Chương 57
Tát Không Không
08/08/2013
"Em không sợ ma, chỉ sợ tối." Tôi giải thích. Có điều, trời biết sợ ma và sợ tối có gì khác nhau.
"Còn nói không sợ, em..." Nói tới đây, Hôn Hiểu đột nhiên nhìn sau tôi, sắc mặt khác thường, giống như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, anh nói khẽ: "Chúc Thảo Nhĩ, em nhìn đằng sau em đi."
"Aaa!" Tôi bị dọa sợ tới nỗi bổ nhào vào lòng anh, toàn thân run rẩy, nói năng lung tung cả: "Đừng bắt tôi, bắt anh ấy, anh ấy là đàn ông, cô bắt đi làm gì cũng được mà!"
Hét một lúc lâu, phát hiện xung quanh chẳng phản ứng gì, tôi từ từ ngẩng đầu, thấy Hôn Hiểu cố nén cười, "Chúc Thảo Nhĩ," Anh nói: "Thời khắc quan trọng em thực sự rất biết bán đứng người khác."
Lại bị lừa rồi! Tôi tức tới nỗi nổi gân xanh, trợn mắt nhìn Hôn Hiểu, trong mắt có lửa, chỉ muốn thiêu chết anh ấy.
"Sao, anh vừa đắc tội em à? Hôn Hiểu xua xua tay: "Vậy về đi." Nói xong liền định đóng cửa.
Tôn nghiêm là thứ không có giá trị trong từ điển của Chúc Thảo Nhĩ tôi.
Tôi vội vàng chạy vào trong phòng anh.
"Không về nữa?" Anh trêu: "Chắc không phải em lo anh sợ ma, vì vậy mới tốt bụng ở bên anh chứ."
Tôi nắm chặt tay, cắn răng cắn lợi, hết sức kiềm chế không kích động mà cắn anh.
"Được rồi, điện ở đây cũng không biết cắt bao lâu, ngủ đi." Anh lấy chăn mới trong tủ đưa cho tôi.
Ngủ?!
Tôi cảnh giác, lập tức nói: "Ngủ chẳng thú vị gì, dù sao nhà anh cũng có đèn pin, chúng ta chơi tú lơ khơ đi."
"Chơi lơ khơ," Hôn Hiểu nghĩ chút, gật đầu tán thành: "Được, ai thua thì cởi quần áo."
"..."
"Xem ra chắc em tán thành việc đi ngủ hơn." Hôn Hiểu nói xong liền cất bước đi.
Tôi lập tức níu áo anh, vội vàng hỏi: "Anh đi đâu?"
"Đánh răng, rửa mặt." Anh trêu chọc: "Lẽ nào em muốn đi cùng anh?"
"Chúc Thảo Nhĩ, em thực sự vào nhà tắm cùng anh à." Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt "anh phục em rồi đấy."
"Nói ít thôi, nhanh làm đi." Tôi nói lớn.
"Em kéo áo anh thế, anh khom người sao được?"
Tôi buông lỏng tay một cách không tình nguyện, nhưng vẫn kéo góc áo anh.
"Chúc Thảo Nhĩ, em thật nhát gan." Hôn Hiểu lắc lắc đầu.
"Cần anh quản đấy!"
Cuối cùng, Hôn Hiểu cũng đánh răng rửa mặt xong, tôi nhắm mắt theo đuôi anh vào phòng ngủ.
"Em muốn ngủ chỗ nào?" Anh chỉ giường: "Bên trái hay bên phải?"
"Em... không buồn ngủ." Tôi gượng cười.
Lên giường của một con sói, là việc duy nhất khờ hơn cả để một con sói lên giường.
Đợi não tôi xuống nước rồi nói đi
"Em không buồn ngủ, thì một mình ngồi chơi. Anh đi ngủ trước." Hôn Hiểu nằm xuống, quay lưng về phía tôi, đắp chăn, nhắm mắt.
Tôi nhìn xung quanh, tối đen, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng đồ dùng trong nhà, giống như con quái thú to lớn,
Gió lạnh bắt đầu thổi, thổi lay động tấm rèm, từng chút từng chút, nhìn ra xa, dường như có người nằm bò ở đó.
Tôi đã bị dọa tới mức vỡ gan rồi, chỉ cảm thấy trận gió âm u, ma lay động.
Mặc kệ, não xuống nước thì xuống nước, thất thân còn hơn là bị dọa tới mức thất thần.
Quyết định xong, tôi vội vàng leo lên giường, nằm xuống, cuộn tròn.
Không biết có phải là ảo giác không, tôi cơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ đằng sau.
"Hôn Hiểu" Tôi nhíu mày, hỏi: "Là anh cười à?"
"Đừng sợ," Hôn Hiểu nói khẽ: "Anh ở đây."
Không biết thế nào, nghe tiếng anh, tôi đột nhiên yên tâm hẳn. Chỉ cảm thấy, đằng sau rất an toàn, thần kinh căng thẳng cũng dần dần dịu đi.
Tối đó, Hôn Hiểu không chạm vào tôi, chỉ yên tĩnh nằm ngủ phía sau.
Nhưng, sáng ngày thứ hai vừa dậy, xảy ra chuyện.. khi mở mắt, Hôn Hiểu đã tỉnh, đang một tay gãi đầu, mỉm cười nhìn tôi.
"Anh... làm gì mà nhìn em thế?" Tôi có chút mắc cỡ.
"Thảo Nhĩ," Anh khẽ gọi tên tôi.
