ, hiểu được cảm giác chỉ nhìn không thể chạm được là thế nào.”
Phó Ân nghe không hiểu: “Thế nào là nhìn nhưng không thể chạm được, tôi thật sự không hiểu ý của anh.”
Hướng Thần Hy cười lạnh hơn: “Cậu không nhận ra gì sao? Lần này sự kiện của tập đoàn Duệ Ninh diễn ra lớn như vậy, cậu nghĩ xem, bọn họ mà tôi đang nói đến là ai?”
Bọn họ?
Phó Ân ngay lập tức nhận ra: “Người anh nói đến là Huỳnh Vũ Hy sao?”
Hướng Thần Hy khẽ tặc lưỡi một cái, xác nhận Phó Ân vẫn còn kém cỏi, nói: “Cậu đừng quên còn có Lý Ân Hạo.”
Chả trách, là hai người bọn họ.
Bởi vì ngoài Huỳnh Vũ Hy trong quá khứ đã làm tổn thương anh ta ra, người nhà họ Lý vẫn là một đối thủ nặng ký.
Chỉ là...
Trong chuyện này có rất nhiều điểm không hợp lý.
Phó Ân trình bày sự nghi vấn của anh: “Phó chủ tịch, tuy nói cô nhóc hiện giờ bên cạnh Lý Ân Hạo, nhưng mà theo tôi biết, người ảnh hưởng trực tiếp đến cô nhóc hoàn toàn không phải là anh ấy.”
“Không sai.” Hướng Thần Hy hiểu được, anh nói tiếp: “Người mà tôi cần đề phòng từ trước cho đến nay vẫn chỉ có một người thôi, đó là Lý Ân Tinh. Nhưng mà cậu đừng quên, hắn ta hiện giờ không ở đây.”
“Vậy còn Huỳnh Vũ Hy thì sao? Cho dù nói anh ta còn lưu luyến cô nhóc đi nữa, nhưng mà anh ta bên cạnh Hứa Mộc Nhan lâu như vậy, tôi e thứ tình cảm còn xót lại, từ sớm đã không còn nữa rồi.”
Phó Ân nói vừa dứt câu, Hướng Thần Hy liền cười khẩy một tiếng: “Vậy cậu có muốn cá cược không?”
Phó Ân nghe không hiểu: “Cá cược?”
“Đúng!” Hướng Thần Hy cẩn thận xác nhận lại: “Tôi muốn chơi một trò cá cược, mà phần thưởng, chính là người mà Huỳnh Vũ Hy yêu nhất.”
Lông mày Phó Ân khẽ hạ xuống: “Phó chủ tịch, tôi không hiểu ý anh.”
Hướng Thần Hy thâm thúy biểu lộ gai góc qua ánh mắt.
Sau cùng, anh cũng không để Phó Ân chờ đợi lâu, khôi phục lại nghiêm túc: “Diệp Hiên nói với tôi, trước đó có người gửi cho Hướng Nhật Trần hình ảnh liên quan đến tôi và Tiểu Như khi đó, sau khi anh ta xem xong liền vô cùng tức giận. Vừa rồi nghe cậu nói anh ta bị thương, tôi phần nào đoán được nguyên nhân bên trong đó.”
Giây tiếp theo, Phó Ân nhận ra ám chỉ trong lời Hướng Thần Hy, chậm rãi đem mắt nhìn anh ấy: “Vì vậy ngoài việc anh muốn tôi âm thầm điều tra người đứng sau là ai, chuyện còn lại, chính là đem số hình ảnh đó... trực tiếp thăm dò thái độ Huỳnh Vũ Hy?”
Nghe đến đây, Hướng Thần Hy hài lòng nói: “Cậu rất thông minh!”
Phó Ân liền lấy làm hổ thẹn: “Vẫn là phải nhờ phó chủ tịch gợi ý. Nhưng mà về phía của cô nhóc, anh thật sự có cách thuyết phục con bé đi cùng anh thật sao?”
Thuyết phục.
Không.
Đúng hơn là thỏa thuận.
Tiểu Như trước đây bởi vì chịu sự ảnh hưởng từ chỗ Huỳnh Vũ Hy đặc biệt không muốn đến gần anh, anh lại không thể giải thích rõ mọi chuyện, bất đắc dĩ diễn tròn vai người xấu.
Bây giờ Huỳnh Vũ Hy không bên cạnh cô nhóc, anh hoàn toàn có lý do khôi phục lại hình ảnh của anh.
Lần này, ngay cả Huỳnh Vũ Hy cũng không thể cản chân anh được nữa.
