Chương 3
Mê Dương
13/10/2017
CHƯƠNG 3
“Công tước đại nhân! Công tước đại nhân!” Quản gia vừa kêu gào vừa chạy vào, nhìn thấy Công tước liền tập tức bẩm báo: “Người trong Hoàng cung đến, Quốc vương bệ hạ triệu kiến ngài đó, chủ nhân của tôi.”
“Quốc vương bệ hạ triệu kiến?”
Công tước Wayne đang nằm trong phòng rền rĩ than vãn lập tức bật dậy.
Quốc vương bệ hạ chỉ lo điên loan đảo phượng cùng với tay Hamilton Công tước a ngài cuối cùng cũng nhớ đến cái con người trung thành và tận tâm bị ngài hãm hại đẩy vô chốn nước sôi lửa bỏng khổ cực lầm than này rồi sao?
Quốc vương bệ hạ từ ngày dính lấy Công tước Hamilton anh anh em em, căn bản đã quẳng Công tước Wayne đáng thương lên tận chín từng mây, lâu lắm rồi chưa có triệu cậu vào cung.
Lúc này đây, ta nhất định phải trước mặt Bệ hạ, thống thiết tỏ bày nỗi oan khuất của mình.
Công tước Wayne thay một bộ quần áo hoa lệ long lanh rồi lập tức kích động phừng phừng tiến cung.
Vừa bước vào hậu hoa viên của Quốc vương đã thấy Bệ hạ ngài đang ngọt ngọt ngào ngào đường đường mật mật dựa vào người Công tước Hamilton, ăn quả nho do người trong lòng tự tay lột vỏ.
Ngay kế bên, ngồi trên chiếc ghế mây trạm trổ hoa hồng còn có Huân tước phu nhân Cava cùng với cô con gái mới lớn vừa tiến cung thăm hỏi Quốc vương.
“A a! Quốc vương bệ hạ vĩ đại, Wayne trung thành nhất của ngài đã đến!”
“Công tước Wayne, anh đã đến rồi à? Ăn nho không? Bản vương hôm nay tâm trạng tốt, thưởng cho anh mấy quả nho, muốn ăn tự mình lột vỏ nha.”
Do tình mà nhuận sắc, Quốc vương càng trở nên xinh đẹp đến mê người.
“Quốc vương bệ hạ, tôi có thể thỉnh cầu ngài một ân huệ khác được không?”
“Ừm? Anh muốn ban thưởng gì nào?”
“Xin ngài thu hồi hai con ngựa từ phủ Công tước về đi nha? Cầu ngài đó Bệ hạ!”
“Tuấn mã của Bản vương đã làm cái quái gì hãi hùng sao?”
“Ách…”
Làm cái gì hãi hùng, chính là gã chăn ngựa ngài phái tới cùng ấy.
Đương nhiên, hai cái con ngựa chết tiệt đó cũng chẳng tốt đẹp gì, nghe huýt gió một tiếng đã tung tăng chạy loạn. Nhờ ơn hai con ngựa với một tên “roi ngựa” đó, cái mông khả ái bé bỏng của bề tôi trung thành và tận tâm với ngài ngày nào cũng chịu tội a
Vẻ mặt Công tước Wayne tràn đầy bi phẫn, khổ chẳng nói nên lời.
“Công tước Wayne, chẳng lẽ Bản vương thả có hai con ngựa trong phủ anh, anh đã thấy phiền rồi? Vậy mà anh còn dám khoe khoang cái gì mà trung thành với chả tận tâm với Bản vương.”
Công tước Wayne quả là không nhịn nổi nữa: “Bệ hạ, tôi có trung thành và tận tâm đến đâu, cũng chịu không nổi cái tên chăn ngựa kiêu ngạo, chết tiệt, đáng hận, to gan lớn mật kia a! Trên thế giới này chẳng có ai thứ tha nổi cho cái sự… vô lễ của hắn!”
“Nga, ý anh là Rennes Kerman sao?”
“Không phải hắn thì còn có ai?”
“A! Ngài nói chính là Rennes Kerman từng một tay thuần phục cả ác mã đó sao? Công tước Wayne. Đó vầy mà là một anh giai đẹp nha!”
Cava tiểu thư nghe đến cái tên Rennes Kerman lập tức ấp đôi tay ngọc ngà lên bộ ngực bự chảng, khoa trương thốt lên.
Quốc vương cười ha hả.
“Ta nói anh nè Wayne, anh đúng là sướng mà chẳng biết hưởng.”
“Cái gì? Bệ hạ, ngài nói cái gì?”
“Rennes Kerman là một chuyên gia thuần ngựa nổi tiếng tại tất cả các quốc gia a, kỹ thuật số một, cực giỏi thuần mấy con ngựa hoang hung hãn, hơn nữa dáng người lại cao to anh tuấn. Anh ta rất được các phu nhân và tiểu thư mến mộ, cũng có rất nhiều vương công quý tộc muốn mời anh ta. Bản vương khổ cực lắm mới mời được anh ta về, để ở phủ của anh là lời cho anh lắm đó.”
Trời ạ!
Cuối cùng thì kẻ quái nào có lời hơn vầy a?
Công tước Wayne bị ăn hiếp đủ đường thiếu chút nữa buột miệng đem tất tật các loại hành vi gian ác của Rennes Kerman ra báo cáo với Quốc vương, nhưng vừa liếc mắt, thấy ngoài Công tước Hamilton, bên cạnh Quốc vương còn có mẹ con phu nhân Cava, cùng với các cung nữ và người hầu, liền lập tức ngậm chặt miệng.
Không được!
Tuyệt đối không thể nói được, Cava phu nhân nổi tiếng toàn quốc là đồ lắm mồm.
Đường đường là Wayne Công tước mà bị một tay chăn ngựa coi như con ngựa cái, ngày đêm cưỡi lung tung, vung roi lung tung, nói ra thì sao cậu còn làm người nổi nữa?
“Bệ hạ, cái lợi bự như vậy, vi thần thật chẳng dám chiếm hoài, thỉnh cầu bệ hạ thu hồi cái tên chăn ngựa mà ngài khổ cực mời đến đó phái tới vương cung là được rồi.”
“Ửm?”
Quốc vương mất hứng nhướng mày, “Anh đang cự tuyệt sự ban ân của ta sao?”
Cava tiểu thư nghe vậy hai mắt sáng bừng, ra sức giật giật ống tay áo của mẹ.
Cava Huân tước phu nhân biết con gái mình từ lần đầu gặp qua người thuần ngựa mị lực hơn người đó ở cuộc đua ngựa đã chẳng thể quên nổi anh ta, liền mỉm cười đầy vẻ nịnh nọt.
“Bệ hạ, nếu ngài có thấy cần, thì tàu ngựa của phủ Huân tước Cava lúc nào cũng sẵn sàng dâng lên để ngài sử dụng, đương nhiên, cũng sẵn sàng chào đón chuyên gia thuần ngựa Rennes Kerman của ngài.”
