Chương 24: Lại thêm hiểu lầm
Bích Thủy Mai Lạc
23/07/2020
Một tháng sau, Lăng Tuần sau rất nhiều ngày nằm liệt giường, cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại.
Nhạc Kiêu nhìn Lăng Tuần đứng trong sân ra đang sức hít thở không khí trong lành, khóe miệng khẽ cong lên. Mấy ngày Lăng Tuần dưỡng thương, trừ việc vận động ra thì không thiếu thứ gì, được mọi người chăm sóc đến trắng trắng mập mập, cằm cũng tròn ra nhiều. Mặc dù không có cảm giác mũm mĩm như khi còn bé, nhưng vẫn là có da có thịt. Nhạc Kiêu không vừa mắt nhất chính là cái bộ dạng gầy không kém con gà ốm là bao của y, ốm yếu cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng ngã, thật không biết cơm thịt y ăn vào đã đi đâu hết cả.
Nhớ tới bộ dạng ngày bé của Lăng Tuần, Nhạc Kiêu nhịn không được, cất tiếng: “Bánh bao, qua đây nghỉ một lát đi.”
Đang ngồi chồm hỗm trong vườn hăng máu nhổ cỏ, Lăng Tuần chợt khựng lại, quay đầu âm u nhìn Nhạc Kiêu: “Ngươi mới gọi ai?”
Nhạc Kiêu cứng đờ, biết mình lại vừa phạm vào chỗ cấm kỵ của Lăng Tuần, con mắt láo liên, ấp úng nói: “Ách, cái gì, khụ khụ, được rồi, là ta nói sai.”
Lăng Tuần nghe xong lời của hắn, chau mày, đứng lên phủi tay sạch sẽ, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Nhạc Kiêu, nhón chân lên, lại vươn tay sờ sờ trán Nhạc Kiêu, vừa sờ vừa nghi hoặc nói thầm: “Không phát sốt, sao lại như biến thành người khác vậy? Ngươi hồi trước không phải như thế…”
Nhạc Kiêu đỏ mặt quay đi, muốn kéo tay Lăng Tuần xuống rồi lại lưu luyến độ ấm của y, liền khẽ ho một tiếng: “Ta hồi trước như thế nào?”
“Hồi trước?!” Lăng Tuần đột nhiên cao giọng, thu tay lại giấu ở sau lưng, đi tới đi lui cạnh Nhạc Kiêu, tốc độ nói vừa nhanh vừa gấp: “Trước đây nếu ta hỏi ngươi như vậy, ngươi nhất định sẽ nói “Ai trả lời thì là người đó”! Ngươi có khi nào khách khí nhã nhặn với ta như vậy đâu? A, đúng rồi, những lúc duy nhất ngươi nhã nhặn với ta đều là những lúc ta sống dở chết dở. Một lần là lúc ta chết đuối, còn một lần là bây giờ! Sao lại như vậy chứ? Ngươi bỗng dưng lại tốt với ta, cứ như biến thành một người khác, ta đây rất thấp thỏm bất an! Ngươi không nên làm như vậy!” Nói xong, Lăng Tuần lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào tới trước mặt Nhạc Kiêu, hai tay cấu nhéo da mặt hắn, nói: “Ta nghe nói trong chốn giang hồ võ lâm có một thứ gọi là thuật dịch dung gì đó, ngươi nhất định là giả mạo, phải không? Ngươi giả mạo Nhạc Kiêu, đúng không? Ngươi khỏi phải gạt ta, ta đã vạch trần ngươi rồi! Nói, Nhạc Kiêu thật đang ở đâu?”
Trên trán Nhạc Kiêu đổ đầy hắc tuyến, giật hai bàn tay mềm mềm của Lăng Tuần ra, hai bên mặt đã bị nhéo đỏ bừng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, muốn xả giận thì cũng đừng nhéo, còn nhéo nữa thì da mặt sẽ hỏng hết đấy.”
Lăng Tuần nhếch miệng cười, thu tay lại.
“Văn hàm (công văn, công hàm) của ngươi đã được hạ rồi, đầu tháng sau sẽ nhậm chức. Nếu ngươi thấy vẫn cần tĩnh dưỡng thì để thúc thúc cho kéo dài thời hạn, dù sao vị trí Chủ sự ở Chủ khách thanh lại ti Lễ bộ cũng chỉ là chức quan nhàn tản, đến muộn cũng không có gì đáng ngại.” Nhạc Kiêu thuận thế kéo Lăng Tuần ngồi xuống, rót cho y chén trà.
Lăng Tuần bưng trà, ngửi hương trà một hơi thật sâu, nói: “Hàng cúc[1], không sai không sai, không biết có bỏ đường chưa.” Dứt lời liền nhàn nhạt nhấp một ngụm, cau mày nói: “Quả nhiên không bỏ đường, đắng quá.”
“Đắng rồi sẽ chuyển thành ngọt, uống ngay đi.” Nhạc Kiêu bất đắc dĩ nhìn Lăng Tuần, “Được rồi, ta biết ngươi không muốn nhậm chức nhanh như vậy, vậy cứ xin kéo dài đi.”
“Ai!” Lăng Tuần đang bưng trà thở dài một hơi, cất giọng ai oán: “Ta không muốn làm quan. Đến giờ ta mới hiểu vì sao lão sư thân mang tài học tuyệt thế lại cam nguyện làm một phu tử nho nhỏ, quân tử độc thiện kì thân (quân tử chỉ lo giữ thân mình thanh cao), thế gian này chẳng ai thông suốt minh bạch bằng lão sư.”
“Nói sai rồi!” Tiếng nói dịu dàng hòa nhã bỗng vang lên, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần nhảy dựng, xoay người nhìn lại thì thấy Công Tôn Mặc một tay vuốt chòm râu dài, tay kia phe phẩy quạt, chậm rãi đi tới.
“Học trò kiến quá lão sư (phu tử).” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần lập tức đứng dậy, hành đại lễ với Công Tôn Mặc.
Công Tôn Mặc tủm tỉm nhận lễ, rồi nói: “Đều đứng lên đi. Nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ thấy hai người các ngươi hành đại lễ, hôm nay thật đúng là làm vi sư thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ)!”
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần liếc nhau, ngượng ngùng nở nụ cười, khi còn bé thường cùng Công Tôn Mặc đấu trí so mưu, bây giờ nhớ lại thật không biết nên khóc hay nên cười.
Nhạc Kiêu bước lên trước một bước, vái chào Công Tôn Mặc, nói: “Học trò năm đó ngang bướng không hiểu chuyện, xin phu tử đại nhân đại lượng đừng so đo với học trò.”
“Ha hả, không sao, không sao. Ở thư viện mấy chục năm cũng buồn chán, may mà gặp hai người các ngươi, mang lại cho vi sư rất nhiều hứng thú.” Công Tôn Mặc vuốt râu, cười nói.
“Ngươi đương nhiên là hứng thú, chỉ khổ hai chúng ta. Cũng không thèm để ý chúng ta mới còn nhỏ, suốt ngày soi mói “bẻ lưng” không biết bao nhiêu lần, còn nhớ đêm đó ở chùa, ta gặp ác mộng đúng một tháng!” Lăng Tuần bĩu môi lầm bầm, âm lượng lớn đến người điếc cũng nghe thấy.
