Chương 278: Đào Diệp Độ
Tặc Đạo Tam Si
15/02/2016
Mặt của Tống Thì Miễn càng tái hơn, kêu lên đầy giận giữ:
- Mao Lưỡng Phong, ngươi biết vu khống cho cấp trên, phải bị tội gì!
Mao Lưỡng Phong lúc này không nghĩ được nhiều như vậy. Y không muốn một mình mình bị Cẩm Y Vệ đưa đi, muốn có thêm bạn để tăng dũng khí, y kêu lên:
- Tống đại nhân, đại nhân vì Đổng Huyền tể mà báo thù. Ty chức cùng Trương Nguyên không thù không oán nếu Tống đại nhân không sai khiến, ty chức tội gì làm chuyện ác nhơn này chứ!
Tống Thì Miễn toát mồ hôi trán, xoay người hướng Lý Duy Trinh chắp tay nói:
- Lý Thượng Thư, tên Mao Lưỡng Phong này bị tâm thần rồi, hay giam y lại, cho gọi thầy thuốc khám và chữa bệnh cho y?
Tống Thì Miễn đang dùng biện pháp cuối cùng cứu Mao Lưỡng Phong nhưng Mao Lưỡng Phong lại không hiểu ý. Mặc kệ Tống Thì Miễn, y bò dưới chân Trương Nguyên chắp hai tay lạy:
- Trương giám sinh, Trương Công tử, là Mao Lưỡng Phong có mắt mà không trông thấy quý nhân, mạo phạm đến Trương Công tử, xin Công tử vì ty chức mà nói đỡ cho vài câu.
Chỉ trong một ngày, lúc sáng thì Mao Giám Thừa giận dỗi đòi đuổi học hắn, còn giờ đây lại quỳ lạy cầu xin hắn tha thứ. Trương Nguyên không cảm thấy vui vẻ gì cả, chẳng qua là càng cảm thấy chán ghét, hắn lùi ra sau một bước, đứng bên cạnh Trương Ngạc xoay người lại khẽ nói với Mao Giám Thừa:
- Tên quan xấu xa này, mau cút đi, nếu không ta đá ngươi chết liền đó!
Mao Lưỡng Phong ngạc nhiên.
Trương Nguyên cố nhịn cười, nói:
- Mao Giám Thừa làm gì có bộ dáng như vậy, tại hạ bất quá chỉ là một học trò làm sao dám mạo phạm. Cẩm Y Vệ Trương đại nhân mời Mao Giám Thừa đến hỏi chuyện, không biết chừng đó là chuyện tốt thì sao, Tất đại nhân, nói vậy có đúng không?
Tất Bách Hộ cười ha hả nói:
- Cẩm Y Vệ chuyên trị kẻ phá rối kỉ cương, xem thường phép nước, kẻ gian nịnh nghe tên Cẩm Y Vệ trong lòng đều sợ hãi, nếu là người trung nghĩa, dù có gặp quan cao nhất của Cẩm Y Vệ thì có gì mà hoảng sợ? Mao Giám Thừa, mau đi theo ta.
Hai tráng sĩ của Cẩm Y Vệ tiến đến kéo Mao Lưỡng Phong, Tất Bách Hộ hướng Lý Duy Trinh thi lễ, xoay người bước đi. Tên Mao Giám Thừa bị mang đi giãy dụa kêu lên đau đớn.
Chuyện Mao Lưỡng Phong bị người của Cẩm Y Vệ mang đi, Lý Duy Trinh cho rằng chuyện này không liên quan đến Trương Nguyên, chỉ cho là trùng hợp mà thôi. Đứng trước mặt Tất Bách Hộ tên Mao Giám Thừa làm trò hề như vậy khiến Lễ Bộ Thượng Thư Lý Duy Trinh vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn Tống Thì Miễn nói:
- Tống đại nhân, chuyện của Trương Nguyên ngài muốn xử lý thế nào?
Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán của Tống Thì Miễn, gã khom người nói:
- Mọi việc do Lý Viện Trưởng chỉ bảo.
Lý Duy Trinh khẽ hừ lên một tiếng, không trách phạt thẳng thừng Tống Thì Miễn, dù sao gã cũng là quan ngũ phẩm, phải giữ cho gã chút thể diện. Sau này nếu gã không sữa chữa thì sẽ trách tội không làm tròn bổn phận sau, nói:
- Chuyện ở trong trường này không được nhắc lại nữa, đợi đến khi Cố Tế Tửu trở về xử lý sau, Trương Nguyên sẽ tiếp tục hoc ở đây không được gây khó dễ cho hắn.
Nói "không được làm khó dễ cho hắn", giống như cho Tống Thì Miễn một cái tát vào mặt. Tống Thì Miễn nóng hết cả mặt nén giận nói:
- Vâng.
Trương Nguyên nói:
- Thưa Lý Viện Trưởng cùng Tống Ti Nghiệp hôm nay học trò thấy tinh thần không tốt, muốn nghỉ ngơi vài ngày ra ngoài thư giãn một chút.
Lý Duy Trinh gật đầu nói:
- Cũng tốt, đợi Cố Tế Tửu trở về ngươi hãy quay lại học.
Lý Duy Trinh đứng dậy bước xuống gọi Trương Nguyên đến một bên cửa khuyên Trương Nguyên cố gắng học hành, không nên để chuyện này ảnh hưởng đến học hành. Trương Nguyên tất nhiên sẽ nói cố gắng học tập để đền đáp công ơn của Lý Viện Trưởng.
Lý Duy Trinh nói với Tiêu Nhuận Sinh:
- Lão phu tuổi đã già, hôm nay không đến Đạm Viên bái kiến lệnh tôn được, mong công tử chuyển lời đến lệnh tôn chuyện của Trương Nguyên đã giải quyết xong, mong lệnh tôn không nên lo lắng.
Tiêu Nhuận Sinh thay mặt phụ thân tạ ơn Lý Viện Trưởng, đứng ngoài cửa lớn cung kính tiễn Lý Viện Trưởng lên kiệu, nhìn Trương Nguyên nói:
- Trương Giới Tử, hãy cùng đi với huynh đến Đạm Viên đi, gia phụ còn có chuyện nói với đệ.
Trương Nguyên nói:
- Vâng.
Nhìn Trương Ngạc nói:
- Tam huynh, chúng ta cùng đi chứ?
Trương Ngạc nói:
- Đương nhiên rồi.
Nhìn vào khoảng không y nói:
- Giới Tử, cô nương Vương Vi đang gặp nạn, đệ không đi cứu giúp sao?
Trương Nguyên cười nói:
- Tam huynh thật thông minh, không có chuyện gì huynh không biết.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói:
- Danh kỹ gặp nạn không khác danh sĩ nghèo túng, đương nhiên là phải giúp nhau rồi.
Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc, Phùng Hổ đều đang đợi ở bên ngoài Quốc Tử Giám. Nhìn thấy kiệu của Lý Thượng Thư rời đi mới chạy đến hỏi thăm, lúc này lại nhìn thấy Mao Giám Thừa bị bắt đi nên cực kỳ phấn chấn.
Khi mọi người đang nói chuyện, Trương Đại tay cầm " Xuất cung nhập kính bài" đi ra. Trương Đại còn chưa biết cảnh tượng xảy ở Di Luân đường vừa nãy. Y ra ngoài là muốn tìm xem Trương Nguyên đang ở đâu, hỏi ra mới biết chuyện này Tiêu Thái Sử và Lý Thượng Thư đã ra mặt, những phiền toái đã giải quyết xong, nên rất vui mừng. Ba huynh đệ cùng Tiêu Nhuận Sinh đến Đạm Viên.
Ở Đạm Viên, Trương Nguyên đang bẩm báo lại mọi chuyện ở Di Luân đường cho Tiêu lão sư nghe. Hắn nói đến đoạn Mao Lưỡng Phong và Tống Ti Nghiệp một người bị mang đi trị tội, một người chối bỏ tội lỗi bảo mình không dính dáng đến chuyện này khiến Tiêu lão sư vê râu mỉm cười, nói một câu:
- Ỷ thế hiếp đáp người, như đám mây che lấp mặt trời không bao lâu phải lộ ra thôi.
Lại nói:
- Bọn nhãi nhép này không biết lượng sức. Tên Mao Giám Thừa bị bắt đi cũng đúng lúc thật, không biết y bị tội gì mà bị Cẩm Y Vệ bắt đi, tên Tống Ti Nghiệp lúc này cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Tiêu Nhuận Sinh nhìn Trương Nguyên mỉm cười không nói gì, nhưng trong lòng y khẳng định Cẩm Y Vệ Bách Hộ kia xuất hiện có liên quan đến Trương Nguyên.
Tiêu lão sư nhìn anh em Trương thị nói:
- Có lẽ các trò không biết, tên Tống Ti Nghiệp này bày mưu cố ý để Cố Tế Tửu rời Quốc Tử Giám một ngày, có ý muốn làm chủ Quốc Tử Giám, tên này thật đáng giận.
Trương Ngạc nói:
- Gã làm sao xứng với vị trí đó.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói:
- Yến Khách nói đúng, làm Tế Tửu ở Quốc Tử Giám học vấn phải rộng, phải là người có phẩm chất đạo đức cao mới có thể đảm nhiệm. Tên Tống Ti Nghiệp này luôn sai khiến Mao Giám Thừa hãm hại Giới Tử, gã chẳng những không thông minh mà còn không có đạo đức, làm sao có thể chủ trì Quốc Tử Giám mà giáo dục các chư sinh được, đúng là ảo tưởng!
Tiêu Nhuận Sinh khoát tay nói:
- Mọi chuyện cũng ổn cả rồi, hãy bỏ chúng qua một bên ai đúng ai sai cũng đã rõ.
Nói xong y nhìn ra cửa, lúc này đã vào nửa buổi chiều rồi liền quay sang ba huynh đệ của Trương Nguyên nói:
- Ba huynh đệ ở lại đây dùng cơm chiều luôn nhé.
Trương Ngạc nóng lòng muốn đi U Lan Quán vội hỏi:
- Tiêu Nhuận Sinh, Giới Tử hôm nay bị hoảng sợ nên tinh thần không tốt, vãn bối muốn đặt một bàn tiệc để an ủi hắn.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói:
- Trương Nguyên đâu đến nỗi nào, không lẽ hắn nhát gan vậy sao?
Trương Nguyên cười không nói gì cả.
Tiêu Nhuận Sinh hướng phụ thân nói:
- Ba huynh đệ Trương Tông Tử từ khi gia nhập Quốc Tử Giám đến nay vốn chưa có một ngày thỏa mái đoàn tụ với nhau, phụ thân hãy cho phép những chàng trai trẻ này tùy ý chút nha.
Tiêu lão sư gật đầu nói:
-Thì tùy các con thôi, còn trẻ tuổi chớ nên uống nhiều rượu. Trương Nguyên, con nhiều ngày rồi chưa rời Quốc Tử Giám, tối con đến đây giúp lão phu sửa lại "Quốc triều hiến chinh lục".
Trương Nguyên đáp:
- Vâng.
Bên ngoài Đạm Viên, Ba huynh đệ Trương thị cùng Tiêu Nhuận Sinh nói lời từ biệt. Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc, Phùng Hổ, Năng Trụ, Mính Yên, Phúc Nhi tổng cộng mười người đi theo con đường nhỏ hướng cầu Thông Tể mà đi. Hoàng hôn buông xuống, lúc này không mướn được thuyền nên họ đi bộ đến khu phố ước chừng khoảng hơn hai dặm đường. Ba huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện về Quốc Tử Giám, Trương Ngạc nói:
- Mao Giám Thừa sợ đến nỗi sắp tè ra quần rồi, còn tên ôn quan kia cũng không thể thoát tội được. Người của Cẩm Y Vệ sẽ điều tra ra thôi, quan lại chân chính của Đại Minh triều chắc cũng không nhiều lắm.
Trương Đại quát:
- Tam đệ, chớ nói năng xằng bậy.
Trương Ngạc bĩu môi nói:
- Bắt tên Mao ôn quan kia chưa nguôi giận được còn phải bắt tên đầu sỏ Tống Thì Miễn kia nữa, tên này không thể bỏ qua được. Giới Tử đệ mau nghĩ cách đi.
Trương Nguyên nói:
- Tống Ti Nghiệp đại nhân đang đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm, đệ chỉ là một học trò nào dám vuốt râu hùm.
Trương Ngạc cười nói:
- Giới Tử đệ đừng giả vờ nữa, chuyện này đệ sớm ghi hận trong lòng rồi, chắc chắn...
Trương Nguyên không muốn nói chuyện này với Tam huynh nữa, vội vàng nói tránh đi:
- Tam huynh, thúc thúc có viết cho Tông Tử Đại huynh bức thư mà, đưa cho Đại huynh đi.
Trương Ngạc nói:
- Thư ta để ở Thính Thiện Cư rồi, không mang đến đây. Thư của đại huynh ta đã đọc qua rồi, bên trong có hai phong thư một phong là của tổ phụ, một phong là của Đại bá phụ, không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là dạy bảo chúng ta vài lời thôi.
Trương Đại trợn mặt nhìn:
- Tam đệ, sao đệ có thể tự tiện đọc thư của ta!
Trương Ngạc nói:
- Chuyện này có gì đâu, quân tử có gì phải dấu diếm đâu, tổ phụ cùng mẫu thân viết thư cho đệ huynh cũng đọc đấy thôi.
