Chương 79
Ái Thi
07/07/2023
Mộc Phong nói tiếp:
"Mọi người không thấy cô ta triệu hồi khổng tước phun băng sao? Tuyệt chiêu mạnh thứ ba của Huyền Thuật Linh đó, pháp môn này rõ ràng là bị thất truyền rồi! Không hiểu tại sao cô ta lại học được chiêu thức đó, mọi người không thấy lạ hay sao? Nếu như cô ta triệu hồi được khổng tước băng, thì việc cô ta giết chết chưởng môn Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải là điều dễ dàng. Tôi nghi ngờ cô ta là thủ phạm cũng không có gì là sai trái, tại sao mọi người lại không tin tôi?"
Mọi người nghe Mộc Phong phân tích xong thì ngẫm nghĩ lại thấy cũng có lý, đúng thật là tại sao cô gái đó lại biết được tuyệt chiêu mạnh sát thương đứng thứ ba của môn phái này chứ. Rõ ràng cô ta nhìn rất nhỏ nhắn nhưng thực lực lại không hề nhỏ chút nào, cho đến bây giờ bọn họ còn không thể nhìn thấu được sức mạnh thật sự của Nguyệt Thư. Cô ta mới tung ra một tuyệt chiêu thôi mà đã khiến cả giới pháp sư điêu đứng, nếu như cô ta đang che giấu thực lực. Vậy thì cô ta chính là thủ phạm đã sát hại chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải rồi.
Hải Minh suy nghĩ một hồi thì thấy Mộc Phong nói cũng hợp tình hợp lý, cậu lại vỗ vai hắn và nói:
"Thôi được rồi, nếu như lời của cậu nói là đúng thì chúng tôi sẽ xem xét lại! Tôi thấy cô ta cũng có nhiều điểm khá nghi hoặc, cho nên cậu nghi ngờ cô ta là thủ phạm cũng không sai! Coi như chuyện tôi nói với cậu hồi nãy thì hãy bỏ qua đi, chỉ là hiểu lầm thôi mà!"
Mộc Phong cười lạnh:
"Bây giờ thì mọi người đã tin lời tôi nói chưa? Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, đừng thấy cô ta là con gái nhỏ nhắn chân yếu tay mềm mà tưởng bở! Mọi người phải động não lên, dùng cái đầu mà suy nghĩ đi! Có đứa con gái nào một thân một mình đứng ở giữa rừng với hai cái xác chết mà không sợ hãi, khuôn mặt còn bình tĩnh ung dung như cô ta không? Có đứa con gái nào mà triệu hồi ra khổng tước băng, cáo tinh 500 năm không? Đúng là mọi người bị cô ta thao túng tâm lý rồi, chỉ có tôi là sáng suốt mới nhận ra điểm bất thường này thôi!"
Mọi người nghe hắn nói xong thì dường như đã hiểu ra sự thật, ai cũng bàng hoàng hoang mang khi bản thân mình đã hiểu lầm và chỉ trích Mộc Phong. Công nhận đúng là đệ tử của môn phái Huyền Thuật Linh, vừa mạnh mà vừa thông minh sáng suốt. Có thể nhìn ra được nhiều điểm bất thường, các pháp sư đều cúi đầu tạ lỗi bởi vì bọn họ vừa mới nãy đã hiểu lầm ý tốt của Mộc Phong.
"Ôi thật là, chúng tôi xin lỗi cậu! Là do chúng tôi bất cẩn quá, không hổ danh là đệ tử của môn phái đứng đầu của giới pháp sư! Thật là đáng khen ngợi, chúng tôi có mắt như mù lại đi chỉ trích cao nhân đây!"
Mộc Phong mỉm cười:
"Thôi bỏ qua đi, bây giờ chúng ta cần phải giết cô ta để trả thù cho cái chết thảm thương của chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải!"
Mọi người đều đồng ý bắt đầu bố trí trận pháp, Nguyệt Thư cũng đã đuổi đến nơi. Cô đứng nhìn cái đám pháp sư ngu ngốc này bày binh bố trận thì cô cười khinh bỉ.
"Một đám ngu xuẩn! Nếu như lương thiện không chọn ta, vậy thì để cái ác chọn ta đi!"
Nguyệt Thư triệu hồi khổng tước băng ra phun mưa băng xuống giết chết bọn họ, một đám pháp sư bắt đầu khởi động tạo kết giới để bảo vệ không bị mưa băng rơi trúng. Nguyệt Thư cười nhếch.
