Chương 78
Ái Thi
07/07/2023
Hàng trăm pháp sư đứng vây xung quanh Nguyệt Thư, khuôn mặt ai nấy đều rất phẫn nộ trước cái chết thê thảm của Mộc Khải và Mộc Lăng. Nguyệt Thư vẫn bình tĩnh khoanh tay trước ngực cười nhếch.
"Các ngươi muốn giết ta sao? Hahaha..."
Mộc Phong tức giận rút cây kiếm ra chỉ về hướng Nguyệt Thư hét lớn.
"Mọi người mau giết chết cô ta báo thù cho chưởng môn cũ Mộc Lăng và Mộc Khải thiên sư!"
Mọi người nghe lệnh Mộc Phong, tất cả đều xông lên đánh Nguyệt Thư. Cô chỉ mỉm cười nhếch mép, cô niệm chú triệu hồi khổng tước phun băng. Tất cả pháp sư nhìn thấy khổng tước băng thì bọn họ vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Đây...đây là khổng tước băng trong truyền thuyết sao?"
"Không thể nào!"
"Tại sao cô ta lại biết cách triệu hồi khổng tước băng vậy?"
"Rốt cuộc cô ta là thần thánh phương nào mà lợi hại như thế?"
"Thật không thể tin được!"
"Chúng ta có nên rút lui không?"
Mộc Phong tròn xoe mắt, hắn không thể tin được Nguyệt Thư lại biết cách triệu hồi khổng tước băng. Đây chính là tuyệt chiêu sát thương mạnh thứ ba bị thất truyền của Huyền Thuật Linh, tại sao cô ta lại học được nó. Rốt cuộc cô ta có nguồn gốc lai lịch như thế nào mà khiến cho mọi người kinh ngạc đến như vậy?
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Mộc Phong! Ta với ngươi không thù không oán, thế mà ngươi lại đem hết tất cả pháp sư đến đây để truy giết ta! Ta muốn quay đầu hướng thiện nhưng các ngươi lại cản trở ta, các ngươi muốn dồn ta tới đường cùng. Vậy thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của các ngươi, các ngươi đi chết đi!"
Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun mưa băng xuống, mưa băng biến thành những mũi tên băng nhọn hoắc rơi xuống đám pháp sư. Mưa băng rơi xuống làm tàn sát rất nhiều pháp sư, bọn họ cố gắng chống đỡ nhưng mưa băng quá mạnh cứ rơi xuống không ngừng. Đám pháp sư tụ tập lại với nhau tạo thành kết giới vững chắc để cho mưa băng không rơi xuống trúng bọn họ, Nguyệt Thư cười lạnh, cô niệm chú khổng tước phun quả cầu băng tuyết xuống làm vỡ kết giới ra thành trăm mảnh. Khiến cho đám pháp sư bị thương nằm la liệt dưới đất, ai ai cũng đều trọng thương phun ra một bãi máu đỏ tươi.
Mộc Phong không cam tâm mình bị thua như vậy, hắn đứng dậy lau vết máu còn dính ở khoé môi. Hắn hét lớn.
"Mọi người mau tập trung lại, chúng ta đông người hơn nên chúng ta sẽ không thua dưới tay cô ta đâu! Mọi người mau tạo trận pháp vây nhốt cô ta vào bên trong, chúng ta không nên đánh lẻ bởi vì đánh lẻ cô ta có lợi thế hơn. Chúng ta phải đoàn kết dùng trận pháp đối phó với cô ta, lần này nhất định không để cho cô ta chiếm thế thượng phong. Chúng ta tạo trận pháp mạnh nhất để nhốt cô ta vào bên trong!"