Kỳ thực, Huân tước phu nhân Cava cũng rất ngưỡng mộ Rennes Kerman.
Phụ nữ mà, đối với đàn ông trẻ tuổi đẹp trai cường tráng lúc nào mà chả đầy hứng thú.
Thế nhưng, Quốc vương gần như chẳng thấy Huân tước phu nhân đang xun xoe với mình, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ do sự tử tế của mình bị khước từ nhìn chằm chằm vào Công tước Wayne.
Công tước Wayne bất hạnh bị nhìn chòng chọc đến bồn chồn cập rập như đương đứng trên đống lửa.
“Không không, Bệ hạ, tôi chỉ là nói cái tên chăn ngựa kia…”
“Vậy là anh coi thường người thuần ngựa do ta mời đến? Nói cách khác, anh thấy Bản vương không có mắt nhìn người?”
Công tước lại càng hoảng sợ dữ.
Loại tội bất kính này, nặng thì mất đầu, nhẹ thì lưu vong.
Cậu cũng không có muốn bị đày đi lưu vong đến chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi đâu.
“Bệ hạ, vi thần tuyệt không hề có ý này!”
“Hừ, coi như anh thông minh. Vậy ngựa yêu của Bản vương cùng người thuần ngựa sẽ ở lâu lâu trong phủ Công tước của anh, anh có cái gì không hài lòng không?”
“Tôi… tôi… đâu dám không hài lòng…”
Công tước Wayne khóc không ra nước mắt.
Lại thêm một quả nho lột vỏ cẩn thận được đưa đến bên miệng, Quốc vương bệ hạ hé môi ngon lành ăn vào, nở một nụ cười tư lự:
“Nói về chính sự vậy nha, Bản vương hôm nay gọi anh vào cung là có một nhiệm vụ quan trọng giao cho anh.”
“A? Lại có nhiệm vụ?”
Mẹ ơi! Không phải là lại thêm hai con ngựa khốn kiếp nào đó được gửi vô phủ Bản công tước đó chứ? Chi bằng đổi thẳng tên phủ Công tước thành phủ tàu ngựa cho rồi!
Công tước vừa bất mãn lầm bầm trong lòng, vừa bày ra vẻ cung kính nghe mệnh lệnh tệ lậu của Quốc vương tối cao.
“Tháng sau, đại sứ thân thiện của vương quốc Blair sẽ đến đây, nhưng, Bản vương tháng sau bận rất nhiều việc.”
Quốc vương liếc mắt đưa tình quay đầu nhìn Công tước Hamilton yêu thương của cậu.
“Vì vậy, Bản vương quyết định, anh – Công tước Wayne – sẽ thay Bản vương chiêu đãi đại sứ thân thiện vương quốc Blair – Công tước Wilfred.”
Tháng sau cậu và Hamilton đã quyết định hẹn hò, tuần trăng mật “ái ân” tiêu dao khoái hoạt đang chờ cậu, cái việc be bé chiêu đãi sứ giả láng giềng nhàm chán này đương nhiên phải giao cho người khác rồi.
“Công tước Wilfred?” Công tước Wayne nhíu mày.
Công tước Wilfred của vương quốc Blair nổi tiếng là lỗ mãng háo sắc.
Háo sắc cũng chẳng sao, nếu là người phong lưu phóng khoáng, anh tuấn ôn nhu, Công tước Wayne được cả cung đình yêu mến cũng vui vẻ giao du chút chút.
Nhưng mà lỗ mãng, thì cực kì ghét luôn.
Công tước Wayne đã gặp mặt Công tước Wilfred một lần tại yến hội cung đình, chỉ đúng một lần đó, Công tước Wilfred vừa nhìn đã ưa mắt Công tước Wayne xinh đẹp trắng trẻo, nếu Công tước Wayne không thông minh ôm một tiểu thư nhà tổng đốc trẻ trung dễ thương rời yến hội, cũng chẳng biết bị cái tên Công tước Wilfred lỗ mãng xấc xược đó làm phiền đến đâu nữa.
Muốn chiêu đãi cái tên này, tuy chẳng có gì là đáng sợ, nhưng cũng đủ phiền lòng.
Quốc vương cũng biết tiếng tăm của Công tước Wilfred.
Bất quá, cậu tin tưởng vào bản lĩnh đi giữa vạn hoa của Công tước Wayne, nhất định là đối phó được Công tước Wilfred.
“Công tước Wilfred tuy luôn bị đồn thổi không hay ho gì, nhưng lần này anh ta đại diện cho vương quốc Blair, liên quan đến chuyện giao bang hữu hảo giữa hai quốc gia, anh nhất định phải thay mặt Bản vương tiếp đón anh ta thật tốt, biết không?”
Quốc vương tràn ngập lòng tin với Công tước Wayne.
Giao xong việc, Quốc vương còn bận ấy ấy với người yêu, vội vàng đuổi Công tước Wayne cùng mẹ con Huân tước phu nhân đi.
“Đáng hận a! Quốc vương thấy sắc quên anh em!”
Công tước Wayne nổi giận đùng đùng rời Hoàng cung quay về phủ Công tước.
Ngẫm lại Bản công tước từ nhỏ lớn lên cùng Quốc vương, gái đẹp đồ ngon cái gì cũng chia xẻ cùng nhau, bây giờ thì đảo lộn hết cả rồi, ngài thì đang phơi phới giữa hương xuân vô cùng vui vẻ, rồi đem một tên chăn ngựa ác ma sắc đảm bao thiên, cả ngày coi người như ngựa mà “cưỡi” thả vào trong phủ Bản tước, đúng là quá đáng mà!
“Chủ nhân ngài đã về, bữa trưa đã chuẩn bị rồi ạ, mời ngài vào phòng ăn dùng bữa.”
“Đem rượu tốt nhất dưới hầm lên đây cho Bản tước! Gọi mấy mỹ nữ đến hầu hạ!”
“Chủ nhân yên yâm, Quốc vương bệ hạ ban cho rất nhiều rượu ngon mỹ thực, tất cả đều được chuẩn bị tốt vì ngài rồi ạ.”
Quản gia nhắc đến Quốc vương với vẻ mặt sùng bái.
“Vậy sao? Quốc vương bệ hạ đúng là em giai tốt của Bản công tước a. Ha ha ha ha, tốt, tốt!”
Hí, xem ra Quốc vương bệ hạ chưa có quên cái người anh họ vốn chân thành với ngài đây.
Nghĩ đến rượu tốt đồ ngon, tâm trạng Công tước Wayne phơi phới mấy phần, bước chân nhẹ nhàng hướng đến nhà ăn.
Công tước Wayne vừa tới cửa bỗng nghe đến một tràng cười vui vẻ từ trong truyền ra.
“Nào, anh chàng đẹp trai, anh uống nhiều chút nào, đây chính là rượu ngon được cống tiến đó.”
“Oa, lợi hại quá đi, đúng là tửu lượng tốt!”
