Chương 52: Chiếc nhẫn
Đậu Nành Lạc Nhách
24/07/2024
Gia Hần chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm, cô định sẽ đến báo công an ,nhưng để đến đó khá rất xa chỗ này đến lúc quay lại chị ba sẽ.....
Ra khỏi con hẻm cô định tìm kêu người giúp nhưng bây giờ đã khuya, chỗ này lại không phải khu sầm uất nên ở đây rất vắng vẽ, cô cũng nghĩ được nhiều nên đành sẽ chạy về nhà dù sao cũng cách chỗ này không xa .
Màn đêm tĩnh mịch, đèn đường vàng vàng chiếu thẳng xuống mặt đất đối lập với vật thể tĩnh ấy là sự chuyển động không ngừng của cô gái .
Gia Hân dốc sức chạy thật nhanh. Cùng ở hai chiều không gian khác một bên đang sợ hãi tột cùng một bên thì lo lắng không nhưng chung quy lại cá ba điều có sự liên kết .
Khi Gia Hân về đến nhà đã thấy mọi người vẽ mặt không mấy thoải mái .
- Đi đâu giờ này mới về hả ? Gọi cũng không bắt máy lớn rồi nên muốn làm gì thì làm phải .......
Mẹ cô còn đang chất vấn cô, khuya rồi mà bà chẳng thấy cô về, cả nhà thì lo sốt vó đang định sẽ tìm thì cô về tới.
Nhưng bà thấy được sắc mặc cô vừa xanh vừa trắng, mồ hôi nhễ nhãi, môi đã trắng bệt, quần áo cũng đã lấm lem.
Bà cũng thôi chấn vấn khế run rẫy hỏi cô
- Con sao vậy ?
Cô lúc này đã nói hết ra hơi nhưng vẫn gắng gượng chạy lại chỗ ba và hai anh trai mình đang ngồi . Cô chụp lấy tay Gia Hưng
Anh bba ..... Cứu chị ba nhanh lên .Em nói cái gì, chị ba ..... Trâm làm sao. Anh đang bực bội vì cô lớn rồi vẫn còn làm cho ba mẹ lo lắng nhưng lúc này đã run rẩy hỏi cô, tim cũng bất giác đập lên liên hồi .Cứu chị ba nhanh lên, đi theo em .Anh định sẽ lấy xe nhưng bây giờ rất gấp nên Gia Hân đã chở anh bằng con xe điện của mình.
Trầm làm sao ?Em bị chặn đường, chị ba cứu em. Tới nơi anh sẽ rõ đừng có hỏi nữa? Giọng cô run rẩy .Em nhanh lên một chút đi . Xe đã chạy rất nhanh nhưng anh vẫn thấy nó chậm chạm làm sao ?
Đến nới cả anh và Gia Hân điều nhanh chống chạy vào con hẻm nhưng thứ làm anh như chết đứng là hình ảnh cô nằm thoi thóp, máu từ miệng chảy ra .
Mặt thì bị đánh đến xưng to và đã chuyển sang sắc tím sắc xanh .
Ngón tay cô nhìn như bị gãy mất rồi .
Hưng hoản loạn đôi chân run rẩy chạy đến nâng đầu cô lên tay mình .
- Trầm .... em có nghe anh nói không ?
Cô nghe tiếng anh thì độ mắt cũng lờ đờ cũng nhìn anh. Cô dùng chút sức lực cuối thều thào
- Gia Huy đang một mình . Sau đó cô ngất liệm đi .
Anh thì hốt hoảng kêu lên .
- Trâm ... Trâm
Sau đó anh bồng cô lên quay sang định nói gì đó với Gia Hân nhưng cả ba người kia cũng hay vừa đến
Ba anh vừa đến nhìn thấy cảnh tượng này cũng một phen hốt hoảng .
Con bé sao thế này .Trời đất. Mẹ anh cũng kêu lên.Mẹ mẹ lại cái nhà màu trắng bồng Gia Huy về nhà giúp con .Ba và anh hai nhanh lên , đi đến bệnh viện.Đi thôi nhanh lên . Anh hai anh cũng hối thúc .Phải kể lại lúc Gia Hân vừa đi ra khỏi con hẽm. Ba tên đó đã hùng hồn dồn cô vào góc tường .