Khóe miệng Nhạc Kiêu giật giật, len lén kéo ống tay áo Lăng Tuần, Lăng Tuần bĩu môi.
Công Tôn Mặc chân mày khẽ nhướn, phe phẩy cây quạt cũ mèm, nói: “Khụ khụ, kỳ thực đồ nhi nếu không thích vị trí Lễ bộ Chủ sự, vi sư có thể vì ngươi mà nói với Hoàng thượng một câu, cho ngươi quay về Hàn Lâm…”
Công Tôn Mặc còn chưa dứt lời, đã thấy Lăng Tuần cúi thật thấp vái lão, cao giọng cắt lời: “Lão sư ở trên xin nhận một lạy của đồ nhi! Đồ nhi thấy hiện giờ khắp người đều hăng hái, quyết định ngày mai sẽ tới Lễ bộ báo danh, Hàn Lâm Viện các thứ cũng không nhọc người lo lắng.”
Nhạc Kiêu thấy Công Tôn Mặc còn đang nín cười, để tránh lão lại chọc ghẹo Lăng Tuần, hắn liền tiến lên che trước mặt Lăng Tuần, hỏi: “Vừa rồi phu tử bảo nói sai rồi, là có ý gì?”
Công Tôn Mặc vô cùng hứng thú liếc mắt nhìn Nhạc Kiêu, cũng không vạch trần, giải thích: “Mạnh Tử dạy: “Cùng tắc độc thiện kỳ nhân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ[2]”. Lời Tuần Nhi vừa nói, là vi sư chỉ độc thiện kì nhân, kỳ thực không phải. Vi sư cho dù thân không trong triều đình, nhưng vẫn có thể đủ để kiêm tể thiên hạ.”
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần sửng sốt, sau đó đồng thời hiểu ra. Tuy đệ tử được đích thân Công Tôn Mặc nhận chỉ có năm người, nhưng số học trò lão đã dạy thì nhiều không kể xiết, có thể nói là đào lý mãn thiên hạ[3]. Những người đang nắm địa vị cao trong triều đình hiện nay hầu như đều là học trò của lão, tạo phúc cho bách tính, phò tá cho Đại Minh. Đây cũng chính là kiêm tể thiên hạ.
Công Tôn Mặc thu quạt lại, dùng giọng nói nghiêm túc hiếm có mà nói: “Trên đời này, có thể thật sự độc thiện kỳ thân cũng chẳng có bao nhiêu người, vi sư cũng không đủ khả năng. Những gì vi sư có thể làm chỉ là dẫn đường cho những người lạc lối, để bọn họ có thể đi theo con đường ngay thẳng. Thế nhưng, nước quá trong ắt không có cá[4], ở quan trường không thể nào chỉ độc thiện kỳ nhân, phải hiểu rõ đạo lý “quá cương dịch chiết[5]”. Tuần Nhi thông minh có thừa nhưng khôn khéo thì chưa đủ, làm việc gì cũng dễ xúc động, vào quan trường phải xử sự cẩn thận, chớ đắc tội người khác. Kiêu Nhi tuy hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, cũng chưa đủ khí phách mà người làm tướng cần có, phải tôi luyện thêm. Như vậy, nếu các ngươi hiểu được đạo đối nhân xử thế, cho dù quan lộ không suôn sẻ, cũng có thể giữ cho các ngươi yên ổn mà sống.”
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đều cúi đầu trầm tư, một lúc sau, hai người mới chậm rãi gật đầu.
Công Tôn Mặc thấy Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đã hiểu thấu, liền đổi trở về bộ mặt hòa ái dễ gần thường ngày, đứng dậy cười nói: “Thời gian không còn sớm, vi sư còn hẹn chơi cờ với lão bằng hữu, ta đi trước đây.”
“Học trò cung tiễn lão sư (phu tử).”
Bước chân của Công Tôn Mặc dần dần đi xa, cho đến khi khuất hẳn, hai người mới ngẩng đầu lên.
Lăng Tuần nhìn hai chén trà trên bàn đá, nói: “Quên dâng trà cho lão sư rồi.”
“Không sao, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.” Nhạc Kiêu nhàn nhạt cười nói.
Lăng Tuần bỗng ngẩng đầu nhìn Nhạc Kiêu, nghiêm túc hỏi: “Ngươi sau này có khi nào lại giống trước đây, đột nhiên xa lánh ta không?”
Nhạc Kiêu sửng sốt, nhìn đôi mắt to long lanh của Lăng Tuần, bỗng không thốt được lời nào.
“Thực ra ngươi có trả lời hay không thì cũng vậy thôi. Sau này nếu ngươi còn vô cớ xa lánh ta, ta thề, từ đó về sau ta sẽ coi ngươi như người dưng, không quan hệ gì nữa.”
Nhạc Kiêu nhìn Lăng Tuần kiên quyết mà nghiêm túc, chỉ cảm thấy thanh âm của y như sét đánh ngang tai, như xa tận chân trời, lại như gần trong gang tấc. Trong tim một cơn hoảng hốt không tên, Nhạc Kiêu cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, liền tiến lên ôm Lăng Tuần thật chặt, một lần lại một lần ghé vào tai y mà nói: “Không đâu, ta sẽ không xa lánh ngươi nữa, ta không-thể-xa ngươi…”
Đây là lần đầu tiên Nhạc Kiêu – ở thời điểm Lăng Tuần tỉnh táo – ôm y, nói với y những hứa hẹn và thổ lộ.
Lăng Tuần không hề đẩy hắn ra, để mặc cho hắn ôm, thậm chí còn đưa tay ôm lưng Nhạc Kiêu thật chặt. Lúc này, y cũng tâm trạng rối bời.
Bên ngoài cổng hồ lô[6] của viện tử, Lăng Giác đứng ở một góc khuất gần đó, nhìn hai ngươi thân mật ôm nhau, chau mày.
Lăng Tuần nằm rạp trên quan án (bàn làm việc), nhàm chán cầm cây bút lông lắc tới lắc lui. Nhậm chức đã nửa tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên bị đại thúc Lễ bộ Thị lang lôi kéo đi làm quen hết thảy người, vật, nơi chốn trong ngoài nha môn Lễ bộ, thì hầu như ngày nào của y cũng nhàn nhã. Không chỉ y, mà toàn bộ nha môn Lễ bộ đều rất nhàn nhã.
