Chương 53: Anh xót
Đậu Nành Lạc Nhách
24/07/2024
Sau khi cả ba người đưa cô đến bệnh viện .
Gia Hần thì đang thất thần, cô run sợ, chị ba cứu cô nên mới ..... Nếu chị ba có mệnh hệ cô sẽ ăn năng đến chết.
Đi thôi con, Gia Huy thằng bé đang ở một mình. Bà cũng cuốn cuồn theo .Mẹ ơi .....Sao con đi nhanh thôi .Chị ba ... Chị ba cứu con nên mới. Cô run rẩy ,mắt đỏ hoe nhìn mẹ mình.Bà biết bây giờ cô rất sợ, nhưng mọi thứ diễn ra cùng lúc khiến bà rất rối. Bà chỉ biết cười ôm trầm lấy cô an ủi .
- Không sao đâu con. Chị ba rất tốt nó sẽ bình an thôi, nhanh đi Gia Huy đang đợi chúng ta .
Sau đó hai người cũng đến ngôi nhà màu trắng mà anh chỉ .
Khi bà bước vào thấy Gia Hưng nằm ngủ yên ổn, không khóc bà chỉ nhẹ nhàng nằm kế bên.
Bà không dám bông thằng bé lên, sợ nó thức giấc thôi thì cũng khuya rồi nên sáng về cũng được .
Bên này trong chiếc xe ba anh đang cố gắng chạy thật nhanh đến bệnh viện .
Anh thì chỉ thấy nóng ruột, nhìn cô như này anh khó chịu làm sao , lúc nãy khá tối anh chỉ nhìn thấy mấy vết thương trên mặt cô thôi .
Bây giờ có ánh sáng chiếu vào từng vết thương một cứ đập vào mắt anh, bàn tay anh nâng đầu cô cũng đã dính máu từ tóc cô .
Đôi tai của cô bị rách đến chảy cả máu, ngón tay thì xiêu quẹo không còn cứng cáp .
Vết thương trên người cô nhưng anh lại cảm thấy tim mình đau đớn vô cùng .
Anh giận bản thân mình làm sao ?
Từ khi lấy anh, cô luôn luôn chịu thiệt thòi, mà anh cũng không bảo vệ được cho cô thứ gì ?
Bất giác một dòng lệ từ trên mắt anh rơi xuống. Anh xót cô lắm .
Khi đến bệnh viện cô được đưa vào phòng cấp cứu .
Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo không có gì quá nghiêm trọng .
Tay và đầu cô được băng bó kĩ càng, vết thương bên tai cũng được bác sĩ khâu lại.
Anh nghe vậy cũng phần nào thở phào nhẹ nhàng nhõm, anh sợ lắm sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì mất.
Ba và anh hai cũng đã về, anh thì bây giờ không tài nào chợp mắt nổi, tay anh nắm chặt tay cô thì thầm .
- Anh xin lỗi !
Khi cô mở mắt dậy , đầu cô có hơi đau nhức tay cô vịn lấy đầu, tay còn lại chống người ngồi dậy nhưng lại thấy có gì đó cộm cộm ở tay, cô nhìn lại đã thấy mình bị băng bó cô nghĩ chắc nó gãy mất rồi .
Từ nãy đến giờ cô không thấy ai trong phòng cả .
Rõ ràng đêm qua cô thấy anh mà, nhìn như lúc đó anh còn rất sợ .
Anh lo cho cô sao? hay chỉ là thương hại .
Cánh của phòng được mở ra .
Cô theo phản xạ cũng nhìn về phía cánh cửa, đúng mà người đó là anh.
Anh đi mua cho cô cháo, vừa về đã thấy cô ngồi trầm ngâm
Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào rồi ?Em ổn rồi, đêm qua anh ở đây với em sao ?Um . Anh không nói gì nữa chỉ gật đầu.Anh đang lấy đồ múc cháo cho cô tiện thể rót thêm cho cô ly nước.
Em ăn chút cháo cho khỏẻ đi .Gia Hưng thằng bé đêm qua thế nào? Lúc em đi ra ngoài nó vẫn ngủ một mình . Cô nhớ đến Gia Hưng thì cuốn cuồn bỏ chân xuống định đâu đó .Ngồi yên, đêm qua mẹ ngủ với thằng bé, em yên tâm đi .Há miệng ra ăn chút cháo đi. Anh đưa thìa cháo trước mặt cô .Em có thể tự ăn được, anh đưa đây cho em. Cô đang định lấy thìa cháo từ tay anh .Em giỏi như vậy thì em ở một mình luôn đi, tôi đi về. Anh lúc này lạnh tanh không cảm xúc , ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô .Thật chứ anh ở đây chăm cô cả đêm , sáng ra anh tưởng cô sẽ vì nhớ anh mà khóc lóc thê thảm hay trách móc gì đó, đâu ngờ cô còn khước từ anh nữa, để anh chăm bằm thì cô nổi ghẻ ha gì?
