Chương 2
Mê Dương
13/10/2017
CHƯƠNG 2
“Á á á á”
Công tước vốn yêu mái tóc của mình như yêu mạng, ngày nào cũng phải dùng tinh chất hoa hồng cao cấp nhất bôi lên chăm chút, bị ý đồ to gan của anh dọa đến sợ hết hồn lập tức hú hét om sòm!
“Cái tên chăn ngựa chết tiệt kia! Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc quý của Bản công tước, ta lập tức cắt cái thứ vô dụng đó đó của ngươi xuống cho chó ăn!”
“Thứ vô dụng đó đó?”
Rennes Kerman nhíu mày:
“Ý Công tước đại nhân là cái thứ nào đó mà tối qua ngài ngậm trong miệng, hút vui đến quên cả đất trời, cuối cùng còn nuốt hết sạch chất lỏng mà nó bắn ra đến không còn thừa một giọt ấy hả?”
Công tước Dumas Wayne nghe vậy vừa thẹn vừa tức, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức đỏ tưng bừng.
Rennes Kerman thấy vẻ lúng túng của cậu lại càng vui miệng nói tiếp:
“Ta còn nhớ rõ rằng cái thứ vô dụng đó đó đêm nào cũng đều khiến cho Công tước ngài sướng đến quằn cả người, bắn đầy cả giường đó.”
“Ngươi, ngươi nói bậy, Bản công tước đâu có!”
Dumas Wayne Công tước lập tức cứng miệng phủ nhận, tức giận đến giơ chân!
“Thật thế sao?”
Rennes Kerman dùng một tay kéo Công tước vào lòng, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm:
“Vậy thì chúng ta kiểm nghiệm chút coi nha.”
“Cái gì? Ngươi, ngươi đừng có mà làm bậy a, chỗ này là chuồng ngựa, lỡ như bị ai dòm thấy…”
Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh cậu đường đường là Dumas Wayne Công tước mà lại để người ta phát hiện ra đang bị đàn ông cắm cắm vào cái mông, cậu thấy thà đâm đầu vào tường còn hơn.
“Bị ai dòm thấy? Yên tâm, không có lệnh của ta, không ai dám đến đây đâu. Vẻ hư hỏng của cái con ngựa cái nhỏ cưng bị ta thao sướng đến chết đi sống lại, chỉ mình ta được thấy thôi.”
“Ngậm cái mồm thối lại cho ta!”
Dumas Wayne Công tước tức tối gào toáng lên!
“Dẫu không ai dòm thấy, vẫn còn có ngựa a! Ta không muốn để hai cái con ngựa ngu này đứng bên cạnh coi kịch vui đâu!”
“Cũng có sao đâu?” Rennes Kerman xấu xa nhướn mày: “Hai con ngựa này từ khi được ghép thành đôi, chưa có chịu ***, không chừng thấy vẻ động dục lẳng lơ của ngựa cái nhỏ nhà ta lại có thể khiến chúng nó lập tức động phòng đó.”
“Vương bát đản! Ngươi coi Bản công tước là cái gì chứ?”
Dumas Wayne Công tước giận đến túm ngay cổ áo hắn giật mạnh.
“Ta coi cưng là cái gì a?” Rennes Kerman nghiêng nghiêng đầu, trình ra vẻ suy tư cực lực.
Dumas Wayne Công tước đột nhiên cảm thấy hồi hộp.
“Ta coi cưng là…”
Vì giọng tư lự của anh quá nhỏ, Dumas Wayne Công tước vô thức ghé tai vào môi anh.
“Ta thích nhất…”
Thích nhất?
Hế hế, xem ra cái tên chăn ngựa thối vênh váo như được nhị ngũ bát vạn cũng phải thần phục mị lực vô biên của Dumas Wayne Công tước ta a, há há há há…
Công tước Dumas Wayne đắc ý cười như điên trong lòng!
“Thích nhất… cưỡi, con ngựa cái nhỏ mà ta thích cưỡi nhất!”
Nét cười hả hê trên mặt Công tước Dumas Wayne lập tức cứng đờ!
“Vương bát đản!”
Wayne Công tước giận đến vung ra một cái bạt tai!
Rennes Kerman cười hì hì chụp lấy tay cậu, đưa lên mép hôn đánh chóc một cái.
“Đôi bàn tay vừa đẹp vừa mềm thế này, vạn nhất bị thương, ta sẽ xót lắm đó….”
Nghe được lời tán tụng của hắn, Công tước Wayne lập tức ngọt ngào đầy lòng, nét phẫn nộ trên mặt lập tức hòa hoãn đi nhiều…
“Đôi tay này hẳn là nên dùng…”
“Dùng ở đâu?” Wayne Công tước hiếu kì hỏi.
“Dùng ở chỗ này!”
Rennes Kerman cười tà tà, đưa đôi tay ngọc ngà mềm mại hoàn toàn ngược lại với đôi tay thô ráp của anh đặt lên đũng quần!
“Ngươi ngươi là đồ trơ tráo!”
Gương mặt tuấn tú của Dumas Wayne Công tước lập tức đỏ bừng, nhịn không được chửi ầm lên!
“Ngươi không phải ưa nhất là mấy chuyện trơ tráo sao?”
Rennes Kerman đưa đẩy mông, khiến tính khí của mình dần dần bành trướng trong đôi tay mềm mại dụ người phạm tội!
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay, Dumas Wayne Công tước hít sâu một hơi
“Mỗi lần cái đại roi ngựa trơ tráo này chọc vào cái tiểu huyệt vừa hư hỏng vừa nóng ẩm của cưng, trơ tráo điên cuồng bôn ba bên trong, cưng lập tức lắc lắc mái tóc vàng *** đãng, trơ tráo khóc lóc cầu xin lần nữa, rồi một lần nữa trơ tráo đạt cực khoái…”Giọng nói quyến rũ mê người của nam nhân miêu tả những hình ảnh *** đãng đến cực điểm…
“Không được… không được nói nữa…”
Hai chân Wayne Công tước như nhũn ra, đôi mắt xanh biếc mỹ lệ vô thức ướt át long lanh…
Rennes Kerman nở một nụ cười của ma vương.
“Cương rồi sao, con ngựa cái nhỏ *** đãng của ta?”
“Làm… làm gì có….”
Wayne Công tước vội vã lắc đầu, nhất tâm phủ nhận.
“Thật vậy sao?”
Rennes Kerman ấn tay lên thứ đang cương lên không thể nào che giấu dưới chiếc quần bó sát của Công tước, cười ha hả.
“Thật là một con ngựa cái nhỏ chẳng thành thực chút nào a….”
Kỹ xảo cực kì điêu luyện của nam nhân xoa nắn tính khí của mình, khoái cảm mạnh mẽ khiến Wayne Công tước hai chân mềm nhũn đến mức độ gần như không đứng nổi, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của anh, giãy giụa yếu ớt…
“A ha… đừng mà… Buông…”
“Đừng buông ngươi ra? Yên tâm, ta sẽ không buông ngươi ra đâu… Ngựa cái nhỏ xinh đẹp *** đãng của ta, ta sẽ cưỡi cưng cưỡi đến chết!”
Rennes Kerman xoay người cậu đặt lên lan can, từ phía sau kéo mạnh cái quần bó sát người xuống, một cái mông căng tròn mây mẩy lập tức hiện ra
Rennes Kerman nhìn chằm chằm vào đó, đôi tay to lớn do quanh năm cưỡi ngựa không ngừng vuốt ve xoa nắn lên làn da mềm mại trơn láng…
“Cái mông *** đãng quá đi…”
Sự âu yếm vuốt ve của anh khiến ở sâu thẳm trong Công tước Wayne cảm giác ngứa ngáy khó chịu, khiến cậu nức nở giãy giụa cái mông…
“Ô… đừng mà… ngứa quá… ngứa quá a…”
“Ngứa ở đâu vậy, ngựa cái nhỏ của ta?”