Triều đình được chia làm sáu Bộ: Lại, Hộ, Binh, Hình, Công, Lễ. Lễ bộ chính là nơi nhàn nhã nhất, không có việc gì để làm nhất, đồng thời cũng là nơi không có tiền đồ nhất. Lễ bộ Thương thư là một ông lão hoa giáp[7] hòa ái dễ gần, sở thích lớn nhất là viết phỏng theo các bậc thầy thư pháp, bởi vậy tích góp được không ít tranh chép. Chưởng quản Lễ bộ chính là đại thúc Lễ bộ Thị lang nhìn có vẻ rất nghiêm túc nhưng kì thực lại rất nhiều chuyện. Ngày Lăng Tuần tới báo danh, lão liền đem gần hết chuyện trên trời dưới đất ở nha môn Lễ bộ nói cho Lăng Tuần nghe. Nếu không phải Lăng Tuần kịp thời tìm được cơ hội chuồn trước, chắc lão còn có thể nói cho Lăng Tuần nghe trong nhà nuôi mấy con chó canh cửa. Phạm vi quyền hạn của Lễ bộ không lớn, chỉ quản năm loại lễ gồm cát lễ, gia lễ, quân lễ, tân lễ, hung lễ; quản lý sự vụ của trường học toàn quốc, chuyện khoa cử khảo thí; cùng việc tiếp đón các nước chư hầu và ngoại quốc tới thăm viếng. Bên dưới có bốn ti, gồm Nghi chế thanh lại ti chưởng quản gia lễ, quân lễ và quản lý học vụ, khoa cử khảo thí; Từ tế thanh lại ti chưởng quản cát lễ, hung lễ; Chủ khách thanh lại ti chưởng quản tân lễ và tiếp đón khách khứa ngoại quốc; Tinh thiện thanh lại ti chưởng quản những việc về yến tiệc, lương thực và vật nuôi. Thiên hạ hiện đang thái bình, việc tiến cống của ngoại triều đều được định ngày riêng, còn lại thì cũng chẳng ai đến. Mà việc bói toán hung cát cũng không phải ngày nào cũng xem, trừ ngày nào trời có dị tượng hoặc những ngày đặc thù, còn lại thì cũng không cần bói toán. Khoa thi vân vân thì càng không cần phải nói, vừa mới tổ chức kì khoa cử ba năm một lần xong, muốn bận rộn thì phải tới ba năm sau. (ai muốn tìm hiểu thêm về Lễ bộ và công việc của em Tuần thì có thể xuống dưới cùng tham khảo)
Vậy nên, nhìn chung toàn bộ nha môn Lễ bộ hầu như chẳng có việc gì làm. Vậy nên Lăng Tuần mỗi ngày hầu như chỉ đợi hạ ban (hết giờ làm), Nhạc Kiêu tới đón y, hai người cùng nhau ở trên đường vai kề vai dạo chơi tới khi trời tối, lấp đầy bao tử rồi mới về nhà.
Lăng Tuần xoay mặt đổi bên, tiếp tục nằm dài, trong lòng suy tính tối nay Nhạc Kiêu lại dẫn y đi đâu chơi. Nhạc Kiêu vào triều sớm hơn y, lại thân ở quân doanh, hiểu biết đương nhiên nhiều hơn y, vậy nên Lăng Tuần đi theo hắn, hầu như ngày nào cũng kinh hỉ bất tận. Bất quá, mỗi khi y đề nghị muốn vào thanh lâu sở quán mở mang kiến thức một chút, Nhạc Kiêu đều tuyệt đối không chịu, nếu y càn quấy, hắn liền trực tiếp xách cổ y về nhà.
Lăng Tuần có chút thở dài, còn nhớ lần đầu tiên cùng Nhạc Kiêu đi qua chỗ đó, tú bà ngoài cửa vậy mà lại lắc lắc mông chạy tới kéo kéo Nhạc Kiêu, miệng gọi “Đại nhân”, còn nói cái gì Hồng Nhi, Thúy Nhi trong viện nhớ hắn đến suýt sinh bệnh tương tư, ngày nào cũng ngóng trông hắn tới. Khi đó Lăng Tuần mới biết thì ra Nhạc Kiêu đã sớm tới chỗ thế này! Nhìn bề ngoài thì còn là khách quen của thanh lâu, còn đi câu hồn kỹ nữ nhà người ta đến ngày nhớ đêm mong.
Nhớ tới chuyện ngày đó, trong ngực Lăng Tuần khó chịu như bị kim đâm. Bất quá y cũng không đào sâu suy nghĩ, chỉ coi như bản thân đang đố kị vì Nhạc Kiêu am hiểu chuyện phong nguyệt sớm hơn mình.
Ngay khi Lăng Tuần đang thầm nghĩ đêm nay nhất định phải bắt Nhạc Kiêu dẫn y vào, bằng không có chết cũng không đi, thì ngoài cửa lại truyền đến âm thanh.
“Lăng Tuần Lăng đại nhân có ở đây không?” Ngoài cửa, một tên tiểu tư bộ dáng còn thiếu niên khom người gọi, một đôi mắt tinh tế đang hướng vào bên trong thăm dò.
Lăng Tuần bật dậy gạt bỏ mấy suy nghĩ bâng quơ, đứng lên sửa sang quan phục quan mão, bộ dạng nghiêm chỉnh bước ra.
Thiếu niên kia vừa thấy có người đi ra, còn là thiếu niên tuấn tú tuổi tác không hơn kém mình bao nhiêu, liền biết ngay đây chính là Lăng Tuần. Còn không chờ Lăng Tuần đi ra, liền tiến lên vái chào, nói: “Tiểu nhân kiến quá Lăng đại nhân! Tiểu nhân là tiểu tư của Huệ Vương, được Vương gia phân phó tới truyền lời.”
Lăng Tuần dừng bước, nghe là tiểu tư của Huệ Vương phủ, liền nói: “Vương gia từ đất Mân[8] về rồi sao? Vẫn mạnh khỏe chứ?”
Tháng trước Huệ Vương tới Phúc Kiến tuần tra, một là để thị sát thành tích của quan viên địa phương cùng đời sống của bách tính; hai là vì Phúc Kiến giáp biển, phụ cận với Phù Tang, vùng duyên hải thường xuyên bị giặc Oa[9] quấy nhiễu, phiền không chịu nổi, hắn đi lần này chính là để tập hợp tư liệu về bọn người Oa, sau này cùng bọn chúng thanh toán rõ ràng.
Gã tiểu tư lại vái chào Lăng Tuần, nói: “Vương gia hết thảy đều tốt, làm phiền đại nhân quan tâm.”
Lăng Tuần gật đầu, hỏi: “Vương gia sai ngươi tới làm gì?”
“Vương gia nhà tiểu nhân nói, thỉnh đại nhân tới giờ Thân ra chờ ở cửa nha môn, Vương gia chuẩn bị tiệc cho ngài, nói là lúc ngài nhậm chức thì ngài ấy chưa kịp về để đích thân chúc mừng, bây giờ làm bù.” Gã tiểu tư nói.
Lăng Tuần ngẩn ra, y không nghĩ Huệ Vương còn có thể vì y mà nhớ tới việc nhỏ như vậy. Lại nhớ hai năm qua khi tâm trạng còn bức bối, đều là hắn làm bạn bên cạnh mình, hôm nay vừa về kinh thành đã muốn ăn mừng vì y, nếu nói trong lòng không cảm động thì là nói dối, liền trả lời: “Được, ngươi quay về nói với Vương gia, Lăng Tuần nhất định sẽ chờ đúng giờ.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ về bẩm báo lại với Vương gia ngay. Tiểu nhân xin cáo lui.” Gã tiểu tư cúi đầu với Lăng Tuần rồi mới chạy đi.
Lăng Tuần cười cười, xoay người lại tiếp tục đờ ra, đang tính chạy ra nhờ người gác cổng nói với Nhạc Kiêu là đừng chờ y.