Hướng Thần Hy kiên định đáp: “Tôi sẽ tự có cách.”
Phó Ân đi rồi, Hướng Thần Hy gọi điện tìm Lâm Mạn, trong điện thoại anh nói với cô ấy: “Nhà thiết kế Lâm, mẫu váy mà tôi từng gửi cho cô trước đó, hiện tại đã có thể hoàn thành rồi. Số đo của cô nhóc chính là...”
“Phó chủ tịch, tôi biết rồi. Sau khi hoàn thành, tôi sẽ lập tức gọi cho anh.”
Hướng Thần Hy liền đáp: “Được.”
Cuộc gọi kết thúc, Hướng Thần Hy liền như trút bỏ được gánh nặng trong lòng của mình xuống.
Anh cẩn thận đem từ túi áo vest trong ra một sợi lắc tay được thiết kế với hình dáng hai chiếc lông vũ mang màu trắng tinh xảo, chúng lấp lánh trong tay Hướng Thần Hy, càng nhìn anh càng bị đồ vật này thu hút.
Trong lúc lơ đễnh, Hướng Thần Hy lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Nhóc con, lần này em chạy không thoát rồi.
Cô ấy vừa đến, Hướng Thần Hy liền không mặn không nhạt mà nhìn cô: “Về phía Hướng Nhật Trần, anh ta đã nhìn thấy thiệp mời rồi đúng không?”
Diệp Hiên căng thẳng đối diện Hướng Thần Hy cao cao tại thượng ngồi ở bàn làm việc, không đoán ra được anh có vụng ý gì, biểu cảm thừa nhận của cô đầy lúng túng: “Đúng, đúng ạ!”
“Vậy thái độ khi đó của anh ta thế nào?”
Đột nhiên nghe được Hướng Thần Hy quan tâm Hướng Nhật Trần, Diệp Hiên thấy không được quen mấy.
Cô rất lâu mới nói: “Thưa phó chủ tịch, chủ tịch không có phản ứng gì khác ạ.”
“Thật sao?” Hướng Thần Hy lấy làm hoài nghi: “Vậy ý của cô tức là, anh ta hoàn toàn tiếp nhận chuyện này à?”
Hai chữ tiếp nhận khiến Diệp Hiên không hiểu: “Phó chủ tịch, ý của anh là gì vậy ạ?”
Hướng Thần Hy không trả lời, anh giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến chỗ Diệp Hiên, làm cho Diệp Hiên căng thẳng đến không dám thở mạnh.
Rõ ràng người đối đầu với anh là Hướng Nhật Trần, không phải cô, tại sao cô lại là người bị anh nhìn như tội phạm chứ?
Không khí như bị thu hẹp lại chỉ còn đúng một chút, Diệp Hiên càng không dám nán lại, vô tội đem mắt cầu cứu Hướng Thần Hy: “Phó, phó chủ tịch, nếu không còn gì khác, tôi, tôi xin phép đi trước.”
Đi?
Xưa nay đều là anh không cần thì vứt bỏ người khác, không có việc người khác chủ động rời khỏi anh, xem ra cô ta quá hạ thấp anh rồi.
Hướng Thần Hy vô tình bị hai chữ xin phép từ Diệp Hiên tác động, không tránh khỏi ý nghĩ cô ta xem thường anh, trong đôi mắt xám khói phủ đầy rạng mây đen vô định: “Xem ra những người bên cạnh tôi, càng ngày càng có ít người rồi.”
Rõ ràng nền nhiệt hiện tại là 25°, rất mát, vậy mà toàn thân Diệp Hiên lại lạnh lẽo đáng sợ.
Cô nhận ra Hướng Thần Hy không vui, bèng luống cuống giải thích: “Phó, phó chủ tịch, tôi vốn không có ý nghĩ đó, mong anh đừng hiểu nhầm.”
Bộ dạng này của cô giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi vậy, vừa kêu la om sòm, vừa liên tục phòng vệ, còn không phải là có chuyện che giấu?
Hai mắt Hướng Thần Hy đột nhiên tràn ngập sự hoài nghi dày đặc.
Lẽ nào cô gái này còn có chuyện sợ anh sẽ khai thác?
Hướng Thần Hy nhìn Diệp Hiên, lập tức cô cúi đầu trốn tránh: “Phó, phó chủ tịch, tôi thật sự không biết gì hết.”
Không biết, còn không phải biết rất nhiều rồi sao?
Nhưng mà, thái độ Hướng Nhật Trần đối với sự kiện lần này với anh vốn dĩ không quan trọng, anh ta có tham dự hay không, đồng ý đón nhận Ngô Mẫn Linh theo sắp xếp của ba anh hay không, anh đều không muốn biết.