Mày kêu nó chạy, ha cũng hay đó . Tên hung tợn nhất gầm gừ .Mày nhìn đôi bông tai nó kìa bán chắc cũng được một mớ.Con nhỏ này đeo trang sức lắm thể, đưa đây hết cho tụi tao .Cô chăm chăm nhìn bọn này, tụi nó muốn cướp tài sản đây mà. Vừa rồi chắc nó cũng đã giật được cái gì từ Gia Hân rồi .
Cô sợ hãi không nói nên lời, nghe bọn chúng tính cướp đồ của mình theo bản năng cô đưa tay lên che chắn lại.
Há cái chiếc nhẫn này đẹp đầy .Vừa rồi mày đánh vào đầu tao, nên xin lỗi nhá. Tên đó vừa nói vừa giáng một bạt trời nháng xuống ngặt cô .
Cú tát đau thấu trời cô lão đão sang một bên đã bị cơn đau từ tai truyền tới .
Hoá ra chúng giật hai chiếc bông tai từ tai cô xuống và cô thấy máu nhiều tí tách xuống .
Tên khác định vươn tay giật sợi dây chuyền thì bì cô cắn một cái đau điếng .
Bỏ ra cái con chó này, bỏ tao ra .Mẹ nó hai đứa bây kéo nó ra nó cắn tao nè không thấy sao ?Đợi một chút. Tên đó vừa nói xong đã dùng tay nắm lấy máy tóc dài của cô giật ngược về phía sau .Da đầu ê ằm theo bản năng cô dùng tay níu lấy tóc mình cũng theo đó mà buông tha cho tên kia .
Tên hung tợn nhất cũng theo thể mà giật lấy sợ dây chuyền tay còn lại tặng cho cô thêm một cú tát .
Tên giật tóc thấy cô ngã người về sau thì dùng tay bấu chặt vào đầu cô đập xuống nền đất .
Mày điên hả, nó chảy máu rồi kìa, mày muốn giết người hả.Tao lỡ tay .Thôi được rồi lấy chiếc nhẫn đi rồi đi .Tên hung tợn nắm lấy tay cô định táo chiếc nhẫn nhưng đã thấy cô nắm chặt tay lại thành nắm đấm .
Cô dùng sức hét lên .
- Bỏ ra không được đụng vào nó .
Cô vươn người định ngồi dậy đã bị chân cửa một tên đạp cho nằm trở lại vị trí cũ .
- Đưa đây cho tao, nhanh lên, cái con ranh này. Vừa gỡ tay cô vừa đấm thùng thùng vào bụng cô.
Nhưng không biết sao cô lại rất quý chiếc nhẫn này , dụng cả cơ thể đè chặt lên bàn tay mình. Dù bị đánh cô vẫn cố giữ cho bằng được.
- Mẹ nó, cái con này nó lỳ thiệt, mày dựng nó ngồi dậy đi .
Sau đó một tên dựng cô ngồi dậy, một tên nắm lấy cánh tay cô duỗi thẳng ra tên đó cố mở lấy tay cô để lấy ra nhưng cô vẫn bấu chặt vào trong một phút dùng lực tay quá mạnh tên đó đã làm gãy mất ngón tay cái của cô .
Á á ...... Giọng Trâm thất thanh .Sao mày bẽ luôn tay nó vậy?Tao lỡ tay .Thôi được rồi nãy giờ cũng bội thứ rồi đi thôi, tao mà lấy được nhẫn của nhỏ này cũng mệt người .Tha cho nó đi .
Trước khi đi tên kia còn giơ chân đạp mạnh vào người cô, khiến cô nằm ngã xuống đất .
Cô giữ chiếc nhẫn này là vì nó là nhẫn cưới của anh và cô . Nếu mất nó đi trồi ....... Lỡ như anh không đến đúng hẹn thì cả hai coi như chẳng liên quan gì nữa.