“Hi, nhìn anh giai đẹp uống rượu phóng khoáng thế này, chắc chuyện đó cũng thập phần lợi hại nha”
“Chi bằng hôm nào chúng ta thử xem”
“Cái đồ hư hỏng này thật chẳng biết ngượng là gì hết nha”
Bên trong truyền ra âm thanh tán tán tỉnh tỉnh khiến Công tước Wayne lửa giận phừng phừng.
Đáng ghét! Là tên vương bát đản nào dám đến phủ của Bản công tước, uống rượu của ta, chơi mỹ nữ của ta?
Wayne Công tước giận đến mức một cước đá văng cửa lớn
“Á á á”
Các mỹ nữ sợ đến cùng lúc thét lên thất thanh!
“Vương bát đản, mau đến đây nhận chết!”
Công Wayne lớn tiếng chửi mắng, lao đến trước mặt người đàn ông đang quay lưng lại phía cậu!
“A? Sao lại là ngươi?”
Công tước Wayne thấy người đàn ông cao lớn đang ngồi trên bàn ăn của cậu, uống rượu của cậu, ôm đàn bà của cậu lại là cái tên chăn ngựa khiến cậu hận thấu xương kia, không khỏi vừa sợ vừa giận!
“Rennes Kerman! Ngươi thật to gan! Một tên chăn ngựa nhỏ nhoi mà dám giương oai diễu võ trên bàn ăn của Bản công tước, ngươi chán sống rồi sao?”
Rennes Kerman thấy con ngựa cái nhỏ của mình thở phì phì tức giận, không hề thấy bực, thậm chí còn thấy cũng vui vui hay hay, thong thả ngoáy ngoáy tai nói:
“Công tước đại nhân, đừng có mà vội nổi nóng, gọi quản gia đến đây hỏi chút coi sao?”
“Hỏi cái gì mà hỏi, mau buông rượu xuống thả mỹ nữ ra, quay về cái chuồng ngựa thối của ngươi cho Bản công tước!”
“Ái da không được, không được!”
Quản gia nghe tiếng gào thét bên trong, lập tức vội vàng chạy đến
“Quản gia, ông làm ăn cái kiểu gì thế hả? Dám để cái tên chăn ngựa thối này ngồi trên bàn ăn của Bản công tước? Con không mau đuổi hắn ra ngoài!”
“Công tước đại nhân bớt giận! Rượu ngon mỹ nữ này là Quốc vương ban cho Công tước đại nhân cùng với Rennes Kerman tiên sinh đó. Quốc vương còn đặc biệt dặn, sau này lúc nào Công tước cũng đều phải dùng cơm với Kerman tiên sinh. Vì chỉ còn ba tháng nữa là cuộc đua ngựa giữa các quốc gia bắt đầu rồi, yêu cầu toàn bộ phủ Công tước từ trên xuống dưới, bao gồm cả Công tước đại nhân đều cần phải hầu hạ tiên sinh Kerman đang cực khổ săn sóc ngựa.”
“Cái gì? Muốn Bản công tước hầu hạ cái tên chăn ngựa thối này? Không có cửa đâu!”
Công tước Wayne giận đến nhảy cả lên!
“Nếu Công tước đại nhân ban ngày chính sự bận rộn, không có thời gian hầu hạ ta, đến tối làm cũng được đó.”
Rennes Kerman nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“Đến đây đi, mau ngồi xuống dùng bữa.”
“Ngươi đi chết đi! Muốn Bản công tước dùng bữa với tên chăn ngựa thối nhà ngươi, ta thà không ăn!”
“Không ăn sao mà được? Ngựa mà không ăn cỏ tốt, chạy làm sao nhanh được.”
“Bản tước không phải là ngựa! Ta cũng không ăn cỏ! Muốn ăn cái tên chăn ngựa thối nhà ngươi tự đi mà ăn đi!”
Công tước Wayne thở phì phì chạy ra khỏi phòng ăn.
Tức chết ta mất!
Tức chết ta mất!!!
Công tước Wayne nằm trên giường, nổi giận đùng đùng đấm đá cái gối đầu!
Em họ đáng ghét, vậy mà bắt phủ của Công tước Wayne tôn quý từ trên xuống dưới đi hầu hạ cái tên chăn ngựa thối kia!
Ta mặc kệ đó!
Không được! Ta nhất định phải nghĩ ta một kế, đuổi hắn ra khỏi phủ Công tước!
Công tước Wayne đáng thương bình thường chẳng mấy khi động não, nằm trên giường trằn trọc nghĩ mãi không ra cách nào.
Sắc trời dần tối, các thị nữ tiến đến thắp mấy ngọn nến lên.
Công tước Wayne phiền muộn trừng mắt nhìn ánh nên, đột nhiên lóe lên ý tưởng!
A ha! Nghĩ ra rồi!
Nghĩ ra cách hay nhất đặng đuổi hai con ngựa ngu đó đi rồi!
Hễ không còn hai con ngựa đó, Rennes Kerman sẽ gặp xui to!
Ha ha ha ha!
Dumas Wayne Công tước ta đây thật đúng là quá thông minh!
Công tước Wayne cuộn người trong ổ chăn, mừng rỡ cười ha hả.
Đến lúc bầu trời tối sầm là lúc tất cả mọi người dùng bữa chiều.
Công tước Wayne lén lén lút lút rón rén đi vào chuồng ngựa.
Hừ, cái tên chăn ngựa thối kia, bây giờ khẳng định đang ngồi trên bàn của Bản công tước, huênh hoang hưởng dụng rượu tốt đồ ngon của cậu.
Cũng chả sao, ngươi cứ ăn đi, tốt nhất là ăn nhiều một chút, lát nữa đại họa sẽ lâm đầu ngươi đó, sau đó chờ vào nhà lao mà ăn cơm tù nha!
Công tước Wayne hả hê suy nghĩ trong lòng.
Trong chuồng, hai con ngựa quý mà Quốc vương đưa đến đang cúi đầu nhàn nhã ăn cỏ, cũng chẳng thèm nhìn cậu một cái nào.
Wayne Công tước sờ sờ cái gì đó trong ngực, đắc ý xấu xa cười cười.
Hứ, em ngựa a em ngựa chờ Bản công tước lôi ra báu vật mang đến chiến thắng, ta coi các ngươi còn vênh như thế không nha?
Chờ đến lúc bị dọa đến tè ra quần, ba chân bốn cẳn chạy như điên nha!
Hế hế hế…
Công tước Wayne cao hứng lấy thứ trong ngực áo ra, dùng đá đánh lửa đốt lên
Một cây đuốc hừng hực bốc cháy.
Wayne Công tước oai phong cầm cây đuốc, đưa qua đưa lại trước mặt hai con ngựa.
Hai con ngựa lập tức có vẻ hoảng hốt.
“Hi, thế nào? Sợ chưa?”
Khóe môi Công tước nhếch lên đắc ý.
“Ta mở cửa thoát hiểm cho ngựa rồi đó, tụi bây lập tức chạy xa cho ta, không được phép trở về! Không cẩn thận Bản tước đem hai con ngựa ngu tụi bây nướng thành thịt ngựa khô đó!”
