Chương 19
Hoàng Vân Thiên Lí A
11/01/2022
Thời điểm Du Duyệt Duyệt về đến nhà đã là ngày hôm sau, cả một buổi tối
"làm việc" vất vả khiến sức lực của cô cạn kiệt nên đã gọi điện thoại
cho cấp trên xin nghỉ một ngày.
Cô hoàn toàn không ngờ tới "song kiếm hợp bích" cùng người thật lại mệt đến vậy, hiện tại chỉ nằm trên giường làm một cái xác chết, đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Thẳng đến khi sắc trời ngoài cửa sổ tối hẳn, Du Duyệt Duyệt mới dần tỉnh lại, cô lăn lộn trong chăn không muốn bò dậy nhưng bụng cứ sôi liên tục.
Một tiếng "Ting" vang lên, Du Duyệt Duyệt sờ lấy di động. Trong bóng đêm ánh sáng của màn hình đặc biệt chói mắt, cô phải híp mắt hồi lâu mới thích ứng và nhìn rõ nội dung trên màn hình.
Là tin nhắn Quý Lâm gửi tới, đại loại như buổi chiều vui vẻ và chúc ngủ ngon.
So với 5 năm trước, người này chẳng tiến bộ hơn chút nào.
Tuy trong lòng thầm mắng anh nhưng khóe miệng cô lại lặng lẽ cong lên.
Buổi sáng trước khi đi hai người đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau, cũng nhờ đó mà Du Duyệt Duyệt mới biết được rằng đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn không đổi số di động
Hơn nữa cái đồ ngốc Quý Lâm kia còn nói là phải chịu trách nhiệm với cô, muốn tiến triển từng bước bắt đầu từ hẹn hò, chờ đến khi kết hôn rồi mới lại làm tình, thật sự không biết anh là đồ cổ lỗ sĩ ở thời đại nào nữa.
Phỏng chừng lúc trước từ chối cô không chỉ vì chưa đủ tuổi mà còn do bọn họ chưa kết hôn.
Du Duyệt Duyệt ôm mặt, cuối cùng lại thở dài một tiếng. Ai kêu anh không chịu nói rõ ràng, hại cô hiểu lầm lâu như vậy.
Trả lời tin nhắn xong, cô gọi cơm hộp ở ngoài, ăn no nê xong rồi lại đi ngủ.
Ngày kế tiếp, tâm trạng của Du Duyệt Duyệt khá tốt, trên người mặc chiếc váy mới màu san hô. Do làn da của cô rất trắng nên dù có mặc màu này cũng không bị tối đi, thêm một lớp trang điểm nhẹ nhàng nữa, nhìn từ xa giống như một bông hoa rực rỡ.
Cô vừa đến công ty liền bị bao quanh bởi một đám đồng nghiệp, Tiền Hà Đồng nhìn người phụ nữ tươi tắn trước mặt, kinh ngạc cảm thán nói: “Duyệt Duyệt, có chuyện gì vui sao? Hôm nay nhìn cậu đẹp nhiều hơn so với ngày thường đó.”
Du Duyệt Duyệt bỏ túi xách xuống, ngồi vào bàn làm việc rồi ngẩng đầu lên cười nói, “Phải, có chuyện vui, nhưng tạm thời đó là bí mật.”
“Để tớ đoán thử xem, không phải là đang yêu đương với ai rồi đó chứ? Cậu chưa bao giờ xin nghỉ phép đột xuất hết, có phải là hôm qua nghỉ để đi hẹn hò không? Thành thật đi.”
Du Duyệt Duyệt hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hà Đồng, cậu nói gì vậy chứ, tớ chỉ là nổi hứng lười biếng một ngày mà thôi.”
Ở trong văn phòng này, người có quan hệ tốt nhất với cô chính là Tiền Hà Đồng, hai người chọc nhau thêm vài câu rồi bắt đầu làm việc.
