Chương 23: Tháo bỏ khúc mắc
Bích Thủy Mai Lạc
23/07/2020
Ngay ngày thi Đình, lại có người dám ngang nhiên trắng trợn hãm hại đương kim Hội viên, hơn nữa còn là nhi tử của quan Nhị phẩm, khiến toàn thể triều đình trên dưới đều tức giận. Hoàng thượng lại càng long nhan đại nộ, lệnh cho Hình bộ và Đại lý tự tra rõ việc này, nhất định phải đem hung thủ ra chịu tội trước luật pháp!
Lăng Tuần ngoại trừ chút thanh tỉnh ngắn ngủi nói ra chân tướng với Nhạc Kiêu, sau đó đều chìm trong trạng thái hôn mê. Người nhà Lăng gia lo lắng không thôi, Lăng phu nhân lại càng lấy lệ rửa mặt. Đại phu lại nói như thế này tốt cho Lăng Tuần hơn, ít nhất hôn mê như vậy sẽ không phải chịu cảm giác đau đớn, đợi đến khi y hồi tỉnh nhất định sẽ bị những vết thương khắp người này dày vò đến chết đi sống lại.
Sự thật quả đúng như vậy, Lăng Tuần hôn mê suốt bốn ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại, vậy nhưng lại càng làm mọi người không vui mừng nổi. Bởi Lăng Tuần bị thương rất nặng, mỗi ngày đều đau đến phát khóc, ôm Lăng phu nhân van nàng giảm bớt đau đớn cho mình. Lăng phu nhân không có cách nào, mỗi ngày cũng chỉ có thể cùng Lăng Tuần khóc, chờ y khóc mệt rồi hôn mê, chỉ còn mình nàng len lén gạt lệ. Nhạc phu nhân và Nhạc Lan Thư ngày nào cũng đến Lăng phủ làm bạn với Lăng phu nhân, nghe mẹ con Nhạc gia an ủi, trong lòng nàng càng cảm thấy hổ thẹn, vốn dĩ hôn sự của Lăng Giác và Nhạc Lan Thư đã định vào tháng sau, nhưng Lăng Tuần xảy ra chuyện, hôn sự bị lùi lại.
Vậy nhưng Nhạc Lan Thư và Lăng Giác kì thật chẳng có ý kiến gì, bọn họ vốn cũng không muốn thành thân, vốn dĩ đã sớm giao hẹn sẽ cùng nhau hối hôn, thế nhưng Lăng Tuần xảy ra chuyện, bọn họ dù thế nào cũng không thể mở miệng.
Nhạc Kiêu cũng mỗi ngày đều tới, bất quá không một ai biết. Nửa đêm, hắn lại tới trốn ở trên xà ngang bên ngoài phòng Lăng Tuần, nghe tiếng gào khóc thống khổ của Lăng Tuần, hắn liền tương tự lấy chủy thủ rạch một đường trên cánh tay mình, không sâu, nhưng đủ để thấy máu. Dường như chỉ là hắn mang phương pháp tự ngược này tới cùng chịu đau với Lăng Tuần, cũng giảm bớt đau đớn ngột ngạt trong lòng mình. Người mình yêu thương nhất đang chịu khổ, hắn lại chẳng thể làm được gì. Nhiều lần nghe thấy Lăng Tuần khóc đến ngất đi, hắn gần như không muốn khống chế bản thân mà chạy ào vào trong phòng ôm Lăng Tuần thật chặt, nói cho y biết hắn thương y, cho y biết hắn hận không thể thay y chịu khổ. Thế nhưng hắn không thể, vậy nên hắn chỉ có thể len lén trốn bên ngoài, chịu đau cùng Lăng Tuần. Trời sáng, hắn trở về doanh trại, điều tra hung thủ làm tổn thương Lăng Tuần.
Tam Thiên Doanh lệ thuộc trực tiếp Hoàng đế, chỉ nghe lệnh Hoàng đế. Chuyện lần này, Hoàng thượng rất coi trọng, không ngừng lệnh cho Hình bộ và Đại lý tự cùng nhau điều tra, còn phái hai mươi doanh vệ của Tam Thiên Doanh hỗ trợ, trong đó bao gồm cả Nhạc Kiêu. Có Nhạc Kiêu ở đó, Tam Thiên Doanh, thậm chí cả Hình bộ và Đại lý tự lại càng tích cực.
Kỳ thực, áp lực của Hình bộ và Đại lý tự rất lớn. Phụ thân Lăng Tuần là Đại Minh triều Hộ bộ Thượng thư, bạc khắp cả nước đều nằm trong tay lão, vạn nhất tra không xong, cuộc sống sau này của bọn họ coi như chỉ còn biết cười khổ qua ngày. Còn có Thiên hạ đệ nhất nho sĩ Công Tôn Mặc, là thân thụ lão sư của Lăng Tuần, vạn nhất đắc tội lão chẳng khác nào đắc tội nho sĩ khắp thiên hạ, nếu bị đám người này viết bài rêu rao, vậy thì đúng là chết chắc! Hơn nữa, Nhạc Kiêu lúc nào cũng cầm cây đại đao dẫn mười mấy doanh vệ Tam Thiên Doanh cả ngày mặt mũi âm u đi qua đi lại ở trước mặt, bọn họ lại càng khổ không tả nổi, vô cùng lo sợ Nhạc Kiêu lúc nào tâm trạng bất ổn liền đem bọn họ ra tế đao đầu tiên. Ngày đó, Nhạc Kiêu một đao chém chết một con ngựa cao lớn, uy danh trong kinh thành lưu truyền rất rộng! Càng không cần bàn đến phía sau còn có Huệ vương Chu Hoài Đức, suốt ngày tủm tỉm tới hỏi tiến triển, chỉ thiếu nước nói thẳng ra rằng nếu không bắt được hung thủ thì các ngươi cứ vào trong lao ngồi đi!