Oo em xin lỗi, nhưng mà em ..... Em có thể tự ăn được mà. Cô lí nhí nhỏ giọng .Mở miệng ra nhanh lên .Cô thấy anh không vui cũng mở miệng ra ăn, từng thìa từng thìa được anh đút cho .
- Uống thêm chút nước đi
Cô cũng nhận ly nước từ tay anh .
Cô tưởng anh đưa ly nước rồi sẽ thôi nào ngờ anh đưa tay tém gọn tóc cho cô.
- Khụ ....khụ ....khụ .
Cô lo nhìn anh nên không mấy bị sặc nước.
- Từ từ mà uống ......
Anh vuốt lưng cô.
Cánh cửa lại lần nữa bật mở, cả hai ngước lên thì nhìn thấy cả nhà cùng đến .
- Chị ba ..... Chị ba sao rồi, chị có bị gì không, đầu có đau không, sao mặt cho lại xưng hết thể này? Em xin lỗi , tại em .... Tại em nên chị mới thành ra như này .
Gia Hân hồ hởi chạy đến chỗ cô còn vô thức đẩy Gia Hưng sang một bên
Cô cũng chỉ biết cười trừ, nắm lấy tay Gia Hân.
Chị không sao .... Em không cần phải tự trách mình, nếu là người khác chị cũng sẽ giúp thôi .Chị không sao là tốt rồi .... Em lo chết mất .
Em ổn không Trâm, không sao chứ. Tố Quyên nhìn cô .Em không sao đâu chị, lâu quá em mới gặp chị luôn.Ở dạo này mẹ chị ở nhà một mình buồn nên bà ấy kêu chị về nhà cho đỡ buồn ấy mà .Bé My nói rành chưa chị? Cô hỏi Tố Quyên .Cũng được kha khá rồi em, nè con kêu thím ba đi con .....Thím ba. My bậm bẹ gọi cô .Cô cũng cười tích mắt khen ngợi .
Giỏi quá ta .Mẹ mẹ. Tiếng Gia Huy gọi mọi người lúc này mới quay sang chỗ tiếng kêu .Đã thấy thằng bé mắt đỏ hoe, vươn tay chồm người về phía cô.
Mẹ chồng cô đưa thằng bé đến cho cô .
- Nãy giờ mẹ quên luôn cả Gia Huy rồi, giờ qua ngồi với mẹ nha con .
Cô định đón thằng bé, nhưng đã bị anh chặn lại .
- Sang đây ba bồng nha, tay mẹ con đau lắm, để mẹ nghĩ .
Cô hụt hẩng nhìn sang anh. Thằng bé lúc này cũng mếu máo .
Ba ..... Muốn mẹ, mẹ.Đưa con cho em đi, em không bồng đâu, để thằng bé ngồi cạnh em .Anh cũng hơi chần chừ sau đó đặt thằng bé xuống cạnh cô .
Đến trưa mọi người đều về hết chỉ còn anh và cô, do cô còn đang bị thương nên anh đã để mẹ chồng cô đem Gia Huy về nhà.
- Đói chưa? Anh hỏi cô .
Cô lắc đầu .
- Đêm qua anh thức cả đêm sao ?
Anh không trả lời chỉ nhìn cô .
- Anh ngủ một chút đi, em không sao đâu. Cần gì em sẽ gọi anh.
Anh nghe cô nói vậy thì không nói gì, cô tưởng anh sẽ ra sô pha ngủ nào ngờ anh leo lên hẳn trên giường ,nằm cạnh cô
Mắt nhắm chặt, lười biếng nói .
- Tôi không quen ngủ trên ghế .
Cô trố mắt, lí do khùng điên gì đây ? Không phải lần trước ở bệnh viện chăm cô sinh anh vẫn ngủ trên ghế sao ?
Qua một lúc lâu, thấy hơi anh đều đều cô nghĩ anh đã ngủ rồi .
Cô thì vẫn còn ngồi đưa ngón tay chạm vào loạn tóc anh khẽ thì thầm .
- Anh cứ gần gũi với em như này, cứ tốt như này làm sao em quên anh được đây ?
Sau đó cô cũng nằm xuống xoay lưng về phía anh .