Anh cười tà tà, mở cánh mông đang run nhè nhẹ ấy ra, nhìn đắm đuối vào nụ hoa hồng phấn mỹ lệ
“A a đừng mà! Cái tên chăn ngựa thối này! Đừng có nhìn mà!”
Bị thị gian trắng trợn khiến Dumas Wayne Công tước ngượng đến quay đầu lại hét lớn!
“Công tước đại nhân cao quý, ta nhận ra ta càng nhìn, ngài càng hưng phấn đó.”
“Nói láo! Ta làm gì có!”
“Vậy chứ đây là cái gì? Cái miệng nhỏ nhắn hưng phấn đến ngọ nguậy không ngừng này, chẳng phải là khao khát muốn ta quan tâm chút sao?”
Rennes Kerman vươn một ngón tay, xấu xa ấn lên tiểu huyệt giữa cái mông.
“A”
Wayne Công tước giật bắn mình như bị điện giật.
“Chậc chậc, cái miệng nhỏ nhắn này hình như rất là cơ khát nha, sống chết nuốt đầu ngón tay của ta vào thế này… Được rồi, ta đây sẽ từ bi đút đút nó nha”
Nam nhân giả vờ tử tế đưa một ngón tay dài đâm mạnh vào tiểu huyệt
“A a a”
Công tước Wayne ngửa đầu cất tiếng thét lớn
“Chậc chậc, cái miệng nhỏ mới *** đãng làm sao a, không ngừng chảy nước ra đây này…”
Rennes Kerman ha ha cười, càng đẩy mạnh ngón tay…
“Ô a a Thượng Đế ơi”
Đầu ngón tay tà ác của anh liên tục đánh vào bích tràng mẫn cảm của cậu, khiến chỗ nào đó trong cơ thể Công tước Wayne lại càng ngứa ngáy không thôi
“Ô ô… ngứa quá đi… sâu chút nữa… sâu thêm chút nữa…”
Công tước Wayne khó chịu giãy giụa cái eo, phát ra những tiếng nức nở nho nhỏ.
“Ai đúng là ngựa cái nhỏ tham lam mà.”
Rennes Kerman giả vờ thở dài bất đắc dĩ.
“Dù sao độ dài của ngón tay có hạn, cưng nói coi, ta nên dùng cái gì thì mới sâu hơn được chút đây?”
“Ô… ngứa quá… khó chịu quá… ta muốn… ta muốn cái dài dài đó…”
“Cái gì dài dài a?”
Rennes Kerman vừa giả vờ không hiểu hỏi lại vừa xấu xa dùng móng tay gãi gãi tràng bích ướt át.
“A a chịu không nổi nữa!”
Ngứa ngáy điên cuồng trong cơ thể khiến Công tước Dumas Wayne luôn luôn mạnh miệng nhịn không được đầu hàng!
Cậu lắc lắc mái tóc vàng kim dài óng ả, không hề ngượng ngừng khóc òa.
“Ô… ngứa chết ta mất! Cho ta côn thịt! Cho ta côn thịt siêu dài!”
“Ngựa cái nhỏ đáng thương của ta, khóc đau lòng quá đi a. Lần sau nhớ kĩ phải nói thành thực sớm một chút, biết không?”
Rennes Kerman không hổ là người thuần ngựa đệ nhất thiên hạ, phi thường hiểu làm sao để thuần phục một con ngựa con điêu ngoa.
“Biết rồi… Mau, mau lên cho ta!”
Trải qua thời gian dài chịu “mã thuật huấn luyện”, thân thể Công tước Wane đã sớm quen hưởng lạc, kêu gào đòi được thỏa mãn đến cùng.
“Được được, cho cưng, cho cưng! Ai, đúng là ngựa cái nhỏ chẳng kiên nhẫn chút nào.”
Rennes Kerman lại giả vờ thở dài bất đắc dĩ.
Anh rút ngón tay đã ướt đẫm, móc ra tính khí đã hưng phấn bừng bừng từ lâu, nhắm ngay huyệt khẩu tuyệt đẹp cắm thật mạnh vào
“A a a”
Tiểu huyệt ngứa ngáy đã lâu cuối cùng được thỏa mãn, Công tước Wayne sung sướng cất tiếng thét dài
“Hộc hộc Hút chặt thật… nga nga… ngựa cái nhỏ *** đãng của ta, chạy nhanh lên cho ta!”
Anh vừa điên cuồng đưa đẩy eo, khiến tính khí vĩ đại tại tiểu huyệt nóng như lửa chạy nhanh hơn nữa, vừa vỗ thật mạnh lên cái mông căng mẩy trắng nõn khêu gợi!
“A a sâu quá sâu quá a”
Khoái cảm ầm ầm chạy khắp cơ thể Công tước như cuồng phong bạo vũ.
Wayne Công tước dưới sự thao kiền của anh đã hoàn toàn mất lí trí, cậu không ngừng lắc đầu vừa cuồng loạn gào lớn
“A a ta muốn nữa mạnh lên mạnh lên”
Trong không gian tràn ngập mùi cùng với âm thanh va chạm *** mỹ…
Hai con tuấn mã cảm nhận được bầu không khí không bình thường, thở phì phì, kích động mà chạm vào nhau…
“Hộc hộc… Hanya, cưỡi Bora đi!”
Rennes Kerman thở hổn hển giáo dục con ngựa đực của mình.
“Học ta dốc sức cưỡi con ngựa cái của ngươi đi!!”
“Hí”
Hanya cất tiếng hí dài, theo lệnh của chủ nhân, học theo, lập tức cưỡi lên con ngựa cái bên cạnh.
Hai con ngựa chẳng nể nang gì *** trước mắt Công tước Wayne
“Nga nga…. Trời ơi… Thế này thì quá mức điên cuồng rồi…”
Công tước Dumas Wayne đầu óc hoàn toàn mê muội, cậu tưởng như mình đã thực sự biến thành một con ngựa cái, hưởng thụ sự sung sướng điên cuồng vì bị một con ngựa đực cưỡi trên thân…
“Tuyệt quá…. Sướng chết mất… A a ta muốn bắn ta muốn bắn”
“Hộc hộc… con ngựa cái hư hỏng của ta, bắn ra đi! Ngựa đực của cưng cũng muốn bắn đầy dịch thể cho cưng rồi”
Rennes Kerman nắm chặt cái eo mảnh mai, đưa đẩy không hề quy luật, gào lớn bắn tinh!
“A a Thượng Đế ơi bắn bắn cho con ngựa cái nhỏ *** đãng nhà ngươi”
Rennes Kerman ngửa đầu gầm lớn, một dòng dịch thể mạnh và nồng tựa như ngựa đực bắn đầy vào cái mông Công tước.
“A a nhiều quá nóng quá sướng chết ta mất”
Công tước Wayne vừa hưởng thụ dòng dịch thể nóng rực của anh vừa bắn tinh cực kì thống khoái
Cứ như vậy, hai con ngựa cùng hai người đàn ông, trong cái chuồng tràn đầy xuân sắc, mãnh liệt yêu đương nguyên cả đêm
Khi Công tước Wayne tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, ngài bi thảm phát hiện rằng cái mông mình lại còn đau hơn hôm qua.
Ma vương a! Là ông ghen tị với sự phong lưu anh tuấn của Bản công tước cho nên mới phái cái tên hỗn đản kia xuống đây hại ta sao?
Chắc chắn, chắc chắn là như thế rồi.
Cái tên kia là ác ma do quỷ sa tăng phái đến, bằng không sao lại có thể lỗ mãng vô sỉ hạ lưu thế được!
Hứ! Bản công tước xin thề với Thượng Đế và danh dự thần thánh của Hoàng gia sẽ tuyệt không vì chút thất bại cỏn con mà lung lay niềm tin cùng ý chí quyết chiến không mệt mỏi với quân ma vương.
