Chương 277: Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ
Tặc Đạo Tam Si
15/02/2016
Trương Nguyên nói:
- Tuyết Y cô nương, tại hạ phải về Quốc Tử Giám ngay không thể ở lại được, hay cô nương lên xe cùng nói chuyện với tại hạ, khi đến Quốc Tử Giám cô nương lại đi xe ngựa về, có được không?
Từ nơi này đến Quốc Tử Giám không có đường thủy.
Lý Tuyết Y khi nghe Trương Nguyên nói liền gật đầu nói:
- Được.
Tiết Đồng nhảy lên bờ giơ tay đỡ Lý Tuyết Y từ thuyền bước lên bờ. Lý Tuyết Y dáng vẻ nhỏ nhắn, vóc người thướt tha trong gió. Chỉ có điều chân nàng rất nhỏ.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Trên thuyền đến Kim Lăng, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy bàn chân của Vương Tu Vi hình như cũng không lớn, nhưng bước đi lại như bay. Chân của Lý Tuyết Y cũng giống chân của Vương sư muội. Bao quanh chân là vải bó chân của Dương Châu, ngón chân chưa bị uốn lệch cho nên không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Trên thuyền lại bước ra một tiểu tỳ đi theo Tuyết Y, Tiết Đồng hỏi:
- Tuyết Y tỷ tỷ, đệ cũng phải đi cùng à?
Lý Tuyết Y chớp chớp mắt nhìn Trương Nguyên nói:
- Cùng nhau đi đi, có lẽ Trương Tướng công có chuyện muốn hỏi đệ.
Lai Phúc làm việc rất nhanh nhẹn, đã mướn được xe ngựa đến. Trương Nguyên mời Lý Tuyết Y và người tiểu tỳ kia lên xe trước, rồi lại gọi Mục Chân Chân bảo nàng cũng lên xe đi, Mục Chân Chân liền nói:
- Thiếu gia, tỳ nữ đi theo xe cũng được.
Trương Nguyên nói:
- Lên xe trò chuyện cùng Lý Tuyết Y cô nương.
Mục Chân Chân liền leo lên xe, Trương Nguyên ngồi xếp bằng ở cửa xe. Tiếng xe ngựa chạy lộc cộc trên đường phố để đến thành Kim Lăng. Lai Phúc, Vũ Lăng, và Tiết Đồng bước nhanh đi theo xe ngựa. Trương Nguyên nhìn Lý Tuyết Y nói:
- Tuyết Y cô nương có thể nói cho tôi biết hoàng tộc tôn thất kia xảy ra chuyện gì không?
Lý Tuyết Y là người rất thông minh, nàng ngồi xổm hai tay ôm đầu gối, hỏi với vẻ thăm dò:
- Trương công tử không phải định gây chuyện với người ta chứ?
Trương Nguyên cười nói:
- Tuyết Y cô nương xem Trương Giới Tử tôi là người nhỏ mọn như vậy sao?
Lý Tuyết Y cười thản nhiên, chân thành nói:
- Tiểu nữ cũng nói với Tu Vi như vậy, nhưng Tu Vi lại không chịu nhờ Trương công tử giúp đỡ, thật sự không đoán được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì nữa.
Sợ Trương Nguyên nghe nói thế mất hứng, liền nhanh chóng chuyển sang nói về Hoàng tộc Tôn thất. Hóa ra người đó là hậu nhân của người con thứ bảy của Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương phong cho con thứ bảy là Chu Phù Vi làm Tề Cung Vương. Đến thời Kiến Văn hoàng đế thì bị phế thành người phục dịch ở Tĩnh Nan, sau đó lại được khôi phục lại vương vị. Năm thứ tư thời Vĩnh Lạc lại vì chuyện làm phản nên bị cách chức giam cầm ở Nam Kinh. Từ đó con cháu của ông ta vẫn được cung cấp đầy đủ lương thực nhưng không có danh vọng gì cả.
Hai trăm năm sau, con cháu Tề Vương ngày càng đông đúc. Đám người này không lo cuộc sống mưu sinh, mà chỉ chơi bời lêu lổng. Chúng tụ tập nhau thành một nhóm lớn hoành hành ở Nam Kinh. Các cửa hàng, quán xá, kỹ viện, chùa miếu chúng đều đến gây rối. Những thứ dân hậu duệ của Tề Vương còn lấy danh tiếng Hoàng tộc để đặt tên cho nhóm đó "Yên tỏa trì đường liễu" chẳng hạn. Bọn chúng dùng tên để biểu hiện cho mọi người biết mình là con cháu hoàng tộc. Một hoàng tộc gì mà lúc trong tay không có một đồng lại đến cửa hàng nhà người ta lấy tiền, người ta không đưa là bọn chúng chửi rủa không ngớt làm cho người ta không có cách nào để buôn bán nhưng cũng không dám đuổi bọn chúng đi. Bọn chúng là dòng dõi hoàng gia cơ mà, có bẩm báo quan phủ quan phủ cũng không làm gì được và lại đây là chuyện nhỏ. Hơn nữa bọn chúng rất ranh ma, không dám chọc quan lại và thương gia lớn, chỉ ức hiếp Hòa thượng, kỹ nữ, tiểu thương, những người bán hàng rong. Bọn chúng thấy Vương Vi còn nhỏ, Mã Tương Lan đã chết, bắt nạn Vương Vi để chiếm U Lan quán làm Vương Vi vì bọn chúng mất khá nhiều tiền.
Xe ngựa chạy không ngừng, Trương Nguyên im lặng nghe Lý Tuyết Y nói xong hỏi:
- Vương Tu Vi hiện giờ ở đâu?
Lý Tuyết Y nhìn sắc mặt Trương Nguyên đáp:
- Đang tạm lánh ở Tương Chân quán, U Lan quán hiện có Diêu thúc và vài người làm nam đóng cửa trông coi. Bọn chúng tuyên bố nếu Tu Vi không lộ diện sẽ vu Tu Vi tội trộm đồ tế tổ của bọn họ. Trương Công tử nghĩ xem, nếu Tu Vi đi báo quan, mặc dù như thế nào thì người phải chịu tủi nhục cũng vẫn là cô ấy, những người này cực kỳ khó đối phó. Trương Công tử nếu có thể hãy giúp Tu Vi.
Nói xong hai hàng lệ chảy ra, có lẽ nàng nghĩ đến chuyện thương tâm của mình?
Trương Nguyên an ủi nói:
- Đừng gấp gáp, ta sẽ nghĩ cách.
Lại hỏi:
- Tuyết Y cô nương người hôm qua mà cô nương phái tới tìm ta nhưng lại bị bắt ở Quốc Tử Giám tên là gì?
Lý Tuyết Y nói:
- Họ Từ, thiếp thân gọi hắn là Từ Tam thúc.
Giờ Mùi hai khắc, xe ngựa chạy đến phố Thành Hiền bên ngoài Quốc Tử Giám, dừng lại ở đầu đường dưới hai gốc cây hoa quế, gió lớn làm hoa quế rơi lả tả trên mặt đường tạo nên một lớp hoa dày đặc. Mùi hoa quế theo gió lan tỏa khắp nơi, hương thơm bay ngào ngạt.
Trương Nguyên và Mục Chân Chân nhảy xuống xe trước, Lý Tuyết Y duỗi đôi chân đang bó ra, cũng định xuống xe, Trương Nguyên nói:
- Tuyết Y cô nương không cần phải xuống xe, ở trên xe trở về đi. Nếu Từ Tam không làm chuyện gì xấu xa thì sẽ được trở về nhanh chóng thôi. Cô yên tâm đi, nếu không có gì xảy ra thì ngày mai hoặc ngày mốt ta sẽ đến U Lan Viện tìm hiểu.
Lý Tuyết Y cúi đầu nhìn Trương Nguyên, đôi giày hắn dẫm nát một chuỗi hoa quế dường như làm cho nàng cảm thấy có chút tiếc thương. Nàng lại dời ánh mắt nhìn lên mặt Trương Nguyên dè dặt hỏi:
-Trương Công tử ở Quốc Tử Giám có chuyện gì phiền lòng sao?
Trương Nguyên cười cười nói:
- Ta thì có chuyện gì chứ, nàng không phải lo cho ta, mọi chuyện đều tốt mà. Nhờ cô nương chuyển lời đến Vương Tu Vi bảo cô ấy không nên buồn phiền lo lắng, cô ấy còn có những người bạn tốt xung quanh giúp đỡ như Tuyết Y cô nương đây.
Lý Tuyết Y nghe vậy mỉm cười:
- Thiếp thân thì làm được gì chứ, chỉ có Trương Công tử mới có khả năng giúp cho Tu Vi thôi, chẳng phải Công tử và Tu Vi có tình cảm rất tốt sao?
Trương Nguyên cười khoát tay:
- Ta vào Quốc Tử Giám đây, Tiết Đồng và Tuyết Y quay về đi nhé.
Lý Tuyết Y ngồi trong xe ngựa nhìn bốn người chủ tớ Trương Nguyên đi qua phố Thành Hiền, lúc này mới cho phu xe trở lại cầu Thông Tể. Chiếc thuyền nhỏ vẫn đang đợi bên sông, ba người lên thuyền theo dòng sông trở về Khúc Trung Cựu Viện. Thuyền vừa cập bến thì trời bắt đầu lớt phớt mưa, Lý Tuyết Y lấy chiếc ô màu hồng trong thuyền mở ra, được tỳ nữ đỡ một bên vai giúp nàng bước đi dễ dàng hơn. Còn Tiết Đồng đã nhanh chân chạy lên trước gõ cửa Tương Chân Quán.
Cổng vừa được mở ra liền xuất hiện một cô bé xinh đẹp khoảng mười hai, mười ba tuổi hỏi:
- Tiết Đồng, tỷ tỷ của ta đâu?
Cô bé này là Lý Khấu Nhi em gái của Lý Tuyết Y.
- Đang tới đó.
Tiết Đồng sau khi nói xong liền đẩy cửa bước vào, thấy Vương Vi đang đứng bên khóm trúc ở giữa sân ngoắc nó, nó liền đi đến thì thầm kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
Lý Tuyết Y vừa vào đến cửa thấy Tiết Đồng đang kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Vương Vi, liền cười nói:
- Tu Vi, muội hiểu lầm Trương Công tử rồi. Trương Công tử rất quan tâm đến muội, đối với muội chưa có điều gì không vừa ý cả. Chuyện ở hồ Huyền Vũ, Trương Nguyên không cố ý nói nặng lời với muội đâu, điều này ta đảm bảo. Với lại Trương Nguyên cũng không biết ta và muội phải đi.