Hình bộ Thượng thư cùng Đại lý tự Khanh ngày đêm chửi rủa trên hung thủ đáng chém nghìn đao này, hại ai không hại lại hại đúng Lăng Tuần, địa vị người ta rất lớn! Đắc tội không nổi đâu!
Dưới áp lực nặng nề, bảy ngày sau cuối cùng cũng có kết quả, người hạ độc chính là một mã phu trong mã tràng Hoàng gia. Ban đầu, tên mã phu này còn cứng đầu cứng cổ, đến chết cũng không chịu thừa nhận. Chờ Hình bộ đem đủ mọi hình cụ trong đại lao lên, nếm qua hai loại hình cụ, tên mã phu liền khóc rống nhận tội. Hắn bị người khác xui khiến, cụ thể là ai thì hắn cũng không rõ lắm, bởi người nọ khi tới tìm hắn thì che mặt, đưa cho hắn một bao thạch tín và một trăm lượng bạc, bảo hắn dựa theo phương pháp người kia nói mà hạ độc, sau đó liền rời đi. Trong đàn ngựa ngày đó, trên đầu con ngựa của Hội viên có buộc hoa lụa đỏ, rất dễ nhận ra, mã phu liền đem thạch tín hòa với nước tẩm trong lòng bàn tay, mượn lí do đi kiểm tra ngựa rồi cho con ngựa kia liếm bàn tay dính thạch tín của hắn, hạ độc con ngựa. Bởi lượng thuốc không nhiều lắm, cho nên khi con ngựa đi được nửa đường mới phát độc, cuối cùng khiến Lăng Tuần trọng thương.
Theo chỉ dẫn của tên mã phu, Đại lý tự tra lại nguồn gốc, một mạch tìm được người đã mua chuộc mã phu. Hắn chính là gia nô của người đứng đệ nhất thi Đình – tân khoa Trạng nguyên! Tên Trạng nguyên lang này do Lăng Tuần bị thương, không đi thi, nên thuận lý thành chương thay Lăng Tuần trở thành Trạng nguyên. Nhưng ai ngờ hắn lại dối trá, thủ đoạn như vậy!
Khi Nhạc Kiêu mang theo doanh vệ tới bắt người, Trạng nguyên lang chết đến nơi rồi còn kêu gào mình là Trạng nguyên, bọn họ không có tư cách bắt hắn. Nhạc Kiêu trực tiếp một chưởng đánh ngất hắn, đưa tới Hình bộ.
Trạng nguyên lang vào Hình bộ, chịu đủ loại hình cụ vẫn không chịu nhận tội, ầm ĩ kêu oan. Cuối cùng, dưới trọng hình, hắn rốt cuộc cũng nhận tội, lập tức bị bắt ra phố chợ xử trảm. Nhưng khiến tất cả mọi người cảm thấy kì lạ là Trạng nguyên lang đã nhận tội, vậy mà trước khi chết lại gào thét oan uổng, cuối cùng đao phủ vung tay chém xuống, cho hắn vĩnh viễn ngậm miệng.
Rốt cuộc cũng báo thù cho Lăng Tuần, nhưng Nhạc Kiêu một chút cũng không vui. Báo thù rồi thì sao, Lăng Tuần cũng không vì vậy mà giảm được chút đau đớn nào.
Tân khoa Trạng nguyên do có ý đồ mưu sát mà bị chém đầu, vậy nên vị trí Trạng nguyên sẽ do Bảng nhãn bổ khuyết, chính là Tống Tương Tống Thiệu Hiên. Lăng Tuần không thi Đình, tuy có nguyên nhân, nhưng cũng không cách nào cho y thi lại được. Nhưng y là người đỗ đầu thi Hội, Hoàng thượng vung tuyệt bút, trực tiếp ban cho y làm Hàn Lâm thứ Cát sĩ, đợi vết thương hồi phục ổn thỏa rồi sẽ tới Hàn Lâm Viện nhậm chức. Bất quá không thể nhậm chức quan có phẩm cấp cao, tối đa cũng chỉ là Hàn Lâm Kiểm thảo, đứng hàng Tòng Thất phẩm[1].
Lăng Tuần nghe tin tức Chu Hoài Lễ mang đến xong, lập tức rên rỉ: “Tiểu gia ta lúc nào cũng dính kiểu này, vẫn nhất định phải vào Hàn Lâm Viện!” Khóc xong thì trực tiếp đi tìm cha, nói mình không muốn vào Hàn Lâm Viện, để phụ thân nghĩ cách phái y tới Lễ bộ bình yên, làm một Chủ sự Thất phẩm nhàn tản là tốt nhất.