Tuy rằng hôm qua thua to, đến bây giờ cái mông còn đau nhói lên từng đợt, nhưng Công tước Wayne vẫn kiên trì vắt óc nghĩ ngợi, suy tư cách phản kích cái tên chăn ngựa tà ác đó.
Trầm tư suy nghĩ được chừng mươi phút, ánh mắt Công tước bỗng lóe sáng.
Ra rồi!
Rennes Kerman lẵng nhẵng ở đây cũng chỉ vì phải chăm sóc hai con ngựa quý của Quốc vương, nếu mờ hai cái con súc sinh bốn chân đó biến mất, chẳng phải hắn không thể nào ở trong phủ Công tước nữa sao?
Rút củi đáy nồi, đây chính là binh pháp phương Đông kinh điển a!
Hí hí, xem ra, mấy bữa nay coi mấy cuốn sách vở phương Đông cũng hữu dụng thiệt.
Cứ quyết vầy đi.
Công tước Wayne vừa nghĩ ra diệu kế, liền lập tức thay y phục.
Đương nhiên, cậu không thể cứ ngu ngốc phạm một sai lầm đến hai lần, Công tước khôn ngoan khốn khổ rút ra bài học do bị người ta bắt tại trận, lần này trước khi hành động, phải dùng kế điệu hổ ly sơn – đây cũng là học từ mấy quyển sách từ phương Đông mà ra.
“Quản gia!”
Công tước gọi quản gia lên, nghiêm mặt nói.
“Ta lệnh cho ông kêu cái tên chăn ngựa Rennes Kerman lên, sau đó, ông và hắn ngồi tâm sự với nhau một lúc đi.”
“Tôi? Công tước đại nhân, sao tôi lại phải ngồi tán dóc với cậu ta?”
Đương nhiên là để Bản công tước ta đây có thời gian mà tranh thủ, ngu!
“Hắn ta bây giờ ở trong phủ Công tước của ta, ông làm quản gia của Công tước, chẳng lẽ không cần tâm sự với hắn sao? Ông là quản gia ăn không ngồi rỗi chắc?!”
Quản gia mặt đầy vẻ ngơ ngác xem ra chả hiểu gì, nhưng mà, nhìn phong thái uy nghiêm mà vẫn đẹp trai của Công tước, ông nào dám cãi lệnh, đành phải do dự hỏi:
“Nhưng mà, Công tước đại nhân, tôi nên nói chuyện gì với cậu ta cho được đây?”
“Ta sao quản được ông nói với hắn ta cái gì? Tán dóc cũng được, thức ăn cũng được, gái đẹp cũng được! Chỉ cần ông đảm bảo hắn trong nửa giờ không có quay trở về chuồng ngựa là được.”
“Phải nói chuyện những nửa giờ?”
“Đương nhiên! Ít nhất là nửa giờ! Để hắn ta quay về sớm một nửa phút, Bản công tước sẽ cắt cái chân chó của ông!”
“Vâng vâng… Công tước đại nhân.”
Dưới nghiêm lệnh của Công tước, quản gia số khổ vô cùng bất đắc dĩ tiếp nhận nhiệm vụ.
“Nhớ cho kĩ, tuyệt đối không được nói cho hắn là ta bảo ông đi tán chuyện với hắn! Rõ chưa?”
“Rõ rồi, Công tước đại nhân.”
Tuy rằng không biết chủ nhân có kế hoạch gì, bất quá mỗi lần chủ nhân tỏ ra vô cùng thần bí như vậy, luôn luôn có kẻ sẽ gặp họa, quản gia thức thời tự nhủ thôi cứ y lệnh chủ nhân mà làm cho yên.
Sau vụ hôm qua, hành động của Công tước ngài đương nhiên là cẩn thận hơn nhiều.
Quản gia nhận lệnh xong, cậu vẫn len lén bám theo ông ta tới tận thư phòng, thấy ổng đang phái người đi mời Rennes Kerman tiên sinh.
Vô liêm sỉ! Đối với cái tên ‘roi ngựa’ tà ác kia cung kính như vậy, bất quá chỉ là một tay chăn ngựa, lại còn luôn mồm gọi hắn là tiên sinh, là người Quốc vương bệ hạ phái đến thì đã hay hớm lắm đấy?
Công tước đầy bụng oán hận chửi thầm.
Trong chốc lát, thân ảnh cao lớn của người thuần ngựa đã xuất hiện.
Hí hí, kế hoạch thành công bước đầu rồi.
Bây giờ, phải nhanh chóng tiến hành bước thứ hai.
Wayne Công tước thừa dịp Rennes Kerman đi gặp quản gia, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra tàu ngựa.
“Được rồi, các bảo bối, Bản tước hôm nay từ bi mà cho các ngươi tự do đó!”
Biết Rennes Kerman chưa về ngay được, Công tước nghênh ngang đi vào chuồng, đưa hai tay về phía hai con tuấn mã, thể hiện một cái ôm nhiệt tình mà hiền lành.
Thế nhưng, hai con ngựa này đối với vẻ đẹp của con người không hề có bất luận khả năng thưởng thức với sức giám định.
Bọn chúng căn bản là hờ hững với Công tước Wayne.
Công tước Wayne anh tuấn và tiêu sái nhất cả nước mất mặt trước hai con ngựa, xem ra còn chẳng hấp dẫn bằng một đống cỏ khô góc chuồng nữa.
“Ở cùng cái tên chăn ngựa chết tiệt đó lâu, ngay cả ngựa cũng trở nên đáng ghét hết sức luôn.”
Wayne Công tước không cam lòng lẩm nhẩm một câu.
Bất quá mình cao thượng vĩ đại thế này, vang danh toàn bộ cung đình, các em gái lúc nào cũng ca ngợi là Công tước Wayne ôn nhu lương thiện, dù hai con ngựa mất nết này không biết ơn, hôm nay mình nhất định sẽ thả chúng nó ra.
Bốn bề yên ắng, đến lúc hành động.
Công tước Wayne không hề chần chờ mở cửa chuồng ngựa.
“Chạy đi, chạy đi, nhìn coi, cửa mở rồi, chạy đến với tự do của tụi bây đi!”
Hai con ngựa không hề phản ứng.
“Ê! Hai cái con ngựa kia, chúng mầy là ngựa điếc hở? Dù điếc cũng còn có mắt cơ mà! Nhìn mau coi! Cửa chuồng mở rồi, tụi bay chạy trốn được rồi đó!”
Công tước Wayne gào thiệt to, lảm nhảm ồn ào với hai con ngựa.
Đáng ghét chính là, hai con ngựa nhất tâm tỏ ra nhàn nhã, liếc cũng hêm thèm liếc về cánh cửa đến với tự do đó.
“Bên ngoài có gái đẹp, à không, bên ngoài có ngựa cái đẹp! Ngựa cái đó, hiểu không? Hai cái con ngựa đần này, là mặt ngựa não heo sao? Đến chạy trốn cũng không hiểu!”
Công tước tức giận đến phát điên.
Cậu bước lên trên, nắm bờm ngựa.
“Đến đây, đồ đần này, nhanh chạy cho ta đi!”
Hííí
Con ngựa bị nắm bờm khó chịu hí lên, lắc lắc cái đuôi dài.
“Cái gì? Tụi bây còn dám cãi lại Bản tước? Nếu không phải vì hai đứa đần tụi bây, Bản tước mà phải thảm thế này chắc? Ngựa chết! Ngựa què! Cái tên chăn ngựa đó thích tụi bây như thế, đi mà cưỡi tụi bây đi nha! Cắm cái mông tụi bây đi nha! Vì sao lại đi cắm cái mông Bản tước chứ?”
Công tước ấm ức đầy một bụng rú rít với hai con ngựa, vừa dùng tay vỗ thật mạnh lên cái mông rắn chắc cường tráng của chúng.