Người kia cũng từ từ mở mắt.
Gia Hần thì đang thất thần, cô run sợ, chị ba cứu cô nên mới ..... Nếu chị ba có mệnh hệ cô sẽ ăn năng đến chết.
Đi thôi con, Gia Huy thằng bé đang ở một mình. Bà cũng cuốn cuồn theo .Mẹ ơi .....Sao con đi nhanh thôi .Chị ba ... Chị ba cứu con nên mới. Cô run rẩy ,mắt đỏ hoe nhìn mẹ mình.Bà biết bây giờ cô rất sợ, nhưng mọi thứ diễn ra cùng lúc khiến bà rất rối. Bà chỉ biết cười ôm trầm lấy cô an ủi .
- Không sao đâu con. Chị ba rất tốt nó sẽ bình an thôi, nhanh đi Gia Huy đang đợi chúng ta .
Sau đó hai người cũng đến ngôi nhà màu trắng mà anh chỉ .
Khi bà bước vào thấy Gia Hưng nằm ngủ yên ổn, không khóc bà chỉ nhẹ nhàng nằm kế bên.
Bà không dám bông thằng bé lên, sợ nó thức giấc thôi thì cũng khuya rồi nên sáng về cũng được .
Bên này trong chiếc xe ba anh đang cố gắng chạy thật nhanh đến bệnh viện .
Anh thì chỉ thấy nóng ruột, nhìn cô như này anh khó chịu làm sao , lúc nãy khá tối anh chỉ nhìn thấy mấy vết thương trên mặt cô thôi .
Bây giờ có ánh sáng chiếu vào từng vết thương một cứ đập vào mắt anh, bàn tay anh nâng đầu cô cũng đã dính máu từ tóc cô .
Đôi tai của cô bị rách đến chảy cả máu, ngón tay thì xiêu quẹo không còn cứng cáp .
Vết thương trên người cô nhưng anh lại cảm thấy tim mình đau đớn vô cùng .
Anh giận bản thân mình làm sao ?
Từ khi lấy anh, cô luôn luôn chịu thiệt thòi, mà anh cũng không bảo vệ được cho cô thứ gì ?
Bất giác một dòng lệ từ trên mắt anh rơi xuống. Anh xót cô lắm .
Khi đến bệnh viện cô được đưa vào phòng cấp cứu .
Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo không có gì quá nghiêm trọng .
Tay và đầu cô được băng bó kĩ càng, vết thương bên tai cũng được bác sĩ khâu lại.
Anh nghe vậy cũng phần nào thở phào nhẹ nhàng nhõm, anh sợ lắm sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì mất.
Ba và anh hai cũng đã về, anh thì bây giờ không tài nào chợp mắt nổi, tay anh nắm chặt tay cô thì thầm .
- Anh xin lỗi !
Khi cô mở mắt dậy , đầu cô có hơi đau nhức tay cô vịn lấy đầu, tay còn lại chống người ngồi dậy nhưng lại thấy có gì đó cộm cộm ở tay, cô nhìn lại đã thấy mình bị băng bó cô nghĩ chắc nó gãy mất rồi .
Từ nãy đến giờ cô không thấy ai trong phòng cả .
Rõ ràng đêm qua cô thấy anh mà, nhìn như lúc đó anh còn rất sợ .
Anh lo cho cô sao? hay chỉ là thương hại .
Cánh của phòng được mở ra .
Cô theo phản xạ cũng nhìn về phía cánh cửa, đúng mà người đó là anh.
Anh đi mua cho cô cháo, vừa về đã thấy cô ngồi trầm ngâm
Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào rồi ?Em ổn rồi, đêm qua anh ở đây với em sao ?Um . Anh không nói gì nữa chỉ gật đầu.Anh đang lấy đồ múc cháo cho cô tiện thể rót thêm cho cô ly nước.
Em ăn chút cháo cho khỏẻ đi .Gia Hưng thằng bé đêm qua thế nào? Lúc em đi ra ngoài nó vẫn ngủ một mình . Cô nhớ đến Gia Hưng thì cuốn cuồn bỏ chân xuống định đâu đó .Ngồi yên, đêm qua mẹ ngủ với thằng bé, em yên tâm đi .Há miệng ra ăn chút cháo đi. Anh đưa thìa cháo trước mặt cô .Em có thể tự ăn được, anh đưa đây cho em. Cô đang định lấy thìa cháo từ tay anh .Em giỏi như vậy thì em ở một mình luôn đi, tôi đi về. Anh lúc này lạnh tanh không cảm xúc , ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô .Thật chứ anh ở đây chăm cô cả đêm , sáng ra anh tưởng cô sẽ vì nhớ anh mà khóc lóc thê thảm hay trách móc gì đó, đâu ngờ cô còn khước từ anh nữa, để anh chăm bằm thì cô nổi ghẻ ha gì?