Mọi người ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý, bởi vì đánh riêng lẻ thì Nguyệt Thư có lợi thế hơn. Một mình cô có thể cân hết hàng trăm pháp sư, tuyệt chiêu của cô quá mạnh cho nên bọn họ không có cách nào đấu lại. Chỉ còn một cách đó là tạo trận pháp để nhốt cô vào bên trong, sau đó lợi dụng trận pháp để bày binh bố trận giết cô ở bên trong trận pháp thì mới có hi vọng tiêu diệt được cô. Nguyệt Thư đứng cười mỉa mai.
"Hahaha...các ngươi muốn nhốt ta vào trong trận pháp sao? Đừng có mơ!"
Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun mưa băng xuống, khiến cho bọn họ không thể nào tập trung để lập trận pháp. Mộc Phong thấy vậy thì vô cùng tức giận, hắn triệu hồi ra Miêu Tinh, một con mèo đen tuyền đã thành tinh được 400 năm ra để đấu với Nguyệt Thư. Hắn cười nhếch mép.
"Hừ, tôi gửi con mèo ở đây để nó chơi đùa với cô một lúc nhé! Hahaha...còn tôi bận đi lập trận pháp rồi, không rảnh rỗi để mà chơi đùa với cô ở đây đâu! Thế nhé!"
Nói xong hắn thảy con Miêu Tinh ở đó rồi bỏ đi, Nguyệt Thư nở nụ cười khinh bỉ.
"Chỉ có con mèo hoang này mà cũng dám phách lối với ta sao? Hừ, đúng là nực cười!"
Nguyệt Thư niệm chú triệu hồi Tiểu Hồ đến, Tiểu Hồ đang trông tiệm thuốc ở làng Hành Sơn thì nghe thấy lệnh triệu tập của Nguyệt Thư. Cậu liền xuất hiện đến bên cạnh chủ nhân, vừa mới đến nơi thì trước mắt của cậu đã hiện ra khung cảnh điêu tàn. Mọi thứ đều tan hoang, có rất nhiều pháp sư đang đứng ở phía bên kia bố trí trận pháp, còn Nguyệt Thư đang đứng trước mặt một con Miêu Tinh. Tiểu Hồ quỳ xuống chắp tay nói.
"Chủ nhân gọi tôi tới đây có gì sai bảo ạ?"
Nguyệt Thư ánh mắt lạnh lùng nhìn con Miêu Tinh:
"Ta giao con mèo hoang này cho ngươi đó, ngươi hãy mau chóng đi làm thịt mèo ăn đi! Ăn nó sẽ giúp tu vi của ngươi tăng lên đáng kể đó, đừng lãng phí bữa ăn thịnh soạn như vậy chứ? Đã bao lâu rồi ngươi chưa được ăn thịt mèo? Hahaha..."
Tiểu Hồ đã hiểu ra, cậu nhìn con mèo tinh ở trước mặt mà liếm môi chóp chép, đúng là lâu lắm rồi cậu chưa được ăn lại thịt mèo. Nhìn con mèo to bự ở trước mặt mà đôi mắt long lanh của cậu vụt sáng lên, Tiểu Hồ khoái chí cười nói.
"Cảm ơn chủ nhân, tôi sẽ ăn thật sạch sẽ con mèo hoang này không còn một chút thịt dính xương!"
Nguyệt Thư cười hình bán nguyệt:
"Tốt lắm! Bây giờ ta phải đi xử lý cái đám pháp sư thối tha kia rồi, phía bên đây giao cho ngươi xử lý đó!"
Tiểu Hồ chấp hành mệnh lệnh:
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Nguyệt Thư mỉm cười hài lòng, cô bước đi nhẹ nhàng đến chỗ mấy đám pháp sư đó đang bày binh bố trí trận pháp. Bọn họ nhìn thấy cô đang tiến đến thì ai nấy đều ớn lạnh sống lưng.
"Mộc Phong, chẳng phải cậu đã ngăn cản cô ta rồi sao? Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây vậy hả?"
"Đúng đó, cô ta đang tiến đến gần kìa!"