Con ngựa khó chịu thở phì phì.
“Vỗ vỗ cái mông đã khó chịu rồi? Hứ, bây còn chưa có hưởng qua mùi vị bị cắm cái mông đâu!”
Híííí! Phì phìììì
Con ngựa thờ phì phì hí lên.
“Chúng bây ở trong phủ của Bản tước, ăn của Bản tước, ngủ của Bản tước, thế mà còn hại Bản tước ngày nào cũng bị đau cái mông, chúng bây nói xem, chúng bây có đáng bị đánh hay không hả?!”
Híííí! Híííí!
Thấy tuấn mã đột nhiên gõ mạnh hai móng trước, đức ngài Công tước sợ đến nhảy lủi hai bước.
Cậu đâu có muốn tiêu đời dưới móng ngựa giữa lúc thanh xuân phơi phới chớ
Hơn nữa, Công tước trẻ tuổi đẹp trai bị ngựa giẫm chết, chết như vầy thật rất rất mất mặt.
“Bây giờ Bản công tước đại nhân sẽ nhân từ độ lượng, không thèm trả thù tụi bây, còn thả tụi bây về với tự do, tử tế chưa? Mà ta nói tụi bây cũng chạy cho lẹ lẹ đi, nếu không chờ tên chăn ngựa ác ma đó về, tụi bây có muốn đi cũng không được nha, hắn là chúa hung ác độc địa, sẽ rút roi ngựa quất tụi bây thôi rồi”
Công tước thấu tình đạt lý, vừa đe dọa vừa khuyến cáo, xem ra vẫn chẳng ăn nhằm gì.
“Giờ không chạy hả, quyết không hả?! Được! Bản công tước tự mình động thủ!”
Wayne Công tước dùng một tay nắm dây cương, cố sức lôi kéo chúng nó ra ngoài cửa.
“Đi a! Đồ lười! Nhấc chân lên cho ta! Tụi bây là heo sao? Sao lại nặng thế hả?”
Kéo sống kéo chết một hồi, hai con ngựa mới chậm rì rì thong thả nhấc chân.
“Ngoan lắm, rất ngoan, cứ thế, ngựa ngoan, đi theo Bản công tước, ta sẽ tặng cho bây một con ngựa cái xinh đẹp nha.”
Lôi kéo hai con ngựa đi ra khỏi rào chắn trong chuồng ngựa, Công tước Wayne mừng như mở cờ trong bụng, vừa rủ rỉ hứa hẹn ngựa cái này nọ, vừa nắm dây cương mau mau đi về phía bãi cỏ bên kia lằn ranh giới.
Chỉ cần đem ngựa kéo đến đó là có thể đuổi chúng nó chạy đi rồi.
Làm ngựa hoang cũng được, bị dân thường bắt được bán đi cũng tốt, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến Bản công tước.
Hai con ngựa được giao cho biến mất, tên hỗn đản đó sẽ chết chắc! Hứ, dám dùng kéo uy hiếp Bản công tước? Đây là báo ứng của ngươi!
“Nầy nầy, nhanh chân chút đi nào!”
Đi một hồi, thấy cũng sắp đến mục tiêu rồi, hai con ngựa đột nhiên dừng lại.
Công tước cuống đến trừng trừng mắt nhìn.
“Ngựa chết toi! Cỏ bên kia còn nhiều hơn, hai cái đứa ngu ngốc tụi bây, tên chăn ngựa ngày nào cũng cho tụi bây ăn toàn là đồ tăng trọng cho ngu thêm chắc? Lại còn ăn? Lại còn ăn? Tụi bây rốt cuộc là ngựa hay là heo a?”
Bất kể Công tước mắng đến đâu, hai con ngựa chỉ cúi đầu, nhẩn nha gặm gặm mấy ngọn cỏ non dưới mắt.
Công tước chỉ còn cách sử dụng chiêu đó, liều mạng.
“Bản công tước không tin, ta đấu không lại hai con ngựa đầu heo tụi bây!”
Công tước nổi giận đùng đùng quấn mấy vòng dây cương trên tay, ra sức giằng co chiến đấu với hai con ngựa.
Kéo giật lôi túm, dùng hết sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng lôi được chúng đi.
Đại công cáo thành!
Tuy rằng mệt đến đau cả người, nhưng Công tước ngài hưng phấn mười phần, lau lau gương mặt đẫm mồ hôi vỗ vỗ cái cổ ngựa
“Được rồi, tụi bây đi được rồi, từ nay về sau đừng có mà về nữa, cùng với con ngựa cái này yêu nhau thì phải dịu dàng nha.”
Chưa kịp nói dứt lời, bỗng có một tiếng sáo cao vút truyền đến.
Hai con ngựa đang ung dung thong thả đột nhiên hưng phấn bật dậy, cùng lúc thở phì phì kêu to, nhấc bốn vó hướng về phía tiếng sáo truyền đến mà chạy.
Công tước vẫn chưa kịp buông dây cương ra, bị kéo bay chấp chới theo.
“Á á á á á! Tụi bây làm gì…”
Ầm!
Thân thể bị hai con tuấn mã phát cuồng lôi theo, Công tước giờ muốn buông dây cương ra cũng không kịp nữa.
Ai bảo cậu lôi ngựa ra đến đây, lại còn cố ý quấn thật chặt dây quanh cánh tay nữa chứ?
“Á á á á á! Cứu với! Cứu tôi với!”
Công tước gào lên váng trời, rung động khắp phủ Công tước.
Vừa mất sức chín trâu hai hổ mới kéo đi được một khúc, hai con tuấn mã vui vó phi một hồi đã về đúng chỗ cũ.
Chạy đến trước mặt người thổi sáo, hai con ngựa dừng vó, vô vùng thân thiết cọ cọ vào người nam nhân.
“Ô ai cứu tôi với… Ngựa… ngựa điên rồi… Ô ô… May mà, mấy con ngựa điên này cũng chịu dừng lại rồi…”
Công tước bị ngựa kéo theo khắp người dính bẩn rên rỉ thảm thiết, thấy trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày da của nam, không tự chủ được vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn là sắc mặt tái nhợt thét lên sợ hãi.
“Sao lại là ngươi?!”
“Cưng còn nghĩ có thể là ai được đây? Con ngựa cái nhỏ không nghe lời của ta.”
Rennes Kerman nhìn từ trên cao xuống ngắm vị Công tước đang nhếch nhác vô cùng, chậc chậc không ngừng.
“Ô… ngươi muốn làm gì? Có ai không, cứu tôi với”
Công tước Dumas Wayne đáng thương lần thứ hai bị kéo vào chuồng ngựa – “Tăng cường huấn luyện!”
nhị ngũ bát vạn: Liên quan đến bài mạt chược, nhị ngũ bát vạn là bài rất tốt, những người chơi bài mạt chược mà được nhị ngũ bát vạn thường thường rất kiêu ngạo chắc thắng, nên người Trung Quốc thường có câu ví von là “vênh như được nhị ngũ bát vạn”:”}
Thị gian: Gian *** pằng mắt ts chị Dương chị hêm còn thíu cái gì chưa ‘gian’ đâu ó chị=)))))
Rầu, ts na chưa chi đã cho nhau mấy màn H tưng bừng hoa lá như này quả là hêm có xíu lương tưm nào mờ =))))))))))) pạn Công tước, mình ngày càng nể cái dũng khí chiến đấu vs cái ác hêm ngừng nghỉ cụa bạn đó nha cố lên hãy cố lên =))))))XD mờ nhá Bạn Công tước , mình nờ mình thấy bạn hêm những xiu chảnh, xiu nhẹ dạ mờ còn có chái tym xiu thíu nữ nựa ó na nó mới nói đòng đưa có mấy câu mờ pạn đã nhún nhảy tận đâu đâu rồi nờ xao? =)) non gan quá vầy? =))
——————oOo—————— Đăng bởi: admin
“Á á á á”
Công tước vốn yêu mái tóc của mình như yêu mạng, ngày nào cũng phải dùng tinh chất hoa hồng cao cấp nhất bôi lên chăm chút, bị ý đồ to gan của anh dọa đến sợ hết hồn lập tức hú hét om sòm!