Lăng Bá Thao không phải kẻ ngốc, lão ở quan trường lăn lộn hơn mười năm, thấy Hoàng thượng trực tiếp bổ nhiệm tân khoa Trạng nguyên làm Hàn Lâm Viện Thị giảng học sĩ, liền hiểu ngay nguyên cớ bên trong. Trong lòng còn thấy may mắn Lăng Tuần trong họa có phúc, nếu người Lăng gia thực sự vào nội các, thì đúng là thân bất do kỉ[2]. Đến lúc đó, Hoàng thượng một mặt cần dùng người, mặt khác lại xem Lăng gia như cái gai trong mắt, sớm muộn cũng sẽ nhổ cỏ tận gốc. Thiên tử Chu gia từ xưa đã vậy, ví dụ nhiều đến mức Lăng Bá Thao cũng lười nghĩ. Hiện tại thấy Lăng Tuần có ý không muốn vào Hàn Lâm Viện, lão càng cao hứng, lần này trải qua sự việc nguy hiểm đến tính mạng, lão càng không muốn Lăng Tuần vào triều làm quan. Thế như lệnh vua khó trái, Lăng Tuần muốn tới Lễ bộ thì cứ tới Lễ bộ, đó là Bộ tầm thường nhất, lại tìm cho y một chức vị tầm thường, an an ổn ổn mà sống, thật không còn gì tốt hơn. Lăng Bá Thao giữ chức Hộ bộ Thượng thư đã lâu, tiếng bàn tính cứ “tạch tạch” vang lên.
Sự việc đã qua nửa tháng, trên người Lăng Tuần dần dần không còn đau như trước, máu tụ trong cơ thể đã sớm loại bỏ sạch sẽ, không ho ra máu nữa, nói chuyện cũng không đau. Dù hai tay cử động còn khó khăn, vết bầm trên lưng và đùi cũng chưa tan, nhưng đã không còn đau đớn khổ sở như ban đầu.
Hôm nay, Huệ Vương lại mang một đống lớn thuốc bổ quý giá tới thăm Lăng Tuần, ở trước giường Lăng Tuần tự mình nói chuyện thật lâu, thấy Lăng Tuần ngáp liên tục, cuối cùng cũng biết điều mà đi. Huệ Vương chân trước vừa đi, Nhạc Kiêu chân sau đã tới.
Trong suốt nửa tháng, đây là lần đầu tiên Nhạc Kiêu mặt đối mặt tới thăm Lăng Tuần. Kỳ thực hắn đã tới từ sớm, nhưng lại ngại có Huệ Vương ở đây, hắn không muốn gặp Huệ Vương cho nên mới kiên nhẫn đợi đối phương đi rồi mới vào.
Lăng Tuần đang định thở phào một hơi, thấy Nhạc Kiêu đến, lập tức giật bắn lên, động tới vết thương toàn thân, đau đến nhe răng trợn mắt, khóe mắt phiếm hồng.
“Ngươi cẩn thận một chút!” Trong lòng Nhạc Kiêu thắt lại, cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới đỡ Lăng Tuần, thật cẩn thận ôm y nằm xuống.
Lăng Tuần ngoại trừ lần suýt chết đuối và những lúc trong mộng ra, thì chưa hề thấy Nhạc Kiêu quý trọng y như vậy, nhất thời trừng mắt nhìn, vẻ mặt như thấy quỷ!
“Làm sao vậy?” Nhạc Kiêu bị đôi mắt to trong veo như nước của Lăng Tuần trừng đến mức phát hoảng, gượng gạo quay đầu, làm bộ xem vết thương cho y.
“Không có gì.” Lăng Tuần lắc đầu, sau khi nhìn hắn lại chậm chạp hoài nghi: “Ngươi, ngươi là Nhạc Kiêu sao?”
Nhạc Kiêu: “…”
“Khụ khụ, xin lỗi, ngươi cứ coi như ta chưa hỏi đi.” Lăng Tuần biết mình làm chuyện ngu ngốc, cúi đầu nỗ lực giả ngu.
Hai ngươi trầm tĩnh lặng im phát ngốc, bầu không khí bắt đầu từ xấu hổ chuyển sang ái muội, Lăng Tuần chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng. Lấy tay không bị thương làm quạt phe phẩy, thầm nghĩ, mùa hè đến rồi.
Một cơn gió mát lướt qua mặt, Lăng Tuần kinh ngạc nhìn lại, Nhạc Kiêu đang cầm cây quạt quạt mát cho y, thế nhưng lại không quay mặt nhìn y.
Chuyện ngã ngựa ngày đó Lăng Tuần gần như chẳng nhớ gì, nhưng khi nhìn gò má cương nghị của Nhạc Kiêu, y bỗng nhiên lại nhớ tất cả. Đang muốn mở miệng nói gì đó thì Nhạc Kiêu lại lên tiếng trước.
“Ngày đó ngươi nói ngươi cho ngựa ăn thuốc mê, chuyện đó là sao?” Nhạc Kiêu rốt cuộc cũng hỏi điều thắc mắc vẫn quanh quẩn trong lòng hắn nửa tháng nay.
Lăng Tuần sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi ấp úng nói: “Cái đó, ta chỉ là không muốn làm Trạng nguyên… Nếu phải làm, sẽ rất phiền.”