Trương Đại bất đắc dĩ quay lại dặn người hầu phía sau, nói:
- Sau này có thư của ta, nhất định phải giao tận tay cho ta đấy.
Những người hầu đồng loạt hô:
- Dạ!
Mục Chân Chân mím môi, híp mắt nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia đang nhìn nàng cười cười.
Trương Ngạc cũng không quan tâm nói:
- Tháng trước đệ có viết thư về nhà, có sai người trong nhà ra Kính Phường dặn thợ làm hai trăm kính cận thị, một trăm kính quang lọc đưa đến Kim Lăng. Không biết khi nào có thể đưa đến, Quốc Tử Giám có rất nhiều học trò đặt mua với đệ rồi.
Trương Nguyên cười nói:
- Tam huynh có thể đẩy mạnh tiêu thụ, tốt lắm! Cuối năm chúng ta về quê, Kính Phường kia cũng có thể mở rộng với quy mô lớn hơn.
Trương Ngạc vui vẻ nói:
- Đúng, Kính Phường kia cũng nên có một cái tên, hay gọi là Hàn Xã Kính Phường có được không?
Trương Nguyên nói:
- Vậy cũng được, dù sao cũng là người đọc sách kinh doanh, vừa có Hàn Xã Thư Cục lại vừa có Hàn Xã Kính Phường cũng không có gì ngạc nhiên cả.
Thầm nghĩ " Ta rời khỏi Thanh Phổ cũng đã ba tháng, không biết tỷ tỷ, tỷ phu, cửa hàng vải, Hàn Xã Thư Cục mà Dương Thạch Hương thành lập thế nào rồi? Lần trước ta cùng Tông Dực Thiện biên tập và lựa chọn vài tập văn bát cổ chắc cũng có thể chưng dụng được rồi chứ? Phùng Mộng Long viết được mấy cuốn " Dụ thế minh ngôn" (khuyên bảo người đời hiểu rõ đạo lý) rồi?
Ba huynh đệ cười cười nói nói đi đến Đào Diệp Độ (bến đò Đào Diệp), mưa đã bắt đầu rơi tí tách, Đào Diệp Độ là một danh lam thắng cảnh của Kim Lăng. Nghe truyền lại rằng Đông Tấn Vương Hiến Chi thường đến đây đón tiểu thiếp Đào Diệp, sau này gọi là Đào Diệp Độ. Trương Nguyên không hiểu rõ vì sao Đào Diệp lại hay qua lại trên sông Tần Hoài, hay lúc đầu nàng ấy là ca kỹ của Tần Hoài?
Bên kia bờ còn thuyền, Trương Nguyên sai Lai Phúc gọi to "Thuyền ơi", mọi người bọn họ đến trú mưa dưới đình, đình này gọi là " Đào Diệp Độ Đình", đình có câu đối: "Tế liễu giáp ngạn sinh, đào hoa độ khẩu hồng"
Trương Đại nói:
- Chu Mặc Nông có nói ở Đào Diệp Độ có trà của Mẫn Vấn Thủy rất ngon, Vương Tu Vi cũng hết sức khen ngợi Mẫn Vấn Thủy. Huynh đến Kim Lăng gần ba tháng, mỗi ngày chỉ ăn chút đồ ăn ở Quốc Tử Giám, khi đưa vào đầu lưỡi lại muốn nhả ra, kiểu này không được, huynh muốn cáo ốm ra ngoài hưởng thụ mấy ngày, trong ngày mai sẽ tìm hiểu Mẫn Vấn Thủy.
Trương Ngạc cười nói:
- Đại huynh, lúc đầu huynh còn lo lắng ta ở trong trường không chịu nổi, bây giờ nhìn xem ai không chịu nổi?
Trương Đại mỉm cười nói:
- Trong vòng ba ngày mà đệ đi ra ngoài đến hai lần, không ai quản đệ.
Vũ Lăng kêu lên:
- Thiếu gia, đò đến rồi.
Có một con đò nhỏ dài tầm hai trượng từ từ lướt qua, cập vào bến Đào Diệp Độ, có vài hành khách rời thuyền, bên này cũng có một lão già mặc áo xám, râu tóc như tuyết, lão già chống gậy lên thuyền. Mười người bọn Trương Nguyên cũng lên thuyền, chiếc thuyền rất đơn sơ, không có chỗ ngồi chỉ có thể đứng, cũng may chưa đến thời gian uống hết chén trà nhỏ đò đã sang đến bờ bên kia rồi. Trên bờ sông mưa phùn nên rất trơn, lão già áo vải râu tóc như tuyết cũng lên bờ, cùng lúc ấy Trương Đại đứng bên cạnh có ý muốn đưa tay dẫn lão già này lên bờ, không ngờ Trương Đại bị lão đẩy ra nói:
- Không cần phải giúp đỡ, kẻ hèn này chỉ mới năm mươi, thân thể còn kiện tráng chán.
Nói xong chống trượng bước nhanh về phía Nam.
Trương Ngạc trợn mắt nói:
- Lão già này thật không biết phân biệt mà, lão nói thân thể lão còn kiện tráng sao phải chống trượng kia, tóc thì trắng phau, ta tưởng đã tám mươi rồi cơ đấy, già rồi bày đặt tráng kiện thật là buồn cười.
Trương Đại, Trương Nguyên cười rộ.
Trương Nguyên nói:
- Thiếu niên tóc trắng cũng có đấy chứ!
Vũ Lăng nói:
- Lão nhân này hình như đi đến Cựu Viện đấy.
Trương Nguyên nói:
- Thảo nào không chịu nhận mình già, thì ra là đi đến Cựu Viện.
Trương Đại, Trương Nguyên cười to, những người hầu cũng cười không dứt, tất cả cùng đi theo lão nhân đầu bạc đang hướng phía Cựu Viện đi đến.
Lão nhân đầu bạc thấy đám người Trương Nguyên đi theo y, giọng nói cũng không giống người Kim Lăng, không biết lai lịch nơi đâu không khỏi có chút hoang mang. Tay cầm cây trượng mây chống xuống đất cố gắng đi thật nhanh, đám người Trương Ngạc lại cười ngả nghiêng một trận.
Đi đến Tương Chân Quán ẩn mình dưới rừng mai trúc, thấy cửa viện đang đóng chặt. Vũ Lăng tiến đến gõ cửa nhưng không nghe tiếng động gì cả, Vũ Lăng liền lớn tiếng kêu cửa, lại thấy lão nhân đầu bạc quay trở lại đứng ở dưới gốc cây ngô đồng nhìn bọn họ.
Cánh cửa mở he hé, Tiết Đồng thò đầu ra quan sát, nhìn thấy bọn họ liền vui vẻ nói:
- Hóa ra là ba vị Trương tướng công, mau mời vào, mời vào.