“Cái tên chăn ngựa chết tiệt kia! Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc quý của Bản công tước, ta lập tức cắt cái thứ vô dụng đó đó của ngươi xuống cho chó ăn!”
“Thứ vô dụng đó đó?”
Rennes Kerman nhíu mày:
“Ý Công tước đại nhân là cái thứ nào đó mà tối qua ngài ngậm trong miệng, hút vui đến quên cả đất trời, cuối cùng còn nuốt hết sạch chất lỏng mà nó bắn ra đến không còn thừa một giọt ấy hả?”
Công tước Dumas Wayne nghe vậy vừa thẹn vừa tức, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức đỏ tưng bừng.
Rennes Kerman thấy vẻ lúng túng của cậu lại càng vui miệng nói tiếp:
“Ta còn nhớ rõ rằng cái thứ vô dụng đó đó đêm nào cũng đều khiến cho Công tước ngài sướng đến quằn cả người, bắn đầy cả giường đó.”
“Ngươi, ngươi nói bậy, Bản công tước đâu có!”
Dumas Wayne Công tước lập tức cứng miệng phủ nhận, tức giận đến giơ chân!
“Thật thế sao?”
Rennes Kerman dùng một tay kéo Công tước vào lòng, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm:
“Vậy thì chúng ta kiểm nghiệm chút coi nha.”
“Cái gì? Ngươi, ngươi đừng có mà làm bậy a, chỗ này là chuồng ngựa, lỡ như bị ai dòm thấy…”
Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh cậu đường đường là Dumas Wayne Công tước mà lại để người ta phát hiện ra đang bị đàn ông cắm cắm vào cái mông, cậu thấy thà đâm đầu vào tường còn hơn.
“Bị ai dòm thấy? Yên tâm, không có lệnh của ta, không ai dám đến đây đâu. Vẻ hư hỏng của cái con ngựa cái nhỏ cưng bị ta thao sướng đến chết đi sống lại, chỉ mình ta được thấy thôi.”
“Ngậm cái mồm thối lại cho ta!”
Dumas Wayne Công tước tức tối gào toáng lên!
“Dẫu không ai dòm thấy, vẫn còn có ngựa a! Ta không muốn để hai cái con ngựa ngu này đứng bên cạnh coi kịch vui đâu!”
“Cũng có sao đâu?” Rennes Kerman xấu xa nhướn mày: “Hai con ngựa này từ khi được ghép thành đôi, chưa có chịu ***, không chừng thấy vẻ động dục lẳng lơ của ngựa cái nhỏ nhà ta lại có thể khiến chúng nó lập tức động phòng đó.”
“Vương bát đản! Ngươi coi Bản công tước là cái gì chứ?”
Dumas Wayne Công tước giận đến túm ngay cổ áo hắn giật mạnh.
“Ta coi cưng là cái gì a?” Rennes Kerman nghiêng nghiêng đầu, trình ra vẻ suy tư cực lực.
Dumas Wayne Công tước đột nhiên cảm thấy hồi hộp.
“Ta coi cưng là…”
Vì giọng tư lự của anh quá nhỏ, Dumas Wayne Công tước vô thức ghé tai vào môi anh.
“Ta thích nhất…”
Thích nhất?
Hế hế, xem ra cái tên chăn ngựa thối vênh váo như được nhị ngũ bát vạn cũng phải thần phục mị lực vô biên của Dumas Wayne Công tước ta a, há há há há…
Công tước Dumas Wayne đắc ý cười như điên trong lòng!
“Thích nhất… cưỡi, con ngựa cái nhỏ mà ta thích cưỡi nhất!”
Nét cười hả hê trên mặt Công tước Dumas Wayne lập tức cứng đờ!
“Vương bát đản!”
Wayne Công tước giận đến vung ra một cái bạt tai!
Rennes Kerman cười hì hì chụp lấy tay cậu, đưa lên mép hôn đánh chóc một cái.
“Đôi bàn tay vừa đẹp vừa mềm thế này, vạn nhất bị thương, ta sẽ xót lắm đó….”
Nghe được lời tán tụng của hắn, Công tước Wayne lập tức ngọt ngào đầy lòng, nét phẫn nộ trên mặt lập tức hòa hoãn đi nhiều…
“Đôi tay này hẳn là nên dùng…”
“Dùng ở đâu?” Wayne Công tước hiếu kì hỏi.
“Dùng ở chỗ này!”
Rennes Kerman cười tà tà, đưa đôi tay ngọc ngà mềm mại hoàn toàn ngược lại với đôi tay thô ráp của anh đặt lên đũng quần!
“Ngươi ngươi là đồ trơ tráo!”
Gương mặt tuấn tú của Dumas Wayne Công tước lập tức đỏ bừng, nhịn không được chửi ầm lên!
“Ngươi không phải ưa nhất là mấy chuyện trơ tráo sao?”
Rennes Kerman đưa đẩy mông, khiến tính khí của mình dần dần bành trướng trong đôi tay mềm mại dụ người phạm tội!
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay, Dumas Wayne Công tước hít sâu một hơi
“Mỗi lần cái đại roi ngựa trơ tráo này chọc vào cái tiểu huyệt vừa hư hỏng vừa nóng ẩm của cưng, trơ tráo điên cuồng bôn ba bên trong, cưng lập tức lắc lắc mái tóc vàng *** đãng, trơ tráo khóc lóc cầu xin lần nữa, rồi một lần nữa trơ tráo đạt cực khoái…”Giọng nói quyến rũ mê người của nam nhân miêu tả những hình ảnh *** đãng đến cực điểm…
“Không được… không được nói nữa…”
Hai chân Wayne Công tước như nhũn ra, đôi mắt xanh biếc mỹ lệ vô thức ướt át long lanh…
Rennes Kerman nở một nụ cười của ma vương.
“Cương rồi sao, con ngựa cái nhỏ *** đãng của ta?”
“Làm… làm gì có….”
Wayne Công tước vội vã lắc đầu, nhất tâm phủ nhận.
“Thật vậy sao?”
Rennes Kerman ấn tay lên thứ đang cương lên không thể nào che giấu dưới chiếc quần bó sát của Công tước, cười ha hả.
“Thật là một con ngựa cái nhỏ chẳng thành thực chút nào a….”
Kỹ xảo cực kì điêu luyện của nam nhân xoa nắn tính khí của mình, khoái cảm mạnh mẽ khiến Wayne Công tước hai chân mềm nhũn đến mức độ gần như không đứng nổi, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của anh, giãy giụa yếu ớt…
“A ha… đừng mà… Buông…”
“Đừng buông ngươi ra? Yên tâm, ta sẽ không buông ngươi ra đâu… Ngựa cái nhỏ xinh đẹp *** đãng của ta, ta sẽ cưỡi cưng cưỡi đến chết!”
Rennes Kerman xoay người cậu đặt lên lan can, từ phía sau kéo mạnh cái quần bó sát người xuống, một cái mông căng tròn mây mẩy lập tức hiện ra
Rennes Kerman nhìn chằm chằm vào đó, đôi tay to lớn do quanh năm cưỡi ngựa không ngừng vuốt ve xoa nắn lên làn da mềm mại trơn láng…
“Cái mông *** đãng quá đi…”
Sự âu yếm vuốt ve của anh khiến ở sâu thẳm trong Công tước Wayne cảm giác ngứa ngáy khó chịu, khiến cậu nức nở giãy giụa cái mông…
“Ô… đừng mà… ngứa quá… ngứa quá a…”
“Ngứa ở đâu vậy, ngựa cái nhỏ của ta?”