Oo em xin lỗi, nhưng mà em ..... Em có thể tự ăn được mà. Cô lí nhí nhỏ giọng .Mở miệng ra nhanh lên .Cô thấy anh không vui cũng mở miệng ra ăn, từng thìa từng thìa được anh đút cho .
- Uống thêm chút nước đi
Cô cũng nhận ly nước từ tay anh .
Cô tưởng anh đưa ly nước rồi sẽ thôi nào ngờ anh đưa tay tém gọn tóc cho cô.
- Khụ ....khụ ....khụ .
Cô lo nhìn anh nên không mấy bị sặc nước.
- Từ từ mà uống ......
Anh vuốt lưng cô.
Cánh cửa lại lần nữa bật mở, cả hai ngước lên thì nhìn thấy cả nhà cùng đến .
- Chị ba ..... Chị ba sao rồi, chị có bị gì không, đầu có đau không, sao mặt cho lại xưng hết thể này? Em xin lỗi , tại em .... Tại em nên chị mới thành ra như này .
Gia Hân hồ hởi chạy đến chỗ cô còn vô thức đẩy Gia Hưng sang một bên
Cô cũng chỉ biết cười trừ, nắm lấy tay Gia Hân.
Chị không sao .... Em không cần phải tự trách mình, nếu là người khác chị cũng sẽ giúp thôi .Chị không sao là tốt rồi .... Em lo chết mất .
Em ổn không Trâm, không sao chứ. Tố Quyên nhìn cô .Em không sao đâu chị, lâu quá em mới gặp chị luôn.Ở dạo này mẹ chị ở nhà một mình buồn nên bà ấy kêu chị về nhà cho đỡ buồn ấy mà .Bé My nói rành chưa chị? Cô hỏi Tố Quyên .Cũng được kha khá rồi em, nè con kêu thím ba đi con .....Thím ba. My bậm bẹ gọi cô .Cô cũng cười tích mắt khen ngợi .
Giỏi quá ta .Mẹ mẹ. Tiếng Gia Huy gọi mọi người lúc này mới quay sang chỗ tiếng kêu .Đã thấy thằng bé mắt đỏ hoe, vươn tay chồm người về phía cô.
Mẹ chồng cô đưa thằng bé đến cho cô .
- Nãy giờ mẹ quên luôn cả Gia Huy rồi, giờ qua ngồi với mẹ nha con .
Cô định đón thằng bé, nhưng đã bị anh chặn lại .
- Sang đây ba bồng nha, tay mẹ con đau lắm, để mẹ nghĩ .
Cô hụt hẩng nhìn sang anh. Thằng bé lúc này cũng mếu máo .
Ba ..... Muốn mẹ, mẹ.Đưa con cho em đi, em không bồng đâu, để thằng bé ngồi cạnh em .Anh cũng hơi chần chừ sau đó đặt thằng bé xuống cạnh cô .
Đến trưa mọi người đều về hết chỉ còn anh và cô, do cô còn đang bị thương nên anh đã để mẹ chồng cô đem Gia Huy về nhà.
- Đói chưa? Anh hỏi cô .
Cô lắc đầu .
- Đêm qua anh thức cả đêm sao ?
Anh không trả lời chỉ nhìn cô .
- Anh ngủ một chút đi, em không sao đâu. Cần gì em sẽ gọi anh.
Anh nghe cô nói vậy thì không nói gì, cô tưởng anh sẽ ra sô pha ngủ nào ngờ anh leo lên hẳn trên giường ,nằm cạnh cô
Mắt nhắm chặt, lười biếng nói .
- Tôi không quen ngủ trên ghế .
Cô trố mắt, lí do khùng điên gì đây ? Không phải lần trước ở bệnh viện chăm cô sinh anh vẫn ngủ trên ghế sao ?
Qua một lúc lâu, thấy hơi anh đều đều cô nghĩ anh đã ngủ rồi .
Cô thì vẫn còn ngồi đưa ngón tay chạm vào loạn tóc anh khẽ thì thầm .
- Anh cứ gần gũi với em như này, cứ tốt như này làm sao em quên anh được đây ?
Sau đó cô cũng nằm xuống xoay lưng về phía anh .
Người kia cũng từ từ mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.