"Mộc Phong, cậu ngăn cản cô ta kiểu gì thế hả?"
"Mau ngăn cản cô ta lại, đừng để cô ta đến đây! Cô ta mà đến đây thì chúng ta chết chắc đó!"
Mộc Phong bực mình quát lên:
"Thôi đủ rồi đó, cái đám ồn ào chết tiệt!"
Mọi người im lặng nhìn Mộc Phong, hắn nhìn thấy nét mặt của mọi người dường như rất sợ Nguyệt Thư đến. Hắn cười khẩy.
"Hahaha, đúng là một lũ pháp sư vô dụng! Chỉ có một đứa con gái cũng không đánh lại, sợ sệt thì về ở với mẹ đi. Đừng có làm pháp sư trảm yêu trừ ma nữa, đến con nhỏ này mà cũng sợ thì còn đi diệt trừ yêu ma cái quái gì? Đùa nhau chắc?"
Vỹ Lưu là một pháp sư ở môn phái Lưu Công, môn phái này rất giỏi bố trí trận pháp. Hắn nghe Mộc Phong chế nhạo mà lòng hắn tức điên, hắn bực mình quát lên.
"Câm miệng, cậu thì giỏi lắm chắc? Cậu cũng vô dụng thôi, chẳng làm được tích sự gì! Nếu như cậu có bản lĩnh thì cậu đã lên chức chưởng môn Huyền Thuật Linh rồi, chứ không phải để cho thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như Mộc An lên chức chưởng môn đâu! Đừng có mà tỏ vẻ là mình giỏi lắm, nghe mắc mệt!"
Danh Phi là pháp sư ở môn phái Môn Doanh, môn phái này rất giỏi dùng chú thuật cũng ghét bỏ cái lối nói chuyện đáng ghét đó của Mộc Phong. Hắn ta cũng khinh thường ra mặt.
"Mộc Phong à, cậu đúng là ngu dốt mà thích thể hiện! Cậu triệu hồi ra con mèo tinh 400 năm tuổi đó thì tưởng mình ngầu lắm sao? Hahaha, đúng là ngu dốt! Nhìn cô ta đi, cô ta triệu hồi ra con cáo 500 năm kìa! Đủ thấy trình độ của cô ta ăn đứt cậu rồi đấy Mộc Phong ạ!"
Ngự Lâm là pháp sư ở môn phái Lâm Tuyền, môn phái này rất giỏi dùng bùa chú và võ thuật. Hắn nghe Mộc Phong mắng các pháp sư mà hắn không thể chịu được, Ngự Lâm bèn chạy đến đấm vô mặt Mộc Phong vài cái khiến hắn té ngã xuống đất ôm mặt bầm tím. Ngự Lâm trợn mắt nhếch mép nói.
"Mộc Phong, tôi rất ghét cái ngữ điệu nói chuyện đáng ghét đó của cậu! Tuy cậu tài giỏi nhưng cậu lại không có đức và có tâm, cái đạo đức của cậu bị chó nhai rồi! Người như cậu làm sao xứng đáng để chúng tôi phải nghe theo chứ? Cậu đừng tưởng lấy thẻ bài của chưởng môn Huyền Thuật Linh ra triệu tập chúng tôi thì chúng tôi sẽ nghe theo lời của cậu nhé! Chúng tôi đến đây không phải là để nghe theo sự sai bảo của cậu đâu, mà mục đích chúng tôi đến đây là để báo thù cho cái chết của chưởng môn cũ là Mộc Lăng thôi. Cậu đừng có mà nhầm lẫn chúng tôi là tay sai của cậu nhé? Bớt dùng cái ngữ điệu ngạo mạn ấy để nói chuyện với chúng tôi đi, thái độ của cậu đáng ghét vô cùng!"