Anh cười tà tà, mở cánh mông đang run nhè nhẹ ấy ra, nhìn đắm đuối vào nụ hoa hồng phấn mỹ lệ
“A a đừng mà! Cái tên chăn ngựa thối này! Đừng có nhìn mà!”
Bị thị gian trắng trợn khiến Dumas Wayne Công tước ngượng đến quay đầu lại hét lớn!
“Công tước đại nhân cao quý, ta nhận ra ta càng nhìn, ngài càng hưng phấn đó.”
“Nói láo! Ta làm gì có!”
“Vậy chứ đây là cái gì? Cái miệng nhỏ nhắn hưng phấn đến ngọ nguậy không ngừng này, chẳng phải là khao khát muốn ta quan tâm chút sao?”
Rennes Kerman vươn một ngón tay, xấu xa ấn lên tiểu huyệt giữa cái mông.
“A”
Wayne Công tước giật bắn mình như bị điện giật.
“Chậc chậc, cái miệng nhỏ nhắn này hình như rất là cơ khát nha, sống chết nuốt đầu ngón tay của ta vào thế này… Được rồi, ta đây sẽ từ bi đút đút nó nha”
Nam nhân giả vờ tử tế đưa một ngón tay dài đâm mạnh vào tiểu huyệt
“A a a”
Công tước Wayne ngửa đầu cất tiếng thét lớn
“Chậc chậc, cái miệng nhỏ mới *** đãng làm sao a, không ngừng chảy nước ra đây này…”
Rennes Kerman ha ha cười, càng đẩy mạnh ngón tay…
“Ô a a Thượng Đế ơi”
Đầu ngón tay tà ác của anh liên tục đánh vào bích tràng mẫn cảm của cậu, khiến chỗ nào đó trong cơ thể Công tước Wayne lại càng ngứa ngáy không thôi
“Ô ô… ngứa quá đi… sâu chút nữa… sâu thêm chút nữa…”
Công tước Wayne khó chịu giãy giụa cái eo, phát ra những tiếng nức nở nho nhỏ.
“Ai đúng là ngựa cái nhỏ tham lam mà.”
Rennes Kerman giả vờ thở dài bất đắc dĩ.
“Dù sao độ dài của ngón tay có hạn, cưng nói coi, ta nên dùng cái gì thì mới sâu hơn được chút đây?”
“Ô… ngứa quá… khó chịu quá… ta muốn… ta muốn cái dài dài đó…”
“Cái gì dài dài a?”
Rennes Kerman vừa giả vờ không hiểu hỏi lại vừa xấu xa dùng móng tay gãi gãi tràng bích ướt át.
“A a chịu không nổi nữa!”
Ngứa ngáy điên cuồng trong cơ thể khiến Công tước Dumas Wayne luôn luôn mạnh miệng nhịn không được đầu hàng!
Cậu lắc lắc mái tóc vàng kim dài óng ả, không hề ngượng ngừng khóc òa.
“Ô… ngứa chết ta mất! Cho ta côn thịt! Cho ta côn thịt siêu dài!”
“Ngựa cái nhỏ đáng thương của ta, khóc đau lòng quá đi a. Lần sau nhớ kĩ phải nói thành thực sớm một chút, biết không?”
Rennes Kerman không hổ là người thuần ngựa đệ nhất thiên hạ, phi thường hiểu làm sao để thuần phục một con ngựa con điêu ngoa.
“Biết rồi… Mau, mau lên cho ta!”
Trải qua thời gian dài chịu “mã thuật huấn luyện”, thân thể Công tước Wane đã sớm quen hưởng lạc, kêu gào đòi được thỏa mãn đến cùng.
“Được được, cho cưng, cho cưng! Ai, đúng là ngựa cái nhỏ chẳng kiên nhẫn chút nào.”
Rennes Kerman lại giả vờ thở dài bất đắc dĩ.
Anh rút ngón tay đã ướt đẫm, móc ra tính khí đã hưng phấn bừng bừng từ lâu, nhắm ngay huyệt khẩu tuyệt đẹp cắm thật mạnh vào
“A a a”
Tiểu huyệt ngứa ngáy đã lâu cuối cùng được thỏa mãn, Công tước Wayne sung sướng cất tiếng thét dài
“Hộc hộc Hút chặt thật… nga nga… ngựa cái nhỏ *** đãng của ta, chạy nhanh lên cho ta!”
Anh vừa điên cuồng đưa đẩy eo, khiến tính khí vĩ đại tại tiểu huyệt nóng như lửa chạy nhanh hơn nữa, vừa vỗ thật mạnh lên cái mông căng mẩy trắng nõn khêu gợi!
“A a sâu quá sâu quá a”
Khoái cảm ầm ầm chạy khắp cơ thể Công tước như cuồng phong bạo vũ.
Wayne Công tước dưới sự thao kiền của anh đã hoàn toàn mất lí trí, cậu không ngừng lắc đầu vừa cuồng loạn gào lớn
“A a ta muốn nữa mạnh lên mạnh lên”
Trong không gian tràn ngập mùi cùng với âm thanh va chạm *** mỹ…
Hai con tuấn mã cảm nhận được bầu không khí không bình thường, thở phì phì, kích động mà chạm vào nhau…
“Hộc hộc… Hanya, cưỡi Bora đi!”
Rennes Kerman thở hổn hển giáo dục con ngựa đực của mình.
“Học ta dốc sức cưỡi con ngựa cái của ngươi đi!!”
“Hí”
Hanya cất tiếng hí dài, theo lệnh của chủ nhân, học theo, lập tức cưỡi lên con ngựa cái bên cạnh.
Hai con ngựa chẳng nể nang gì *** trước mắt Công tước Wayne
“Nga nga…. Trời ơi… Thế này thì quá mức điên cuồng rồi…”
Công tước Dumas Wayne đầu óc hoàn toàn mê muội, cậu tưởng như mình đã thực sự biến thành một con ngựa cái, hưởng thụ sự sung sướng điên cuồng vì bị một con ngựa đực cưỡi trên thân…
“Tuyệt quá…. Sướng chết mất… A a ta muốn bắn ta muốn bắn”
“Hộc hộc… con ngựa cái hư hỏng của ta, bắn ra đi! Ngựa đực của cưng cũng muốn bắn đầy dịch thể cho cưng rồi”
Rennes Kerman nắm chặt cái eo mảnh mai, đưa đẩy không hề quy luật, gào lớn bắn tinh!
“A a Thượng Đế ơi bắn bắn cho con ngựa cái nhỏ *** đãng nhà ngươi”
Rennes Kerman ngửa đầu gầm lớn, một dòng dịch thể mạnh và nồng tựa như ngựa đực bắn đầy vào cái mông Công tước.
“A a nhiều quá nóng quá sướng chết ta mất”
Công tước Wayne vừa hưởng thụ dòng dịch thể nóng rực của anh vừa bắn tinh cực kì thống khoái
Cứ như vậy, hai con ngựa cùng hai người đàn ông, trong cái chuồng tràn đầy xuân sắc, mãnh liệt yêu đương nguyên cả đêm
Khi Công tước Wayne tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, ngài bi thảm phát hiện rằng cái mông mình lại còn đau hơn hôm qua.
Ma vương a! Là ông ghen tị với sự phong lưu anh tuấn của Bản công tước cho nên mới phái cái tên hỗn đản kia xuống đây hại ta sao?
Chắc chắn, chắc chắn là như thế rồi.
Cái tên kia là ác ma do quỷ sa tăng phái đến, bằng không sao lại có thể lỗ mãng vô sỉ hạ lưu thế được!
Hứ! Bản công tước xin thề với Thượng Đế và danh dự thần thánh của Hoàng gia sẽ tuyệt không vì chút thất bại cỏn con mà lung lay niềm tin cùng ý chí quyết chiến không mệt mỏi với quân ma vương.