"Chỉ có như vậy thôi sao?"
Nói xong cô niệm chú khổng tước phun quả cầu tuyết xuống làm vỡ kết giới, một đám pháp sư liền bàng hoàng sợ hãi.
Vỹ Lưu ngơ ngác:
"Không ngờ cô ta lại mạnh như thế!"
Hải Minh lau mồ hôi trên trán:
"Đúng vậy, rốt cuộc cô ta là ai thế? Cô ta có thù oán gì với môn phái Huyền Thuật Linh vậy?"
Ngự Lâm hoang mang:
"Nếu như cô ta chịu quay đầu hướng thiện thì tốt biết bao! Một trăm năm mới có nhân tài thế này mà rơi vào ma đạo thật là lãng phí!"
Danh Phi thở dài:
"Haiz, thật tiếc cho cô gái ấy! Mất cả đời tu luyện vậy mà lại đi theo con đường ác đạo, với sức mạnh khủng bố thế này mà tu luyện theo chánh đạo thì có lẽ giờ này cô ta đã tu luyện thành tiên rồi!"
Mộc Phong hét lớn:
"Ngự Lâm, Hải Minh, Danh Phi, Vỹ Lưu! Bốn người đều là pháp sư rất mạnh và là chưởng môn của bốn môn phái mạnh mẽ chỉ đứng sau Huyền Thuật Linh, ngày hôm nay chưởng môn Mộc An giao nhiệm vụ cho tôi đi truy sát kẻ đã giết chết chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải. Tôi đã tìm thấy được kẻ sát nhân đó rồi, vì vậy tôi ra mệnh lệnh cho 4 người hãy dùng hết tất cả sức mạnh của mình để tiêu diệt cô ta! Mọi người có nghe rõ không?"
Cả bốn chưởng môn đó đều gật đầu tuân lệnh:
"Được, chúng tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh của chưởng môn Mộc An!"
Hải Minh, Ngự Lâm, Danh Phi và Vỹ Lưu đều là các chưởng môn mạnh mẽ. Trên thế giới này có năm môn phái pháp sư mạnh nhất, đứng đầu là Huyền Thuật Linh. Đứng thứ hai là môn phái của Hải Minh là pháp sư ở môn phái Hải Tâm, môn phái này rất giỏi các thuật triệu hồi kết nối thần thú và linh hồn. Đứng thứ ba là Ngự Lâm là pháp sư ở môn phái Lâm Tuyền, môn phái này rất giỏi dùng bùa chú và võ thuật. Đứng thứ tư là Vỹ Lưu là một pháp sư ở môn phái Lưu Công, môn phái này rất giỏi bố trí trận pháp. Đứng thứ năm là Danh Phi là pháp sư ở môn phái Môn Doanh, môn phái này rất giỏi dùng chú thuật.
Năm môn phái này đứng đầu thiên hạ, tiếng tăm vang dội khắp nơi không ai là không biết đến. Nếu như năm môn phái này đồng tâm hiệp lực thì sẽ giết được Nguyệt Thư, bọn họ phải sử dụng hết sức mạnh và khả năng cũng như pháp bảo của môn phái mình thì may ra mới có thể giết cô được. Nguyệt Thư đứng nhìn bọn họ đang bàn tán với nhau về kế hoạch để giết chết cô, thì cô chỉ đứng cười nhếch mép.
"Đúng là một lũ phiền phức! Ta muốn yên ổn nhưng các ngươi lại muốn truy sát ta, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngày hôm nay ta sẽ tiêu diệt từng kẻ một, ta sẽ không để cho kẻ nào sống sót rời khỏi nơi này!"
Nói xong thì Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun quả cầu tuyết bay thẳng đến đám pháp sư, năm người bọn họ nhìn thấy vậy thì liền hợp sức tạo thành kết giới vững chắc không để cho cô tấn công mình. Công nhận bọn họ khi phối hợp ăn ý với nhau thì tạo ra một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy, cả năm người bọn họ bàn bạc kỹ lưỡng về kế hoạch. Mộc Phong sẽ làm đội trưởng, Hải Minh phụ trách triệu hồi thần thú ra để tấn công, Ngự Lâm phụ trách tấn công bằng võ thuật. Vỹ Lưu thì phụ trách bố trí trận pháp để làm sức mạnh của Nguyệt Thư suy yếu, Danh Phi phụ trách dùng chú thuật để yểm trợ cho Ngự Lâm đánh nhau với Nguyệt Thư, sẽ không bị cô ta dùng pháp lực làm cho Ngự Lâm bị thương.