Hôm nay Nhạc Kiêu rời Tam Thiên Doanh sớm, lại háo hức chạy đến nha môn Lễ bộ đón Lăng Tuần, nghe nói hôm nay tửu lâu Phúc Lâm có một gánh hát trứ danh từ Ngô Việt tới, Lăng Tuần từ bé đã thích nghe điệu nhạc êm ái ngọt ngào của nước Ngô, hắn muốn đưa Lăng Tuần tới nghe, cho y vui vẻ một trận. Nhưng ai ngờ lại chỉ uổng công, gác cổng nha môn nói với hắn rằng Lăng Tuần đã về lâu rồi, là được một chiếc mã xa cực kỳ xa hoa đón đi.
Nhạc Kiêu như bị sét đánh, sửng sốt tại chỗ một lúc lâu mới xoay người rời nha môn.
Mã xa xa hoa? Chắc không phải mã xa nhà Lăng Tuần, bằng không thì viên gác cổng kia đã nhận ra. Chẳng lẽ là Hoài Lễ tới đón Lăng Tuần? Nhạc Kiêu lắc đầu phủ định, Hoài Lễ vào Hộ bộ, gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, còn đâu thời gian rảnh rỗi mà hẹn Lăng Tuần? Nhạc Kiêu suy nghĩ một chút, bỗng níu mày, nghe nói hôm nay Huệ Vương hồi kinh, chẳng lẽ lại là hắn?
Bất tri bất giác, Nhạc Kiêu chạy tới trước cửa tửu lâu Phúc Lâm, bên trong đã chiêng trống ngập trời, khách khứa kín sảnh. Hắn vẫn không thích hí nhạc, đang định xoay người rời đi, khóe mắt lại thoáng thấy ở bãi đậu mã xa có một chiếc mã xa hoa lệ. Nhớ tới lời viên gác cổng, Nhạc Kiêu ma xui quỷ khiến xoay người, đi vào tửu lâu Phúc Lâm.
Nơi trung tâm nhất của tửu lâu Phúc Lâm có dựng một vũ đài tạm thời rất lớn, trên vũ đài đã có đào kép xinh đẹp hóa trang thật dày, cất tiếng oanh oanh, xướng đoạn nhạc nghe mà cắt ruột cắt gan, Nhạc Kiêu nghe xong mà não muốn quặn thắt. Vừa định lui ra ngoài thì bị người từ đằng sau đi vào đẩy một cái, Nhạc Kiêu muốn lui cũng lui không được, chỉ có thể xuôi theo biển người đi vào tửu lâu.
Đại sảnh lầu một đã ngồi chật kín, đều đồng loạt nhìn đào kép xinh đẹp trên đài mà trầm trồ tán thưởng. Nhạc Kiêu vốn muốn ra ngoài, nhưng dù không thích thì cũng đã tới rồi, liền dự định tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh tứ phía đều chỉ thấy người chứ chẳng thấy cái ghế không nào. Vừa mới quay người định lên lầu hai, ngẩng đầu liền thấy một dáng người trên lầu hai, toàn thân như bị tưới nước lạnh, buốt giá từ đầu đến chân.
Lăng Tuần cùng Chu Hoài Đức ngồi trong một nhã lô ở lầu hai, vị trí của bọn họ là nơi có tầm nhìn tốt nhất tửu lâu, đối diện vũ đài, mọi thứ trên đài đều có thể thấy rất rõ. Lăng Tuần quay một đầu ghế tới đối diện lan can, ngồi trên ghế, thân trên lười biếng dựa vào lan can, nhìn đào kép dưới đài mà nghe như say như dại, thỉnh thoảng còn lẩm nhẩm hát theo.
Chu Hoài Đức lại ngồi bên Lăng Tuần, vẻ mặt cưng chiều mỉm cười nhìn y, thấy y trầm mê trong hí khúc đến mức cơm cũng quên ăn, sợ y bị đói, liền tự tay cầm đũa đút cho y.
Lăng Tuần cũng nhất thời mê muội, nghe thấy tiếng nhạc lả lướt thì quên luôn mình đang ở đâu, càng không để ý hành vi của mình, Chu Hoài Đức đút thức ăn vào miệng y cũng không biết.
Đôi mắt sáng của Nhạc Kiêu phẫn nộ, rồi dần dần nguội lạnh, ánh mắt nhìn Lăng Tuần còn đang dương dương tự đắc cũng dần dần giá buốt, cuối cùng xoay người rời khỏi tửu lâu Phúc Lâm.
Dưới đài có tiếng hô lớn, Lăng Tuần bị dọa sửng sốt, mới biết vở kịch này đã xướng xong, rồi mới từ trong tiếng nhạc hoàn hồn lại. Đúng lúc thấy Chu Hoài Đức giơ đũa tới miệng mình, Lăng Tuần cả kinh, quay đầu né tránh.
Chu Hoài Đức cũng không trách y thấy lễ, cười nói: “Vừa rồi mới đút cho ngươi vài miếng, sao bây giờ mới hoàn hồn?”
Lăng Tuần xấu hổ, mặt đỏ muốn chảy máu, cúi đầu ấp úng: “Hạ quan, hạ quan thật thất lễ, mong Vương gia thứ tội.”
“Ha ha,” Chu Hoài Đức đặt đũa xuống, ôn hòa nói: “Không sao. Bất quá bây giờ ngươi phải ăn hết thức ăn, bằng không bao tử bị bỏ đói, bản vương nhất định không tha cho ngươi tội trầm mê gánh hát.”
Lăng Tuần âm thầm lè lưỡi, nhớ ra người này không phải Nhạc Kiêu, thiếu chút nữa lại đắc ý huênh hoang mà hại bản thân. Lập tức không dám lên tiếng nữa, cầm đũa đau khổ mà ăn.
Chu Hoài Đức cầm chén rượu, hứng thú dạt dào nhìn Lăng Tuần cúi đầu ăn cơm, tia sáng trong mắt khẽ động, nở nụ cười ý vị bất minh.
_____Hết chương 24_____
[1] Hàng cúc: Hoa cúc trồng ở Hàng Châu, một trong “Tứ đại danh cúc” của Trung Quốc. Tên đầy đủ là Hàng bạch cúc, là loại hàng xuất khẩu truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, được mô tả là có vị hơi lạnh, hơi ngọt, có nhiều thành phần ích lợi cho cơ thể, có tác dụng thông phế khí, chỉ khái nghịch,..[↑]
[2] “Cùng tắc độc thiện kì nhân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ”: Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta.[↑]
–> “kiêm tể thiên hạ” nghĩa là cùng giúp mọi người.
–> “độc thiện kì nhân” nghĩa là chỉ lo bồi dưỡng đạo đức cá nhân, chỉ giữ bản thân mình thanh cao.
[3] Đào lý mãn thiên hạ: Xem lại chú thích chương 3 [↑]
[4] Nước quá trong ắt không có cá: Người quá xét nét sẽ không có ai thân [↑]
[5] Quá cương dịch chiết: Quá cứng rắn thì sẽ dễ gãy [↑]
[6] Cổng hồ lô là cái này[↑]
[7] Hoa giáp: Khoảng sáu mươi tuổi [↑]
[8] Đất Mân: Mân Giang, tỉnh Phúc Kiến [↑]
[9] Giặc Oa: còn gọi là giặc lùn, là toán hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI [↑]
.