Tuy rằng hôm qua thua to, đến bây giờ cái mông còn đau nhói lên từng đợt, nhưng Công tước Wayne vẫn kiên trì vắt óc nghĩ ngợi, suy tư cách phản kích cái tên chăn ngựa tà ác đó.
Trầm tư suy nghĩ được chừng mươi phút, ánh mắt Công tước bỗng lóe sáng.
Ra rồi!
Rennes Kerman lẵng nhẵng ở đây cũng chỉ vì phải chăm sóc hai con ngựa quý của Quốc vương, nếu mờ hai cái con súc sinh bốn chân đó biến mất, chẳng phải hắn không thể nào ở trong phủ Công tước nữa sao?
Rút củi đáy nồi, đây chính là binh pháp phương Đông kinh điển a!
Hí hí, xem ra, mấy bữa nay coi mấy cuốn sách vở phương Đông cũng hữu dụng thiệt.
Cứ quyết vầy đi.
Công tước Wayne vừa nghĩ ra diệu kế, liền lập tức thay y phục.
Đương nhiên, cậu không thể cứ ngu ngốc phạm một sai lầm đến hai lần, Công tước khôn ngoan khốn khổ rút ra bài học do bị người ta bắt tại trận, lần này trước khi hành động, phải dùng kế điệu hổ ly sơn – đây cũng là học từ mấy quyển sách từ phương Đông mà ra.
“Quản gia!”
Công tước gọi quản gia lên, nghiêm mặt nói.
“Ta lệnh cho ông kêu cái tên chăn ngựa Rennes Kerman lên, sau đó, ông và hắn ngồi tâm sự với nhau một lúc đi.”
“Tôi? Công tước đại nhân, sao tôi lại phải ngồi tán dóc với cậu ta?”
Đương nhiên là để Bản công tước ta đây có thời gian mà tranh thủ, ngu!
“Hắn ta bây giờ ở trong phủ Công tước của ta, ông làm quản gia của Công tước, chẳng lẽ không cần tâm sự với hắn sao? Ông là quản gia ăn không ngồi rỗi chắc?!”
Quản gia mặt đầy vẻ ngơ ngác xem ra chả hiểu gì, nhưng mà, nhìn phong thái uy nghiêm mà vẫn đẹp trai của Công tước, ông nào dám cãi lệnh, đành phải do dự hỏi:
“Nhưng mà, Công tước đại nhân, tôi nên nói chuyện gì với cậu ta cho được đây?”
“Ta sao quản được ông nói với hắn ta cái gì? Tán dóc cũng được, thức ăn cũng được, gái đẹp cũng được! Chỉ cần ông đảm bảo hắn trong nửa giờ không có quay trở về chuồng ngựa là được.”
“Phải nói chuyện những nửa giờ?”
“Đương nhiên! Ít nhất là nửa giờ! Để hắn ta quay về sớm một nửa phút, Bản công tước sẽ cắt cái chân chó của ông!”
“Vâng vâng… Công tước đại nhân.”
Dưới nghiêm lệnh của Công tước, quản gia số khổ vô cùng bất đắc dĩ tiếp nhận nhiệm vụ.
“Nhớ cho kĩ, tuyệt đối không được nói cho hắn là ta bảo ông đi tán chuyện với hắn! Rõ chưa?”
“Rõ rồi, Công tước đại nhân.”
Tuy rằng không biết chủ nhân có kế hoạch gì, bất quá mỗi lần chủ nhân tỏ ra vô cùng thần bí như vậy, luôn luôn có kẻ sẽ gặp họa, quản gia thức thời tự nhủ thôi cứ y lệnh chủ nhân mà làm cho yên.
Sau vụ hôm qua, hành động của Công tước ngài đương nhiên là cẩn thận hơn nhiều.
Quản gia nhận lệnh xong, cậu vẫn len lén bám theo ông ta tới tận thư phòng, thấy ổng đang phái người đi mời Rennes Kerman tiên sinh.
Vô liêm sỉ! Đối với cái tên ‘roi ngựa’ tà ác kia cung kính như vậy, bất quá chỉ là một tay chăn ngựa, lại còn luôn mồm gọi hắn là tiên sinh, là người Quốc vương bệ hạ phái đến thì đã hay hớm lắm đấy?
Công tước đầy bụng oán hận chửi thầm.
Trong chốc lát, thân ảnh cao lớn của người thuần ngựa đã xuất hiện.
Hí hí, kế hoạch thành công bước đầu rồi.
Bây giờ, phải nhanh chóng tiến hành bước thứ hai.
Wayne Công tước thừa dịp Rennes Kerman đi gặp quản gia, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra tàu ngựa.
“Được rồi, các bảo bối, Bản tước hôm nay từ bi mà cho các ngươi tự do đó!”
Biết Rennes Kerman chưa về ngay được, Công tước nghênh ngang đi vào chuồng, đưa hai tay về phía hai con tuấn mã, thể hiện một cái ôm nhiệt tình mà hiền lành.
Thế nhưng, hai con ngựa này đối với vẻ đẹp của con người không hề có bất luận khả năng thưởng thức với sức giám định.
Bọn chúng căn bản là hờ hững với Công tước Wayne.
Công tước Wayne anh tuấn và tiêu sái nhất cả nước mất mặt trước hai con ngựa, xem ra còn chẳng hấp dẫn bằng một đống cỏ khô góc chuồng nữa.
“Ở cùng cái tên chăn ngựa chết tiệt đó lâu, ngay cả ngựa cũng trở nên đáng ghét hết sức luôn.”
Wayne Công tước không cam lòng lẩm nhẩm một câu.
Bất quá mình cao thượng vĩ đại thế này, vang danh toàn bộ cung đình, các em gái lúc nào cũng ca ngợi là Công tước Wayne ôn nhu lương thiện, dù hai con ngựa mất nết này không biết ơn, hôm nay mình nhất định sẽ thả chúng nó ra.
Bốn bề yên ắng, đến lúc hành động.
Công tước Wayne không hề chần chờ mở cửa chuồng ngựa.
“Chạy đi, chạy đi, nhìn coi, cửa mở rồi, chạy đến với tự do của tụi bây đi!”
Hai con ngựa không hề phản ứng.
“Ê! Hai cái con ngựa kia, chúng mầy là ngựa điếc hở? Dù điếc cũng còn có mắt cơ mà! Nhìn mau coi! Cửa chuồng mở rồi, tụi bay chạy trốn được rồi đó!”
Công tước Wayne gào thiệt to, lảm nhảm ồn ào với hai con ngựa.
Đáng ghét chính là, hai con ngựa nhất tâm tỏ ra nhàn nhã, liếc cũng hêm thèm liếc về cánh cửa đến với tự do đó.
“Bên ngoài có gái đẹp, à không, bên ngoài có ngựa cái đẹp! Ngựa cái đó, hiểu không? Hai cái con ngựa đần này, là mặt ngựa não heo sao? Đến chạy trốn cũng không hiểu!”
Công tước tức giận đến phát điên.
Cậu bước lên trên, nắm bờm ngựa.
“Đến đây, đồ đần này, nhanh chạy cho ta đi!”
Hííí
Con ngựa bị nắm bờm khó chịu hí lên, lắc lắc cái đuôi dài.
“Cái gì? Tụi bây còn dám cãi lại Bản tước? Nếu không phải vì hai đứa đần tụi bây, Bản tước mà phải thảm thế này chắc? Ngựa chết! Ngựa què! Cái tên chăn ngựa đó thích tụi bây như thế, đi mà cưỡi tụi bây đi nha! Cắm cái mông tụi bây đi nha! Vì sao lại đi cắm cái mông Bản tước chứ?”
Công tước ấm ức đầy một bụng rú rít với hai con ngựa, vừa dùng tay vỗ thật mạnh lên cái mông rắn chắc cường tráng của chúng.