Tất cả kế hoạch đều đã được sắp xếp phân công hợp lý kỹ lưỡng thì bọn họ bắt đầu hành động, Hải Minh triệu hồi thần thú là một con bạch hổ to lớn dũng mãnh. Nó nghe theo mệnh lệnh của Hải Minh phóng thẳng đến tấn công Nguyệt Thư phía bên phải, còn Ngự Lâm dùng võ thuật của môn phái mình để tấn công phía bên trái. Danh Phi cũng dùng chú thuật để yểm trợ cho Ngự Lâm, phía trước thì Vỹ Lưu đang bày binh bố trí trận pháp để làm cho sức mạnh của cô suy yếu. Sau đó bọn họ sẽ dễ dàng tiêu diệt được cô, còn Mộc Phong đứng ở ngoài chỉ đạo bọn họ cách để đối phó với cô.
Nguyệt Thư cười khinh bỉ, cô ra lệnh cho Tiểu Hồ tấn công Mộc Phong.
"Tiểu Hồ!"
Tiểu Hồ nghe thấy chủ nhân gọi mình thì cậu lập tức xuất hiện.
"Vâng!"
Nguyệt Thư lạnh lùng đáp:
"Mau giết chết tên Mộc Phong thối tha này cho ta!"
"Tuân lệnh!"
Tiểu Hồ nhận được mệnh lệnh liền lao đến tấn công Mộc Phong, cậu dùng sức mạnh mấy trăm năm tu luyện của mình để ra những đòn đánh mang sát thương nặng nhất. Mộc Phong cũng chẳng vừa, cậu dùng lá bùa màu xanh ra niệm chú rồi đấu với Tiểu Hồ. Hai bên ngang tài ngang sức không ai chịu thua ai, cứ như vậy giằng co rất lâu mà vẫn chưa tới hồi kết. Về phía Nguyệt Thư, cô bị bốn tên pháp sư bao vây xung quanh, cô niệm chú khổng tước lại một lần nữa phun mưa băng xuống. Bốn người bọn họ cố gắng chống đỡ, sau đó Hải Minh ra lệnh cho bạch hổ tấn công Nguyệt Thư. Cô nhìn thấy bạch hổ hung hãn phóng đến, thì cô lập tức lấy lá bùa màu tím ra triệu hồi thiên lôi đánh cho bạch hổ tan thành khói bụi.
Hải Minh nhìn thấy thần thú cấp cao của mình bị cô giết chết một cách dễ dàng, hắn không cam tâm.
"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại mạnh như thế, cô còn điều khiển được cả thiên lôi nữa sao?"
Nguyệt Thư cười mỉa mai:
"Ta là ai ngươi không cần biết! Điều mà ngươi biết ngay lúc này đó chính là cái chết!"
Hải Minh cười nhếch môi:
"Haha, thú vị lắm! Được, nếu cô không chịu nói ra thân phận của mình! Vậy thì tôi sẽ bắt cô nói ra cho bằng được, tôi sẽ sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng cũng là tuyệt chiêu mạnh nhất của môn phái Hải Tâm!"
Hải Minh triệu hồi ra thần thú Thanh Xà, là một con rắn cực lớn màu xanh lục, đôi mắt con mãng xà đó màu đỏ tươi như đá ruby. Nó vừa xuất hiện đã khiến cho Nguyệt Thư chấn động, thì ra nó là con thần thú cuối cùng mà cô chưa thu phục được từ 100 năm về trước. Lúc trước cô đã từng đi tìm kiếm con thanh xà này khắp nơi, cuối cùng thì cô cũng kiếm được nó trong một hang động ở dãy núi liên hoa sơn. Một ngọn núi rất cao và hùng vĩ, Nguyệt Thư đã từng giao chiến với con thanh xà này một lần. Nó rất mạnh và khó thuần phục, nhưng lúc đó cô gặp một chuyện xui xẻo đó là đang đánh nhau với nó thì Huyền Thuật Linh có biến. Cho nên cô phải tức tốc quay về Huyền Thuật Linh để giải quyết công chuyện, và từ đó trở đi cô cũng quên mất việc đi thu phục con thanh xà này.