Đố với cô mà nói thì chiếc nhẫn này rất quan trọng cô không muốn phải mất nó.
Ra khỏi con hẻm cô định tìm kêu người giúp nhưng bây giờ đã khuya, chỗ này lại không phải khu sầm uất nên ở đây rất vắng vẽ, cô cũng nghĩ được nhiều nên đành sẽ chạy về nhà dù sao cũng cách chỗ này không xa .
Màn đêm tĩnh mịch, đèn đường vàng vàng chiếu thẳng xuống mặt đất đối lập với vật thể tĩnh ấy là sự chuyển động không ngừng của cô gái .
Gia Hân dốc sức chạy thật nhanh. Cùng ở hai chiều không gian khác một bên đang sợ hãi tột cùng một bên thì lo lắng không nhưng chung quy lại cá ba điều có sự liên kết .
Khi Gia Hân về đến nhà đã thấy mọi người vẽ mặt không mấy thoải mái .
- Đi đâu giờ này mới về hả ? Gọi cũng không bắt máy lớn rồi nên muốn làm gì thì làm phải .......
Mẹ cô còn đang chất vấn cô, khuya rồi mà bà chẳng thấy cô về, cả nhà thì lo sốt vó đang định sẽ tìm thì cô về tới.
Nhưng bà thấy được sắc mặc cô vừa xanh vừa trắng, mồ hôi nhễ nhãi, môi đã trắng bệt, quần áo cũng đã lấm lem.
Bà cũng thôi chấn vấn khế run rẫy hỏi cô
- Con sao vậy ?
Cô lúc này đã nói hết ra hơi nhưng vẫn gắng gượng chạy lại chỗ ba và hai anh trai mình đang ngồi . Cô chụp lấy tay Gia Hưng
Anh bba ..... Cứu chị ba nhanh lên .Em nói cái gì, chị ba ..... Trâm làm sao. Anh đang bực bội vì cô lớn rồi vẫn còn làm cho ba mẹ lo lắng nhưng lúc này đã run rẩy hỏi cô, tim cũng bất giác đập lên liên hồi .Cứu chị ba nhanh lên, đi theo em .Anh định sẽ lấy xe nhưng bây giờ rất gấp nên Gia Hân đã chở anh bằng con xe điện của mình.
Trầm làm sao ?Em bị chặn đường, chị ba cứu em. Tới nơi anh sẽ rõ đừng có hỏi nữa? Giọng cô run rẩy .Em nhanh lên một chút đi . Xe đã chạy rất nhanh nhưng anh vẫn thấy nó chậm chạm làm sao ?
Đến nới cả anh và Gia Hân điều nhanh chống chạy vào con hẻm nhưng thứ làm anh như chết đứng là hình ảnh cô nằm thoi thóp, máu từ miệng chảy ra .
Mặt thì bị đánh đến xưng to và đã chuyển sang sắc tím sắc xanh .
Ngón tay cô nhìn như bị gãy mất rồi .
Hưng hoản loạn đôi chân run rẩy chạy đến nâng đầu cô lên tay mình .
- Trầm .... em có nghe anh nói không ?
Cô nghe tiếng anh thì độ mắt cũng lờ đờ cũng nhìn anh. Cô dùng chút sức lực cuối thều thào
- Gia Huy đang một mình . Sau đó cô ngất liệm đi .
Anh thì hốt hoảng kêu lên .
- Trâm ... Trâm
Sau đó anh bồng cô lên quay sang định nói gì đó với Gia Hân nhưng cả ba người kia cũng hay vừa đến
Ba anh vừa đến nhìn thấy cảnh tượng này cũng một phen hốt hoảng .
Con bé sao thế này .Trời đất. Mẹ anh cũng kêu lên.Mẹ mẹ lại cái nhà màu trắng bồng Gia Huy về nhà giúp con .Ba và anh hai nhanh lên , đi đến bệnh viện.Đi thôi nhanh lên . Anh hai anh cũng hối thúc .Phải kể lại lúc Gia Hân vừa đi ra khỏi con hẽm. Ba tên đó đã hùng hồn dồn cô vào góc tường .