Lão đầu bạc kia tay cầm cây trượng mây đập sột soạt lớn tiếng nói:
- Tiết Đồng, Vi Cô nhà ngươi sao lại đến đây ở?
Tiết Đồng ngước mắt lên nhìn, thì ra là Vấn lão vội nói:
- Mời Vấn lão vào chơi.
Trương Nguyên và Trương Đại bước qua cửa chính, nhìn nhau thầm nghĩ:
- Hóa ra lão nhân đầu bạc đó là Mẫn Vấn Thủy, đối diện mà không nhận ra còn cười châm biếm.
Lại nghe lão đầu bạc Mẫn Vấn Thủy nói:
- Ta không vào đâu, nhiều ngày rồi không thấy Vi Cô đến bến uống trà, nên cố ý đến hỏi thăm thôi, không có chuyện gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Liền xoay người quay về.
Tiết Đồng chạy đến giữ gậy mây của Mẫn Vấn Thủy lại nói:
- Vấn lão, Vi Cô nhà con phải trú nạn bên Tương Chân Quán này nên không qua chỗ Vấn lão uống trà được, vừa rồi còn nhắc đến Vấn lão đấy, Vấn lão mau theo cháu vào nhà. Ba vị này là Trương tướng công, đến đây để giúp đỡ cho tiểu thư nhà cháu đấy.
Một tay cầm trượng mây, một tay dắt Mẫn Vấn Thủy kéo vào trong viện.
Trương Đại chắp tay nói:
- Vấn lão, tại hạ là Trương Đại Trương Tông Tử ở Sơn Âm, đã từng nghe Chu Mực Nông khen ngợi về trà đạo của Vấn lão, hôm nay được diện kiến Vấn lão thật là không có gì vui sướng bằng.
Trà nghệ của Mẫn Vấn Thủy rất tinh xảo nên thường có nhiều người đến nhà thưởng thức trà, hầu hết đều là danh sĩ phong nhã. Thật ra, hầu hết bọn họ không hiểu gì về trà đạo cả chỉ là học đòi làm sang thôi. Tuy vậy Mẫn Vấn Thủy không lấy vậy làm phiền lòng, nên khi nghe Trương Đại nói vậy thản nhiên nói:
- Công tử không nên tin những lời đồn nhảm, lão phu chỉ là một một nông dân bình thường, chỉ biết nấu chút trà đắng để giải nhiệt không biết trà đạo là gì cả.
Lúc này Vương Vi và tỷ muội Lý Tuyết Y, Lý Khấu Nhi ra nghênh đón. Vương Vi nhìn thấy Trương Nguyên lại nhớ đến chuyện mình phát cáu trên hồ Huyền Vũ thật xấu hổ, mặt liền đỏ lên nên nói:
- Vương Vi xin chào ba vị Trương tướng công.
Nàng vén áo lên thi lễ, đi qua dìu Mẫn Vấn Thủy nói:
- Vấn lão đến đây thật đúng lúc, mấy ngày nay chưa được uống trà của Vấn lão trong lòng không thỏa mái chút nào.
Trong lúc nói chuyện đôi mắt đẹp của nàng luôn hướng về phía Trương Nguyên.
Lý Tuyết Y cười nói ríu rít chào hỏi ba huynh đệ Trương Nguyên, mời vào nhà, còn lão Mẫn Vấn Thủy được Vương Vi dìu đi. Nàng ấy dìu đi thì được, lão cũng không nói thân thể mình còn kiện tráng không cần dìu dắt nữa. Trương Đại cười thầm trong lòng, lại lo lắng sợ Trương Ngạc nói châm chọc Mẫn Vấn Thủy. Không thấy Trương Ngạc lên tiếng, chỉ thấy y nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y. Lúc trước thấy Vương Vi, Trương Ngạc không đến nỗi thất lễ như vậy, nói về xinh đẹp thanh nhã Vương Vi hơn Lý Tuyết Y, tuy nhiên Lý Tuyết Y lại dịu dàng quyến rũ hơn một chút.
Lý Khấu Nhi hỏi Tiết Đồng vị nào là Trương Giới Tử, Tiết Đồng liền chỉ cho nàng xem. Lý Khấu Nhi nhìn cảm thấy thất vọng nói:
- Ta cứ nghĩ vị Công tử kia phải khôi ngô tuấn tú, lỗi lạc lắm chứ, không hiểu vì sao Vi Cô lại để ý đến tên Trương Giới Tử này?
- Không thể nào.
Tiết Đồng vì nữ lang nhà mình mà giải thích:
- Không phải đâu, con vẹt ngu ngốc kia kêu linh tinh đấy. Lúc trước khi ta bắt được con vẹt ngu ngốc đó thì nó chỉ biết kêu tha mạng thôi.
Lý Khấu Nhi cười nhếch môi, khinh thường nói:
- Ngươi thì biết chuyện gì, chỉ lo chơi bắn ná cao su thôi, suy nghĩ của Vi Cô ta hiểu rất rõ. Nàng ta rất thích Trương Giới Tử. Ta cứ tưởng Vi Cô nhà cậu tính tình cao ngạo thì sẽ thích một người ưu tú hơn chứ.
Nói xong, nàng khe khẽ thở dài, nàng tất nhiên nhận thấy Trương Giới Tử chỉ là một người bình thường thôi, lòng hiếu kì của nàng có chút bị sỉ nhục.
Trương Nguyên không biết bị Lý Khấu Nhi bình luận sau lưng, hắn cùng với Đại huynh Trương Đại, Tam huynh Trương Ngạc đi theo Lý Tuyết Y và Vương Vi vào trong Tương Chân Quán. Vào trong quán, bọn họ nhìn thấy một nam tử hán có chòm râu đẹp đứng ở trước nhà, dường như thấy ba huynh đệ hắn nên nhanh chân bước đến.
Trời đã bắt đầu tối, đèn được thắp lên, ánh sáng chiếu vào những hạt mưa đang rơi trên những cây ngô đồng, những cành lá trúc, ánh sáng mờ ảo không giống như cảnh thật. Trương Nguyên đã đọc rất nhiều truyện Liêu Trai, cảnh này nhìn rất quen, nhưng phía trước nhà còn có một nam tử có chòm râu rất đẹp đang đứng đấy, đây là người thật hay là một tình huống trong Liêu Trai?
Vương Vi giới thiệu:
- Đây là ba vị Trương tướng công, còn vị này chính là Huy Châu danh sĩ Uông Nhiên Minh tiên sinh.
Trương Đại chắp tay thi lễ nói:
- Tại hạ là Trương Đại Trương Tông Tử ở Sơn Âm.
Trương Ngạc, Trương Nguyên cũng lần lượt tự giới thiệu danh tính, Uông Nhữ Khiêm chắp tay đáp lễ. Bỗng nghe sau nhà có tiếng thanh thót vang dội:
- Xin chào Vi Cô tìm quân cờ, xin chào Vi Cô tìm quân cờ.