Nhạc Kiêu nhìn Lăng Tuần đứng trong sân ra đang sức hít thở không khí trong lành, khóe miệng khẽ cong lên. Mấy ngày Lăng Tuần dưỡng thương, trừ việc vận động ra thì không thiếu thứ gì, được mọi người chăm sóc đến trắng trắng mập mập, cằm cũng tròn ra nhiều. Mặc dù không có cảm giác mũm mĩm như khi còn bé, nhưng vẫn là có da có thịt. Nhạc Kiêu không vừa mắt nhất chính là cái bộ dạng gầy không kém con gà ốm là bao của y, ốm yếu cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng ngã, thật không biết cơm thịt y ăn vào đã đi đâu hết cả.
Nhớ tới bộ dạng ngày bé của Lăng Tuần, Nhạc Kiêu nhịn không được, cất tiếng: “Bánh bao, qua đây nghỉ một lát đi.”
Đang ngồi chồm hỗm trong vườn hăng máu nhổ cỏ, Lăng Tuần chợt khựng lại, quay đầu âm u nhìn Nhạc Kiêu: “Ngươi mới gọi ai?”
Nhạc Kiêu cứng đờ, biết mình lại vừa phạm vào chỗ cấm kỵ của Lăng Tuần, con mắt láo liên, ấp úng nói: “Ách, cái gì, khụ khụ, được rồi, là ta nói sai.”
Lăng Tuần nghe xong lời của hắn, chau mày, đứng lên phủi tay sạch sẽ, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Nhạc Kiêu, nhón chân lên, lại vươn tay sờ sờ trán Nhạc Kiêu, vừa sờ vừa nghi hoặc nói thầm: “Không phát sốt, sao lại như biến thành người khác vậy? Ngươi hồi trước không phải như thế…”
Nhạc Kiêu đỏ mặt quay đi, muốn kéo tay Lăng Tuần xuống rồi lại lưu luyến độ ấm của y, liền khẽ ho một tiếng: “Ta hồi trước như thế nào?”
“Hồi trước?!” Lăng Tuần đột nhiên cao giọng, thu tay lại giấu ở sau lưng, đi tới đi lui cạnh Nhạc Kiêu, tốc độ nói vừa nhanh vừa gấp: “Trước đây nếu ta hỏi ngươi như vậy, ngươi nhất định sẽ nói “Ai trả lời thì là người đó”! Ngươi có khi nào khách khí nhã nhặn với ta như vậy đâu? A, đúng rồi, những lúc duy nhất ngươi nhã nhặn với ta đều là những lúc ta sống dở chết dở. Một lần là lúc ta chết đuối, còn một lần là bây giờ! Sao lại như vậy chứ? Ngươi bỗng dưng lại tốt với ta, cứ như biến thành một người khác, ta đây rất thấp thỏm bất an! Ngươi không nên làm như vậy!” Nói xong, Lăng Tuần lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào tới trước mặt Nhạc Kiêu, hai tay cấu nhéo da mặt hắn, nói: “Ta nghe nói trong chốn giang hồ võ lâm có một thứ gọi là thuật dịch dung gì đó, ngươi nhất định là giả mạo, phải không? Ngươi giả mạo Nhạc Kiêu, đúng không? Ngươi khỏi phải gạt ta, ta đã vạch trần ngươi rồi! Nói, Nhạc Kiêu thật đang ở đâu?”
Trên trán Nhạc Kiêu đổ đầy hắc tuyến, giật hai bàn tay mềm mềm của Lăng Tuần ra, hai bên mặt đã bị nhéo đỏ bừng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, muốn xả giận thì cũng đừng nhéo, còn nhéo nữa thì da mặt sẽ hỏng hết đấy.”
Lăng Tuần nhếch miệng cười, thu tay lại.
“Văn hàm (công văn, công hàm) của ngươi đã được hạ rồi, đầu tháng sau sẽ nhậm chức. Nếu ngươi thấy vẫn cần tĩnh dưỡng thì để thúc thúc cho kéo dài thời hạn, dù sao vị trí Chủ sự ở Chủ khách thanh lại ti Lễ bộ cũng chỉ là chức quan nhàn tản, đến muộn cũng không có gì đáng ngại.” Nhạc Kiêu thuận thế kéo Lăng Tuần ngồi xuống, rót cho y chén trà.
Lăng Tuần bưng trà, ngửi hương trà một hơi thật sâu, nói: “Hàng cúc[1], không sai không sai, không biết có bỏ đường chưa.” Dứt lời liền nhàn nhạt nhấp một ngụm, cau mày nói: “Quả nhiên không bỏ đường, đắng quá.”
“Đắng rồi sẽ chuyển thành ngọt, uống ngay đi.” Nhạc Kiêu bất đắc dĩ nhìn Lăng Tuần, “Được rồi, ta biết ngươi không muốn nhậm chức nhanh như vậy, vậy cứ xin kéo dài đi.”
“Ai!” Lăng Tuần đang bưng trà thở dài một hơi, cất giọng ai oán: “Ta không muốn làm quan. Đến giờ ta mới hiểu vì sao lão sư thân mang tài học tuyệt thế lại cam nguyện làm một phu tử nho nhỏ, quân tử độc thiện kì thân (quân tử chỉ lo giữ thân mình thanh cao), thế gian này chẳng ai thông suốt minh bạch bằng lão sư.”
“Nói sai rồi!” Tiếng nói dịu dàng hòa nhã bỗng vang lên, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần nhảy dựng, xoay người nhìn lại thì thấy Công Tôn Mặc một tay vuốt chòm râu dài, tay kia phe phẩy quạt, chậm rãi đi tới.
“Học trò kiến quá lão sư (phu tử).” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần lập tức đứng dậy, hành đại lễ với Công Tôn Mặc.
Công Tôn Mặc tủm tỉm nhận lễ, rồi nói: “Đều đứng lên đi. Nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ thấy hai người các ngươi hành đại lễ, hôm nay thật đúng là làm vi sư thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ)!”
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần liếc nhau, ngượng ngùng nở nụ cười, khi còn bé thường cùng Công Tôn Mặc đấu trí so mưu, bây giờ nhớ lại thật không biết nên khóc hay nên cười.
Nhạc Kiêu bước lên trước một bước, vái chào Công Tôn Mặc, nói: “Học trò năm đó ngang bướng không hiểu chuyện, xin phu tử đại nhân đại lượng đừng so đo với học trò.”
“Ha hả, không sao, không sao. Ở thư viện mấy chục năm cũng buồn chán, may mà gặp hai người các ngươi, mang lại cho vi sư rất nhiều hứng thú.” Công Tôn Mặc vuốt râu, cười nói.
“Ngươi đương nhiên là hứng thú, chỉ khổ hai chúng ta. Cũng không thèm để ý chúng ta mới còn nhỏ, suốt ngày soi mói “bẻ lưng” không biết bao nhiêu lần, còn nhớ đêm đó ở chùa, ta gặp ác mộng đúng một tháng!” Lăng Tuần bĩu môi lầm bầm, âm lượng lớn đến người điếc cũng nghe thấy.