"Mọi người không thấy cô ta triệu hồi khổng tước phun băng sao? Tuyệt chiêu mạnh thứ ba của Huyền Thuật Linh đó, pháp môn này rõ ràng là bị thất truyền rồi! Không hiểu tại sao cô ta lại học được chiêu thức đó, mọi người không thấy lạ hay sao? Nếu như cô ta triệu hồi được khổng tước băng, thì việc cô ta giết chết chưởng môn Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải là điều dễ dàng. Tôi nghi ngờ cô ta là thủ phạm cũng không có gì là sai trái, tại sao mọi người lại không tin tôi?"
Mọi người nghe Mộc Phong phân tích xong thì ngẫm nghĩ lại thấy cũng có lý, đúng thật là tại sao cô gái đó lại biết được tuyệt chiêu mạnh sát thương đứng thứ ba của môn phái này chứ. Rõ ràng cô ta nhìn rất nhỏ nhắn nhưng thực lực lại không hề nhỏ chút nào, cho đến bây giờ bọn họ còn không thể nhìn thấu được sức mạnh thật sự của Nguyệt Thư. Cô ta mới tung ra một tuyệt chiêu thôi mà đã khiến cả giới pháp sư điêu đứng, nếu như cô ta đang che giấu thực lực. Vậy thì cô ta chính là thủ phạm đã sát hại chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải rồi.
Hải Minh suy nghĩ một hồi thì thấy Mộc Phong nói cũng hợp tình hợp lý, cậu lại vỗ vai hắn và nói:
"Thôi được rồi, nếu như lời của cậu nói là đúng thì chúng tôi sẽ xem xét lại! Tôi thấy cô ta cũng có nhiều điểm khá nghi hoặc, cho nên cậu nghi ngờ cô ta là thủ phạm cũng không sai! Coi như chuyện tôi nói với cậu hồi nãy thì hãy bỏ qua đi, chỉ là hiểu lầm thôi mà!"
Mộc Phong cười lạnh:
"Bây giờ thì mọi người đã tin lời tôi nói chưa? Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, đừng thấy cô ta là con gái nhỏ nhắn chân yếu tay mềm mà tưởng bở! Mọi người phải động não lên, dùng cái đầu mà suy nghĩ đi! Có đứa con gái nào một thân một mình đứng ở giữa rừng với hai cái xác chết mà không sợ hãi, khuôn mặt còn bình tĩnh ung dung như cô ta không? Có đứa con gái nào mà triệu hồi ra khổng tước băng, cáo tinh 500 năm không? Đúng là mọi người bị cô ta thao túng tâm lý rồi, chỉ có tôi là sáng suốt mới nhận ra điểm bất thường này thôi!"
Mọi người nghe hắn nói xong thì dường như đã hiểu ra sự thật, ai cũng bàng hoàng hoang mang khi bản thân mình đã hiểu lầm và chỉ trích Mộc Phong. Công nhận đúng là đệ tử của môn phái Huyền Thuật Linh, vừa mạnh mà vừa thông minh sáng suốt. Có thể nhìn ra được nhiều điểm bất thường, các pháp sư đều cúi đầu tạ lỗi bởi vì bọn họ vừa mới nãy đã hiểu lầm ý tốt của Mộc Phong.
"Ôi thật là, chúng tôi xin lỗi cậu! Là do chúng tôi bất cẩn quá, không hổ danh là đệ tử của môn phái đứng đầu của giới pháp sư! Thật là đáng khen ngợi, chúng tôi có mắt như mù lại đi chỉ trích cao nhân đây!"
Mộc Phong mỉm cười:
"Thôi bỏ qua đi, bây giờ chúng ta cần phải giết cô ta để trả thù cho cái chết thảm thương của chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải!"
Mọi người đều đồng ý bắt đầu bố trí trận pháp, Nguyệt Thư cũng đã đuổi đến nơi. Cô đứng nhìn cái đám pháp sư ngu ngốc này bày binh bố trận thì cô cười khinh bỉ.
"Một đám ngu xuẩn! Nếu như lương thiện không chọn ta, vậy thì để cái ác chọn ta đi!"
Nguyệt Thư triệu hồi khổng tước băng ra phun mưa băng xuống giết chết bọn họ, một đám pháp sư bắt đầu khởi động tạo kết giới để bảo vệ không bị mưa băng rơi trúng. Nguyệt Thư cười nhếch.
