Chương 58
Tát Không Không
08/08/2013
Buổi tối anh muốn ăn gì? Thịt bò xào rau, hay thịt xào mơ khô?" Trong
siêu thị, tôi vừa đẩy xe chở đồ vừa hỏi Hôn Hiểu bên cạnh.
Anh suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, cuối cùng cũng ra quyết định: "Cả hai đi, ngoài ra thêm canh đậu phụ, và rau cần xào, đúng rồi, thêm tôm hùm nữa."
Tôi thở dài, lẽ nào anh ấy nghe không ra tôi dùng là câu hỏi lựa chọn?
Đang chuẩn bị tới khu hải sản, Hôn Hiểu không biết nhìn thấy cái gì, kéo tôi sang khu đồ dùng trên giường, chỉ 1 cái gối hỏi: "Cái này thế nào?"
"Được." Tôi cầm lên, vuốt nhẹ "Nhưng hoa văn này đối với anh mà nói có hơi nữ tính không?"
"Vốn định mua cho em mà."
"Mua cho em? Sao mua cho em?"
"Chẳng phải em chê màu sắc gối anh quá sẫm? Vậy thì mua cái em thích."
"Đợi chút," Tôi mông lung: "Hai cái này có liên quan gì? Bản thân em có gối rồi."
"Lẽ nào mỗi tối em đều muốn ôm gối sang ngủ? Phiền lắm."
"Vì sao phải qua nhà anh ngủ?" Tôi không hiểu.
"Vậy thì ngủ nhà em là được rồi, buổi tối anh qua."
Tôi dừng xe chở đồ, nghiêm túc nhìn anh: "Trang Hôn Hiểu, buổi tối chúng ta ai ngủ giường người đó."
"Tối qua chẳng phải em ngủ rất ngon ư?" Hôn Hiểu hỏi.
"Như thế không sai, nhưng tối qua là ngoài ý muốn."
"Em nói, em lợi dụng anh?"
"Không phải như thế."
"Không sai," Anh gật đầu, "Em đã lợi dụng anh."
"Em không có!" Tôi vội vàng giải thích.
"Hóa ra, lên giường rồi thì em không giữ lời." Hôn Hiểu tiếp tục tố cáo, giọng nói rõ ràng, thu hút sự chú ý của khách qua lại, mọi người đều dừng lại, giả bộ chọn hàng, ánh mắt thì nhìn chúng tôi. Trong đó có một bà mặt đầy nếp nhăn cố tình bật to máy trợ tính.
Mất mặt quá!
Tôi vội kéo anh, chạy xuống tầng 1
"Anh làm gì mà nói to vậy?" Tôi oán giận nói.
"Vì đó là sự thật." Anh bình tĩnh: "Em vứt bỏ anh."
"Trang Hôn Hiểu, hình tượng của anh căn bản không thích hợp với việc giả vờ đáng thương." Tôi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Vì tất cả hành vi vừa nãy của anh, hủy món tôm hùm tối này, nếu anh còn có hành động bất lương, vậy thì đừng trách em hạ thủ món thịt bò xào rau.!"
Nghe lời, trán Hôn Hiểu tựa hồ hơi lay động, động tác rất nhẹ, như chưa từng xảy ra.
Cho dù thế nào, chiêu này cũng rất có hiệu quả, sau đó, anh ấy không còn đóng kịch giả khổ nữa.
Tôi mãn nguyện rồi, dần dần cũng quên việc này.
Anh suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, cuối cùng cũng ra quyết định: "Cả hai đi, ngoài ra thêm canh đậu phụ, và rau cần xào, đúng rồi, thêm tôm hùm nữa."
Tôi thở dài, lẽ nào anh ấy nghe không ra tôi dùng là câu hỏi lựa chọn?
Đang chuẩn bị tới khu hải sản, Hôn Hiểu không biết nhìn thấy cái gì, kéo tôi sang khu đồ dùng trên giường, chỉ 1 cái gối hỏi: "Cái này thế nào?"
"Được." Tôi cầm lên, vuốt nhẹ "Nhưng hoa văn này đối với anh mà nói có hơi nữ tính không?"
"Vốn định mua cho em mà."
"Mua cho em? Sao mua cho em?"
"Chẳng phải em chê màu sắc gối anh quá sẫm? Vậy thì mua cái em thích."
"Đợi chút," Tôi mông lung: "Hai cái này có liên quan gì? Bản thân em có gối rồi."
"Lẽ nào mỗi tối em đều muốn ôm gối sang ngủ? Phiền lắm."
"Vì sao phải qua nhà anh ngủ?" Tôi không hiểu.
"Vậy thì ngủ nhà em là được rồi, buổi tối anh qua."
Tôi dừng xe chở đồ, nghiêm túc nhìn anh: "Trang Hôn Hiểu, buổi tối chúng ta ai ngủ giường người đó."
"Tối qua chẳng phải em ngủ rất ngon ư?" Hôn Hiểu hỏi.
"Như thế không sai, nhưng tối qua là ngoài ý muốn."
"Em nói, em lợi dụng anh?"
"Không phải như thế."
"Không sai," Anh gật đầu, "Em đã lợi dụng anh."
"Em không có!" Tôi vội vàng giải thích.
"Hóa ra, lên giường rồi thì em không giữ lời." Hôn Hiểu tiếp tục tố cáo, giọng nói rõ ràng, thu hút sự chú ý của khách qua lại, mọi người đều dừng lại, giả bộ chọn hàng, ánh mắt thì nhìn chúng tôi. Trong đó có một bà mặt đầy nếp nhăn cố tình bật to máy trợ tính.
Mất mặt quá!
Tôi vội kéo anh, chạy xuống tầng 1
"Anh làm gì mà nói to vậy?" Tôi oán giận nói.
"Vì đó là sự thật." Anh bình tĩnh: "Em vứt bỏ anh."
"Trang Hôn Hiểu, hình tượng của anh căn bản không thích hợp với việc giả vờ đáng thương." Tôi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Vì tất cả hành vi vừa nãy của anh, hủy món tôm hùm tối này, nếu anh còn có hành động bất lương, vậy thì đừng trách em hạ thủ món thịt bò xào rau.!"
Nghe lời, trán Hôn Hiểu tựa hồ hơi lay động, động tác rất nhẹ, như chưa từng xảy ra.
Cho dù thế nào, chiêu này cũng rất có hiệu quả, sau đó, anh ấy không còn đóng kịch giả khổ nữa.
Tôi mãn nguyện rồi, dần dần cũng quên việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.