Công tước Wayne cầm cây đuốc tới trước mặt hai con ngựa, “Đi mau! Đi mau a!”
“Híííí híííííí”
Hai con ngựa sợ hãi hí vang, tung hai vó trước
“Ối!”
Công tước Wayne bị hành động đột ngột của chúng dọa cho sợ đến giật mình nhảy lùi lại, không ngờ đằng sau có cây cột, cậu lập tức chết ngất tại chỗ
Còn cây đuốc mà cậu cầm trong tay đã văng vào trong chuồng ngựa
Tách tách tách tách
Cỏ khô gặp lửa, lập tức hừng hực cháy lên…
“Híííí híííííí”
Hai con ngựa sợ hãi quả nhiên vội vã bỏ chạy, nhanh chóng phi khỏi chuồng, biến mất trong bóng đêm…
Chẳng bao lâu sau, Công tước bất hạnh mới từ từ tỉnh lại.
“Ôi đau chết mất…”
Wayne Công tước sờ sờ cái cục u sau gáy, rên rỉ khổ sở.
“Súc sinh đáng hận, dám hại cái đầu tràn đầy trí tuệ của Bản công tước u lên một cục, hôm nay ta nhất định phải nướng các ngươi làm thịt ngựa khô, nếu không ta không mang tên Wayne Công tước!”
Công tước Wayne lảo đảo đứng lên, đưa mắt nhìn quanh
“A a á á! Thượng Đế ơi! Cháy rồi!”
Không thể như thế này được, Công tước đáng thương vừa mới ngất xỉu có một chút, cỏ khô đầy chồng đã bắt lửa cháy to…
Ô… xem ra hai con ngựa kia không có bị nướng thành thịt khô, mà Dumas Wayne Công tước ta đây trước tiên bị nướng thành thịt người khô trước rồi!
Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực xung quanh, Wayne Công tước khóc không ra nước mắt chạy ra phía cửa.
Đáng tiếc là con đường sống duy nhất đã bị lửa cháy vòng quanh, trong chuồng khói ngùn ngụt, Wayne Công tước bị sặc đến liên tục ho khan
“Khục khục… có ai… khụ khụ… có ai không cứu với…”
Công tước Wayne bị khói hun cho đen thui mặt mũi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hoảng loạn chạy tới chạy lui nhưng vẫn không tìm được đường ra…
Ô… lẽ nào ta đường đường là Dumas Wayne Công tước, người anh họ mà Quốc vương kính trọng nhất, mỹ nam tử được hoan nghênh nhất cung đình mà lại gặp cái kết cục là bị thui sống chết cháy sao?
Thượng Đế ơi, ngài cũng quá là phí của trời a!
Gương mặt tuấn mỹ thế này!
Mái tóc vàng mỹ lệ thế này!
Làn da trắng ngần thế này!
Lẽ nào người định để kiệt tác của Thượng Đế bị hủy thế này sao?
“Ô… Thượng Đế là đồ đại ngu!”
“Ta thấy cưng mới là đồ đại ngu đó!”
Từ phía sau truyền đến giọng nói trầm quyến rũ quen thuộc, Wayne Công tước lập tức xoay người
“Ô… Rennes Kerman! Sao bây giờ anh mới đến? Có tin ta trị tội anh vì cứu chủ chậm trễ không!”
Wayne Công tước thấy người đàn ông xuất hiện như cứu tinh, tuy sung sướng vô cùng, nhưng quen thói già mồm cậu vẫn không chịu nhận!
“Ta còn chưa có trị tội phóng hỏa của cưng đâu, cưng còn dám cao giọng kiện cáo trước sao?”
Rennes Kerman thấy con ngựa cái nhỏ nhếch nhác cả người, không khỏi vừa giận vừa thương nhéo cái mũi của cậu một cái!
“Ai… ai phóng hỏa chứ? Ạnh đừng có nói bậy!”
Dumas Wayne Công tước chột dạ xoa xoa phủi phủi hai tay vào nhau.
“Còn dám nói không có? Mấy em ngựa của ta chạy đến nói cho ta biết rồi.”
Cái gì? Không lí nào?
Hai con ngựa chết tiệt đó dám chạy đi tố cáo?
“Buồn cười chết đi được! Bản công tước chưa bao giờ nghe ngựa biết nói!”
“Ngựa vốn biết nói, chính là các ngươi nghe không hiểu thôi. Được rồi, mấy lời giảo biện này để sau nói đi, ta cứu cưng ra ngoài trước đã nha.”
Rennes Kerman chẳng quản đúng sai gì, ôm eo bế xốc cậu quẳng lên vai, rồi đem cái chăn bông thấm nước che lên hai người, chạy nhanh ra khỏi đám cháy
đi giữa ngàn bụi hoa (Nguyên văn là ‘Vạn hoa tùng trung quá’): Trích từ một bài thơ”Mẫu đơn đình” của tác giả Thang Hiển Tổ: “Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân”(đi giữa vạn cây hoa mà lá cây chẳng dính vào người). Ý nghĩa đại khái là giữ mình trong sạch. Thường được sử dụng vắn tắt là “vạn hoa tùng trung quá”.
Chị Dương mần câu này có 2 cách hiểu, hoặc ý chị ấy là bạn Wayne hoàn toàn có thể “giữ mình trong sạch” vs trc bạn Công tước ham hố kia, hoặc=)) ý chị ấy là bạn Caillar thấy bạn Wayne chơi bời hoa lá đã quen, thừa sức đối phó vs bạn Wilfred=))
Sắc đảm bao thiên: Ý nói tham lam *** dục đến trùm cả trời :’P Mình thấy bên TQ thường dùng để gán vào Trư Bát giới =))
Nờ nờ bạn Wayne dùng que chọt chọt mình thấy hình dư người ta vừa xuất hiện bạn đã muốn chui vào lòng người ta luôn rồi thì phải ấy nhờ thế lày là thế lào ó bạn?=))
Còn nữa, mình cá chắc là bạn tin hai em ngựa kia nói được nên mới chưởi hai em ấy đi tố cáo lung tung, sao mờ bạn vẫn giả vờ nói được cái câu nghe có vẻ có lí quá đi thế? =)) Hai bạn có nhận ra mình đang đứng trong cái chuồng ngựa cháy sắp rục ra rồi không mà vẫn đứng đó tình tình tứ tứ thế?
Rồi rồi, cứu được nhau ra rồi thì làm gì nhau tiếp đây cà? Các tình yêu thử đoán đoán coi? ) =))
Chương nầy coi vầy mờ dài quá ih A các tình iêu thấy hêm, ngừ ta tuy up hêm đều dưng mờ ngừ ta toàn up nguyên chương ó ) vô còm cho người ta đi na)
ps: Mình thấy, chong cái phần chiu chít trong nhà ăn mà bạn Công tước nghe được, dường như tất cả đều là giọng các chị gái mờ thâu, chứ bạn Rennes căn bản ko nói câu nào, cho nên các tình iêu có tính ném đá bạn ấy thì cứ thong thả đã na ”>
——————oOo—————— Đăng bởi: admin
“Công tước đại nhân! Công tước đại nhân!” Quản gia vừa kêu gào vừa chạy vào, nhìn thấy Công tước liền tập tức bẩm báo: “Người trong Hoàng cung đến, Quốc vương bệ hạ triệu kiến ngài đó, chủ nhân của tôi.”