- Mao Lưỡng Phong, ngươi biết vu khống cho cấp trên, phải bị tội gì!
Mao Lưỡng Phong lúc này không nghĩ được nhiều như vậy. Y không muốn một mình mình bị Cẩm Y Vệ đưa đi, muốn có thêm bạn để tăng dũng khí, y kêu lên:
- Tống đại nhân, đại nhân vì Đổng Huyền tể mà báo thù. Ty chức cùng Trương Nguyên không thù không oán nếu Tống đại nhân không sai khiến, ty chức tội gì làm chuyện ác nhơn này chứ!
Tống Thì Miễn toát mồ hôi trán, xoay người hướng Lý Duy Trinh chắp tay nói:
- Lý Thượng Thư, tên Mao Lưỡng Phong này bị tâm thần rồi, hay giam y lại, cho gọi thầy thuốc khám và chữa bệnh cho y?
Tống Thì Miễn đang dùng biện pháp cuối cùng cứu Mao Lưỡng Phong nhưng Mao Lưỡng Phong lại không hiểu ý. Mặc kệ Tống Thì Miễn, y bò dưới chân Trương Nguyên chắp hai tay lạy:
- Trương giám sinh, Trương Công tử, là Mao Lưỡng Phong có mắt mà không trông thấy quý nhân, mạo phạm đến Trương Công tử, xin Công tử vì ty chức mà nói đỡ cho vài câu.
Chỉ trong một ngày, lúc sáng thì Mao Giám Thừa giận dỗi đòi đuổi học hắn, còn giờ đây lại quỳ lạy cầu xin hắn tha thứ. Trương Nguyên không cảm thấy vui vẻ gì cả, chẳng qua là càng cảm thấy chán ghét, hắn lùi ra sau một bước, đứng bên cạnh Trương Ngạc xoay người lại khẽ nói với Mao Giám Thừa:
- Tên quan xấu xa này, mau cút đi, nếu không ta đá ngươi chết liền đó!
Mao Lưỡng Phong ngạc nhiên.
Trương Nguyên cố nhịn cười, nói:
- Mao Giám Thừa làm gì có bộ dáng như vậy, tại hạ bất quá chỉ là một học trò làm sao dám mạo phạm. Cẩm Y Vệ Trương đại nhân mời Mao Giám Thừa đến hỏi chuyện, không biết chừng đó là chuyện tốt thì sao, Tất đại nhân, nói vậy có đúng không?
Tất Bách Hộ cười ha hả nói:
- Cẩm Y Vệ chuyên trị kẻ phá rối kỉ cương, xem thường phép nước, kẻ gian nịnh nghe tên Cẩm Y Vệ trong lòng đều sợ hãi, nếu là người trung nghĩa, dù có gặp quan cao nhất của Cẩm Y Vệ thì có gì mà hoảng sợ? Mao Giám Thừa, mau đi theo ta.
Hai tráng sĩ của Cẩm Y Vệ tiến đến kéo Mao Lưỡng Phong, Tất Bách Hộ hướng Lý Duy Trinh thi lễ, xoay người bước đi. Tên Mao Giám Thừa bị mang đi giãy dụa kêu lên đau đớn.
Chuyện Mao Lưỡng Phong bị người của Cẩm Y Vệ mang đi, Lý Duy Trinh cho rằng chuyện này không liên quan đến Trương Nguyên, chỉ cho là trùng hợp mà thôi. Đứng trước mặt Tất Bách Hộ tên Mao Giám Thừa làm trò hề như vậy khiến Lễ Bộ Thượng Thư Lý Duy Trinh vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn Tống Thì Miễn nói:
- Tống đại nhân, chuyện của Trương Nguyên ngài muốn xử lý thế nào?
Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán của Tống Thì Miễn, gã khom người nói:
- Mọi việc do Lý Viện Trưởng chỉ bảo.
Lý Duy Trinh khẽ hừ lên một tiếng, không trách phạt thẳng thừng Tống Thì Miễn, dù sao gã cũng là quan ngũ phẩm, phải giữ cho gã chút thể diện. Sau này nếu gã không sữa chữa thì sẽ trách tội không làm tròn bổn phận sau, nói:
- Chuyện ở trong trường này không được nhắc lại nữa, đợi đến khi Cố Tế Tửu trở về xử lý sau, Trương Nguyên sẽ tiếp tục hoc ở đây không được gây khó dễ cho hắn.
Nói "không được làm khó dễ cho hắn", giống như cho Tống Thì Miễn một cái tát vào mặt. Tống Thì Miễn nóng hết cả mặt nén giận nói:
- Vâng.
Trương Nguyên nói:
- Thưa Lý Viện Trưởng cùng Tống Ti Nghiệp hôm nay học trò thấy tinh thần không tốt, muốn nghỉ ngơi vài ngày ra ngoài thư giãn một chút.
Lý Duy Trinh gật đầu nói:
- Cũng tốt, đợi Cố Tế Tửu trở về ngươi hãy quay lại học.
Lý Duy Trinh đứng dậy bước xuống gọi Trương Nguyên đến một bên cửa khuyên Trương Nguyên cố gắng học hành, không nên để chuyện này ảnh hưởng đến học hành. Trương Nguyên tất nhiên sẽ nói cố gắng học tập để đền đáp công ơn của Lý Viện Trưởng.
Lý Duy Trinh nói với Tiêu Nhuận Sinh:
- Lão phu tuổi đã già, hôm nay không đến Đạm Viên bái kiến lệnh tôn được, mong công tử chuyển lời đến lệnh tôn chuyện của Trương Nguyên đã giải quyết xong, mong lệnh tôn không nên lo lắng.
Tiêu Nhuận Sinh thay mặt phụ thân tạ ơn Lý Viện Trưởng, đứng ngoài cửa lớn cung kính tiễn Lý Viện Trưởng lên kiệu, nhìn Trương Nguyên nói:
- Trương Giới Tử, hãy cùng đi với huynh đến Đạm Viên đi, gia phụ còn có chuyện nói với đệ.
Trương Nguyên nói:
- Vâng.
Nhìn Trương Ngạc nói:
- Tam huynh, chúng ta cùng đi chứ?
Trương Ngạc nói:
- Đương nhiên rồi.
Nhìn vào khoảng không y nói:
- Giới Tử, cô nương Vương Vi đang gặp nạn, đệ không đi cứu giúp sao?
Trương Nguyên cười nói:
- Tam huynh thật thông minh, không có chuyện gì huynh không biết.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói:
- Danh kỹ gặp nạn không khác danh sĩ nghèo túng, đương nhiên là phải giúp nhau rồi.
Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc, Phùng Hổ đều đang đợi ở bên ngoài Quốc Tử Giám. Nhìn thấy kiệu của Lý Thượng Thư rời đi mới chạy đến hỏi thăm, lúc này lại nhìn thấy Mao Giám Thừa bị bắt đi nên cực kỳ phấn chấn.
Khi mọi người đang nói chuyện, Trương Đại tay cầm " Xuất cung nhập kính bài" đi ra. Trương Đại còn chưa biết cảnh tượng xảy ở Di Luân đường vừa nãy. Y ra ngoài là muốn tìm xem Trương Nguyên đang ở đâu, hỏi ra mới biết chuyện này Tiêu Thái Sử và Lý Thượng Thư đã ra mặt, những phiền toái đã giải quyết xong, nên rất vui mừng. Ba huynh đệ cùng Tiêu Nhuận Sinh đến Đạm Viên.
Ở Đạm Viên, Trương Nguyên đang bẩm báo lại mọi chuyện ở Di Luân đường cho Tiêu lão sư nghe. Hắn nói đến đoạn Mao Lưỡng Phong và Tống Ti Nghiệp một người bị mang đi trị tội, một người chối bỏ tội lỗi bảo mình không dính dáng đến chuyện này khiến Tiêu lão sư vê râu mỉm cười, nói một câu:
- Ỷ thế hiếp đáp người, như đám mây che lấp mặt trời không bao lâu phải lộ ra thôi.
Lại nói:
- Bọn nhãi nhép này không biết lượng sức. Tên Mao Giám Thừa bị bắt đi cũng đúng lúc thật, không biết y bị tội gì mà bị Cẩm Y Vệ bắt đi, tên Tống Ti Nghiệp lúc này cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Tiêu Nhuận Sinh nhìn Trương Nguyên mỉm cười không nói gì, nhưng trong lòng y khẳng định Cẩm Y Vệ Bách Hộ kia xuất hiện có liên quan đến Trương Nguyên.
Tiêu lão sư nhìn anh em Trương thị nói:
- Có lẽ các trò không biết, tên Tống Ti Nghiệp này bày mưu cố ý để Cố Tế Tửu rời Quốc Tử Giám một ngày, có ý muốn làm chủ Quốc Tử Giám, tên này thật đáng giận.
Trương Ngạc nói:
- Gã làm sao xứng với vị trí đó.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói:
- Yến Khách nói đúng, làm Tế Tửu ở Quốc Tử Giám học vấn phải rộng, phải là người có phẩm chất đạo đức cao mới có thể đảm nhiệm. Tên Tống Ti Nghiệp này luôn sai khiến Mao Giám Thừa hãm hại Giới Tử, gã chẳng những không thông minh mà còn không có đạo đức, làm sao có thể chủ trì Quốc Tử Giám mà giáo dục các chư sinh được, đúng là ảo tưởng!
Tiêu Nhuận Sinh khoát tay nói:
- Mọi chuyện cũng ổn cả rồi, hãy bỏ chúng qua một bên ai đúng ai sai cũng đã rõ.
Nói xong y nhìn ra cửa, lúc này đã vào nửa buổi chiều rồi liền quay sang ba huynh đệ của Trương Nguyên nói:
- Ba huynh đệ ở lại đây dùng cơm chiều luôn nhé.
Trương Ngạc nóng lòng muốn đi U Lan Quán vội hỏi:
- Tiêu Nhuận Sinh, Giới Tử hôm nay bị hoảng sợ nên tinh thần không tốt, vãn bối muốn đặt một bàn tiệc để an ủi hắn.
Tiêu Nhuận Sinh cười nói:
- Trương Nguyên đâu đến nỗi nào, không lẽ hắn nhát gan vậy sao?
Trương Nguyên cười không nói gì cả.
Tiêu Nhuận Sinh hướng phụ thân nói:
- Ba huynh đệ Trương Tông Tử từ khi gia nhập Quốc Tử Giám đến nay vốn chưa có một ngày thỏa mái đoàn tụ với nhau, phụ thân hãy cho phép những chàng trai trẻ này tùy ý chút nha.
Tiêu lão sư gật đầu nói:
-Thì tùy các con thôi, còn trẻ tuổi chớ nên uống nhiều rượu. Trương Nguyên, con nhiều ngày rồi chưa rời Quốc Tử Giám, tối con đến đây giúp lão phu sửa lại "Quốc triều hiến chinh lục".
Trương Nguyên đáp:
- Vâng.
Bên ngoài Đạm Viên, Ba huynh đệ Trương thị cùng Tiêu Nhuận Sinh nói lời từ biệt. Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc, Phùng Hổ, Năng Trụ, Mính Yên, Phúc Nhi tổng cộng mười người đi theo con đường nhỏ hướng cầu Thông Tể mà đi. Hoàng hôn buông xuống, lúc này không mướn được thuyền nên họ đi bộ đến khu phố ước chừng khoảng hơn hai dặm đường. Ba huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện về Quốc Tử Giám, Trương Ngạc nói:
- Mao Giám Thừa sợ đến nỗi sắp tè ra quần rồi, còn tên ôn quan kia cũng không thể thoát tội được. Người của Cẩm Y Vệ sẽ điều tra ra thôi, quan lại chân chính của Đại Minh triều chắc cũng không nhiều lắm.
Trương Đại quát:
- Tam đệ, chớ nói năng xằng bậy.
Trương Ngạc bĩu môi nói:
- Bắt tên Mao ôn quan kia chưa nguôi giận được còn phải bắt tên đầu sỏ Tống Thì Miễn kia nữa, tên này không thể bỏ qua được. Giới Tử đệ mau nghĩ cách đi.
Trương Nguyên nói:
- Tống Ti Nghiệp đại nhân đang đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm, đệ chỉ là một học trò nào dám vuốt râu hùm.
Trương Ngạc cười nói:
- Giới Tử đệ đừng giả vờ nữa, chuyện này đệ sớm ghi hận trong lòng rồi, chắc chắn...
Trương Nguyên không muốn nói chuyện này với Tam huynh nữa, vội vàng nói tránh đi:
- Tam huynh, thúc thúc có viết cho Tông Tử Đại huynh bức thư mà, đưa cho Đại huynh đi.
Trương Ngạc nói:
- Thư ta để ở Thính Thiện Cư rồi, không mang đến đây. Thư của đại huynh ta đã đọc qua rồi, bên trong có hai phong thư một phong là của tổ phụ, một phong là của Đại bá phụ, không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là dạy bảo chúng ta vài lời thôi.
Trương Đại trợn mặt nhìn:
- Tam đệ, sao đệ có thể tự tiện đọc thư của ta!
Trương Ngạc nói:
- Chuyện này có gì đâu, quân tử có gì phải dấu diếm đâu, tổ phụ cùng mẫu thân viết thư cho đệ huynh cũng đọc đấy thôi.
