Chương 24: Tôi là vợ anh ấy
Đậu Nành Lạc Nhách
15/07/2024
Sáng sớm mẹ chồng cô và Gia Hân đã có mặt tại phòng hồi sức. Do anh hai và ba bận đi làm, chị hai và đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ của chị ít hôm.
Cô thì đang ăn sáng do bệnh viện chuẩn bị, anh thì đang thay tả cho đứa bé.
- Anh đi mua chút gì ăn đi để đói. Cô nói với anh
- Lát nữa tôi sẽ đi. Anh vừa bế đứa bé vừa đáp lời cô.
- Mẹ có mua một ít táo, Hân con đi rữa đi rồi gọt cho chị ba mày ăn.
- Gì vậy có gọt táo mà mẹ cũng kêu con gọt cho chị ta ăn. Gia Hân phụng phịu.
- Đi đi đừng nhiều lời. Mẹ chồng cô quát
- Đưa đây mẹ bế nó chút coi.
- Ngoan ngoan cháu của nội ngoan ngoan nha.
- Con gọi cho anh chị ở dưới hay con Trâm sinh chưa. Mẹ hỏi anh
- Chưa mẹ qua nay gấp rút quá con quên mất. Anh đáp lời mẹ mình
- Vậy gọi đi để anh chị ở dưới lo lắng nữa.
- Dạ.
- Còn Trâm nữa hai đứa tính đặt tên thằng ku này là gì vậy? Mẹ chồng nhìn cô
- Dạ con tính đặt nó là Gia Huy mẹ, mong nó sẽ là đứa mang lại rạng rỡ, hạnh phúc và thịnh vượng. Cô nói ánh mắt nhìn sang anh
- Anh thấy như vậy được không?
- Nghe theo em đi. Anh đáp nhẹ.
- Vậy đặt nó là Nguyễn Nam Gia Huy nha mẹ anh Hưng là Nguyễn Nam Gia Hưng đưa nhỏ là Nguyễn Nam Gia Huy quá là hợp luôn rồi. Cô nhìn mẹ chồng mình.
- Ừm tùy ý hai đứa, lát về mẹ ghé làm giấy khai sinh luôn cho.
- Dạ mẹ. Cô gật gật đầu.
Gia Hân cũng đã gọt xong táo
- Nè chị ăn đi, nể tình chị mới sanh xong tôi mới gọt cho chị ăn đó, không thì còn lâu. Vừa nói Gia Hân vừa bốc miếng táo nhai ngồm ngoàm
- Cảm ơn em. Cô nghĩ thật ra thì trái bơm thúi này cũng không đáng ghét lắm.
Khi mẹ và em chồng đã về cô gọi điện thoại về cho cha mẹ mình ở dưới quê.
- Alo mẹ, mẹ thấy con không?
- Thấy rồi
- Mẹ thấy ai đây không?
- Ủa ủa con sanh khi nào vậy, ông ơi, Nam ơi lại đây coi nè.Mẹ cô lính quýnh, vừa nói vừa cười.
- Con sanh hồi tối, giờ mới gọi cho mẹ được.
- Đâu quay cho ba coi cháu gái của ba coi. Ba cô lấy điện thoại từ tay mẹ cô
- Cháu gái của ba đây. Cô kéo tay anh đang bế đứa bé lại gần màn hình.
Thật ra hôm ấy ở bữa ăn, cô thấy Nam khá thích bé trai nên cô mới trêu một chút, đến hiện tại cả nhà cô vẫn tưởng đây là bé gái.
- Thằng Hưng bế đứa bé mắc cười thế con. Mẹ cô cười
Anh bế mà vẽ mặt nghiêm nghị, lưng khom xuống bộ dạng có vẽ cứng ngắc. Thật ra anh rất sợ, đứa bé cứ mềm mềm anh sợ làm đau nó, nên tư thế không được thoải mái.
- Cháu gái ba xinh quá ta, ông ngoại nè con. Ba cô í ới.
- Nhìn đỏ lồm vậy. Khánh Nam bây giờ mới lên tiếng.
- Cái miệng không bao giờ nói được lời hay ý đẹp. Mẹ cô nhìn Khánh Nam
- Em bé mới đẻ ra nó sẽ đỏ vài ngày thì bình thường thôi, hồi nhỏ mày cũng như thế đó con. Mẹ cô lại nói
- Được rồi chiều mẹ với Nam lên chăm con mấy hôm.