“Quốc vương bệ hạ triệu kiến?”
Công tước Wayne đang nằm trong phòng rền rĩ than vãn lập tức bật dậy.
Quốc vương bệ hạ chỉ lo điên loan đảo phượng cùng với tay Hamilton Công tước a ngài cuối cùng cũng nhớ đến cái con người trung thành và tận tâm bị ngài hãm hại đẩy vô chốn nước sôi lửa bỏng khổ cực lầm than này rồi sao?
Quốc vương bệ hạ từ ngày dính lấy Công tước Hamilton anh anh em em, căn bản đã quẳng Công tước Wayne đáng thương lên tận chín từng mây, lâu lắm rồi chưa có triệu cậu vào cung.
Lúc này đây, ta nhất định phải trước mặt Bệ hạ, thống thiết tỏ bày nỗi oan khuất của mình.
Công tước Wayne thay một bộ quần áo hoa lệ long lanh rồi lập tức kích động phừng phừng tiến cung.
Vừa bước vào hậu hoa viên của Quốc vương đã thấy Bệ hạ ngài đang ngọt ngọt ngào ngào đường đường mật mật dựa vào người Công tước Hamilton, ăn quả nho do người trong lòng tự tay lột vỏ.
Ngay kế bên, ngồi trên chiếc ghế mây trạm trổ hoa hồng còn có Huân tước phu nhân Cava cùng với cô con gái mới lớn vừa tiến cung thăm hỏi Quốc vương.
“A a! Quốc vương bệ hạ vĩ đại, Wayne trung thành nhất của ngài đã đến!”
“Công tước Wayne, anh đã đến rồi à? Ăn nho không? Bản vương hôm nay tâm trạng tốt, thưởng cho anh mấy quả nho, muốn ăn tự mình lột vỏ nha.”
Do tình mà nhuận sắc, Quốc vương càng trở nên xinh đẹp đến mê người.
“Quốc vương bệ hạ, tôi có thể thỉnh cầu ngài một ân huệ khác được không?”
“Ừm? Anh muốn ban thưởng gì nào?”
“Xin ngài thu hồi hai con ngựa từ phủ Công tước về đi nha? Cầu ngài đó Bệ hạ!”
“Tuấn mã của Bản vương đã làm cái quái gì hãi hùng sao?”
“Ách…”
Làm cái gì hãi hùng, chính là gã chăn ngựa ngài phái tới cùng ấy.
Đương nhiên, hai cái con ngựa chết tiệt đó cũng chẳng tốt đẹp gì, nghe huýt gió một tiếng đã tung tăng chạy loạn. Nhờ ơn hai con ngựa với một tên “roi ngựa” đó, cái mông khả ái bé bỏng của bề tôi trung thành và tận tâm với ngài ngày nào cũng chịu tội a
Vẻ mặt Công tước Wayne tràn đầy bi phẫn, khổ chẳng nói nên lời.
“Công tước Wayne, chẳng lẽ Bản vương thả có hai con ngựa trong phủ anh, anh đã thấy phiền rồi? Vậy mà anh còn dám khoe khoang cái gì mà trung thành với chả tận tâm với Bản vương.”
Công tước Wayne quả là không nhịn nổi nữa: “Bệ hạ, tôi có trung thành và tận tâm đến đâu, cũng chịu không nổi cái tên chăn ngựa kiêu ngạo, chết tiệt, đáng hận, to gan lớn mật kia a! Trên thế giới này chẳng có ai thứ tha nổi cho cái sự… vô lễ của hắn!”
“Nga, ý anh là Rennes Kerman sao?”
“Không phải hắn thì còn có ai?”
“A! Ngài nói chính là Rennes Kerman từng một tay thuần phục cả ác mã đó sao? Công tước Wayne. Đó vầy mà là một anh giai đẹp nha!”
Cava tiểu thư nghe đến cái tên Rennes Kerman lập tức ấp đôi tay ngọc ngà lên bộ ngực bự chảng, khoa trương thốt lên.
Quốc vương cười ha hả.
“Ta nói anh nè Wayne, anh đúng là sướng mà chẳng biết hưởng.”
“Cái gì? Bệ hạ, ngài nói cái gì?”
“Rennes Kerman là một chuyên gia thuần ngựa nổi tiếng tại tất cả các quốc gia a, kỹ thuật số một, cực giỏi thuần mấy con ngựa hoang hung hãn, hơn nữa dáng người lại cao to anh tuấn. Anh ta rất được các phu nhân và tiểu thư mến mộ, cũng có rất nhiều vương công quý tộc muốn mời anh ta. Bản vương khổ cực lắm mới mời được anh ta về, để ở phủ của anh là lời cho anh lắm đó.”
Trời ạ!
Cuối cùng thì kẻ quái nào có lời hơn vầy a?
Công tước Wayne bị ăn hiếp đủ đường thiếu chút nữa buột miệng đem tất tật các loại hành vi gian ác của Rennes Kerman ra báo cáo với Quốc vương, nhưng vừa liếc mắt, thấy ngoài Công tước Hamilton, bên cạnh Quốc vương còn có mẹ con phu nhân Cava, cùng với các cung nữ và người hầu, liền lập tức ngậm chặt miệng.
Không được!
Tuyệt đối không thể nói được, Cava phu nhân nổi tiếng toàn quốc là đồ lắm mồm.
Đường đường là Wayne Công tước mà bị một tay chăn ngựa coi như con ngựa cái, ngày đêm cưỡi lung tung, vung roi lung tung, nói ra thì sao cậu còn làm người nổi nữa?
“Bệ hạ, cái lợi bự như vậy, vi thần thật chẳng dám chiếm hoài, thỉnh cầu bệ hạ thu hồi cái tên chăn ngựa mà ngài khổ cực mời đến đó phái tới vương cung là được rồi.”
“Ửm?”
Quốc vương mất hứng nhướng mày, “Anh đang cự tuyệt sự ban ân của ta sao?”
Cava tiểu thư nghe vậy hai mắt sáng bừng, ra sức giật giật ống tay áo của mẹ.
Cava Huân tước phu nhân biết con gái mình từ lần đầu gặp qua người thuần ngựa mị lực hơn người đó ở cuộc đua ngựa đã chẳng thể quên nổi anh ta, liền mỉm cười đầy vẻ nịnh nọt.
“Bệ hạ, nếu ngài có thấy cần, thì tàu ngựa của phủ Huân tước Cava lúc nào cũng sẵn sàng dâng lên để ngài sử dụng, đương nhiên, cũng sẵn sàng chào đón chuyên gia thuần ngựa Rennes Kerman của ngài.”
Kỳ thực, Huân tước phu nhân Cava cũng rất ngưỡng mộ Rennes Kerman.