"Hả?" tim tôi bắt đầu tăng nhịp.
"Mặt em dầu thật đấy."
"..."
"Còn nói không sợ, em..." Nói tới đây, Hôn Hiểu đột nhiên nhìn sau tôi, sắc mặt khác thường, giống như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, anh nói khẽ: "Chúc Thảo Nhĩ, em nhìn đằng sau em đi."
"Aaa!" Tôi bị dọa sợ tới nỗi bổ nhào vào lòng anh, toàn thân run rẩy, nói năng lung tung cả: "Đừng bắt tôi, bắt anh ấy, anh ấy là đàn ông, cô bắt đi làm gì cũng được mà!"
Hét một lúc lâu, phát hiện xung quanh chẳng phản ứng gì, tôi từ từ ngẩng đầu, thấy Hôn Hiểu cố nén cười, "Chúc Thảo Nhĩ," Anh nói: "Thời khắc quan trọng em thực sự rất biết bán đứng người khác."
Lại bị lừa rồi! Tôi tức tới nỗi nổi gân xanh, trợn mắt nhìn Hôn Hiểu, trong mắt có lửa, chỉ muốn thiêu chết anh ấy.
"Sao, anh vừa đắc tội em à? Hôn Hiểu xua xua tay: "Vậy về đi." Nói xong liền định đóng cửa.
Tôn nghiêm là thứ không có giá trị trong từ điển của Chúc Thảo Nhĩ tôi.
Tôi vội vàng chạy vào trong phòng anh.
"Không về nữa?" Anh trêu: "Chắc không phải em lo anh sợ ma, vì vậy mới tốt bụng ở bên anh chứ."
Tôi nắm chặt tay, cắn răng cắn lợi, hết sức kiềm chế không kích động mà cắn anh.
"Được rồi, điện ở đây cũng không biết cắt bao lâu, ngủ đi." Anh lấy chăn mới trong tủ đưa cho tôi.
Ngủ?!
Tôi cảnh giác, lập tức nói: "Ngủ chẳng thú vị gì, dù sao nhà anh cũng có đèn pin, chúng ta chơi tú lơ khơ đi."
"Chơi lơ khơ," Hôn Hiểu nghĩ chút, gật đầu tán thành: "Được, ai thua thì cởi quần áo."
"..."
"Xem ra chắc em tán thành việc đi ngủ hơn." Hôn Hiểu nói xong liền cất bước đi.
Tôi lập tức níu áo anh, vội vàng hỏi: "Anh đi đâu?"
"Đánh răng, rửa mặt." Anh trêu chọc: "Lẽ nào em muốn đi cùng anh?"
"Chúc Thảo Nhĩ, em thực sự vào nhà tắm cùng anh à." Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt "anh phục em rồi đấy."
"Nói ít thôi, nhanh làm đi." Tôi nói lớn.
"Em kéo áo anh thế, anh khom người sao được?"
Tôi buông lỏng tay một cách không tình nguyện, nhưng vẫn kéo góc áo anh.
"Chúc Thảo Nhĩ, em thật nhát gan." Hôn Hiểu lắc lắc đầu.
"Cần anh quản đấy!"
Cuối cùng, Hôn Hiểu cũng đánh răng rửa mặt xong, tôi nhắm mắt theo đuôi anh vào phòng ngủ.
"Em muốn ngủ chỗ nào?" Anh chỉ giường: "Bên trái hay bên phải?"
"Em... không buồn ngủ." Tôi gượng cười.
Lên giường của một con sói, là việc duy nhất khờ hơn cả để một con sói lên giường.
Đợi não tôi xuống nước rồi nói đi
"Em không buồn ngủ, thì một mình ngồi chơi. Anh đi ngủ trước." Hôn Hiểu nằm xuống, quay lưng về phía tôi, đắp chăn, nhắm mắt.
Tôi nhìn xung quanh, tối đen, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng đồ dùng trong nhà, giống như con quái thú to lớn,
Gió lạnh bắt đầu thổi, thổi lay động tấm rèm, từng chút từng chút, nhìn ra xa, dường như có người nằm bò ở đó.
Tôi đã bị dọa tới mức vỡ gan rồi, chỉ cảm thấy trận gió âm u, ma lay động.
Mặc kệ, não xuống nước thì xuống nước, thất thân còn hơn là bị dọa tới mức thất thần.
Quyết định xong, tôi vội vàng leo lên giường, nằm xuống, cuộn tròn.
Không biết có phải là ảo giác không, tôi cơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ đằng sau.
"Hôn Hiểu" Tôi nhíu mày, hỏi: "Là anh cười à?"
"Đừng sợ," Hôn Hiểu nói khẽ: "Anh ở đây."
Không biết thế nào, nghe tiếng anh, tôi đột nhiên yên tâm hẳn. Chỉ cảm thấy, đằng sau rất an toàn, thần kinh căng thẳng cũng dần dần dịu đi.
Tối đó, Hôn Hiểu không chạm vào tôi, chỉ yên tĩnh nằm ngủ phía sau.
Nhưng, sáng ngày thứ hai vừa dậy, xảy ra chuyện.. khi mở mắt, Hôn Hiểu đã tỉnh, đang một tay gãi đầu, mỉm cười nhìn tôi.
"Anh... làm gì mà nhìn em thế?" Tôi có chút mắc cỡ.
"Thảo Nhĩ," Anh khẽ gọi tên tôi.
"Hả?" tim tôi bắt đầu tăng nhịp.
"Mặt em dầu thật đấy."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.