- Dạ mẹ
- Chị không cho ảnh ngủ ha gì mà mặt ảnh bơ phờ dữ vậy? Khánh Nam nhìn thấy anh qua màn hình, đôi mắt đỏ đỏ, môi miệng khô khốc.
Anh nghe thấy Khánh Nam nói thì cũng chỉ mĩm cười nhẹ nhàng đáp lời:
- Không có đâu,chị em cũng không có ác với anh như thế.
- Rồi rồi có gì chiều mẹ lên, cho thằng Hưng ngủ chút đi,mẹ thấy nó cũng mệt dữ rồi. Mẹ cô dặn rồi cũng ngắt máy.
- Anh đưa đây em bế con cho, anh ngủ một chút đi, em thấy anh hơi mệt.
- Ừm, em bế con đi.
Đêm qua tuy có ngủ nhưng lạ chỗ anh cũng chỉ nhắm mắt lim dim, bây giờ anh có chút mệt mỏi, đưa con cho cô bế, anh cũng nhanh chống lên ghế sô pha và chợp mắt.
Đứa bé khá ngoan nó chỉ khóc khi khát sữa nên việc chăm con lần đầu này với cô cũng không quá khó khắn, chỉ khó ở chỗ cô phải thay tã, đều này làm cô có phần hơi ái ngại. Thấy cô hơi sợ việc này nên qua nay anh cũng học cách thay tã để làm giúp cô.
Anh đang chìm trong giấc ngủ thì chuông điện thoại cứ réo liên tục. Cô sợ nó làm kinh động đến giấc ngủ của cả hai nên đã lại bắt máy giúp anh.
Do đây là số điện thoại không tên nên cô cũng không biết là ai.
- Alo cho hỏi ai vậy ạ?. Cô hỏi đầu dây bên kia.
- Cô … Cô là. Người bên kia hỏi lại cô
- À,tôi là vợ anh ấy, không biết cô cần gặp chồng tôi có việc gì gấp không anh ấy đang ngủ ạ. Có gì cô cứ nói với tôi khi nào anh ấy tỉnh giấc tôi sẽ chuyển lời lại giúp cô.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc người phụ nữa mới lên tiếng.
- Lát anh Hưng thức cô chuyển lời là có Anh Thư cần gặp.
Nói rồi đầu kia liền ngắt máy. Anh Thư sao? Cô biết người này rồi.
Cô thì đang ăn sáng do bệnh viện chuẩn bị, anh thì đang thay tả cho đứa bé.
- Anh đi mua chút gì ăn đi để đói. Cô nói với anh
- Lát nữa tôi sẽ đi. Anh vừa bế đứa bé vừa đáp lời cô.
- Mẹ có mua một ít táo, Hân con đi rữa đi rồi gọt cho chị ba mày ăn.
- Gì vậy có gọt táo mà mẹ cũng kêu con gọt cho chị ta ăn. Gia Hân phụng phịu.
- Đi đi đừng nhiều lời. Mẹ chồng cô quát
- Đưa đây mẹ bế nó chút coi.
- Ngoan ngoan cháu của nội ngoan ngoan nha.
- Con gọi cho anh chị ở dưới hay con Trâm sinh chưa. Mẹ hỏi anh
- Chưa mẹ qua nay gấp rút quá con quên mất. Anh đáp lời mẹ mình
- Vậy gọi đi để anh chị ở dưới lo lắng nữa.
- Dạ.
- Còn Trâm nữa hai đứa tính đặt tên thằng ku này là gì vậy? Mẹ chồng nhìn cô
- Dạ con tính đặt nó là Gia Huy mẹ, mong nó sẽ là đứa mang lại rạng rỡ, hạnh phúc và thịnh vượng. Cô nói ánh mắt nhìn sang anh
- Anh thấy như vậy được không?
- Nghe theo em đi. Anh đáp nhẹ.
- Vậy đặt nó là Nguyễn Nam Gia Huy nha mẹ anh Hưng là Nguyễn Nam Gia Hưng đưa nhỏ là Nguyễn Nam Gia Huy quá là hợp luôn rồi. Cô nhìn mẹ chồng mình.
- Ừm tùy ý hai đứa, lát về mẹ ghé làm giấy khai sinh luôn cho.
- Dạ mẹ. Cô gật gật đầu.