"Chỉ có như vậy thôi sao?"
Nói xong cô niệm chú khổng tước phun quả cầu tuyết xuống làm vỡ kết giới, một đám pháp sư liền bàng hoàng sợ hãi.
Vỹ Lưu ngơ ngác:
"Không ngờ cô ta lại mạnh như thế!"
Hải Minh lau mồ hôi trên trán:
"Đúng vậy, rốt cuộc cô ta là ai thế? Cô ta có thù oán gì với môn phái Huyền Thuật Linh vậy?"
Ngự Lâm hoang mang:
"Nếu như cô ta chịu quay đầu hướng thiện thì tốt biết bao! Một trăm năm mới có nhân tài thế này mà rơi vào ma đạo thật là lãng phí!"
Danh Phi thở dài:
"Haiz, thật tiếc cho cô gái ấy! Mất cả đời tu luyện vậy mà lại đi theo con đường ác đạo, với sức mạnh khủng bố thế này mà tu luyện theo chánh đạo thì có lẽ giờ này cô ta đã tu luyện thành tiên rồi!"
Mộc Phong hét lớn:
"Ngự Lâm, Hải Minh, Danh Phi, Vỹ Lưu! Bốn người đều là pháp sư rất mạnh và là chưởng môn của bốn môn phái mạnh mẽ chỉ đứng sau Huyền Thuật Linh, ngày hôm nay chưởng môn Mộc An giao nhiệm vụ cho tôi đi truy sát kẻ đã giết chết chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải. Tôi đã tìm thấy được kẻ sát nhân đó rồi, vì vậy tôi ra mệnh lệnh cho 4 người hãy dùng hết tất cả sức mạnh của mình để tiêu diệt cô ta! Mọi người có nghe rõ không?"
Cả bốn chưởng môn đó đều gật đầu tuân lệnh:
"Được, chúng tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh của chưởng môn Mộc An!"
Hải Minh, Ngự Lâm, Danh Phi và Vỹ Lưu đều là các chưởng môn mạnh mẽ. Trên thế giới này có năm môn phái pháp sư mạnh nhất, đứng đầu là Huyền Thuật Linh. Đứng thứ hai là môn phái của Hải Minh là pháp sư ở môn phái Hải Tâm, môn phái này rất giỏi các thuật triệu hồi kết nối thần thú và linh hồn. Đứng thứ ba là Ngự Lâm là pháp sư ở môn phái Lâm Tuyền, môn phái này rất giỏi dùng bùa chú và võ thuật. Đứng thứ tư là Vỹ Lưu là một pháp sư ở môn phái Lưu Công, môn phái này rất giỏi bố trí trận pháp. Đứng thứ năm là Danh Phi là pháp sư ở môn phái Môn Doanh, môn phái này rất giỏi dùng chú thuật.
Năm môn phái này đứng đầu thiên hạ, tiếng tăm vang dội khắp nơi không ai là không biết đến. Nếu như năm môn phái này đồng tâm hiệp lực thì sẽ giết được Nguyệt Thư, bọn họ phải sử dụng hết sức mạnh và khả năng cũng như pháp bảo của môn phái mình thì may ra mới có thể giết cô được. Nguyệt Thư đứng nhìn bọn họ đang bàn tán với nhau về kế hoạch để giết chết cô, thì cô chỉ đứng cười nhếch mép.
"Đúng là một lũ phiền phức! Ta muốn yên ổn nhưng các ngươi lại muốn truy sát ta, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngày hôm nay ta sẽ tiêu diệt từng kẻ một, ta sẽ không để cho kẻ nào sống sót rời khỏi nơi này!"
Nói xong thì Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun quả cầu tuyết bay thẳng đến đám pháp sư, năm người bọn họ nhìn thấy vậy thì liền hợp sức tạo thành kết giới vững chắc không để cho cô tấn công mình. Công nhận bọn họ khi phối hợp ăn ý với nhau thì tạo ra một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy, cả năm người bọn họ bàn bạc kỹ lưỡng về kế hoạch. Mộc Phong sẽ làm đội trưởng, Hải Minh phụ trách triệu hồi thần thú ra để tấn công, Ngự Lâm phụ trách tấn công bằng võ thuật. Vỹ Lưu thì phụ trách bố trí trận pháp để làm sức mạnh của Nguyệt Thư suy yếu, Danh Phi phụ trách dùng chú thuật để yểm trợ cho Ngự Lâm đánh nhau với Nguyệt Thư, sẽ không bị cô ta dùng pháp lực làm cho Ngự Lâm bị thương.