Khóe miệng Nhạc Kiêu giật giật, len lén kéo ống tay áo Lăng Tuần, Lăng Tuần bĩu môi.
Công Tôn Mặc chân mày khẽ nhướn, phe phẩy cây quạt cũ mèm, nói: “Khụ khụ, kỳ thực đồ nhi nếu không thích vị trí Lễ bộ Chủ sự, vi sư có thể vì ngươi mà nói với Hoàng thượng một câu, cho ngươi quay về Hàn Lâm…”
Công Tôn Mặc còn chưa dứt lời, đã thấy Lăng Tuần cúi thật thấp vái lão, cao giọng cắt lời: “Lão sư ở trên xin nhận một lạy của đồ nhi! Đồ nhi thấy hiện giờ khắp người đều hăng hái, quyết định ngày mai sẽ tới Lễ bộ báo danh, Hàn Lâm Viện các thứ cũng không nhọc người lo lắng.”
Nhạc Kiêu thấy Công Tôn Mặc còn đang nín cười, để tránh lão lại chọc ghẹo Lăng Tuần, hắn liền tiến lên che trước mặt Lăng Tuần, hỏi: “Vừa rồi phu tử bảo nói sai rồi, là có ý gì?”
Công Tôn Mặc vô cùng hứng thú liếc mắt nhìn Nhạc Kiêu, cũng không vạch trần, giải thích: “Mạnh Tử dạy: “Cùng tắc độc thiện kỳ nhân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ[2]”. Lời Tuần Nhi vừa nói, là vi sư chỉ độc thiện kì nhân, kỳ thực không phải. Vi sư cho dù thân không trong triều đình, nhưng vẫn có thể đủ để kiêm tể thiên hạ.”
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần sửng sốt, sau đó đồng thời hiểu ra. Tuy đệ tử được đích thân Công Tôn Mặc nhận chỉ có năm người, nhưng số học trò lão đã dạy thì nhiều không kể xiết, có thể nói là đào lý mãn thiên hạ[3]. Những người đang nắm địa vị cao trong triều đình hiện nay hầu như đều là học trò của lão, tạo phúc cho bách tính, phò tá cho Đại Minh. Đây cũng chính là kiêm tể thiên hạ.
Công Tôn Mặc thu quạt lại, dùng giọng nói nghiêm túc hiếm có mà nói: “Trên đời này, có thể thật sự độc thiện kỳ thân cũng chẳng có bao nhiêu người, vi sư cũng không đủ khả năng. Những gì vi sư có thể làm chỉ là dẫn đường cho những người lạc lối, để bọn họ có thể đi theo con đường ngay thẳng. Thế nhưng, nước quá trong ắt không có cá[4], ở quan trường không thể nào chỉ độc thiện kỳ nhân, phải hiểu rõ đạo lý “quá cương dịch chiết[5]”. Tuần Nhi thông minh có thừa nhưng khôn khéo thì chưa đủ, làm việc gì cũng dễ xúc động, vào quan trường phải xử sự cẩn thận, chớ đắc tội người khác. Kiêu Nhi tuy hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, cũng chưa đủ khí phách mà người làm tướng cần có, phải tôi luyện thêm. Như vậy, nếu các ngươi hiểu được đạo đối nhân xử thế, cho dù quan lộ không suôn sẻ, cũng có thể giữ cho các ngươi yên ổn mà sống.”
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đều cúi đầu trầm tư, một lúc sau, hai người mới chậm rãi gật đầu.
Công Tôn Mặc thấy Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đã hiểu thấu, liền đổi trở về bộ mặt hòa ái dễ gần thường ngày, đứng dậy cười nói: “Thời gian không còn sớm, vi sư còn hẹn chơi cờ với lão bằng hữu, ta đi trước đây.”
“Học trò cung tiễn lão sư (phu tử).”
Bước chân của Công Tôn Mặc dần dần đi xa, cho đến khi khuất hẳn, hai người mới ngẩng đầu lên.
Lăng Tuần nhìn hai chén trà trên bàn đá, nói: “Quên dâng trà cho lão sư rồi.”
“Không sao, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.” Nhạc Kiêu nhàn nhạt cười nói.
Lăng Tuần bỗng ngẩng đầu nhìn Nhạc Kiêu, nghiêm túc hỏi: “Ngươi sau này có khi nào lại giống trước đây, đột nhiên xa lánh ta không?”
Nhạc Kiêu sửng sốt, nhìn đôi mắt to long lanh của Lăng Tuần, bỗng không thốt được lời nào.
“Thực ra ngươi có trả lời hay không thì cũng vậy thôi. Sau này nếu ngươi còn vô cớ xa lánh ta, ta thề, từ đó về sau ta sẽ coi ngươi như người dưng, không quan hệ gì nữa.”
Nhạc Kiêu nhìn Lăng Tuần kiên quyết mà nghiêm túc, chỉ cảm thấy thanh âm của y như sét đánh ngang tai, như xa tận chân trời, lại như gần trong gang tấc. Trong tim một cơn hoảng hốt không tên, Nhạc Kiêu cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, liền tiến lên ôm Lăng Tuần thật chặt, một lần lại một lần ghé vào tai y mà nói: “Không đâu, ta sẽ không xa lánh ngươi nữa, ta không-thể-xa ngươi…”
Đây là lần đầu tiên Nhạc Kiêu – ở thời điểm Lăng Tuần tỉnh táo – ôm y, nói với y những hứa hẹn và thổ lộ.
Lăng Tuần không hề đẩy hắn ra, để mặc cho hắn ôm, thậm chí còn đưa tay ôm lưng Nhạc Kiêu thật chặt. Lúc này, y cũng tâm trạng rối bời.
Bên ngoài cổng hồ lô[6] của viện tử, Lăng Giác đứng ở một góc khuất gần đó, nhìn hai ngươi thân mật ôm nhau, chau mày.
Lăng Tuần nằm rạp trên quan án (bàn làm việc), nhàm chán cầm cây bút lông lắc tới lắc lui. Nhậm chức đã nửa tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên bị đại thúc Lễ bộ Thị lang lôi kéo đi làm quen hết thảy người, vật, nơi chốn trong ngoài nha môn Lễ bộ, thì hầu như ngày nào của y cũng nhàn nhã. Không chỉ y, mà toàn bộ nha môn Lễ bộ đều rất nhàn nhã.
