Chương 20
Hoàng Vân Thiên Lí A
11/01/2022
Khi cô vừa ngồi lên xe, anh liền khom lưng thắt dây an toàn cho cô.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, Du Duyệt Duyệt rũ mắt nhìn chằm chằm Quý Lâm, càng nhìn càng thấy đẹp.
“Quý Lâm, anh có nhớ hồi còn học cao trung anh thường đạp xe đưa em về không?”
Lúc này Quý Lâm đã giúp cô cài dây an toàn xong, anh ngồi thẳng lại rồi nói: “Nhớ rất rõ.”
Du Duyệt Duyệt nhịn không được mà cười một tiếng: “Lúc ấy em quá mập, hai chúng ta cộng lại hơn 250 ký, xe đạp còn sụp xuống nữa.”
Nói đến chuyện đó, sắc mặt Quý Lâm hơi mất tự nhiên, “Sau đó anh đã đổi cái chắc chắn hơn.”
“Bất quá hiện tại không cần lo lắng nữa, dù sao thì em cũng gầy xuống rồi. À mà lớn như vậy rồi còn đi xe đạp làm gì nữa chứ? Quý Lâm, anh nói thật đi, rốt cuộc là anh vẫn còn thích em, hay là do ý thức trách nhiệm?” Trên mặt cô còn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Du Duyệt Duyệt hiểu rất rõ tính cách của Quý Lâm, suốt năm năm qua cô luôn chú ý tới cuộc sống của anh, đôi lúc sẽ đứng từ xa nhìn lén vài lần, rõ ràng từ trước đến nay anh chưa từng thay đổi.
Quý Lâm là kiểu người cổ hủ, làm cái gì cũng đều rất nghiêm khắc và có tinh thần trách nhiệm cao. Cho nên Du Duyệt Duyệt sợ rằng anh căn bản không thích cô, qua lại chỉ vì chịu trách nhiệm mà thôi, nếu thật sự là như vậy, cô tình nguyện kết thúc mối tình này.
Quý Lâm kiên định nhìn thẳng vào mắt Du Duyệt Duyệt, “Không phải vì trách nhiệm.”
“Vậy là vì anh thích em sao?” Cô háo hức nói.
Quý Lâm không chỉ có mỗi tính cổ hủ mà còn trong nóng ngoài lạnh, chỉ thích dùng hành động thay lời nói.
Không thấy anh trả lời, cô lại bắt đầu tức giận.
“Nếu anh không thích em vậy còn chịu trách nhiệm cái gì chứ? Ngày mai anh không cần tới đón nữa, không cần lãng phí thời gian với người ngoài như em.”
Lúc này Quý Lâm đột nhiên mở miệng: “Thích, anh vẫn luôn rất thích em.”
Từ "thích" này đánh trúng trái tim Du Duyệt Duyệt, cuối cùng cô cũng nở một nụ cười: “Ra vậy.”
Quý Lâm khởi động xe, chậm rãi chạy trên đường phố.
Lúc này tính dục trong người Du Duyệt Duyệt lại trỗi dậy, từ khi học cao trung cô đã dần bộc lộ ham muốn của mình ra, nếu không cũng sẽ chẳng đi câu dẫn Quý Lâm lên giường khi mới 17, đương nhiên cuối cùng vẫn là không thành công.
Du Duyệt Duyệt nghĩ thầm, dù sao thì hai người cũng là bạn trai bạn gái của nhau, cái gì cần làm cũng đều đã làm hết, không có gì phải kìm chế nữa, vì thế cô thừa dịp khi dừng đèn đỏ liền sờ vào đũng quần của Quý Lâm.
Đôi tay nhỏ mềm mại cực kỳ phóng đãng sờ xung quanh chỗ mấu chốt, cự vật dưới lớp vải dệt rất nhanh liền ngẩng cao đầu tạo thành một túp lều nhỏ.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tiểu huyệt giữa hai chân Du Duyệt Duyệt chảy nước, nếu không phải hiện tại đang ở trên xe, cô sẽ trực tiếp lấy nó ra.
Quý Lâm nghẹn đến mức cả trán đều là mồ hôi, anh đè tay cô lại, “Còn ở trên xe đó.”
“Vậy không ở trên xe là được chứ gì?” Du Duyệt Duyệt liếc nhìn Quý Lâm, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh.
Biểu tình của anh có chút mất tự nhiên, lảng tránh sang chuyện khác, “Tối nay em muốn ăn cái gì.”
“Chỉ cần không có quá nhiều calo là được, em phải giữ dáng.”
Quý Lâm nhìn Du Duyệt Duyệt, “Đừng quá khắt khe với bản thân.”
Cô vừa đưa tay nhéo thịt trên mặt mình vừa hỏi, “Nếu em lại béo như lúc trước, anh còn thích em không?”
Quý Lâm đáp: “Em chính là em thôi.”
Du Duyệt Duyệt hừ một tiếng, “Em không tin trên thế giới này có người không xem trọng bề ngoài, em không thèm nghe anh đâu.”
Quý Lâm đưa Du Duyệt Duyệt đi ăn bữa tối với những món bình thường thanh đạm như cơm nhà, không nhiều dầu mỡ hay gia vị. Bữa tối như vậy rất phù hợp với chế độ ăn uống giữ dáng của cô, nhưng lại rất nhạt nhẽo.
Tuy cảm giác thèm ăn không được thỏa mãn nhưng lại có một thứ khác có thể thỏa mãn được.
Khi còn ở trong xe cô đã muốn phóng túng với anh, ăn cơm xong lại càng không nhịn nổi.