Trong lòng nàng lại nghĩ:
"TuVi, muội thật tốt phước, chúng ta không phải là tiểu thư khuê các gì, lại giận những chuyện không đâu, người như chúng ta không tránh được phải chịu ủy khuất... Người như Trương Công tử thì ngươi phải cố gắng lấy lòng người ta mới phải, tên phế Vương kia sắp đến gây chuyện rồi còn không cầu xin Trương Công tử giúp đỡ, nếu cứ tiếp tục ở đây không phải là cách".
Lại nghĩ:
"Tu Vi trước đây hào hiệp thẳng thắn, lại trách cứ, hờn giận Trương Công tử, thật kì quái... Hay vì yêu nên mới sinh oán giận?”
- Cảm tạ Tuyết Y tỷ tỷ đã vì muội mà chạy vạy khắp nơi.
Vương Vi mang guốc gỗ cao đi tới, mặc quần áo xanh nhạt bị vài hạt mưa thấm ướt, trông càng cảm thấy thanh nhã... Khuôn mặt nàng không chút son phấn, đẹp tựa tranh vẽ, một tay nàng cầm chiếc dù Lý Tuyết Y đưa, một tay cầm tay Lý Tuyết Y kéo đi, thì thầm nói chuyện. Lý Khấu Nhi muội muội của Lý Tuyết Y bước đi phía sau dùng khăn lụa che mưa, vừa đi vừa chú ý nghe tỷ tỷ và Vương Vi nói chuyện. Ba cô gái đi dưới bóng trúc qua vườn cây ngô đồng, quanh co qua các phòng đi vào một phòng khách lớn rất sạch sẽ gọn gàng nhìn rất đẹp mắt.
Lý Tuyết Y và Vương Vi nói chuyện một lúc lâu, Lý Tuyết Y buồn ngủ vào trong phòng nghỉ ngơi trước. Còn lại một mình Vương Vi ngồi suy tư một lúc lâu, sau đó đứng lên đến bên chiếc lư hương bên cạnh tiểu án trước cửa sổ, đốt một nén hương Long Tiên. Nhìn khói hương bay lên lượn lờ, nàng vô cùng hoảng hốt khi làn khói giống như hình khuôn mặt của Trương Nguyên. Vương Vi hốt hoảng la lên một tiếng, mồ hôi toát ra như mưa, nàng nhanh chóng thổi làn khói để hình tượng ấy không còn.
Thiếu nữ mười ba tuổi Lý Khấu Nhi nhẹ nhàng đi đến, đứng bên cạnh lư hương, nàng thản nhiên nhìn làn khói rồi lại nhìn Vương Vi cười, giống như nàng biết được điều gì bí ẩn bên trong vậy.
Vương Vi định thần lại hỏi:
- Tiểu Khấu, muội làm gì ở đây? Sao không đi tập múa đi?
Lý Khấu Nhi nói:
- Vi tỷ à, muội đã nghe con Hắc Vũ Bát Ca suốt ngày kêu cái gì rồi, hóa ra không phải "Tìm quân cờ", hì hì.
Ngày hôm qua Vương Vi dẫn Tiết Đồng và Huệ Tương đến Tương Chân Quán, Tiết Đồng mang theo cả con Hắc Vũ Bát Ca về đây. Hiện giờ con Hắc Vũ Bát Ca không kêu lên "Tha mạng" nữa mà lại kêu " Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ ". Dù sao con Hắc Vũ Bát Ca kêu không rõ lắm, lúc đầu Lý Khấu Nhi nghe nó kêu " Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ " cứ nghĩ là Vương Vi chơi cờ vây bị rơi mất một quân cờ nên bảo bọn họ cùng Tiết Đồng đi tìm. Huệ Tương nghe thấy con Bát Ca kêu "Tìm quân cờ", thì nhìn Lý Khấu Nhi nhẹ nhàng nói không phải là quân cờ đâu, Lý Khấu Nhi liền hỏi không tìm quân cờ chứ tìm cái gì? Huệ Tương lại không nói ra chỉ mỉm cười, hiện giờ thì Lý Khấu Nhi đã biết rõ rồi. ( chữ “Trương Giới Tử” trong tiếng trung đọc gần giống với “tìm quân cờ”).
Vương Vi mặt đỏ bừng lên nói:
- Muội con nít thì biết gì, lo mà học hành đi.
- Được, được, muội đi.
Lý Khấu Nhi vừa nói xong liền đi ra ngoài, ra tới cửa đột nhiên quay đầu lại quát to một tiếng:
- Vương Vi Cô đang nhớ thương Trương Giới Tử.
Vừa dứt lời, nhanh chân chạy trốn, vừa chạy vừa cười khanh khách.
Vương Vi bước đến cạnh cửa, nhìn theo bóng dáng Lý Khấu Nhi đã không thấy đâu, nàng gọi với theo:
- Muội nhanh chân thì chạy cho thoát bàn tay ta, ta mà bắt được sẽ khâu miệng của muội lại cho biết!
Bỗng cô nghe cách đó không xa một âm thanh vang dội kêu lên:
- Xin chào Vi Cô tìm quân cờ, xin chào Vi Cô tìm quân cờ.
Đúng là tiếng hát của con Hắc Vũ Bát Ca rồi, con Hắc Vũ Bát Ca này thấy Lý Khấu Nhi nói như vậy nên cũng kêu lên. Đúng là con vẹt, chỉ kêu sao lập tức kêu y vậy.
Lý Khấu Nhi một tay vịn cây ngô đồng, một tay chóng nạnh cười đến không đứng thẳng lên được.
Vương Vi xoay người lại không thèm để ý, như vậy là tốt nhất, càng phản ứng cô ta càng khoái chí hơn.
Con Hắc Vũ Bát Ca kia kêu lên mấy tiếng "Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ " rồi cũng im bặt. Sau giờ Ngọ, Tương Chân Quán cũng rất im lặng, Vương Vi nhìn ra vườn ngô đồng thấy trời đang mưa phùn, hai hàm răng trắng xóa khẽ cắn môi thầm nghĩ:
"Con chim chết tiệt kia, mình có dạy nó kêu Trương Giới Tử khi nào đâu, chỉ dạy nó xin chào Vi Cô, con chim này còn tự tiện thêm ba chữ Trương Giới Tử nữa, giờ không sửa được".
- Vi Cô, Huy Châu Uông tiên sinh đến chơi, chính là vị Uông tiên sinh gặp ở Tây Hồ đó.
Tiết Đồng chạy vào, miệng la to khiến cho Vương Vi giật cả mình, nói:
- Là Uông tiên sinh ư, mau mời vào.
Huy Châu danh sĩ Uông Nhữ Khiêm, là người giàu có luôn hào hiệp trượng nghĩa, tiêu tiền như nước. Hàng năm đều đến Tây Hồ câu cá, đầu năm Vương Vi cũng đến Tây Hồ nên quen biết. Uông Nhữ Khiêm từng tặng cho Vương Vi chiếc lược nhưng Vương Vi khéo léo chối từ. Uông Nhữ Khiêm không giận, cũng không gây rối vô cớ với nàng, đúng là có khí phách danh sĩ.
Uông Nhữ Khiêm mang theo hai người hầu cùng một cậu bé đi vào Tương Chân Quán, Vương Vi ra ngoài nghênh đón. Gặp nhau ở phía trước sảnh, ân cần hỏi thăm, Uông Nhữ Khiêm liền hỏi:
- Tại hạ nghe nói Đàm Hữu Hạ, Mao Chỉ Sinh đang ở Kim Lăng nên muốn đến đây tìm gặp mặt, hai người ấy đã đi rồi sao?
Vương Vi nói:
- Đàm Sư cùng Mao Sinh ở Kim Lăng hơn mười ngày, nhận được thư của Viên Tiểu Tu biên nên ngày mười sáu tháng trước đã rời khỏi Kim Lăng đi đến Hoàng Châu dạo chơi rồi.
- Tiếc thật....Tiếc thật, cứ tưởng là đến kịp không ngờ đã trễ mất rồi.
Uông Nhữ Khiêm tuổi đời chưa quá ba mươi, diện mạo hơn người, lại có bộ râu rất đẹp. Nhìn con người y rất tự nhiên phóng khoáng, vừa bước vào sảnh liền đến ngồi vào chỗ của mình... Khi tiểu tỳ vừa mang trà lên, Uông Nhữ Khiêm hỏi:
- Tu Vi cô nương vì sao lại đến đây? Nàng có U Lan Quán mà, sao lại đến đây ở.
Vương Vi chần chừ một lát liền mang chuyện hậu duệ của Tề Vương bức bách nàng như thế nào kể ra. Uông Nhữ Khiêm xúc động nói:
- Tu Vi cô nương chớ lo, việc này để ta giải quyết cho, tuyệt đối không để nàng bị oan ức.
Vương Vi có chút cảm động, thấp giọng nói:
- Đa tạ Uông tiên sinh... Chỉ có điều những người này rất khó đối phó, Uông tiên sinh là người bên ngoài, chỉ sợ......
Uông Nhữ Khiêm vê râu nhíu mày, trầm ngâm một lúc nói:
- Nàng nói cũng đúng, những người này ỷ thế con cháu Hoàng tộc, ngay cả quan phủ cũng không dám nghiêm trị bọn chúng. Ta mặc dù có chút tiền có thể lo tạm lúc này, làm sao biết chắc chắc được sau này bọn chúng không đến quấy rầy nàng nữa!
Vương Vi im lặng, cô nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ngoài lá trúc nghe xào xạc, nhíu mày lo lắng.
Uông Nhữ Khiêm nhìn nhan sắc Vương Vi đẹp tựa như vẽ, chậm rãi nói:
- Tu Vi cô nương, nàng trí tuệ hơn người, khác biệt với những cô gái bình thường khác... Nhưng dù sao cũng là một cô gái, chuyện của U Lan Quán một mình nàng làm sao chèo chống được, sao Tu Vi cô nương không nghĩ sẽ nhường một bước?