Trương Đại bất đắc dĩ quay lại dặn người hầu phía sau, nói:
- Sau này có thư của ta, nhất định phải giao tận tay cho ta đấy.
Những người hầu đồng loạt hô:
- Dạ!
Mục Chân Chân mím môi, híp mắt nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia đang nhìn nàng cười cười.
Trương Ngạc cũng không quan tâm nói:
- Tháng trước đệ có viết thư về nhà, có sai người trong nhà ra Kính Phường dặn thợ làm hai trăm kính cận thị, một trăm kính quang lọc đưa đến Kim Lăng. Không biết khi nào có thể đưa đến, Quốc Tử Giám có rất nhiều học trò đặt mua với đệ rồi.
Trương Nguyên cười nói:
- Tam huynh có thể đẩy mạnh tiêu thụ, tốt lắm! Cuối năm chúng ta về quê, Kính Phường kia cũng có thể mở rộng với quy mô lớn hơn.
Trương Ngạc vui vẻ nói:
- Đúng, Kính Phường kia cũng nên có một cái tên, hay gọi là Hàn Xã Kính Phường có được không?
Trương Nguyên nói:
- Vậy cũng được, dù sao cũng là người đọc sách kinh doanh, vừa có Hàn Xã Thư Cục lại vừa có Hàn Xã Kính Phường cũng không có gì ngạc nhiên cả.
Thầm nghĩ " Ta rời khỏi Thanh Phổ cũng đã ba tháng, không biết tỷ tỷ, tỷ phu, cửa hàng vải, Hàn Xã Thư Cục mà Dương Thạch Hương thành lập thế nào rồi? Lần trước ta cùng Tông Dực Thiện biên tập và lựa chọn vài tập văn bát cổ chắc cũng có thể chưng dụng được rồi chứ? Phùng Mộng Long viết được mấy cuốn " Dụ thế minh ngôn" (khuyên bảo người đời hiểu rõ đạo lý) rồi?
Ba huynh đệ cười cười nói nói đi đến Đào Diệp Độ (bến đò Đào Diệp), mưa đã bắt đầu rơi tí tách, Đào Diệp Độ là một danh lam thắng cảnh của Kim Lăng. Nghe truyền lại rằng Đông Tấn Vương Hiến Chi thường đến đây đón tiểu thiếp Đào Diệp, sau này gọi là Đào Diệp Độ. Trương Nguyên không hiểu rõ vì sao Đào Diệp lại hay qua lại trên sông Tần Hoài, hay lúc đầu nàng ấy là ca kỹ của Tần Hoài?
Bên kia bờ còn thuyền, Trương Nguyên sai Lai Phúc gọi to "Thuyền ơi", mọi người bọn họ đến trú mưa dưới đình, đình này gọi là " Đào Diệp Độ Đình", đình có câu đối: "Tế liễu giáp ngạn sinh, đào hoa độ khẩu hồng"
Trương Đại nói:
- Chu Mặc Nông có nói ở Đào Diệp Độ có trà của Mẫn Vấn Thủy rất ngon, Vương Tu Vi cũng hết sức khen ngợi Mẫn Vấn Thủy. Huynh đến Kim Lăng gần ba tháng, mỗi ngày chỉ ăn chút đồ ăn ở Quốc Tử Giám, khi đưa vào đầu lưỡi lại muốn nhả ra, kiểu này không được, huynh muốn cáo ốm ra ngoài hưởng thụ mấy ngày, trong ngày mai sẽ tìm hiểu Mẫn Vấn Thủy.
Trương Ngạc cười nói:
- Đại huynh, lúc đầu huynh còn lo lắng ta ở trong trường không chịu nổi, bây giờ nhìn xem ai không chịu nổi?
Trương Đại mỉm cười nói:
- Trong vòng ba ngày mà đệ đi ra ngoài đến hai lần, không ai quản đệ.
Vũ Lăng kêu lên:
- Thiếu gia, đò đến rồi.
Có một con đò nhỏ dài tầm hai trượng từ từ lướt qua, cập vào bến Đào Diệp Độ, có vài hành khách rời thuyền, bên này cũng có một lão già mặc áo xám, râu tóc như tuyết, lão già chống gậy lên thuyền. Mười người bọn Trương Nguyên cũng lên thuyền, chiếc thuyền rất đơn sơ, không có chỗ ngồi chỉ có thể đứng, cũng may chưa đến thời gian uống hết chén trà nhỏ đò đã sang đến bờ bên kia rồi. Trên bờ sông mưa phùn nên rất trơn, lão già áo vải râu tóc như tuyết cũng lên bờ, cùng lúc ấy Trương Đại đứng bên cạnh có ý muốn đưa tay dẫn lão già này lên bờ, không ngờ Trương Đại bị lão đẩy ra nói:
- Không cần phải giúp đỡ, kẻ hèn này chỉ mới năm mươi, thân thể còn kiện tráng chán.
Nói xong chống trượng bước nhanh về phía Nam.
Trương Ngạc trợn mắt nói:
- Lão già này thật không biết phân biệt mà, lão nói thân thể lão còn kiện tráng sao phải chống trượng kia, tóc thì trắng phau, ta tưởng đã tám mươi rồi cơ đấy, già rồi bày đặt tráng kiện thật là buồn cười.
Trương Đại, Trương Nguyên cười rộ.
Trương Nguyên nói:
- Thiếu niên tóc trắng cũng có đấy chứ!
Vũ Lăng nói:
- Lão nhân này hình như đi đến Cựu Viện đấy.
Trương Nguyên nói:
- Thảo nào không chịu nhận mình già, thì ra là đi đến Cựu Viện.
Trương Đại, Trương Nguyên cười to, những người hầu cũng cười không dứt, tất cả cùng đi theo lão nhân đầu bạc đang hướng phía Cựu Viện đi đến.
Lão nhân đầu bạc thấy đám người Trương Nguyên đi theo y, giọng nói cũng không giống người Kim Lăng, không biết lai lịch nơi đâu không khỏi có chút hoang mang. Tay cầm cây trượng mây chống xuống đất cố gắng đi thật nhanh, đám người Trương Ngạc lại cười ngả nghiêng một trận.
Đi đến Tương Chân Quán ẩn mình dưới rừng mai trúc, thấy cửa viện đang đóng chặt. Vũ Lăng tiến đến gõ cửa nhưng không nghe tiếng động gì cả, Vũ Lăng liền lớn tiếng kêu cửa, lại thấy lão nhân đầu bạc quay trở lại đứng ở dưới gốc cây ngô đồng nhìn bọn họ.
Cánh cửa mở he hé, Tiết Đồng thò đầu ra quan sát, nhìn thấy bọn họ liền vui vẻ nói:
- Hóa ra là ba vị Trương tướng công, mau mời vào, mời vào.
Lão đầu bạc kia tay cầm cây trượng mây đập sột soạt lớn tiếng nói:
- Tiết Đồng, Vi Cô nhà ngươi sao lại đến đây ở?