Chân mày Nhạc Kiêu nhíu lại nhìn Lăng Tuần một lúc lâu, nhìn đến khi Lăng Tuần cũng thấy chột dạ, mới nói: “Ta hiểu rồi”. Tình thế trong triều hắn cũng không phải không biết, cha hắn và hai ca ca cũng đã nói Lăng Tuần lần này có lẽ là trong họa có phúc, nghĩ sơ qua là hiểu ngay. Chỉ là hắn thật không ngờ Lăng Tuần luôn hồn nhiên, vô tư mà cũng nhìn ra sự gay gắt trong đó, còn lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để trốn tránh.
“Cho dù ngươi không muốn, cũng không được đem mình ra làm trò đùa.” Hiểu thì hiểu, nhưng Nhạc Kiêu vừa nghĩ đến Lăng Tuần khắp người đều là máu ngày đó, trong lòng liền sợ hãi, nghiêm mặt trách cứ: “Ngươi có biết ngày đó thẩm thẩm sợ đến ngất đi không? Thúc thúc còn vì ngươi mà khóc một ngày một đêm!”
Trong lòng Lăng Tuần cũng rất áy náy, le lưỡi, nói: “Ta cũng không ngờ con ngựa kia lại bị người khác hạ độc, ta vốn chỉ muốn cho nó ăn chút thuốc mê, đi được nửa đường rồi ngất. Ta cùng lắm cũng chỉ ngã nhẹ một chút, bị chút thương tích nhỏ mà không cần phải đi thi Đình thì tốt rồi.”
“Ngươi!” Nhạc Kiêu chán nản, bất quá Lăng Tuần sở dĩ bị thương nặng như vậy, đúng là không thể trách y, muốn trách thì trách tên Trạng nguyên lang đã chết kia.
Lăng Tuần nhìn khuôn mặt vừa vội vừa tức của Nhạc Kiêu, bộ dạng như muốn trách y mà lại không nỡ, trong lòng dâng lên một loại rung động xa lạ, thốt ra một câu: “Ngày ta thụ thương, ngươi khóc.” Nói xong, bản thân cũng sửng sốt. Sao lại nói ra?
Bàn tay phe phẩy quạt của Nhạc Kiêu dừng lại, vẻ mặt thoáng chốc đỏ bừng, mím đôi môi mỏng không nói lời nào, cũng không nhìn Lăng Tuần.
Lăng Tuần lập tức cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng, nói: “Ngươi cứ coi như ta chưa nói.” Nói xong, khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Lại qua một lúc lâu, cái khô nóng trong phòng dần tan đi, Nhạc Kiêu mới nói bằng giọng khàn khàn: “Kỳ thực hai năm trước, ta cũng dựa trên đủ loại suy tính mới rời bỏ thư viện, gia nhập quân doanh.”
“Ta hiểu, sau khi thi Hội, ta liền hiểu.” Lăng Tuần không dám ngẩng đầu nhìn Nhạc Kiêu, chỉ một mực cúi đầu, không thấy ánh mắt ôn nhu say đắm Nhạc Kiêu nhìn y. “Ta chỉ giận ngươi vì sao trước đây không nói gì với ta, sau đó một mình tự ý rời đi. Nếu ngày trước ngươi nói cho ta biết, ta có thể cũng sẽ cùng đi với ngươi, sự tình hôm nay cũng sẽ không xảy ra. Nói cho cùng, là ngươi không có nghĩa khí!” Lăng Tuần chỉ một mực trách cứ, không phát hiện trong lời nói của mình còn mang theo ẩn ý làm nũng.
Trong lòng Nhạc Kiêu thắt lại, đau đến gần như không thở nổi. Hít sâu một hơi, mới ôn nhu nói: “Sẽ không, sau này, sẽ không như vậy nữa…” Hắn thậm chí sẽ còn từng giây từng phút trông chừng y, cho dù phần tình yêu này vĩnh viễn không được đáp lại, cho dù phải nhìn y thành thân nối dõi, hắn cũng không muốn phải trải qua chuyện như thế này nữa.
“Là ngươi nói đó, nói mà không giữ lời thì làm tiểu cẩu nhé!” Khúc mắc suốt mấy năm trong phút chốc cũng được tháo bỏ, trong lòng Lăng Tuần mừng rỡ và nhẹ nhõm không gì diễn tả được. Người thoải mái hơn một chút, Lăng Tuần liền thấy buồn ngủ, ngáp một cái nói muốn ngủ.
Nhạc Kiêu cẩn thận đỡ y nằm xuống, ghém chăn cho y, nói: “Ngươi ngủ đi, ta ở đây quạt cho ngươi.”
Lăng Tuần chớp mắt nhìn hắn, bỗng vươn tay bắt lấy cánh tay để không của Nhạc Kiêu, gối đầu mình lên, nói: “Ta muốn ngủ thế này.”
Trong mắt Nhạc Kiêu lướt qua một tia đau đớn, lại bị che giấu đi. Không lên tiếng, thầm chấp nhận hành vi của Lăng Tuần. Nhạc Kiêu điều chỉnh tư thế, sợ động đến vết thương của Lăng Tuần.
Nhìn gương mặt ngủ say mang theo tiếu ý của Lăng Tuần, Nhạc Kiêu cảm thấy vết thương trên cánh tay cũng không đau. Nghiêm túc giúp y quạt mát, hưởng thụ lần đầu tiên sau ba năm cùng ở bên y thật ấm áp.