Hải Minh là pháp sư ở môn phái Hải Tâm, môn phái này rất giỏi các thuật triệu hồi kết nối thần thú và linh hồn. Có thể nói môn phái này mạnh thứ hai sau Huyền Thuật Linh, Hải Minh tức giận khi nghe đệ tử của Huyền Thuật Linh lại thốt ra mấy lời bỉ ổi như vậy. Hắn tức giận chỉ tay vào mặt Mộc Phong và nói.
"Cậu có chắc chưởng môn Mộc An hạ lệnh cho cậu triệu tập chúng tôi đến đây để truy sát cô gái này không? Tuy cô ta có mặt ở hiện trường nhưng không có nghĩa là cô ta sát hại chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải, bởi vì bọn họ thật sự rất mạnh. Một mình cô gái chân yếu tay mềm như cô ta thì làm sao có sức mạnh khủng khiếp để mà giết chết hai người bọn họ được, mọi người thấy tôi nói có đúng không?"
Mọi người nghe xong thì ai nấy đều đứng suy nghĩ, thấy lời của Hải Minh nói cũng có lý. Một cô gái nhỏ nhắn như Nguyệt Thư làm sao có thể là hung thủ giết chết Mộc Lăng và Mộc Khải được chứ, rõ ràng là Mộc Phong muốn kiếm cớ hãm hại người tốt. Tất cả các pháp sư bắt đầu nghi ngờ Mộc Phong là kẻ nói dối, Huyền Thuật Linh đứng đầu trong giới pháp sư là môn phái mạnh mẽ và có nhiều nhân tài nhất. Ai ai cũng mong muốn được vào môn phái Huyền Thuật Linh, chỉ cần là đệ tử của Huyền Thuật Linh thì tiếng tăm cũng rất vẻ vang rồi huống chi đến chức chưởng môn.
Mộc Phong bỗng dưng bị đổ tội cho cái danh nói dối trắng trợn, hắn tức điên người lên mà quát lớn.
"Mọi người điên rồi à? Tôi nói thật mà không ai tin, đừng nhìn thấy cô ta nhỏ nhắn đáng yêu mà tưởng bở! Thật ra, cô ta chính là kẻ giết chết chưởng môn cũ Mộc Lăng và Mộc Khải thiên sư đó!"
"Các ngươi muốn giết ta sao? Hahaha..."
Mộc Phong tức giận rút cây kiếm ra chỉ về hướng Nguyệt Thư hét lớn.
"Mọi người mau giết chết cô ta báo thù cho chưởng môn cũ Mộc Lăng và Mộc Khải thiên sư!"
Mọi người nghe lệnh Mộc Phong, tất cả đều xông lên đánh Nguyệt Thư. Cô chỉ mỉm cười nhếch mép, cô niệm chú triệu hồi khổng tước phun băng. Tất cả pháp sư nhìn thấy khổng tước băng thì bọn họ vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Đây...đây là khổng tước băng trong truyền thuyết sao?"
"Không thể nào!"
"Tại sao cô ta lại biết cách triệu hồi khổng tước băng vậy?"
"Rốt cuộc cô ta là thần thánh phương nào mà lợi hại như thế?"
"Thật không thể tin được!"
"Chúng ta có nên rút lui không?"
Mộc Phong tròn xoe mắt, hắn không thể tin được Nguyệt Thư lại biết cách triệu hồi khổng tước băng. Đây chính là tuyệt chiêu sát thương mạnh thứ ba bị thất truyền của Huyền Thuật Linh, tại sao cô ta lại học được nó. Rốt cuộc cô ta có nguồn gốc lai lịch như thế nào mà khiến cho mọi người kinh ngạc đến như vậy?
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Mộc Phong! Ta với ngươi không thù không oán, thế mà ngươi lại đem hết tất cả pháp sư đến đây để truy giết ta! Ta muốn quay đầu hướng thiện nhưng các ngươi lại cản trở ta, các ngươi muốn dồn ta tới đường cùng. Vậy thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của các ngươi, các ngươi đi chết đi!"
Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun mưa băng xuống, mưa băng biến thành những mũi tên băng nhọn hoắc rơi xuống đám pháp sư. Mưa băng rơi xuống làm tàn sát rất nhiều pháp sư, bọn họ cố gắng chống đỡ nhưng mưa băng quá mạnh cứ rơi xuống không ngừng. Đám pháp sư tụ tập lại với nhau tạo thành kết giới vững chắc để cho mưa băng không rơi xuống trúng bọn họ, Nguyệt Thư cười lạnh, cô niệm chú khổng tước phun quả cầu băng tuyết xuống làm vỡ kết giới ra thành trăm mảnh. Khiến cho đám pháp sư bị thương nằm la liệt dưới đất, ai ai cũng đều trọng thương phun ra một bãi máu đỏ tươi.
Mộc Phong không cam tâm mình bị thua như vậy, hắn đứng dậy lau vết máu còn dính ở khoé môi. Hắn hét lớn.
"Mọi người mau tập trung lại, chúng ta đông người hơn nên chúng ta sẽ không thua dưới tay cô ta đâu! Mọi người mau tạo trận pháp vây nhốt cô ta vào bên trong, chúng ta không nên đánh lẻ bởi vì đánh lẻ cô ta có lợi thế hơn. Chúng ta phải đoàn kết dùng trận pháp đối phó với cô ta, lần này nhất định không để cho cô ta chiếm thế thượng phong. Chúng ta tạo trận pháp mạnh nhất để nhốt cô ta vào bên trong!"
Mọi người ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý, bởi vì đánh riêng lẻ thì Nguyệt Thư có lợi thế hơn. Một mình cô có thể cân hết hàng trăm pháp sư, tuyệt chiêu của cô quá mạnh cho nên bọn họ không có cách nào đấu lại. Chỉ còn một cách đó là tạo trận pháp để nhốt cô vào bên trong, sau đó lợi dụng trận pháp để bày binh bố trận giết cô ở bên trong trận pháp thì mới có hi vọng tiêu diệt được cô. Nguyệt Thư đứng cười mỉa mai.
"Hahaha...các ngươi muốn nhốt ta vào trong trận pháp sao? Đừng có mơ!"
Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun mưa băng xuống, khiến cho bọn họ không thể nào tập trung để lập trận pháp. Mộc Phong thấy vậy thì vô cùng tức giận, hắn triệu hồi ra Miêu Tinh, một con mèo đen tuyền đã thành tinh được 400 năm ra để đấu với Nguyệt Thư. Hắn cười nhếch mép.
"Hừ, tôi gửi con mèo ở đây để nó chơi đùa với cô một lúc nhé! Hahaha...còn tôi bận đi lập trận pháp rồi, không rảnh rỗi để mà chơi đùa với cô ở đây đâu! Thế nhé!"
Nói xong hắn thảy con Miêu Tinh ở đó rồi bỏ đi, Nguyệt Thư nở nụ cười khinh bỉ.
"Chỉ có con mèo hoang này mà cũng dám phách lối với ta sao? Hừ, đúng là nực cười!"
Nguyệt Thư niệm chú triệu hồi Tiểu Hồ đến, Tiểu Hồ đang trông tiệm thuốc ở làng Hành Sơn thì nghe thấy lệnh triệu tập của Nguyệt Thư. Cậu liền xuất hiện đến bên cạnh chủ nhân, vừa mới đến nơi thì trước mắt của cậu đã hiện ra khung cảnh điêu tàn. Mọi thứ đều tan hoang, có rất nhiều pháp sư đang đứng ở phía bên kia bố trí trận pháp, còn Nguyệt Thư đang đứng trước mặt một con Miêu Tinh. Tiểu Hồ quỳ xuống chắp tay nói.
"Chủ nhân gọi tôi tới đây có gì sai bảo ạ?"