Công ty mà Du Duyệt Duyệt đang làm có tên là Nguyên Lực Truyền Thông, chuyên về tạp chí trực tuyến, mảng phỏng vấn minh tinh và mảng ẩm thực là hai chuyên mục được độc giả yêu thích nhất của tạp chí, mà cô chính là làm ở mảng ẩm thực, bình thường phụ trách việc viết quảng cáo.
Mảng âm thực ra một tuần một lần, chủ đề đã được định trước, chỉ cần đi thu thập tài liệu. Vì Du Duyệt Duyệt muốn duy trì dáng người nên rất ít khi đi theo, cô viết bài dựa vào kinh nghiệm trước kia cộng thêm trí tưởng tượng khi xem ảnh mà đồng nghiệp chụp lại.
Công việc này rất nhẹ nhàng, chỉ cần làm xong thì mọi người đều có thể nghỉ ngơi. Du Duyệt Duyệt sửa sang lại tư liệu xong cũng bắt đầu chờ đến lúc tan làm.
"Ting ting", điện thoại của cô rung lên.
Hai mắt Du Duyệt Duyệt sáng bừng khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, cô lập tức tắt máy tính, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Tiền Hà Đồng ngồi bên cạnh: “Hà Đồng, tớ đi trước nhé.”
“Êy Êy! Sao lại về nhanh như vậy!” Tiền Hà Đồng vừa dứt lời thì đã không còn thấy bóng dáng người đâu.
Du Duyệt Duyệt thuộc kiểu không thể che dấu suy nghĩ của mình, bất cứ khi nào cảm thấy hạnh phúc vui vẻ đều sẽ viết hết lên trên mặt.
Cô vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy Quý Lâm đang đứng bên cạnh xe.
Dáng vóc của Quý Lâm khá cao lớn, ngũ quan anh tuấn, cả người toát ra vẻ sang trọng lịch lãm khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn.
Thời điểm còn học cao trung, Quý Lâm thường đưa cô về nhà, chẳng qua lúc ấy anh đi xe đạp, còn hiện tại là ô tô.
“Quý Lâm!” Du Duyệt Duyệt vừa bước tới vừa vẫy vẫy tay.
Ánh mắt Quý Lâm dán chặt lên người Du Duyệt Duyệt, thấy cô mỉm cười vui vẻ, anh bất giác cũng mỉm cười theo.
Cô hoàn toàn không ngờ tới "song kiếm hợp bích" cùng người thật lại mệt đến vậy, hiện tại chỉ nằm trên giường làm một cái xác chết, đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Thẳng đến khi sắc trời ngoài cửa sổ tối hẳn, Du Duyệt Duyệt mới dần tỉnh lại, cô lăn lộn trong chăn không muốn bò dậy nhưng bụng cứ sôi liên tục.
Một tiếng "Ting" vang lên, Du Duyệt Duyệt sờ lấy di động. Trong bóng đêm ánh sáng của màn hình đặc biệt chói mắt, cô phải híp mắt hồi lâu mới thích ứng và nhìn rõ nội dung trên màn hình.
Là tin nhắn Quý Lâm gửi tới, đại loại như buổi chiều vui vẻ và chúc ngủ ngon.
So với 5 năm trước, người này chẳng tiến bộ hơn chút nào.
Tuy trong lòng thầm mắng anh nhưng khóe miệng cô lại lặng lẽ cong lên.
Buổi sáng trước khi đi hai người đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau, cũng nhờ đó mà Du Duyệt Duyệt mới biết được rằng đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn không đổi số di động
Hơn nữa cái đồ ngốc Quý Lâm kia còn nói là phải chịu trách nhiệm với cô, muốn tiến triển từng bước bắt đầu từ hẹn hò, chờ đến khi kết hôn rồi mới lại làm tình, thật sự không biết anh là đồ cổ lỗ sĩ ở thời đại nào nữa.
Phỏng chừng lúc trước từ chối cô không chỉ vì chưa đủ tuổi mà còn do bọn họ chưa kết hôn.
Du Duyệt Duyệt ôm mặt, cuối cùng lại thở dài một tiếng. Ai kêu anh không chịu nói rõ ràng, hại cô hiểu lầm lâu như vậy.