_____Hết chương 23_____
[1] Tòng Thất phẩm: Thấp hơn Chánh Thất phẩm 1 bậc, chỉ trên Bát phẩm và Cửu phẩm.[↑]
[2] Thân bất do kỉ: chuyện bất đắc dĩ, không thể tự làm chủ [↑]
Lăng Tuần ngoại trừ chút thanh tỉnh ngắn ngủi nói ra chân tướng với Nhạc Kiêu, sau đó đều chìm trong trạng thái hôn mê. Người nhà Lăng gia lo lắng không thôi, Lăng phu nhân lại càng lấy lệ rửa mặt. Đại phu lại nói như thế này tốt cho Lăng Tuần hơn, ít nhất hôn mê như vậy sẽ không phải chịu cảm giác đau đớn, đợi đến khi y hồi tỉnh nhất định sẽ bị những vết thương khắp người này dày vò đến chết đi sống lại.
Sự thật quả đúng như vậy, Lăng Tuần hôn mê suốt bốn ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại, vậy nhưng lại càng làm mọi người không vui mừng nổi. Bởi Lăng Tuần bị thương rất nặng, mỗi ngày đều đau đến phát khóc, ôm Lăng phu nhân van nàng giảm bớt đau đớn cho mình. Lăng phu nhân không có cách nào, mỗi ngày cũng chỉ có thể cùng Lăng Tuần khóc, chờ y khóc mệt rồi hôn mê, chỉ còn mình nàng len lén gạt lệ. Nhạc phu nhân và Nhạc Lan Thư ngày nào cũng đến Lăng phủ làm bạn với Lăng phu nhân, nghe mẹ con Nhạc gia an ủi, trong lòng nàng càng cảm thấy hổ thẹn, vốn dĩ hôn sự của Lăng Giác và Nhạc Lan Thư đã định vào tháng sau, nhưng Lăng Tuần xảy ra chuyện, hôn sự bị lùi lại.
Vậy nhưng Nhạc Lan Thư và Lăng Giác kì thật chẳng có ý kiến gì, bọn họ vốn cũng không muốn thành thân, vốn dĩ đã sớm giao hẹn sẽ cùng nhau hối hôn, thế nhưng Lăng Tuần xảy ra chuyện, bọn họ dù thế nào cũng không thể mở miệng.
Nhạc Kiêu cũng mỗi ngày đều tới, bất quá không một ai biết. Nửa đêm, hắn lại tới trốn ở trên xà ngang bên ngoài phòng Lăng Tuần, nghe tiếng gào khóc thống khổ của Lăng Tuần, hắn liền tương tự lấy chủy thủ rạch một đường trên cánh tay mình, không sâu, nhưng đủ để thấy máu. Dường như chỉ là hắn mang phương pháp tự ngược này tới cùng chịu đau với Lăng Tuần, cũng giảm bớt đau đớn ngột ngạt trong lòng mình. Người mình yêu thương nhất đang chịu khổ, hắn lại chẳng thể làm được gì. Nhiều lần nghe thấy Lăng Tuần khóc đến ngất đi, hắn gần như không muốn khống chế bản thân mà chạy ào vào trong phòng ôm Lăng Tuần thật chặt, nói cho y biết hắn thương y, cho y biết hắn hận không thể thay y chịu khổ. Thế nhưng hắn không thể, vậy nên hắn chỉ có thể len lén trốn bên ngoài, chịu đau cùng Lăng Tuần. Trời sáng, hắn trở về doanh trại, điều tra hung thủ làm tổn thương Lăng Tuần.
Tam Thiên Doanh lệ thuộc trực tiếp Hoàng đế, chỉ nghe lệnh Hoàng đế. Chuyện lần này, Hoàng thượng rất coi trọng, không ngừng lệnh cho Hình bộ và Đại lý tự cùng nhau điều tra, còn phái hai mươi doanh vệ của Tam Thiên Doanh hỗ trợ, trong đó bao gồm cả Nhạc Kiêu. Có Nhạc Kiêu ở đó, Tam Thiên Doanh, thậm chí cả Hình bộ và Đại lý tự lại càng tích cực.
Kỳ thực, áp lực của Hình bộ và Đại lý tự rất lớn. Phụ thân Lăng Tuần là Đại Minh triều Hộ bộ Thượng thư, bạc khắp cả nước đều nằm trong tay lão, vạn nhất tra không xong, cuộc sống sau này của bọn họ coi như chỉ còn biết cười khổ qua ngày. Còn có Thiên hạ đệ nhất nho sĩ Công Tôn Mặc, là thân thụ lão sư của Lăng Tuần, vạn nhất đắc tội lão chẳng khác nào đắc tội nho sĩ khắp thiên hạ, nếu bị đám người này viết bài rêu rao, vậy thì đúng là chết chắc! Hơn nữa, Nhạc Kiêu lúc nào cũng cầm cây đại đao dẫn mười mấy doanh vệ Tam Thiên Doanh cả ngày mặt mũi âm u đi qua đi lại ở trước mặt, bọn họ lại càng khổ không tả nổi, vô cùng lo sợ Nhạc Kiêu lúc nào tâm trạng bất ổn liền đem bọn họ ra tế đao đầu tiên. Ngày đó, Nhạc Kiêu một đao chém chết một con ngựa cao lớn, uy danh trong kinh thành lưu truyền rất rộng! Càng không cần bàn đến phía sau còn có Huệ vương Chu Hoài Đức, suốt ngày tủm tỉm tới hỏi tiến triển, chỉ thiếu nước nói thẳng ra rằng nếu không bắt được hung thủ thì các ngươi cứ vào trong lao ngồi đi!