Nguyệt Thư ánh mắt lạnh lùng nhìn con Miêu Tinh:
"Ta giao con mèo hoang này cho ngươi đó, ngươi hãy mau chóng đi làm thịt mèo ăn đi! Ăn nó sẽ giúp tu vi của ngươi tăng lên đáng kể đó, đừng lãng phí bữa ăn thịnh soạn như vậy chứ? Đã bao lâu rồi ngươi chưa được ăn thịt mèo? Hahaha..."
Tiểu Hồ đã hiểu ra, cậu nhìn con mèo tinh ở trước mặt mà liếm môi chóp chép, đúng là lâu lắm rồi cậu chưa được ăn lại thịt mèo. Nhìn con mèo to bự ở trước mặt mà đôi mắt long lanh của cậu vụt sáng lên, Tiểu Hồ khoái chí cười nói.
"Cảm ơn chủ nhân, tôi sẽ ăn thật sạch sẽ con mèo hoang này không còn một chút thịt dính xương!"
Nguyệt Thư cười hình bán nguyệt:
"Tốt lắm! Bây giờ ta phải đi xử lý cái đám pháp sư thối tha kia rồi, phía bên đây giao cho ngươi xử lý đó!"
Tiểu Hồ chấp hành mệnh lệnh:
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Nguyệt Thư mỉm cười hài lòng, cô bước đi nhẹ nhàng đến chỗ mấy đám pháp sư đó đang bày binh bố trí trận pháp. Bọn họ nhìn thấy cô đang tiến đến thì ai nấy đều ớn lạnh sống lưng.
"Mộc Phong, chẳng phải cậu đã ngăn cản cô ta rồi sao? Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây vậy hả?"
"Đúng đó, cô ta đang tiến đến gần kìa!"
"Mộc Phong, cậu ngăn cản cô ta kiểu gì thế hả?"
"Mau ngăn cản cô ta lại, đừng để cô ta đến đây! Cô ta mà đến đây thì chúng ta chết chắc đó!"
Mộc Phong bực mình quát lên:
"Thôi đủ rồi đó, cái đám ồn ào chết tiệt!"
Mọi người im lặng nhìn Mộc Phong, hắn nhìn thấy nét mặt của mọi người dường như rất sợ Nguyệt Thư đến. Hắn cười khẩy.
"Hahaha, đúng là một lũ pháp sư vô dụng! Chỉ có một đứa con gái cũng không đánh lại, sợ sệt thì về ở với mẹ đi. Đừng có làm pháp sư trảm yêu trừ ma nữa, đến con nhỏ này mà cũng sợ thì còn đi diệt trừ yêu ma cái quái gì? Đùa nhau chắc?"
Vỹ Lưu là một pháp sư ở môn phái Lưu Công, môn phái này rất giỏi bố trí trận pháp. Hắn nghe Mộc Phong chế nhạo mà lòng hắn tức điên, hắn bực mình quát lên.
"Câm miệng, cậu thì giỏi lắm chắc? Cậu cũng vô dụng thôi, chẳng làm được tích sự gì! Nếu như cậu có bản lĩnh thì cậu đã lên chức chưởng môn Huyền Thuật Linh rồi, chứ không phải để cho thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như Mộc An lên chức chưởng môn đâu! Đừng có mà tỏ vẻ là mình giỏi lắm, nghe mắc mệt!"
Danh Phi là pháp sư ở môn phái Môn Doanh, môn phái này rất giỏi dùng chú thuật cũng ghét bỏ cái lối nói chuyện đáng ghét đó của Mộc Phong. Hắn ta cũng khinh thường ra mặt.
"Mộc Phong à, cậu đúng là ngu dốt mà thích thể hiện! Cậu triệu hồi ra con mèo tinh 400 năm tuổi đó thì tưởng mình ngầu lắm sao? Hahaha, đúng là ngu dốt! Nhìn cô ta đi, cô ta triệu hồi ra con cáo 500 năm kìa! Đủ thấy trình độ của cô ta ăn đứt cậu rồi đấy Mộc Phong ạ!"