Vương Vi suy nghĩ rất nhạy bén, sao không hiểu ngụ ý của Uông Nhữ Khiêm chứ! Uông Nhữ Khiêm muốn nạp nàng làm thiếp... Mang theo nàng về Huy Châu. Uông Nhữ Khiêm là thương nhân buôn bán rất giàu có kiêm danh sĩ, lại chỉ mới ba mươi tuổi, là người cũng tốt. Hầu hết các cô gái đều cầu mong được như nàng còn không được nữa là, nhưng Vương Vi lúc này không có ý muốn tá túc vào một ai đó, không muốn trở thành một con chim trong lồng. Cô muốn tự do bay lượn dù có gặp phong ba bão táp nhưng cũng có một chút tự do. Nếu phải gả cho một người thì Vương Vi vẫn muốn tìm một người tâm đầu ý hợp với nàng, hiểu nàng, quý trọng nàng và quan trọng nhất chàng trai ấy làm cho nàng nể phục. Uông Nhữ Khiêm tất nhiên không phải là người trong mộng của nàng, hơn nữa khi Uông Nhữ Khiêm đưa ra đề nghị đầy ẩn ý kia đã làm cho nàng cảm thấy không thỏa mái, thất vọng vô cùng. Y giống như đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mới đưa ra ý kiến như vậy.
Đúng lúc này Lý Tuyết Y đi ra chào Uông Nhữ Khiêm, nàng ra lệnh chuẩn bị tiệc rượu. Lúc này là cuối giờ thân, trời nhá nhem tối chượt ngoài hiên nghe giọng Lý Khấu Nhi vang lên:
- Tu Vi, Tu Vi.....Tuyết Y tỷ tỷ, Từ Tam Thúc đã trở về.
Vương Vi và Lý Tuyết Y nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
Khi Trương Nguyên từ biệt Lý Tuyết Y, đã cùng với ba người Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc đi qua phố Thành Hiền, đã gặp Phùng Hổ từ trong hẻm chạy ra,Trương Nguyên hỏi y ở đây làm gì? Phùng Hổ nói tam thiếu gia bảo y chờ ở đây, nếu thấy quan viên đến thì phải chạy ngay vào Thính Thiện Cư cấp báo. Tiêu Nhuận Sinh tướng công đang chờ ở Thính Thiện Cư hỏi chút chuyện.
Không biết khi nào Lý Thượng thư đến, ở Quốc Tử Giám đợi thì rất nhàm chán. Trương Nguyên cùng Mục Chân Chân và vài người nữa đi về phía Thính Thiện Cư trước, sai Phùng Hổ đến phố Thành Hiền ngồi đợi khi nào có chiếc xe ngựa lớn, có tùy tùng theo hầu thì lập tức hồi báo. Thính Thiện Cư cách Quốc Tử Giám bên này một dặm đường, chắc là kịp.
Trương Nguyên đi đến Thính Thiện Cư, Tiêu Nhuận Sinh tò mò hỏi Trương Nguyên gặp Hình Công công có chuyện gì?
Trương Nguyên thầm nghĩ:
"Tam huynh thật nhanh, chuyện gì cũng biết cả".
Liền nói:
- Hình thái giám và Chung thái giám là bạn của nhau, tháng trước Chung thái giám đi ngang qua có mời đệ đến gặp Hình thái giám nên đệ nhận lời.
- Tam thiếu gia, Giới Tử thiếu gia, đến rồi, đến rồi.
Phùng Hổ chạy như bay đến, ở đằng xa đã nghe hô to.
Trương Nguyên, Trương Ngạc, Tiêu Nhuận Sinh liền đứng dậy nhanh chân chạy đến Quốc Tử Giám. Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư Lý Duy Trinh, kiệu vừa mới đến trước cửa, Lý Duy Trinh gọi Trương Nguyên và Tiêu Nhuận Sinh đến trước kiệu hỏi mấy câu. Hai người Ti Nghiệp Tống Thì Miễn và Mao Giám Thừa còn có mấy vị tiến sĩ cũng đã ra ngoài cửa Hiền Môn nghênh đón.
Hai người Tống Thì Miễn, Mao Giám Thừa thấy Trương Nguyên đứng trước kiệu Lý Thượng Thư trong lòng thấp thõm không yên. Hai người Tống, Mao không hiểu chuyện gì cả, thấy Đông Xưởng Thất phẩm chưởng ban xuất hiện mà tinh thần bất định, nhất là Mao Giám Thừa y lại chỉ là tên quan có vị trí thấp kém, bị Đông Xưởng chưởng ban đánh một bạt tai mà đã hoảng sợ suốt cả ngày, lúc này thấy Lý Thượng Thư đến. Y ra nghênh đón từ sớm, thấy Trương Nguyên đứng ở trước kiệu thì đã dự đoán được Lý Thượng Thư đến vì việc của Trương Nguyên. Lúc này Mao Giám Thừa cảm thấy bất an vô cùng, chính vì vậy y luôn quan sát sắc mặt của Tống Ti Nghiệp. Ánh mắt của Tống Ti Nghiệp trừng lên hung tợn nhìn y, gã bước lên chào Lý Thượng thư, trong lòng gã lúc này đang tức giận trách Mao Giám Thừa. Nếu lúc ấy bắt được Trương Nguyên mà y dùng hình thẩm vấn, chưa biết chừng Trương Nguyên sẽ nhận tội, vậy thì sẽ không bị động như hiện giờ.
Lý Duy Trinh nói thẳng:
- Hôm nay, Bản viện đến đây là vì việc của Trương Nguyên, vào nhà hết cả đi.
Đoàn người đi qua ba lần cửa hướng Di Luân đường bước vào, Trương Nguyên thấy Tống Thì Miễn và Mao Lưỡng Phong đang thì thầm với nhau, Mao Lưỡng Phong liên tục gật đầu. Trương Nguyên thầm nghĩ:
"Tên Mao Lưỡng Phong này bị ôn quan Tống Thì Miễn dùng làm vũ khí sử dụng, Tống Thì Miễn cho rằng bản thân mình có thể không phải chịu trách nhiệm gì sao!"
Lý Duy Trinh đi thẳng đến Quốc Tử Giám vào nha môn của Tế Tửu, ngồi vào vị trí của Cố Khởi Nguyên thường ngồi nói:
- Cố Tế Tửu ra ngoài rồi... Hôm nay bổn viện sẽ thay mặt Tế Tửu hỏi về vấn để Trương Nguyên làm gì mà phạm vào môn quy, Tống Ti Nghiệp ngươi có gì muốn nói không?
Tiếng nói của nàng cực kì dịu dàng, giọng nói của nàng khiến người nghe không thể chối từ được.
Nam Kinh Quốc Tử Giám do Nam Kinh Lễ Bộ quản lý, Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư là quan nhị phẩm. Cho nên dù có Cố Tế Tửu trong này, thì Lý Thượng thư cũng chủ trì, quan ngũ phẩm Tống Ti Nghiệp là gì mà có ý kiến. Trong lòng y thật sự rất sợ hãi, vì Lý Thượng Thư hỏi y với giọng điệu có chút châm chọc.
Trương Nguyên, Trương Ngạc, Tiêu Nhuận Sinh đứng dưới công đường. Các nha dịch mà Lý Duy Trinh mang đến chia làm hai hàng đứng hai bên. Quảng đường im lặng không một tiếng động, chỉ nghe vang vọng xa xa tiếng tiến sĩ đang giảng bải.
Lý Duy Trinh nhìn tên Mao Lưỡng Phong mặt mày tím ngắt liền nói:
- Mao Giám Thừa, ngươi hãy nói ta nghe Trương Nguyên phạm môn quy nào?
" Bùm" một tiếng, Mao Lưỡng Phong quỳ khụm xuống, nói buồn bã:
- Thưa Lý viện trưởng, học trò Trương Nguyên không phục khi được dạy dỗ, làm nhục học quan, đánh giám sai, Lý Viện trưởng mời người xem xét.
Vừa nói xong tiếng " mời xem xét" liền có hai tên giám sai của Thằng Khiêm Thính vẻ mặt đau đớn đi đến quỳ gối xuống phía sau Mao Giám Thừa, cúi đầu nói:
- Lý Viện trưởng, học trò Trương Nguyên dùng côn đánh tiểu nhân thế này đây.
Nói xong, y liền xé áo để lộ ra bả vai sưng đỏ, người kia kéo áo lên lộ cả áo lót, đường thắt lưng có một ngấn bầm tím.
Trương Nguyên đánh hai giám sai, Lý Duy Trinh có nghe Tiêu Nhuận Sinh nói qua, liền quát:
- Bổn viện chưa hỏi các ngươi, các ngươi liền cởi áo ra, còn ra thể thống gì nữa!
Hai giám sai được Mao Giám Thừa chỉ bảo phải khóc lóc kể lể, bây giờ nghe giọng điệu nghiêm khắc của Viện trưởng lập tức câm như hến, quay đầu về phía Mao Giám Thừa để coi ám hiệu.
Lý Duy Trinh nói:
- Mao Giám Thừa, mau kể đầu đuôi mọi chuyện, không được xót một chi tiết nào.
Mao Giám Thừa Lưỡng Phong đã quỳ xuống, Lý Thượng thư không bảo y đứng lên vậy có nghĩa là y phải tiếp tục quỳ. Y bắt đầu kể Trương Nguyên nhiều lần phạm môn quy, tự tiện đổi phòng, lớn tiếng gây ồn áo ở Hội Soạn đường, đang nói y lại nghe Lý Thượng Thư quát:
- Việc này không phải Cố Tế Tửu đã xử lý rồi sao, cũng không tính là Trương Nguyên vi phạm môn quy cơ mà. Hay là ngươi không phục quyết định ấy của Cố Tế Tửu?
Mao Lưỡng Phong cứng họng không nói nên lời.
Tống Thì Miễn đứng bên cạnh cảm thấy rất khó chịu, chuyện này rõ ràng Lý Duy Trinh thiên vị Trương Nguyên rồi. Mao Lưỡng Phong chỉ là một tên quan nhỏ, nhưng Lý Duy Trinh là quan nhị phẩm, quan ngũ phẩm như y thì làm gì được.