Hình bộ Thượng thư cùng Đại lý tự Khanh ngày đêm chửi rủa trên hung thủ đáng chém nghìn đao này, hại ai không hại lại hại đúng Lăng Tuần, địa vị người ta rất lớn! Đắc tội không nổi đâu!
Dưới áp lực nặng nề, bảy ngày sau cuối cùng cũng có kết quả, người hạ độc chính là một mã phu trong mã tràng Hoàng gia. Ban đầu, tên mã phu này còn cứng đầu cứng cổ, đến chết cũng không chịu thừa nhận. Chờ Hình bộ đem đủ mọi hình cụ trong đại lao lên, nếm qua hai loại hình cụ, tên mã phu liền khóc rống nhận tội. Hắn bị người khác xui khiến, cụ thể là ai thì hắn cũng không rõ lắm, bởi người nọ khi tới tìm hắn thì che mặt, đưa cho hắn một bao thạch tín và một trăm lượng bạc, bảo hắn dựa theo phương pháp người kia nói mà hạ độc, sau đó liền rời đi. Trong đàn ngựa ngày đó, trên đầu con ngựa của Hội viên có buộc hoa lụa đỏ, rất dễ nhận ra, mã phu liền đem thạch tín hòa với nước tẩm trong lòng bàn tay, mượn lí do đi kiểm tra ngựa rồi cho con ngựa kia liếm bàn tay dính thạch tín của hắn, hạ độc con ngựa. Bởi lượng thuốc không nhiều lắm, cho nên khi con ngựa đi được nửa đường mới phát độc, cuối cùng khiến Lăng Tuần trọng thương.
Theo chỉ dẫn của tên mã phu, Đại lý tự tra lại nguồn gốc, một mạch tìm được người đã mua chuộc mã phu. Hắn chính là gia nô của người đứng đệ nhất thi Đình – tân khoa Trạng nguyên! Tên Trạng nguyên lang này do Lăng Tuần bị thương, không đi thi, nên thuận lý thành chương thay Lăng Tuần trở thành Trạng nguyên. Nhưng ai ngờ hắn lại dối trá, thủ đoạn như vậy!
Khi Nhạc Kiêu mang theo doanh vệ tới bắt người, Trạng nguyên lang chết đến nơi rồi còn kêu gào mình là Trạng nguyên, bọn họ không có tư cách bắt hắn. Nhạc Kiêu trực tiếp một chưởng đánh ngất hắn, đưa tới Hình bộ.
Trạng nguyên lang vào Hình bộ, chịu đủ loại hình cụ vẫn không chịu nhận tội, ầm ĩ kêu oan. Cuối cùng, dưới trọng hình, hắn rốt cuộc cũng nhận tội, lập tức bị bắt ra phố chợ xử trảm. Nhưng khiến tất cả mọi người cảm thấy kì lạ là Trạng nguyên lang đã nhận tội, vậy mà trước khi chết lại gào thét oan uổng, cuối cùng đao phủ vung tay chém xuống, cho hắn vĩnh viễn ngậm miệng.
Rốt cuộc cũng báo thù cho Lăng Tuần, nhưng Nhạc Kiêu một chút cũng không vui. Báo thù rồi thì sao, Lăng Tuần cũng không vì vậy mà giảm được chút đau đớn nào.
Tân khoa Trạng nguyên do có ý đồ mưu sát mà bị chém đầu, vậy nên vị trí Trạng nguyên sẽ do Bảng nhãn bổ khuyết, chính là Tống Tương Tống Thiệu Hiên. Lăng Tuần không thi Đình, tuy có nguyên nhân, nhưng cũng không cách nào cho y thi lại được. Nhưng y là người đỗ đầu thi Hội, Hoàng thượng vung tuyệt bút, trực tiếp ban cho y làm Hàn Lâm thứ Cát sĩ, đợi vết thương hồi phục ổn thỏa rồi sẽ tới Hàn Lâm Viện nhậm chức. Bất quá không thể nhậm chức quan có phẩm cấp cao, tối đa cũng chỉ là Hàn Lâm Kiểm thảo, đứng hàng Tòng Thất phẩm[1].
Lăng Tuần nghe tin tức Chu Hoài Lễ mang đến xong, lập tức rên rỉ: “Tiểu gia ta lúc nào cũng dính kiểu này, vẫn nhất định phải vào Hàn Lâm Viện!” Khóc xong thì trực tiếp đi tìm cha, nói mình không muốn vào Hàn Lâm Viện, để phụ thân nghĩ cách phái y tới Lễ bộ bình yên, làm một Chủ sự Thất phẩm nhàn tản là tốt nhất.