Ngự Lâm là pháp sư ở môn phái Lâm Tuyền, môn phái này rất giỏi dùng bùa chú và võ thuật. Hắn nghe Mộc Phong mắng các pháp sư mà hắn không thể chịu được, Ngự Lâm bèn chạy đến đấm vô mặt Mộc Phong vài cái khiến hắn té ngã xuống đất ôm mặt bầm tím. Ngự Lâm trợn mắt nhếch mép nói.
"Mộc Phong, tôi rất ghét cái ngữ điệu nói chuyện đáng ghét đó của cậu! Tuy cậu tài giỏi nhưng cậu lại không có đức và có tâm, cái đạo đức của cậu bị chó nhai rồi! Người như cậu làm sao xứng đáng để chúng tôi phải nghe theo chứ? Cậu đừng tưởng lấy thẻ bài của chưởng môn Huyền Thuật Linh ra triệu tập chúng tôi thì chúng tôi sẽ nghe theo lời của cậu nhé! Chúng tôi đến đây không phải là để nghe theo sự sai bảo của cậu đâu, mà mục đích chúng tôi đến đây là để báo thù cho cái chết của chưởng môn cũ là Mộc Lăng thôi. Cậu đừng có mà nhầm lẫn chúng tôi là tay sai của cậu nhé? Bớt dùng cái ngữ điệu ngạo mạn ấy để nói chuyện với chúng tôi đi, thái độ của cậu đáng ghét vô cùng!"
Hải Minh là pháp sư ở môn phái Hải Tâm, môn phái này rất giỏi các thuật triệu hồi kết nối thần thú và linh hồn. Có thể nói môn phái này mạnh thứ hai sau Huyền Thuật Linh, Hải Minh tức giận khi nghe đệ tử của Huyền Thuật Linh lại thốt ra mấy lời bỉ ổi như vậy. Hắn tức giận chỉ tay vào mặt Mộc Phong và nói.
"Cậu có chắc chưởng môn Mộc An hạ lệnh cho cậu triệu tập chúng tôi đến đây để truy sát cô gái này không? Tuy cô ta có mặt ở hiện trường nhưng không có nghĩa là cô ta sát hại chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải, bởi vì bọn họ thật sự rất mạnh. Một mình cô gái chân yếu tay mềm như cô ta thì làm sao có sức mạnh khủng khiếp để mà giết chết hai người bọn họ được, mọi người thấy tôi nói có đúng không?"
Mọi người nghe xong thì ai nấy đều đứng suy nghĩ, thấy lời của Hải Minh nói cũng có lý. Một cô gái nhỏ nhắn như Nguyệt Thư làm sao có thể là hung thủ giết chết Mộc Lăng và Mộc Khải được chứ, rõ ràng là Mộc Phong muốn kiếm cớ hãm hại người tốt. Tất cả các pháp sư bắt đầu nghi ngờ Mộc Phong là kẻ nói dối, Huyền Thuật Linh đứng đầu trong giới pháp sư là môn phái mạnh mẽ và có nhiều nhân tài nhất. Ai ai cũng mong muốn được vào môn phái Huyền Thuật Linh, chỉ cần là đệ tử của Huyền Thuật Linh thì tiếng tăm cũng rất vẻ vang rồi huống chi đến chức chưởng môn.
Mộc Phong bỗng dưng bị đổ tội cho cái danh nói dối trắng trợn, hắn tức điên người lên mà quát lớn.
"Mọi người điên rồi à? Tôi nói thật mà không ai tin, đừng nhìn thấy cô ta nhỏ nhắn đáng yêu mà tưởng bở! Thật ra, cô ta chính là kẻ giết chết chưởng môn cũ Mộc Lăng và Mộc Khải thiên sư đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.