Lý Duy Trinh chậm giọng nói:
- Chỉ nói việc sáng nay, Trương Nguyên vi phạm quy định gì mà ngươi muốn xử dụng gông xiềng với hắn?
Mao Lưỡng Phong lắp bắp, đành nói mỗi ngày Trương Nguyên đều đi bắn cung, gặp gỡ các tỳ nữ thường xuyên khiến các học trò khác hoang mang trong lòng, không yên tâm học hành, lại có kỹ nữ tới lui gặp gỡ, làm bại hoại phong cách học trò, có ảnh hưởng vô cùng lớn..
Lý Duy Trinh nói:
- Việc có Tỳ nữ đến trường bắn tìm Trương Nguyên, bổn viện đã biết, đó là Tiêu Thái Sử có viết lá thư phải gửi gấp cho Trương Nguyên nên sai nàng ta mang đến.
Chuyện thiên vị này đã quá rõ ràng, Tống Thì Miễn cuối cùng không nhịn được xen vào nói:
- Lý Viện trưởng, Trương Nguyên cùng tỳ nữ mấy ngày nay mỗi ngày đều đến trường bắn, không phải do Tiêu Thái Sử truyền thư tín gì cả, xin Lý Viện trưởng xem lại.
Lý Duy Trinh nói:
- Tỳ nữ kia đến trường bắn làm gì?
Tống Thì Miễn ra hiệu cho Mao Lưỡng Phong trả lời, Mao Lưỡng Phong mấy lần bị Lý Thượng thư quát lớn nên không dám nói bừa nữa, đáp:
- Tỳ nữ kia mỗi ngày đến trường bắn từ sáng sớm để cùng Trương Nguyên và các học trò bắn tên.
Lý Duy Trinh hỏi:
- Ngoại trừ bắn tên còn làm gì nữa không?
Mao Lưỡng Phong sảo quyệt nói:
- Có làm chuyện gì hay không, ai có thể biết được, ty chức cũng không rõ lắm nhưng Trương Nguyên dung túng để tỳ nữ đến trường bắn, vào bên trong trường thì có ảnh hưởng không tốt.
Lý Duy Trinh hỏi:
- Luyện tập từ sáng sớm với Trương Nguyên còn có học trò nào không?
Mao Giam Thừa liền báo tên Nguyễn Đại Thành , học trò Diêu và học trò Ngu, còn có Lưu Cầu Vương tử, Lý Duy Trinh nói:
- Đợi ta gọi mấy người này đến hỏi xem có ảnh hưởng có gây hại gì không. Trước tiên nói về chuyện Trương Nguyên gặp kỹ nữ làm bại hoại phong cách học trò, có nhân chứng vật chứng gì không?
Mao Giám Thừa liền cho người áp giải Từ Tam của Tương Chân Quán đến. Khi Từ Tam đi ngang qua người của Trương Nguyên, Trương Nguyên hạ giọng nói:
- Từ Tam,ăn ngay nói thật không cần phải sợ.
Từ Tam quay đầu nhìn Trương Nguyên, đã bị giám sai đẩy lên công đường. Tên Từ Tam này liền kêu to oan uổng quá, nói hôm qua lúc chạng vạng đến Quốc Tử Giám tìm Trương Nguyên chưa kịp hiểu có chuyện gì đã bị bắt nhốt lại. Lý Duy Trinh hỏi y tìm Trương Nguyên có chuyện gì, Từ Tam trả lời một cách chi tiết, Lý Duy Trinh liền hỏi Trương Nguyên:
- Trương Nguyên, cô gái gặp nạn kia vì sao lại đến cầu xin ngươi giúp đỡ?
Trương Nguyên nói:
- Khi học trò ở Tùng Giang-Thanh Phổ, Trần Mi Công ủy thác cho ba huynh đệ của học trò mang cô gái này cùng đến Nam Kinh. Quen biết nhau từ đó, sau này nàng ấy gặp nạn muốn học trò giúp đỡ đó là chuyện hợp tình hợp lý ạ. Khi Từ Tam đến Quốc Tử Giám tìm người thì Mao Giám Thừa lại bắt lại, đưa đến Thằng Khiên Thính thẩm vấn, giam giữ người ta, điều không phải đang nhằm vào học trò sao?
Lý Duy Trinh nhìn Mao Lưỡng Phong, Mao Lưỡng Phong liền chối đây đẩy:
- Trương Nguyên nhiều lần phạm quy, nên bị quản chế là điều đương nhiên ạ.
Lý Duy Trinh cười lạnh một tiếng lập tức ra lệnh phóng thích Từ Tam, Từ Tam dập đầu đa tạ nhanh chóng lùi bước ra ngoài. Công đường hiện giờ vắng lặng không một tiếng động, mặt Mao Giám Thừa từ màu tím chuyển sang màu đen, còn Tống Ti Nghiệp sắc mặt tái nhợt như bụi bám dày.
Chợt có lính gác cửa báo lại, Nam Kinh Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào cầu kiến Lý Viện trưởng. Lý Duy Trinh sửng sốt không biết Cẩm Y Vệ đến làm gì? Liền ra lệnh triệu kiến.
Một lát sau, Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào dẫn tám gã đội nón của quân sĩ Cẩm Y Vệ tiến vào. Tám người lính Cẩm Y Vệ đứng trước nhà, Bách Hộ Tất đứng phía trên, lúc y bước qua Trương Nguyên liền khẽ gật đầu một cái, khóe miệng cười nhếch lên. Y bước nhanh đến trước mặt Lý Thượng thư quỳ đầu gối phải xuống chào theo nghi thức quân đội, cất giọng nói:
- Ty chức Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào phụng chỉ của Trương đại nhân mời Mao Giám Thừa ở Quốc Tử Giám đến để hỏi chuyện.
Tên Mao Lưỡng Phong nghe Tất Bách Hộ vừa nói xong,thân hình sợ tới mức phát run luôn miệng nói:
- Lý Viện Trưởng, ty chức luôn cần cù, không phạm lỗi gì quá đáng, xin Viện trưởng nói giúp cho ty chức một tiếng.
Tất Bách Hộ thản nhiên nói:
- Tại hạ chỉ nói phụng mệnh mời Mao Giám Thừa đi trả lời vài câu hỏi của Trương chỉ huy thôi mà, Mao Giam Thừa có gì chột dạ mà hoảng sợ vậy, ngài biết chuyện gì sao?
Người hiện tại đang nắm giữ chức vụ chỉ huy Cẩm Y Vệ ở Nam Kinh là Trương Khả Đại. Giữ chức Phó tổng binh kiêm Nam Kinh Cẩm y Vệ Chưởng Đường là quan nhị phẩm cùng cấp với Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư nên Lý Duy Trinh có phần kiêng nể nhưng cũng nên hỏi một chút xem là chuyện gì là điều tất yếu:
- Tất Bách Hộ, Trương Chưởng Đường cho gọi Mao Giám Thừa có chuyện gì không?
Tất Bách Hộ chắp tay trước ngực nói:
- Ty chức không biết, Trương chỉ huy chỉ ra lệnh mời Mao Giám Thừa đến hỏi chuyện, nếu Mao Giám Thừa có tội thì sẽ cho người tra hỏi để thẩm vấn, Cẩm Y Vệ không dám tự tiện.
Tất Bách Hộ vừa nói xong, Lý Duy Trinh không có lý do gì để ngăn cản cả. Cẩm Y Vệ Chưởng Đường mà gọi một bát quan thì chuyện này cũng bình thường. Hơn nữa, Lý Duy Trinh không có ý che chở cho Mao Giám Thừa nên nói:
- Mao Giám Thừa, nếu Trương Chưởng Đường có chuyện muốn hỏi ngươi, thì ngươi đi theo Tất Bách Hộ đi.
Nếu sáng hôm ấy, Đông Xưởng Chưởng ban xuất hiện thì Mao Giám Thừa không đến mức bị Cẩm y Vệ gọi đến để sợ mất hồn mất vía như thế này. Hiện trong lòng y biết rõ Đông Xưởng Chưởng ban kia và Trương Nguyên có liên quan với nhau. Nếu y biết chuyện này có liên quan đến Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng Chưởng ban thì có cho gan trời y cũng không dám giúp đỡ Tống Ti Nghiệp trị Trương Nguyên, y phải làm sao bây giờ?
Mao Giam Thừa vẫn đang quỳ trên mặt đất không đứng lên, lúc này y nhìn quanh tìm cứu tinh, y nhìn Tống Ti Nghiệp cầu cứu, Tống Ti Nghiệp lại nhìn đi nơi khác. Mao Lưỡng Phong trong lòng sợ hãi kêu lên:
- Tống Ti Nghiệp, Tống đại nhân, mau cứu ti chức, mau cứu ti chức.
Tống Thì Miễn không dự đoán được mọi chuyện diễn biến theo hướng này. Gã tưởng có thể dẫm nát cục đá không ngờ lại bị ngọn núi đè bẹp. Nam Kinh Bộ Lễ, Nam Kinh Cẩm Y Vệ, hai người này gã hoàn toàn không thể chống lại được. Hiện giờ gã muốn nhanh chóng thoát khỏi vụ này, nhìn vẻ mặt Mao Giám Thừa đang quỳ gối hướng về phía gã cầu cứu, gã liền lùi ra sau vài bước nói:
- Mao Giám Thừa, hãy đi theo Tất Bách Hộ, đi sớm về sớm.
Mao Lưỡng Phong cũng không phải là một tên khờ, y để Tống Thì Miễn lợi dụng mình làm vũ khí trị Trương Nguyên không chỉ vì nịnh nọt mà còn để được Tống Thì Miễn đề bạt, hay có sự ưu đãi nào khác đối với y. Bây giờ nghe Tống Thì Miễn nói như vậy, y đã biết sự trông đợi của y không có một chút hy vọng nào cả. Tống Thì Miễn không nỗ lực để cứu y thì thôi lại còn muốn Cẩm Y Vệ lột da y, y liền kêu to:
- Tống đại nhân, chuyện này không thể để một mình ty chức gánh vác được. Người muốn lấy cớ đuổi học Trương Nguyên là Tống đại nhân mà, ty chức làm việc này do Tống đại nhân ra lệnh cả. Bây giờ đại nhân không đoái hoài gì đến ty chức cả, khiến ty chức thất vọng vô cùng.