Gia Hân cũng đã gọt xong táo
- Nè chị ăn đi, nể tình chị mới sanh xong tôi mới gọt cho chị ăn đó, không thì còn lâu. Vừa nói Gia Hân vừa bốc miếng táo nhai ngồm ngoàm
- Cảm ơn em. Cô nghĩ thật ra thì trái bơm thúi này cũng không đáng ghét lắm.
Khi mẹ và em chồng đã về cô gọi điện thoại về cho cha mẹ mình ở dưới quê.
- Alo mẹ, mẹ thấy con không?
- Thấy rồi
- Mẹ thấy ai đây không?
- Ủa ủa con sanh khi nào vậy, ông ơi, Nam ơi lại đây coi nè.Mẹ cô lính quýnh, vừa nói vừa cười.
- Con sanh hồi tối, giờ mới gọi cho mẹ được.
- Đâu quay cho ba coi cháu gái của ba coi. Ba cô lấy điện thoại từ tay mẹ cô
- Cháu gái của ba đây. Cô kéo tay anh đang bế đứa bé lại gần màn hình.
Thật ra hôm ấy ở bữa ăn, cô thấy Nam khá thích bé trai nên cô mới trêu một chút, đến hiện tại cả nhà cô vẫn tưởng đây là bé gái.
- Thằng Hưng bế đứa bé mắc cười thế con. Mẹ cô cười
Anh bế mà vẽ mặt nghiêm nghị, lưng khom xuống bộ dạng có vẽ cứng ngắc. Thật ra anh rất sợ, đứa bé cứ mềm mềm anh sợ làm đau nó, nên tư thế không được thoải mái.
- Cháu gái ba xinh quá ta, ông ngoại nè con. Ba cô í ới.
- Nhìn đỏ lồm vậy. Khánh Nam bây giờ mới lên tiếng.
- Cái miệng không bao giờ nói được lời hay ý đẹp. Mẹ cô nhìn Khánh Nam
- Em bé mới đẻ ra nó sẽ đỏ vài ngày thì bình thường thôi, hồi nhỏ mày cũng như thế đó con. Mẹ cô lại nói
- Được rồi chiều mẹ với Nam lên chăm con mấy hôm.
- Dạ mẹ
- Chị không cho ảnh ngủ ha gì mà mặt ảnh bơ phờ dữ vậy? Khánh Nam nhìn thấy anh qua màn hình, đôi mắt đỏ đỏ, môi miệng khô khốc.
Anh nghe thấy Khánh Nam nói thì cũng chỉ mĩm cười nhẹ nhàng đáp lời:
- Không có đâu,chị em cũng không có ác với anh như thế.
- Rồi rồi có gì chiều mẹ lên, cho thằng Hưng ngủ chút đi,mẹ thấy nó cũng mệt dữ rồi. Mẹ cô dặn rồi cũng ngắt máy.
- Anh đưa đây em bế con cho, anh ngủ một chút đi, em thấy anh hơi mệt.
- Ừm, em bế con đi.
Đêm qua tuy có ngủ nhưng lạ chỗ anh cũng chỉ nhắm mắt lim dim, bây giờ anh có chút mệt mỏi, đưa con cho cô bế, anh cũng nhanh chống lên ghế sô pha và chợp mắt.
Đứa bé khá ngoan nó chỉ khóc khi khát sữa nên việc chăm con lần đầu này với cô cũng không quá khó khắn, chỉ khó ở chỗ cô phải thay tã, đều này làm cô có phần hơi ái ngại. Thấy cô hơi sợ việc này nên qua nay anh cũng học cách thay tã để làm giúp cô.
Anh đang chìm trong giấc ngủ thì chuông điện thoại cứ réo liên tục. Cô sợ nó làm kinh động đến giấc ngủ của cả hai nên đã lại bắt máy giúp anh.
Do đây là số điện thoại không tên nên cô cũng không biết là ai.
- Alo cho hỏi ai vậy ạ?. Cô hỏi đầu dây bên kia.
- Cô … Cô là. Người bên kia hỏi lại cô
- À,tôi là vợ anh ấy, không biết cô cần gặp chồng tôi có việc gì gấp không anh ấy đang ngủ ạ. Có gì cô cứ nói với tôi khi nào anh ấy tỉnh giấc tôi sẽ chuyển lời lại giúp cô.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc người phụ nữa mới lên tiếng.
- Lát anh Hưng thức cô chuyển lời là có Anh Thư cần gặp.
Nói rồi đầu kia liền ngắt máy. Anh Thư sao? Cô biết người này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.