Lăng Bá Thao không phải kẻ ngốc, lão ở quan trường lăn lộn hơn mười năm, thấy Hoàng thượng trực tiếp bổ nhiệm tân khoa Trạng nguyên làm Hàn Lâm Viện Thị giảng học sĩ, liền hiểu ngay nguyên cớ bên trong. Trong lòng còn thấy may mắn Lăng Tuần trong họa có phúc, nếu người Lăng gia thực sự vào nội các, thì đúng là thân bất do kỉ[2]. Đến lúc đó, Hoàng thượng một mặt cần dùng người, mặt khác lại xem Lăng gia như cái gai trong mắt, sớm muộn cũng sẽ nhổ cỏ tận gốc. Thiên tử Chu gia từ xưa đã vậy, ví dụ nhiều đến mức Lăng Bá Thao cũng lười nghĩ. Hiện tại thấy Lăng Tuần có ý không muốn vào Hàn Lâm Viện, lão càng cao hứng, lần này trải qua sự việc nguy hiểm đến tính mạng, lão càng không muốn Lăng Tuần vào triều làm quan. Thế như lệnh vua khó trái, Lăng Tuần muốn tới Lễ bộ thì cứ tới Lễ bộ, đó là Bộ tầm thường nhất, lại tìm cho y một chức vị tầm thường, an an ổn ổn mà sống, thật không còn gì tốt hơn. Lăng Bá Thao giữ chức Hộ bộ Thượng thư đã lâu, tiếng bàn tính cứ “tạch tạch” vang lên.
Sự việc đã qua nửa tháng, trên người Lăng Tuần dần dần không còn đau như trước, máu tụ trong cơ thể đã sớm loại bỏ sạch sẽ, không ho ra máu nữa, nói chuyện cũng không đau. Dù hai tay cử động còn khó khăn, vết bầm trên lưng và đùi cũng chưa tan, nhưng đã không còn đau đớn khổ sở như ban đầu.
Hôm nay, Huệ Vương lại mang một đống lớn thuốc bổ quý giá tới thăm Lăng Tuần, ở trước giường Lăng Tuần tự mình nói chuyện thật lâu, thấy Lăng Tuần ngáp liên tục, cuối cùng cũng biết điều mà đi. Huệ Vương chân trước vừa đi, Nhạc Kiêu chân sau đã tới.
Trong suốt nửa tháng, đây là lần đầu tiên Nhạc Kiêu mặt đối mặt tới thăm Lăng Tuần. Kỳ thực hắn đã tới từ sớm, nhưng lại ngại có Huệ Vương ở đây, hắn không muốn gặp Huệ Vương cho nên mới kiên nhẫn đợi đối phương đi rồi mới vào.
Lăng Tuần đang định thở phào một hơi, thấy Nhạc Kiêu đến, lập tức giật bắn lên, động tới vết thương toàn thân, đau đến nhe răng trợn mắt, khóe mắt phiếm hồng.
“Ngươi cẩn thận một chút!” Trong lòng Nhạc Kiêu thắt lại, cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới đỡ Lăng Tuần, thật cẩn thận ôm y nằm xuống.
Lăng Tuần ngoại trừ lần suýt chết đuối và những lúc trong mộng ra, thì chưa hề thấy Nhạc Kiêu quý trọng y như vậy, nhất thời trừng mắt nhìn, vẻ mặt như thấy quỷ!
“Làm sao vậy?” Nhạc Kiêu bị đôi mắt to trong veo như nước của Lăng Tuần trừng đến mức phát hoảng, gượng gạo quay đầu, làm bộ xem vết thương cho y.
“Không có gì.” Lăng Tuần lắc đầu, sau khi nhìn hắn lại chậm chạp hoài nghi: “Ngươi, ngươi là Nhạc Kiêu sao?”
Nhạc Kiêu: “…”
“Khụ khụ, xin lỗi, ngươi cứ coi như ta chưa hỏi đi.” Lăng Tuần biết mình làm chuyện ngu ngốc, cúi đầu nỗ lực giả ngu.
Hai ngươi trầm tĩnh lặng im phát ngốc, bầu không khí bắt đầu từ xấu hổ chuyển sang ái muội, Lăng Tuần chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng. Lấy tay không bị thương làm quạt phe phẩy, thầm nghĩ, mùa hè đến rồi.
Một cơn gió mát lướt qua mặt, Lăng Tuần kinh ngạc nhìn lại, Nhạc Kiêu đang cầm cây quạt quạt mát cho y, thế nhưng lại không quay mặt nhìn y.
Chuyện ngã ngựa ngày đó Lăng Tuần gần như chẳng nhớ gì, nhưng khi nhìn gò má cương nghị của Nhạc Kiêu, y bỗng nhiên lại nhớ tất cả. Đang muốn mở miệng nói gì đó thì Nhạc Kiêu lại lên tiếng trước.
“Ngày đó ngươi nói ngươi cho ngựa ăn thuốc mê, chuyện đó là sao?” Nhạc Kiêu rốt cuộc cũng hỏi điều thắc mắc vẫn quanh quẩn trong lòng hắn nửa tháng nay.
Lăng Tuần sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi ấp úng nói: “Cái đó, ta chỉ là không muốn làm Trạng nguyên… Nếu phải làm, sẽ rất phiền.”
Chân mày Nhạc Kiêu nhíu lại nhìn Lăng Tuần một lúc lâu, nhìn đến khi Lăng Tuần cũng thấy chột dạ, mới nói: “Ta hiểu rồi”. Tình thế trong triều hắn cũng không phải không biết, cha hắn và hai ca ca cũng đã nói Lăng Tuần lần này có lẽ là trong họa có phúc, nghĩ sơ qua là hiểu ngay. Chỉ là hắn thật không ngờ Lăng Tuần luôn hồn nhiên, vô tư mà cũng nhìn ra sự gay gắt trong đó, còn lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để trốn tránh.