Phụ nữ mà, đối với đàn ông trẻ tuổi đẹp trai cường tráng lúc nào mà chả đầy hứng thú.
Thế nhưng, Quốc vương gần như chẳng thấy Huân tước phu nhân đang xun xoe với mình, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ do sự tử tế của mình bị khước từ nhìn chằm chằm vào Công tước Wayne.
Công tước Wayne bất hạnh bị nhìn chòng chọc đến bồn chồn cập rập như đương đứng trên đống lửa.
“Không không, Bệ hạ, tôi chỉ là nói cái tên chăn ngựa kia…”
“Vậy là anh coi thường người thuần ngựa do ta mời đến? Nói cách khác, anh thấy Bản vương không có mắt nhìn người?”
Công tước lại càng hoảng sợ dữ.
Loại tội bất kính này, nặng thì mất đầu, nhẹ thì lưu vong.
Cậu cũng không có muốn bị đày đi lưu vong đến chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi đâu.
“Bệ hạ, vi thần tuyệt không hề có ý này!”
“Hừ, coi như anh thông minh. Vậy ngựa yêu của Bản vương cùng người thuần ngựa sẽ ở lâu lâu trong phủ Công tước của anh, anh có cái gì không hài lòng không?”
“Tôi… tôi… đâu dám không hài lòng…”
Công tước Wayne khóc không ra nước mắt.
Lại thêm một quả nho lột vỏ cẩn thận được đưa đến bên miệng, Quốc vương bệ hạ hé môi ngon lành ăn vào, nở một nụ cười tư lự:
“Nói về chính sự vậy nha, Bản vương hôm nay gọi anh vào cung là có một nhiệm vụ quan trọng giao cho anh.”
“A? Lại có nhiệm vụ?”
Mẹ ơi! Không phải là lại thêm hai con ngựa khốn kiếp nào đó được gửi vô phủ Bản công tước đó chứ? Chi bằng đổi thẳng tên phủ Công tước thành phủ tàu ngựa cho rồi!
Công tước vừa bất mãn lầm bầm trong lòng, vừa bày ra vẻ cung kính nghe mệnh lệnh tệ lậu của Quốc vương tối cao.
“Tháng sau, đại sứ thân thiện của vương quốc Blair sẽ đến đây, nhưng, Bản vương tháng sau bận rất nhiều việc.”
Quốc vương liếc mắt đưa tình quay đầu nhìn Công tước Hamilton yêu thương của cậu.
“Vì vậy, Bản vương quyết định, anh – Công tước Wayne – sẽ thay Bản vương chiêu đãi đại sứ thân thiện vương quốc Blair – Công tước Wilfred.”
Tháng sau cậu và Hamilton đã quyết định hẹn hò, tuần trăng mật “ái ân” tiêu dao khoái hoạt đang chờ cậu, cái việc be bé chiêu đãi sứ giả láng giềng nhàm chán này đương nhiên phải giao cho người khác rồi.
“Công tước Wilfred?” Công tước Wayne nhíu mày.
Công tước Wilfred của vương quốc Blair nổi tiếng là lỗ mãng háo sắc.
Háo sắc cũng chẳng sao, nếu là người phong lưu phóng khoáng, anh tuấn ôn nhu, Công tước Wayne được cả cung đình yêu mến cũng vui vẻ giao du chút chút.
Nhưng mà lỗ mãng, thì cực kì ghét luôn.
Công tước Wayne đã gặp mặt Công tước Wilfred một lần tại yến hội cung đình, chỉ đúng một lần đó, Công tước Wilfred vừa nhìn đã ưa mắt Công tước Wayne xinh đẹp trắng trẻo, nếu Công tước Wayne không thông minh ôm một tiểu thư nhà tổng đốc trẻ trung dễ thương rời yến hội, cũng chẳng biết bị cái tên Công tước Wilfred lỗ mãng xấc xược đó làm phiền đến đâu nữa.
Muốn chiêu đãi cái tên này, tuy chẳng có gì là đáng sợ, nhưng cũng đủ phiền lòng.
Quốc vương cũng biết tiếng tăm của Công tước Wilfred.
Bất quá, cậu tin tưởng vào bản lĩnh đi giữa vạn hoa của Công tước Wayne, nhất định là đối phó được Công tước Wilfred.
“Công tước Wilfred tuy luôn bị đồn thổi không hay ho gì, nhưng lần này anh ta đại diện cho vương quốc Blair, liên quan đến chuyện giao bang hữu hảo giữa hai quốc gia, anh nhất định phải thay mặt Bản vương tiếp đón anh ta thật tốt, biết không?”
Quốc vương tràn ngập lòng tin với Công tước Wayne.
Giao xong việc, Quốc vương còn bận ấy ấy với người yêu, vội vàng đuổi Công tước Wayne cùng mẹ con Huân tước phu nhân đi.
“Đáng hận a! Quốc vương thấy sắc quên anh em!”
Công tước Wayne nổi giận đùng đùng rời Hoàng cung quay về phủ Công tước.
Ngẫm lại Bản công tước từ nhỏ lớn lên cùng Quốc vương, gái đẹp đồ ngon cái gì cũng chia xẻ cùng nhau, bây giờ thì đảo lộn hết cả rồi, ngài thì đang phơi phới giữa hương xuân vô cùng vui vẻ, rồi đem một tên chăn ngựa ác ma sắc đảm bao thiên, cả ngày coi người như ngựa mà “cưỡi” thả vào trong phủ Bản tước, đúng là quá đáng mà!
“Chủ nhân ngài đã về, bữa trưa đã chuẩn bị rồi ạ, mời ngài vào phòng ăn dùng bữa.”
“Đem rượu tốt nhất dưới hầm lên đây cho Bản tước! Gọi mấy mỹ nữ đến hầu hạ!”
“Chủ nhân yên yâm, Quốc vương bệ hạ ban cho rất nhiều rượu ngon mỹ thực, tất cả đều được chuẩn bị tốt vì ngài rồi ạ.”
Quản gia nhắc đến Quốc vương với vẻ mặt sùng bái.
“Vậy sao? Quốc vương bệ hạ đúng là em giai tốt của Bản công tước a. Ha ha ha ha, tốt, tốt!”
Hí, xem ra Quốc vương bệ hạ chưa có quên cái người anh họ vốn chân thành với ngài đây.
Nghĩ đến rượu tốt đồ ngon, tâm trạng Công tước Wayne phơi phới mấy phần, bước chân nhẹ nhàng hướng đến nhà ăn.
Công tước Wayne vừa tới cửa bỗng nghe đến một tràng cười vui vẻ từ trong truyền ra.
“Nào, anh chàng đẹp trai, anh uống nhiều chút nào, đây chính là rượu ngon được cống tiến đó.”
“Oa, lợi hại quá đi, đúng là tửu lượng tốt!”