Mày kêu nó chạy, ha cũng hay đó . Tên hung tợn nhất gầm gừ .Mày nhìn đôi bông tai nó kìa bán chắc cũng được một mớ.Con nhỏ này đeo trang sức lắm thể, đưa đây hết cho tụi tao .Cô chăm chăm nhìn bọn này, tụi nó muốn cướp tài sản đây mà. Vừa rồi chắc nó cũng đã giật được cái gì từ Gia Hân rồi .
Cô sợ hãi không nói nên lời, nghe bọn chúng tính cướp đồ của mình theo bản năng cô đưa tay lên che chắn lại.
Há cái chiếc nhẫn này đẹp đầy .Vừa rồi mày đánh vào đầu tao, nên xin lỗi nhá. Tên đó vừa nói vừa giáng một bạt trời nháng xuống ngặt cô .
Cú tát đau thấu trời cô lão đão sang một bên đã bị cơn đau từ tai truyền tới .
Hoá ra chúng giật hai chiếc bông tai từ tai cô xuống và cô thấy máu nhiều tí tách xuống .
Tên khác định vươn tay giật sợi dây chuyền thì bì cô cắn một cái đau điếng .
Bỏ ra cái con chó này, bỏ tao ra .Mẹ nó hai đứa bây kéo nó ra nó cắn tao nè không thấy sao ?Đợi một chút. Tên đó vừa nói xong đã dùng tay nắm lấy máy tóc dài của cô giật ngược về phía sau .Da đầu ê ằm theo bản năng cô dùng tay níu lấy tóc mình cũng theo đó mà buông tha cho tên kia .
Tên hung tợn nhất cũng theo thể mà giật lấy sợ dây chuyền tay còn lại tặng cho cô thêm một cú tát .
Tên giật tóc thấy cô ngã người về sau thì dùng tay bấu chặt vào đầu cô đập xuống nền đất .
Mày điên hả, nó chảy máu rồi kìa, mày muốn giết người hả.Tao lỡ tay .Thôi được rồi lấy chiếc nhẫn đi rồi đi .Tên hung tợn nắm lấy tay cô định táo chiếc nhẫn nhưng đã thấy cô nắm chặt tay lại thành nắm đấm .
Cô dùng sức hét lên .
- Bỏ ra không được đụng vào nó .
Cô vươn người định ngồi dậy đã bị chân cửa một tên đạp cho nằm trở lại vị trí cũ .
- Đưa đây cho tao, nhanh lên, cái con ranh này. Vừa gỡ tay cô vừa đấm thùng thùng vào bụng cô.
Nhưng không biết sao cô lại rất quý chiếc nhẫn này , dụng cả cơ thể đè chặt lên bàn tay mình. Dù bị đánh cô vẫn cố giữ cho bằng được.
- Mẹ nó, cái con này nó lỳ thiệt, mày dựng nó ngồi dậy đi .
Sau đó một tên dựng cô ngồi dậy, một tên nắm lấy cánh tay cô duỗi thẳng ra tên đó cố mở lấy tay cô để lấy ra nhưng cô vẫn bấu chặt vào trong một phút dùng lực tay quá mạnh tên đó đã làm gãy mất ngón tay cái của cô .
Á á ...... Giọng Trâm thất thanh .Sao mày bẽ luôn tay nó vậy?Tao lỡ tay .Thôi được rồi nãy giờ cũng bội thứ rồi đi thôi, tao mà lấy được nhẫn của nhỏ này cũng mệt người .Tha cho nó đi .
Trước khi đi tên kia còn giơ chân đạp mạnh vào người cô, khiến cô nằm ngã xuống đất .
Cô giữ chiếc nhẫn này là vì nó là nhẫn cưới của anh và cô . Nếu mất nó đi trồi ....... Lỡ như anh không đến đúng hẹn thì cả hai coi như chẳng liên quan gì nữa.
Đố với cô mà nói thì chiếc nhẫn này rất quan trọng cô không muốn phải mất nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.