Chỉ duy nhất một chuyện mà ngay lúc này Diệp Hiên mới có thể cho anh câu trả lời.
Hướng Thần Hy liền hạ thấp giọng hỏi: “Tiểu Như, con bé đã gặp Hướng Nhật Trần rồi chứ?”
So với thái độ khi nãy hỏi cô về chủ tịch, lần này giọng điệu Hướng Thần Hy trở nên dịu dàng hơn, Diệp Hiên bối rối không biết đây là tình huống gì.
Hướng Thần Hy đột nhiên thay đổi giọng điệu vì một cô nhóc, hơn nữa lại là lần đầu tiên, có phải quá hy hữu rồi không?
“Sao vậy? Có gì khó nói à?”
Diệp Hiên bị anh hỏi giật mình, trong vô thức ngẩng lên, tình cảnh vô ý này khiến Diệp Hiên phải một phen khốn đốn.
Cô nên trả lời thế nào đây?
Nói rằng bọn họ đã gặp nhau, hơn nữa chủ tịch còn vì chuyện của anh gây ra hiện giờ rất tức giận, thậm chí làm đến tay anh ấy bị thương sao?
Quả thật là làm khó cô rồi.
Diệp Hiên hít thở sâu một cái, rất lâu mới có can đảm trả lời Hướng Thần Hy: “Dạ phải, vừa rồi đã gặp ạ.”
“Vậy cô có biết bọn họ nói những gì hay không?”
Đây rõ ràng là muốn từ chỗ cô thăm dò mà, anh ấy đã quá đề cao Diệp Hiên cô rồi.
Diệp Hiên lắc đầu đáp: “Thời gian tôi nán lại không nhiều, cơ bản không nghe được gì khác thưa phó chủ tịch.”
“Vậy trước đó thì sao?”
Diệp Hiên nghe được nôn nóng trong giọng Hướng Thần Hy, căng thẳng cúi đầu né tránh ánh mắt thăm dò kia của anh, dè dặt thừa nhận nói: “Phó chủ tịch, thật ra những gì anh làm với Huỳnh tiểu thư khi đó, chủ tịch đều đã biết hết rồi.”
Không những vậy anh ấy còn vô cùng tức giận.
Tuy nhiên chi tiết này Diệp Hiên chỉ có thể giữ lại, cô đoán Hướng Thần Hy phần nào hiểu được tình hình bấy giờ nghiêm trọng như thế nào.
Chưa kể chuyện anh làm mọi người trong tập đoàn đều biết, cho dù Hướng Thần Hy có thể bịt miệng bọn họ, tuy nhiên vẫn không khỏi những ánh mắt dò xét.
Huống chi quan hệ giữa anh ta và cô nhóc kia còn là anh em họ, xét theo đạo lý là làm trái luân thường, nếu như chuyện này lan truyền ra bên ngoài Hướng gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Hướng Nhật Trần tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Quan hệ giữa hai người còn không phải đã tệ càng thêm tệ hơn sao?
Diệp Hiên cho rằng Hướng Thần Hy khi biết mọi việc bại lộ sẽ vô cùng kích động, thậm chí lớn tiếng đuổi cô ra ngoài, không ngờ, anh ấy lại vô cùng điềm tĩnh nói với cô: “Anh ta sớm biết được cũng tốt.”
Năm chữ sớm biết được cũng tốt khiến Diệp Hiên sửng sốt.
Tình huống này là gì chứ?
Khi Diệp Hiên lần nữa ngẩng lên nhìn anh, Hướng Thần Hy đã lạnh nhạt bảo cô: “Cô ra ngoài được rồi, những chuyện còn lại tôi có thể tự mình xử lý được.”
Rất nhanh, Diệp Hiên rời khỏi.
Nơi này như vậy còn lại Hướng Thần Hy.
Không gian tĩnh lặng, không một tạp âm nào quấy rầy.
Hướng Thần Hy như một thói quen giương mắt nhìn căn phòng trống trải hiện tại, rồi đến nhìn bức ảnh gia đình đặt trên bàn, khóe môi vô ý tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Hướng Thần Hy lạnh nhạt nói với người bên ngoài: “Vào đi.”
Anh đem bức ảnh úp xuống bàn làm việc, đồng thời duy trì vẻ mặt khô khan như thường ngày.
“Phó chủ tịch!” Phó Ân đi vào gọi một tiếng.
Hướng Thần Hy rất nhanh nhìn đến chỗ Phó Ân: “Có chuyện gì?”