“Hi, nhìn anh giai đẹp uống rượu phóng khoáng thế này, chắc chuyện đó cũng thập phần lợi hại nha”
“Chi bằng hôm nào chúng ta thử xem”
“Cái đồ hư hỏng này thật chẳng biết ngượng là gì hết nha”
Bên trong truyền ra âm thanh tán tán tỉnh tỉnh khiến Công tước Wayne lửa giận phừng phừng.
Đáng ghét! Là tên vương bát đản nào dám đến phủ của Bản công tước, uống rượu của ta, chơi mỹ nữ của ta?
Wayne Công tước giận đến mức một cước đá văng cửa lớn
“Á á á”
Các mỹ nữ sợ đến cùng lúc thét lên thất thanh!
“Vương bát đản, mau đến đây nhận chết!”
Công Wayne lớn tiếng chửi mắng, lao đến trước mặt người đàn ông đang quay lưng lại phía cậu!
“A? Sao lại là ngươi?”
Công tước Wayne thấy người đàn ông cao lớn đang ngồi trên bàn ăn của cậu, uống rượu của cậu, ôm đàn bà của cậu lại là cái tên chăn ngựa khiến cậu hận thấu xương kia, không khỏi vừa sợ vừa giận!
“Rennes Kerman! Ngươi thật to gan! Một tên chăn ngựa nhỏ nhoi mà dám giương oai diễu võ trên bàn ăn của Bản công tước, ngươi chán sống rồi sao?”
Rennes Kerman thấy con ngựa cái nhỏ của mình thở phì phì tức giận, không hề thấy bực, thậm chí còn thấy cũng vui vui hay hay, thong thả ngoáy ngoáy tai nói:
“Công tước đại nhân, đừng có mà vội nổi nóng, gọi quản gia đến đây hỏi chút coi sao?”
“Hỏi cái gì mà hỏi, mau buông rượu xuống thả mỹ nữ ra, quay về cái chuồng ngựa thối của ngươi cho Bản công tước!”
“Ái da không được, không được!”
Quản gia nghe tiếng gào thét bên trong, lập tức vội vàng chạy đến
“Quản gia, ông làm ăn cái kiểu gì thế hả? Dám để cái tên chăn ngựa thối này ngồi trên bàn ăn của Bản công tước? Con không mau đuổi hắn ra ngoài!”
“Công tước đại nhân bớt giận! Rượu ngon mỹ nữ này là Quốc vương ban cho Công tước đại nhân cùng với Rennes Kerman tiên sinh đó. Quốc vương còn đặc biệt dặn, sau này lúc nào Công tước cũng đều phải dùng cơm với Kerman tiên sinh. Vì chỉ còn ba tháng nữa là cuộc đua ngựa giữa các quốc gia bắt đầu rồi, yêu cầu toàn bộ phủ Công tước từ trên xuống dưới, bao gồm cả Công tước đại nhân đều cần phải hầu hạ tiên sinh Kerman đang cực khổ săn sóc ngựa.”
“Cái gì? Muốn Bản công tước hầu hạ cái tên chăn ngựa thối này? Không có cửa đâu!”
Công tước Wayne giận đến nhảy cả lên!
“Nếu Công tước đại nhân ban ngày chính sự bận rộn, không có thời gian hầu hạ ta, đến tối làm cũng được đó.”
Rennes Kerman nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“Đến đây đi, mau ngồi xuống dùng bữa.”
“Ngươi đi chết đi! Muốn Bản công tước dùng bữa với tên chăn ngựa thối nhà ngươi, ta thà không ăn!”
“Không ăn sao mà được? Ngựa mà không ăn cỏ tốt, chạy làm sao nhanh được.”
“Bản tước không phải là ngựa! Ta cũng không ăn cỏ! Muốn ăn cái tên chăn ngựa thối nhà ngươi tự đi mà ăn đi!”
Công tước Wayne thở phì phì chạy ra khỏi phòng ăn.
Tức chết ta mất!
Tức chết ta mất!!!
Công tước Wayne nằm trên giường, nổi giận đùng đùng đấm đá cái gối đầu!
Em họ đáng ghét, vậy mà bắt phủ của Công tước Wayne tôn quý từ trên xuống dưới đi hầu hạ cái tên chăn ngựa thối kia!
Ta mặc kệ đó!
Không được! Ta nhất định phải nghĩ ta một kế, đuổi hắn ra khỏi phủ Công tước!
Công tước Wayne đáng thương bình thường chẳng mấy khi động não, nằm trên giường trằn trọc nghĩ mãi không ra cách nào.
Sắc trời dần tối, các thị nữ tiến đến thắp mấy ngọn nến lên.
Công tước Wayne phiền muộn trừng mắt nhìn ánh nên, đột nhiên lóe lên ý tưởng!
A ha! Nghĩ ra rồi!
Nghĩ ra cách hay nhất đặng đuổi hai con ngựa ngu đó đi rồi!
Hễ không còn hai con ngựa đó, Rennes Kerman sẽ gặp xui to!
Ha ha ha ha!
Dumas Wayne Công tước ta đây thật đúng là quá thông minh!
Công tước Wayne cuộn người trong ổ chăn, mừng rỡ cười ha hả.
Đến lúc bầu trời tối sầm là lúc tất cả mọi người dùng bữa chiều.
Công tước Wayne lén lén lút lút rón rén đi vào chuồng ngựa.
Hừ, cái tên chăn ngựa thối kia, bây giờ khẳng định đang ngồi trên bàn của Bản công tước, huênh hoang hưởng dụng rượu tốt đồ ngon của cậu.
Cũng chả sao, ngươi cứ ăn đi, tốt nhất là ăn nhiều một chút, lát nữa đại họa sẽ lâm đầu ngươi đó, sau đó chờ vào nhà lao mà ăn cơm tù nha!
Công tước Wayne hả hê suy nghĩ trong lòng.
Trong chuồng, hai con ngựa quý mà Quốc vương đưa đến đang cúi đầu nhàn nhã ăn cỏ, cũng chẳng thèm nhìn cậu một cái nào.
Wayne Công tước sờ sờ cái gì đó trong ngực, đắc ý xấu xa cười cười.
Hứ, em ngựa a em ngựa chờ Bản công tước lôi ra báu vật mang đến chiến thắng, ta coi các ngươi còn vênh như thế không nha?
Chờ đến lúc bị dọa đến tè ra quần, ba chân bốn cẳn chạy như điên nha!
Hế hế hế…
Công tước Wayne cao hứng lấy thứ trong ngực áo ra, dùng đá đánh lửa đốt lên
Một cây đuốc hừng hực bốc cháy.
Wayne Công tước oai phong cầm cây đuốc, đưa qua đưa lại trước mặt hai con ngựa.
Hai con ngựa lập tức có vẻ hoảng hốt.
“Hi, thế nào? Sợ chưa?”
Khóe môi Công tước nhếch lên đắc ý.
“Ta mở cửa thoát hiểm cho ngựa rồi đó, tụi bây lập tức chạy xa cho ta, không được phép trở về! Không cẩn thận Bản tước đem hai con ngựa ngu tụi bây nướng thành thịt ngựa khô đó!”