- Tuyết Y cô nương, tại hạ phải về Quốc Tử Giám ngay không thể ở lại được, hay cô nương lên xe cùng nói chuyện với tại hạ, khi đến Quốc Tử Giám cô nương lại đi xe ngựa về, có được không?
Từ nơi này đến Quốc Tử Giám không có đường thủy.
Lý Tuyết Y khi nghe Trương Nguyên nói liền gật đầu nói:
- Được.
Tiết Đồng nhảy lên bờ giơ tay đỡ Lý Tuyết Y từ thuyền bước lên bờ. Lý Tuyết Y dáng vẻ nhỏ nhắn, vóc người thướt tha trong gió. Chỉ có điều chân nàng rất nhỏ.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Trên thuyền đến Kim Lăng, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy bàn chân của Vương Tu Vi hình như cũng không lớn, nhưng bước đi lại như bay. Chân của Lý Tuyết Y cũng giống chân của Vương sư muội. Bao quanh chân là vải bó chân của Dương Châu, ngón chân chưa bị uốn lệch cho nên không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Trên thuyền lại bước ra một tiểu tỳ đi theo Tuyết Y, Tiết Đồng hỏi:
- Tuyết Y tỷ tỷ, đệ cũng phải đi cùng à?
Lý Tuyết Y chớp chớp mắt nhìn Trương Nguyên nói:
- Cùng nhau đi đi, có lẽ Trương Tướng công có chuyện muốn hỏi đệ.
Lai Phúc làm việc rất nhanh nhẹn, đã mướn được xe ngựa đến. Trương Nguyên mời Lý Tuyết Y và người tiểu tỳ kia lên xe trước, rồi lại gọi Mục Chân Chân bảo nàng cũng lên xe đi, Mục Chân Chân liền nói:
- Thiếu gia, tỳ nữ đi theo xe cũng được.
Trương Nguyên nói:
- Lên xe trò chuyện cùng Lý Tuyết Y cô nương.
Mục Chân Chân liền leo lên xe, Trương Nguyên ngồi xếp bằng ở cửa xe. Tiếng xe ngựa chạy lộc cộc trên đường phố để đến thành Kim Lăng. Lai Phúc, Vũ Lăng, và Tiết Đồng bước nhanh đi theo xe ngựa. Trương Nguyên nhìn Lý Tuyết Y nói:
- Tuyết Y cô nương có thể nói cho tôi biết hoàng tộc tôn thất kia xảy ra chuyện gì không?
Lý Tuyết Y là người rất thông minh, nàng ngồi xổm hai tay ôm đầu gối, hỏi với vẻ thăm dò:
- Trương công tử không phải định gây chuyện với người ta chứ?
Trương Nguyên cười nói:
- Tuyết Y cô nương xem Trương Giới Tử tôi là người nhỏ mọn như vậy sao?
Lý Tuyết Y cười thản nhiên, chân thành nói:
- Tiểu nữ cũng nói với Tu Vi như vậy, nhưng Tu Vi lại không chịu nhờ Trương công tử giúp đỡ, thật sự không đoán được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì nữa.
Sợ Trương Nguyên nghe nói thế mất hứng, liền nhanh chóng chuyển sang nói về Hoàng tộc Tôn thất. Hóa ra người đó là hậu nhân của người con thứ bảy của Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương phong cho con thứ bảy là Chu Phù Vi làm Tề Cung Vương. Đến thời Kiến Văn hoàng đế thì bị phế thành người phục dịch ở Tĩnh Nan, sau đó lại được khôi phục lại vương vị. Năm thứ tư thời Vĩnh Lạc lại vì chuyện làm phản nên bị cách chức giam cầm ở Nam Kinh. Từ đó con cháu của ông ta vẫn được cung cấp đầy đủ lương thực nhưng không có danh vọng gì cả.
Hai trăm năm sau, con cháu Tề Vương ngày càng đông đúc. Đám người này không lo cuộc sống mưu sinh, mà chỉ chơi bời lêu lổng. Chúng tụ tập nhau thành một nhóm lớn hoành hành ở Nam Kinh. Các cửa hàng, quán xá, kỹ viện, chùa miếu chúng đều đến gây rối. Những thứ dân hậu duệ của Tề Vương còn lấy danh tiếng Hoàng tộc để đặt tên cho nhóm đó "Yên tỏa trì đường liễu" chẳng hạn. Bọn chúng dùng tên để biểu hiện cho mọi người biết mình là con cháu hoàng tộc. Một hoàng tộc gì mà lúc trong tay không có một đồng lại đến cửa hàng nhà người ta lấy tiền, người ta không đưa là bọn chúng chửi rủa không ngớt làm cho người ta không có cách nào để buôn bán nhưng cũng không dám đuổi bọn chúng đi. Bọn chúng là dòng dõi hoàng gia cơ mà, có bẩm báo quan phủ quan phủ cũng không làm gì được và lại đây là chuyện nhỏ. Hơn nữa bọn chúng rất ranh ma, không dám chọc quan lại và thương gia lớn, chỉ ức hiếp Hòa thượng, kỹ nữ, tiểu thương, những người bán hàng rong. Bọn chúng thấy Vương Vi còn nhỏ, Mã Tương Lan đã chết, bắt nạn Vương Vi để chiếm U Lan quán làm Vương Vi vì bọn chúng mất khá nhiều tiền.
Xe ngựa chạy không ngừng, Trương Nguyên im lặng nghe Lý Tuyết Y nói xong hỏi:
- Vương Tu Vi hiện giờ ở đâu?
Lý Tuyết Y nhìn sắc mặt Trương Nguyên đáp:
- Đang tạm lánh ở Tương Chân quán, U Lan quán hiện có Diêu thúc và vài người làm nam đóng cửa trông coi. Bọn chúng tuyên bố nếu Tu Vi không lộ diện sẽ vu Tu Vi tội trộm đồ tế tổ của bọn họ. Trương Công tử nghĩ xem, nếu Tu Vi đi báo quan, mặc dù như thế nào thì người phải chịu tủi nhục cũng vẫn là cô ấy, những người này cực kỳ khó đối phó. Trương Công tử nếu có thể hãy giúp Tu Vi.
Nói xong hai hàng lệ chảy ra, có lẽ nàng nghĩ đến chuyện thương tâm của mình?
Trương Nguyên an ủi nói:
- Đừng gấp gáp, ta sẽ nghĩ cách.
Lại hỏi:
- Tuyết Y cô nương người hôm qua mà cô nương phái tới tìm ta nhưng lại bị bắt ở Quốc Tử Giám tên là gì?
Lý Tuyết Y nói:
- Họ Từ, thiếp thân gọi hắn là Từ Tam thúc.
Giờ Mùi hai khắc, xe ngựa chạy đến phố Thành Hiền bên ngoài Quốc Tử Giám, dừng lại ở đầu đường dưới hai gốc cây hoa quế, gió lớn làm hoa quế rơi lả tả trên mặt đường tạo nên một lớp hoa dày đặc. Mùi hoa quế theo gió lan tỏa khắp nơi, hương thơm bay ngào ngạt.
Trương Nguyên và Mục Chân Chân nhảy xuống xe trước, Lý Tuyết Y duỗi đôi chân đang bó ra, cũng định xuống xe, Trương Nguyên nói:
- Tuyết Y cô nương không cần phải xuống xe, ở trên xe trở về đi. Nếu Từ Tam không làm chuyện gì xấu xa thì sẽ được trở về nhanh chóng thôi. Cô yên tâm đi, nếu không có gì xảy ra thì ngày mai hoặc ngày mốt ta sẽ đến U Lan Viện tìm hiểu.
Lý Tuyết Y cúi đầu nhìn Trương Nguyên, đôi giày hắn dẫm nát một chuỗi hoa quế dường như làm cho nàng cảm thấy có chút tiếc thương. Nàng lại dời ánh mắt nhìn lên mặt Trương Nguyên dè dặt hỏi:
-Trương Công tử ở Quốc Tử Giám có chuyện gì phiền lòng sao?
Trương Nguyên cười cười nói:
- Ta thì có chuyện gì chứ, nàng không phải lo cho ta, mọi chuyện đều tốt mà. Nhờ cô nương chuyển lời đến Vương Tu Vi bảo cô ấy không nên buồn phiền lo lắng, cô ấy còn có những người bạn tốt xung quanh giúp đỡ như Tuyết Y cô nương đây.
Lý Tuyết Y nghe vậy mỉm cười:
- Thiếp thân thì làm được gì chứ, chỉ có Trương Công tử mới có khả năng giúp cho Tu Vi thôi, chẳng phải Công tử và Tu Vi có tình cảm rất tốt sao?
Trương Nguyên cười khoát tay:
- Ta vào Quốc Tử Giám đây, Tiết Đồng và Tuyết Y quay về đi nhé.
Lý Tuyết Y ngồi trong xe ngựa nhìn bốn người chủ tớ Trương Nguyên đi qua phố Thành Hiền, lúc này mới cho phu xe trở lại cầu Thông Tể. Chiếc thuyền nhỏ vẫn đang đợi bên sông, ba người lên thuyền theo dòng sông trở về Khúc Trung Cựu Viện. Thuyền vừa cập bến thì trời bắt đầu lớt phớt mưa, Lý Tuyết Y lấy chiếc ô màu hồng trong thuyền mở ra, được tỳ nữ đỡ một bên vai giúp nàng bước đi dễ dàng hơn. Còn Tiết Đồng đã nhanh chân chạy lên trước gõ cửa Tương Chân Quán.
Cổng vừa được mở ra liền xuất hiện một cô bé xinh đẹp khoảng mười hai, mười ba tuổi hỏi:
- Tiết Đồng, tỷ tỷ của ta đâu?
Cô bé này là Lý Khấu Nhi em gái của Lý Tuyết Y.
- Đang tới đó.
Tiết Đồng sau khi nói xong liền đẩy cửa bước vào, thấy Vương Vi đang đứng bên khóm trúc ở giữa sân ngoắc nó, nó liền đi đến thì thầm kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
Lý Tuyết Y vừa vào đến cửa thấy Tiết Đồng đang kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Vương Vi, liền cười nói:
- Tu Vi, muội hiểu lầm Trương Công tử rồi. Trương Công tử rất quan tâm đến muội, đối với muội chưa có điều gì không vừa ý cả. Chuyện ở hồ Huyền Vũ, Trương Nguyên không cố ý nói nặng lời với muội đâu, điều này ta đảm bảo. Với lại Trương Nguyên cũng không biết ta và muội phải đi.