Triều đình được chia làm sáu Bộ: Lại, Hộ, Binh, Hình, Công, Lễ. Lễ bộ chính là nơi nhàn nhã nhất, không có việc gì để làm nhất, đồng thời cũng là nơi không có tiền đồ nhất. Lễ bộ Thương thư là một ông lão hoa giáp[7] hòa ái dễ gần, sở thích lớn nhất là viết phỏng theo các bậc thầy thư pháp, bởi vậy tích góp được không ít tranh chép. Chưởng quản Lễ bộ chính là đại thúc Lễ bộ Thị lang nhìn có vẻ rất nghiêm túc nhưng kì thực lại rất nhiều chuyện. Ngày Lăng Tuần tới báo danh, lão liền đem gần hết chuyện trên trời dưới đất ở nha môn Lễ bộ nói cho Lăng Tuần nghe. Nếu không phải Lăng Tuần kịp thời tìm được cơ hội chuồn trước, chắc lão còn có thể nói cho Lăng Tuần nghe trong nhà nuôi mấy con chó canh cửa. Phạm vi quyền hạn của Lễ bộ không lớn, chỉ quản năm loại lễ gồm cát lễ, gia lễ, quân lễ, tân lễ, hung lễ; quản lý sự vụ của trường học toàn quốc, chuyện khoa cử khảo thí; cùng việc tiếp đón các nước chư hầu và ngoại quốc tới thăm viếng. Bên dưới có bốn ti, gồm Nghi chế thanh lại ti chưởng quản gia lễ, quân lễ và quản lý học vụ, khoa cử khảo thí; Từ tế thanh lại ti chưởng quản cát lễ, hung lễ; Chủ khách thanh lại ti chưởng quản tân lễ và tiếp đón khách khứa ngoại quốc; Tinh thiện thanh lại ti chưởng quản những việc về yến tiệc, lương thực và vật nuôi. Thiên hạ hiện đang thái bình, việc tiến cống của ngoại triều đều được định ngày riêng, còn lại thì cũng chẳng ai đến. Mà việc bói toán hung cát cũng không phải ngày nào cũng xem, trừ ngày nào trời có dị tượng hoặc những ngày đặc thù, còn lại thì cũng không cần bói toán. Khoa thi vân vân thì càng không cần phải nói, vừa mới tổ chức kì khoa cử ba năm một lần xong, muốn bận rộn thì phải tới ba năm sau. (ai muốn tìm hiểu thêm về Lễ bộ và công việc của em Tuần thì có thể xuống dưới cùng tham khảo)
Vậy nên, nhìn chung toàn bộ nha môn Lễ bộ hầu như chẳng có việc gì làm. Vậy nên Lăng Tuần mỗi ngày hầu như chỉ đợi hạ ban (hết giờ làm), Nhạc Kiêu tới đón y, hai người cùng nhau ở trên đường vai kề vai dạo chơi tới khi trời tối, lấp đầy bao tử rồi mới về nhà.
Lăng Tuần xoay mặt đổi bên, tiếp tục nằm dài, trong lòng suy tính tối nay Nhạc Kiêu lại dẫn y đi đâu chơi. Nhạc Kiêu vào triều sớm hơn y, lại thân ở quân doanh, hiểu biết đương nhiên nhiều hơn y, vậy nên Lăng Tuần đi theo hắn, hầu như ngày nào cũng kinh hỉ bất tận. Bất quá, mỗi khi y đề nghị muốn vào thanh lâu sở quán mở mang kiến thức một chút, Nhạc Kiêu đều tuyệt đối không chịu, nếu y càn quấy, hắn liền trực tiếp xách cổ y về nhà.
Lăng Tuần có chút thở dài, còn nhớ lần đầu tiên cùng Nhạc Kiêu đi qua chỗ đó, tú bà ngoài cửa vậy mà lại lắc lắc mông chạy tới kéo kéo Nhạc Kiêu, miệng gọi “Đại nhân”, còn nói cái gì Hồng Nhi, Thúy Nhi trong viện nhớ hắn đến suýt sinh bệnh tương tư, ngày nào cũng ngóng trông hắn tới. Khi đó Lăng Tuần mới biết thì ra Nhạc Kiêu đã sớm tới chỗ thế này! Nhìn bề ngoài thì còn là khách quen của thanh lâu, còn đi câu hồn kỹ nữ nhà người ta đến ngày nhớ đêm mong.
Nhớ tới chuyện ngày đó, trong ngực Lăng Tuần khó chịu như bị kim đâm. Bất quá y cũng không đào sâu suy nghĩ, chỉ coi như bản thân đang đố kị vì Nhạc Kiêu am hiểu chuyện phong nguyệt sớm hơn mình.
Ngay khi Lăng Tuần đang thầm nghĩ đêm nay nhất định phải bắt Nhạc Kiêu dẫn y vào, bằng không có chết cũng không đi, thì ngoài cửa lại truyền đến âm thanh.
“Lăng Tuần Lăng đại nhân có ở đây không?” Ngoài cửa, một tên tiểu tư bộ dáng còn thiếu niên khom người gọi, một đôi mắt tinh tế đang hướng vào bên trong thăm dò.
Lăng Tuần bật dậy gạt bỏ mấy suy nghĩ bâng quơ, đứng lên sửa sang quan phục quan mão, bộ dạng nghiêm chỉnh bước ra.
Thiếu niên kia vừa thấy có người đi ra, còn là thiếu niên tuấn tú tuổi tác không hơn kém mình bao nhiêu, liền biết ngay đây chính là Lăng Tuần. Còn không chờ Lăng Tuần đi ra, liền tiến lên vái chào, nói: “Tiểu nhân kiến quá Lăng đại nhân! Tiểu nhân là tiểu tư của Huệ Vương, được Vương gia phân phó tới truyền lời.”
Lăng Tuần dừng bước, nghe là tiểu tư của Huệ Vương phủ, liền nói: “Vương gia từ đất Mân[8] về rồi sao? Vẫn mạnh khỏe chứ?”
Tháng trước Huệ Vương tới Phúc Kiến tuần tra, một là để thị sát thành tích của quan viên địa phương cùng đời sống của bách tính; hai là vì Phúc Kiến giáp biển, phụ cận với Phù Tang, vùng duyên hải thường xuyên bị giặc Oa[9] quấy nhiễu, phiền không chịu nổi, hắn đi lần này chính là để tập hợp tư liệu về bọn người Oa, sau này cùng bọn chúng thanh toán rõ ràng.
Gã tiểu tư lại vái chào Lăng Tuần, nói: “Vương gia hết thảy đều tốt, làm phiền đại nhân quan tâm.”
Lăng Tuần gật đầu, hỏi: “Vương gia sai ngươi tới làm gì?”
“Vương gia nhà tiểu nhân nói, thỉnh đại nhân tới giờ Thân ra chờ ở cửa nha môn, Vương gia chuẩn bị tiệc cho ngài, nói là lúc ngài nhậm chức thì ngài ấy chưa kịp về để đích thân chúc mừng, bây giờ làm bù.” Gã tiểu tư nói.
Lăng Tuần ngẩn ra, y không nghĩ Huệ Vương còn có thể vì y mà nhớ tới việc nhỏ như vậy. Lại nhớ hai năm qua khi tâm trạng còn bức bối, đều là hắn làm bạn bên cạnh mình, hôm nay vừa về kinh thành đã muốn ăn mừng vì y, nếu nói trong lòng không cảm động thì là nói dối, liền trả lời: “Được, ngươi quay về nói với Vương gia, Lăng Tuần nhất định sẽ chờ đúng giờ.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ về bẩm báo lại với Vương gia ngay. Tiểu nhân xin cáo lui.” Gã tiểu tư cúi đầu với Lăng Tuần rồi mới chạy đi.
Lăng Tuần cười cười, xoay người lại tiếp tục đờ ra, đang tính chạy ra nhờ người gác cổng nói với Nhạc Kiêu là đừng chờ y.