“Cho dù ngươi không muốn, cũng không được đem mình ra làm trò đùa.” Hiểu thì hiểu, nhưng Nhạc Kiêu vừa nghĩ đến Lăng Tuần khắp người đều là máu ngày đó, trong lòng liền sợ hãi, nghiêm mặt trách cứ: “Ngươi có biết ngày đó thẩm thẩm sợ đến ngất đi không? Thúc thúc còn vì ngươi mà khóc một ngày một đêm!”
Trong lòng Lăng Tuần cũng rất áy náy, le lưỡi, nói: “Ta cũng không ngờ con ngựa kia lại bị người khác hạ độc, ta vốn chỉ muốn cho nó ăn chút thuốc mê, đi được nửa đường rồi ngất. Ta cùng lắm cũng chỉ ngã nhẹ một chút, bị chút thương tích nhỏ mà không cần phải đi thi Đình thì tốt rồi.”
“Ngươi!” Nhạc Kiêu chán nản, bất quá Lăng Tuần sở dĩ bị thương nặng như vậy, đúng là không thể trách y, muốn trách thì trách tên Trạng nguyên lang đã chết kia.
Lăng Tuần nhìn khuôn mặt vừa vội vừa tức của Nhạc Kiêu, bộ dạng như muốn trách y mà lại không nỡ, trong lòng dâng lên một loại rung động xa lạ, thốt ra một câu: “Ngày ta thụ thương, ngươi khóc.” Nói xong, bản thân cũng sửng sốt. Sao lại nói ra?
Bàn tay phe phẩy quạt của Nhạc Kiêu dừng lại, vẻ mặt thoáng chốc đỏ bừng, mím đôi môi mỏng không nói lời nào, cũng không nhìn Lăng Tuần.
Lăng Tuần lập tức cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng, nói: “Ngươi cứ coi như ta chưa nói.” Nói xong, khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Lại qua một lúc lâu, cái khô nóng trong phòng dần tan đi, Nhạc Kiêu mới nói bằng giọng khàn khàn: “Kỳ thực hai năm trước, ta cũng dựa trên đủ loại suy tính mới rời bỏ thư viện, gia nhập quân doanh.”
“Ta hiểu, sau khi thi Hội, ta liền hiểu.” Lăng Tuần không dám ngẩng đầu nhìn Nhạc Kiêu, chỉ một mực cúi đầu, không thấy ánh mắt ôn nhu say đắm Nhạc Kiêu nhìn y. “Ta chỉ giận ngươi vì sao trước đây không nói gì với ta, sau đó một mình tự ý rời đi. Nếu ngày trước ngươi nói cho ta biết, ta có thể cũng sẽ cùng đi với ngươi, sự tình hôm nay cũng sẽ không xảy ra. Nói cho cùng, là ngươi không có nghĩa khí!” Lăng Tuần chỉ một mực trách cứ, không phát hiện trong lời nói của mình còn mang theo ẩn ý làm nũng.
Trong lòng Nhạc Kiêu thắt lại, đau đến gần như không thở nổi. Hít sâu một hơi, mới ôn nhu nói: “Sẽ không, sau này, sẽ không như vậy nữa…” Hắn thậm chí sẽ còn từng giây từng phút trông chừng y, cho dù phần tình yêu này vĩnh viễn không được đáp lại, cho dù phải nhìn y thành thân nối dõi, hắn cũng không muốn phải trải qua chuyện như thế này nữa.
“Là ngươi nói đó, nói mà không giữ lời thì làm tiểu cẩu nhé!” Khúc mắc suốt mấy năm trong phút chốc cũng được tháo bỏ, trong lòng Lăng Tuần mừng rỡ và nhẹ nhõm không gì diễn tả được. Người thoải mái hơn một chút, Lăng Tuần liền thấy buồn ngủ, ngáp một cái nói muốn ngủ.
Nhạc Kiêu cẩn thận đỡ y nằm xuống, ghém chăn cho y, nói: “Ngươi ngủ đi, ta ở đây quạt cho ngươi.”
Lăng Tuần chớp mắt nhìn hắn, bỗng vươn tay bắt lấy cánh tay để không của Nhạc Kiêu, gối đầu mình lên, nói: “Ta muốn ngủ thế này.”
Trong mắt Nhạc Kiêu lướt qua một tia đau đớn, lại bị che giấu đi. Không lên tiếng, thầm chấp nhận hành vi của Lăng Tuần. Nhạc Kiêu điều chỉnh tư thế, sợ động đến vết thương của Lăng Tuần.
Nhìn gương mặt ngủ say mang theo tiếu ý của Lăng Tuần, Nhạc Kiêu cảm thấy vết thương trên cánh tay cũng không đau. Nghiêm túc giúp y quạt mát, hưởng thụ lần đầu tiên sau ba năm cùng ở bên y thật ấm áp.
_____Hết chương 23_____
[1] Tòng Thất phẩm: Thấp hơn Chánh Thất phẩm 1 bậc, chỉ trên Bát phẩm và Cửu phẩm.[↑]
[2] Thân bất do kỉ: chuyện bất đắc dĩ, không thể tự làm chủ [↑]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.