Trong lòng nàng lại nghĩ:
"TuVi, muội thật tốt phước, chúng ta không phải là tiểu thư khuê các gì, lại giận những chuyện không đâu, người như chúng ta không tránh được phải chịu ủy khuất... Người như Trương Công tử thì ngươi phải cố gắng lấy lòng người ta mới phải, tên phế Vương kia sắp đến gây chuyện rồi còn không cầu xin Trương Công tử giúp đỡ, nếu cứ tiếp tục ở đây không phải là cách".
Lại nghĩ:
"Tu Vi trước đây hào hiệp thẳng thắn, lại trách cứ, hờn giận Trương Công tử, thật kì quái... Hay vì yêu nên mới sinh oán giận?”
- Cảm tạ Tuyết Y tỷ tỷ đã vì muội mà chạy vạy khắp nơi.
Vương Vi mang guốc gỗ cao đi tới, mặc quần áo xanh nhạt bị vài hạt mưa thấm ướt, trông càng cảm thấy thanh nhã... Khuôn mặt nàng không chút son phấn, đẹp tựa tranh vẽ, một tay nàng cầm chiếc dù Lý Tuyết Y đưa, một tay cầm tay Lý Tuyết Y kéo đi, thì thầm nói chuyện. Lý Khấu Nhi muội muội của Lý Tuyết Y bước đi phía sau dùng khăn lụa che mưa, vừa đi vừa chú ý nghe tỷ tỷ và Vương Vi nói chuyện. Ba cô gái đi dưới bóng trúc qua vườn cây ngô đồng, quanh co qua các phòng đi vào một phòng khách lớn rất sạch sẽ gọn gàng nhìn rất đẹp mắt.
Lý Tuyết Y và Vương Vi nói chuyện một lúc lâu, Lý Tuyết Y buồn ngủ vào trong phòng nghỉ ngơi trước. Còn lại một mình Vương Vi ngồi suy tư một lúc lâu, sau đó đứng lên đến bên chiếc lư hương bên cạnh tiểu án trước cửa sổ, đốt một nén hương Long Tiên. Nhìn khói hương bay lên lượn lờ, nàng vô cùng hoảng hốt khi làn khói giống như hình khuôn mặt của Trương Nguyên. Vương Vi hốt hoảng la lên một tiếng, mồ hôi toát ra như mưa, nàng nhanh chóng thổi làn khói để hình tượng ấy không còn.
Thiếu nữ mười ba tuổi Lý Khấu Nhi nhẹ nhàng đi đến, đứng bên cạnh lư hương, nàng thản nhiên nhìn làn khói rồi lại nhìn Vương Vi cười, giống như nàng biết được điều gì bí ẩn bên trong vậy.
Vương Vi định thần lại hỏi:
- Tiểu Khấu, muội làm gì ở đây? Sao không đi tập múa đi?
Lý Khấu Nhi nói:
- Vi tỷ à, muội đã nghe con Hắc Vũ Bát Ca suốt ngày kêu cái gì rồi, hóa ra không phải "Tìm quân cờ", hì hì.
Ngày hôm qua Vương Vi dẫn Tiết Đồng và Huệ Tương đến Tương Chân Quán, Tiết Đồng mang theo cả con Hắc Vũ Bát Ca về đây. Hiện giờ con Hắc Vũ Bát Ca không kêu lên "Tha mạng" nữa mà lại kêu " Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ ". Dù sao con Hắc Vũ Bát Ca kêu không rõ lắm, lúc đầu Lý Khấu Nhi nghe nó kêu " Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ " cứ nghĩ là Vương Vi chơi cờ vây bị rơi mất một quân cờ nên bảo bọn họ cùng Tiết Đồng đi tìm. Huệ Tương nghe thấy con Bát Ca kêu "Tìm quân cờ", thì nhìn Lý Khấu Nhi nhẹ nhàng nói không phải là quân cờ đâu, Lý Khấu Nhi liền hỏi không tìm quân cờ chứ tìm cái gì? Huệ Tương lại không nói ra chỉ mỉm cười, hiện giờ thì Lý Khấu Nhi đã biết rõ rồi. ( chữ “Trương Giới Tử” trong tiếng trung đọc gần giống với “tìm quân cờ”).
Vương Vi mặt đỏ bừng lên nói:
- Muội con nít thì biết gì, lo mà học hành đi.
- Được, được, muội đi.
Lý Khấu Nhi vừa nói xong liền đi ra ngoài, ra tới cửa đột nhiên quay đầu lại quát to một tiếng:
- Vương Vi Cô đang nhớ thương Trương Giới Tử.
Vừa dứt lời, nhanh chân chạy trốn, vừa chạy vừa cười khanh khách.
Vương Vi bước đến cạnh cửa, nhìn theo bóng dáng Lý Khấu Nhi đã không thấy đâu, nàng gọi với theo:
- Muội nhanh chân thì chạy cho thoát bàn tay ta, ta mà bắt được sẽ khâu miệng của muội lại cho biết!
Bỗng cô nghe cách đó không xa một âm thanh vang dội kêu lên:
- Xin chào Vi Cô tìm quân cờ, xin chào Vi Cô tìm quân cờ.
Đúng là tiếng hát của con Hắc Vũ Bát Ca rồi, con Hắc Vũ Bát Ca này thấy Lý Khấu Nhi nói như vậy nên cũng kêu lên. Đúng là con vẹt, chỉ kêu sao lập tức kêu y vậy.
Lý Khấu Nhi một tay vịn cây ngô đồng, một tay chóng nạnh cười đến không đứng thẳng lên được.
Vương Vi xoay người lại không thèm để ý, như vậy là tốt nhất, càng phản ứng cô ta càng khoái chí hơn.
Con Hắc Vũ Bát Ca kia kêu lên mấy tiếng "Xin chào Vi Cô, tìm quân cờ " rồi cũng im bặt. Sau giờ Ngọ, Tương Chân Quán cũng rất im lặng, Vương Vi nhìn ra vườn ngô đồng thấy trời đang mưa phùn, hai hàm răng trắng xóa khẽ cắn môi thầm nghĩ:
"Con chim chết tiệt kia, mình có dạy nó kêu Trương Giới Tử khi nào đâu, chỉ dạy nó xin chào Vi Cô, con chim này còn tự tiện thêm ba chữ Trương Giới Tử nữa, giờ không sửa được".
- Vi Cô, Huy Châu Uông tiên sinh đến chơi, chính là vị Uông tiên sinh gặp ở Tây Hồ đó.
Tiết Đồng chạy vào, miệng la to khiến cho Vương Vi giật cả mình, nói:
- Là Uông tiên sinh ư, mau mời vào.
Huy Châu danh sĩ Uông Nhữ Khiêm, là người giàu có luôn hào hiệp trượng nghĩa, tiêu tiền như nước. Hàng năm đều đến Tây Hồ câu cá, đầu năm Vương Vi cũng đến Tây Hồ nên quen biết. Uông Nhữ Khiêm từng tặng cho Vương Vi chiếc lược nhưng Vương Vi khéo léo chối từ. Uông Nhữ Khiêm không giận, cũng không gây rối vô cớ với nàng, đúng là có khí phách danh sĩ.
Uông Nhữ Khiêm mang theo hai người hầu cùng một cậu bé đi vào Tương Chân Quán, Vương Vi ra ngoài nghênh đón. Gặp nhau ở phía trước sảnh, ân cần hỏi thăm, Uông Nhữ Khiêm liền hỏi:
- Tại hạ nghe nói Đàm Hữu Hạ, Mao Chỉ Sinh đang ở Kim Lăng nên muốn đến đây tìm gặp mặt, hai người ấy đã đi rồi sao?
Vương Vi nói:
- Đàm Sư cùng Mao Sinh ở Kim Lăng hơn mười ngày, nhận được thư của Viên Tiểu Tu biên nên ngày mười sáu tháng trước đã rời khỏi Kim Lăng đi đến Hoàng Châu dạo chơi rồi.
- Tiếc thật....Tiếc thật, cứ tưởng là đến kịp không ngờ đã trễ mất rồi.
Uông Nhữ Khiêm tuổi đời chưa quá ba mươi, diện mạo hơn người, lại có bộ râu rất đẹp. Nhìn con người y rất tự nhiên phóng khoáng, vừa bước vào sảnh liền đến ngồi vào chỗ của mình... Khi tiểu tỳ vừa mang trà lên, Uông Nhữ Khiêm hỏi:
- Tu Vi cô nương vì sao lại đến đây? Nàng có U Lan Quán mà, sao lại đến đây ở.
Vương Vi chần chừ một lát liền mang chuyện hậu duệ của Tề Vương bức bách nàng như thế nào kể ra. Uông Nhữ Khiêm xúc động nói:
- Tu Vi cô nương chớ lo, việc này để ta giải quyết cho, tuyệt đối không để nàng bị oan ức.
Vương Vi có chút cảm động, thấp giọng nói:
- Đa tạ Uông tiên sinh... Chỉ có điều những người này rất khó đối phó, Uông tiên sinh là người bên ngoài, chỉ sợ......
Uông Nhữ Khiêm vê râu nhíu mày, trầm ngâm một lúc nói:
- Nàng nói cũng đúng, những người này ỷ thế con cháu Hoàng tộc, ngay cả quan phủ cũng không dám nghiêm trị bọn chúng. Ta mặc dù có chút tiền có thể lo tạm lúc này, làm sao biết chắc chắc được sau này bọn chúng không đến quấy rầy nàng nữa!
Vương Vi im lặng, cô nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ngoài lá trúc nghe xào xạc, nhíu mày lo lắng.
Uông Nhữ Khiêm nhìn nhan sắc Vương Vi đẹp tựa như vẽ, chậm rãi nói:
- Tu Vi cô nương, nàng trí tuệ hơn người, khác biệt với những cô gái bình thường khác... Nhưng dù sao cũng là một cô gái, chuyện của U Lan Quán một mình nàng làm sao chèo chống được, sao Tu Vi cô nương không nghĩ sẽ nhường một bước?