Hôm nay Nhạc Kiêu rời Tam Thiên Doanh sớm, lại háo hức chạy đến nha môn Lễ bộ đón Lăng Tuần, nghe nói hôm nay tửu lâu Phúc Lâm có một gánh hát trứ danh từ Ngô Việt tới, Lăng Tuần từ bé đã thích nghe điệu nhạc êm ái ngọt ngào của nước Ngô, hắn muốn đưa Lăng Tuần tới nghe, cho y vui vẻ một trận. Nhưng ai ngờ lại chỉ uổng công, gác cổng nha môn nói với hắn rằng Lăng Tuần đã về lâu rồi, là được một chiếc mã xa cực kỳ xa hoa đón đi.
Nhạc Kiêu như bị sét đánh, sửng sốt tại chỗ một lúc lâu mới xoay người rời nha môn.
Mã xa xa hoa? Chắc không phải mã xa nhà Lăng Tuần, bằng không thì viên gác cổng kia đã nhận ra. Chẳng lẽ là Hoài Lễ tới đón Lăng Tuần? Nhạc Kiêu lắc đầu phủ định, Hoài Lễ vào Hộ bộ, gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, còn đâu thời gian rảnh rỗi mà hẹn Lăng Tuần? Nhạc Kiêu suy nghĩ một chút, bỗng níu mày, nghe nói hôm nay Huệ Vương hồi kinh, chẳng lẽ lại là hắn?
Bất tri bất giác, Nhạc Kiêu chạy tới trước cửa tửu lâu Phúc Lâm, bên trong đã chiêng trống ngập trời, khách khứa kín sảnh. Hắn vẫn không thích hí nhạc, đang định xoay người rời đi, khóe mắt lại thoáng thấy ở bãi đậu mã xa có một chiếc mã xa hoa lệ. Nhớ tới lời viên gác cổng, Nhạc Kiêu ma xui quỷ khiến xoay người, đi vào tửu lâu Phúc Lâm.
Nơi trung tâm nhất của tửu lâu Phúc Lâm có dựng một vũ đài tạm thời rất lớn, trên vũ đài đã có đào kép xinh đẹp hóa trang thật dày, cất tiếng oanh oanh, xướng đoạn nhạc nghe mà cắt ruột cắt gan, Nhạc Kiêu nghe xong mà não muốn quặn thắt. Vừa định lui ra ngoài thì bị người từ đằng sau đi vào đẩy một cái, Nhạc Kiêu muốn lui cũng lui không được, chỉ có thể xuôi theo biển người đi vào tửu lâu.
Đại sảnh lầu một đã ngồi chật kín, đều đồng loạt nhìn đào kép xinh đẹp trên đài mà trầm trồ tán thưởng. Nhạc Kiêu vốn muốn ra ngoài, nhưng dù không thích thì cũng đã tới rồi, liền dự định tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh tứ phía đều chỉ thấy người chứ chẳng thấy cái ghế không nào. Vừa mới quay người định lên lầu hai, ngẩng đầu liền thấy một dáng người trên lầu hai, toàn thân như bị tưới nước lạnh, buốt giá từ đầu đến chân.
Lăng Tuần cùng Chu Hoài Đức ngồi trong một nhã lô ở lầu hai, vị trí của bọn họ là nơi có tầm nhìn tốt nhất tửu lâu, đối diện vũ đài, mọi thứ trên đài đều có thể thấy rất rõ. Lăng Tuần quay một đầu ghế tới đối diện lan can, ngồi trên ghế, thân trên lười biếng dựa vào lan can, nhìn đào kép dưới đài mà nghe như say như dại, thỉnh thoảng còn lẩm nhẩm hát theo.
Chu Hoài Đức lại ngồi bên Lăng Tuần, vẻ mặt cưng chiều mỉm cười nhìn y, thấy y trầm mê trong hí khúc đến mức cơm cũng quên ăn, sợ y bị đói, liền tự tay cầm đũa đút cho y.
Lăng Tuần cũng nhất thời mê muội, nghe thấy tiếng nhạc lả lướt thì quên luôn mình đang ở đâu, càng không để ý hành vi của mình, Chu Hoài Đức đút thức ăn vào miệng y cũng không biết.
Đôi mắt sáng của Nhạc Kiêu phẫn nộ, rồi dần dần nguội lạnh, ánh mắt nhìn Lăng Tuần còn đang dương dương tự đắc cũng dần dần giá buốt, cuối cùng xoay người rời khỏi tửu lâu Phúc Lâm.
Dưới đài có tiếng hô lớn, Lăng Tuần bị dọa sửng sốt, mới biết vở kịch này đã xướng xong, rồi mới từ trong tiếng nhạc hoàn hồn lại. Đúng lúc thấy Chu Hoài Đức giơ đũa tới miệng mình, Lăng Tuần cả kinh, quay đầu né tránh.
Chu Hoài Đức cũng không trách y thấy lễ, cười nói: “Vừa rồi mới đút cho ngươi vài miếng, sao bây giờ mới hoàn hồn?”
Lăng Tuần xấu hổ, mặt đỏ muốn chảy máu, cúi đầu ấp úng: “Hạ quan, hạ quan thật thất lễ, mong Vương gia thứ tội.”
“Ha ha,” Chu Hoài Đức đặt đũa xuống, ôn hòa nói: “Không sao. Bất quá bây giờ ngươi phải ăn hết thức ăn, bằng không bao tử bị bỏ đói, bản vương nhất định không tha cho ngươi tội trầm mê gánh hát.”
Lăng Tuần âm thầm lè lưỡi, nhớ ra người này không phải Nhạc Kiêu, thiếu chút nữa lại đắc ý huênh hoang mà hại bản thân. Lập tức không dám lên tiếng nữa, cầm đũa đau khổ mà ăn.
Chu Hoài Đức cầm chén rượu, hứng thú dạt dào nhìn Lăng Tuần cúi đầu ăn cơm, tia sáng trong mắt khẽ động, nở nụ cười ý vị bất minh.
_____Hết chương 24_____
[1] Hàng cúc: Hoa cúc trồng ở Hàng Châu, một trong “Tứ đại danh cúc” của Trung Quốc. Tên đầy đủ là Hàng bạch cúc, là loại hàng xuất khẩu truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, được mô tả là có vị hơi lạnh, hơi ngọt, có nhiều thành phần ích lợi cho cơ thể, có tác dụng thông phế khí, chỉ khái nghịch,..[↑]
[2] “Cùng tắc độc thiện kì nhân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ”: Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta.[↑]
–> “kiêm tể thiên hạ” nghĩa là cùng giúp mọi người.
–> “độc thiện kì nhân” nghĩa là chỉ lo bồi dưỡng đạo đức cá nhân, chỉ giữ bản thân mình thanh cao.
[3] Đào lý mãn thiên hạ: Xem lại chú thích chương 3 [↑]
[4] Nước quá trong ắt không có cá: Người quá xét nét sẽ không có ai thân [↑]
[5] Quá cương dịch chiết: Quá cứng rắn thì sẽ dễ gãy [↑]
[6] Cổng hồ lô là cái này[↑]
[7] Hoa giáp: Khoảng sáu mươi tuổi [↑]
[8] Đất Mân: Mân Giang, tỉnh Phúc Kiến [↑]
[9] Giặc Oa: còn gọi là giặc lùn, là toán hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI [↑]
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.