Trả lời tin nhắn xong, cô gọi cơm hộp ở ngoài, ăn no nê xong rồi lại đi ngủ.
Ngày kế tiếp, tâm trạng của Du Duyệt Duyệt khá tốt, trên người mặc chiếc váy mới màu san hô. Do làn da của cô rất trắng nên dù có mặc màu này cũng không bị tối đi, thêm một lớp trang điểm nhẹ nhàng nữa, nhìn từ xa giống như một bông hoa rực rỡ.
Cô vừa đến công ty liền bị bao quanh bởi một đám đồng nghiệp, Tiền Hà Đồng nhìn người phụ nữ tươi tắn trước mặt, kinh ngạc cảm thán nói: “Duyệt Duyệt, có chuyện gì vui sao? Hôm nay nhìn cậu đẹp nhiều hơn so với ngày thường đó.”
Du Duyệt Duyệt bỏ túi xách xuống, ngồi vào bàn làm việc rồi ngẩng đầu lên cười nói, “Phải, có chuyện vui, nhưng tạm thời đó là bí mật.”
“Để tớ đoán thử xem, không phải là đang yêu đương với ai rồi đó chứ? Cậu chưa bao giờ xin nghỉ phép đột xuất hết, có phải là hôm qua nghỉ để đi hẹn hò không? Thành thật đi.”
Du Duyệt Duyệt hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hà Đồng, cậu nói gì vậy chứ, tớ chỉ là nổi hứng lười biếng một ngày mà thôi.”
Ở trong văn phòng này, người có quan hệ tốt nhất với cô chính là Tiền Hà Đồng, hai người chọc nhau thêm vài câu rồi bắt đầu làm việc.
Công ty mà Du Duyệt Duyệt đang làm có tên là Nguyên Lực Truyền Thông, chuyên về tạp chí trực tuyến, mảng phỏng vấn minh tinh và mảng ẩm thực là hai chuyên mục được độc giả yêu thích nhất của tạp chí, mà cô chính là làm ở mảng ẩm thực, bình thường phụ trách việc viết quảng cáo.
Mảng âm thực ra một tuần một lần, chủ đề đã được định trước, chỉ cần đi thu thập tài liệu. Vì Du Duyệt Duyệt muốn duy trì dáng người nên rất ít khi đi theo, cô viết bài dựa vào kinh nghiệm trước kia cộng thêm trí tưởng tượng khi xem ảnh mà đồng nghiệp chụp lại.
Công việc này rất nhẹ nhàng, chỉ cần làm xong thì mọi người đều có thể nghỉ ngơi. Du Duyệt Duyệt sửa sang lại tư liệu xong cũng bắt đầu chờ đến lúc tan làm.
"Ting ting", điện thoại của cô rung lên.
Hai mắt Du Duyệt Duyệt sáng bừng khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, cô lập tức tắt máy tính, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Tiền Hà Đồng ngồi bên cạnh: “Hà Đồng, tớ đi trước nhé.”
“Êy Êy! Sao lại về nhanh như vậy!” Tiền Hà Đồng vừa dứt lời thì đã không còn thấy bóng dáng người đâu.
Du Duyệt Duyệt thuộc kiểu không thể che dấu suy nghĩ của mình, bất cứ khi nào cảm thấy hạnh phúc vui vẻ đều sẽ viết hết lên trên mặt.
Cô vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy Quý Lâm đang đứng bên cạnh xe.
Dáng vóc của Quý Lâm khá cao lớn, ngũ quan anh tuấn, cả người toát ra vẻ sang trọng lịch lãm khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn.
Thời điểm còn học cao trung, Quý Lâm thường đưa cô về nhà, chẳng qua lúc ấy anh đi xe đạp, còn hiện tại là ô tô.
“Quý Lâm!” Du Duyệt Duyệt vừa bước tới vừa vẫy vẫy tay.
Ánh mắt Quý Lâm dán chặt lên người Du Duyệt Duyệt, thấy cô mỉm cười vui vẻ, anh bất giác cũng mỉm cười theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.