Phó Ân cẩn thận khép cửa lại, sau đó đến gần Hướng Thần Hy, rồi nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy bác sĩ Trang đi ra từ phòng của chủ tịch, hình như người bị thương là anh ấy.”
“Bị thương?” Hướng Thần Hy nghi hoặc, anh đồng thời nhớ đến những gì Diệp Hiên nói khi nãy, trong lòng lại có chút hỗn độn: “Bị thương vì việc gì?”
Phó Ân lắc đầu đáp: “Chuyện này tôi cũng không được rõ.”
Bị thương?
Anh hiểu rất rõ tính cách Hướng Nhật Trần, anh ta không phải người kích động, huống hồ làm đến bản thân mình bị thương.
Lẽ nào là bởi vì đã nhìn thấy... cho nên mới kích động như vậy?
Nhóc con, em quá ảnh hưởng anh ta rồi.
Hướng Thần Hy bất giác cười lạnh lẽo một tiếng, giọng anh không khỏi tàn nhẫn nói: “Mặc kệ anh ta, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến tôi.”
Bốn chữ mặc kệ anh ta lạnh lẽo như một dao chém xuống, người ngoài nghe ra Hướng Thần Hy tàn nhẫn, tuy nhiên Phó Ân lại là người rõ nhất Hướng Thần Hy nghĩ gì.
Anh ta không giỏi bày tỏ không đồng nghĩa là một người máu lạnh.
Tóm lại, sỉ diện anh ta dày hơn da mặt của anh ta, điều này anh cũng đã quen rồi.
“Đúng rồi phó chủ tịch, về buổi tiệc kỷ niệm từ tập đoàn Duệ Ninh diễn ra vào tuần sau, anh dự định thế nào?” Phó Ân chú ý đến thiệp mời nằm trên bàn làm việc Hướng Thần Hy, đoán biết anh đã xem qua rồi, liền hỏi.
Lần này, Hướng Thần Hy nhìn anh cười bí ẩn: “Cậu nói xem?”
Phó Ân khựng lại, cơ bản không thể trả lời hoàn chỉnh được: “Tôi...”
Bản thân anh đã bên cạnh Hướng Thần Hy mười năm, ít nhiều hiểu được con người của anh ta, anh ta cơ bản không hứng thú với các dạng tiệc này, huống hồ buổi tiệc đem quan hệ ra nói.
Trước đây Ngô Duệ và Hướng Vỹ Đình từng là bạn thân thời trung học, sau này Ngô Mẫn Linh trùng hợp trở thành bạn học Hướng Nhật Trần, quan hệ bọn họ vì vậy càng trở nên gần gũi.
Mặt khác, Ngô Mẫn Linh rất thích Hướng Nhật Trần, cả hai gia tộc Hướng và Ngô đều toàn tâm toàn ý tác hợp hôn sự cho bọn họ.
Loại quan hệ không chút tự do này, trong mắt Hướng Thần Hy còn không phải rất nhàm chán rồi sao?
Tuy nhiên, dáng vẻ hiện giờ của anh ta lại cho anh nhìn ra có rất nhiều sự mâu thuẫn bên trong.
“Lần này tôi sẽ đi.” Hướng Thần Hy loại bỏ ngờ vực trong lòng Phó Ân, chắc nịch hơn với quyết định của anh: “Tôi sẽ khiến cho từng người một trong bọn họ, hiểu được cảm giác chỉ nhìn không thể chạm được là thế nào.”
Phó Ân nghe không hiểu: “Thế nào là nhìn nhưng không thể chạm được, tôi thật sự không hiểu ý của anh.”
Hướng Thần Hy cười lạnh hơn: “Cậu không nhận ra gì sao? Lần này sự kiện của tập đoàn Duệ Ninh diễn ra lớn như vậy, cậu nghĩ xem, bọn họ mà tôi đang nói đến là ai?”
Bọn họ?
Phó Ân ngay lập tức nhận ra: “Người anh nói đến là Huỳnh Vũ Hy sao?”
Hướng Thần Hy khẽ tặc lưỡi một cái, xác nhận Phó Ân vẫn còn kém cỏi, nói: “Cậu đừng quên còn có Lý Ân Hạo.”
Chả trách, là hai người bọn họ.
Bởi vì ngoài Huỳnh Vũ Hy trong quá khứ đã làm tổn thương anh ta ra, người nhà họ Lý vẫn là một đối thủ nặng ký.
Chỉ là...
Trong chuyện này có rất nhiều điểm không hợp lý.