Công tước Wayne cầm cây đuốc tới trước mặt hai con ngựa, “Đi mau! Đi mau a!”
“Híííí híííííí”
Hai con ngựa sợ hãi hí vang, tung hai vó trước
“Ối!”
Công tước Wayne bị hành động đột ngột của chúng dọa cho sợ đến giật mình nhảy lùi lại, không ngờ đằng sau có cây cột, cậu lập tức chết ngất tại chỗ
Còn cây đuốc mà cậu cầm trong tay đã văng vào trong chuồng ngựa
Tách tách tách tách
Cỏ khô gặp lửa, lập tức hừng hực cháy lên…
“Híííí híííííí”
Hai con ngựa sợ hãi quả nhiên vội vã bỏ chạy, nhanh chóng phi khỏi chuồng, biến mất trong bóng đêm…
Chẳng bao lâu sau, Công tước bất hạnh mới từ từ tỉnh lại.
“Ôi đau chết mất…”
Wayne Công tước sờ sờ cái cục u sau gáy, rên rỉ khổ sở.
“Súc sinh đáng hận, dám hại cái đầu tràn đầy trí tuệ của Bản công tước u lên một cục, hôm nay ta nhất định phải nướng các ngươi làm thịt ngựa khô, nếu không ta không mang tên Wayne Công tước!”
Công tước Wayne lảo đảo đứng lên, đưa mắt nhìn quanh
“A a á á! Thượng Đế ơi! Cháy rồi!”
Không thể như thế này được, Công tước đáng thương vừa mới ngất xỉu có một chút, cỏ khô đầy chồng đã bắt lửa cháy to…
Ô… xem ra hai con ngựa kia không có bị nướng thành thịt khô, mà Dumas Wayne Công tước ta đây trước tiên bị nướng thành thịt người khô trước rồi!
Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực xung quanh, Wayne Công tước khóc không ra nước mắt chạy ra phía cửa.
Đáng tiếc là con đường sống duy nhất đã bị lửa cháy vòng quanh, trong chuồng khói ngùn ngụt, Wayne Công tước bị sặc đến liên tục ho khan
“Khục khục… có ai… khụ khụ… có ai không cứu với…”
Công tước Wayne bị khói hun cho đen thui mặt mũi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hoảng loạn chạy tới chạy lui nhưng vẫn không tìm được đường ra…
Ô… lẽ nào ta đường đường là Dumas Wayne Công tước, người anh họ mà Quốc vương kính trọng nhất, mỹ nam tử được hoan nghênh nhất cung đình mà lại gặp cái kết cục là bị thui sống chết cháy sao?
Thượng Đế ơi, ngài cũng quá là phí của trời a!
Gương mặt tuấn mỹ thế này!
Mái tóc vàng mỹ lệ thế này!
Làn da trắng ngần thế này!
Lẽ nào người định để kiệt tác của Thượng Đế bị hủy thế này sao?
“Ô… Thượng Đế là đồ đại ngu!”
“Ta thấy cưng mới là đồ đại ngu đó!”
Từ phía sau truyền đến giọng nói trầm quyến rũ quen thuộc, Wayne Công tước lập tức xoay người
“Ô… Rennes Kerman! Sao bây giờ anh mới đến? Có tin ta trị tội anh vì cứu chủ chậm trễ không!”
Wayne Công tước thấy người đàn ông xuất hiện như cứu tinh, tuy sung sướng vô cùng, nhưng quen thói già mồm cậu vẫn không chịu nhận!
“Ta còn chưa có trị tội phóng hỏa của cưng đâu, cưng còn dám cao giọng kiện cáo trước sao?”
Rennes Kerman thấy con ngựa cái nhỏ nhếch nhác cả người, không khỏi vừa giận vừa thương nhéo cái mũi của cậu một cái!
“Ai… ai phóng hỏa chứ? Ạnh đừng có nói bậy!”
Dumas Wayne Công tước chột dạ xoa xoa phủi phủi hai tay vào nhau.
“Còn dám nói không có? Mấy em ngựa của ta chạy đến nói cho ta biết rồi.”
Cái gì? Không lí nào?
Hai con ngựa chết tiệt đó dám chạy đi tố cáo?
“Buồn cười chết đi được! Bản công tước chưa bao giờ nghe ngựa biết nói!”
“Ngựa vốn biết nói, chính là các ngươi nghe không hiểu thôi. Được rồi, mấy lời giảo biện này để sau nói đi, ta cứu cưng ra ngoài trước đã nha.”
Rennes Kerman chẳng quản đúng sai gì, ôm eo bế xốc cậu quẳng lên vai, rồi đem cái chăn bông thấm nước che lên hai người, chạy nhanh ra khỏi đám cháy
đi giữa ngàn bụi hoa (Nguyên văn là ‘Vạn hoa tùng trung quá’): Trích từ một bài thơ”Mẫu đơn đình” của tác giả Thang Hiển Tổ: “Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân”(đi giữa vạn cây hoa mà lá cây chẳng dính vào người). Ý nghĩa đại khái là giữ mình trong sạch. Thường được sử dụng vắn tắt là “vạn hoa tùng trung quá”.
Chị Dương mần câu này có 2 cách hiểu, hoặc ý chị ấy là bạn Wayne hoàn toàn có thể “giữ mình trong sạch” vs trc bạn Công tước ham hố kia, hoặc=)) ý chị ấy là bạn Caillar thấy bạn Wayne chơi bời hoa lá đã quen, thừa sức đối phó vs bạn Wilfred=))
Sắc đảm bao thiên: Ý nói tham lam *** dục đến trùm cả trời :’P Mình thấy bên TQ thường dùng để gán vào Trư Bát giới =))
Nờ nờ bạn Wayne dùng que chọt chọt mình thấy hình dư người ta vừa xuất hiện bạn đã muốn chui vào lòng người ta luôn rồi thì phải ấy nhờ thế lày là thế lào ó bạn?=))
Còn nữa, mình cá chắc là bạn tin hai em ngựa kia nói được nên mới chưởi hai em ấy đi tố cáo lung tung, sao mờ bạn vẫn giả vờ nói được cái câu nghe có vẻ có lí quá đi thế? =)) Hai bạn có nhận ra mình đang đứng trong cái chuồng ngựa cháy sắp rục ra rồi không mà vẫn đứng đó tình tình tứ tứ thế?
Rồi rồi, cứu được nhau ra rồi thì làm gì nhau tiếp đây cà? Các tình yêu thử đoán đoán coi? ) =))
Chương nầy coi vầy mờ dài quá ih A các tình iêu thấy hêm, ngừ ta tuy up hêm đều dưng mờ ngừ ta toàn up nguyên chương ó ) vô còm cho người ta đi na)
ps: Mình thấy, chong cái phần chiu chít trong nhà ăn mà bạn Công tước nghe được, dường như tất cả đều là giọng các chị gái mờ thâu, chứ bạn Rennes căn bản ko nói câu nào, cho nên các tình iêu có tính ném đá bạn ấy thì cứ thong thả đã na ”>
——————oOo—————— Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.