Tất cả kế hoạch đều đã được sắp xếp phân công hợp lý kỹ lưỡng thì bọn họ bắt đầu hành động, Hải Minh triệu hồi thần thú là một con bạch hổ to lớn dũng mãnh. Nó nghe theo mệnh lệnh của Hải Minh phóng thẳng đến tấn công Nguyệt Thư phía bên phải, còn Ngự Lâm dùng võ thuật của môn phái mình để tấn công phía bên trái. Danh Phi cũng dùng chú thuật để yểm trợ cho Ngự Lâm, phía trước thì Vỹ Lưu đang bày binh bố trí trận pháp để làm cho sức mạnh của cô suy yếu. Sau đó bọn họ sẽ dễ dàng tiêu diệt được cô, còn Mộc Phong đứng ở ngoài chỉ đạo bọn họ cách để đối phó với cô.
Nguyệt Thư cười khinh bỉ, cô ra lệnh cho Tiểu Hồ tấn công Mộc Phong.
"Tiểu Hồ!"
Tiểu Hồ nghe thấy chủ nhân gọi mình thì cậu lập tức xuất hiện.
"Vâng!"
Nguyệt Thư lạnh lùng đáp:
"Mau giết chết tên Mộc Phong thối tha này cho ta!"
"Tuân lệnh!"
Tiểu Hồ nhận được mệnh lệnh liền lao đến tấn công Mộc Phong, cậu dùng sức mạnh mấy trăm năm tu luyện của mình để ra những đòn đánh mang sát thương nặng nhất. Mộc Phong cũng chẳng vừa, cậu dùng lá bùa màu xanh ra niệm chú rồi đấu với Tiểu Hồ. Hai bên ngang tài ngang sức không ai chịu thua ai, cứ như vậy giằng co rất lâu mà vẫn chưa tới hồi kết. Về phía Nguyệt Thư, cô bị bốn tên pháp sư bao vây xung quanh, cô niệm chú khổng tước lại một lần nữa phun mưa băng xuống. Bốn người bọn họ cố gắng chống đỡ, sau đó Hải Minh ra lệnh cho bạch hổ tấn công Nguyệt Thư. Cô nhìn thấy bạch hổ hung hãn phóng đến, thì cô lập tức lấy lá bùa màu tím ra triệu hồi thiên lôi đánh cho bạch hổ tan thành khói bụi.
Hải Minh nhìn thấy thần thú cấp cao của mình bị cô giết chết một cách dễ dàng, hắn không cam tâm.
"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại mạnh như thế, cô còn điều khiển được cả thiên lôi nữa sao?"
Nguyệt Thư cười mỉa mai:
"Ta là ai ngươi không cần biết! Điều mà ngươi biết ngay lúc này đó chính là cái chết!"
Hải Minh cười nhếch môi:
"Haha, thú vị lắm! Được, nếu cô không chịu nói ra thân phận của mình! Vậy thì tôi sẽ bắt cô nói ra cho bằng được, tôi sẽ sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng cũng là tuyệt chiêu mạnh nhất của môn phái Hải Tâm!"
Hải Minh triệu hồi ra thần thú Thanh Xà, là một con rắn cực lớn màu xanh lục, đôi mắt con mãng xà đó màu đỏ tươi như đá ruby. Nó vừa xuất hiện đã khiến cho Nguyệt Thư chấn động, thì ra nó là con thần thú cuối cùng mà cô chưa thu phục được từ 100 năm về trước. Lúc trước cô đã từng đi tìm kiếm con thanh xà này khắp nơi, cuối cùng thì cô cũng kiếm được nó trong một hang động ở dãy núi liên hoa sơn. Một ngọn núi rất cao và hùng vĩ, Nguyệt Thư đã từng giao chiến với con thanh xà này một lần. Nó rất mạnh và khó thuần phục, nhưng lúc đó cô gặp một chuyện xui xẻo đó là đang đánh nhau với nó thì Huyền Thuật Linh có biến. Cho nên cô phải tức tốc quay về Huyền Thuật Linh để giải quyết công chuyện, và từ đó trở đi cô cũng quên mất việc đi thu phục con thanh xà này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.