Con ngựa khó chịu thở phì phì.
“Vỗ vỗ cái mông đã khó chịu rồi? Hứ, bây còn chưa có hưởng qua mùi vị bị cắm cái mông đâu!”
Híííí! Phì phìììì
Con ngựa thờ phì phì hí lên.
“Chúng bây ở trong phủ của Bản tước, ăn của Bản tước, ngủ của Bản tước, thế mà còn hại Bản tước ngày nào cũng bị đau cái mông, chúng bây nói xem, chúng bây có đáng bị đánh hay không hả?!”
Híííí! Híííí!
Thấy tuấn mã đột nhiên gõ mạnh hai móng trước, đức ngài Công tước sợ đến nhảy lủi hai bước.
Cậu đâu có muốn tiêu đời dưới móng ngựa giữa lúc thanh xuân phơi phới chớ
Hơn nữa, Công tước trẻ tuổi đẹp trai bị ngựa giẫm chết, chết như vầy thật rất rất mất mặt.
“Bây giờ Bản công tước đại nhân sẽ nhân từ độ lượng, không thèm trả thù tụi bây, còn thả tụi bây về với tự do, tử tế chưa? Mà ta nói tụi bây cũng chạy cho lẹ lẹ đi, nếu không chờ tên chăn ngựa ác ma đó về, tụi bây có muốn đi cũng không được nha, hắn là chúa hung ác độc địa, sẽ rút roi ngựa quất tụi bây thôi rồi”
Công tước thấu tình đạt lý, vừa đe dọa vừa khuyến cáo, xem ra vẫn chẳng ăn nhằm gì.
“Giờ không chạy hả, quyết không hả?! Được! Bản công tước tự mình động thủ!”
Wayne Công tước dùng một tay nắm dây cương, cố sức lôi kéo chúng nó ra ngoài cửa.
“Đi a! Đồ lười! Nhấc chân lên cho ta! Tụi bây là heo sao? Sao lại nặng thế hả?”
Kéo sống kéo chết một hồi, hai con ngựa mới chậm rì rì thong thả nhấc chân.
“Ngoan lắm, rất ngoan, cứ thế, ngựa ngoan, đi theo Bản công tước, ta sẽ tặng cho bây một con ngựa cái xinh đẹp nha.”
Lôi kéo hai con ngựa đi ra khỏi rào chắn trong chuồng ngựa, Công tước Wayne mừng như mở cờ trong bụng, vừa rủ rỉ hứa hẹn ngựa cái này nọ, vừa nắm dây cương mau mau đi về phía bãi cỏ bên kia lằn ranh giới.
Chỉ cần đem ngựa kéo đến đó là có thể đuổi chúng nó chạy đi rồi.
Làm ngựa hoang cũng được, bị dân thường bắt được bán đi cũng tốt, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến Bản công tước.
Hai con ngựa được giao cho biến mất, tên hỗn đản đó sẽ chết chắc! Hứ, dám dùng kéo uy hiếp Bản công tước? Đây là báo ứng của ngươi!
“Nầy nầy, nhanh chân chút đi nào!”
Đi một hồi, thấy cũng sắp đến mục tiêu rồi, hai con ngựa đột nhiên dừng lại.
Công tước cuống đến trừng trừng mắt nhìn.
“Ngựa chết toi! Cỏ bên kia còn nhiều hơn, hai cái đứa ngu ngốc tụi bây, tên chăn ngựa ngày nào cũng cho tụi bây ăn toàn là đồ tăng trọng cho ngu thêm chắc? Lại còn ăn? Lại còn ăn? Tụi bây rốt cuộc là ngựa hay là heo a?”
Bất kể Công tước mắng đến đâu, hai con ngựa chỉ cúi đầu, nhẩn nha gặm gặm mấy ngọn cỏ non dưới mắt.
Công tước chỉ còn cách sử dụng chiêu đó, liều mạng.
“Bản công tước không tin, ta đấu không lại hai con ngựa đầu heo tụi bây!”
Công tước nổi giận đùng đùng quấn mấy vòng dây cương trên tay, ra sức giằng co chiến đấu với hai con ngựa.
Kéo giật lôi túm, dùng hết sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng lôi được chúng đi.
Đại công cáo thành!
Tuy rằng mệt đến đau cả người, nhưng Công tước ngài hưng phấn mười phần, lau lau gương mặt đẫm mồ hôi vỗ vỗ cái cổ ngựa
“Được rồi, tụi bây đi được rồi, từ nay về sau đừng có mà về nữa, cùng với con ngựa cái này yêu nhau thì phải dịu dàng nha.”
Chưa kịp nói dứt lời, bỗng có một tiếng sáo cao vút truyền đến.
Hai con ngựa đang ung dung thong thả đột nhiên hưng phấn bật dậy, cùng lúc thở phì phì kêu to, nhấc bốn vó hướng về phía tiếng sáo truyền đến mà chạy.
Công tước vẫn chưa kịp buông dây cương ra, bị kéo bay chấp chới theo.
“Á á á á á! Tụi bây làm gì…”
Ầm!
Thân thể bị hai con tuấn mã phát cuồng lôi theo, Công tước giờ muốn buông dây cương ra cũng không kịp nữa.
Ai bảo cậu lôi ngựa ra đến đây, lại còn cố ý quấn thật chặt dây quanh cánh tay nữa chứ?
“Á á á á á! Cứu với! Cứu tôi với!”
Công tước gào lên váng trời, rung động khắp phủ Công tước.
Vừa mất sức chín trâu hai hổ mới kéo đi được một khúc, hai con tuấn mã vui vó phi một hồi đã về đúng chỗ cũ.
Chạy đến trước mặt người thổi sáo, hai con ngựa dừng vó, vô vùng thân thiết cọ cọ vào người nam nhân.
“Ô ai cứu tôi với… Ngựa… ngựa điên rồi… Ô ô… May mà, mấy con ngựa điên này cũng chịu dừng lại rồi…”
Công tước bị ngựa kéo theo khắp người dính bẩn rên rỉ thảm thiết, thấy trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày da của nam, không tự chủ được vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn là sắc mặt tái nhợt thét lên sợ hãi.
“Sao lại là ngươi?!”
“Cưng còn nghĩ có thể là ai được đây? Con ngựa cái nhỏ không nghe lời của ta.”
Rennes Kerman nhìn từ trên cao xuống ngắm vị Công tước đang nhếch nhác vô cùng, chậc chậc không ngừng.
“Ô… ngươi muốn làm gì? Có ai không, cứu tôi với”
Công tước Dumas Wayne đáng thương lần thứ hai bị kéo vào chuồng ngựa – “Tăng cường huấn luyện!”
nhị ngũ bát vạn: Liên quan đến bài mạt chược, nhị ngũ bát vạn là bài rất tốt, những người chơi bài mạt chược mà được nhị ngũ bát vạn thường thường rất kiêu ngạo chắc thắng, nên người Trung Quốc thường có câu ví von là “vênh như được nhị ngũ bát vạn”:”}
Thị gian: Gian *** pằng mắt ts chị Dương chị hêm còn thíu cái gì chưa ‘gian’ đâu ó chị=)))))
Rầu, ts na chưa chi đã cho nhau mấy màn H tưng bừng hoa lá như này quả là hêm có xíu lương tưm nào mờ =))))))))))) pạn Công tước, mình ngày càng nể cái dũng khí chiến đấu vs cái ác hêm ngừng nghỉ cụa bạn đó nha cố lên hãy cố lên =))))))XD mờ nhá Bạn Công tước , mình nờ mình thấy bạn hêm những xiu chảnh, xiu nhẹ dạ mờ còn có chái tym xiu thíu nữ nựa ó na nó mới nói đòng đưa có mấy câu mờ pạn đã nhún nhảy tận đâu đâu rồi nờ xao? =)) non gan quá vầy? =))
——————oOo—————— Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.