Vương Vi suy nghĩ rất nhạy bén, sao không hiểu ngụ ý của Uông Nhữ Khiêm chứ! Uông Nhữ Khiêm muốn nạp nàng làm thiếp... Mang theo nàng về Huy Châu. Uông Nhữ Khiêm là thương nhân buôn bán rất giàu có kiêm danh sĩ, lại chỉ mới ba mươi tuổi, là người cũng tốt. Hầu hết các cô gái đều cầu mong được như nàng còn không được nữa là, nhưng Vương Vi lúc này không có ý muốn tá túc vào một ai đó, không muốn trở thành một con chim trong lồng. Cô muốn tự do bay lượn dù có gặp phong ba bão táp nhưng cũng có một chút tự do. Nếu phải gả cho một người thì Vương Vi vẫn muốn tìm một người tâm đầu ý hợp với nàng, hiểu nàng, quý trọng nàng và quan trọng nhất chàng trai ấy làm cho nàng nể phục. Uông Nhữ Khiêm tất nhiên không phải là người trong mộng của nàng, hơn nữa khi Uông Nhữ Khiêm đưa ra đề nghị đầy ẩn ý kia đã làm cho nàng cảm thấy không thỏa mái, thất vọng vô cùng. Y giống như đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mới đưa ra ý kiến như vậy.
Đúng lúc này Lý Tuyết Y đi ra chào Uông Nhữ Khiêm, nàng ra lệnh chuẩn bị tiệc rượu. Lúc này là cuối giờ thân, trời nhá nhem tối chượt ngoài hiên nghe giọng Lý Khấu Nhi vang lên:
- Tu Vi, Tu Vi.....Tuyết Y tỷ tỷ, Từ Tam Thúc đã trở về.
Vương Vi và Lý Tuyết Y nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
Khi Trương Nguyên từ biệt Lý Tuyết Y, đã cùng với ba người Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Lai Phúc đi qua phố Thành Hiền, đã gặp Phùng Hổ từ trong hẻm chạy ra,Trương Nguyên hỏi y ở đây làm gì? Phùng Hổ nói tam thiếu gia bảo y chờ ở đây, nếu thấy quan viên đến thì phải chạy ngay vào Thính Thiện Cư cấp báo. Tiêu Nhuận Sinh tướng công đang chờ ở Thính Thiện Cư hỏi chút chuyện.
Không biết khi nào Lý Thượng thư đến, ở Quốc Tử Giám đợi thì rất nhàm chán. Trương Nguyên cùng Mục Chân Chân và vài người nữa đi về phía Thính Thiện Cư trước, sai Phùng Hổ đến phố Thành Hiền ngồi đợi khi nào có chiếc xe ngựa lớn, có tùy tùng theo hầu thì lập tức hồi báo. Thính Thiện Cư cách Quốc Tử Giám bên này một dặm đường, chắc là kịp.
Trương Nguyên đi đến Thính Thiện Cư, Tiêu Nhuận Sinh tò mò hỏi Trương Nguyên gặp Hình Công công có chuyện gì?
Trương Nguyên thầm nghĩ:
"Tam huynh thật nhanh, chuyện gì cũng biết cả".
Liền nói:
- Hình thái giám và Chung thái giám là bạn của nhau, tháng trước Chung thái giám đi ngang qua có mời đệ đến gặp Hình thái giám nên đệ nhận lời.
- Tam thiếu gia, Giới Tử thiếu gia, đến rồi, đến rồi.
Phùng Hổ chạy như bay đến, ở đằng xa đã nghe hô to.
Trương Nguyên, Trương Ngạc, Tiêu Nhuận Sinh liền đứng dậy nhanh chân chạy đến Quốc Tử Giám. Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư Lý Duy Trinh, kiệu vừa mới đến trước cửa, Lý Duy Trinh gọi Trương Nguyên và Tiêu Nhuận Sinh đến trước kiệu hỏi mấy câu. Hai người Ti Nghiệp Tống Thì Miễn và Mao Giám Thừa còn có mấy vị tiến sĩ cũng đã ra ngoài cửa Hiền Môn nghênh đón.
Hai người Tống Thì Miễn, Mao Giám Thừa thấy Trương Nguyên đứng trước kiệu Lý Thượng Thư trong lòng thấp thõm không yên. Hai người Tống, Mao không hiểu chuyện gì cả, thấy Đông Xưởng Thất phẩm chưởng ban xuất hiện mà tinh thần bất định, nhất là Mao Giám Thừa y lại chỉ là tên quan có vị trí thấp kém, bị Đông Xưởng chưởng ban đánh một bạt tai mà đã hoảng sợ suốt cả ngày, lúc này thấy Lý Thượng Thư đến. Y ra nghênh đón từ sớm, thấy Trương Nguyên đứng ở trước kiệu thì đã dự đoán được Lý Thượng Thư đến vì việc của Trương Nguyên. Lúc này Mao Giám Thừa cảm thấy bất an vô cùng, chính vì vậy y luôn quan sát sắc mặt của Tống Ti Nghiệp. Ánh mắt của Tống Ti Nghiệp trừng lên hung tợn nhìn y, gã bước lên chào Lý Thượng thư, trong lòng gã lúc này đang tức giận trách Mao Giám Thừa. Nếu lúc ấy bắt được Trương Nguyên mà y dùng hình thẩm vấn, chưa biết chừng Trương Nguyên sẽ nhận tội, vậy thì sẽ không bị động như hiện giờ.
Lý Duy Trinh nói thẳng:
- Hôm nay, Bản viện đến đây là vì việc của Trương Nguyên, vào nhà hết cả đi.
Đoàn người đi qua ba lần cửa hướng Di Luân đường bước vào, Trương Nguyên thấy Tống Thì Miễn và Mao Lưỡng Phong đang thì thầm với nhau, Mao Lưỡng Phong liên tục gật đầu. Trương Nguyên thầm nghĩ:
"Tên Mao Lưỡng Phong này bị ôn quan Tống Thì Miễn dùng làm vũ khí sử dụng, Tống Thì Miễn cho rằng bản thân mình có thể không phải chịu trách nhiệm gì sao!"
Lý Duy Trinh đi thẳng đến Quốc Tử Giám vào nha môn của Tế Tửu, ngồi vào vị trí của Cố Khởi Nguyên thường ngồi nói:
- Cố Tế Tửu ra ngoài rồi... Hôm nay bổn viện sẽ thay mặt Tế Tửu hỏi về vấn để Trương Nguyên làm gì mà phạm vào môn quy, Tống Ti Nghiệp ngươi có gì muốn nói không?
Tiếng nói của nàng cực kì dịu dàng, giọng nói của nàng khiến người nghe không thể chối từ được.
Nam Kinh Quốc Tử Giám do Nam Kinh Lễ Bộ quản lý, Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư là quan nhị phẩm. Cho nên dù có Cố Tế Tửu trong này, thì Lý Thượng thư cũng chủ trì, quan ngũ phẩm Tống Ti Nghiệp là gì mà có ý kiến. Trong lòng y thật sự rất sợ hãi, vì Lý Thượng Thư hỏi y với giọng điệu có chút châm chọc.
Trương Nguyên, Trương Ngạc, Tiêu Nhuận Sinh đứng dưới công đường. Các nha dịch mà Lý Duy Trinh mang đến chia làm hai hàng đứng hai bên. Quảng đường im lặng không một tiếng động, chỉ nghe vang vọng xa xa tiếng tiến sĩ đang giảng bải.
Lý Duy Trinh nhìn tên Mao Lưỡng Phong mặt mày tím ngắt liền nói:
- Mao Giám Thừa, ngươi hãy nói ta nghe Trương Nguyên phạm môn quy nào?
" Bùm" một tiếng, Mao Lưỡng Phong quỳ khụm xuống, nói buồn bã:
- Thưa Lý viện trưởng, học trò Trương Nguyên không phục khi được dạy dỗ, làm nhục học quan, đánh giám sai, Lý Viện trưởng mời người xem xét.
Vừa nói xong tiếng " mời xem xét" liền có hai tên giám sai của Thằng Khiêm Thính vẻ mặt đau đớn đi đến quỳ gối xuống phía sau Mao Giám Thừa, cúi đầu nói:
- Lý Viện trưởng, học trò Trương Nguyên dùng côn đánh tiểu nhân thế này đây.
Nói xong, y liền xé áo để lộ ra bả vai sưng đỏ, người kia kéo áo lên lộ cả áo lót, đường thắt lưng có một ngấn bầm tím.
Trương Nguyên đánh hai giám sai, Lý Duy Trinh có nghe Tiêu Nhuận Sinh nói qua, liền quát:
- Bổn viện chưa hỏi các ngươi, các ngươi liền cởi áo ra, còn ra thể thống gì nữa!
Hai giám sai được Mao Giám Thừa chỉ bảo phải khóc lóc kể lể, bây giờ nghe giọng điệu nghiêm khắc của Viện trưởng lập tức câm như hến, quay đầu về phía Mao Giám Thừa để coi ám hiệu.
Lý Duy Trinh nói:
- Mao Giám Thừa, mau kể đầu đuôi mọi chuyện, không được xót một chi tiết nào.
Mao Giám Thừa Lưỡng Phong đã quỳ xuống, Lý Thượng thư không bảo y đứng lên vậy có nghĩa là y phải tiếp tục quỳ. Y bắt đầu kể Trương Nguyên nhiều lần phạm môn quy, tự tiện đổi phòng, lớn tiếng gây ồn áo ở Hội Soạn đường, đang nói y lại nghe Lý Thượng Thư quát:
- Việc này không phải Cố Tế Tửu đã xử lý rồi sao, cũng không tính là Trương Nguyên vi phạm môn quy cơ mà. Hay là ngươi không phục quyết định ấy của Cố Tế Tửu?
Mao Lưỡng Phong cứng họng không nói nên lời.
Tống Thì Miễn đứng bên cạnh cảm thấy rất khó chịu, chuyện này rõ ràng Lý Duy Trinh thiên vị Trương Nguyên rồi. Mao Lưỡng Phong chỉ là một tên quan nhỏ, nhưng Lý Duy Trinh là quan nhị phẩm, quan ngũ phẩm như y thì làm gì được.
Lý Duy Trinh chậm giọng nói:
- Chỉ nói việc sáng nay, Trương Nguyên vi phạm quy định gì mà ngươi muốn xử dụng gông xiềng với hắn?