Sau khi Quý Lâm đưa Du Duyệt Duyệt đến dưới lầu, cô liền mới anh lên nhà uống trà.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, Du Duyệt Duyệt rũ mắt nhìn chằm chằm Quý Lâm, càng nhìn càng thấy đẹp.
“Quý Lâm, anh có nhớ hồi còn học cao trung anh thường đạp xe đưa em về không?”
Lúc này Quý Lâm đã giúp cô cài dây an toàn xong, anh ngồi thẳng lại rồi nói: “Nhớ rất rõ.”
Du Duyệt Duyệt nhịn không được mà cười một tiếng: “Lúc ấy em quá mập, hai chúng ta cộng lại hơn 250 ký, xe đạp còn sụp xuống nữa.”
Nói đến chuyện đó, sắc mặt Quý Lâm hơi mất tự nhiên, “Sau đó anh đã đổi cái chắc chắn hơn.”
“Bất quá hiện tại không cần lo lắng nữa, dù sao thì em cũng gầy xuống rồi. À mà lớn như vậy rồi còn đi xe đạp làm gì nữa chứ? Quý Lâm, anh nói thật đi, rốt cuộc là anh vẫn còn thích em, hay là do ý thức trách nhiệm?” Trên mặt cô còn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Du Duyệt Duyệt hiểu rất rõ tính cách của Quý Lâm, suốt năm năm qua cô luôn chú ý tới cuộc sống của anh, đôi lúc sẽ đứng từ xa nhìn lén vài lần, rõ ràng từ trước đến nay anh chưa từng thay đổi.
Quý Lâm là kiểu người cổ hủ, làm cái gì cũng đều rất nghiêm khắc và có tinh thần trách nhiệm cao. Cho nên Du Duyệt Duyệt sợ rằng anh căn bản không thích cô, qua lại chỉ vì chịu trách nhiệm mà thôi, nếu thật sự là như vậy, cô tình nguyện kết thúc mối tình này.
Quý Lâm kiên định nhìn thẳng vào mắt Du Duyệt Duyệt, “Không phải vì trách nhiệm.”
“Vậy là vì anh thích em sao?” Cô háo hức nói.
Quý Lâm không chỉ có mỗi tính cổ hủ mà còn trong nóng ngoài lạnh, chỉ thích dùng hành động thay lời nói.
Không thấy anh trả lời, cô lại bắt đầu tức giận.
“Nếu anh không thích em vậy còn chịu trách nhiệm cái gì chứ? Ngày mai anh không cần tới đón nữa, không cần lãng phí thời gian với người ngoài như em.”
Lúc này Quý Lâm đột nhiên mở miệng: “Thích, anh vẫn luôn rất thích em.”
Từ "thích" này đánh trúng trái tim Du Duyệt Duyệt, cuối cùng cô cũng nở một nụ cười: “Ra vậy.”
Quý Lâm khởi động xe, chậm rãi chạy trên đường phố.
Lúc này tính dục trong người Du Duyệt Duyệt lại trỗi dậy, từ khi học cao trung cô đã dần bộc lộ ham muốn của mình ra, nếu không cũng sẽ chẳng đi câu dẫn Quý Lâm lên giường khi mới 17, đương nhiên cuối cùng vẫn là không thành công.
Du Duyệt Duyệt nghĩ thầm, dù sao thì hai người cũng là bạn trai bạn gái của nhau, cái gì cần làm cũng đều đã làm hết, không có gì phải kìm chế nữa, vì thế cô thừa dịp khi dừng đèn đỏ liền sờ vào đũng quần của Quý Lâm.
Đôi tay nhỏ mềm mại cực kỳ phóng đãng sờ xung quanh chỗ mấu chốt, cự vật dưới lớp vải dệt rất nhanh liền ngẩng cao đầu tạo thành một túp lều nhỏ.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tiểu huyệt giữa hai chân Du Duyệt Duyệt chảy nước, nếu không phải hiện tại đang ở trên xe, cô sẽ trực tiếp lấy nó ra.
Quý Lâm nghẹn đến mức cả trán đều là mồ hôi, anh đè tay cô lại, “Còn ở trên xe đó.”
“Vậy không ở trên xe là được chứ gì?” Du Duyệt Duyệt liếc nhìn Quý Lâm, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh.
Biểu tình của anh có chút mất tự nhiên, lảng tránh sang chuyện khác, “Tối nay em muốn ăn cái gì.”
“Chỉ cần không có quá nhiều calo là được, em phải giữ dáng.”
Quý Lâm nhìn Du Duyệt Duyệt, “Đừng quá khắt khe với bản thân.”
Cô vừa đưa tay nhéo thịt trên mặt mình vừa hỏi, “Nếu em lại béo như lúc trước, anh còn thích em không?”
Quý Lâm đáp: “Em chính là em thôi.”
Du Duyệt Duyệt hừ một tiếng, “Em không tin trên thế giới này có người không xem trọng bề ngoài, em không thèm nghe anh đâu.”
Quý Lâm đưa Du Duyệt Duyệt đi ăn bữa tối với những món bình thường thanh đạm như cơm nhà, không nhiều dầu mỡ hay gia vị. Bữa tối như vậy rất phù hợp với chế độ ăn uống giữ dáng của cô, nhưng lại rất nhạt nhẽo.
Tuy cảm giác thèm ăn không được thỏa mãn nhưng lại có một thứ khác có thể thỏa mãn được.
Khi còn ở trong xe cô đã muốn phóng túng với anh, ăn cơm xong lại càng không nhịn nổi.
Sau khi Quý Lâm đưa Du Duyệt Duyệt đến dưới lầu, cô liền mới anh lên nhà uống trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.