Phó Ân trình bày sự nghi vấn của anh: “Phó chủ tịch, tuy nói cô nhóc hiện giờ bên cạnh Lý Ân Hạo, nhưng mà theo tôi biết, người ảnh hưởng trực tiếp đến cô nhóc hoàn toàn không phải là anh ấy.”
“Không sai.” Hướng Thần Hy hiểu được, anh nói tiếp: “Người mà tôi cần đề phòng từ trước cho đến nay vẫn chỉ có một người thôi, đó là Lý Ân Tinh. Nhưng mà cậu đừng quên, hắn ta hiện giờ không ở đây.”
“Vậy còn Huỳnh Vũ Hy thì sao? Cho dù nói anh ta còn lưu luyến cô nhóc đi nữa, nhưng mà anh ta bên cạnh Hứa Mộc Nhan lâu như vậy, tôi e thứ tình cảm còn xót lại, từ sớm đã không còn nữa rồi.”
Phó Ân nói vừa dứt câu, Hướng Thần Hy liền cười khẩy một tiếng: “Vậy cậu có muốn cá cược không?”
Phó Ân nghe không hiểu: “Cá cược?”
“Đúng!” Hướng Thần Hy cẩn thận xác nhận lại: “Tôi muốn chơi một trò cá cược, mà phần thưởng, chính là người mà Huỳnh Vũ Hy yêu nhất.”
Lông mày Phó Ân khẽ hạ xuống: “Phó chủ tịch, tôi không hiểu ý anh.”
Hướng Thần Hy thâm thúy biểu lộ gai góc qua ánh mắt.
Sau cùng, anh cũng không để Phó Ân chờ đợi lâu, khôi phục lại nghiêm túc: “Diệp Hiên nói với tôi, trước đó có người gửi cho Hướng Nhật Trần hình ảnh liên quan đến tôi và Tiểu Như khi đó, sau khi anh ta xem xong liền vô cùng tức giận. Vừa rồi nghe cậu nói anh ta bị thương, tôi phần nào đoán được nguyên nhân bên trong đó.”
Giây tiếp theo, Phó Ân nhận ra ám chỉ trong lời Hướng Thần Hy, chậm rãi đem mắt nhìn anh ấy: “Vì vậy ngoài việc anh muốn tôi âm thầm điều tra người đứng sau là ai, chuyện còn lại, chính là đem số hình ảnh đó... trực tiếp thăm dò thái độ Huỳnh Vũ Hy?”
Nghe đến đây, Hướng Thần Hy hài lòng nói: “Cậu rất thông minh!”
Phó Ân liền lấy làm hổ thẹn: “Vẫn là phải nhờ phó chủ tịch gợi ý. Nhưng mà về phía của cô nhóc, anh thật sự có cách thuyết phục con bé đi cùng anh thật sao?”
Thuyết phục.
Không.
Đúng hơn là thỏa thuận.
Tiểu Như trước đây bởi vì chịu sự ảnh hưởng từ chỗ Huỳnh Vũ Hy đặc biệt không muốn đến gần anh, anh lại không thể giải thích rõ mọi chuyện, bất đắc dĩ diễn tròn vai người xấu.
Bây giờ Huỳnh Vũ Hy không bên cạnh cô nhóc, anh hoàn toàn có lý do khôi phục lại hình ảnh của anh.
Lần này, ngay cả Huỳnh Vũ Hy cũng không thể cản chân anh được nữa.
Hướng Thần Hy kiên định đáp: “Tôi sẽ tự có cách.”
Phó Ân đi rồi, Hướng Thần Hy gọi điện tìm Lâm Mạn, trong điện thoại anh nói với cô ấy: “Nhà thiết kế Lâm, mẫu váy mà tôi từng gửi cho cô trước đó, hiện tại đã có thể hoàn thành rồi. Số đo của cô nhóc chính là...”
“Phó chủ tịch, tôi biết rồi. Sau khi hoàn thành, tôi sẽ lập tức gọi cho anh.”
Hướng Thần Hy liền đáp: “Được.”
Cuộc gọi kết thúc, Hướng Thần Hy liền như trút bỏ được gánh nặng trong lòng của mình xuống.
Anh cẩn thận đem từ túi áo vest trong ra một sợi lắc tay được thiết kế với hình dáng hai chiếc lông vũ mang màu trắng tinh xảo, chúng lấp lánh trong tay Hướng Thần Hy, càng nhìn anh càng bị đồ vật này thu hút.
Trong lúc lơ đễnh, Hướng Thần Hy lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Nhóc con, lần này em chạy không thoát rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.