Mao Lưỡng Phong lắp bắp, đành nói mỗi ngày Trương Nguyên đều đi bắn cung, gặp gỡ các tỳ nữ thường xuyên khiến các học trò khác hoang mang trong lòng, không yên tâm học hành, lại có kỹ nữ tới lui gặp gỡ, làm bại hoại phong cách học trò, có ảnh hưởng vô cùng lớn..
Lý Duy Trinh nói:
- Việc có Tỳ nữ đến trường bắn tìm Trương Nguyên, bổn viện đã biết, đó là Tiêu Thái Sử có viết lá thư phải gửi gấp cho Trương Nguyên nên sai nàng ta mang đến.
Chuyện thiên vị này đã quá rõ ràng, Tống Thì Miễn cuối cùng không nhịn được xen vào nói:
- Lý Viện trưởng, Trương Nguyên cùng tỳ nữ mấy ngày nay mỗi ngày đều đến trường bắn, không phải do Tiêu Thái Sử truyền thư tín gì cả, xin Lý Viện trưởng xem lại.
Lý Duy Trinh nói:
- Tỳ nữ kia đến trường bắn làm gì?
Tống Thì Miễn ra hiệu cho Mao Lưỡng Phong trả lời, Mao Lưỡng Phong mấy lần bị Lý Thượng thư quát lớn nên không dám nói bừa nữa, đáp:
- Tỳ nữ kia mỗi ngày đến trường bắn từ sáng sớm để cùng Trương Nguyên và các học trò bắn tên.
Lý Duy Trinh hỏi:
- Ngoại trừ bắn tên còn làm gì nữa không?
Mao Lưỡng Phong sảo quyệt nói:
- Có làm chuyện gì hay không, ai có thể biết được, ty chức cũng không rõ lắm nhưng Trương Nguyên dung túng để tỳ nữ đến trường bắn, vào bên trong trường thì có ảnh hưởng không tốt.
Lý Duy Trinh hỏi:
- Luyện tập từ sáng sớm với Trương Nguyên còn có học trò nào không?
Mao Giam Thừa liền báo tên Nguyễn Đại Thành , học trò Diêu và học trò Ngu, còn có Lưu Cầu Vương tử, Lý Duy Trinh nói:
- Đợi ta gọi mấy người này đến hỏi xem có ảnh hưởng có gây hại gì không. Trước tiên nói về chuyện Trương Nguyên gặp kỹ nữ làm bại hoại phong cách học trò, có nhân chứng vật chứng gì không?
Mao Giám Thừa liền cho người áp giải Từ Tam của Tương Chân Quán đến. Khi Từ Tam đi ngang qua người của Trương Nguyên, Trương Nguyên hạ giọng nói:
- Từ Tam,ăn ngay nói thật không cần phải sợ.
Từ Tam quay đầu nhìn Trương Nguyên, đã bị giám sai đẩy lên công đường. Tên Từ Tam này liền kêu to oan uổng quá, nói hôm qua lúc chạng vạng đến Quốc Tử Giám tìm Trương Nguyên chưa kịp hiểu có chuyện gì đã bị bắt nhốt lại. Lý Duy Trinh hỏi y tìm Trương Nguyên có chuyện gì, Từ Tam trả lời một cách chi tiết, Lý Duy Trinh liền hỏi Trương Nguyên:
- Trương Nguyên, cô gái gặp nạn kia vì sao lại đến cầu xin ngươi giúp đỡ?
Trương Nguyên nói:
- Khi học trò ở Tùng Giang-Thanh Phổ, Trần Mi Công ủy thác cho ba huynh đệ của học trò mang cô gái này cùng đến Nam Kinh. Quen biết nhau từ đó, sau này nàng ấy gặp nạn muốn học trò giúp đỡ đó là chuyện hợp tình hợp lý ạ. Khi Từ Tam đến Quốc Tử Giám tìm người thì Mao Giám Thừa lại bắt lại, đưa đến Thằng Khiên Thính thẩm vấn, giam giữ người ta, điều không phải đang nhằm vào học trò sao?
Lý Duy Trinh nhìn Mao Lưỡng Phong, Mao Lưỡng Phong liền chối đây đẩy:
- Trương Nguyên nhiều lần phạm quy, nên bị quản chế là điều đương nhiên ạ.
Lý Duy Trinh cười lạnh một tiếng lập tức ra lệnh phóng thích Từ Tam, Từ Tam dập đầu đa tạ nhanh chóng lùi bước ra ngoài. Công đường hiện giờ vắng lặng không một tiếng động, mặt Mao Giám Thừa từ màu tím chuyển sang màu đen, còn Tống Ti Nghiệp sắc mặt tái nhợt như bụi bám dày.
Chợt có lính gác cửa báo lại, Nam Kinh Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào cầu kiến Lý Viện trưởng. Lý Duy Trinh sửng sốt không biết Cẩm Y Vệ đến làm gì? Liền ra lệnh triệu kiến.
Một lát sau, Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào dẫn tám gã đội nón của quân sĩ Cẩm Y Vệ tiến vào. Tám người lính Cẩm Y Vệ đứng trước nhà, Bách Hộ Tất đứng phía trên, lúc y bước qua Trương Nguyên liền khẽ gật đầu một cái, khóe miệng cười nhếch lên. Y bước nhanh đến trước mặt Lý Thượng thư quỳ đầu gối phải xuống chào theo nghi thức quân đội, cất giọng nói:
- Ty chức Cẩm Y Vệ Bách Hộ Tất Tự Hào phụng chỉ của Trương đại nhân mời Mao Giám Thừa ở Quốc Tử Giám đến để hỏi chuyện.
Tên Mao Lưỡng Phong nghe Tất Bách Hộ vừa nói xong,thân hình sợ tới mức phát run luôn miệng nói:
- Lý Viện Trưởng, ty chức luôn cần cù, không phạm lỗi gì quá đáng, xin Viện trưởng nói giúp cho ty chức một tiếng.
Tất Bách Hộ thản nhiên nói:
- Tại hạ chỉ nói phụng mệnh mời Mao Giám Thừa đi trả lời vài câu hỏi của Trương chỉ huy thôi mà, Mao Giam Thừa có gì chột dạ mà hoảng sợ vậy, ngài biết chuyện gì sao?
Người hiện tại đang nắm giữ chức vụ chỉ huy Cẩm Y Vệ ở Nam Kinh là Trương Khả Đại. Giữ chức Phó tổng binh kiêm Nam Kinh Cẩm y Vệ Chưởng Đường là quan nhị phẩm cùng cấp với Nam Kinh Lễ Bộ Thượng thư nên Lý Duy Trinh có phần kiêng nể nhưng cũng nên hỏi một chút xem là chuyện gì là điều tất yếu:
- Tất Bách Hộ, Trương Chưởng Đường cho gọi Mao Giám Thừa có chuyện gì không?
Tất Bách Hộ chắp tay trước ngực nói:
- Ty chức không biết, Trương chỉ huy chỉ ra lệnh mời Mao Giám Thừa đến hỏi chuyện, nếu Mao Giám Thừa có tội thì sẽ cho người tra hỏi để thẩm vấn, Cẩm Y Vệ không dám tự tiện.
Tất Bách Hộ vừa nói xong, Lý Duy Trinh không có lý do gì để ngăn cản cả. Cẩm Y Vệ Chưởng Đường mà gọi một bát quan thì chuyện này cũng bình thường. Hơn nữa, Lý Duy Trinh không có ý che chở cho Mao Giám Thừa nên nói:
- Mao Giám Thừa, nếu Trương Chưởng Đường có chuyện muốn hỏi ngươi, thì ngươi đi theo Tất Bách Hộ đi.
Nếu sáng hôm ấy, Đông Xưởng Chưởng ban xuất hiện thì Mao Giám Thừa không đến mức bị Cẩm y Vệ gọi đến để sợ mất hồn mất vía như thế này. Hiện trong lòng y biết rõ Đông Xưởng Chưởng ban kia và Trương Nguyên có liên quan với nhau. Nếu y biết chuyện này có liên quan đến Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng Chưởng ban thì có cho gan trời y cũng không dám giúp đỡ Tống Ti Nghiệp trị Trương Nguyên, y phải làm sao bây giờ?
Mao Giam Thừa vẫn đang quỳ trên mặt đất không đứng lên, lúc này y nhìn quanh tìm cứu tinh, y nhìn Tống Ti Nghiệp cầu cứu, Tống Ti Nghiệp lại nhìn đi nơi khác. Mao Lưỡng Phong trong lòng sợ hãi kêu lên:
- Tống Ti Nghiệp, Tống đại nhân, mau cứu ti chức, mau cứu ti chức.
Tống Thì Miễn không dự đoán được mọi chuyện diễn biến theo hướng này. Gã tưởng có thể dẫm nát cục đá không ngờ lại bị ngọn núi đè bẹp. Nam Kinh Bộ Lễ, Nam Kinh Cẩm Y Vệ, hai người này gã hoàn toàn không thể chống lại được. Hiện giờ gã muốn nhanh chóng thoát khỏi vụ này, nhìn vẻ mặt Mao Giám Thừa đang quỳ gối hướng về phía gã cầu cứu, gã liền lùi ra sau vài bước nói:
- Mao Giám Thừa, hãy đi theo Tất Bách Hộ, đi sớm về sớm.
Mao Lưỡng Phong cũng không phải là một tên khờ, y để Tống Thì Miễn lợi dụng mình làm vũ khí trị Trương Nguyên không chỉ vì nịnh nọt mà còn để được Tống Thì Miễn đề bạt, hay có sự ưu đãi nào khác đối với y. Bây giờ nghe Tống Thì Miễn nói như vậy, y đã biết sự trông đợi của y không có một chút hy vọng nào cả. Tống Thì Miễn không nỗ lực để cứu y thì thôi lại còn muốn Cẩm Y Vệ lột da y, y liền kêu to:
- Tống đại nhân, chuyện này không thể để một mình ty chức gánh vác được. Người muốn lấy cớ đuổi học Trương Nguyên là Tống đại nhân mà, ty chức làm việc này do Tống đại nhân ra lệnh cả. Bây giờ đại nhân không đoái hoài gì đến ty chức cả, khiến ty chức thất vọng vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.