Tiết Đồng ngước mắt lên nhìn, thì ra là Vấn lão vội nói:
- Mời Vấn lão vào chơi.
Trương Nguyên và Trương Đại bước qua cửa chính, nhìn nhau thầm nghĩ:
- Hóa ra lão nhân đầu bạc đó là Mẫn Vấn Thủy, đối diện mà không nhận ra còn cười châm biếm.
Lại nghe lão đầu bạc Mẫn Vấn Thủy nói:
- Ta không vào đâu, nhiều ngày rồi không thấy Vi Cô đến bến uống trà, nên cố ý đến hỏi thăm thôi, không có chuyện gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Liền xoay người quay về.
Tiết Đồng chạy đến giữ gậy mây của Mẫn Vấn Thủy lại nói:
- Vấn lão, Vi Cô nhà con phải trú nạn bên Tương Chân Quán này nên không qua chỗ Vấn lão uống trà được, vừa rồi còn nhắc đến Vấn lão đấy, Vấn lão mau theo cháu vào nhà. Ba vị này là Trương tướng công, đến đây để giúp đỡ cho tiểu thư nhà cháu đấy.
Một tay cầm trượng mây, một tay dắt Mẫn Vấn Thủy kéo vào trong viện.
Trương Đại chắp tay nói:
- Vấn lão, tại hạ là Trương Đại Trương Tông Tử ở Sơn Âm, đã từng nghe Chu Mực Nông khen ngợi về trà đạo của Vấn lão, hôm nay được diện kiến Vấn lão thật là không có gì vui sướng bằng.
Trà nghệ của Mẫn Vấn Thủy rất tinh xảo nên thường có nhiều người đến nhà thưởng thức trà, hầu hết đều là danh sĩ phong nhã. Thật ra, hầu hết bọn họ không hiểu gì về trà đạo cả chỉ là học đòi làm sang thôi. Tuy vậy Mẫn Vấn Thủy không lấy vậy làm phiền lòng, nên khi nghe Trương Đại nói vậy thản nhiên nói:
- Công tử không nên tin những lời đồn nhảm, lão phu chỉ là một một nông dân bình thường, chỉ biết nấu chút trà đắng để giải nhiệt không biết trà đạo là gì cả.
Lúc này Vương Vi và tỷ muội Lý Tuyết Y, Lý Khấu Nhi ra nghênh đón. Vương Vi nhìn thấy Trương Nguyên lại nhớ đến chuyện mình phát cáu trên hồ Huyền Vũ thật xấu hổ, mặt liền đỏ lên nên nói:
- Vương Vi xin chào ba vị Trương tướng công.
Nàng vén áo lên thi lễ, đi qua dìu Mẫn Vấn Thủy nói:
- Vấn lão đến đây thật đúng lúc, mấy ngày nay chưa được uống trà của Vấn lão trong lòng không thỏa mái chút nào.
Trong lúc nói chuyện đôi mắt đẹp của nàng luôn hướng về phía Trương Nguyên.
Lý Tuyết Y cười nói ríu rít chào hỏi ba huynh đệ Trương Nguyên, mời vào nhà, còn lão Mẫn Vấn Thủy được Vương Vi dìu đi. Nàng ấy dìu đi thì được, lão cũng không nói thân thể mình còn kiện tráng không cần dìu dắt nữa. Trương Đại cười thầm trong lòng, lại lo lắng sợ Trương Ngạc nói châm chọc Mẫn Vấn Thủy. Không thấy Trương Ngạc lên tiếng, chỉ thấy y nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y. Lúc trước thấy Vương Vi, Trương Ngạc không đến nỗi thất lễ như vậy, nói về xinh đẹp thanh nhã Vương Vi hơn Lý Tuyết Y, tuy nhiên Lý Tuyết Y lại dịu dàng quyến rũ hơn một chút.
Lý Khấu Nhi hỏi Tiết Đồng vị nào là Trương Giới Tử, Tiết Đồng liền chỉ cho nàng xem. Lý Khấu Nhi nhìn cảm thấy thất vọng nói:
- Ta cứ nghĩ vị Công tử kia phải khôi ngô tuấn tú, lỗi lạc lắm chứ, không hiểu vì sao Vi Cô lại để ý đến tên Trương Giới Tử này?
- Không thể nào.
Tiết Đồng vì nữ lang nhà mình mà giải thích:
- Không phải đâu, con vẹt ngu ngốc kia kêu linh tinh đấy. Lúc trước khi ta bắt được con vẹt ngu ngốc đó thì nó chỉ biết kêu tha mạng thôi.
Lý Khấu Nhi cười nhếch môi, khinh thường nói:
- Ngươi thì biết chuyện gì, chỉ lo chơi bắn ná cao su thôi, suy nghĩ của Vi Cô ta hiểu rất rõ. Nàng ta rất thích Trương Giới Tử. Ta cứ tưởng Vi Cô nhà cậu tính tình cao ngạo thì sẽ thích một người ưu tú hơn chứ.
Nói xong, nàng khe khẽ thở dài, nàng tất nhiên nhận thấy Trương Giới Tử chỉ là một người bình thường thôi, lòng hiếu kì của nàng có chút bị sỉ nhục.
Trương Nguyên không biết bị Lý Khấu Nhi bình luận sau lưng, hắn cùng với Đại huynh Trương Đại, Tam huynh Trương Ngạc đi theo Lý Tuyết Y và Vương Vi vào trong Tương Chân Quán. Vào trong quán, bọn họ nhìn thấy một nam tử hán có chòm râu đẹp đứng ở trước nhà, dường như thấy ba huynh đệ hắn nên nhanh chân bước đến.
Trời đã bắt đầu tối, đèn được thắp lên, ánh sáng chiếu vào những hạt mưa đang rơi trên những cây ngô đồng, những cành lá trúc, ánh sáng mờ ảo không giống như cảnh thật. Trương Nguyên đã đọc rất nhiều truyện Liêu Trai, cảnh này nhìn rất quen, nhưng phía trước nhà còn có một nam tử có chòm râu rất đẹp đang đứng đấy, đây là người thật hay là một tình huống trong Liêu Trai?
Vương Vi giới thiệu:
- Đây là ba vị Trương tướng công, còn vị này chính là Huy Châu danh sĩ Uông Nhiên Minh tiên sinh.
Trương Đại chắp tay thi lễ nói:
- Tại hạ là Trương Đại Trương Tông Tử ở Sơn Âm.
Trương Ngạc, Trương Nguyên cũng lần lượt tự giới thiệu danh tính, Uông Nhữ Khiêm chắp tay đáp lễ. Bỗng nghe sau nhà có tiếng thanh thót vang dội:
- Xin chào Vi Cô tìm quân cờ, xin chào Vi Cô tìm quân cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.